Vạn Nhận Vũ nói:
- Cây cầu đó tên là Dược Mã - danh thắng nổi tiếng năm xưa Từ Tử Lăng đóng giả làm Nhạc Sơn “Bá Đao”, đánh nhân vật cấp tông sư Triều Công Thác xuống nước. Chỗ ăn uống thì có lầu Phúc Tụ bên cạnh cầu Dược Mã, là nơi Thiếu Soái và Từ Tử Lăng từng ăn uống.
Phong Quá Đình nói:
- Dưới cầu Dược Mã còn có bảo khố Dương Công, nếu Ưng gia muốn đi du lãm, Võ Du Nghi có lẽ không dám từ chối. Chúng ta cũng có thể nắm theo đuôi áo Ưng gia, đến tham quan tầng hầm.
Long Ưng nói:
- Công tử cũng trêu tiểu đệ à. Hì! Ngươi nói xem cái tên tiểu tử Võ Du Nghi liệu có biết chúng ta đến Trường An không? Đào Hiển Dương nói:
- Theo lý thường mà nói thì không giấu được gã. Huống hồ khi qua Đồng Quan, chúng ta bắt buộc phải nói rõ thân phận của tất cả mọi người trên thuyền, mục đích vào cửa. Quan canh phòng nghe thấy ba vị đại ca đến, sẽ dùng bồ câu đưa tin báo cho Võ Du Nghi.
Long Ưng nói:
- Không biết tên tiểu tử này sẽ phản ứng thế nào?
Vạn Nhận Vũ cười nói:
- Nói tóm lại là sẽ không được hoan nghênh, mà còn cảm thấy đau đầu nữa. Ha!
Tiếng nói của Thanh Chi vang lên:
- Ăn cơm thôi!
Một trận gió thổi đến, Long Ưng nói:
- Lạnh quá!
Đào Hiển Dương nói:
- Ngày chúng ta đến Trường An chính là tiết lập đông, có lẽ có thể gặp được trận tuyết lớn đầu tiên ở Tây Đô.
Mọi người bước về phía khoang thuyền.
Vạn Nhận Vũ ghé vào gần Long Ưng nói:
- Tiểu tử giỏi lắm! Vượt cả ngoài dự liệu của ta và công tử, tiểu tử nhà ngươi không ngờ lại làm được, thật sự là kỳ tích, Tiểu Ma Nữ ngày càng xinh đẹp hấp dẫn rồi.
Long Ưng cười hì hì nói:
- Lão ca nói hơi sớm, tiểu đệ và Tiểu Ma Nữ phải nghĩ ra kế cuối cùng, để nàng ứng phó với cha mình.
Vạn Nhận Vũ lắc đầu cười khổ:
- Ta đã sớm biết tiểu tử nhà ngươi tán gái giỏi mà, xem ra Ma Nữ đanh đá, cũng không thoát khỏi bàn tay ngươi, Tiểu Ma không địch nổi Đại Tà.
Long Ưng ngạc nhiên:
- Giờ hình như ngươi không còn phản đối ta và Tiểu Ma Nữ nữa?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Người có tình sâu nghĩa nặng với nàng, nhiều lần vào sinh ra tử. Nàng không gả cho ngươi thì còn gả cho ai? Ta đã từng hỏi thẳng Quốc lão, để Tiểu Ma Nữ cùng ngươi đến Trường An thế này, không lo lắng cho sự trong sạch của nàng sao?
Long Ưng kéo gã sang một bên, rồi nháy mắt với Phong Quá Đình ở phía sau. Phong Quá Đình biết ý cùng Đào Hiển Dương vào khoang thuyền trước. Long Ưng và Vạn Nhận Vũ bước tới mạn thuyền bên phải. Nhìn cảnh hoàng hôn đẹp say lòng người, Long Ưng căng thẳng hỏi:
- Quốc lão nói thế nào?
Vạn Nhận Vũ thở dài:
- Thật sự là không nên cổ vũ ngươi.
Long Ưng bực bội:
- Còn không mau khai thật ra, có phải muốn ta tuyệt giao với ngươi không?
Vạn Nhận Vũ đầu hàng:
- Tiểu tử bớt giận. Quốc lão nói thế này: “Lão phu đã giao con gái mình cho tên sắc quỷ Long Ưng, chẳng lẽ còn dám nằm mơ, mong rằng Tiên Nhi có thể hoàn bích (*còn trinh) quay về sao?” Ha ha!
Long Ưng hoài nghi:
- Hình như những lời này không phải là lời của quốc lão, mà lại giống như ngươi nói hơn.
Vạn Nhận Vũ không nhịn nổi phì cười, thở dốc nói:
- Ai bảo ngươi nổi giận với ta, không xử lý ngươi thì sao có thể thỏa lòng ta? Ha ha! Ôi! Không lừa ngươi nữa. Lúc đó quốc lão đã nói: “Mặc dù bên cạnh Long Ưng rất nhiều mỹ nữ, cả ngày đều bận rộn tới tấp, nhưng vẫn ngầm bảo vệ Tiên Nhi. Như vậy cũng đủ biết tình cảm sâu đậm của hắn đối với Tiên Nhi rồi. Được một người con rể như vậy, lão phu còn mong gì nữa? Lấy vợ gả chồng chỉ là một nghi thức mà thôi, lão phu hiểu loại người như Long Ưng. Hắn sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ với Tiên Nhi.”
