Tới điểm đến cũng là lúc màn đêm đã buông xuống, đêm tối ở ngoại ô có chút gì đó vắng vẻ heo hút, nhưng bên trong xe lại ngập tràn sự ấm áp…

Nhìn Vân Hi vẫn đang say nồng gối lên khuỷu tay mình, trong lòng Đường Dịch Thần nổi lên sự thỏa mãn khôn cùng, cửa xe chầm chậm được bên ngoài mở ra, ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Hạo Nhiên đang đứng ngoài xe, Đường Dịch Thần gật đầu “Cám ơn.”

Cong môi lộ ra tiếu ý đáp lại đối phương, Lâm Hạo Nhiên khẽ giọng “Đừng khách khí.”

Khóe miệng gợi lên, ánh mắt quay về nhìn ngắm Vân Hi, vẻ mặt của Đường Dịch Thần vô thức hiện lộ sự hạnh phúc, một lần nữa ôm sát Vân Hi vào trong ***g ngực, rồi mới nhẹ bước xuống xe. Mỗi một động tác đều từng chút từng chút nhẹ nhàng cận trọng sợ quấy nhiều nhân nhi đang ngủ.

Lúc người hầu trong biệt thự nhìn thấy bên ngoài có đèn xe ôtô lóe sáng đã nhanh chóng mở rộng cửa, không dám chậm trễ một giây nào vội xếp hàng ngay ngắn ở đại môn.. Dù sao người đến vào giờ này cũng chỉ có ông chủ rất ít khi ghé qua mà thôi.

Nhìn thấy thân ảnh xuất hiện trước mặt là Đường Dịch Thần không ngoài dự đoán, tất cả người hầu đều rất biết lễ phép, xoay người khom lưng cúi chào, định đồng thanh nói ‘Lão gia’. Thanh âm chưa kịp phát ra đã bị ngăn lại, ông chủ ít khi biểu lộ hỉ nộ ái ố đã làm động tác chớ lên tiếng.

Tầm mắt của mọi người chuyền về người nam nhân nằm trong lòng lão gia, tuy không thể nhìn thấy khuôn mặt, nhưng ai cũng tự ngầm hiểu rõ người này có tầm quan trọng cỡ nào. Một người quanh năm suốt tháng vẫn lạnh lùng lại đột nhiên thân thiết ôn nhu với một người, dù là kẻ ngốc cũng có thể nghĩ được người đó chắc hẳn là người chiếm giữ một ví trí không thay thể.

“Chuẩn bị phòng khách.” Dùng khẩu ngữ ra lệnh, Đường Dịch Thần không chút để ý tới ánh mắt của những người đứng đây, vội bế Vân Hi đi ngay lên lầu hai dành cho chủ nhà.

Lâm Hạo Nhiên bất giác vẫn một mực hướng ánh nhìn về phía Vân Hi, cười khổ, trong lòng có vô vàn lý do hãy buông tay nhưng cái cảm giác khi nhìn thấy người mình thích bị người khác ôm vào trong lòng vẫn khiến cho trái tim hắn từng trận tê đại, tay đặt trước ngực, nhắm mắt thở dài… Xem ra sáng mai hắn nên rời khỏi nơi này……

“Mời ngài đi bên này.”

Tâm tư đầy rối loạn, Lâm Hạo Nhiên gật đầu, đối với người ngoài hắn sẽ tự nhiên phát ra uy nghiêm cùng lãnh đạm làm cho người hầu kia có chút e sợ lùi về phía sau bày ra một tư thế mời, không còn dám lên tiếng nữa.

“Được.”

Nhìn người hầu sợ hãi chính mình, Lâm Hạo Nhiên xoa xoa thái dương. Nghĩ đến việc buông tay để đi tìm tình yêu của đời mình phút chốc cũng khiến cho hắn thoạt nhìn nhu hòa đi đôi chút, đối với ý tưởng đột ngột này, khóe miệng Lâm Hạo Nhiên khẽ gợi lên, xem ra hắn sắp tìm được mùa xuân của mình rồi……

Mà lúc này, Đường Dịch Thần đã đi vào trong phòng ngủ, động tác mềm nhẹ đặt Vân Hi trên giường, vô cùng dịu dàng cởi bỏ áo khoác dùm cậu, cẩn thận chỉnh lại chăn đắp rồi vào phòng tắm mang ra chiếc khắn trắng tẩm nước, nhẹ nhàng lau hai má cho Vân Hi. Mỗi một lần lau đều mang theo sự ôn nhu vô hạn, buông khăn mặt trong tay, cúi người vén dùm Vân Hi những sợi tóc lòa xòa ra sau tai, khẽ khàng hôn vào môi cậu. Thỏa mãn, hạnh phúc, vui sướng vô cùng, chính là những cảm xúc hiện giờ đang lấp đầy trong trái tim Đường Dịch Thần, khóe miệng hơi cong lên, lại động tình hôn môi Vân Hi, nhẹ nhàng cắn mút mang theo sự nhu hòa thản nhiên.

“Ân…….”

Nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, Vân Hi hai mắt mông lung mở ra, mờ mịt nhìn về phái Đường Dịch Thần đang cách đó không xa, trí nhớ hỗn độn không nhớ nổi vì sao lại xuất hiện trong này.

Nhìn ánh mắt của ái nhân mang theo tia nhìn nghi hoặc, gây cho hắn một cảm xúc rung động, nhộn nhạo không tên… Bình ổn tâm tư của bản thân, Đường Dịch Thần sủng nịch bóp nhẹ chóp mũi của Vân Hi “Có đói bụng không?”

Cậu thành thật gật đầu, dạ dày trống rỗng có điểm ấm ách, bồn chồn “Có một chút.”

Chỉ đơn giản là một lời đáp nhẹ nhàng, ôn hòa cũng khiến cho Đường Dịch Thần trong lòng dâng đầy niềm vui sướng. Bắt đầu từ khi gặp lại, đầy là lần đầu tiên hai người nói chuyện thân mật không chút xa cách, ở trên môi Vân Hi hôn nhẹ “ Anh đi bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.”

Nhìn Đường Dịch Thần giống hệt đứa nhỏ ngây ngốc tủm tỉm cười, tay Vân hi chậm rãi vuốt ve xúc cảm vẫn động lại trên đôi môi….thật lâu chưa phai nhòa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện