Ngày hôm sau Hạ liền ngoài ý muốn phát hiện ra Khôn đang bận rộn trong bếp nhà mình, điều này làm hắn hoảng sợ: "Sao lại tới sớm như vậy?"
Một đêm này, tuy giường rất nhỏ khiến mình cũng không dám xoay người, nhưng hiện tại hắn cảm thấy rất có tinh thần. Cho nên khuôn mặt trước nay không có biểu tình gì thế nhưng hiện tại lại lộ ra mỉm cười phi thường dễ nhận thấy: "Cháu không đi, Tiếu Tiếu giữ cháu lại qua đêm." Không cần nghi ngờ, ngữ điệu cùng biểu tình này của hắn, hoàn toàn là mang theo ý tứ khoe khoang.
Lúc này Hạ liền cảm thấy như bị Thần Thú dùng sét đánh trúng. Sao có thể! Ấu tể nhà mình sao có thể giữ Khôn lại qua đêm?! Này thật sự không tưởng tượng được! Rõ ràng Tiếu Tiếu mới đến ở nhà hắn mấy ngày, mình và Quỳnh còn chưa yêu thương chiếu cố nó đủ a, sao đã bị tiểu tử thối này bắt cóc? Không được! Ấu tể nhà mình còn chưa thành niên đâu! Hơn nữa cũng chưa bắt đầu đi học săn thú! Sao nhanh như vậy đã bị tên vô lại cưới đi?! Tuyệt đối không được! "Khôn! Tiếu Tiếu còn chưa thành niên, ta sẽ không đồng ý!"
Khôn gật gật đầu: "Vâng, trước khi phòng ở của cháu còn chưa dựng xong, sẽ không mang Tiếu Tiếu đi. Nhị thúc, thúc yên tâm, thân thể Tiếu Tiếu hiện tại không tốt, cháu không nỡ làm em ấy bị thương."
Ngươi cái tên tiểu hỗn đản này sao lại có thể nói trắng ra như vậy! Thật là tức chết người mà! Hạ thở phì phò tại chỗ xoay hai vòng, sau đó dùng tay lôi tay Khôn: "Tiểu tử thúi! Ngươi cùng ta đi ra ngoài thôn! Ta muốn cùng ngươi đấu một trận!!!"
Khôn thực bình tĩnh gật gật đầu. "Được. Nhưng nhị thúc, thúc thật sự đánh không lại cháu. Tiếu Tiếu là bạn lữ của cháu, cháu không hi vọng em ấy khổ sở."
Hạ từ trước tới nay chưa bao giờ cảm thấy cháu trai luôn khiến mình tự hào cư nhiên nói chuyện đáng giận như vậy: "Hừ! Trước kia là bởi vì ngươi nhỏ, cho nên ta nhường ngươi! Hôm nay vì thí nghiệm ngươi có đủ hay không tư cách để Tiếu Tiếu nhà ta dựa dẫm cả đời, ta nhất định sẽ dùng hết toàn lực!"
Khôn lại một lần nữa gật đầu: "Chúng ta đi thôi." Nói xong nhìn nhìn bầu trời, ừm, trước khi đội đi săn tập hợp, hắn còn có thể cùng Tiếu Tiếu ăn một bữa cơm sáng.
Khi Quỳnh tỉnh lại hoàn toàn không biết Hạ chạy đi nơi nào, cơm sáng còn không có ăn đâu, cũng không thể hiện tại liền đi hái diệp giấy cùng bẻ than chi cho Tiếu Tiếu đi? Đến phòng bếp nhìn nhìn thịt trâu trong nồi cùng bánh mì loại lớn, anh nuốt nuốt nước miếng. Biết đây là Tiếu Tiếu làm lương khô cho Khôn mang đi hôm nay, anh vẫn nên nhịn thèm ăn thôi. Dù sao thịt trâu còn nhiều như vậy, tiểu tử Khôn kia lại không tính toán lấy về, lát nữa bảo Tiếu Tiếu dạy cho mình làm là được. Vẫn là nhanh đi làm cơm sáng, tuy rằng tối hôm qua ăn rất no, nhưng sáng hôm nay cơn đói vẫn đến rất sớm a! Cho Bạch Đậu cùng thịt băm, bỏ thêm hành phấn cùng bột tiêu, lại cho thêm muối xanh cùng nhau nấu thành hỗn hợp, đây là canh thịt băm bạch đậu Tiếu Tiếu nghĩ ra. Là món ăn chính cho bữa sáng gần đây Quỳnh hay làm. Ngoạn ý này làm rất đơn giản, lại ăn vào cũng thực ngon. Ngay cả Hạ mỗi buổi sáng đều có thể uống sạch ba chén lớn. Xem ra trước khi mùa đông năm nay tới, bọn họ phải lấy nhiều bạch đậu trở về.
Trong sân truyền đến một trận tiếng bước chân, Quỳnh vội vàng đi ra phòng bếp, phát hiện Hạ và Khôn hai người đều đứng ở trong sân, cánh tay hai người đều trầy xước, đặc biệt nhìn Hạ, hoàn toàn là thở phì phò biểu tình có chút không cam lòng. Chú cháu hai người này trước kia không phải quan hệ rất tốt sao? Đây là vì cái gì đánh nhau? Quỳnh chạy nhanh qua đi dò hỏi: "Hai người các anh làm gì lại đánh nhau?!"
Hạ hừ một tiếng: "Tiểu tử thúi bản lĩnh còn được."
Khôn gật đầu: "Cháu sẽ coi Tiếu Tiếu giống như mạng sống mà chiếu cố."
Quỳnh cảm thấy chính mình bị hai chú cháu hoàn toàn xem nhẹ. Nhưng Khôn nói rõ ràng như vậy, anh cũng mơ hồ đoán được đây là vì cái gì. Anh lập tức liền nhíu mày: "Hạ, anh sáng sớm liền đi khảo nghiệm Khôn?"
Hạ bất đắc dĩ mà thở dài, tuy rằng thực không cam lòng, nhưng thật không có biện pháp, tuy mình là một trong mười đại dũng sĩ của bộ tộc, nhưng tiểu tử Khôn này từ nhỏ chính là cái khác loại, thực lực đích xác so với mình cao hơn không ít. Lôi đài dũng sĩ của bộ tộc năm mươi năm một lần còn bốn năm nữa mới có thể lại lần nữa cử hành, lúc này đây chính mình cho dù còn có thể tiến vào top mười, cũng tuyệt đối sẽ đứng sau tiểu tử Khôn này. Tuy rằng khó chịu, nhưng ấu tể nhà mình có bạn lữ như vậy cũng thật sự làm hắn yên tâm. Nếu Tiếu Tiếu có thể có càng nhiều bằng hữu thì càng tốt: "Tiếu Tiếu tối hôm qua giữ Khôn lại ở trong phòng của nó qua đêm."
Kì thực lúc ấy đầu óc ấu tể Tiếu Tiếu vốn không tỉnh táo, hơn nữa cậu cho rằng hôm sau Khôn phải đi sớm, nếu hắn về nhà rồi lại quay lại lấy lương khô rất phiền toái, nhưng tới lỗ tai ba người này, sự tình hoàn toàn liền thay đổi sang hướng khác. Quỳnh nghe xong tin này, lập tức không vui: "Khôn, ta biết cháu là đứa trẻ tốt, nhưng Tiếu Tiếu còn chưa thành niên, thậm chí còn chưa cùng tiên sinh đi học săn bắt, cháu sao có thể chiếm tiện nghi của nó như vậy!"
Khôn cúi đầu, tuy rằng cũng biết mình làm như vậy không tốt, nhưng hắn thật sự thực vội vàng hi vọng mình có thể cùng Tiếu Tiếu định ra. "Quỳnh thúc thúc, cháu biết cháu như vậy không đúng, nhưng cháu thật sự rất thích Tiếu Tiếu. Lần đầu tiên ở trong rừng cây nhìn thấy cậu ấy đứng ở trong sông bắt cá, cháu liền nhận định cậu ấy là bạn lữ cháu muốn chung sống cả đời. Thúc biết giống đực bọn cháu nếu thích một người là rất khó thay đổi, cháu tin tưởng cháu có thể cho Tiếu Tiếu cuộc sống tốt nhất, có thể cho cậu ấy mỗi ngày đều an toàn. Cho nên dù biết không đúng, cháu cũng không thể để cậu ấy bị người khác cướp đi."
Quỳnh đỡ trán, vấn đề là ai cùng ngươi đoạt a! Thật là nói không rõ! "Vậy cháu có hay không nghĩ tới Tiếu Tiếu sẽ giống ta, lựa chọn một giống đực cường đại mà bị giống cái cùng bán thú nhân khác xa lánh?"
Khôn nhíu mày: "Cháu không hi vọng như vậy, nhưng lựa chọn như thế nào là quyết định của Tiếu Tiếu. Cho dù cậu ấy cuối cùng lựa chọn bằng hữu mà không ở cùng cháu, cháu cũng sẽ bảo hộ ở bên người cậu ấy. Nhưng cháu tuyệt đối không cho phép thú nhân khác cướp cậu ấy đi."
Quỳnh liếc mắt nhìn Hạ một cái, cuối cùng nhận mệnh gật gật đầu, câu nói cường ngạch đến mức hết thuốc chữa này trước kia mình cũng đã từng nghe qua, lúc ấy Hạ cũng là dùng thái độ như vậy khiến mình đưa ra lựa chọn cuối cùng. Kỳ thực anh cảm thấy cuộc sống của bản thân không có bao nhiêu không tốt, ngược lại anh cảm thấy rất hạnh phúc. Như vậy Tiếu Tiếu hẳn cũng sẽ được hạnh phúc đi, nhưng mà...anh thật sự hi vọng Tiếu Tiếu càng hạnh phúc hơn mình mới được, nhưng hiện tại nói chuyện này còn hơi sớm đi, may mà Tiếu Tiếu nhà mình còn chưa thành niên.
Đinh Tiếu bị tiếng nói ríu rít của Kinh ở bên ngoài đánh thức, khi mở mắt ra, ánh sáng ngoài cửa chiếu vào đã rất mạnh, xem ra mình hôm này thức dậy trễ, chẳng lẽ là vì hôm qua ngủ muộn sao? Cũng không chắc, cùng lắm 10h liền đi ngủ rồi, nhưng thật hiếm khi được thoải mái an ổn ngủ như vậy.
Mặc xong quần áo, cầm theo nhánh cây và vỏ trứng nghiền dùng thay thế kem đánh răng đi ra sân, đối với việc hai ngày nay không nhìn thấy Kinh và Lục Hi, cậu vẫn là có chút nhớ: "Hai người các ngươi đến thật sớm a, tới sao không gọi ta dậy?"
Kinh nhảy nhót tới bên cạnh Đinh Tiếu: "Quỳnh thúc thúc nói ngày hôm qua Khôn mang ngươi theo đến rừng hái quả trân châu phải không? Quả trân châu kia thực có thể làm ra đồ ăn rất ngon sao? Con mồi Khôn săn được có phải đặc biệt ngon không? Quỳnh thúc thúc nói hôm qua ngươi còn bắt được mấy con trai sông lớn chưa chế biến, cái đó ăn ngon không?"
Các vấn đề liên tiếp cơ hồ đều liên quan đến ăn, Đinh Tiếu bị làm cho dở khóc dở cười: "Hôm qua đúng là hái rất nhiều quả trân châu về, nhưng phần lớn đều bị ăn luôn, có điều thôn trưởng và hiến tế chắc sẽ sớm phân công mọi người đi rừng rậm thu thập tiếp, đến lúc đó ta sẽ dạy mọi người làm trân châu quả để ăn như thế nào. Trong nhà còn dư lại một ít bột trân châu, lát nữa ta sẽ làm hoành thành cho các ngươi nếm thử. Trai sông xào hay nấu canh ăn cũng ngon, để ta làm cho các ngươi ăn. Còn con mồi Khôn săn được có ngon hay không...ta cũng không rõ lắm, nhưng ta đúng là rất thích ăn thịt trâu, trong nhà còn dư một ít, cũng làm cho các ngươi ăn luôn."
Lục Hi lúc này sấn tới, vẻ mặt hâm mộ nói: "Tiếu Tiếu ngươi thật hạnh phúc, có thể làm được đồ ăn ngon như vậy, ngươi chỉ nói thôi đã khiến ta chảy nước miếng, nói đi, cùng Khôn đơn độc đi ra ngoài có phải đặc biệt không thú vị hay không? Trên khuôn mặt kia của hắn chẳng có biểu tình gì, còn không thích nói chuyện."
Đinh Tiếu trầm mặc một chút, sau đó cười nói: "Không đến nỗi đặc biệt không thú vị đi, lực chú ý của ta đều đặt lên việc tìm đồ ăn, a đúng rồi, hai người các ngươi chờ một chút." Nói xong đem bột vỏ trứng cùng nhánh cây để trên bàn đá, cậu chạy vào phòng bếp, đem nồi canh thịt đông hôm qua ăn không hết đem ra: "Hai người các cậu ăn thử xem, hương vị không tồi."
Trong thời gian Đinh Tiếu đánh răng rửa mặt xong, nồi canh thịt đông còn dư lại đã bị Kinh cùng Lục HI chén sạch, hai người chẳng những khen không dứt miệng, lại còn chưa đã thèm. Lúc này Quỳnh cũng đem bữa sáng nóng hổi bưng ra: "Hai đứa các cháu cũng lại ăn một ít đi."
Thú nhân đều rất chân thật, nếu thèm, bọn họ sẽ không khách sáo từ chối, cho nên hai người lập tức gật đầu: "Cám ơn Quỳnh thúc thúc!!"
"Ba, người hôm nay muốn đi ra ngoài sao? Cha đâu?" Đinh Tiếu cầm chén lớn ăn hai khối thịt băm bạch đậu viên, sau đó hỏi.
Quỳnh trả lời: "Lát nữa ta đi ra ngoài hái quả trân châu, cha con đi lấy diệp giấy và than chi cho con, mấy nhóc, các con muốn đi cùng ta không?". Nếu ngày hôm qua Bằng Giáp nói qua hai ngày sẽ triệu tập thôn dân tuyên bố việc cùng nhau hái quả trân châu, chính là để cho người một nhà mình có thời gian để hái nhiều một chút. Cho nên hai ngày này anh chắc chắn là phải bận rộn vào rừng, còn với Tiếu Tiếu, anh không muốn ấu tể nhà mình bị mệt, thân thể vốn đã không tốt, ngày hôm qua lại bận rộn cả ngày, cho nên mặc dù hôm nay đi vào rừng, cũng là để cho bọn nhỏ giải sầu là chính.
Đinh Tiếu lập tức gật đầu: "Con muốn đi! Con còn muốn nhìn xem diệp giấy cùng than chi là bộ dáng gì!"
Lục Hi và Kinh cũng vội vàng phụ họa: "Chúng cháu cũng phải đi!"
Chờ kinh cùng Lục Hi về nhà lấy mỗi người một cái sọt trúc lúc sau, một hàng bốn người rời khỏi thôn Thiên Hà chạy đến khu an toàn của tộc Dực Hổ trong rừng. Đường đi hôm nay vẫn là hướng hôm qua Khôn mang Đinh Tiếu đi, vì bên kia có diệp giấy cùng than chi, Hạ chắc chắn là đi hướng kia rồi. Bữa sáng hai người bọn họ đã thương nghị phải ở trong rừng, vốn tính một nhà ba người một bên hái quả trân châu, một bên Đinh Tiếu tìm kiếm một ít đồ ăn khác, hiện tại nhiều thêm hai cái tiểu gia hỏa. Cũng tốt, ngay cả ngày đó khi Khôn đem Tiếu Tiếu bảo hộ bên người, Kinh và Lục Hi vẫn nguyện ý cùng ấu tể nhà mình làm bằng hữu tốt, Quỳnh liền cảm thấy Đinh Tiếu may mắn hơn mình, mặc dù bằng hữu trước kia có một số khôi phục lại quan hệ, nhưng có người gả tới thôn khác, có người ở lại bởi vì không muốn bị Ương cùng Tẫn bọn họ xa lánh cho nên rất ít tiếp xúc với mình.
Mục đích vào rừng chủ yếu lúc này là hái quả trân châu, cho nên trừ bỏ sọt trúc của mình và Tiếu Tiếu, Quỳnh còn mang theo ba cái túi da thú, Đinh Tiếu cũng hiểu ý tứ của Bằng Giáp và hiến tế, cho nên hôm nay hái quả trân châu càng thêm ra sức. Đương nhiên cũng không thể để bằng hữu của mình lạc hậu, khi Tiếu Tiếu nói cho Kinh và Lục Hi trân châu quả có thể trở thành món ăn chính của thú nhân, thôn trưởng và hiến tế cũng cảm thấy vậy, đang thảo luận muốn toàn thôn mở rộng quy mô thu thập. Hai cái tiểu gia hỏa càng thêm tích cực, hái so với Đinh Tiếu còn chuyên chú và nghiêm túc hơn, quả nhiên đối với đồ ăn có thể chống đỡ cơn đói trong mùa đông giá rét, là việc rất quan trọng của tất cả các thú nhân.
Đinh Tiếu tự mình không thể nâng nổi một sọt trân châu quả đầy, cậu cũng không tính thể hiện, vì biết lát nữa sẽ hội họp với cha, cho nên chờ đến gặp lại Hạ, hái thêm cũng được. Hiện tại nhiệm vụ chủ yếu của cậu là hái các loại trái cây, cậu còn có mục đích là các loại nấm, tuy rằng cậu không biết nhiều loại lắm, nhưng cậu tin tưởng lấy khứu giác cùng kinh nghiệm trong rừng của thú nhân, có độc hay không sẽ phân biệt được rõ ràng.
Rừng rậm mùa thu là mùa sinh trưởng của các loại nấm, tuy thời tiết có chút chuyển lạnh, nhưng cũng không ảnh hưởng tới độ ẩm ướt cùng oi bức của rừng rậm, mà đây đúng là hoàn cảnh để nấm sinh trưởng. Cây cối ở Thanh Sâm chủng loại rất đa dạng, ngoại trừ những loại Đinh Tiếu chưa từng nghe hoặc thấy qua, còn có rất nhiều loại cậu quen thuộc. Mọi người đều biết dưới gốc thông đều có nấm thông, cho nên khi Đinh Tiếu nhìn thấy một mảnh lùn lùn, lập tức ngồi xổm xuống cẩn thận tìm kiếm, mùa thu vốn dĩ chính là mùa thu hoạch không phải sao.
Một đêm này, tuy giường rất nhỏ khiến mình cũng không dám xoay người, nhưng hiện tại hắn cảm thấy rất có tinh thần. Cho nên khuôn mặt trước nay không có biểu tình gì thế nhưng hiện tại lại lộ ra mỉm cười phi thường dễ nhận thấy: "Cháu không đi, Tiếu Tiếu giữ cháu lại qua đêm." Không cần nghi ngờ, ngữ điệu cùng biểu tình này của hắn, hoàn toàn là mang theo ý tứ khoe khoang.
Lúc này Hạ liền cảm thấy như bị Thần Thú dùng sét đánh trúng. Sao có thể! Ấu tể nhà mình sao có thể giữ Khôn lại qua đêm?! Này thật sự không tưởng tượng được! Rõ ràng Tiếu Tiếu mới đến ở nhà hắn mấy ngày, mình và Quỳnh còn chưa yêu thương chiếu cố nó đủ a, sao đã bị tiểu tử thối này bắt cóc? Không được! Ấu tể nhà mình còn chưa thành niên đâu! Hơn nữa cũng chưa bắt đầu đi học săn thú! Sao nhanh như vậy đã bị tên vô lại cưới đi?! Tuyệt đối không được! "Khôn! Tiếu Tiếu còn chưa thành niên, ta sẽ không đồng ý!"
Khôn gật gật đầu: "Vâng, trước khi phòng ở của cháu còn chưa dựng xong, sẽ không mang Tiếu Tiếu đi. Nhị thúc, thúc yên tâm, thân thể Tiếu Tiếu hiện tại không tốt, cháu không nỡ làm em ấy bị thương."
Ngươi cái tên tiểu hỗn đản này sao lại có thể nói trắng ra như vậy! Thật là tức chết người mà! Hạ thở phì phò tại chỗ xoay hai vòng, sau đó dùng tay lôi tay Khôn: "Tiểu tử thúi! Ngươi cùng ta đi ra ngoài thôn! Ta muốn cùng ngươi đấu một trận!!!"
Khôn thực bình tĩnh gật gật đầu. "Được. Nhưng nhị thúc, thúc thật sự đánh không lại cháu. Tiếu Tiếu là bạn lữ của cháu, cháu không hi vọng em ấy khổ sở."
Hạ từ trước tới nay chưa bao giờ cảm thấy cháu trai luôn khiến mình tự hào cư nhiên nói chuyện đáng giận như vậy: "Hừ! Trước kia là bởi vì ngươi nhỏ, cho nên ta nhường ngươi! Hôm nay vì thí nghiệm ngươi có đủ hay không tư cách để Tiếu Tiếu nhà ta dựa dẫm cả đời, ta nhất định sẽ dùng hết toàn lực!"
Khôn lại một lần nữa gật đầu: "Chúng ta đi thôi." Nói xong nhìn nhìn bầu trời, ừm, trước khi đội đi săn tập hợp, hắn còn có thể cùng Tiếu Tiếu ăn một bữa cơm sáng.
Khi Quỳnh tỉnh lại hoàn toàn không biết Hạ chạy đi nơi nào, cơm sáng còn không có ăn đâu, cũng không thể hiện tại liền đi hái diệp giấy cùng bẻ than chi cho Tiếu Tiếu đi? Đến phòng bếp nhìn nhìn thịt trâu trong nồi cùng bánh mì loại lớn, anh nuốt nuốt nước miếng. Biết đây là Tiếu Tiếu làm lương khô cho Khôn mang đi hôm nay, anh vẫn nên nhịn thèm ăn thôi. Dù sao thịt trâu còn nhiều như vậy, tiểu tử Khôn kia lại không tính toán lấy về, lát nữa bảo Tiếu Tiếu dạy cho mình làm là được. Vẫn là nhanh đi làm cơm sáng, tuy rằng tối hôm qua ăn rất no, nhưng sáng hôm nay cơn đói vẫn đến rất sớm a! Cho Bạch Đậu cùng thịt băm, bỏ thêm hành phấn cùng bột tiêu, lại cho thêm muối xanh cùng nhau nấu thành hỗn hợp, đây là canh thịt băm bạch đậu Tiếu Tiếu nghĩ ra. Là món ăn chính cho bữa sáng gần đây Quỳnh hay làm. Ngoạn ý này làm rất đơn giản, lại ăn vào cũng thực ngon. Ngay cả Hạ mỗi buổi sáng đều có thể uống sạch ba chén lớn. Xem ra trước khi mùa đông năm nay tới, bọn họ phải lấy nhiều bạch đậu trở về.
Trong sân truyền đến một trận tiếng bước chân, Quỳnh vội vàng đi ra phòng bếp, phát hiện Hạ và Khôn hai người đều đứng ở trong sân, cánh tay hai người đều trầy xước, đặc biệt nhìn Hạ, hoàn toàn là thở phì phò biểu tình có chút không cam lòng. Chú cháu hai người này trước kia không phải quan hệ rất tốt sao? Đây là vì cái gì đánh nhau? Quỳnh chạy nhanh qua đi dò hỏi: "Hai người các anh làm gì lại đánh nhau?!"
Hạ hừ một tiếng: "Tiểu tử thúi bản lĩnh còn được."
Khôn gật đầu: "Cháu sẽ coi Tiếu Tiếu giống như mạng sống mà chiếu cố."
Quỳnh cảm thấy chính mình bị hai chú cháu hoàn toàn xem nhẹ. Nhưng Khôn nói rõ ràng như vậy, anh cũng mơ hồ đoán được đây là vì cái gì. Anh lập tức liền nhíu mày: "Hạ, anh sáng sớm liền đi khảo nghiệm Khôn?"
Hạ bất đắc dĩ mà thở dài, tuy rằng thực không cam lòng, nhưng thật không có biện pháp, tuy mình là một trong mười đại dũng sĩ của bộ tộc, nhưng tiểu tử Khôn này từ nhỏ chính là cái khác loại, thực lực đích xác so với mình cao hơn không ít. Lôi đài dũng sĩ của bộ tộc năm mươi năm một lần còn bốn năm nữa mới có thể lại lần nữa cử hành, lúc này đây chính mình cho dù còn có thể tiến vào top mười, cũng tuyệt đối sẽ đứng sau tiểu tử Khôn này. Tuy rằng khó chịu, nhưng ấu tể nhà mình có bạn lữ như vậy cũng thật sự làm hắn yên tâm. Nếu Tiếu Tiếu có thể có càng nhiều bằng hữu thì càng tốt: "Tiếu Tiếu tối hôm qua giữ Khôn lại ở trong phòng của nó qua đêm."
Kì thực lúc ấy đầu óc ấu tể Tiếu Tiếu vốn không tỉnh táo, hơn nữa cậu cho rằng hôm sau Khôn phải đi sớm, nếu hắn về nhà rồi lại quay lại lấy lương khô rất phiền toái, nhưng tới lỗ tai ba người này, sự tình hoàn toàn liền thay đổi sang hướng khác. Quỳnh nghe xong tin này, lập tức không vui: "Khôn, ta biết cháu là đứa trẻ tốt, nhưng Tiếu Tiếu còn chưa thành niên, thậm chí còn chưa cùng tiên sinh đi học săn bắt, cháu sao có thể chiếm tiện nghi của nó như vậy!"
Khôn cúi đầu, tuy rằng cũng biết mình làm như vậy không tốt, nhưng hắn thật sự thực vội vàng hi vọng mình có thể cùng Tiếu Tiếu định ra. "Quỳnh thúc thúc, cháu biết cháu như vậy không đúng, nhưng cháu thật sự rất thích Tiếu Tiếu. Lần đầu tiên ở trong rừng cây nhìn thấy cậu ấy đứng ở trong sông bắt cá, cháu liền nhận định cậu ấy là bạn lữ cháu muốn chung sống cả đời. Thúc biết giống đực bọn cháu nếu thích một người là rất khó thay đổi, cháu tin tưởng cháu có thể cho Tiếu Tiếu cuộc sống tốt nhất, có thể cho cậu ấy mỗi ngày đều an toàn. Cho nên dù biết không đúng, cháu cũng không thể để cậu ấy bị người khác cướp đi."
Quỳnh đỡ trán, vấn đề là ai cùng ngươi đoạt a! Thật là nói không rõ! "Vậy cháu có hay không nghĩ tới Tiếu Tiếu sẽ giống ta, lựa chọn một giống đực cường đại mà bị giống cái cùng bán thú nhân khác xa lánh?"
Khôn nhíu mày: "Cháu không hi vọng như vậy, nhưng lựa chọn như thế nào là quyết định của Tiếu Tiếu. Cho dù cậu ấy cuối cùng lựa chọn bằng hữu mà không ở cùng cháu, cháu cũng sẽ bảo hộ ở bên người cậu ấy. Nhưng cháu tuyệt đối không cho phép thú nhân khác cướp cậu ấy đi."
Quỳnh liếc mắt nhìn Hạ một cái, cuối cùng nhận mệnh gật gật đầu, câu nói cường ngạch đến mức hết thuốc chữa này trước kia mình cũng đã từng nghe qua, lúc ấy Hạ cũng là dùng thái độ như vậy khiến mình đưa ra lựa chọn cuối cùng. Kỳ thực anh cảm thấy cuộc sống của bản thân không có bao nhiêu không tốt, ngược lại anh cảm thấy rất hạnh phúc. Như vậy Tiếu Tiếu hẳn cũng sẽ được hạnh phúc đi, nhưng mà...anh thật sự hi vọng Tiếu Tiếu càng hạnh phúc hơn mình mới được, nhưng hiện tại nói chuyện này còn hơi sớm đi, may mà Tiếu Tiếu nhà mình còn chưa thành niên.
Đinh Tiếu bị tiếng nói ríu rít của Kinh ở bên ngoài đánh thức, khi mở mắt ra, ánh sáng ngoài cửa chiếu vào đã rất mạnh, xem ra mình hôm này thức dậy trễ, chẳng lẽ là vì hôm qua ngủ muộn sao? Cũng không chắc, cùng lắm 10h liền đi ngủ rồi, nhưng thật hiếm khi được thoải mái an ổn ngủ như vậy.
Mặc xong quần áo, cầm theo nhánh cây và vỏ trứng nghiền dùng thay thế kem đánh răng đi ra sân, đối với việc hai ngày nay không nhìn thấy Kinh và Lục Hi, cậu vẫn là có chút nhớ: "Hai người các ngươi đến thật sớm a, tới sao không gọi ta dậy?"
Kinh nhảy nhót tới bên cạnh Đinh Tiếu: "Quỳnh thúc thúc nói ngày hôm qua Khôn mang ngươi theo đến rừng hái quả trân châu phải không? Quả trân châu kia thực có thể làm ra đồ ăn rất ngon sao? Con mồi Khôn săn được có phải đặc biệt ngon không? Quỳnh thúc thúc nói hôm qua ngươi còn bắt được mấy con trai sông lớn chưa chế biến, cái đó ăn ngon không?"
Các vấn đề liên tiếp cơ hồ đều liên quan đến ăn, Đinh Tiếu bị làm cho dở khóc dở cười: "Hôm qua đúng là hái rất nhiều quả trân châu về, nhưng phần lớn đều bị ăn luôn, có điều thôn trưởng và hiến tế chắc sẽ sớm phân công mọi người đi rừng rậm thu thập tiếp, đến lúc đó ta sẽ dạy mọi người làm trân châu quả để ăn như thế nào. Trong nhà còn dư lại một ít bột trân châu, lát nữa ta sẽ làm hoành thành cho các ngươi nếm thử. Trai sông xào hay nấu canh ăn cũng ngon, để ta làm cho các ngươi ăn. Còn con mồi Khôn săn được có ngon hay không...ta cũng không rõ lắm, nhưng ta đúng là rất thích ăn thịt trâu, trong nhà còn dư một ít, cũng làm cho các ngươi ăn luôn."
Lục Hi lúc này sấn tới, vẻ mặt hâm mộ nói: "Tiếu Tiếu ngươi thật hạnh phúc, có thể làm được đồ ăn ngon như vậy, ngươi chỉ nói thôi đã khiến ta chảy nước miếng, nói đi, cùng Khôn đơn độc đi ra ngoài có phải đặc biệt không thú vị hay không? Trên khuôn mặt kia của hắn chẳng có biểu tình gì, còn không thích nói chuyện."
Đinh Tiếu trầm mặc một chút, sau đó cười nói: "Không đến nỗi đặc biệt không thú vị đi, lực chú ý của ta đều đặt lên việc tìm đồ ăn, a đúng rồi, hai người các ngươi chờ một chút." Nói xong đem bột vỏ trứng cùng nhánh cây để trên bàn đá, cậu chạy vào phòng bếp, đem nồi canh thịt đông hôm qua ăn không hết đem ra: "Hai người các cậu ăn thử xem, hương vị không tồi."
Trong thời gian Đinh Tiếu đánh răng rửa mặt xong, nồi canh thịt đông còn dư lại đã bị Kinh cùng Lục HI chén sạch, hai người chẳng những khen không dứt miệng, lại còn chưa đã thèm. Lúc này Quỳnh cũng đem bữa sáng nóng hổi bưng ra: "Hai đứa các cháu cũng lại ăn một ít đi."
Thú nhân đều rất chân thật, nếu thèm, bọn họ sẽ không khách sáo từ chối, cho nên hai người lập tức gật đầu: "Cám ơn Quỳnh thúc thúc!!"
"Ba, người hôm nay muốn đi ra ngoài sao? Cha đâu?" Đinh Tiếu cầm chén lớn ăn hai khối thịt băm bạch đậu viên, sau đó hỏi.
Quỳnh trả lời: "Lát nữa ta đi ra ngoài hái quả trân châu, cha con đi lấy diệp giấy và than chi cho con, mấy nhóc, các con muốn đi cùng ta không?". Nếu ngày hôm qua Bằng Giáp nói qua hai ngày sẽ triệu tập thôn dân tuyên bố việc cùng nhau hái quả trân châu, chính là để cho người một nhà mình có thời gian để hái nhiều một chút. Cho nên hai ngày này anh chắc chắn là phải bận rộn vào rừng, còn với Tiếu Tiếu, anh không muốn ấu tể nhà mình bị mệt, thân thể vốn đã không tốt, ngày hôm qua lại bận rộn cả ngày, cho nên mặc dù hôm nay đi vào rừng, cũng là để cho bọn nhỏ giải sầu là chính.
Đinh Tiếu lập tức gật đầu: "Con muốn đi! Con còn muốn nhìn xem diệp giấy cùng than chi là bộ dáng gì!"
Lục Hi và Kinh cũng vội vàng phụ họa: "Chúng cháu cũng phải đi!"
Chờ kinh cùng Lục Hi về nhà lấy mỗi người một cái sọt trúc lúc sau, một hàng bốn người rời khỏi thôn Thiên Hà chạy đến khu an toàn của tộc Dực Hổ trong rừng. Đường đi hôm nay vẫn là hướng hôm qua Khôn mang Đinh Tiếu đi, vì bên kia có diệp giấy cùng than chi, Hạ chắc chắn là đi hướng kia rồi. Bữa sáng hai người bọn họ đã thương nghị phải ở trong rừng, vốn tính một nhà ba người một bên hái quả trân châu, một bên Đinh Tiếu tìm kiếm một ít đồ ăn khác, hiện tại nhiều thêm hai cái tiểu gia hỏa. Cũng tốt, ngay cả ngày đó khi Khôn đem Tiếu Tiếu bảo hộ bên người, Kinh và Lục Hi vẫn nguyện ý cùng ấu tể nhà mình làm bằng hữu tốt, Quỳnh liền cảm thấy Đinh Tiếu may mắn hơn mình, mặc dù bằng hữu trước kia có một số khôi phục lại quan hệ, nhưng có người gả tới thôn khác, có người ở lại bởi vì không muốn bị Ương cùng Tẫn bọn họ xa lánh cho nên rất ít tiếp xúc với mình.
Mục đích vào rừng chủ yếu lúc này là hái quả trân châu, cho nên trừ bỏ sọt trúc của mình và Tiếu Tiếu, Quỳnh còn mang theo ba cái túi da thú, Đinh Tiếu cũng hiểu ý tứ của Bằng Giáp và hiến tế, cho nên hôm nay hái quả trân châu càng thêm ra sức. Đương nhiên cũng không thể để bằng hữu của mình lạc hậu, khi Tiếu Tiếu nói cho Kinh và Lục Hi trân châu quả có thể trở thành món ăn chính của thú nhân, thôn trưởng và hiến tế cũng cảm thấy vậy, đang thảo luận muốn toàn thôn mở rộng quy mô thu thập. Hai cái tiểu gia hỏa càng thêm tích cực, hái so với Đinh Tiếu còn chuyên chú và nghiêm túc hơn, quả nhiên đối với đồ ăn có thể chống đỡ cơn đói trong mùa đông giá rét, là việc rất quan trọng của tất cả các thú nhân.
Đinh Tiếu tự mình không thể nâng nổi một sọt trân châu quả đầy, cậu cũng không tính thể hiện, vì biết lát nữa sẽ hội họp với cha, cho nên chờ đến gặp lại Hạ, hái thêm cũng được. Hiện tại nhiệm vụ chủ yếu của cậu là hái các loại trái cây, cậu còn có mục đích là các loại nấm, tuy rằng cậu không biết nhiều loại lắm, nhưng cậu tin tưởng lấy khứu giác cùng kinh nghiệm trong rừng của thú nhân, có độc hay không sẽ phân biệt được rõ ràng.
Rừng rậm mùa thu là mùa sinh trưởng của các loại nấm, tuy thời tiết có chút chuyển lạnh, nhưng cũng không ảnh hưởng tới độ ẩm ướt cùng oi bức của rừng rậm, mà đây đúng là hoàn cảnh để nấm sinh trưởng. Cây cối ở Thanh Sâm chủng loại rất đa dạng, ngoại trừ những loại Đinh Tiếu chưa từng nghe hoặc thấy qua, còn có rất nhiều loại cậu quen thuộc. Mọi người đều biết dưới gốc thông đều có nấm thông, cho nên khi Đinh Tiếu nhìn thấy một mảnh lùn lùn, lập tức ngồi xổm xuống cẩn thận tìm kiếm, mùa thu vốn dĩ chính là mùa thu hoạch không phải sao.
Danh sách chương