Thời tiết càng ngày càng lạnh, Đinh Tiêu phát hiện, long hương lạnh sớm hơn so với bên ngoài Thanh Sâm ít nhất 20 ngày, đây cũng giống như độ ấm phù hợp của bồn địa, đương nhiên long hương có lẽ không phải là bồn địa, chỉ là những thứ này cậu cũng không biết hết mà thôi.
Ngày trôi qua ở dịch quán cũng khá tốt, nhưng có tốt như thế nào cũng không tốt bằng ở nhà mình. Lúc trước là sinh đứa nhỏ, không có biện pháp để trở về, nhớ nhà cũng không có ý nghĩa, chỉ tổ làm mình phiền não. Nhưng hiện tại thì khác, cơ hồ mỗi ngày Đinh Tiếu đều sẽ nhớ tới trong nhà thế nào, hiện tại bên ngoài đúng là thời điểm phơi lương thực thu hoạch được. Sáu người bọn họ không ở, đồ vật của ba nhà đều phải do người khác hỗ trợ, mọi người nhất định đều mệt muốn chết rồi, đặc biệt là ba và cha, còn phải chăm sóc đám gia cầm gia súc nhà mình nữa.
Biết là mọi người chắc chắn đều lo cho một thai này của mình, nếu mọi người biết đây là đôi song bào thai nhất định sẽ cao hứng giống như mình, nhưng mà chắc cũng sẽ khó hiểu như mình vì sao lại là hai quả trứng nhỉ? Nhưng là nhìn trứng bảo bảo mà mình, thật là nhìn thế nào cũng thấy đẹp, bên ngoài vỏ trứng màu trắng sữa giống như được mạ một lớp, ở dưới ánh mặt trời có thể nhìn thấy một tầng trong suốt hơi mỏng, thoạt nhìn giống như dương chi bạch ngọc. Ngay cả Đại Vu cũng nói, y đã sống hơn 100 năm rồi cũng chưa thấy qua trứng bảo bảo xinh đẹp như vậy đâu.
Cha và ba của hai quả trứng được khen rất vui vẻ, nhưng vì các bảo bảo vẫn còn là quả trứng hoàn toàn không hiểu được bọn họ đang nói cái gì, vì thế hai phu phu mỗi ngày ngoại trừ nói chuyện phiếm với Nạp Nhất khi ăn ra, thời gian còn lại một nửa đều ở cái nơi bảo dưỡng bảo bảo kia.
Từ lúc đầu còn quẫn bách đến bây giờ đã thành thói quen, kỳ thật chưa tới bảy ngày cậu đã bình tĩnh, nhưng vẫn chỉ là vươn tay hỗ trợ hắc lão hổ nhà mình giải quyết cái việc tương đối mệt ra, nếu lười động thủ, để cho hắn tự mình nghĩ biện pháp đi, cùng lắm là mình lấy chân dùng một chút (chân X), cũng không có vấn đề gì, dù sao mình cũng được thoải mái.
Chỉ là tình trạng ngoại trừ ăn chính là "chơi" như này rất là **, Đinh Tiếu còn chưa kết thúc ở cữ đâu, cậu đã có chút không chịu nổi. Thân thể mỗi ngày đều uống dược khôi phục thể lực và khí huyết thật ra cũng không có gì, nhưng là trong lòng trống trải nha! Vì thế cậu quyết định thừa dịp trứng bào bảo còn chưa ra đời, lại làm một chút quần áo cho đứa nhỏ. Ai bảo mình hiện tại có hai bảo bảo chứ, tốt xấu gì thì trước kia cũng thiết kế vài lần thời trang trẻ em mà, tóm lại tuyệt đối không thể sống như thế này được! Quá sa đọa!
Nạp Bối rất nghiêm túc học tập từ Đinh Tiếu cách làm quần áo trẻ nhỏ như thế nào, bởi vì trứng rất nhỏ, cho nên những tiểu y phục Đinh Tiếu làm lúc trước phải đợi tới khi hài tử phá xác được một tháng mới mặc được. Hiện tại làm những thứ này cậu cũng không cam đoan nhất định sẽ vừa người, chỉ là nhìn một đám tiểu y phục lục tục ra lò, cậu liền có loại cảm giác thực thành tựu.
Các loại vải dệt mà người Long tộc chế tác rất khiến người kinh hỉ, điều này đúng là không phải người bên ngoài có thể so được. Đinh Tiếu chọn đều là vải bông tốt nhất, thông khí tốt, lại thấm mồ hôi hơn nữa còn mềm mại không mài da. Cậu không làm áo bông nhỏ, nhưng cậu có làm mấy cái khăn choàng sơ sinh, đến lúc đó đặt đứa nhỏ vào bên trong, bên trên đội một cái mũ, cho dù ra ngoài trong chốc lát cũng sẽ không bị gió thổi vào.
Nhìn Đinh Tiếu giống như đặc biệt có kinh nghiệm, Nạp Bối rất tò mò: "Tiếu Tiếu, sao ngươi cái gì cũng biết thế?"
Đinh Tiếu trả lời: "Cũng không phải, người lớn cần gì thì trẻ con cũng cần như vậy mà, đây không phải là nhàn đến chán sao. Cũng không biết các bảo bảo khi nào mới có thể phá xác, nói thật, ta cũng chưa chăm sóc trẻ nhỏ bao giờ, từ nhỏ trong nhà chỉ có mình ta, rất sợ bọn nhỏ ra tới ta lại luống cuống tay chân."
Nạp Bối cười: "Sợ cái gì, có chúng ta giúp ngươi mà. Khi còn nhỏ Nạp Nhất đều là ta trông, khi đó cha và ba mỗi ngày đều phải vội vàng đánh bắt cá không có bao nhiêu thời gian bồi chúng ta. Chỉ có vào buổi tối bốn người một nhà chúng ta mới sẽ vui vui vẻ vẻ mà ở một chỗ. Kỳ thật trẻ nhỏ vẫn rất dễ trông, chỉ là khi ăn uống sẽ tương đối phiền toái, nhưng người cứ nghĩ tới việc này liên quan tới đứa nhỏ có huyết mạch của mình, sẽ không còn cảm thấy phiền toái gì nữa."
Đinh Tiếu xoa xoa cái mũi: "Kỳ thật, ta và Khôn cũng chưa tính toán sớm như vậy muốn đứa nhỏ. Không nghĩ tới sự tình liền vừa vặn đụng phải Long tộc. Nhưng mà như vậy cũng tốt, chờ tới khi chúng ta có thể lại đi du lịch lần nữa, các bảo bảo đã lớn lên một chút. Bằng không ta thật đúng là không nỡ cũng không yên tâm."
Nạp Bối mỉm cười: "Chờ hai ba mươi năm sau, các bảo bảo cũng có thể cùng đi du lịch với các ngươi. Đến lúc đó một nhà bốn người có bao nhiêu hạnh phúc. Aiz, chúng ta thì không được."
Đinh Tiếu đảo đảo tròng mắt: "Như thế nào không được? Không có hình thú có thể thuần dưỡng trâu ngựa mà! Ngươi không thấy Long Vương hiện tại đang tìm người thuần ngựa sao. Thật lâu thật lâu thật lâu trước kia, con người liền có xe ngựa kéo."
Hai mắt Nạp Bối sáng lên: "Nhưng mà ngựa cũng không chạy nhanh bằng dực hổ nhỉ? Còn phải kéo xe."
Đinh Tiếu cười: "Có vấn đề gì chứ, không chạy nhanh như vậy cũng được mà, vốn dĩ du lịch chính là vừa đi vừa nhìn, nếu là "vèo vèo" chạy, còn chả nhìn thấy phong cảnh một đường đi nữa! Hơn nữa, có xe ngựa đi theo, có thể mang nhiều đồ vật, cũng có thể chọn thêm địa phương để đổi thổ đặc sản, vẫn còn hơn luôn cõng ở trên người. Aiz thật là càng nghĩ càng thấy có lý! Chuyện này chờ Khôn săn thú về ta nói với hắn,chúng ta muốn nuôi ngựa kéo xe! Đều do đám đại lão hổ bọn họ, trước kia ta đã nói nuôi động vật để lôi kéo, bọn họ còn nói không cần."
Mùa đông ở long hương bắt đầu vào đầu tháng 11.
Khiến Đinh Tiếu vui vẻ chính là, trận tuyết đầu đông không phải là vào đông mà gọi là đông chí, cách gọi này khiến cho cậu có một loại cảm giác thân thiết cùng với nỗi nhớ nhà sâu đậm.
Đông chí ở phương bắc là phải ăn sủi cảo, nhưng ở long hương lại không có tập tục ăn như vậy, cho nên Đinh Tiếu nói cho Đại Vu, hôm nay muốn mời y và Long Vương ăn sủi cảo.
Sủi cảo ở long hương không phải loại đồ ăn gì mới mẻ, nhưng mọi người cảm thấy phiền phức nên sẽ rất ít làm. Hơn nữa nhân bên trong phải chế biến tỉ mỉ một chút, ngoại trừ thịt phải thêm lục thái, hôm nay Đinh Tiếu cũng coi như cho Long Vương và Đại Vu mở rộng kiến thức một chút.
Nhân thịt bò cà rốt, nhân tôm nõn nấm hương mộc nhĩ, nhân tôm trứng gà rau hẹ, nhân đậu sừng trâu cay, nhân thịt bò cần nước, còn có nhân thịt hồ lô, đương nhiên cũng thêm ba loại nhân thịt heo, dê, bò.
Mỗi loại nhân một chậu, gói tuy vất vả, nhưng người nhiều cũng dễ làm việc. Tốc độ Khôn ca cán vỏ cũng rất nhanh, tuy không thấy được nhất định là tròn, nhưng ai quan tâm chứ. Ngay cả Long Vương cũng vươn tay gói một chút, bộ dáng rất chi là cẩn thận, thật giống như đang làm một tác phẩm nghệ thuật khó lường gì đó, khiến cho Đại Vu cảm thấy buồn cười.
Nhưng không thể không nói có tỉ mỉ mới có tác phẩm tinh tế, so với sủi cảo phong cách thô cuồng của Nạp Nhất, sủi cảo của Long Vương đại nhân rõ ràng tinh tế xinh đẹp hơn nhiều. Vì thế ngoại trừ Khôn và Đại Vu ra, những người khác thực chân chó mà tâng bốc Long Vương một trận. Trực tiếp khiến Đế Ngao cảm thấy bản thân đúng là một kỳ tài thủ công, còn chết cũng không biết xấu hổ mà nói với Đại Vu: "Mặc Mặc, về sau ta tự tay gói sủi cảo tôm thịt cho em ăn! Muốn ăn cái gì ta liền gói cái đó!"
Đinh Tiếu dẫn đầu trêu ghẹo, Đại Vu bị chọc đến đỏ bừng cả mặt, nhưng cuối cùng vẫn rất hài hòa, mà Đế Ngao cũng thật sự không có biểu hiện ra loại khí thế cao cao tại thường như trên vương điện ngày thường. Đây đương nhiên không có liên quan gì tới Đại Vu, có điều càng nhiều là vì sự đặc biệt của Đinh Tiếu và Khôn đi. Người hiểu biết nhiều, mặc kệ là bộ tộc nào ở Thú Thế cũng đều được tôn kính.
Sủi cảo nóng hầm hập ra lò, có hấp có luộc, hương vị nhiều như vậy kỳ thật ăn vào rất hỗn loạn, nhưng đều là tự tay mình gói ra, cho nên cảm giác không bình thường.
Đinh Tiếu xem như bắt được sủi cảo ba nhân, một hơi ăn liền một mâm lớn, đối với loại nhân khác cũng ăn một chén như nhau, cuối cùng trực tiếp khiến cậu ăn đến no căng.
Kỳ thực ngoại trừ Long Vương ăn thật sự có phong độ ra, những người khác đều không có hình tượng chút nào, Đại Vu vốn rất thích tiếp xúc với nhóm người Đinh Tiếu bọn họ, cho nên tự nhiên cũng theo chân bọn họ học tùy ý hơn nhiều. Chính là nhìn thế nào thì sức ăn của mỗi người đều bày ra đó, cuối cùng liền xem Khôn thì ăn uống thả cửa, Long Vương lại thong thả ung dung, nhưng nhắc tới ăn nhiều hay ít, hai người hoàn toàn là lực lượng ngang nhau. Điều này khiến cho Đinh Tiếu không thể không bội phục, tốc độ của Long Vương cho dù ưu nhã nhưng vẫn thập phần lợi hại nha!
Ăn uống no đủ, cậu liền dịch tới bên cạnh trứng bảo bảo nhà mình, hiện tại là buổi tối, cho nên các trứng bảo bảo bị chuyển tới giường gỗ nhỏ Khôn ca cố ý làm ra, nhìn vỏ trứng của mấy đứa con dưới ánh đèn như có ánh sáng di động, Đinh Tiếu thấy rất kỳ lạ, nhịn không được liền đi lên hôn mỗi trứng một cái.
Đúng lúc này, Đinh Tiếu đột nhiên nghe thấy tiếng "rắc rắc" vang lên, trong lòng khẩn trương, lập tức kêu to: "Đại Vu Đại Vu, có phải trứng muốn phá xác hay không?" Tính thời gian cũng đã 1 tháng, nhưng lúc trước Đại Vu có nói thời gian phá xác có sớm có muộn, y cũng không dám khẳng định.
Nghe thấy tiếng gọi, tất cả mọi người đều lục tục chạy tới, mà theo sát, một quả trứng đã nứt ra một cái lỗ nhỏ, cuối cùng từng chút từng chút mở rộng ra.
Tất cả mọi người ngừng thở, trứng phá xác chính là một quá trình phi thường thần thánh, lúc này mới chân chính có nghĩa là một sinh mệnh mới ra đời. Hơn nữa mọi người đều thực chờ mong ấu tể trong trứng là gì. Chỉ là ngoại trừ Long Vương ra, tất cả mọi người đều hi vọng là một con tiểu dực hổ.
Thực hiển nhiên, lượng lượng của quần chúng là cường đại, sau khi thấy trong vỏ trứng là một tiểu dực hổ thuần màu đen, Đinh Tiếu cao hứng muốn nhảy cẫng lên, nếu đứa nhỏ là thú nhân hình rồng, cậu vẫn phải cùng con trai tách ra, nhưng hiện tại hoàn toàn không cần!
"Khôn Khôn Khôn, anh xem, là tiểu lão hổ là tiểu lão hổ!!"
Khôn ôm chặt lấy Tiếu Tiếu vừa xông tới, trên mặt cũng tràn đầy tự hào vui sướng: "Ừ, con của chúng ta là tiểu dực hổ."
Long Vương sờ sờ cái mũi của mình, tuy có chút tiếc nuối, nhưng hắn cũng nghe Mặc Mặc nói qua, huyết mạch của Đinh Tiếu cách bọn họ rất xa xôi, so với loại dực hổ cường đại như Khôn, tự nhiên là không tranh nổi. Nhưng mà hắn vẫn rất chờ mong một bảo bảo khác trong quả trứng còn lại. Nếu là bán thú nhân, cũng không coi như Long tộc của hắn quá mất mặt. o(╯□╰)o
Đại Vu thực vui vẻ khi nhìn thấy một con tiểu dực hổ. Tuy hiện tại trên người còn bị dinh dưỡng trong trứng làm cho ướt sũng, nhưng ngoạn ý này rất nhanh sẽ được xử lý, nhưng tiểu ấu tể không thể tắm rửa ngay như vậy được, Long tộc bọn họ có thể dùng vải bố để lau khô, bởi vì trên người chỉ toàn là vảy, nhưng với dực hổ thì y thật sự không có kinh nghiệm.
Cách làm của Khôn thực khiến mọi người ngoài ý muốn, một con dực hổ to lớn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người vốn dĩ đã đủ dọa người nhảy dựng, hắn còn há miệng đi ngậm tiểu ấu tể.
Nhìn Khôn dùng đầu lưỡi lớn liếm liếm chất lỏng nhão dính trên người con trai, Đinh Tiếu đầy đầu hắc tuyến: "Như vậy thì toàn là nước miếng của anh!" Khác nhau ở chỗ nào? Khôn trả lời: "Sẽ có khí vị của ta."
Đinh Tiếu đột nhiên hiểu ra, ở dã ngoại, lúc dã thú có ấu tể cũng hành động tương tự như vậy, ngoại trừ muốn rửa sạch ra, còn lưu lại khí vị, như vậy tiểu ấu tể cũng sẽ thông qua khí vị tìm kiếm cha mẹ của mình, không thể không nói, hành vi của các thú nhân thật đúng là rất nguyên thủy.
Nhìn nhìn, Đại Vu đột nhiên nhớ tới một sự kiện: "Đinh Tiếu, đứa nhỏ này, ngươi có nghĩ ra tên gọi là gì chưa?" Ở long hương, ngày phá trứng là phải đặt tên, tên này tượng trưng cho lời chúc phúc đối với ấu tể phá trứng mà ra.
Đinh Tiếu sửng sốt một chút, nói thật, cậu hoàn toàn chưa nghĩ tới vấn đề đặt tên này, tuy hiện tại tỉnh lại một chút bản thân đúng là không đáng tin cậy, nhưng là tên nhất định phải nghĩ: "Khôn, anh nói đi?"
Tiểu ấu tể có chút xíu như vậy, Khôn ca lúc này đã sớm liếm xong rồi, nghe Tiếu Tiếu hỏi, hắn trực tiếp trả lời: "Em nghĩ là được."
Đinh Tiếu lập tức cảm thấy Alexander, nhưng rất nhanh cậu liền nghĩ ra một cái tên đầy khí phách: "Ở quê của ta, dòng học là một tượng trưng của sự truyền thừa gia tộc, đứa nhỏ này về sau liền mang họ Khôn, tên gọi là....Khôn Luân."
Ngày trôi qua ở dịch quán cũng khá tốt, nhưng có tốt như thế nào cũng không tốt bằng ở nhà mình. Lúc trước là sinh đứa nhỏ, không có biện pháp để trở về, nhớ nhà cũng không có ý nghĩa, chỉ tổ làm mình phiền não. Nhưng hiện tại thì khác, cơ hồ mỗi ngày Đinh Tiếu đều sẽ nhớ tới trong nhà thế nào, hiện tại bên ngoài đúng là thời điểm phơi lương thực thu hoạch được. Sáu người bọn họ không ở, đồ vật của ba nhà đều phải do người khác hỗ trợ, mọi người nhất định đều mệt muốn chết rồi, đặc biệt là ba và cha, còn phải chăm sóc đám gia cầm gia súc nhà mình nữa.
Biết là mọi người chắc chắn đều lo cho một thai này của mình, nếu mọi người biết đây là đôi song bào thai nhất định sẽ cao hứng giống như mình, nhưng mà chắc cũng sẽ khó hiểu như mình vì sao lại là hai quả trứng nhỉ? Nhưng là nhìn trứng bảo bảo mà mình, thật là nhìn thế nào cũng thấy đẹp, bên ngoài vỏ trứng màu trắng sữa giống như được mạ một lớp, ở dưới ánh mặt trời có thể nhìn thấy một tầng trong suốt hơi mỏng, thoạt nhìn giống như dương chi bạch ngọc. Ngay cả Đại Vu cũng nói, y đã sống hơn 100 năm rồi cũng chưa thấy qua trứng bảo bảo xinh đẹp như vậy đâu.
Cha và ba của hai quả trứng được khen rất vui vẻ, nhưng vì các bảo bảo vẫn còn là quả trứng hoàn toàn không hiểu được bọn họ đang nói cái gì, vì thế hai phu phu mỗi ngày ngoại trừ nói chuyện phiếm với Nạp Nhất khi ăn ra, thời gian còn lại một nửa đều ở cái nơi bảo dưỡng bảo bảo kia.
Từ lúc đầu còn quẫn bách đến bây giờ đã thành thói quen, kỳ thật chưa tới bảy ngày cậu đã bình tĩnh, nhưng vẫn chỉ là vươn tay hỗ trợ hắc lão hổ nhà mình giải quyết cái việc tương đối mệt ra, nếu lười động thủ, để cho hắn tự mình nghĩ biện pháp đi, cùng lắm là mình lấy chân dùng một chút (chân X), cũng không có vấn đề gì, dù sao mình cũng được thoải mái.
Chỉ là tình trạng ngoại trừ ăn chính là "chơi" như này rất là **, Đinh Tiếu còn chưa kết thúc ở cữ đâu, cậu đã có chút không chịu nổi. Thân thể mỗi ngày đều uống dược khôi phục thể lực và khí huyết thật ra cũng không có gì, nhưng là trong lòng trống trải nha! Vì thế cậu quyết định thừa dịp trứng bào bảo còn chưa ra đời, lại làm một chút quần áo cho đứa nhỏ. Ai bảo mình hiện tại có hai bảo bảo chứ, tốt xấu gì thì trước kia cũng thiết kế vài lần thời trang trẻ em mà, tóm lại tuyệt đối không thể sống như thế này được! Quá sa đọa!
Nạp Bối rất nghiêm túc học tập từ Đinh Tiếu cách làm quần áo trẻ nhỏ như thế nào, bởi vì trứng rất nhỏ, cho nên những tiểu y phục Đinh Tiếu làm lúc trước phải đợi tới khi hài tử phá xác được một tháng mới mặc được. Hiện tại làm những thứ này cậu cũng không cam đoan nhất định sẽ vừa người, chỉ là nhìn một đám tiểu y phục lục tục ra lò, cậu liền có loại cảm giác thực thành tựu.
Các loại vải dệt mà người Long tộc chế tác rất khiến người kinh hỉ, điều này đúng là không phải người bên ngoài có thể so được. Đinh Tiếu chọn đều là vải bông tốt nhất, thông khí tốt, lại thấm mồ hôi hơn nữa còn mềm mại không mài da. Cậu không làm áo bông nhỏ, nhưng cậu có làm mấy cái khăn choàng sơ sinh, đến lúc đó đặt đứa nhỏ vào bên trong, bên trên đội một cái mũ, cho dù ra ngoài trong chốc lát cũng sẽ không bị gió thổi vào.
Nhìn Đinh Tiếu giống như đặc biệt có kinh nghiệm, Nạp Bối rất tò mò: "Tiếu Tiếu, sao ngươi cái gì cũng biết thế?"
Đinh Tiếu trả lời: "Cũng không phải, người lớn cần gì thì trẻ con cũng cần như vậy mà, đây không phải là nhàn đến chán sao. Cũng không biết các bảo bảo khi nào mới có thể phá xác, nói thật, ta cũng chưa chăm sóc trẻ nhỏ bao giờ, từ nhỏ trong nhà chỉ có mình ta, rất sợ bọn nhỏ ra tới ta lại luống cuống tay chân."
Nạp Bối cười: "Sợ cái gì, có chúng ta giúp ngươi mà. Khi còn nhỏ Nạp Nhất đều là ta trông, khi đó cha và ba mỗi ngày đều phải vội vàng đánh bắt cá không có bao nhiêu thời gian bồi chúng ta. Chỉ có vào buổi tối bốn người một nhà chúng ta mới sẽ vui vui vẻ vẻ mà ở một chỗ. Kỳ thật trẻ nhỏ vẫn rất dễ trông, chỉ là khi ăn uống sẽ tương đối phiền toái, nhưng người cứ nghĩ tới việc này liên quan tới đứa nhỏ có huyết mạch của mình, sẽ không còn cảm thấy phiền toái gì nữa."
Đinh Tiếu xoa xoa cái mũi: "Kỳ thật, ta và Khôn cũng chưa tính toán sớm như vậy muốn đứa nhỏ. Không nghĩ tới sự tình liền vừa vặn đụng phải Long tộc. Nhưng mà như vậy cũng tốt, chờ tới khi chúng ta có thể lại đi du lịch lần nữa, các bảo bảo đã lớn lên một chút. Bằng không ta thật đúng là không nỡ cũng không yên tâm."
Nạp Bối mỉm cười: "Chờ hai ba mươi năm sau, các bảo bảo cũng có thể cùng đi du lịch với các ngươi. Đến lúc đó một nhà bốn người có bao nhiêu hạnh phúc. Aiz, chúng ta thì không được."
Đinh Tiếu đảo đảo tròng mắt: "Như thế nào không được? Không có hình thú có thể thuần dưỡng trâu ngựa mà! Ngươi không thấy Long Vương hiện tại đang tìm người thuần ngựa sao. Thật lâu thật lâu thật lâu trước kia, con người liền có xe ngựa kéo."
Hai mắt Nạp Bối sáng lên: "Nhưng mà ngựa cũng không chạy nhanh bằng dực hổ nhỉ? Còn phải kéo xe."
Đinh Tiếu cười: "Có vấn đề gì chứ, không chạy nhanh như vậy cũng được mà, vốn dĩ du lịch chính là vừa đi vừa nhìn, nếu là "vèo vèo" chạy, còn chả nhìn thấy phong cảnh một đường đi nữa! Hơn nữa, có xe ngựa đi theo, có thể mang nhiều đồ vật, cũng có thể chọn thêm địa phương để đổi thổ đặc sản, vẫn còn hơn luôn cõng ở trên người. Aiz thật là càng nghĩ càng thấy có lý! Chuyện này chờ Khôn săn thú về ta nói với hắn,chúng ta muốn nuôi ngựa kéo xe! Đều do đám đại lão hổ bọn họ, trước kia ta đã nói nuôi động vật để lôi kéo, bọn họ còn nói không cần."
Mùa đông ở long hương bắt đầu vào đầu tháng 11.
Khiến Đinh Tiếu vui vẻ chính là, trận tuyết đầu đông không phải là vào đông mà gọi là đông chí, cách gọi này khiến cho cậu có một loại cảm giác thân thiết cùng với nỗi nhớ nhà sâu đậm.
Đông chí ở phương bắc là phải ăn sủi cảo, nhưng ở long hương lại không có tập tục ăn như vậy, cho nên Đinh Tiếu nói cho Đại Vu, hôm nay muốn mời y và Long Vương ăn sủi cảo.
Sủi cảo ở long hương không phải loại đồ ăn gì mới mẻ, nhưng mọi người cảm thấy phiền phức nên sẽ rất ít làm. Hơn nữa nhân bên trong phải chế biến tỉ mỉ một chút, ngoại trừ thịt phải thêm lục thái, hôm nay Đinh Tiếu cũng coi như cho Long Vương và Đại Vu mở rộng kiến thức một chút.
Nhân thịt bò cà rốt, nhân tôm nõn nấm hương mộc nhĩ, nhân tôm trứng gà rau hẹ, nhân đậu sừng trâu cay, nhân thịt bò cần nước, còn có nhân thịt hồ lô, đương nhiên cũng thêm ba loại nhân thịt heo, dê, bò.
Mỗi loại nhân một chậu, gói tuy vất vả, nhưng người nhiều cũng dễ làm việc. Tốc độ Khôn ca cán vỏ cũng rất nhanh, tuy không thấy được nhất định là tròn, nhưng ai quan tâm chứ. Ngay cả Long Vương cũng vươn tay gói một chút, bộ dáng rất chi là cẩn thận, thật giống như đang làm một tác phẩm nghệ thuật khó lường gì đó, khiến cho Đại Vu cảm thấy buồn cười.
Nhưng không thể không nói có tỉ mỉ mới có tác phẩm tinh tế, so với sủi cảo phong cách thô cuồng của Nạp Nhất, sủi cảo của Long Vương đại nhân rõ ràng tinh tế xinh đẹp hơn nhiều. Vì thế ngoại trừ Khôn và Đại Vu ra, những người khác thực chân chó mà tâng bốc Long Vương một trận. Trực tiếp khiến Đế Ngao cảm thấy bản thân đúng là một kỳ tài thủ công, còn chết cũng không biết xấu hổ mà nói với Đại Vu: "Mặc Mặc, về sau ta tự tay gói sủi cảo tôm thịt cho em ăn! Muốn ăn cái gì ta liền gói cái đó!"
Đinh Tiếu dẫn đầu trêu ghẹo, Đại Vu bị chọc đến đỏ bừng cả mặt, nhưng cuối cùng vẫn rất hài hòa, mà Đế Ngao cũng thật sự không có biểu hiện ra loại khí thế cao cao tại thường như trên vương điện ngày thường. Đây đương nhiên không có liên quan gì tới Đại Vu, có điều càng nhiều là vì sự đặc biệt của Đinh Tiếu và Khôn đi. Người hiểu biết nhiều, mặc kệ là bộ tộc nào ở Thú Thế cũng đều được tôn kính.
Sủi cảo nóng hầm hập ra lò, có hấp có luộc, hương vị nhiều như vậy kỳ thật ăn vào rất hỗn loạn, nhưng đều là tự tay mình gói ra, cho nên cảm giác không bình thường.
Đinh Tiếu xem như bắt được sủi cảo ba nhân, một hơi ăn liền một mâm lớn, đối với loại nhân khác cũng ăn một chén như nhau, cuối cùng trực tiếp khiến cậu ăn đến no căng.
Kỳ thực ngoại trừ Long Vương ăn thật sự có phong độ ra, những người khác đều không có hình tượng chút nào, Đại Vu vốn rất thích tiếp xúc với nhóm người Đinh Tiếu bọn họ, cho nên tự nhiên cũng theo chân bọn họ học tùy ý hơn nhiều. Chính là nhìn thế nào thì sức ăn của mỗi người đều bày ra đó, cuối cùng liền xem Khôn thì ăn uống thả cửa, Long Vương lại thong thả ung dung, nhưng nhắc tới ăn nhiều hay ít, hai người hoàn toàn là lực lượng ngang nhau. Điều này khiến cho Đinh Tiếu không thể không bội phục, tốc độ của Long Vương cho dù ưu nhã nhưng vẫn thập phần lợi hại nha!
Ăn uống no đủ, cậu liền dịch tới bên cạnh trứng bảo bảo nhà mình, hiện tại là buổi tối, cho nên các trứng bảo bảo bị chuyển tới giường gỗ nhỏ Khôn ca cố ý làm ra, nhìn vỏ trứng của mấy đứa con dưới ánh đèn như có ánh sáng di động, Đinh Tiếu thấy rất kỳ lạ, nhịn không được liền đi lên hôn mỗi trứng một cái.
Đúng lúc này, Đinh Tiếu đột nhiên nghe thấy tiếng "rắc rắc" vang lên, trong lòng khẩn trương, lập tức kêu to: "Đại Vu Đại Vu, có phải trứng muốn phá xác hay không?" Tính thời gian cũng đã 1 tháng, nhưng lúc trước Đại Vu có nói thời gian phá xác có sớm có muộn, y cũng không dám khẳng định.
Nghe thấy tiếng gọi, tất cả mọi người đều lục tục chạy tới, mà theo sát, một quả trứng đã nứt ra một cái lỗ nhỏ, cuối cùng từng chút từng chút mở rộng ra.
Tất cả mọi người ngừng thở, trứng phá xác chính là một quá trình phi thường thần thánh, lúc này mới chân chính có nghĩa là một sinh mệnh mới ra đời. Hơn nữa mọi người đều thực chờ mong ấu tể trong trứng là gì. Chỉ là ngoại trừ Long Vương ra, tất cả mọi người đều hi vọng là một con tiểu dực hổ.
Thực hiển nhiên, lượng lượng của quần chúng là cường đại, sau khi thấy trong vỏ trứng là một tiểu dực hổ thuần màu đen, Đinh Tiếu cao hứng muốn nhảy cẫng lên, nếu đứa nhỏ là thú nhân hình rồng, cậu vẫn phải cùng con trai tách ra, nhưng hiện tại hoàn toàn không cần!
"Khôn Khôn Khôn, anh xem, là tiểu lão hổ là tiểu lão hổ!!"
Khôn ôm chặt lấy Tiếu Tiếu vừa xông tới, trên mặt cũng tràn đầy tự hào vui sướng: "Ừ, con của chúng ta là tiểu dực hổ."
Long Vương sờ sờ cái mũi của mình, tuy có chút tiếc nuối, nhưng hắn cũng nghe Mặc Mặc nói qua, huyết mạch của Đinh Tiếu cách bọn họ rất xa xôi, so với loại dực hổ cường đại như Khôn, tự nhiên là không tranh nổi. Nhưng mà hắn vẫn rất chờ mong một bảo bảo khác trong quả trứng còn lại. Nếu là bán thú nhân, cũng không coi như Long tộc của hắn quá mất mặt. o(╯□╰)o
Đại Vu thực vui vẻ khi nhìn thấy một con tiểu dực hổ. Tuy hiện tại trên người còn bị dinh dưỡng trong trứng làm cho ướt sũng, nhưng ngoạn ý này rất nhanh sẽ được xử lý, nhưng tiểu ấu tể không thể tắm rửa ngay như vậy được, Long tộc bọn họ có thể dùng vải bố để lau khô, bởi vì trên người chỉ toàn là vảy, nhưng với dực hổ thì y thật sự không có kinh nghiệm.
Cách làm của Khôn thực khiến mọi người ngoài ý muốn, một con dực hổ to lớn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người vốn dĩ đã đủ dọa người nhảy dựng, hắn còn há miệng đi ngậm tiểu ấu tể.
Nhìn Khôn dùng đầu lưỡi lớn liếm liếm chất lỏng nhão dính trên người con trai, Đinh Tiếu đầy đầu hắc tuyến: "Như vậy thì toàn là nước miếng của anh!" Khác nhau ở chỗ nào? Khôn trả lời: "Sẽ có khí vị của ta."
Đinh Tiếu đột nhiên hiểu ra, ở dã ngoại, lúc dã thú có ấu tể cũng hành động tương tự như vậy, ngoại trừ muốn rửa sạch ra, còn lưu lại khí vị, như vậy tiểu ấu tể cũng sẽ thông qua khí vị tìm kiếm cha mẹ của mình, không thể không nói, hành vi của các thú nhân thật đúng là rất nguyên thủy.
Nhìn nhìn, Đại Vu đột nhiên nhớ tới một sự kiện: "Đinh Tiếu, đứa nhỏ này, ngươi có nghĩ ra tên gọi là gì chưa?" Ở long hương, ngày phá trứng là phải đặt tên, tên này tượng trưng cho lời chúc phúc đối với ấu tể phá trứng mà ra.
Đinh Tiếu sửng sốt một chút, nói thật, cậu hoàn toàn chưa nghĩ tới vấn đề đặt tên này, tuy hiện tại tỉnh lại một chút bản thân đúng là không đáng tin cậy, nhưng là tên nhất định phải nghĩ: "Khôn, anh nói đi?"
Tiểu ấu tể có chút xíu như vậy, Khôn ca lúc này đã sớm liếm xong rồi, nghe Tiếu Tiếu hỏi, hắn trực tiếp trả lời: "Em nghĩ là được."
Đinh Tiếu lập tức cảm thấy Alexander, nhưng rất nhanh cậu liền nghĩ ra một cái tên đầy khí phách: "Ở quê của ta, dòng học là một tượng trưng của sự truyền thừa gia tộc, đứa nhỏ này về sau liền mang họ Khôn, tên gọi là....Khôn Luân."
Danh sách chương