Thân thủ muốn đoạt lại phụ thân trong lòng đối phương, động tác của Minh Tuyên càng trở nên tăng tốc, chiêu thức bình ổn nhưng lại vẫn bị Đường Dịch Thần xảo diệu (né tránh) kịp thời né tránh, nhìn ba ba vẫn còn nằm trong lòng tên hỗn đản kia, lửa giận nháy mắt bùng cháy khiến tâm tình của Lục Minh Tuyên đang vững vàng trở nên hỗn loạn, sự bình tĩnh nhiều năm lúc này đều tan thành mây khói…

Ánh mắt biến đổi, nắm chặt tay thành quyền, lao thẳng đến chỗ Đường Dịch Thần, mang theo quyền phong mãnh lực đầy uy vũ làm cho Đường Dịch Thần phải lui về sau mấy bước, trong mắt hắn tuy ánh nên sự tán thưởng nhưng lại càng nhiều sự hờn giận…. Mềm nhẹ áp sát Vân Hi vào trong ngực mình, lưu lại nụ hôn phớt nhẹ ở trên thái dương người yêu dấu đang choáng váng “Vân Hi, cố gắng nhịn một chút nữa——–.”

Giương mắt nhìn Lục Minh Tuyên nôn nóng, khéo môi Đường Dịch Thần khẽ nhếch lên “Quả nhiên vẫn chỉ là trẻ con……”

Âm sắc vừa phát ra, hắn nhanh chóng đưa chân đá mạnh hướng về Lục Minh Tuyên, đúng như hắn dự kiến cậu bé vội né tránh về sau, Đường Dịch Thần liền đá mạnh thêm phát nữa, Lục Minh Tuyên kêu thất thanh rồi ngã lăn trên mặt đất.

Ôm chỗ bụng bị đá, Lục Minh Tuyên sắc mặt tái nhợt, ẩn nhẫn đau đớn, chân mày không chút suy biến, linh hoạt xoay người đứng dậy, sờ sờ khóe miệng, ánh mắt cũng càng thêm sắc bén..

Cũng không để ý trong ánh mắt của Lục Minh Tuyên bừng lên ý chí chiến đấu, Đường Dịch Thần cúi đầu nhìn Vân Hi trong lòng mình, thấy hai mắt người thương nhắm nghiền, khóe mắt nhăn lại thành một đường thật sâu dường như có vẻ rất thống khổ…. Đường Dịch Thần sắc mặt cũng trầm hẳn xuống, không muốn tiếp tục dây dưa thêm với Lục Minh Tuyên, nhẹ nhàng đặt Vân Hi sang một bên, chu đáo chuẩn bị chỗ dựa vững chắc cho cậu rồi mới xoay người, vẻ mặt chớp mắt đã chuyển biến lạnh lùng.

Hai người tựa hồ động thủ cũng một lúc, quyền cước của Lục Minh Tuyên nhanh nhẹn cũng tốc độ của Đường Dịch Thần đều là yếu tố quyết định giành thắng lợi trong trận chiến này, ngươi tới ta lùi, công kích nhau không chút lưu tình. Mà Vân Hi tầm mắt dần dần rõ ràng, nhãn tình còn mê mang, cố sức đứng dậy nhìn về phương hướng đang đánh nhau…

Lúc này hai người kia mỗi một chiêu thức tung ra đều không thể giấu diếm nổi sát khí, ngay cả Vân Hi cũng cảm thấy, nỗi lòng lo lắng khiến ánh mắt cậu dính chặt vào một chỗ, cho dù những thương tổn đã qua vẫn luôn khắc sâu trong đáy lòng nhưng thật sự cậu không muốn vì điều đó mà hai người thân cận nhất gây sự với nhau.

Nghĩ muốn lên tiếng cản trở nhưng lại không có chút khí lực nào cả, thanh âm yếu ớt căn bản không thể tới tai hai người đang chuyên tâm đánh nhau kia được.

“Vân Hi, không cần lo lắng———.”

Bàn tay dịu dàng đặt lên bả vai của Vân Hi, không mang chút sức nặng nào nhưng lại mang theo nồng đậm niềm an ủi.

Nghiêng đầu nhìn Bạch Vũ bên cạnh, ánh mắt Vân Hi chứa đựng một tia khẩn cầu “Giúp tôi.”

Khẽ thở dài một hơi, Bạch Vũ cười khổ “ Muốn bọn họ dừng tay chỉ có một cách.” Giương mắt nhìn về phía Vân Hi “…nhưng anh phải phối hợp với tôi.”

Nhìn Vân Hi gật đầu, Bạch Vũ liền vươn tay ôm cậu ngồi trên đùi mình, ôn nhu kéo Vân Hi dựa vào người hắn, động tác thân mật không gì che dấu được.

Tựa hồ bất ngờ trước hành động này, hai người kia vốn đang đánh nhau quyết liệt lại rất ăn ý dừng tay lại, lời nói ra càng thêm đồng nhất “Buông Vân Hi (ba ba) ra”

Nhìn tầm mắt hai bên đầy uy hiếp, Bạch Vũ chỉ có thể cười khổ trong lòng, nhưng vở diễn hay ho này nhất định phải diễn cho đến cùng, cúi đầu nhìn Vân Hi, lời nói ra cũng là lãnh đạm nhắc khéo hai người kia “ Mấy người như vậy chỉ khiến Vân Hi càng thêm lo lắng thôi. ”

“Không liên quan tới anh.”

Lời đáp lạnh lẽo, không mang theo một tia tình cảm, Đường Dịch Thần tiến lên phía trước, đem Vân Hi một lần nữa ôm về trong lòng mình, lạnh lùng nhìn Bạch Vũ, trong mắt toát ra thần sắc gì đó mà chỉ có bọn họ mới hiểu, nhưng lúc quay lại nhìn về phía Vân Hi, ánh mắt lại trở lại như thường ngày, ôn nhu vô hạn “Thực xin lỗi! Đã khiến em lo lắng.”

Kkhông dám nhìn ánh mắt đang ngập đầy nhu tình của đối phương, Vân Hi ho nhẹ một tiếng “Đặt tôi xuống đi.”

Biết là không thể một sớm một chiều có thể làm cho Vân Hi tiếp nhận lại hắn, Đường Dịch Thần gật đầu “Được rồi”

Đặt Vân Hi ngồi trên giường nhưng cánh tay lại vẫn như cũ vòng quanh eo cậu, vô luận Vân Hi có giãy dũa ra sao thì cũng không thể khiến cánh tay ấm áp kia rời đi. “Cuối cùng thì ngài muốn thế nào đây.” Lời nói băng lãnh như vậy chắc chắn sẽ không từ miệng Vân Hi phát ra nhưng tầm mắt của Đường Dịch Thần vẫn thủy chung xoay chuyền quanh Vân Hi, không thèm nhìn đến Lục Minh Tuyên đang nóng ruột muốn đoạt lại phụ thân mình.

“ Không phải chuyện của cậu———.”

________

Lenivy: Giờ mới thấm thía câu “Đẹp zai không bằng chai mặt” =.,=

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện