Căn phòng không bật đèn dần dần có ánh sáng, Vân Hi hơi ngẩng đầu, nhìn thật cẩn thận người mở cửa rồi ngay lập tức nhẹ nhàng khép cửa lại Đường Dịch Thần, Vân Hi cũng không lên tiếng, nương theo ánh trăng nhìn Đường Dịch Thần khẽ khàng đi tới bên giường cậu…, thân thủ khẽ mở chăn ra một chút, phát giác trên giường không có ái nhân, Đường Dịch Thần tay hơi cứng đờ, dường như tức khắc cảm nhận được gì đó, tầm mắt như thường nhật dừng tại trong góc Vân Hi đang ngồi, không một tia xấu hổ do vô ý tự vào phòng, mà trái lại mỉm cười đầy ôn nhu cùng sủng ái “Sao lại ngồi dưới đất———.”

“Có chút mệt, không muốn đứng lên.” Đang nói thì bị cắt ngang, Vân Hi được một đôi tay ấm áp ôm lấy, bàn tay nóng ấm bọc lấy tay của Vân Hi, nhiệt tức (hơi thở nóng bỏng) liền phun vào trong màng nhĩ cậu, mang theo giọng nói Vân Hi quen thuộc nhất, quyến luyến, gắt gao vây hãm cậu “Dưới đất rất lạnh….”

Nghĩ muốn đẩy đối phương ra, nhưng lại như mất hết khí lực thường ngày, chỉ có thể tùy ý để Đường Dịch Thần ôm ấp cậu vào trong lòng, tiếng tim đập truyền thẳng vào bên trong tai, cảm giác thân mật, gần gũi khiến độ ấm chung quanh tăng lên trông thấy.

“Dịch Thần, chúng ta làm bằng hữu đi.”

Đang nói, rõ ràng cảm giác được ‘đôi song chưởng’ bao bọc cậu càng thêm dùng sức, bả vai truyền đến cơn đau khe khẽ….

Thời gian vô thanh vô tức * bỗng nhiên tạm dừng tại thời khắc này, hơi thở ấm áp luân phiên ‘bủa vây’ cổ cậu, mang đến không chỉ đơn thuần là nỗi lo lắng, ái ngại—–.

(* Nguyên tác 无声无息 – vô thanh vô thức: im hơi lặng tiếng, yên tĩnh không chút tiếng động)

Sâu thẳm trong đôi mắt ánh lên thâm tình nồng đậm “Vân Hi, anh yêu em…….”

Lời nói như một cơn gió mát, thản nhiên thổi vào trong tai Vân Hi lúc này lòng đang tràn nỗi kinh hoàng, nhưng vẫn muốn cố gắng áp chế cơn rung động trong tim “Thực xin lỗi!”

“Anh sẽ chờ.” Đợi cho tới một ngày, em sẽ lại chấp nhận anh..

Hô hấp đình trệ “Dịch Thần…….”

Buông Vân Hi trong lòng mình, nâng nhẹ tay, điểm trụ vào giữa môi cậu “Không cần nói, coi như hãy cho anh một hy vọng.”

Cảm giác chua xót ngập đầy trong thâm tâm cậu, những chuyện cũ trước kia, vô luận là vui vẻ hay đau buồn đều lóe ra ở trước mắt, Vân Hi nhắm lại hai tròng mắt “Thực xin lỗi!”

Có hy vọng sẽ lại thất vọng, vì không để hai người phải trở lại đau khổ của dĩ vãng, Vân Hi chỉ có thể trả lời như thế này mà thôi….

“…… Anh sẽ không buông tay.” Cuộc nói chuyện chưa hết thúc đã bị tạm dừng bởi tiếng thở dài khe khẽ chất chứa đầy tâm sự, thời gian như càng nhanh hơn, lúc gần kề bình minh, Đường Dịch Thần dịu dàng bế Vân Hi đang say giấc nồng, nhẹ nhàng đặt cậu lên chiếc giường mềm mại, chỉnh lại chăn thật cận thận. Đường Dịch Thần ngồi lại ngay bên giường, đôi tay ấm áp xuôi dọc theo những đường nét tinh tế, nhu hòa của Vân Hi, tâm nhè nhẹ co rút đau nhói, nhưng loại đau đớn này cũng đều do hắn tự chuốc lấy, cũng là hậu quả của việc hắn gieo gió gặt bão mà thôi——–. Không dám chạm vào Vân Hi, tay bất giác cuộn chặt lại thành quyền, cảm giác ưu phiền đang lẻn vào trong từng tế bào, gắt gao ‘kết dính’ lại cùng một chỗ.

Buông bàn tay hiện lên đầy tơ máu, Đường Dịch Thần vô cùng tự nhiên đặt lên trán Vân Hi một nụ hôn nhè nhẹ, ngắm nhìn hồi lâu mới đứng dậy trở lại phòng ngủ cách vách của mình.

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, Vân Hi đang nhắm hai mắt chậm rãi mở ra, đáy mắt không một tia buồn ngủ mà chỉ mang theo nồng đậm ưu tư, nâng ngón tay thon dài lên, nhẹ nhàng vuốt ve nơi trán vẫn còn lưu lại xúc cảm của đối phương, nội tâm thiên ti vạn lũ * trong phút chốc trở nên tĩnh lặng lại…..

(* Nguyên tác 千丝万缕 – thiên ti vạn lũ:ngàn tơ vạn sợi, ý nói phức tạp, rối ren hay cũng mô tả tình cảm hoặc mối quan hệ phức tạp )

Bừng tỉnh sau một đêm hốt hoảng, Vân Hi xoa xoa đầu đang phát đau, đứng dậy thay quần áo, đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy người đứng trong bếp không biết từ lúc nào đang bận rộn, Vân Hi lòng có một dòng nhiệt vây quanh, mang theo mùi bữa sáng cùng ánh nắng ban mai phiêu tán trong khắp căn nhà, có một loại hạnh phúc thản nhiên.

Nhưng hết thảy đều đã không còn thuộc về cậu nữa rồi, dẹp bỏ những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, Vân Hi khóe môi gợi lên, đem bữa sáng đặt lên trên bàn, khẽ gật đầu với Đường Dịch Thần “Buổi sáng tốt lành.”

“Vân Hi, buổi sáng tốt lành.” Giống như chuyện tình ngày hôm qua đơn thuần chỉ là cảnh trong mộng, Đường Dịch Thần vẫn như trước ôn nhu, mang theo ánh mắt sủng nịch ấm áp nhìn chăm chú Vân Hi “Bữa sáng đã có thể ăn rồi———.”

“Cám ơn, tôi không đói bụng.” Có lẽ cậu vẫn không kiên cường như mình đã tưởng tượng, Vân Hi xoay người “Tôi đi làm trước…”

Đang mặc tạp dề, Đường Dịch Thần bước nhanh đến, bắt lấy tay Vân Hi, kéo cậu vào trong ngực mình, lúc Vân Hi còn chưa kịp phản ứng đã dịu dàng đặt tay lên mặt cậu, ngón tay nhẹ nhàng vén lên những sợi tóc trên mặt Vân Hi, khẽ đặt một nụ hôn trên gương mặt cậu “Anh đưa em đi.”

Khuôn mặt anh tuấn kề sát gần trong gang tấc mang theo ý tứ khẩn cầu tha thiết, cái loại thần sắc này làm cho trái tim Vân Hi không hiểu sao lại sa vào đau đớn, vô thức gật đầu ưng thuận “Ân.”

_________

Lenivy: Anh Dịch Thần mê hoặc Vân Hi bằng ‘sắc đẹp’ của mình, còn Vân Hi vì ‘dại zai’ nên đã cắn câu rồi:”>

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện