Hôm nay là một ngày lành, nghĩ thầm, rằng chuyện gì cũng có thể thành ~ Hôm nay là một ngày lành, mở cửa nhà ta ra ~ Ta là hoa đón gió xuân ~~ nhìn trời a, nguyên lai thu đã sang rồi kìa ~ Bất quá, điều này cũng không quan trọng, dù sao đối với việc chuyển nhà mà nói, một ngày gió thu man mát thổi từng trận thế này, thập phần thỏa mãn a ~
Mà suốt hơn nửa mùa hè, Cố Tích Triều nào đó kia lựa chọn mất trí nhớ rốt cuộc vẫn bị người nào đó suốt ngày léo nhéo bên tai mà buộc phải nhớ lại cái kí ức nghĩ mà kinh kia!
Nhìn thấy đôi mắt to mỗi ngày yên lặng ai oán lên án cậu không giữ chữ tín, nhìn bóng dáng kia mỗi ngày sau bữa cơm chiều cô đơn lặng lẽ quay về nhà, nhìn thấy người nào đó trên cánh tay vẫn còn nguyên vết sẹo rõ ràng… Nhưng quan trọng nhất là, nhìn thấy hợp đồng trên tay người nào đó…
“Phòng của anh đã có người thuê rồi, ngày mốt họ sẽ dọn vào, em không thu lưu anh, anh sẽ chờ ở cửa nhà em, đóng quân trường kỳ kháng chiến!” Đây tuyệt đối là ngữ khí uy hiếp!
Cố Tích Triều buộc phải khuất phục. Cho nên hôm nay cậu mở cửa nhà ra ~ nghênh đón một cái bánh bao ~
Bất quá…
“Sao bọn họ cũng tới?” Ngón tay chỉ thẳng vào Truy Mệnh và Lý Hoại đang đứng ngoài cửa cười đến vô cùng vui vẻ.
Thích Thiếu Thương tự mình đem đồ đạc bỏ vào phòng chứa đồ, thấy Cố Tích Triều hỏi, biết cậu đang nghĩ gì, vội vàng giới thiệu, “Truy Mệnh với Lý Hoại là người thuê phòng của anh, hôm nay tới giúp anh chuyển nhà đấy mà”.
Cố Tích Triều thực nghi hoặc, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra kỳ quái ở chỗ nào, đành mặc kệ mấy người kia đi. Nhìn bọn họ bận rộn, cậu hỏi một câu, “Buổi tối ở lại ăn cơm đi. Mấy người muốn ăn gì cứ nói, bây giờ tôi đi chợ mua đồ”.
Đã thấy Truy Mệnh cười ha hả, cười đến té ghế, ngã lăn trên sô pha, cuối cùng cười đến mức suyễn khí không thở được, ho sặc sụa, khiến Lý Hoại phải buông hết đồ đang cầm trên tay, vội vàng chạy đến vuốt vuốt lưng để thuận khí cho cậu.
“Cười cái gì?” Không ai cho cậu đáp án. Cố Tích Triều cũng cứ thế nghi nghi hoặc hoặc.
Đến tối, tiễn Truy Mệnh và Lý Hoại về, trong nhà chỉ còn lại hai người.
Tắm xong, Cố Tích Triều giục Thích Thiếu Thương đi tắm rửa, còn mình thì lười biếng vùi vào sô pha xem TV. Nghĩ nghĩ, đột nhiên ngộ ra rốt cuộc buổi chiều bọn họ cười cái gì. Thích Thiếu Thương, rốt cuộc là anh nói chuyện hai người ở chung một chỗ với bọn họ thế nào hả?! Mặt lập tức nóng lên. Lúc ấy cậu hỏi câu kia, khác gì nữ chủ nhà hỏi khách muốn ăn gì đâu. Nếu Thích Thiếu Thương trước mặt Truy Mệnh nói điều gì đó kỳ quái, sẽ khó trách bọn họ cười thành như vậy đi. Nghĩ đến đây, Cố Tích Triều cúi đầu rên rỉ một tiếng. Trời ạ… Nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch a ~
Vừa thấy toàn thân vô lực muốn nằm vật ra sô pha, đã bị một đôi tay hơi hơi ôm thắt lưng dựng thẳng dậy, “Tích Triều, làm sao vậy? Không thoải mái?”
Quay đầu lại nhìn. Thân trên Thích Thiếu Thương để trần, vai vắt một chiếc khăn lông trắng, tóc còn tích nước, vài giọt rơi xuống mặt Cố Tích Triều, khiến cho khuôn mặt vốn nóng của cậu như muốn bốc cháy đến nơi. Cố Tích Triều nhảy dựng lên, “Không, không có!” Cậu sao có thể cảm thấy tên nam nhân trước mặt này thật gợi cảm chứ? Hắn không phải luôn ngây ngốc ngơ ngác, đối với mình là tuyệt đối vô hại sao? Chính là, vừa rồi, trong nháy mắt đó, cậu lại cảm thấy người này tựa như một con sư tử biếng nhác, bất kỳ lúc nào nổi hứng cũng có thể đem cậu cắn nuốt sạch sẽ không còn chừa một mẩu xương.
Cố Tích Triều, bình tĩnh bình tĩnh! Trước mặt hắn, mình vẫn chiếm thế thượng phong nha, phải lập tức xuất ra bản lĩnh lãnh tĩnh hơn người đi! Trong đầu cậu không ngừng cân nhắc, lại không hề biết rằng bộ dáng của mình hiện tại có bao nhiêu luống cuống.
Thích Thiếu Thương sung sướng ngồi ngắm Cố Tích Triều khoa chân múa tay. Hắn lại không hiểu cậu hay sao! Vòng qua bàn, ngồi xuống bên cạnh Cố Tích Triều, đem cậu kéo vào trong lòng ngực mình, “Tích Triều, không cần ồn ào, bình tĩnh…” Tích Triều cỡ nào mới mẻ a, kích động, khiếp đảm, lại còn ngượng ngùng nữa này ~
Cố Tích Triều nằm yên trong lòng ngực ấm áp, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn của một người, quả nhiên từ từ lãnh tĩnh trở lại. Cậu sợ cái gì? Người trước mắt này chưa bao giờ làm bất kì việc gì cậu không thích, cho tới bây giờ vẫn luôn vì cậu mà suy nghĩ, cậu cao hứng sẽ cao hứng, cậu khổ sở hắn còn khổ sở gấp vạn phần. Mặc kệ Thích Thiếu Thương thoạt nhìn có giống một con sư tử đến thế nào, hắn vẫn là người vĩnh viễn nguyện ý đứng cạnh mình. Đã từ chối lâu như vậy, rồi vẫn để hắn dọn vào nhà mình, thậm chí trước khi dọn đến, còn để cho hắn tiến vào trái tim mình. Hiện tại, như vậy, không phải hết thảy đều vô cùng tốt đẹp đấy sao? “Thiếu Thương”, Cố Tích Triều rốt cuộc cũng trở lại là Cố Tích Triều, “Em biết anh vẫn luôn biết, rằng em xác thực có thích anh”
“Nhưng mà có thực thích không?” Mặt mày Thích Thiếu Thương lúc này cười rạng rỡ hơn hoa nở.
“Được rồi… là ‘thực’ thích”, Cố Tích Triều không được tự nhiên nói, “Nhưng là, kỳ thật, em không hiểu anh. Anh thích em không?”
Thích Thiếu Thương lắc đầu, “Không, anh không thích em, cũng không phải ‘thực’ thích em”. Rốt cuộc cũng đến lượt hắn có thể nhìn thấy khuôn mặt suy sụp của Cố Tích Triều, nhưng mà Thích Thiếu Thương lại chẳng cảm thấy có chút khoái cảm nào, chỉ có đau lòng không thôi, “Tích Triều, anh yêu em, ‘thực’ yêu em”. Chưa từng nói qua với bất kỳ ai những lời này, ngay cả trong lòng luyện tập nhiều lần đến vậy, tim Thích Thiếu Thương vẫn là đập như sấm dậy.
Yêu… sao?
“Em đã làm gì khiến anh yêu em?”
Đúng vậy, Cố Tích Triều thấy rất khó hiểu. Thích Thiếu Thương cõng cậu leo hết mấy tầng lầu, đi mua điểm tâm cho cậu, không sợ những lời nói lạnh nhạt của cậu, lắng nghe tâm sự của cậu, tiếp nhận bi thương của cậu, đem hết cả tâm can cho cậu, thậm chí vào thời khắc nguy hiểm nhất cũng chắn trước người cậu… Một Thích Thiếu Thương hoàn toàn đối tốt với cậu như vậy, có thể nào khiến cậu không thích, không yêu đây? Nhưng là, mình đã làm những gì, đáng để cho hắn khăng khăng một mực trả giá hết thảy như thế?
“Em không cần làm gì cả, anh cũng không biết anh yêu em vì cái gì. Anh yêu em, có lẽ chỉ là vì đau lòng bóng dáng tuyệt nhiên của em khi vượt đèn đỏ, có lẽ là vì con người ngoài lạnh trong nóng của em, có lẽ bởi vì em nấu đồ ăn rất ngon… Tình yêu cần lý do sao? Không cần. Anh chính là đã yêu em!”
Cố Tích Triều không thể nói được gì, cũng không biết nói gì khi đối diện với người vẫn cười vô tâm vô phế với cậu, mà thâm tâm lại đã yêu sâu sắc đến thế. Nhất thời, hai người cứ ngồi như vậy, một mảnh yên tĩnh.
Đột nhiên, Thích Thiếu Thương kêu lên, “Tích Triều, đau quá ~”
Cố Tích Triều nhéo cánh tay Thích Thiếu Thương, lạnh giọng hỏi, “Anh nói gì với Truy Mệnh và Lý Hoại đó?”
“Không có không có”, Thích Thiếu Thương không nghĩ tới ở thời khắc ngập tràn xúc cảm như vậy mà Tích Triều còn nhớ tới việc này, đau đến thở hắt ra, “Anh chỉ là khẩn cầu bọn họ thuê phòng anh mà ở, để anh có thể lấy cớ dọn đến nhà em thôi”.
Cảm giác đầu có chút đau. Cái tên Truy Mệnh này là người thế nào, cậu không biết. Nhưng là, Lý Hoại, vừa nhìn đã biết là một tên vô lại đầy bụng toàn suy nghĩ xấu xa, hắn nhất định nhìn thấu ý đồ của Thích Thiếu Thương. Xem bọn họ chiều nay còn cao hứng chuyển nhà giúp như vậy, chẳng lẽ nói xã hội này đã được khai sáng đến nước này?
Thích Thiếu Thương cười rộ lên, “Em không biết sao? Bọn họ từ khi học đại học đã ở cùng một chỗ”.
Cằm có xu hướng rơi xuống.
“Không nói chuyện bọn họ nữa, chúng ta thảo luận vấn đề tối nay đi…”
“Tối nay, vấn đề gì?” Cố Tích Triều khó hiểu.
“… Vấn đề anh phải ngủ ra sao…” Thích Thiếu Thương cười cười, hướng đôi môi người nào đó vẫn luôn hấp dẫn hắn thật lâu thật lâu, đè ép xuống.
Về phần ngày mai, buổi sáng ăn gì, ôtô mua người nào đăng ký người nào lái, thế giới có phải hay không sắp thống nhất quy về một mối đến nơi… từ từ, mấy vấn đề này… Vẫn là chờ ngày mai bọn họ cho ra kết luận “Thích Thiếu Thương ngủ chỗ nào trong nhà Cố Tích Triều” rồi nói sau đi ~~~~~
Hiện tại, hư….
Mà suốt hơn nửa mùa hè, Cố Tích Triều nào đó kia lựa chọn mất trí nhớ rốt cuộc vẫn bị người nào đó suốt ngày léo nhéo bên tai mà buộc phải nhớ lại cái kí ức nghĩ mà kinh kia!
Nhìn thấy đôi mắt to mỗi ngày yên lặng ai oán lên án cậu không giữ chữ tín, nhìn bóng dáng kia mỗi ngày sau bữa cơm chiều cô đơn lặng lẽ quay về nhà, nhìn thấy người nào đó trên cánh tay vẫn còn nguyên vết sẹo rõ ràng… Nhưng quan trọng nhất là, nhìn thấy hợp đồng trên tay người nào đó…
“Phòng của anh đã có người thuê rồi, ngày mốt họ sẽ dọn vào, em không thu lưu anh, anh sẽ chờ ở cửa nhà em, đóng quân trường kỳ kháng chiến!” Đây tuyệt đối là ngữ khí uy hiếp!
Cố Tích Triều buộc phải khuất phục. Cho nên hôm nay cậu mở cửa nhà ra ~ nghênh đón một cái bánh bao ~
Bất quá…
“Sao bọn họ cũng tới?” Ngón tay chỉ thẳng vào Truy Mệnh và Lý Hoại đang đứng ngoài cửa cười đến vô cùng vui vẻ.
Thích Thiếu Thương tự mình đem đồ đạc bỏ vào phòng chứa đồ, thấy Cố Tích Triều hỏi, biết cậu đang nghĩ gì, vội vàng giới thiệu, “Truy Mệnh với Lý Hoại là người thuê phòng của anh, hôm nay tới giúp anh chuyển nhà đấy mà”.
Cố Tích Triều thực nghi hoặc, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra kỳ quái ở chỗ nào, đành mặc kệ mấy người kia đi. Nhìn bọn họ bận rộn, cậu hỏi một câu, “Buổi tối ở lại ăn cơm đi. Mấy người muốn ăn gì cứ nói, bây giờ tôi đi chợ mua đồ”.
Đã thấy Truy Mệnh cười ha hả, cười đến té ghế, ngã lăn trên sô pha, cuối cùng cười đến mức suyễn khí không thở được, ho sặc sụa, khiến Lý Hoại phải buông hết đồ đang cầm trên tay, vội vàng chạy đến vuốt vuốt lưng để thuận khí cho cậu.
“Cười cái gì?” Không ai cho cậu đáp án. Cố Tích Triều cũng cứ thế nghi nghi hoặc hoặc.
Đến tối, tiễn Truy Mệnh và Lý Hoại về, trong nhà chỉ còn lại hai người.
Tắm xong, Cố Tích Triều giục Thích Thiếu Thương đi tắm rửa, còn mình thì lười biếng vùi vào sô pha xem TV. Nghĩ nghĩ, đột nhiên ngộ ra rốt cuộc buổi chiều bọn họ cười cái gì. Thích Thiếu Thương, rốt cuộc là anh nói chuyện hai người ở chung một chỗ với bọn họ thế nào hả?! Mặt lập tức nóng lên. Lúc ấy cậu hỏi câu kia, khác gì nữ chủ nhà hỏi khách muốn ăn gì đâu. Nếu Thích Thiếu Thương trước mặt Truy Mệnh nói điều gì đó kỳ quái, sẽ khó trách bọn họ cười thành như vậy đi. Nghĩ đến đây, Cố Tích Triều cúi đầu rên rỉ một tiếng. Trời ạ… Nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch a ~
Vừa thấy toàn thân vô lực muốn nằm vật ra sô pha, đã bị một đôi tay hơi hơi ôm thắt lưng dựng thẳng dậy, “Tích Triều, làm sao vậy? Không thoải mái?”
Quay đầu lại nhìn. Thân trên Thích Thiếu Thương để trần, vai vắt một chiếc khăn lông trắng, tóc còn tích nước, vài giọt rơi xuống mặt Cố Tích Triều, khiến cho khuôn mặt vốn nóng của cậu như muốn bốc cháy đến nơi. Cố Tích Triều nhảy dựng lên, “Không, không có!” Cậu sao có thể cảm thấy tên nam nhân trước mặt này thật gợi cảm chứ? Hắn không phải luôn ngây ngốc ngơ ngác, đối với mình là tuyệt đối vô hại sao? Chính là, vừa rồi, trong nháy mắt đó, cậu lại cảm thấy người này tựa như một con sư tử biếng nhác, bất kỳ lúc nào nổi hứng cũng có thể đem cậu cắn nuốt sạch sẽ không còn chừa một mẩu xương.
Cố Tích Triều, bình tĩnh bình tĩnh! Trước mặt hắn, mình vẫn chiếm thế thượng phong nha, phải lập tức xuất ra bản lĩnh lãnh tĩnh hơn người đi! Trong đầu cậu không ngừng cân nhắc, lại không hề biết rằng bộ dáng của mình hiện tại có bao nhiêu luống cuống.
Thích Thiếu Thương sung sướng ngồi ngắm Cố Tích Triều khoa chân múa tay. Hắn lại không hiểu cậu hay sao! Vòng qua bàn, ngồi xuống bên cạnh Cố Tích Triều, đem cậu kéo vào trong lòng ngực mình, “Tích Triều, không cần ồn ào, bình tĩnh…” Tích Triều cỡ nào mới mẻ a, kích động, khiếp đảm, lại còn ngượng ngùng nữa này ~
Cố Tích Triều nằm yên trong lòng ngực ấm áp, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn của một người, quả nhiên từ từ lãnh tĩnh trở lại. Cậu sợ cái gì? Người trước mắt này chưa bao giờ làm bất kì việc gì cậu không thích, cho tới bây giờ vẫn luôn vì cậu mà suy nghĩ, cậu cao hứng sẽ cao hứng, cậu khổ sở hắn còn khổ sở gấp vạn phần. Mặc kệ Thích Thiếu Thương thoạt nhìn có giống một con sư tử đến thế nào, hắn vẫn là người vĩnh viễn nguyện ý đứng cạnh mình. Đã từ chối lâu như vậy, rồi vẫn để hắn dọn vào nhà mình, thậm chí trước khi dọn đến, còn để cho hắn tiến vào trái tim mình. Hiện tại, như vậy, không phải hết thảy đều vô cùng tốt đẹp đấy sao? “Thiếu Thương”, Cố Tích Triều rốt cuộc cũng trở lại là Cố Tích Triều, “Em biết anh vẫn luôn biết, rằng em xác thực có thích anh”
“Nhưng mà có thực thích không?” Mặt mày Thích Thiếu Thương lúc này cười rạng rỡ hơn hoa nở.
“Được rồi… là ‘thực’ thích”, Cố Tích Triều không được tự nhiên nói, “Nhưng là, kỳ thật, em không hiểu anh. Anh thích em không?”
Thích Thiếu Thương lắc đầu, “Không, anh không thích em, cũng không phải ‘thực’ thích em”. Rốt cuộc cũng đến lượt hắn có thể nhìn thấy khuôn mặt suy sụp của Cố Tích Triều, nhưng mà Thích Thiếu Thương lại chẳng cảm thấy có chút khoái cảm nào, chỉ có đau lòng không thôi, “Tích Triều, anh yêu em, ‘thực’ yêu em”. Chưa từng nói qua với bất kỳ ai những lời này, ngay cả trong lòng luyện tập nhiều lần đến vậy, tim Thích Thiếu Thương vẫn là đập như sấm dậy.
Yêu… sao?
“Em đã làm gì khiến anh yêu em?”
Đúng vậy, Cố Tích Triều thấy rất khó hiểu. Thích Thiếu Thương cõng cậu leo hết mấy tầng lầu, đi mua điểm tâm cho cậu, không sợ những lời nói lạnh nhạt của cậu, lắng nghe tâm sự của cậu, tiếp nhận bi thương của cậu, đem hết cả tâm can cho cậu, thậm chí vào thời khắc nguy hiểm nhất cũng chắn trước người cậu… Một Thích Thiếu Thương hoàn toàn đối tốt với cậu như vậy, có thể nào khiến cậu không thích, không yêu đây? Nhưng là, mình đã làm những gì, đáng để cho hắn khăng khăng một mực trả giá hết thảy như thế?
“Em không cần làm gì cả, anh cũng không biết anh yêu em vì cái gì. Anh yêu em, có lẽ chỉ là vì đau lòng bóng dáng tuyệt nhiên của em khi vượt đèn đỏ, có lẽ là vì con người ngoài lạnh trong nóng của em, có lẽ bởi vì em nấu đồ ăn rất ngon… Tình yêu cần lý do sao? Không cần. Anh chính là đã yêu em!”
Cố Tích Triều không thể nói được gì, cũng không biết nói gì khi đối diện với người vẫn cười vô tâm vô phế với cậu, mà thâm tâm lại đã yêu sâu sắc đến thế. Nhất thời, hai người cứ ngồi như vậy, một mảnh yên tĩnh.
Đột nhiên, Thích Thiếu Thương kêu lên, “Tích Triều, đau quá ~”
Cố Tích Triều nhéo cánh tay Thích Thiếu Thương, lạnh giọng hỏi, “Anh nói gì với Truy Mệnh và Lý Hoại đó?”
“Không có không có”, Thích Thiếu Thương không nghĩ tới ở thời khắc ngập tràn xúc cảm như vậy mà Tích Triều còn nhớ tới việc này, đau đến thở hắt ra, “Anh chỉ là khẩn cầu bọn họ thuê phòng anh mà ở, để anh có thể lấy cớ dọn đến nhà em thôi”.
Cảm giác đầu có chút đau. Cái tên Truy Mệnh này là người thế nào, cậu không biết. Nhưng là, Lý Hoại, vừa nhìn đã biết là một tên vô lại đầy bụng toàn suy nghĩ xấu xa, hắn nhất định nhìn thấu ý đồ của Thích Thiếu Thương. Xem bọn họ chiều nay còn cao hứng chuyển nhà giúp như vậy, chẳng lẽ nói xã hội này đã được khai sáng đến nước này?
Thích Thiếu Thương cười rộ lên, “Em không biết sao? Bọn họ từ khi học đại học đã ở cùng một chỗ”.
Cằm có xu hướng rơi xuống.
“Không nói chuyện bọn họ nữa, chúng ta thảo luận vấn đề tối nay đi…”
“Tối nay, vấn đề gì?” Cố Tích Triều khó hiểu.
“… Vấn đề anh phải ngủ ra sao…” Thích Thiếu Thương cười cười, hướng đôi môi người nào đó vẫn luôn hấp dẫn hắn thật lâu thật lâu, đè ép xuống.
Về phần ngày mai, buổi sáng ăn gì, ôtô mua người nào đăng ký người nào lái, thế giới có phải hay không sắp thống nhất quy về một mối đến nơi… từ từ, mấy vấn đề này… Vẫn là chờ ngày mai bọn họ cho ra kết luận “Thích Thiếu Thương ngủ chỗ nào trong nhà Cố Tích Triều” rồi nói sau đi ~~~~~
Hiện tại, hư….
Danh sách chương