Long Ưng khẽ giật mình, lộ vẻ suy nghĩ sâu xa.
Bàn công công chăm chú quan sát nét mặt của hắn, đập bàn cười to, nói:
- Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy. Ngươi chỉ còn hơn hai mươi canh giờ, mau đi xử lý những gì ngươi muốn làm, gặp người ngươi muốn gặp. Còn không gỡ mặt nạ, định để vậy đi ra dọa cung nữ xinh đẹp nhà ta sao? Long Ưng gỡ mặt nạ xuống, cất vào ngực, dở khóc dở cười rời đi.
Vẻ mặt hưng phấn, Vạn Nhận Vũ đến Tiểu Thiên Sảnh thấy Long Ưng, nói:
- Có chuyện cơ mật gì muốn nói?
Long Ưng đã nói với Nhiếp Phương Hoa là có chuyện cơ mật cần gặp Vạn Nhận Vũ, cho nên nàng không đi cùng Vạn Nhận Vũ. Long Ưng liền nói rõ kỳ mưu do đương kim hoàng đế bày ra, cho Vạn Nhận Vũ nghe.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Ta đã chuẩn bị trước rồi, ngày mốt lên đường thì không có vấn đề gì, nhưng làm sao phối hợp với huynh?
Long Ưng nói:
- Chúng ca cùng đi về phương Bắc, hai huynh nấp trên chiến thuyền hộ tống, sau khi lên bờ, đuổi theo sau ta và tiểu mỹ nhân Hề quốc. À, hai huynh đều phải dịch dung cải trang thành hai thương nhân đến Hề quốc buôn bán.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Giả trang như thế nào, để ta và Quá Đình bàn bạc thật kỹ, còn phải ngầm mang theo Thiên Oanh và Ô Đao giúp huynh. Mẹ kiếp! Nặng tới 170 cân chứ ít đâu!
Long Ưng nói:
- Còn Tuyết Nhi nữa.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Tuyết Nhi của huynh không giống ngựa thường, nó mà làm ầm ĩ lên thì rất là phiền phức. Huynh định mang nó đi cùng, nếu để Thái Á nhận ra, phải nói với nàng ta rằng trong nội cung có hai con ngựa như vậy, một con Võ Chiếu tặng cho huynh, một con tặng cho Sửu thần y.
Long Ưng mừng rỡ, nói:
- Kế hay! Lúc ấy Thái Á cũng không có mặt, có lẽ tùy tòng của nàng cũng đi theo nàng đến gặp Thánh thượng, chưa từng nhìn thấy Tuyết Nhi của ta. Ô Đao có thể giả làm đao của Sửu thần y, dù sao cũng chưa ai từng thấy nó.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Thay đổi quá đột ngột, trong nhất thời đầu óc không theo kịp. Chúng ta cùng đi tìm Phong công tử chứ?
Long Ưng nhớ tới Tiên Tử và Tiểu Ma Nữ, vội hỏi:
- Ta còn có việc phải làm, đêm nay chúng ta đến Hoàng Thành Hiên uống chén rượu, cùng bàn mưu kế.
Vạn Nhận Vũ muốn nói lại thôi.
Long Ưng kinh ngạc hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Ta vốn tưởng còn có thời gian, muốn huynh bớt chút thời giờ đi gặp Lý Long Cơ.
Long Ưng hỏi:
- Là huynh muốn ta tới gặp hắn, hay là hắn muốn gặp ta?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Là Lý Long Cơ muốn gặp huynh.
Long Ưng nói:
- Rốt cuộc huynh và hắn có quan hệ gì?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Kết giao với hoàng tộc, rất khó nói là quan hệ gì. Đương nhiên hắn coi trọng ta, ta cũng cho rằng hiện nay hắn là nhân vật xuất sắc nhất trong dòng họ Lý. Hắn rất có tư cách cai quản thiên hạ mà lại luôn giữ được tính cách vững vàng, chắc chắn, không giống những con cháu khác của nhà họ Lý, chỉ biết mơ mơ màng màng tận hưởng cuộc sống giàu sang nhung lụa.
Long Ưng nói:
- Có thể tin được hắn không?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Tuyệt đối có thể tin được.
Long Ưng nói:
- Vậy ngay trước khi khởi hành, tiểu đệ sẽ đến gặp hắn. Tùy huynh sắp xếp, đêm nay nói chi tiết cụ thể cho ta biết.
Vạn Nhận Vũ thở phào một hơi, nói:
- Huynh chịu gặp hắn, đã phá tan mọi hoài nghi của Vạn mỗ. Thật sự ta sợ huynh càng lúc càng gần gũi Võ Chiếu, quên hết tương lai đại cục của Trung Thổ.
Long Ưng nói:
- Sao ta lại là người như thế được? Tuy nhiên nhất thiết phải giấu Võ Chiếu, nếu không Lý Long Cơ sẽ gặp họa. Chỉ riêng việc này thôi, đã biết Lý Long Cơ là người có đảm lược. Tiểu đệ đi đây!
Vạn Nhận Vũ nói:
- Nếu như huynh đi mà không chào từ biệt Phương Hoa, nàng ấy sẽ không vui đâu.
Long Ưng đến gặp Nhiếp Phương Hoa. Sau khi chuyện vãn một lúc, làm cho nàng hết sức vui vẻ, Long Ưng mới cáo từ, chạy tới am ni cô. Ni cô Trừng Ý cho hắn biết Đoan Mộc Lăng đi cùng Tiểu Ma Nữ đến phủ Quốc lão, Long Ưng giục ngựa chạy như bay, nhanh chóng tới phủ Quốc lão.
Địch Nhân Kiệt đang tiếp khách ở phòng chính. Ông cho mời hắn vào, giới thiệu khách với hắn:
- Đây là Loan Thai thị lang Thôi Huyền Vĩ Thôi đại nhân.
Long Ưng thấy người kia tuổi không quá 50, dáng vẻ thư sinh, mi thanh mục tú, đôi mắt thâm tàng bất lộ, ung dung bình tĩnh, sinh lòng hảo cảm, nói:
- Vãn bối bái kiến Thôi đại nhân.
Thôi Huyền Vĩ vui vẻ:
- Không dám, không dám. Hạ quan ngưỡng mộ Ưng gia đã lâu, từng nhiều lần trông thấy Ưng gia. Ha ha!
Hôm nay tâm trạng Địch Nhân Kiệt rất tốt, vẻ mặt rạng rỡ, cười nói:
- Đều là người một nhà, không cần nói lời khách khí! Long tiểu huynh tới tìm tiểu nữ hay tìm Đoan Mộc cô nương?
Long Ưng lại một lần nữa lĩnh giáo sự lợi hại của Địch Nhân Kiệt, chỉ một câu hời hợt, đã dồn hắn vào đường cùng. Hắn thẳng thắn:
- Vãn bối vừa muốn tìm Ngẫu Tiên, cũng vừa muốn gặp Đoan Mộc cô nương.
Địch Nhân Kiệt bảo Thôi Huyền Vĩ ngồi chờ ông ta, rồi đặt tay lên vai Long Ưng, đi vào nội đường, an lòng nói:
- Đoan Mộc cô nương nói với lão phu, Long tiểu huynh tạo ra kỳ tích, chỉ với thời gian một buổi sáng ngắn ngủi, đã làm xong chuyện người khác làm cả đời cũng không được, khiến cho Tiên Nhi thoát thai hoán cốt, từ cảnh giới hậu thiên bước vào cảnh giới Tiên thiên, ngấp nghé trước cảnh cửa võ học thượng thừa. Con gái lão phu từ nhỏ đã ham mê võ học, cũng từng học rất nhiều người được xưng là danh sư, tuy có chút thành tựu, nhưng khó mà đạt được trình độ cao, đành mãi ôm mộng làm cao thủ. Cái chuyện “vô địch khắp Thần Đô”, ngươi và ta đều biết rõ nguyên do trong đó. Nghĩ đến cảnh nó suốt đời đưa thân vào chốn võ lâm một cách vô vọng, lão phu cũng hơi ưu tư. Nào ngờ, mới buổi sáng nó ra ngoài, sau giờ Ngọ trở về, đã biến thành một người khác, vui vẻ tung tăng như chim sẻ, khiến lão phu còn vui mừng hơn cả nó.
Long Ưng nói:
- Đạo Tôn không phải là danh sư sao? Trong thiên hạ hẳn là không có nhiều người có thể sánh bằng ông ấy.
Địch Nhân Kiệt nói:
- Việc này cũng kỳ lạ, Đạo Tôn vì nể mặt lão phu, miễn cưỡng truyền cho nó một phương pháp ngồi nhập định hít thở, nói rằng sau này nó sẽ gặp được kỳ ngộ. Đến bây giờ lão phu mới hiểu, Đạo Tôn quả là bậc đắc đạo, có thể đoán được tình huống ngày hôm nay, minh sư chân chính xuất hiện! Hơn nữa, lại là minh sư có một không hai, là truyền nhân đắc ý của Tĩnh Trai. Tiên Nhi thật sự là rất tốt phước mới gặp được Long tiểu huynh và Đoan Mộc cô nương.
Hai người bước vào hậu viên, phòng của Tiểu Ma Nữ thấp thoáng sau đám cây rừng.
Địch Nhân Kiệt buông hắn ra, nói:
- Đoan Mộc cô nương muốn Tiên Nhi trở về lấy quần áo và đồ dùng, đến am ni cô của nàng ở ba tháng, để nàng giúp Tiên Nhi củng cố căn cơ, tu tập kiếm đạo thượng thừa.
Long Ưng dừng lại, kinh ngạc kêu lên:
- Ngẫu Tiên lại chịu nghe lời!
Địch Nhân Kiệt mỉm cười, một nụ cười xán lạn phát xuất từ tận đáy lòng, nói:
- Ngươi đến xem bộ dạng của Tiên Nhi kìa, nó vui mừng đến mức sắp phát điên!
Ông lại vê râu, cười nói:
- Chuyện đời thật lạ lùng, khiến người ta khó mà tin được. Tiên Nhi nhìn thấy Đoan Mộc cô nương như chuột nhìn thấy mèo, Đoan Mộc cô nương nói gì nó nghe nấy, không dám cãi một lời. Lão phu còn phải quay lại tiếp Thôi đại nhân, chỉ tiễn ngươi tới đây.
Long Ưng nói:
- Đêm nay vãn bối hẹn Nhận Vũ và Phong Quá Đình gặp mặt ở Hoàng Thành Hiên, có chuyện quan trọng cần bàn bạc, là về...
Địch Nhân Kiệt cắt ngang lời hắn:
- Đêm nay nói sau.
Lại nói:
- May là bây giờ Tiên Nhi đã có chỗ để trông cậy, nếu không sẽ không chịu nổi nỗi khổ chia lìa với ngươi. An ủi nó cho khéo khi từ biệt nhé!
Nói xong, ông quay lại chỗ cũ.
Long Ưng đi xuôi theo đường mòn không đến mười bước, Tiên Tử xuất hiện bên cạnh khu trồng cây cảnh tươi đẹp, nghênh đón với vẻ mặt điềm tĩnh:
- Tiên Nhi đang thu xếp hành lý. Ý, Long Ưng!
Long Ưng nắm chặt tay nàng, kéo nàng đi sâu về phía đám cây cối, cười nói:
- Tiên Tử đã cảm ứng được bổn Tà Đế tới, lại đích thân ra đón, rõ ràng là muốn cho ta một cơ hội, Long Ưng ta sao có thể phụ lòng của Tiên Tử?
Đoan Mộc Lăng không có ý vùng thoát khỏi bàn tay của hắn, vẻ mặt bất đắc dĩ, theo hắn đi vào bóng cây hòe cổ thụ cao ngất. Long Ưng đứng nghiêm, cầm lấy cả bàn tay kia của nàng, cười với vẻ gian xảo:
- Ở đây không phải chốn Phật môn thanh tịnh, Tiên Tử lại chỉ có một mình, hẳn là không có cớ để từ chối hôn môi đấy chứ?
Đoan Mộc Lăng tức giận lườm hắn một cái:
- Ta tới giao kết ba điều với huynh, hôn môi không phải là không thể được, nhưng phải để người ta chủ động. Nếu không, lỡ xảy ra sự cố, người ta vĩnh viễn không thèm nhìn mặt huynh!
Long Ưng vui vẻ thở dài nói:
- Cuối cùng cũng nghe được câu thần chú tình yêu “Có thể hôn môi” từ miệng Tiên Tử, đủ khiến ta đây ngây ngất suốt đời. Tiên Tử không được phụ lòng tin tưởng của ta đối với nàng, tính nhẫn nại của bổn Tà Đế có hạn. Còn điều mà Tiên Tử gọi là “xảy ra sự cố”, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Khuôn mặt mềm mại, trắng như tuyết của Đoan Mộc Lăng hiện ra ráng mây đỏ, nhưng không né tránh đôi mắt nhìn thẳng của hắn, dịu dàng nói:
- Tà Đế không được dồn ép tiểu nữ vào chỗ khó.
Long Ưng nói:
- Sáng sớm ngày mốt, ta lập tức phải khởi hành ra biên giới phía Bắc, không biết bao lâu mới về, Tiên Tử không có nửa câu ngọt ngào nào nói với ta sao?
Đoan Mộc Lăng nhẹ nhàng nói:
- Rắc rối là người ta không chuẩn bị trước, để cùng hợp thể giao hoan với huynh. Tà Đế nên bằng lòng vậy!
Long Ưng kéo nàng ngả vào lòng mình, không để ý tới thân thể yêu kiều của Tiên Tử đang run lên, mạnh mẽ hôn lên hai má nàng, rồi mới buông nàng ra.
Đoan Mộc Lăng loạng choạng lui về phía sau hai bước, thân hình run rẩy, hai má đỏ bừng, vô lực nhìn hắn, sẵng giọng:
- Huynh còn dám cưỡng ép như vậy nữa, ta lập tức quay về Tĩnh Trai!
Long Ưng cười nói:
- Vì sao Tiên Tử không ngạc nhiên khi thấy tiên pháp của mình mất đi hiệu lực?
Đoan Mộc Lăng lấy lại bình tĩnh, thấp giọng mắng:
- Vô lại!
Long Ưng cười ha hả, nói:
- Mỗi khi Tiên Tử thấy trong lòng vui sướng, liền không nhịn được phải mắng vô lại, đúng không?
Đoan Mộc Lăng phì cười, nói:
- Huynh muốn nghĩ thế nào cũng được. Nhưng huynh phải nhớ kỹ, Ma Chủng cuồng bạo hung mãnh, tiến lui đều nhanh; Tiên Thai thì nguồn lại sâu, dịch chuyển xa, tiến lui đều chậm. Huynh không thông cảm cho tiểu nữ, tiểu nữ cũng không có cách nào.
Long Ưng vội nói:
- Tiên Tử bớt giận, xin thứ cho sự mạo phạm của Long Ưng.
Đoan Mộc Lăng thản nhiên nói:
- Tiểu nữ sao có thể trách huynh được? Chỉ là đang nhắc nhở huynh. Nếu như lòng của người ta không hướng về huynh, sao có thể để cho huynh làm như vậy?
Long Ưng tung người lên cao, giang rộng tay chân, như thể bị ma tính làm cho phát cuồng, đương nhiên không dám kêu to lên. Hắn lại đáp xuống, quỳ gối, giang rộng hai tay, ngửa mặt lên trời thở dài:
- Hỡi cao xanh, đối với giờ phút này, ngày này, năm này, Long Ưng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên, bởi vì vợ yêu Đoan Mộc Lăng của ta đã thừa nhận yêu ta!
Đoan Mộc Lăng tức giận nói:
- Đứng lên cho ta! Nếu không, ta gọi tiểu đồ đệ đến xem ngươi phát điên.
Long Ưng đưa hai tay về phía nàng, cười ha ha, nói:
- Gọi ai tới ta cũng không sợ. Tiên Tử không đỡ ta dậy, ta cứ quỳ như vậy cho tới lúc mặt trời lặn. Ha ha!
Đoan Mộc Lăng nín cười, đưa bàn tay trắng như ngọc ra kéo hắn đứng lên, không quên cảnh cáo:
- Không được làm ẩu nữa!
Long Ưng bắt lấy tay nàng, không cho nàng thoát thân, nói:
- Tiên Tử còn có tâm sự gì muốn nói với ta?
Đoan Mộc Lăng thẹn thùng nói:
- Hãy cẩn thận mọi việc.
Long Ưng nói:
- Nàng phải hứa không quay lại Tĩnh Trai.
Đoan Mộc Lăng tức giận nói:
- Nếu huynh chịu tuân theo khuôn phép, người ta trở về làm gì? Đạo môn và tệ trai có nguồn gốc sâu xa, hiện giờ Đạo môn xảy ra chuyện lớn, ta sẽ ở lại Thần Đô, yên lặng theo dõi tình hình.
Lại nói:
- Đi tạm biệt Tiểu Ma Nữ đi! Trước khi khởi hành, không cần đến gặp chúng tôi, để tránh làm Ngẫu Tiên bị rối loạn.
Long Ưng lại tiến tới, động tác cố ý kéo dài, thăm dò phản ứng của Tiên Tử. Khi hắn lại hôn lên hai má nàng, Tiên Tử không tỏ vẻ khó chịu, lại một lần nữa để mặc hắn.
Long Ưng hiểu rằng nên có chừng mực, vui vẻ từ biệt nàng, vui vẻ rời đi.
Bàn công công chăm chú quan sát nét mặt của hắn, đập bàn cười to, nói:
- Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy. Ngươi chỉ còn hơn hai mươi canh giờ, mau đi xử lý những gì ngươi muốn làm, gặp người ngươi muốn gặp. Còn không gỡ mặt nạ, định để vậy đi ra dọa cung nữ xinh đẹp nhà ta sao? Long Ưng gỡ mặt nạ xuống, cất vào ngực, dở khóc dở cười rời đi.
Vẻ mặt hưng phấn, Vạn Nhận Vũ đến Tiểu Thiên Sảnh thấy Long Ưng, nói:
- Có chuyện cơ mật gì muốn nói?
Long Ưng đã nói với Nhiếp Phương Hoa là có chuyện cơ mật cần gặp Vạn Nhận Vũ, cho nên nàng không đi cùng Vạn Nhận Vũ. Long Ưng liền nói rõ kỳ mưu do đương kim hoàng đế bày ra, cho Vạn Nhận Vũ nghe.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Ta đã chuẩn bị trước rồi, ngày mốt lên đường thì không có vấn đề gì, nhưng làm sao phối hợp với huynh?
Long Ưng nói:
- Chúng ca cùng đi về phương Bắc, hai huynh nấp trên chiến thuyền hộ tống, sau khi lên bờ, đuổi theo sau ta và tiểu mỹ nhân Hề quốc. À, hai huynh đều phải dịch dung cải trang thành hai thương nhân đến Hề quốc buôn bán.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Giả trang như thế nào, để ta và Quá Đình bàn bạc thật kỹ, còn phải ngầm mang theo Thiên Oanh và Ô Đao giúp huynh. Mẹ kiếp! Nặng tới 170 cân chứ ít đâu!
Long Ưng nói:
- Còn Tuyết Nhi nữa.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Tuyết Nhi của huynh không giống ngựa thường, nó mà làm ầm ĩ lên thì rất là phiền phức. Huynh định mang nó đi cùng, nếu để Thái Á nhận ra, phải nói với nàng ta rằng trong nội cung có hai con ngựa như vậy, một con Võ Chiếu tặng cho huynh, một con tặng cho Sửu thần y.
Long Ưng mừng rỡ, nói:
- Kế hay! Lúc ấy Thái Á cũng không có mặt, có lẽ tùy tòng của nàng cũng đi theo nàng đến gặp Thánh thượng, chưa từng nhìn thấy Tuyết Nhi của ta. Ô Đao có thể giả làm đao của Sửu thần y, dù sao cũng chưa ai từng thấy nó.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Thay đổi quá đột ngột, trong nhất thời đầu óc không theo kịp. Chúng ta cùng đi tìm Phong công tử chứ?
Long Ưng nhớ tới Tiên Tử và Tiểu Ma Nữ, vội hỏi:
- Ta còn có việc phải làm, đêm nay chúng ta đến Hoàng Thành Hiên uống chén rượu, cùng bàn mưu kế.
Vạn Nhận Vũ muốn nói lại thôi.
Long Ưng kinh ngạc hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Ta vốn tưởng còn có thời gian, muốn huynh bớt chút thời giờ đi gặp Lý Long Cơ.
Long Ưng hỏi:
- Là huynh muốn ta tới gặp hắn, hay là hắn muốn gặp ta?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Là Lý Long Cơ muốn gặp huynh.
Long Ưng nói:
- Rốt cuộc huynh và hắn có quan hệ gì?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Kết giao với hoàng tộc, rất khó nói là quan hệ gì. Đương nhiên hắn coi trọng ta, ta cũng cho rằng hiện nay hắn là nhân vật xuất sắc nhất trong dòng họ Lý. Hắn rất có tư cách cai quản thiên hạ mà lại luôn giữ được tính cách vững vàng, chắc chắn, không giống những con cháu khác của nhà họ Lý, chỉ biết mơ mơ màng màng tận hưởng cuộc sống giàu sang nhung lụa.
Long Ưng nói:
- Có thể tin được hắn không?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Tuyệt đối có thể tin được.
Long Ưng nói:
- Vậy ngay trước khi khởi hành, tiểu đệ sẽ đến gặp hắn. Tùy huynh sắp xếp, đêm nay nói chi tiết cụ thể cho ta biết.
Vạn Nhận Vũ thở phào một hơi, nói:
- Huynh chịu gặp hắn, đã phá tan mọi hoài nghi của Vạn mỗ. Thật sự ta sợ huynh càng lúc càng gần gũi Võ Chiếu, quên hết tương lai đại cục của Trung Thổ.
Long Ưng nói:
- Sao ta lại là người như thế được? Tuy nhiên nhất thiết phải giấu Võ Chiếu, nếu không Lý Long Cơ sẽ gặp họa. Chỉ riêng việc này thôi, đã biết Lý Long Cơ là người có đảm lược. Tiểu đệ đi đây!
Vạn Nhận Vũ nói:
- Nếu như huynh đi mà không chào từ biệt Phương Hoa, nàng ấy sẽ không vui đâu.
Long Ưng đến gặp Nhiếp Phương Hoa. Sau khi chuyện vãn một lúc, làm cho nàng hết sức vui vẻ, Long Ưng mới cáo từ, chạy tới am ni cô. Ni cô Trừng Ý cho hắn biết Đoan Mộc Lăng đi cùng Tiểu Ma Nữ đến phủ Quốc lão, Long Ưng giục ngựa chạy như bay, nhanh chóng tới phủ Quốc lão.
Địch Nhân Kiệt đang tiếp khách ở phòng chính. Ông cho mời hắn vào, giới thiệu khách với hắn:
- Đây là Loan Thai thị lang Thôi Huyền Vĩ Thôi đại nhân.
Long Ưng thấy người kia tuổi không quá 50, dáng vẻ thư sinh, mi thanh mục tú, đôi mắt thâm tàng bất lộ, ung dung bình tĩnh, sinh lòng hảo cảm, nói:
- Vãn bối bái kiến Thôi đại nhân.
Thôi Huyền Vĩ vui vẻ:
- Không dám, không dám. Hạ quan ngưỡng mộ Ưng gia đã lâu, từng nhiều lần trông thấy Ưng gia. Ha ha!
Hôm nay tâm trạng Địch Nhân Kiệt rất tốt, vẻ mặt rạng rỡ, cười nói:
- Đều là người một nhà, không cần nói lời khách khí! Long tiểu huynh tới tìm tiểu nữ hay tìm Đoan Mộc cô nương?
Long Ưng lại một lần nữa lĩnh giáo sự lợi hại của Địch Nhân Kiệt, chỉ một câu hời hợt, đã dồn hắn vào đường cùng. Hắn thẳng thắn:
- Vãn bối vừa muốn tìm Ngẫu Tiên, cũng vừa muốn gặp Đoan Mộc cô nương.
Địch Nhân Kiệt bảo Thôi Huyền Vĩ ngồi chờ ông ta, rồi đặt tay lên vai Long Ưng, đi vào nội đường, an lòng nói:
- Đoan Mộc cô nương nói với lão phu, Long tiểu huynh tạo ra kỳ tích, chỉ với thời gian một buổi sáng ngắn ngủi, đã làm xong chuyện người khác làm cả đời cũng không được, khiến cho Tiên Nhi thoát thai hoán cốt, từ cảnh giới hậu thiên bước vào cảnh giới Tiên thiên, ngấp nghé trước cảnh cửa võ học thượng thừa. Con gái lão phu từ nhỏ đã ham mê võ học, cũng từng học rất nhiều người được xưng là danh sư, tuy có chút thành tựu, nhưng khó mà đạt được trình độ cao, đành mãi ôm mộng làm cao thủ. Cái chuyện “vô địch khắp Thần Đô”, ngươi và ta đều biết rõ nguyên do trong đó. Nghĩ đến cảnh nó suốt đời đưa thân vào chốn võ lâm một cách vô vọng, lão phu cũng hơi ưu tư. Nào ngờ, mới buổi sáng nó ra ngoài, sau giờ Ngọ trở về, đã biến thành một người khác, vui vẻ tung tăng như chim sẻ, khiến lão phu còn vui mừng hơn cả nó.
Long Ưng nói:
- Đạo Tôn không phải là danh sư sao? Trong thiên hạ hẳn là không có nhiều người có thể sánh bằng ông ấy.
Địch Nhân Kiệt nói:
- Việc này cũng kỳ lạ, Đạo Tôn vì nể mặt lão phu, miễn cưỡng truyền cho nó một phương pháp ngồi nhập định hít thở, nói rằng sau này nó sẽ gặp được kỳ ngộ. Đến bây giờ lão phu mới hiểu, Đạo Tôn quả là bậc đắc đạo, có thể đoán được tình huống ngày hôm nay, minh sư chân chính xuất hiện! Hơn nữa, lại là minh sư có một không hai, là truyền nhân đắc ý của Tĩnh Trai. Tiên Nhi thật sự là rất tốt phước mới gặp được Long tiểu huynh và Đoan Mộc cô nương.
Hai người bước vào hậu viên, phòng của Tiểu Ma Nữ thấp thoáng sau đám cây rừng.
Địch Nhân Kiệt buông hắn ra, nói:
- Đoan Mộc cô nương muốn Tiên Nhi trở về lấy quần áo và đồ dùng, đến am ni cô của nàng ở ba tháng, để nàng giúp Tiên Nhi củng cố căn cơ, tu tập kiếm đạo thượng thừa.
Long Ưng dừng lại, kinh ngạc kêu lên:
- Ngẫu Tiên lại chịu nghe lời!
Địch Nhân Kiệt mỉm cười, một nụ cười xán lạn phát xuất từ tận đáy lòng, nói:
- Ngươi đến xem bộ dạng của Tiên Nhi kìa, nó vui mừng đến mức sắp phát điên!
Ông lại vê râu, cười nói:
- Chuyện đời thật lạ lùng, khiến người ta khó mà tin được. Tiên Nhi nhìn thấy Đoan Mộc cô nương như chuột nhìn thấy mèo, Đoan Mộc cô nương nói gì nó nghe nấy, không dám cãi một lời. Lão phu còn phải quay lại tiếp Thôi đại nhân, chỉ tiễn ngươi tới đây.
Long Ưng nói:
- Đêm nay vãn bối hẹn Nhận Vũ và Phong Quá Đình gặp mặt ở Hoàng Thành Hiên, có chuyện quan trọng cần bàn bạc, là về...
Địch Nhân Kiệt cắt ngang lời hắn:
- Đêm nay nói sau.
Lại nói:
- May là bây giờ Tiên Nhi đã có chỗ để trông cậy, nếu không sẽ không chịu nổi nỗi khổ chia lìa với ngươi. An ủi nó cho khéo khi từ biệt nhé!
Nói xong, ông quay lại chỗ cũ.
Long Ưng đi xuôi theo đường mòn không đến mười bước, Tiên Tử xuất hiện bên cạnh khu trồng cây cảnh tươi đẹp, nghênh đón với vẻ mặt điềm tĩnh:
- Tiên Nhi đang thu xếp hành lý. Ý, Long Ưng!
Long Ưng nắm chặt tay nàng, kéo nàng đi sâu về phía đám cây cối, cười nói:
- Tiên Tử đã cảm ứng được bổn Tà Đế tới, lại đích thân ra đón, rõ ràng là muốn cho ta một cơ hội, Long Ưng ta sao có thể phụ lòng của Tiên Tử?
Đoan Mộc Lăng không có ý vùng thoát khỏi bàn tay của hắn, vẻ mặt bất đắc dĩ, theo hắn đi vào bóng cây hòe cổ thụ cao ngất. Long Ưng đứng nghiêm, cầm lấy cả bàn tay kia của nàng, cười với vẻ gian xảo:
- Ở đây không phải chốn Phật môn thanh tịnh, Tiên Tử lại chỉ có một mình, hẳn là không có cớ để từ chối hôn môi đấy chứ?
Đoan Mộc Lăng tức giận lườm hắn một cái:
- Ta tới giao kết ba điều với huynh, hôn môi không phải là không thể được, nhưng phải để người ta chủ động. Nếu không, lỡ xảy ra sự cố, người ta vĩnh viễn không thèm nhìn mặt huynh!
Long Ưng vui vẻ thở dài nói:
- Cuối cùng cũng nghe được câu thần chú tình yêu “Có thể hôn môi” từ miệng Tiên Tử, đủ khiến ta đây ngây ngất suốt đời. Tiên Tử không được phụ lòng tin tưởng của ta đối với nàng, tính nhẫn nại của bổn Tà Đế có hạn. Còn điều mà Tiên Tử gọi là “xảy ra sự cố”, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Khuôn mặt mềm mại, trắng như tuyết của Đoan Mộc Lăng hiện ra ráng mây đỏ, nhưng không né tránh đôi mắt nhìn thẳng của hắn, dịu dàng nói:
- Tà Đế không được dồn ép tiểu nữ vào chỗ khó.
Long Ưng nói:
- Sáng sớm ngày mốt, ta lập tức phải khởi hành ra biên giới phía Bắc, không biết bao lâu mới về, Tiên Tử không có nửa câu ngọt ngào nào nói với ta sao?
Đoan Mộc Lăng nhẹ nhàng nói:
- Rắc rối là người ta không chuẩn bị trước, để cùng hợp thể giao hoan với huynh. Tà Đế nên bằng lòng vậy!
Long Ưng kéo nàng ngả vào lòng mình, không để ý tới thân thể yêu kiều của Tiên Tử đang run lên, mạnh mẽ hôn lên hai má nàng, rồi mới buông nàng ra.
Đoan Mộc Lăng loạng choạng lui về phía sau hai bước, thân hình run rẩy, hai má đỏ bừng, vô lực nhìn hắn, sẵng giọng:
- Huynh còn dám cưỡng ép như vậy nữa, ta lập tức quay về Tĩnh Trai!
Long Ưng cười nói:
- Vì sao Tiên Tử không ngạc nhiên khi thấy tiên pháp của mình mất đi hiệu lực?
Đoan Mộc Lăng lấy lại bình tĩnh, thấp giọng mắng:
- Vô lại!
Long Ưng cười ha hả, nói:
- Mỗi khi Tiên Tử thấy trong lòng vui sướng, liền không nhịn được phải mắng vô lại, đúng không?
Đoan Mộc Lăng phì cười, nói:
- Huynh muốn nghĩ thế nào cũng được. Nhưng huynh phải nhớ kỹ, Ma Chủng cuồng bạo hung mãnh, tiến lui đều nhanh; Tiên Thai thì nguồn lại sâu, dịch chuyển xa, tiến lui đều chậm. Huynh không thông cảm cho tiểu nữ, tiểu nữ cũng không có cách nào.
Long Ưng vội nói:
- Tiên Tử bớt giận, xin thứ cho sự mạo phạm của Long Ưng.
Đoan Mộc Lăng thản nhiên nói:
- Tiểu nữ sao có thể trách huynh được? Chỉ là đang nhắc nhở huynh. Nếu như lòng của người ta không hướng về huynh, sao có thể để cho huynh làm như vậy?
Long Ưng tung người lên cao, giang rộng tay chân, như thể bị ma tính làm cho phát cuồng, đương nhiên không dám kêu to lên. Hắn lại đáp xuống, quỳ gối, giang rộng hai tay, ngửa mặt lên trời thở dài:
- Hỡi cao xanh, đối với giờ phút này, ngày này, năm này, Long Ưng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên, bởi vì vợ yêu Đoan Mộc Lăng của ta đã thừa nhận yêu ta!
Đoan Mộc Lăng tức giận nói:
- Đứng lên cho ta! Nếu không, ta gọi tiểu đồ đệ đến xem ngươi phát điên.
Long Ưng đưa hai tay về phía nàng, cười ha ha, nói:
- Gọi ai tới ta cũng không sợ. Tiên Tử không đỡ ta dậy, ta cứ quỳ như vậy cho tới lúc mặt trời lặn. Ha ha!
Đoan Mộc Lăng nín cười, đưa bàn tay trắng như ngọc ra kéo hắn đứng lên, không quên cảnh cáo:
- Không được làm ẩu nữa!
Long Ưng bắt lấy tay nàng, không cho nàng thoát thân, nói:
- Tiên Tử còn có tâm sự gì muốn nói với ta?
Đoan Mộc Lăng thẹn thùng nói:
- Hãy cẩn thận mọi việc.
Long Ưng nói:
- Nàng phải hứa không quay lại Tĩnh Trai.
Đoan Mộc Lăng tức giận nói:
- Nếu huynh chịu tuân theo khuôn phép, người ta trở về làm gì? Đạo môn và tệ trai có nguồn gốc sâu xa, hiện giờ Đạo môn xảy ra chuyện lớn, ta sẽ ở lại Thần Đô, yên lặng theo dõi tình hình.
Lại nói:
- Đi tạm biệt Tiểu Ma Nữ đi! Trước khi khởi hành, không cần đến gặp chúng tôi, để tránh làm Ngẫu Tiên bị rối loạn.
Long Ưng lại tiến tới, động tác cố ý kéo dài, thăm dò phản ứng của Tiên Tử. Khi hắn lại hôn lên hai má nàng, Tiên Tử không tỏ vẻ khó chịu, lại một lần nữa để mặc hắn.
Long Ưng hiểu rằng nên có chừng mực, vui vẻ từ biệt nàng, vui vẻ rời đi.
Danh sách chương