"Một con kiến, hai con kiến, ba con kiến,..."

Trần Khai lẩm bẩm, chán ngán mà đếm.

Ngồi ở đây suốt một tiếng mà vẫn không thấy có gì xảy ra, hắn bắt đầu cảm thấy chán. Vậy nên thay vì trầm trồ về phong cảnh xunh quanh thì Trần Khai quyết định giải trí bằng cách đếm kiến.

"Năm con kiến, sáu con kiến, bảy con kiến..."

Trần Khai tiếp tục đếm, nhưng đột nhiên, một âm thanh vang lên:

"Bảy mươi hai vạn tám trăm con kiến, bảy mươi hai vạn tám trăm lẻ một con kiến, bảy mươi hai vạn tám trăm lẻ hai con kiến,..."

Trần Khai:...

Bà mẹ nó! Thực sự còn có người rảnh rỗi đi đếm kiến đến mức đó? Không biết từ khi nào, việc đột nhiên có người xuất hiện bên cạnh hắn đã không làm cho Trần Khai giật mình nữa. Có lẽ là do nhà hắn có một cô gái "Thoắt ẩn thoắt hiện" đã khiến cho Trần Khai quen thuộc với điều này.

Quay đầu sang, Trần Khai chợt cảm thấy ông trời thực mẹ nó bất công.

Ở bên cạnh hắn, một người thiếu niên với khuôn mặt đẹp trai hết sức. Đẹp trai phá trần đang nằm ườn trên một tảng đá gần đó.

Toàn thân của hắn cũng mặc một bộ kimono như thiếu nữ trước đó, nên Trần Khai đoán rằng mình đã... Dịch chuyển sang Nhật Bản???

Nhận thấy ánh mắt của Trần Khai, người thiếu niên ngẩng đầu lên, nói với giọng thì thào như là sắp được gặp ông bà vậy:

"Chào... buổi... sáng!"

Trần Khai mặt không thay đổi ngẩng đầu lên nhìn trời.

Ừm... Hai mặt trăng tròn vành vạch đang nhìn lại hắn.

Như biết được Trần Khai đang nghĩ gì, người thiếu niên lại đáp lại với giọng mệt mỏi:

"Ở... Vĩnh Dạ... Đình... bầu trời... luôn... là buổi tối."

Nói rồi, như là bị cạn kiệt sức lực, người thiếu niên nằm ỳ ra tảng đá, bộ dáng như là trời có sập vẫn cứ giữ nguyên tư thế.

Nghe thấy người thiếu niên nói như thế, Trần Khai bừng tỉnh.

Ồ! Vậy hóa ra nơi này luôn là buổi tối?

Vậy mà hắn cứ tưởng do ngất đi quá lâu nên mới thấy bầu trời chuyển sang ban đêm.

Người thiếu niên tiếp tục cúi đầu đếm kiến, không nói một lời nào.

"Cậu là ai? Đây là đâu? Vĩnh Dạ Đình là gì?"

Thiếu niên ngẩng đầu, há miệng ra như định nói gì đó.

Sau đó, hắn bỗng nhiên chán nản nằm xuống, thì thào nói ra:

"Mệt... quá..., không... nói nổi..."

Trần Khai:...

Sao người này lại có bộ dáng như là bị bệnh nan y lâu năm thế?

Người thiếu niên hững hờ nhìn lên bầu trời, im lặng một hồi lâu rồi mới nói tiếp, lần này chỉ ít tuy giọng thì thào nhưng lại không bị ngắt quãng nữa:

"Ta là cha của chủ nhân Vĩnh Dạ Đình, đây là Vĩnh Dạ Đình. Vĩnh Dạ Đình là nơi trú ngụ của con gái ta..."

Trần Khai:...

Ba cái câu này hoàn toàn không giải đáp được gì cả.

Mà nói nữa, rốt cuộc người thiếu niên này đã có con? Nếu vậy thì tại sao hắn lại ở ngoài này? Không phải con gái hắn là chủ nhân của ngôi đình trước mắt sao?

Không chờ Trần Khai kịp hỏi, người thiếu niên lại nói:

"Năm con gái ta vừa tròn mười vạn tuổi, ta chết..."

Trần Khai im lặng ngẩng đầu nhìn trời.

Rốt cuộc thì cái quần què gì đang xảy ra?

Mười vạn tuổi? Khái niệm tuổi tác của người thanh niên này có vấn đề gì không vậy?

Còn nữa, người này chết rồi?

Trần Khai nhìn vào người thiếu niên, thân hình của hắn ta mờ ảo, trong suốt, hoàn toàn không giống như người bình thường.

"Kể từ đó, con gái của ta đột nhiên cảnh giới tăng mạnh, cuối cùng trở thành một trong số ít những người được phong hào Thiên Tôn!"

Người thiếu niên nói. Lần này nói xong hắn thở hồng hộc, cứ như là sức lực cơ thể đều đã bị dùng hết trong ba câu nói vừa rồi.

Trần Khai:...

Tuy không hiểu Thiên Tôn là gì, nhưng có vẻ rất đẳng cấp đi...

Người thiếu niên này nói như thể hắn còn sống thì thực lực của con gái hắn không tăng lên được như vậy.

Nhưng vấn đề là... Này mẹ nó liên quan gì đến ba câu hỏi của hắn???

Người thiếu niên lại mệt mỏi thì thào nói:

"Sau đó, con gái ta lập ra Vĩnh Dạ Đình. Rồi suốt ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn trong đó..."

Trần Khai trầm mặc, hắn đã sơ sơ đoán được cốt truyện tiếp theo là gì.

"Ta không chấp nhận tình huống này, nên đã trốn khỏi Âm Giới đi giáo huấn con gái ta!"

Quả nhiên là như vậy!

Đây là một câu chuyện kể về ông bố thương con quyết định đội mồ sống dậy để dạy dỗ người con gái trạch nữ của mình.

Cảm động... Cảm động quá đi...

"Nên tại sao ngài vẫn còn không vào giáo huấn con gái mình?"

Trần Khai mở miệng hỏi.

Nghe thấy Trần Khai hỏi như thế, người thiếu niên thở dài, nhìn ra xa xăm mà nói:

"Ta đã nói qua, nhưng vấn đề là..."

Là?

"Nếu là lúc ta còn sống, ta có thể thoải mái cầm cây roi mà quất nàng. Nhưng vấn đề bây giờ ta chỉ là hồn ma... Thực lực còn không bằng một phần triệu lúc trước..."

Nói rồi, người thanh niên thở phì phò nằm ườn trên tảng đá, tiếp tục sự nghiệp đếm kiến của hắn.

Trần Khai chợt lúc này mới cảm thấy rằng, tình cảm bậc cha mẹ thật đúng là bao la bất tận...

Thở dài một tiếng, sau đó hắn mở túi quần, lấy ra một gói sô cô la.

Theo những gì Trần Khai đã đọc được trên mạng. Sô cô là có rất nhiều tác dụng, một trong số đó là giảm sự lo âu, căng thẳng. Tuy người thanh niên này trông có lười biếng như thế. Nhưng mà trông hắn thực sự đang rất lo lắng cho con gái của hắn...

Là một thanh niên tốt, Trần Khai phải có nghĩa vụ giúp đỡ một người cha tận tụy như vậy.

Một phần khác, hắn rất kính trọng những người cha như thế này. Đây hoàn toàn là hình mẫu mà hắn muốn trở thành trong tương lai, một người cha quan tâm đến con của mình.

Nhận thấy Trần Khai lôi ra sô cô la. Người thanh niên hờ hững liếc nhìn, sau đó nói:

"Tiểu tử... Ta biết ngươi đến từ một vị diện gọi là Địa Cầu. Ở đó có tập tục tặng sô cô la thay cho lời tỏ tình... Ta đã có vợ, làm phiền không nên đụng vào ta!"

Trần Khai mặt không thay đổi cất sô cô la vào trong túi.

Mẹ nó! Rốt cuộc thì người thiếu niên này đang nghĩ gì trong đầu vậy?

Người thiếu niên một bên ánh mắt lấp lóe nhìn Trần Khai, sau đó hắn chợt hào hùng nói:

"Tiểu tử! Ta thấy ngươi làm người cũng không tệ! Ta cho phép ngươi đánh mông con gái ta!"

Lần này, người thiếu niên nói xong liền toàn thân mất hết sức lực nằm xuống bất tỉnh.

Trần Khai:!!!

CMN? Bác này đầu óc có vấn đề à? Chúng ta mới gặp nhau chưa đầy hai mươi phút thôi đấy!

Đánh mông con gái bác? Không dùng đầu óc cũng biết người này rất mạnh rồi, hắn đụng vào để nạp mạng à?

Loại cha khốn nạn gì lại cho người khác đánh mông con gái mình?

Người cha như thế này tuyệt đối không phải là hình mẫu mà hắn muốn trở thành trong tương lai?

Mà nãy giờ nói chuyện, cái cảm giác như có tiền rớt trước mặt sao vẫn chưa hết?

- --

Ma Vương Trần Khai nghiến răng, toàn thân dần dần chuyển sang màu đen, trông dữ tợn như một con quỷ vậy.

Ở dưới chân hắn, một tờ tiền còn nguyên vẹn nằm trên đó.

Người ta nói, có tiền có thể ma xui quỷ khiến...

Quả là đúng như vậy, mọi người xem đi! Đường đường một đấng Ma Vương bây giờ lại không thể hạ chân xuống được!

Ở đằng xa, Thiệu Tổ và Lý Nam trầm mặc.

Mặt mũi Ma Vương đều bị thằng này làm cho mất sạch.

Không đúng, bây giờ không phải lúc để nghĩ như thế này!

Đầu óc của cả hai người chợt tỉnh táo lại, sau đó Thiệu Tổ bình tĩnh mà nói:

"Anh đã nghĩ ra cách giải quyết!"

Lý Nam nghi ngờ nhìn sang, chỉ thấy Thiệu Tổ lôi ra tấm danh thiếp mà cô gái trong Long Cục đưa cho hắn, trầm ổn thao tác điện thoại mà nói:

"Cho dù Yasuo có xanh thì anh cũng không tin hắn có thể 1v3 được!"

Lý Nam:...

Quả nhiên là tên này không có gì đáng tin cậy!

Đợi người ta bắt máy thì cũng chỉ có tên Ma Vương này nghe thấy thôi. Dù sao lúc đó hai bọn hắn đã biến thành xác.

Nhưng như để phản bác lại Lý Nam, bên kia điện thoại đã bắt ngay bây giờ, một giọng nói trong trẻo vang lên bên kia chiếc điện thoại:

"A lô? Quý khách gọi có việc gì không ạ?"

Thiệu Tổ nghe thấy thế, mừng rơn mà nói:

"Thanh Ly phải không? Tôi là Thiệu Tổ đây!"

"A... Thiệu Tổ. Cảm ơn nguồn tin mà anh cung cấp nhé, giờ nó nổi danh trong giới tu chân rồi!"

Thiệu Tổ khóe miệng giật giật.

Thực sự là cái tin vịt đó lại nổi danh được?

Trần Khai... xin lỗi chú rất nhiều... Nhưng để cả hai được tham gia Long Cục thì anh chỉ còn biện pháp này thôi!

- --

Trạch nữ là một cụm từ có xuất thân từ nguồn gốc Hán Việt. Trạch nữ thường được dùng để miêu tả những cô gái chỉ luôn thích ở trong nhà, lẩn trốn mọi hoạt động bên ngoài (trạch có nghĩa là lẩn trốn).
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện