Cuối cùng, Đinh Tiếu vẫn quyết định đi gặp người nọ một lần, nhưng bảo cậu trực tiếp gọi điện thoại cho người nọ, cậu vẫn không thể làm được, vì thế để Đinh Tuấn đi hẹn, liền vào 10 giờ sáng ngày hôm sau, ở trước mộ ba cậu.
Qua một đêm, Đinh Tiếu ngủ thật sự không an ổn, hơn 20 năm qua, ngoại trừ lần hai đứa nhỏ kia sinh ra, cậu còn chưa có đêm nào khó ngủ như vậy, kết quả ngày hôm sau tỉnh lại, vành mắt hơi hơi đen một chút.
Nhìn bộ dáng Tiếu Tiếu, Khôn đau lòng vô cùng, thông qua hai ngày học tập, hắn biết dùng bếp gas, nhưng Đinh Tiếu vẫn không cho hắn tiến lên mày mò, bản thân làm một nồi lớn thịt dê ăn với bánh, thịt dê này mới mua ngày hôm qua, bánh là Đinh Tuấn bọn họ mang tới, cho rằng hai người Đinh Tiếu bọn họ trở về, trong nhà chắc chắn không có đồ ăn gì nên mang tới, kết quả Đinh Tiếu đã sớm làm một bàn đồ ăn ngon.
Khôn một bên ăn thịt dê thơm ngào ngạt với bánh, một bên không ngừng dùng đôi mắt nhìn bạn lữ, thấy Tiếu Tiếu cũng ăn rất ngon lành, trái tim liền thả lỏng một chút: "Tiếu Tiếu, ngày mai, chúng ta đi mua hạt giống à?"
Nói sang đề tài khác quả thực là biện pháp tốt làm giảm khẩn trương, Đinh Tiếu cũng không biết vì sao mình lại khẩn trương. Năm đó khi giơ viên gạch đập vào đầu người nọ cũng không thấy một chút khẩn trương nào. Nhưng Khôn vừa hỏi điều này, cậu cũng lập tức đem suy nghĩ thay đổi sang kênh khác.
"Đúng vậy, em nghĩ, buổi chiều đi tới hiệu sách một chuyến, mua một ít sách hữu dụng về cho Đông Đông và hiến tế còn có Đại Vu bọn họ. Anh nói nên mang về cho Khôn Luân cái gì nhỉ? Nếu là đồ ăn, mấy miếng đã bị nó ăn hết, cũng không có ý nghĩa kỷ niệm."
Khôn tự hỏi một chút: "Khóa rất đẹp, mang về làm quà cho Khôn Luân."
Đinh Tiếu trong lòng chợt động, đột nhiên nghĩ ra một việc: "Khôn, căn nhà này, em không muốn bán." Dù sao đây cũng không chân chính là tài sản của mình, giấy tờ nhà như cũ vẫn là tên ba ba, mà trên thực tế, người kia cũng bỏ vào không ít tiền.
Đối với những việc này Khôn không hề có khái niệm, dù sao ở Thú Thế, nhà ở đều là giống đực tự tay dựng lên, tự nhiên cũng không có nhiều ý nghĩ gì khác: "Ừ, vậy không bán, nơi này là nhà của em và ba ba, bán sẽ đau lòng."
Đúng vậy, đêm qua, một trong những nguyên nhân mà đêm qua không ngủ được, chính là căn nhà này. Nghĩ tới bán đi, tâm tình liền bực bội giống như đem tất cả ký ức xóa hết, hiện tại ngẫm lại, hoàn toàn không cần thiết phải như vậy.
Trong lòng cơ bản đã có tính toán, khi cậu chân chính muốn buông ra, tâm tình ngược lại thoải mái không ít.
Khôn lần đầu tiên ngồi xe buýt, vô cùng ủy khuất mà bị ép bên cửa sổ, còn biết dùng hai tay bảo vệ Tiếu Tiếu, lâu lắm chưa từng có loại kinh nghiệm bị người đùn đẩy chen lấn như này, Đinh Tiếu cũng bị ép đến đau đầu. Nhưng nhìn thấy Khôn đầy mặt rối rắm, rõ ràng đem cảm xúc hiện lên ở trên mặt, Đinh Tiếu thật sự muốn cười.
Xuống xe ở gần khu nghĩa trang, Khôn nắm chặt tay Tiếu Tiếu, nhỏ giọng thì thầm: "Đều không thoải mái bằng xe nhà mình." Còn dừng lại trong chốc lát, cảm thấy đầu óc choáng váng, quan trọng là tốc độ còn không nhanh bằng mình! Nếu không phải nơi này không có thú nhân, mình cõng Tiếu Tiếu rất nhanh là có thể tới nơi này. Thật phiền toái.
Không phải dịp tết Thanh Minh hay tết Trung Nguyên, cho nên nghĩa trang công cộng không có nhiều người. Khôn nhìn từng hàng cục đá xếp thành một mảnh rất là nghi hoặc: "Tiếu Tiếu, những cục đá này là cái gì?"
Đinh Tiếu trả lời: "Những cái đó đều là bia mộ, người chết đi tên là gì thì khắc vào bên trên, chôn ở dưới là tro cốt."
Khôn gật gật đầu: "Chính là dùng một mảnh lớn như vậy, phải chặt không ít cây cối nhỉ."
Đinh Tiếu ảm đạm cười: "Anh cũng là đủ nhọc lòng, mộ của ba ba ở bên kia, mau đi qua đó, thời gian cũng sắp tới.""
Đinh Tiếu không nghĩ tới, hiện tại vừa mới 9 giờ rưỡi, ở trước mộ ba, người nọ cũng đã chờ.
5 năm thời gian, sẽ thay đổi toàn bộ tinh thần diện mạo của một người đàn ông trung niên, ánh mắt đầu tiên khi Đinh Tiếu nhìn thấy đối phương, sửng sốt một chút, so với thân ảnh cao ngất trong ấn tượng của mình lúc trước, người trước mặt này rõ ràng tiều tụy hơn rất nhiều. So với Hạ cha mình gặp hàng ngày, ông ta có vẻ già hơn rất nhiều.
Nhìn thấy Đinh Tiếu, người nọ cũng sửng sốt một chút, sau đó vành mắt liền đỏ, nhưng hắn không nói thêm gì, mà là bật lửa ba nén hương: "Thắp cho ba con nén hương đi."
Đinh Tiếu cảm thấy, bản thân thật sự không tìm thấy lời mở đầu thích hợp, không nghĩ tới, đối phương còn có thể bình thản mà mở lời như vậy, để mình trước thắp nén hương. Đúng vậy, tuy ở nơi này chỉ trôi qua 5 năm, nhưng trên thực tế, mình lại có hơn 20 năm chưa bài tế ba ba.
"Ba, con trai bất hiếu, vẫn luôn không có thể trở về viếng mộ ba." Nói xong, dập đầu ba lần, đem hương cắm vào bát hương: "Ba, đây là bạn lữ của con, là người sẽ vượt qua cả đời với con."
Khôn tiến lên vừa định khom lưng, bên cạnh liền đưa qua ba nén hương. Tuy hắn không rõ thứ này là gì, mùi còn rất kỳ quái. Nhưng Tiếu Tiếu làm như thế nào thì mình liền làm theo như vậy: "Ba, con sẽ bảo vệ Tiếu Tiếu cả đời, ngài yên tâm, con sẽ không cho ai bắt nạt em ấy. Nhưng cũng không có ai dám bắt nạt em ấy, hiện tại em ấy rất lợi hại, rất nhiều người đều nghe lời em ấy."
Đinh Tiếu bị lời Khôn nói làm cho bật cười: "Anh đang nói bậy gì đó, làm gì có rất nhiều người đều nghe em nói!"
Khôn "theo lý cố gắng": "Đương nhiên là có, ta, Đông Đông, Khôn Luân, còn có cha, ba, cậu và mợ, có cả Miêu Miêu, tiểu Doãn......"
Đinh Tiếu lập tức ngăn lại: "Được rồi được rồi, anh lôi hết cả gia phả ra à."
Nhìn thấy Tiếu Tiếu và người đàn ông cao lớn này ở chung tự nhiên hòa hợp như vậy, trong lòng càng thêm chua xót, nếu lúc trước mình không có cái quyết định hồ đồ kia, Tiếu Tiếu sẽ vẫn coi mình như cha mà đối đãi, mình cũng sẽ không mất đi người yêu, đồng thời cũng mất đi một đứa con trai luôn kính yêu mình.
"Tiếu Tiếu, mấy năm nay...con sống có tốt không?"
Tươi cười trên mặt Đinh Tiếu giảm đi một chút: "Khá tốt, chỉ là vẫn luôn lo lăng mồ mả của ba ba không có ai chăm sóc, chỗ tôi ở rất xa, nhưng nghe anh Tuấn nói, ông trông nom nơi này rất tốt."
Hắn cười khổ một chút: "Con chịu trở về gặp mặt ta, ta đã rất cảm kích, nhưng việc này, là tội nghiệt của ta, cũng là việc ta nhất định phải làm. Nhưng mà....ta nghe Đinh Tuấn nói, con muốn đem tro cốt của ba con đi, ta....ta biết con sẽ không tha thứ cho ta, nhưng con thể cho ta một cơ hội để chuộc tội hay không?"
Đinh Tiếu ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu, đem chua xót trong lòng nén lại: "Nếu biết là tội nghiệt, lúc trước vì sao một hai phải làm như vậy chứ? Ông biết rõ ba tôi ông ấy...... thôi, nói những điều này cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nhiều năm trôi qua như vậy, tôi cũng không muốn lại đi suy nghĩ. Hận ông, ba ở phía dưới nhất định sẽ bất an. Nhưng tôi thật sự không thể tha thứ cho ông, còn ông nói chuộc tội, đó là vì ông muốn tìm một chỗ để phát tiết sự bất an trong lòng, nhưng tôi sẽ tôn trọng tâm ý của ba."
Hắn nhìn Đinh Tiếu, cũng không phải quá có thể hiểu rõ ý tứ của cậu: "Ý con là......"
Khôn biết Tiếu Tiếu không muốn mở miệng, mình thân là bạn lữ, chỉ có thể ra sức: "Tiếu Tiếu sẽ không đem tro cốt của ba mang đi, nhưng ông phải đáp ứng, vĩnh viễn chăm sóc tốt nơi này, không để cho người khác động vào tro cốt."
Hắn vội vàng gật đầu, nước mắt trong đôi mắt lúc này hoàn toàn chảy ra: "Cảm ơn! Cảm ơn! Tiếu Tiếu, cảm ơn con vẫn còn tin tưởng ta!"
Đinh Tiếu ngoảnh đầu đi, lại hít sâu một hơi: "Tôi không phải tin tưởng ông, tôi chỉ là không muốn ba ở dưới suối vàng cũng không yên tâm, còn có, lần này tôi rời đi có lẽ sẽ vĩnh viễn không quay lại, cho nên nhà...căn nhà kia tôi sẽ đi làm thủ tục, trước khi chết ông vẫn có thể ở tại nơi đó. Sau khi ông không còn, căn nhà kia sẽ quyên cho tổ chức từ thiện. Ngoài ra, nếu có một ngày ông cảm thấy bản thân không có năng lực, hoặc là không có tâm tình đi chăm lo cho nơi này, tôi hi vọng ông niệm tình cảm cũ, đem tro cốt của ba ta mang đi, tiến hành hải táng."
Có lẽ như vậy, mình ở tương lai có thể tới bờ biển tế bái ba ba.
"Được, nhưng điều con nói, ta đều đồng ý với con, nhưng mà...con thật sự sẽ không trở lại sao? Tuy là cách xa, nhưng cũng không đến mức vĩnh viễn không trở về chứ? Con không muốn nhìn thấy ta, ta có thể không xuất hiện ở trước mặt con."
Đinh Tiếu đột nhiên cảm thấy, có lẽ mình có thể nói thật rồi: "Tôi không có cơ hội quay trở lại, chuyện này, tôi nghĩ có thể cho ông biết chân tướng, tôi đã không phải người ở thế giới này."
Lời kia vừa thốt ra, khiến người nghe thấy bị dọa sợ không ít, hai người vẫn luôn tránh ở ngôi mộ cách đó không xa để quan sát, lúc ấy đều nhảy ra.
Đinh Tuấn đầy mặt khiếp sợ: "Tiếu Tiếu, cậu đừng làm anh sợ! Cậu thật hình thật dạng như thế này sao có thể là ma quỷ chứ?"
Vốn dĩ không khí đang rất buồn, Đinh Tuấn đột nhiên xuất hiện như vậy, lại rống lên như thế, Đinh Tiếu thiếu chút nữa không nói ra lời. Nhưng thật ra cũng giảm bớt không ít thương cảm: "Anh mới là quỷ ấy! Ban ngày ban mặt trốn sau mộ nhà người ta, không sợ nửa đêm gặp ác mộng à?"
Chu Đồng cười to: "Ách, tôi đã nói Đinh Tiếu không giống với lúc trước mà!"
Đinh Tuấn trừng mắt nhìn hắn một cái: "Cút sang một bên mà ngốc đi! Tiếu Tiếu, rốt cuộc là việc gì?"
Nhìn thoáng qua tình hình xung quanh, cậu lập tức xua tay: "Tìm một chỗ an tĩnh rồi nói sau."
Xung quanh đều là bia mộ, muốn tìm một nơi an tĩnh còn không đơn giản sao, rời khỏi một viên, đi bộ hơn 300 mét về phía đông, có một khu rừng bảo hộ. Vì vốn dĩ ở cạnh nghĩa trang, lại không phải là rừng cây công nghiệp, ngoại trừ thỉnh thoảng có kiểm lâm tuần tra ra, hoàn toàn không có bóng người.
Nhìn tò mò trong mắt ba người, còn có biểu tình lo lắng của người nọ. Đinh Tiếu cảm thấy tâm tình của mình rốt cuộc có thể bình tĩnh trở lại: "Chắc mọi người cũng không xa lạ gì với chuyện xuyên qua này nhỉ?""
Chu Đồng đỡ trán: "Cậu định nói với chúng tôi, cậu bị xuyên qua tới một nơi rồi lại từ đó xuyên trở về à!"
Đinh Tiếu gật đầu: "Đúng vậy. Đây là điều tôi muốn nói."
Người nọ lập tức nhíu mày: "Tiếu Tiếu, chuyện lớn như vậy, đừng nói đùa."
Đinh Tiếu bĩu môi: "Tôi còn không đến mức nhàm chán như vậy! Bác sĩ Chu, anh còn nhớ lần cuối cùng tôi đi lấy thuốc không? Khi tôi trở về định đi tới núi Trường Bạch du lịch, kết quả mua quá nhiều đồ, từ siêu thị đi ra bị đụng xe, đừng ngại cẩu huyết, tôi thật sự cứ như vậy xuyên không, nơi đó đại khái là cách hiện tại mấy tỉ năm."
Tuy Đinh Tuấn bán tín bán nghi, nhưng vẫn tràn đầy tò mò như cũ: "Có phải nơi đó khoa học kỹ thuật đặc biệt phát triển? Tôi thấy vóc dáng cậu đều kiêu ngạo như vậy!"
Đinh Tiếu bị lời Đinh Tuấn nói làm cho bật cười. "Còn có cái càng kiêu ngạo hơn cơ, Khôn, xung quanh có người hay không?"
Khôn lắc đầu: "Không có, sao thế?""
"Anh biến thân một chút được không?"" Nếu đã nói ra, thì cứ nói toàn bộ đi. Cũng miễn cho bọn họ lo lắng, vốn dĩ, trước kia cậu hoàn toàn không nghĩ tới những người này sẽ nhớ thương mình như vậy, hơn nữa, cậu cảm thấy nói cho bọn họ, đặc biệt là người kia, cũng là một loại công đạo với ba ba.
Vì thế khi ba người đang kinh ngạc, đột nhiên nhìn thấy một anh chàng đẹp trai cao lớn, đột nhiên biến thành một con hổ đen to lớn mà bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Chỉ thiếu chút nữa khiến ba người khuỵu cả gối xuống.
Đinh Tiếu cảm thấy, nhìn thấy ba người này như vậy, trong lòng mình sướng gì đâu o(╯□╰)o
Qua một đêm, Đinh Tiếu ngủ thật sự không an ổn, hơn 20 năm qua, ngoại trừ lần hai đứa nhỏ kia sinh ra, cậu còn chưa có đêm nào khó ngủ như vậy, kết quả ngày hôm sau tỉnh lại, vành mắt hơi hơi đen một chút.
Nhìn bộ dáng Tiếu Tiếu, Khôn đau lòng vô cùng, thông qua hai ngày học tập, hắn biết dùng bếp gas, nhưng Đinh Tiếu vẫn không cho hắn tiến lên mày mò, bản thân làm một nồi lớn thịt dê ăn với bánh, thịt dê này mới mua ngày hôm qua, bánh là Đinh Tuấn bọn họ mang tới, cho rằng hai người Đinh Tiếu bọn họ trở về, trong nhà chắc chắn không có đồ ăn gì nên mang tới, kết quả Đinh Tiếu đã sớm làm một bàn đồ ăn ngon.
Khôn một bên ăn thịt dê thơm ngào ngạt với bánh, một bên không ngừng dùng đôi mắt nhìn bạn lữ, thấy Tiếu Tiếu cũng ăn rất ngon lành, trái tim liền thả lỏng một chút: "Tiếu Tiếu, ngày mai, chúng ta đi mua hạt giống à?"
Nói sang đề tài khác quả thực là biện pháp tốt làm giảm khẩn trương, Đinh Tiếu cũng không biết vì sao mình lại khẩn trương. Năm đó khi giơ viên gạch đập vào đầu người nọ cũng không thấy một chút khẩn trương nào. Nhưng Khôn vừa hỏi điều này, cậu cũng lập tức đem suy nghĩ thay đổi sang kênh khác.
"Đúng vậy, em nghĩ, buổi chiều đi tới hiệu sách một chuyến, mua một ít sách hữu dụng về cho Đông Đông và hiến tế còn có Đại Vu bọn họ. Anh nói nên mang về cho Khôn Luân cái gì nhỉ? Nếu là đồ ăn, mấy miếng đã bị nó ăn hết, cũng không có ý nghĩa kỷ niệm."
Khôn tự hỏi một chút: "Khóa rất đẹp, mang về làm quà cho Khôn Luân."
Đinh Tiếu trong lòng chợt động, đột nhiên nghĩ ra một việc: "Khôn, căn nhà này, em không muốn bán." Dù sao đây cũng không chân chính là tài sản của mình, giấy tờ nhà như cũ vẫn là tên ba ba, mà trên thực tế, người kia cũng bỏ vào không ít tiền.
Đối với những việc này Khôn không hề có khái niệm, dù sao ở Thú Thế, nhà ở đều là giống đực tự tay dựng lên, tự nhiên cũng không có nhiều ý nghĩ gì khác: "Ừ, vậy không bán, nơi này là nhà của em và ba ba, bán sẽ đau lòng."
Đúng vậy, đêm qua, một trong những nguyên nhân mà đêm qua không ngủ được, chính là căn nhà này. Nghĩ tới bán đi, tâm tình liền bực bội giống như đem tất cả ký ức xóa hết, hiện tại ngẫm lại, hoàn toàn không cần thiết phải như vậy.
Trong lòng cơ bản đã có tính toán, khi cậu chân chính muốn buông ra, tâm tình ngược lại thoải mái không ít.
Khôn lần đầu tiên ngồi xe buýt, vô cùng ủy khuất mà bị ép bên cửa sổ, còn biết dùng hai tay bảo vệ Tiếu Tiếu, lâu lắm chưa từng có loại kinh nghiệm bị người đùn đẩy chen lấn như này, Đinh Tiếu cũng bị ép đến đau đầu. Nhưng nhìn thấy Khôn đầy mặt rối rắm, rõ ràng đem cảm xúc hiện lên ở trên mặt, Đinh Tiếu thật sự muốn cười.
Xuống xe ở gần khu nghĩa trang, Khôn nắm chặt tay Tiếu Tiếu, nhỏ giọng thì thầm: "Đều không thoải mái bằng xe nhà mình." Còn dừng lại trong chốc lát, cảm thấy đầu óc choáng váng, quan trọng là tốc độ còn không nhanh bằng mình! Nếu không phải nơi này không có thú nhân, mình cõng Tiếu Tiếu rất nhanh là có thể tới nơi này. Thật phiền toái.
Không phải dịp tết Thanh Minh hay tết Trung Nguyên, cho nên nghĩa trang công cộng không có nhiều người. Khôn nhìn từng hàng cục đá xếp thành một mảnh rất là nghi hoặc: "Tiếu Tiếu, những cục đá này là cái gì?"
Đinh Tiếu trả lời: "Những cái đó đều là bia mộ, người chết đi tên là gì thì khắc vào bên trên, chôn ở dưới là tro cốt."
Khôn gật gật đầu: "Chính là dùng một mảnh lớn như vậy, phải chặt không ít cây cối nhỉ."
Đinh Tiếu ảm đạm cười: "Anh cũng là đủ nhọc lòng, mộ của ba ba ở bên kia, mau đi qua đó, thời gian cũng sắp tới.""
Đinh Tiếu không nghĩ tới, hiện tại vừa mới 9 giờ rưỡi, ở trước mộ ba, người nọ cũng đã chờ.
5 năm thời gian, sẽ thay đổi toàn bộ tinh thần diện mạo của một người đàn ông trung niên, ánh mắt đầu tiên khi Đinh Tiếu nhìn thấy đối phương, sửng sốt một chút, so với thân ảnh cao ngất trong ấn tượng của mình lúc trước, người trước mặt này rõ ràng tiều tụy hơn rất nhiều. So với Hạ cha mình gặp hàng ngày, ông ta có vẻ già hơn rất nhiều.
Nhìn thấy Đinh Tiếu, người nọ cũng sửng sốt một chút, sau đó vành mắt liền đỏ, nhưng hắn không nói thêm gì, mà là bật lửa ba nén hương: "Thắp cho ba con nén hương đi."
Đinh Tiếu cảm thấy, bản thân thật sự không tìm thấy lời mở đầu thích hợp, không nghĩ tới, đối phương còn có thể bình thản mà mở lời như vậy, để mình trước thắp nén hương. Đúng vậy, tuy ở nơi này chỉ trôi qua 5 năm, nhưng trên thực tế, mình lại có hơn 20 năm chưa bài tế ba ba.
"Ba, con trai bất hiếu, vẫn luôn không có thể trở về viếng mộ ba." Nói xong, dập đầu ba lần, đem hương cắm vào bát hương: "Ba, đây là bạn lữ của con, là người sẽ vượt qua cả đời với con."
Khôn tiến lên vừa định khom lưng, bên cạnh liền đưa qua ba nén hương. Tuy hắn không rõ thứ này là gì, mùi còn rất kỳ quái. Nhưng Tiếu Tiếu làm như thế nào thì mình liền làm theo như vậy: "Ba, con sẽ bảo vệ Tiếu Tiếu cả đời, ngài yên tâm, con sẽ không cho ai bắt nạt em ấy. Nhưng cũng không có ai dám bắt nạt em ấy, hiện tại em ấy rất lợi hại, rất nhiều người đều nghe lời em ấy."
Đinh Tiếu bị lời Khôn nói làm cho bật cười: "Anh đang nói bậy gì đó, làm gì có rất nhiều người đều nghe em nói!"
Khôn "theo lý cố gắng": "Đương nhiên là có, ta, Đông Đông, Khôn Luân, còn có cha, ba, cậu và mợ, có cả Miêu Miêu, tiểu Doãn......"
Đinh Tiếu lập tức ngăn lại: "Được rồi được rồi, anh lôi hết cả gia phả ra à."
Nhìn thấy Tiếu Tiếu và người đàn ông cao lớn này ở chung tự nhiên hòa hợp như vậy, trong lòng càng thêm chua xót, nếu lúc trước mình không có cái quyết định hồ đồ kia, Tiếu Tiếu sẽ vẫn coi mình như cha mà đối đãi, mình cũng sẽ không mất đi người yêu, đồng thời cũng mất đi một đứa con trai luôn kính yêu mình.
"Tiếu Tiếu, mấy năm nay...con sống có tốt không?"
Tươi cười trên mặt Đinh Tiếu giảm đi một chút: "Khá tốt, chỉ là vẫn luôn lo lăng mồ mả của ba ba không có ai chăm sóc, chỗ tôi ở rất xa, nhưng nghe anh Tuấn nói, ông trông nom nơi này rất tốt."
Hắn cười khổ một chút: "Con chịu trở về gặp mặt ta, ta đã rất cảm kích, nhưng việc này, là tội nghiệt của ta, cũng là việc ta nhất định phải làm. Nhưng mà....ta nghe Đinh Tuấn nói, con muốn đem tro cốt của ba con đi, ta....ta biết con sẽ không tha thứ cho ta, nhưng con thể cho ta một cơ hội để chuộc tội hay không?"
Đinh Tiếu ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu, đem chua xót trong lòng nén lại: "Nếu biết là tội nghiệt, lúc trước vì sao một hai phải làm như vậy chứ? Ông biết rõ ba tôi ông ấy...... thôi, nói những điều này cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nhiều năm trôi qua như vậy, tôi cũng không muốn lại đi suy nghĩ. Hận ông, ba ở phía dưới nhất định sẽ bất an. Nhưng tôi thật sự không thể tha thứ cho ông, còn ông nói chuộc tội, đó là vì ông muốn tìm một chỗ để phát tiết sự bất an trong lòng, nhưng tôi sẽ tôn trọng tâm ý của ba."
Hắn nhìn Đinh Tiếu, cũng không phải quá có thể hiểu rõ ý tứ của cậu: "Ý con là......"
Khôn biết Tiếu Tiếu không muốn mở miệng, mình thân là bạn lữ, chỉ có thể ra sức: "Tiếu Tiếu sẽ không đem tro cốt của ba mang đi, nhưng ông phải đáp ứng, vĩnh viễn chăm sóc tốt nơi này, không để cho người khác động vào tro cốt."
Hắn vội vàng gật đầu, nước mắt trong đôi mắt lúc này hoàn toàn chảy ra: "Cảm ơn! Cảm ơn! Tiếu Tiếu, cảm ơn con vẫn còn tin tưởng ta!"
Đinh Tiếu ngoảnh đầu đi, lại hít sâu một hơi: "Tôi không phải tin tưởng ông, tôi chỉ là không muốn ba ở dưới suối vàng cũng không yên tâm, còn có, lần này tôi rời đi có lẽ sẽ vĩnh viễn không quay lại, cho nên nhà...căn nhà kia tôi sẽ đi làm thủ tục, trước khi chết ông vẫn có thể ở tại nơi đó. Sau khi ông không còn, căn nhà kia sẽ quyên cho tổ chức từ thiện. Ngoài ra, nếu có một ngày ông cảm thấy bản thân không có năng lực, hoặc là không có tâm tình đi chăm lo cho nơi này, tôi hi vọng ông niệm tình cảm cũ, đem tro cốt của ba ta mang đi, tiến hành hải táng."
Có lẽ như vậy, mình ở tương lai có thể tới bờ biển tế bái ba ba.
"Được, nhưng điều con nói, ta đều đồng ý với con, nhưng mà...con thật sự sẽ không trở lại sao? Tuy là cách xa, nhưng cũng không đến mức vĩnh viễn không trở về chứ? Con không muốn nhìn thấy ta, ta có thể không xuất hiện ở trước mặt con."
Đinh Tiếu đột nhiên cảm thấy, có lẽ mình có thể nói thật rồi: "Tôi không có cơ hội quay trở lại, chuyện này, tôi nghĩ có thể cho ông biết chân tướng, tôi đã không phải người ở thế giới này."
Lời kia vừa thốt ra, khiến người nghe thấy bị dọa sợ không ít, hai người vẫn luôn tránh ở ngôi mộ cách đó không xa để quan sát, lúc ấy đều nhảy ra.
Đinh Tuấn đầy mặt khiếp sợ: "Tiếu Tiếu, cậu đừng làm anh sợ! Cậu thật hình thật dạng như thế này sao có thể là ma quỷ chứ?"
Vốn dĩ không khí đang rất buồn, Đinh Tuấn đột nhiên xuất hiện như vậy, lại rống lên như thế, Đinh Tiếu thiếu chút nữa không nói ra lời. Nhưng thật ra cũng giảm bớt không ít thương cảm: "Anh mới là quỷ ấy! Ban ngày ban mặt trốn sau mộ nhà người ta, không sợ nửa đêm gặp ác mộng à?"
Chu Đồng cười to: "Ách, tôi đã nói Đinh Tiếu không giống với lúc trước mà!"
Đinh Tuấn trừng mắt nhìn hắn một cái: "Cút sang một bên mà ngốc đi! Tiếu Tiếu, rốt cuộc là việc gì?"
Nhìn thoáng qua tình hình xung quanh, cậu lập tức xua tay: "Tìm một chỗ an tĩnh rồi nói sau."
Xung quanh đều là bia mộ, muốn tìm một nơi an tĩnh còn không đơn giản sao, rời khỏi một viên, đi bộ hơn 300 mét về phía đông, có một khu rừng bảo hộ. Vì vốn dĩ ở cạnh nghĩa trang, lại không phải là rừng cây công nghiệp, ngoại trừ thỉnh thoảng có kiểm lâm tuần tra ra, hoàn toàn không có bóng người.
Nhìn tò mò trong mắt ba người, còn có biểu tình lo lắng của người nọ. Đinh Tiếu cảm thấy tâm tình của mình rốt cuộc có thể bình tĩnh trở lại: "Chắc mọi người cũng không xa lạ gì với chuyện xuyên qua này nhỉ?""
Chu Đồng đỡ trán: "Cậu định nói với chúng tôi, cậu bị xuyên qua tới một nơi rồi lại từ đó xuyên trở về à!"
Đinh Tiếu gật đầu: "Đúng vậy. Đây là điều tôi muốn nói."
Người nọ lập tức nhíu mày: "Tiếu Tiếu, chuyện lớn như vậy, đừng nói đùa."
Đinh Tiếu bĩu môi: "Tôi còn không đến mức nhàm chán như vậy! Bác sĩ Chu, anh còn nhớ lần cuối cùng tôi đi lấy thuốc không? Khi tôi trở về định đi tới núi Trường Bạch du lịch, kết quả mua quá nhiều đồ, từ siêu thị đi ra bị đụng xe, đừng ngại cẩu huyết, tôi thật sự cứ như vậy xuyên không, nơi đó đại khái là cách hiện tại mấy tỉ năm."
Tuy Đinh Tuấn bán tín bán nghi, nhưng vẫn tràn đầy tò mò như cũ: "Có phải nơi đó khoa học kỹ thuật đặc biệt phát triển? Tôi thấy vóc dáng cậu đều kiêu ngạo như vậy!"
Đinh Tiếu bị lời Đinh Tuấn nói làm cho bật cười. "Còn có cái càng kiêu ngạo hơn cơ, Khôn, xung quanh có người hay không?"
Khôn lắc đầu: "Không có, sao thế?""
"Anh biến thân một chút được không?"" Nếu đã nói ra, thì cứ nói toàn bộ đi. Cũng miễn cho bọn họ lo lắng, vốn dĩ, trước kia cậu hoàn toàn không nghĩ tới những người này sẽ nhớ thương mình như vậy, hơn nữa, cậu cảm thấy nói cho bọn họ, đặc biệt là người kia, cũng là một loại công đạo với ba ba.
Vì thế khi ba người đang kinh ngạc, đột nhiên nhìn thấy một anh chàng đẹp trai cao lớn, đột nhiên biến thành một con hổ đen to lớn mà bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Chỉ thiếu chút nữa khiến ba người khuỵu cả gối xuống.
Đinh Tiếu cảm thấy, nhìn thấy ba người này như vậy, trong lòng mình sướng gì đâu o(╯□╰)o
Danh sách chương