NHẤT LỘ SINH HOA - CHƯƠNG 18_(Tiêu Lạc)
Sau khi trải qua một đêm nóng bỏng, giữa trưa ngày hôm sau Sa Hàn ôm đầu đau nhứt thức dậy, tưởng chừng hôm nay vừa tỉnh dậy liền có thể nhìn thấy người trong lòng
Thế nhưng...
Trên giường chỉ còn một mình Sa Hàn nằm trơ trội, trên sàn nhà sau một đêm phóng túng cũng chỉ còn mỗi quần áo của cô
Phác Tư Hạ không biết từ lúc nào đã rời đi
Những ngày sau đó cũng không khác gì là địa ngục, Sa Hàn không còn liên lạc được với nàng
Phác Tư Hạ đêm xuống cũng không về nhà, nếu như không nhìn thấy căn phòng đối diện cùng một số đồ dùng cá nhân của nàng Sa Hàn thật sự nghĩ những ký ức về cái tên Phác Tư Hạ chỉ là một giấc mơ
Hoàn toàn bóc hơi khỏi cuộc cuộc sống của cô
Sự rời đi không một lời từ biệt của nàng làm cho người khác mất ăn mất ngủ, Sa Hàn thường ngày tâm tính nhất quán không để cảm xúc ảnh hưởng công việc thế nhưng bây giờ việc cần làm ở ngay trước mặt nhưng cô không tài nào tập trung nổi
Điện thoại di động trong lúc mở họp luôn giao cho trợ lý nhưng bây giờ Sa Hàn vẫn luôn cầm theo bên người, tiếng chuông báo reo lên liền kiểm tra điện thoại
Cả ngày chìm trong vòng lập cảm xúc trong chờ rồi thất vọng
- ---------------------------------
Phác Tư Hạ sau khi trải qua đêm định mệnh đó sau bao nhiêu ngày nàng vẫn chưa thể cân bằng tốt cảm xúc của mình
Nàng không biết làm sao để đối diện với nó, hằng ngày đúng hai khung giờ nhất định Sa Hàn sẽ gọi tới, hơn một tháng nay tin nhắn gửi đến không sót một ngày
Sa Hàn muốn gặp mặt nàng nói rõ mọi chuyện, muốn nàng về nhà, muốn biết nàng đang ở đâu, vì sao lại tránh mặt mình
Sa Hàn còn nói... cô ấy từ lâu đã yêu nàng
Nhưng Phác Tư Hạ chỉ đọc qua thông báo hiển thị ở màng hình chính, cũng không có cang đảm bấm vào xem
Chỉ biết lúc này bản thân không muốn gặp mặt Sa Hàn, nàng không muốn nói dối nhưng sự thật này nàng cũng không muốn chấp nhận
Khoản thời gian ở cùng nhau Sa Hàn thật sự là người đồng hành lý tưởng, giúp nàng không ít việc cũng hiểu nhiều thêm về nhau
Sau tất cả những gì xảy ra nếu nàng nói không một chút động tâm thì chính là nói dối
Nhưng cuộc sống và trạng thái hiện tại nàng đã rất khó khăn mới có được, Phác Tư Hạ không muốn bất cứ điều gì xuất hiện làm xáo trộn nó
Vì chính nàng là người hiểu hơn ai hết thứ làm cho con người ta cảm thấy vui vẻ kinh hỷ nhất, không sớm thì muộn cũng sẽ đau khổ thất vọng vì nó
Mọi thứ trên đời điều có thời hạn, ván bài này Phác Tư Hạ quyết định không cược
Những ngày sau đó nàng bắt đầu hẹn gặp viện trưởng Chu cùng ăn cơm
Nàng muốn quay lại viện kiểm sát
" Không được, vết thương của cháu chỉ vừa mới lành lại không lâu, việc lần trước tàn dư vẫn chưa lắng xuống cháu tốt nhất là chờ thêm một thời gian nữa đi " Chu Y Sương ngồi đối diện nàng thẳng thừng từ chối
Gần đây nàng bắt đầu nhận những mật báo mới, cũng có nhiều việc cần làm Phác Tư Hạ bằng mọi giá muốn quay lại bộ phận điều tra nhanh nhất có thể
" Cháu vừa kiểm tra sức khỏe, không có gì đáng ngại nhưng cháu còn cái này... " Phác Tư Hạ đẩy tập tài liệu trước mặt về phía bà
Chu Y Sương tiếp nhận bìa giấy mở ra xem tài liệu bên trong, đụng đến vấn đề công việc ngay lập tức trạng thái của bà trở nên cực kỳ nghiêm túc, vừa xem hồ sơ vừa trầm mặt
Là bản tóm tắc của một vụ buôn người, bên trong khoản hơn mười đứa trẻ con cùng phụ nữ nằm co rút trong một căn hầm ảnh chụp lấy được từ camera bị hack độ phân giải thấp nhưng vẫn thấy rõ được toàn thân họ điều là vết bầm
Phác Tư Hạ nói thêm " Hiện tại không còn nhiều thời gian chỉ còn không tới một tháng nữa họ sẽ bị đưa ra khỏi hầm chứa sẽ thật sự bị bán đi, lúc đó muốn giải cứu cũng khó khăn hơn "
"Nếu trong thời gian này cháu không tiện xuất hiện, mong viện trưởng giúp cháu giao lại cho người có đủ khả năng tiếp nhận nó..."
Chu Y Sương đang xem tài liệu ngắt lời" Hiện tại không cần người khác nữa cháu tiếp nhận đi, nhưng không được tự mình hành động từ giờ đến khi tiến hành giải cứu xong cháu chỉ được làm đúng nghĩa vụ công tố thôi..."
Chu Y Sương muốn Phác Tư Hạ làm đúng nghĩa vụ của một kiểm sát viên như người khác ở viện kiểm sát tham gia khởi tố vụ án, không muốn nàng tự mình chạy đông tây tham gia phá án nguy hiểm như vậy
Sau khi nói chuyện xong Phác Tư Hạ muốn cầm túi xách trên bàn rời đi nhưng bị bà ấy ngăn lại
" Đọc lại cho ta nghe một lần nghĩa vụ của một kiểm sát viên đi "
Phác Tư Hạ chững lại một một nhịp nàng hơi cuối đầu im lặng một lúc mới đọc cho bà ấy " Buộc tội một cá nhân một tổ chức có phạm tội sau đó kết tội cùng khung hình phạt cho tòa án xem xét, kiểm soát các cơ ban liên quan đảm bảo họ thực hiện đúng pháp luật đảm bảo cho việc khởi tố một vụ án có căn cứ cơ sở rõ ràng"
" Ừm được rồi, từ nay về sau làm đúng như vậy đi chờ tới khi đến hạn khởi tố cháu hẳn quay lại viện kiểm sát"
Bữa ăn hôm nay có đôi chút áp lực, ăn cơm chưa tới một tiếng đồng hồ nhưng Phác Tư Hạ hơn hai lần cam kết với Chu Y Sương
Thế nhưng vừa bước ra khỏi nhà hàng nàng lập tức gọi điện thoại cho Ảnh Quân
" Được rồi tiến hành đi"
Phác Tư Hạ nàng không chỉ muốn làm tròn nhiệm vụ, nàng còn muốn làm nhiều hơn
Chu Y Sương quay trở về văn phòng làm việc khi thời gian nghĩ trưa kết thúc bà đích thân gửi Fax đến sở cảnh sát nội dung vụ án, gửi xong không lâu máy fax trên bàn cũng truyền đến tín hiệu
Một tờ giấy xuất hiện với nội dung
" Chào viện trưởng thông tin vụ án này sở cảnh sát đã tiếp nhận từ sáng nay chúng tôi sẽ tiến hành điều tra ngay khi nhận được lệnh từ phía trên chúc ngài một ngày tốt lành"
...
Chu Y Sương điếng người, Phác Tư Hạ này lại tiền trảm hậu tấu
Phong thái nhã nhặn thường ngày của người phụ nữ trung niên gần như biến mất, bực tức trong người không có chỗ trút liền đập mạnh xấp tài liệu đang cầm xuống bàn
*Assss xì* Phác Tư Hạ đang ở một nơi xa bỗng dưng hắc hơi một cái nàng đưa tay chỉnh lại tốt khăn choàng nghĩ thầm trong đầu
Dạo này gió biển thổi hơi mạnh a ~~~
Sau khi trải qua một đêm nóng bỏng, giữa trưa ngày hôm sau Sa Hàn ôm đầu đau nhứt thức dậy, tưởng chừng hôm nay vừa tỉnh dậy liền có thể nhìn thấy người trong lòng
Thế nhưng...
Trên giường chỉ còn một mình Sa Hàn nằm trơ trội, trên sàn nhà sau một đêm phóng túng cũng chỉ còn mỗi quần áo của cô
Phác Tư Hạ không biết từ lúc nào đã rời đi
Những ngày sau đó cũng không khác gì là địa ngục, Sa Hàn không còn liên lạc được với nàng
Phác Tư Hạ đêm xuống cũng không về nhà, nếu như không nhìn thấy căn phòng đối diện cùng một số đồ dùng cá nhân của nàng Sa Hàn thật sự nghĩ những ký ức về cái tên Phác Tư Hạ chỉ là một giấc mơ
Hoàn toàn bóc hơi khỏi cuộc cuộc sống của cô
Sự rời đi không một lời từ biệt của nàng làm cho người khác mất ăn mất ngủ, Sa Hàn thường ngày tâm tính nhất quán không để cảm xúc ảnh hưởng công việc thế nhưng bây giờ việc cần làm ở ngay trước mặt nhưng cô không tài nào tập trung nổi
Điện thoại di động trong lúc mở họp luôn giao cho trợ lý nhưng bây giờ Sa Hàn vẫn luôn cầm theo bên người, tiếng chuông báo reo lên liền kiểm tra điện thoại
Cả ngày chìm trong vòng lập cảm xúc trong chờ rồi thất vọng
- ---------------------------------
Phác Tư Hạ sau khi trải qua đêm định mệnh đó sau bao nhiêu ngày nàng vẫn chưa thể cân bằng tốt cảm xúc của mình
Nàng không biết làm sao để đối diện với nó, hằng ngày đúng hai khung giờ nhất định Sa Hàn sẽ gọi tới, hơn một tháng nay tin nhắn gửi đến không sót một ngày
Sa Hàn muốn gặp mặt nàng nói rõ mọi chuyện, muốn nàng về nhà, muốn biết nàng đang ở đâu, vì sao lại tránh mặt mình
Sa Hàn còn nói... cô ấy từ lâu đã yêu nàng
Nhưng Phác Tư Hạ chỉ đọc qua thông báo hiển thị ở màng hình chính, cũng không có cang đảm bấm vào xem
Chỉ biết lúc này bản thân không muốn gặp mặt Sa Hàn, nàng không muốn nói dối nhưng sự thật này nàng cũng không muốn chấp nhận
Khoản thời gian ở cùng nhau Sa Hàn thật sự là người đồng hành lý tưởng, giúp nàng không ít việc cũng hiểu nhiều thêm về nhau
Sau tất cả những gì xảy ra nếu nàng nói không một chút động tâm thì chính là nói dối
Nhưng cuộc sống và trạng thái hiện tại nàng đã rất khó khăn mới có được, Phác Tư Hạ không muốn bất cứ điều gì xuất hiện làm xáo trộn nó
Vì chính nàng là người hiểu hơn ai hết thứ làm cho con người ta cảm thấy vui vẻ kinh hỷ nhất, không sớm thì muộn cũng sẽ đau khổ thất vọng vì nó
Mọi thứ trên đời điều có thời hạn, ván bài này Phác Tư Hạ quyết định không cược
Những ngày sau đó nàng bắt đầu hẹn gặp viện trưởng Chu cùng ăn cơm
Nàng muốn quay lại viện kiểm sát
" Không được, vết thương của cháu chỉ vừa mới lành lại không lâu, việc lần trước tàn dư vẫn chưa lắng xuống cháu tốt nhất là chờ thêm một thời gian nữa đi " Chu Y Sương ngồi đối diện nàng thẳng thừng từ chối
Gần đây nàng bắt đầu nhận những mật báo mới, cũng có nhiều việc cần làm Phác Tư Hạ bằng mọi giá muốn quay lại bộ phận điều tra nhanh nhất có thể
" Cháu vừa kiểm tra sức khỏe, không có gì đáng ngại nhưng cháu còn cái này... " Phác Tư Hạ đẩy tập tài liệu trước mặt về phía bà
Chu Y Sương tiếp nhận bìa giấy mở ra xem tài liệu bên trong, đụng đến vấn đề công việc ngay lập tức trạng thái của bà trở nên cực kỳ nghiêm túc, vừa xem hồ sơ vừa trầm mặt
Là bản tóm tắc của một vụ buôn người, bên trong khoản hơn mười đứa trẻ con cùng phụ nữ nằm co rút trong một căn hầm ảnh chụp lấy được từ camera bị hack độ phân giải thấp nhưng vẫn thấy rõ được toàn thân họ điều là vết bầm
Phác Tư Hạ nói thêm " Hiện tại không còn nhiều thời gian chỉ còn không tới một tháng nữa họ sẽ bị đưa ra khỏi hầm chứa sẽ thật sự bị bán đi, lúc đó muốn giải cứu cũng khó khăn hơn "
"Nếu trong thời gian này cháu không tiện xuất hiện, mong viện trưởng giúp cháu giao lại cho người có đủ khả năng tiếp nhận nó..."
Chu Y Sương đang xem tài liệu ngắt lời" Hiện tại không cần người khác nữa cháu tiếp nhận đi, nhưng không được tự mình hành động từ giờ đến khi tiến hành giải cứu xong cháu chỉ được làm đúng nghĩa vụ công tố thôi..."
Chu Y Sương muốn Phác Tư Hạ làm đúng nghĩa vụ của một kiểm sát viên như người khác ở viện kiểm sát tham gia khởi tố vụ án, không muốn nàng tự mình chạy đông tây tham gia phá án nguy hiểm như vậy
Sau khi nói chuyện xong Phác Tư Hạ muốn cầm túi xách trên bàn rời đi nhưng bị bà ấy ngăn lại
" Đọc lại cho ta nghe một lần nghĩa vụ của một kiểm sát viên đi "
Phác Tư Hạ chững lại một một nhịp nàng hơi cuối đầu im lặng một lúc mới đọc cho bà ấy " Buộc tội một cá nhân một tổ chức có phạm tội sau đó kết tội cùng khung hình phạt cho tòa án xem xét, kiểm soát các cơ ban liên quan đảm bảo họ thực hiện đúng pháp luật đảm bảo cho việc khởi tố một vụ án có căn cứ cơ sở rõ ràng"
" Ừm được rồi, từ nay về sau làm đúng như vậy đi chờ tới khi đến hạn khởi tố cháu hẳn quay lại viện kiểm sát"
Bữa ăn hôm nay có đôi chút áp lực, ăn cơm chưa tới một tiếng đồng hồ nhưng Phác Tư Hạ hơn hai lần cam kết với Chu Y Sương
Thế nhưng vừa bước ra khỏi nhà hàng nàng lập tức gọi điện thoại cho Ảnh Quân
" Được rồi tiến hành đi"
Phác Tư Hạ nàng không chỉ muốn làm tròn nhiệm vụ, nàng còn muốn làm nhiều hơn
Chu Y Sương quay trở về văn phòng làm việc khi thời gian nghĩ trưa kết thúc bà đích thân gửi Fax đến sở cảnh sát nội dung vụ án, gửi xong không lâu máy fax trên bàn cũng truyền đến tín hiệu
Một tờ giấy xuất hiện với nội dung
" Chào viện trưởng thông tin vụ án này sở cảnh sát đã tiếp nhận từ sáng nay chúng tôi sẽ tiến hành điều tra ngay khi nhận được lệnh từ phía trên chúc ngài một ngày tốt lành"
...
Chu Y Sương điếng người, Phác Tư Hạ này lại tiền trảm hậu tấu
Phong thái nhã nhặn thường ngày của người phụ nữ trung niên gần như biến mất, bực tức trong người không có chỗ trút liền đập mạnh xấp tài liệu đang cầm xuống bàn
*Assss xì* Phác Tư Hạ đang ở một nơi xa bỗng dưng hắc hơi một cái nàng đưa tay chỉnh lại tốt khăn choàng nghĩ thầm trong đầu
Dạo này gió biển thổi hơi mạnh a ~~~
Danh sách chương