Quyển 4 – Chương 109: Mạch thượng xuân quang.
Mộng Điệp nói:
- Người ta có thể nói với chàng một cách khẳng định rằng, nếu ta có thể kiểm tra thi thể của Vô Cấu Tử, thì vết thương của bà ấy có lẽ sẽ gần giống như nguyên nhân cái chết của sư phụ ta.
Long Ưng kinh ngạc:
- Nhưng chính Võ Chiếu đã nói cho ta, lúc đó Pháp Minh vẫn ở Tịnh Niệm Thiền Viện.
Hoa Gian mỹ nữ lộ vẻ buồn rầu, như rơi vào một cơn ác mộng kéo dài đến tận bây giờ vậy.
Nàng trầm giọng nói:
- Nơi sư phụ gặp nạn là ở biệt uyển gần hồ bên ngoài Thành Đô, Pháp Minh và Mạc Vấn Thường mặc dù lợi hại, nhưng vẫn không thể ngăn nổi người, người bị thương nhưng vẫn đột phá được vòng vây, còn cắt đuôi bọn chúng thành công, chạy trốn vào thành. Sau khi đến nơi ở của ta, cuối cùng người đã không cầm cự nổi nữa. Ôi!
Những giọt nước mắt như dòng trân châu chảy xuống nơi khóe mắt nàng.
Long Ưng ôm chặt lấy nàng, để nàng giải tỏa nỗi bi ai nhiều năm nay. Mộng Điệp khóc trong lòng hắn, không thành tiếng.
Một lúc lâu sau, mỹ nữ không khóc nữa, vạt áo của Long Ưng đã bị nước mắt của nàng nhuộm ướt. Long Ưng buồn bã lấy ống tay áo gạt dòng lệ cho nàng, rồi lại hôn lên mý mắt nàng, để nàng bình tĩnh lại.
Mộng Điệp nghẹn ngào nói:
- Ta chưa từng khóc, đêm nay là lần đầu tiên ta khóc vì sư phụ.
Long Ưng có thể tưởng tượng ra được hoàn cảnh lúc đó, nàng thực sự là một cô gái kiên cường.
Mộng Điệp trầm lặng trong phút chốc, lấy lại sự bình tĩnh, rồi nói:
- Lúc đó ta không ở nhà, sau khi về tới nhà, ta phát hiện ra sư phụ đã nằm trên bàn sách, đứt hơi thở từ lâu, tay vẫn còn cầm bút lông, đang viết nửa câu trên giấy.
Long Ưng nói:
- Ông ấy viết gì? Mộng Điệp nói:
- Người đã viết bốn chữ “Minh Không là nữ”, ta luôn thắc mắc về câu này, đến khi gặp chàng, ta mới đoán ra rằng câu mày sư phụ muốn viết là “Minh Không là con gái của Loan Loan”, câu tiếp theo có lẽ là “Pháp Minh là đồ đệ của bà ta”. Cái chết của sư phụ thật đáng tiếc, “Bất Tử Ấn Quyển” của người đã được đưa cho ta từ lâu.
Rồi nàng tiếp lời:
- Nhất định Pháp Minh và Mạc Vấn Thường có một loại công pháp hợp kích lợi hại, nếu không thì tại sao sư phụ lại không chống lại được chúng. Và cũng chỉ khi Pháp Minh và Mạc Vấn Thường cậy đông hiếp yếu, mới có thể giết Vô Cấu Tử một cách nhanh chóng như vậy.
Long Ưng nói:
- Chẳng lẽ là thế thân?
Mộng Điệp nói:
- Việc an táng sư phụ ta đã giao cho bạn của người làm, và che dấu bản thân, ẩn mình ở Thần Đô. Do sư phụ có nhiều người quen, thông qua một vài người bạn tốt của người, ta đã điều tra ra rằng trong khoảng thời gian sư phụ bị giết, Võ Chiếu đang bận việc đăng cơ, không thể đến Ba Thục. Thế là ta chuyển mục tiêu điều tra sang người có khả năng giết sư phụ mà lại là người cùng hội cùng thuyền với Võ Chiếu.
Long Ưng nói:
- Pháp Minh!
Hoa Gian mỹ nữ ái ngại nói:
- Ngoài y ra, còn một người nữa, bạn tốt của chàng, Phong Quá Đình.
Long Ưng kêu lên:
- Mẹ ơi!
Mỹ nhân hôn hắn, rồi ngượng ngùng nói:
- Đêm nay người ta nói thẳng thắn tất cả mọi việc với chàng, là bởi lần này không thể sơ suất. Theo những gì ta điều tra, trong thời gian đó, Pháp Minh đang mở đàn giảng “Đại Vân Kinh” ở Thần Đô, còn Phong Quá Đình thì không biết đã đi đâu, nên ta đã tìm gã khắp nơi. Có lẽ do sư phụ phù hộ độ trì, thiếu chút nữa, ta không tìm được gã. Cuối cùng nghe nói gã đã về tới Thần Đô. Ta bèn vội đi theo. Trong lúc nghe lén, đột nhiên ta nhìn thấy con ưng của gã đuổi theo hai chiếc thuyền đi về Dương Châu, bèn vội vàng ngầm đuổi theo. Ai ngờ sau khi tới Dương Châu thì lại không thấy tung tích gã đâu nữa, ta đành chờ đợi ở Dương Châu. Những việc khác thì không cần ta phải nói nữa.
Long Ưng gật đầu nói:
- Đại tỷ đã dựa vào Huyễn Ma thân pháp, đột nhập vào thám thính tình hình quân địch, phát hiện ra rằng nếu giết đi người tình tương lai là tiểu đệ đây, thì có thể đả kích Võ Chiếu một cách nặng nề, để từ đó hạ độc thủ. Ha! Đùi của đại tỷ thật mềm mại quá!
Mộng Điệp mắng:
- Chúng ta đang bàn chính sự kia mà! Không thèm để ý đến tâm trạng người ta chút nào hết, có phải muốn ta xử lý chàng không?
Long Ưng nói:
- Lời của đại tỷ đã giúp tiểu đệ nhìn thấu được thủ đoạn mà lần này Pháp Minh dùng để đối phó với ta, ta không còn gì phải suy nghĩ nữa, nên sắc tâm tăng vùn vụt. Đại tỷ vừa thơm nức vừa mê người, làm sao tiểu đệ có thể khống chế được đôi tay khát khao đại tỷ này chứ?
Mộng Điệp dịu dàng xin:
- Hãy làm một đứa trẻ ngoan được không? Người ta không chịu nổi đâu!
Long Ưng cợt nhả nói:
- Gọi thử một câu Ưng lang nghe xem nào.
Mộng Điệp run giọng:
- Không được!
Long Ưng mừng rỡ:
- Đại tỷ đã cởi áo ra rồi, còn chút nữa thôi là cởi sạch, lại còn sà vào lòng ta, mà vẫn giữ phòng tuyến sao?
Mộng Điệp hôn hắn, rồi thở gấp nói:
- Người ta thấy chàng suy sụp tinh thần, nên mới thương hại chàng thôi. Ai ngờ chàng được voi lại đòi tiên. Ôi! Xin chàng đấy!
Long Ưng không làm gì nữa, nói một cách hài lòng:
- Đêm nay có thể tha cho đại tỷ, có điều đại tỷ phải thừa nhận đã là người tình của tiểu đệ.
Mộng Điệp nũng nịu:
- Khi ở trên núi Thanh Thành, người ta đã biết không thể thoát nổi bàn tay của Tà Đế. Nhưng cái chết của sư phụ đã trở thành mối tơ vò trong lòng ta. Một ngày không gỡ được nó, thì ta không thể thoải mái nổi. Chàng có hiểu được tâm trạng của ta không?
Long Ưng nói:
- Đương nhiên là ta thông cảm cho đại tỷ.
Mộng Điệp lại hôn hắn, nói:
- Chỉ khi không còn vướng ngại trong lòng, người ta mới có thể hoàn toàn sống là chính mình. Có thể nói đến chính sự được chưa?
Long Ưng nói:
- Tuyệt đối không được để Thanh Chi đồng hành.
Mộng Điệp nói:
- Ta là người ngoài cuộc nên tỉnh táo, việc phản thích sát lần này hãy để ta lên kế hoạch. Năm xưa sư phụ ta có thể đột phá chạy thoát khỏi vòng vây công của chúng, có lẽ chúng nhớ như in, nhất định không được để xảy ra chuyện tương tự với Tà Đế tốt của ta.
Long Ưng mừng rỡ nói:
- Đại tỷ giỏi lắm! Vừa rồi nàng nói câu gì nghe êm tai vậy nhỉ?
Mộng Điệp cười nói:
- Người ta đã gần cởi hết, còn nằm trong lòng chàng, mà vẫn không tha cho ta khi nói năng, có thể thấy chàng là người cực kỳ tham lam. Không nói linh tinh với chàng nữa. Vì vậy, trước khi Pháp Minh giết chàng, nhất định sẽ không làm tổn thương tới chủ tớ các nàng ấy, mà sẽ lợi dụng họ để ràng buộc chàng, ép chàng vào trận tử chiến, lúc đó cơ hội của chúng ta đã tới.
Long Ưng nói:
- Đại tỷ quả nhiên là người chuyên nghiệp về mảng này.
Mộng Điệp thì thầm bên tai hắn, cuối cùng nói:
- Cậu bé ngoan, ôm lấy người ta ngủ một giấc thật ngon được không?
Long Ưng mừng rỡ:
- Đại tỷ thật sự ưu ái ta thế sao?
Do đã có cơ hội báo thù cho sư phụ, Mộng Điệp rất vui, nàng yêu kiều nói:
- Không được nghĩ linh tinh, chỉ được ôm không được làm gì hết, càng không được chiếm hữu người ta. Có điều ta là người thưởng phạt phân minh, sau này ta sẽ xét tới công lao của chàng sau.
Long Ưng hiểu rằng nàng không muốn tìm niềm vui, bèn nói:
- Mọi việc sẽ theo ý của đại tỷ, đại tỷ thơm thật đấy.
Mộng Điệp mắng:
- Không được ngửi nữa!
Nói xong, chính nàng cũng cảm thấy nực cười.
Long Ưng vùi đầu vào ngực nàng, nói một cách mê say:
- Ta ngủ say rồi! Không được đánh thức ta dậy!
Ngày hôm sau, Long Ưng rời khỏi thuyền hoa trong tâm trạng không hề muốn chút nào, hắn trở lại Cam Thang Viện vào trước khi trời sáng, ăn sáng cùng ba cô gái, dẫn họ ra khỏi thành chơi, khiến họ vô cùng vui vẻ. Ăn cơm ở quán cơm trong thành, sau đó đưa họ về cung, còn hắn đi gặp Bàn công công.
Bàn công công gặp hắn ở chiếc đình trong vườn, nghe được tình hình mới nhất, bèn gật đầu nói:
- Không hổ là truyền nhân của Bất Tử Ấn Pháp, suy nghĩ rất kỳ diệu, lại thiết thực, cũng chỉ có Tà Đế và Hoa Gian Nữ mới làm được. Chắc chắn rằng Pháp Minh và Mạc Vấn Thường chưa từng nghĩ ra. Đây cũng gọi là đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Rồi ông trầm giọng nói:
- Không mang theo Tiếp Thiên Oanh là hành động sáng suốt, công công ta tưởng rằng không mang theo Ô Đao tốt hơn, như vậy mới có thể phát huy được uy lực thực sự của Tà Đế. Nhưng Bách Biến Thuẫn là chiêu cuối cùng, có thể giúp ngươi đảo ngược tình hình, tạo cơ hội tốt nhất cho Hoa Gian Nữ của ngươi.
Long Ưng gật đầu.
Bàn công công nói tiếp:
- Công công ta đã biết tới việc Thái Bình bị cấm túc từ lâu, nhưng vì không muốn làm ngươi phân tâm, nên ta không nói ra. Hừ! Minh Không tưởng rằng chuyện đổi thái tử lần này đã nắm chắc, nhưng ông trời sẽ khiến cho bà ta ngã nhào, cắt đứt những hoang tưởng của bà ta.
Long Ưng mừng lớn, vội hỏi vì sao.
Bàn công công liếc sang hắn rồi nói:
- Hoa Gian Nữ nhìn rất chính xác, áp lực to lớn đã khiến ngươi đánh mất sự sáng suốt bình thường. Còn cách mà nàng ấy chữa trị cho ngươi lại đúng bệnh đúng thuốc. Hãy nói cho công công ta biết, một người như Ngưng Diễm sẽ chịu gả cho Võ Duyên Tú không?
Long Ưng vỗ đùi nói:
- Đúng! Tại sao một chuyện đơn giản như vậy, mà ta chưa từng nghĩ tới?
Bàn công công nói:
- Từ lúc bắt đầu chúng ta đã biết đây là kế ném đá dò đường, chỉ là sau khi đi lòng vòng, chúng ta đã quên mất suy nghĩ lúc ban đầu. Giờ đây ngươi có thể vất bỏ mọi tâm sự, dồn sức vào cuộc đấu tranh diệt trừ tên phản đồ của Thánh môn ta.
Long Ưng ngạc nhiên nói:
- Pháp Minh được coi là phản đồ sao?
Bàn công công nói:
- Y đã muốn giết ngươi, không phải là phản đồ thì là thứ gì? Ha! Người trong Thánh môn chúng ta, chỉ tin một pháp tắc mà thôi.
Long Ưng hỏi:
- Pháp tắc gì?
Bàn công công nói như đương nhiên:
- Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc.
Long Ưng ngơ ngác không nói được gì.
Bàn công công nói:
- Ngươi còn trẻ, đầu óc đầy viễn tưởng, may mà sau khi đánh thêm mấy trận, ngươi sẽ hiểu được đạo lý này. Đặc biệt là khi liên quan tới lợi ích giữa quốc gia và quốc gia, càng không tìm được thứ đạo lý nào khác. Ai mà chẳng có đạo lý lớn của mình? Cuối cùng thực lực vẫn là thứ quyết định mà thôi.
Long Ưng cười khổ nói:
- Công công có dự định gì về tương lai?
Bàn công công nói một cách tùy ý:
- Hi vọng có thể lấy được tất cả điển tịch của Thánh môn, rồi càng trở nên lớn mạnh hơn. Nếu công công ta đến chết cũng không thể hoàn thành nguyện vọng này, vậy thì trách nhiệm sẽ rơi lên người ngươi.
Long Ưng nói:
- Dùng vào việc thiện là thiện, dùng vào việc ác sẽ thành ác, công công yên tâm, Long ưng nhất định không phụ lời ủy thác của công công.
Bàn công công vui vẻ nói:
- Công công ta không hề nhìn lầm ngươi. Giờ đây ngươi không hề nghi ngại chút nào về thân phận Tà Đế Thánh môn phải không?
Long Ưng nói:
- Thật kỳ lạ! Không biết có phải do quen rồi không, ta không những cho rằng mình là người thuộc về Thánh môn, còn gánh vác sứ mệnh và lý tưởng của Thánh môn nữa. Vì vậy ta cũng giống công công, bất mãn với tư tâm của Võ Chiếu, và càng hận việc Pháp Minh gây trận mưa máu ở giang hồ chỉ bởi dã tâm của chính mình.
Bàn công công nói:
- Giang hồ luôn là vậy, không có gì là lạ, vấn đề là ngươi có đủ khả năng để ứng phó hay không. Sau khi đến Trường An, phải đấu trí mà không đấu lực, bởi lẽ đó là địa đầu của con cháu họ Võ, người đứng đầu Võ Du Nghi lại bị mất chức vì ngươi, mặc dù ngoài mặt không làm gì được ngươi, nhưng sẽ gây phiền toái ngầm cho ngươi.
Long Ưng thở dài nói:
- Có tin gì của Lý Long Cơ không?
Bàn công công nói:
- Bởi chuyện của Thái Bình, tất cả mọi người ở Đông Cung đều đang như như lửa đốt, không biết Minh Không sẽ xử trí họ thế nào. Mấy ngày nữa ta sẽ đi gặp Lý Long Cơ, để nói cho y biết tình hình hiện nay.
Rồi ông lại nói:
- Lần này ngươi đến Trường An, có nói cho Minh Không không?
Long Ưng đau đầu nói:
- Công công hãy chỉ bảo ta!
Bàn công công nói:
- Chỉ cần ngươi nói cho bà ta, rồi sau đó ra khỏi Tây Vực, đảm bảo bà ta sẽ không phản đối. Không có ngươi ở Thần Đô, đại kế đổi thái tử của bà ta sẽ càng thuận lợi. Ít nhất là bà ta nghĩ như vậy.
Mộng Điệp nói:
- Người ta có thể nói với chàng một cách khẳng định rằng, nếu ta có thể kiểm tra thi thể của Vô Cấu Tử, thì vết thương của bà ấy có lẽ sẽ gần giống như nguyên nhân cái chết của sư phụ ta.
Long Ưng kinh ngạc:
- Nhưng chính Võ Chiếu đã nói cho ta, lúc đó Pháp Minh vẫn ở Tịnh Niệm Thiền Viện.
Hoa Gian mỹ nữ lộ vẻ buồn rầu, như rơi vào một cơn ác mộng kéo dài đến tận bây giờ vậy.
Nàng trầm giọng nói:
- Nơi sư phụ gặp nạn là ở biệt uyển gần hồ bên ngoài Thành Đô, Pháp Minh và Mạc Vấn Thường mặc dù lợi hại, nhưng vẫn không thể ngăn nổi người, người bị thương nhưng vẫn đột phá được vòng vây, còn cắt đuôi bọn chúng thành công, chạy trốn vào thành. Sau khi đến nơi ở của ta, cuối cùng người đã không cầm cự nổi nữa. Ôi!
Những giọt nước mắt như dòng trân châu chảy xuống nơi khóe mắt nàng.
Long Ưng ôm chặt lấy nàng, để nàng giải tỏa nỗi bi ai nhiều năm nay. Mộng Điệp khóc trong lòng hắn, không thành tiếng.
Một lúc lâu sau, mỹ nữ không khóc nữa, vạt áo của Long Ưng đã bị nước mắt của nàng nhuộm ướt. Long Ưng buồn bã lấy ống tay áo gạt dòng lệ cho nàng, rồi lại hôn lên mý mắt nàng, để nàng bình tĩnh lại.
Mộng Điệp nghẹn ngào nói:
- Ta chưa từng khóc, đêm nay là lần đầu tiên ta khóc vì sư phụ.
Long Ưng có thể tưởng tượng ra được hoàn cảnh lúc đó, nàng thực sự là một cô gái kiên cường.
Mộng Điệp trầm lặng trong phút chốc, lấy lại sự bình tĩnh, rồi nói:
- Lúc đó ta không ở nhà, sau khi về tới nhà, ta phát hiện ra sư phụ đã nằm trên bàn sách, đứt hơi thở từ lâu, tay vẫn còn cầm bút lông, đang viết nửa câu trên giấy.
Long Ưng nói:
- Ông ấy viết gì? Mộng Điệp nói:
- Người đã viết bốn chữ “Minh Không là nữ”, ta luôn thắc mắc về câu này, đến khi gặp chàng, ta mới đoán ra rằng câu mày sư phụ muốn viết là “Minh Không là con gái của Loan Loan”, câu tiếp theo có lẽ là “Pháp Minh là đồ đệ của bà ta”. Cái chết của sư phụ thật đáng tiếc, “Bất Tử Ấn Quyển” của người đã được đưa cho ta từ lâu.
Rồi nàng tiếp lời:
- Nhất định Pháp Minh và Mạc Vấn Thường có một loại công pháp hợp kích lợi hại, nếu không thì tại sao sư phụ lại không chống lại được chúng. Và cũng chỉ khi Pháp Minh và Mạc Vấn Thường cậy đông hiếp yếu, mới có thể giết Vô Cấu Tử một cách nhanh chóng như vậy.
Long Ưng nói:
- Chẳng lẽ là thế thân?
Mộng Điệp nói:
- Việc an táng sư phụ ta đã giao cho bạn của người làm, và che dấu bản thân, ẩn mình ở Thần Đô. Do sư phụ có nhiều người quen, thông qua một vài người bạn tốt của người, ta đã điều tra ra rằng trong khoảng thời gian sư phụ bị giết, Võ Chiếu đang bận việc đăng cơ, không thể đến Ba Thục. Thế là ta chuyển mục tiêu điều tra sang người có khả năng giết sư phụ mà lại là người cùng hội cùng thuyền với Võ Chiếu.
Long Ưng nói:
- Pháp Minh!
Hoa Gian mỹ nữ ái ngại nói:
- Ngoài y ra, còn một người nữa, bạn tốt của chàng, Phong Quá Đình.
Long Ưng kêu lên:
- Mẹ ơi!
Mỹ nhân hôn hắn, rồi ngượng ngùng nói:
- Đêm nay người ta nói thẳng thắn tất cả mọi việc với chàng, là bởi lần này không thể sơ suất. Theo những gì ta điều tra, trong thời gian đó, Pháp Minh đang mở đàn giảng “Đại Vân Kinh” ở Thần Đô, còn Phong Quá Đình thì không biết đã đi đâu, nên ta đã tìm gã khắp nơi. Có lẽ do sư phụ phù hộ độ trì, thiếu chút nữa, ta không tìm được gã. Cuối cùng nghe nói gã đã về tới Thần Đô. Ta bèn vội đi theo. Trong lúc nghe lén, đột nhiên ta nhìn thấy con ưng của gã đuổi theo hai chiếc thuyền đi về Dương Châu, bèn vội vàng ngầm đuổi theo. Ai ngờ sau khi tới Dương Châu thì lại không thấy tung tích gã đâu nữa, ta đành chờ đợi ở Dương Châu. Những việc khác thì không cần ta phải nói nữa.
Long Ưng gật đầu nói:
- Đại tỷ đã dựa vào Huyễn Ma thân pháp, đột nhập vào thám thính tình hình quân địch, phát hiện ra rằng nếu giết đi người tình tương lai là tiểu đệ đây, thì có thể đả kích Võ Chiếu một cách nặng nề, để từ đó hạ độc thủ. Ha! Đùi của đại tỷ thật mềm mại quá!
Mộng Điệp mắng:
- Chúng ta đang bàn chính sự kia mà! Không thèm để ý đến tâm trạng người ta chút nào hết, có phải muốn ta xử lý chàng không?
Long Ưng nói:
- Lời của đại tỷ đã giúp tiểu đệ nhìn thấu được thủ đoạn mà lần này Pháp Minh dùng để đối phó với ta, ta không còn gì phải suy nghĩ nữa, nên sắc tâm tăng vùn vụt. Đại tỷ vừa thơm nức vừa mê người, làm sao tiểu đệ có thể khống chế được đôi tay khát khao đại tỷ này chứ?
Mộng Điệp dịu dàng xin:
- Hãy làm một đứa trẻ ngoan được không? Người ta không chịu nổi đâu!
Long Ưng cợt nhả nói:
- Gọi thử một câu Ưng lang nghe xem nào.
Mộng Điệp run giọng:
- Không được!
Long Ưng mừng rỡ:
- Đại tỷ đã cởi áo ra rồi, còn chút nữa thôi là cởi sạch, lại còn sà vào lòng ta, mà vẫn giữ phòng tuyến sao?
Mộng Điệp hôn hắn, rồi thở gấp nói:
- Người ta thấy chàng suy sụp tinh thần, nên mới thương hại chàng thôi. Ai ngờ chàng được voi lại đòi tiên. Ôi! Xin chàng đấy!
Long Ưng không làm gì nữa, nói một cách hài lòng:
- Đêm nay có thể tha cho đại tỷ, có điều đại tỷ phải thừa nhận đã là người tình của tiểu đệ.
Mộng Điệp nũng nịu:
- Khi ở trên núi Thanh Thành, người ta đã biết không thể thoát nổi bàn tay của Tà Đế. Nhưng cái chết của sư phụ đã trở thành mối tơ vò trong lòng ta. Một ngày không gỡ được nó, thì ta không thể thoải mái nổi. Chàng có hiểu được tâm trạng của ta không?
Long Ưng nói:
- Đương nhiên là ta thông cảm cho đại tỷ.
Mộng Điệp lại hôn hắn, nói:
- Chỉ khi không còn vướng ngại trong lòng, người ta mới có thể hoàn toàn sống là chính mình. Có thể nói đến chính sự được chưa?
Long Ưng nói:
- Tuyệt đối không được để Thanh Chi đồng hành.
Mộng Điệp nói:
- Ta là người ngoài cuộc nên tỉnh táo, việc phản thích sát lần này hãy để ta lên kế hoạch. Năm xưa sư phụ ta có thể đột phá chạy thoát khỏi vòng vây công của chúng, có lẽ chúng nhớ như in, nhất định không được để xảy ra chuyện tương tự với Tà Đế tốt của ta.
Long Ưng mừng rỡ nói:
- Đại tỷ giỏi lắm! Vừa rồi nàng nói câu gì nghe êm tai vậy nhỉ?
Mộng Điệp cười nói:
- Người ta đã gần cởi hết, còn nằm trong lòng chàng, mà vẫn không tha cho ta khi nói năng, có thể thấy chàng là người cực kỳ tham lam. Không nói linh tinh với chàng nữa. Vì vậy, trước khi Pháp Minh giết chàng, nhất định sẽ không làm tổn thương tới chủ tớ các nàng ấy, mà sẽ lợi dụng họ để ràng buộc chàng, ép chàng vào trận tử chiến, lúc đó cơ hội của chúng ta đã tới.
Long Ưng nói:
- Đại tỷ quả nhiên là người chuyên nghiệp về mảng này.
Mộng Điệp thì thầm bên tai hắn, cuối cùng nói:
- Cậu bé ngoan, ôm lấy người ta ngủ một giấc thật ngon được không?
Long Ưng mừng rỡ:
- Đại tỷ thật sự ưu ái ta thế sao?
Do đã có cơ hội báo thù cho sư phụ, Mộng Điệp rất vui, nàng yêu kiều nói:
- Không được nghĩ linh tinh, chỉ được ôm không được làm gì hết, càng không được chiếm hữu người ta. Có điều ta là người thưởng phạt phân minh, sau này ta sẽ xét tới công lao của chàng sau.
Long Ưng hiểu rằng nàng không muốn tìm niềm vui, bèn nói:
- Mọi việc sẽ theo ý của đại tỷ, đại tỷ thơm thật đấy.
Mộng Điệp mắng:
- Không được ngửi nữa!
Nói xong, chính nàng cũng cảm thấy nực cười.
Long Ưng vùi đầu vào ngực nàng, nói một cách mê say:
- Ta ngủ say rồi! Không được đánh thức ta dậy!
Ngày hôm sau, Long Ưng rời khỏi thuyền hoa trong tâm trạng không hề muốn chút nào, hắn trở lại Cam Thang Viện vào trước khi trời sáng, ăn sáng cùng ba cô gái, dẫn họ ra khỏi thành chơi, khiến họ vô cùng vui vẻ. Ăn cơm ở quán cơm trong thành, sau đó đưa họ về cung, còn hắn đi gặp Bàn công công.
Bàn công công gặp hắn ở chiếc đình trong vườn, nghe được tình hình mới nhất, bèn gật đầu nói:
- Không hổ là truyền nhân của Bất Tử Ấn Pháp, suy nghĩ rất kỳ diệu, lại thiết thực, cũng chỉ có Tà Đế và Hoa Gian Nữ mới làm được. Chắc chắn rằng Pháp Minh và Mạc Vấn Thường chưa từng nghĩ ra. Đây cũng gọi là đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Rồi ông trầm giọng nói:
- Không mang theo Tiếp Thiên Oanh là hành động sáng suốt, công công ta tưởng rằng không mang theo Ô Đao tốt hơn, như vậy mới có thể phát huy được uy lực thực sự của Tà Đế. Nhưng Bách Biến Thuẫn là chiêu cuối cùng, có thể giúp ngươi đảo ngược tình hình, tạo cơ hội tốt nhất cho Hoa Gian Nữ của ngươi.
Long Ưng gật đầu.
Bàn công công nói tiếp:
- Công công ta đã biết tới việc Thái Bình bị cấm túc từ lâu, nhưng vì không muốn làm ngươi phân tâm, nên ta không nói ra. Hừ! Minh Không tưởng rằng chuyện đổi thái tử lần này đã nắm chắc, nhưng ông trời sẽ khiến cho bà ta ngã nhào, cắt đứt những hoang tưởng của bà ta.
Long Ưng mừng lớn, vội hỏi vì sao.
Bàn công công liếc sang hắn rồi nói:
- Hoa Gian Nữ nhìn rất chính xác, áp lực to lớn đã khiến ngươi đánh mất sự sáng suốt bình thường. Còn cách mà nàng ấy chữa trị cho ngươi lại đúng bệnh đúng thuốc. Hãy nói cho công công ta biết, một người như Ngưng Diễm sẽ chịu gả cho Võ Duyên Tú không?
Long Ưng vỗ đùi nói:
- Đúng! Tại sao một chuyện đơn giản như vậy, mà ta chưa từng nghĩ tới?
Bàn công công nói:
- Từ lúc bắt đầu chúng ta đã biết đây là kế ném đá dò đường, chỉ là sau khi đi lòng vòng, chúng ta đã quên mất suy nghĩ lúc ban đầu. Giờ đây ngươi có thể vất bỏ mọi tâm sự, dồn sức vào cuộc đấu tranh diệt trừ tên phản đồ của Thánh môn ta.
Long Ưng ngạc nhiên nói:
- Pháp Minh được coi là phản đồ sao?
Bàn công công nói:
- Y đã muốn giết ngươi, không phải là phản đồ thì là thứ gì? Ha! Người trong Thánh môn chúng ta, chỉ tin một pháp tắc mà thôi.
Long Ưng hỏi:
- Pháp tắc gì?
Bàn công công nói như đương nhiên:
- Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc.
Long Ưng ngơ ngác không nói được gì.
Bàn công công nói:
- Ngươi còn trẻ, đầu óc đầy viễn tưởng, may mà sau khi đánh thêm mấy trận, ngươi sẽ hiểu được đạo lý này. Đặc biệt là khi liên quan tới lợi ích giữa quốc gia và quốc gia, càng không tìm được thứ đạo lý nào khác. Ai mà chẳng có đạo lý lớn của mình? Cuối cùng thực lực vẫn là thứ quyết định mà thôi.
Long Ưng cười khổ nói:
- Công công có dự định gì về tương lai?
Bàn công công nói một cách tùy ý:
- Hi vọng có thể lấy được tất cả điển tịch của Thánh môn, rồi càng trở nên lớn mạnh hơn. Nếu công công ta đến chết cũng không thể hoàn thành nguyện vọng này, vậy thì trách nhiệm sẽ rơi lên người ngươi.
Long Ưng nói:
- Dùng vào việc thiện là thiện, dùng vào việc ác sẽ thành ác, công công yên tâm, Long ưng nhất định không phụ lời ủy thác của công công.
Bàn công công vui vẻ nói:
- Công công ta không hề nhìn lầm ngươi. Giờ đây ngươi không hề nghi ngại chút nào về thân phận Tà Đế Thánh môn phải không?
Long Ưng nói:
- Thật kỳ lạ! Không biết có phải do quen rồi không, ta không những cho rằng mình là người thuộc về Thánh môn, còn gánh vác sứ mệnh và lý tưởng của Thánh môn nữa. Vì vậy ta cũng giống công công, bất mãn với tư tâm của Võ Chiếu, và càng hận việc Pháp Minh gây trận mưa máu ở giang hồ chỉ bởi dã tâm của chính mình.
Bàn công công nói:
- Giang hồ luôn là vậy, không có gì là lạ, vấn đề là ngươi có đủ khả năng để ứng phó hay không. Sau khi đến Trường An, phải đấu trí mà không đấu lực, bởi lẽ đó là địa đầu của con cháu họ Võ, người đứng đầu Võ Du Nghi lại bị mất chức vì ngươi, mặc dù ngoài mặt không làm gì được ngươi, nhưng sẽ gây phiền toái ngầm cho ngươi.
Long Ưng thở dài nói:
- Có tin gì của Lý Long Cơ không?
Bàn công công nói:
- Bởi chuyện của Thái Bình, tất cả mọi người ở Đông Cung đều đang như như lửa đốt, không biết Minh Không sẽ xử trí họ thế nào. Mấy ngày nữa ta sẽ đi gặp Lý Long Cơ, để nói cho y biết tình hình hiện nay.
Rồi ông lại nói:
- Lần này ngươi đến Trường An, có nói cho Minh Không không?
Long Ưng đau đầu nói:
- Công công hãy chỉ bảo ta!
Bàn công công nói:
- Chỉ cần ngươi nói cho bà ta, rồi sau đó ra khỏi Tây Vực, đảm bảo bà ta sẽ không phản đối. Không có ngươi ở Thần Đô, đại kế đổi thái tử của bà ta sẽ càng thuận lợi. Ít nhất là bà ta nghĩ như vậy.
Danh sách chương