Rồi gã lại nói:
- Thật ra không nên nói với ngươi, Tiểu Ma Nữ sắp mất đi tấm thân thanh bạch rồi!
Mặt Long Ưng đỏ lên, lòng thầm hổ thẹn, có điều lúc đó hắn đã nói hết sự thật. Chỉ là họ không tin, còn hắn thì xứng với lương tâm mình. Ha! Đêm nay Tiểu Ma Nữ gặp nạn rồi.
Tiếng Tiểu Ma Nữ vọng từ tầng trên xuống:
- Hai tiểu tử còn không mau cút lên đây, có phải muốn ăn đòn không?
Long Ưng và Vạn Nhận Vũ nhìn nhau bằng ánh mắt ám muội, rồi trèo lên khoang thuyền.
Buổi tối đầy thức ăn và rượu ngon, mọi người rất vui vẻ.
Sau hơn mười ngày vất vả, lại uống chút rượu, Thanh Chi hầu Tiểu Ma Nữ về khoang nghỉ ngơi. Đây là chiếc thuyền lớn có năm cột buồm do Đào Hiển Dương lái, nên trên thuyền có hơn hai mươi phòng. Năm căn phòng trong số đó vô cùng hoa lệ, đều được chia làm hai phòng nhỏ, Tiểu Ma Nữ và Thanh Chi ở một gian, bốn gian còn lại phân cho họ, rất vừa vặn.
Khi chủ tớ Tiểu Ma Nữ có mặt, mọi người đùa cợt nói chuyện vui vẻ. Khi hai cô gái về phòng, họ nói tới tình thế của Trường An, chủ đề không rời khỏi cuộc cạnh tranh Đạo Tôn.
Đào Hiển Dương nắm rất rõ tình hình của Trường An, gã cảm thấy âu lo:
- Giờ đây đang đúng lúc khẩn cấp, không phải là vì chuyện ai đoạt được ngôi vị Đạo Tôn, mà là vấn đề kế thừa Phái chủ phái Thượng Thanh. Vô Cấu Tử chết một cách đột ngột, vẻ bề ngoài không hề có vết thương nào, khiến cho ai nấy đều thấy bất an. Giờ đây phái Thượng Thanh không có người đứng đầu, mọi người lại nghi ngờ lẫn nhau, Thẩm Phụng Chân có thể thừa cơ hội. Nếu để nàng ta đứng lên vị trí phái chủ, phái Thượng Thanh nhất định sẽ chia năm xẻ bảy.
Long Ưng nhớ lại cơ thể đầy đặn, thu hút của nàng, nhưng lại là tấm thân xử nữ thì trong lòng thầm rung động, hắn nói:
- Chẳng phải Thẩm Phụng Chân đã bị đuổi khỏi phái Thượng Thanh rồi sao? Nàng ta dựa vào đâu mà quay lại đoạt vị trí phái chủ?
Đào Hiển Dương nói:
- Nàng ta chỉ là tự rời đi, do đạo pháp cao cường, tinh thông đạo thuật, nên nàng ta và Mẫn Huyền Thanh được gọi là “Nam Thẩm Bắc Mẫn”.
Trong phái Thượng Thanh vẫn không thiếu những người ủng hộ nàng ta. Người có thể miễn cưỡng tranh giành chức phái chủ với nàng ta là nữ đồ Tĩnh Nguyên của Vô Cấu Tử. Nhưng tính cách của Tĩnh Nguyên không thích tranh giành, chỉ muốn an tâm luyện đạo, không để tâm đến danh vị, càng không muốn bị những chuyện dung tục này làm phân tán lòng tu đạo của nàng. Cho nên đến giờ nàng ta vẫn không đồng ý đứng ra cạnh tranh với Thẩm Phụng Chân.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Vậy chuyện này phải xử lý thế nào?
Đào Hiển Dương nói:
- Người ngoài rất khó nhúng tay vào chuyện của đạo môn. Mọi người đều biết rằng Thẩm Phụng Chân là người của Tịch Diêu. Nếu như phái Thượng Thanh rơi vào tay Thẩm Phụng Chân, thì đạo tôn chẳng phải đã thuộc về Tịch Diêu rồi sao?
Long Ưng nói:
- Mẫn Huyền Thanh có sức ảnh hưởng đối với việc này không?
Đào Hiển Dương nói:
- Không phải không có sức ảnh hưởng, nhưng cũng phải có một đối tượng để ủng hộ mới được. Giờ đây ai có thể đứng ra cạnh tranh với Thẩm Phụng Chân chứ?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Tình hình tương tự cũng xảy ra với vị trí đạo tôn, dù là danh dự hay đạo pháp, ngoài Vô Cấu Tử, không ai có thể bì với Tịch Diêu nữa. Vô cấu Tử đã chết, Tịch Diêu bước lên vị trí đạo tôn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Long Ưng biết Đào Hiển Dương và Vạn Nhận Vũ rất quan tâm đến vấn đề đạo tôn. Phong Quá Đình thì xem ý kiến của mình thế nào. Hắn bèn cười nói:
- Tiểu đệ có một thói quen, với những chuyện không nghĩ ra, để ngày mai nghĩ tiếp. Đêm rồi! Mọi người đi tìm Chu Công, được không?
Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình nhìn sang nhau, đều biết rằng đêm nay tên sắc quỷ này sẽ không bỏ qua cho Tiểu Ma Nữ.
Cửa mở, hiện ra khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Chi, nàng thấp giọng:
- Tiểu thư! Cô gia đã tới!
Tiếng Tiểu Ma Nữ vang lên từ phía trong:
- Còn không mời hắn vào?
Long Ưng tưởng rằng nàng đã lên giường đi ngủ, bởi trước khi rời bữa cơm nàng đã nói như vậy. Nhưng giờ đây nhìn bọn họ, có lẽ đang làm gì ở trong. Trong lòng hắn thầm vui như mở cờ, hắn véo lấy gương mặt mịn màng của Thanh Chi, rồi ánh mắt hạ xuống bộ ngực căng đáng yêu của Thanh Chi.
Sự mẫn cảm của một thiếu nữ như Thanh Chi khiến nàng cảm nhận được ý đồ của Long ưng. Mắt nàng lộ vẻ căng thẳng, vội lùi về phía sau, tiện tay kéo cánh cửa gỗ căn phòng.
Ánh mắt của hắn nhìn vào trong, chỉ thấy Tiểu Ma Nữ đi đi lại lại quanh chiếc bàn tròn đặt chính giữa phòng, bận rộn không thôi, trên mặt đất đầy miếng vải vụn.
Long Ưng bước vào, đến bên cạnh Tiểu Ma Nữ, ôm lấy vòng eo của nàng.
Thanh Chi đóng cửa phòng lại, đến bên cạnh bàn, nói:
- Hãy để Ưng gia mặc thử trước, xem còn chỗ nào phải sửa không.
Tiểu Ma Nữ vui vẻ nói:
- Chúng ta làm theo kích cỡ trường bào trước kia của hắn mà! Nhất định sẽ vừa.
Long Ưng chợt thấy lòng ngọt ngào, hóa ra hai cô gái đang vội may áo cho hắn. Vải và công cụ có lẽ mua từ chợ Đào Lâm, hèn gì họ đã đi đến cả một canh giờ rất thần bí, mà không cho hắn đi cùng.
Hôn lên gương mặt Tiểu Ma Nữ, hắn nói:
- Còn phải đi thuyền hai ngày nữa, sợ không có thời gian sao? Đêm ngắn lắm, hãy để chúng ta bái đường thành thân, động phòng ngay lập tức. Ha! Thật là sung sướng!
Tiểu Ma Nữ bỏ chiếc kéo xuống, quay người đi, ập vào lòng hắn, để hắn ôm chặt, rồi nhẹ giọng nói:
- Ưng lang à! Vẫn chưa đến lúc đâu!
Long Ưng thầm nghĩ không ổn, bèn nói:
- Cái gì chưa tới lúc?
Tiểu Ma Nữ ngẩng gương mặt xinh xắn giận, cơ thể thơm ngào ngạt hơi uốn éo, ánh mắt đầy vẻ mộng mơ, nàng nói:
- Từ nhỏ Tiên Nhi đã muốn sẽ đính ước với người đàn ông mình yêu dưới ánh trăng. Hôm nay chỉ là mồng bảy tháng mười, còn tám ngày nữa mới đến rằm, không có trăng tròn, thì thành thân gì chứ?
Thanh Chi nói giúp vào:
- Hôm nay còn chẳng có trăng khuyết nữa!
Long ưng vội nói:
- Vấn đề này dễ thôi, chúng ta động phòng trước rồi hãy thành thân. Ha!
Tiểu Ma Nữ tiếp tục lắc lư cơ thể, mắng:
- Sao có thể thế được? Cha là người đầu tiên không cho ta làm như vậy, sau khi thành thân được gọi là làm việc vợ chồng, trước khi thành thân thì là nam nữ tằng tịu. Ngươi hiểu không?
Long Ưng ngạc nhiên:
- Nàng không nói cho cha nàng, ông ấy làm sao biết chúng ta làm việc vợ chồng hay là tằng tịu!
Tiểu Ma Nữ nói thật ngây ngô:
- Nhưng người ta thì biết mà!
Long Ưng xin tha:
- Tiên Nhi đừng vặn eo nữa! Ta đang như bị lửa đốt toàn thân, mà lại không được động phòng.
Ngay lập tức Địch Ngẫu Tiên mặt đỏ tía tai, nàng đẩy hắn ra, phục hồi lại bản sắc của Tiểu Ma Nữ, thấp giọng mắng:
- Tên sắc quỷ chết tiệt!
Sau đó nàng chỉ vào Thanh Chi nói:
- Sắc tâm của chủ nhân tương lai của muội nổi lên rồi, trước khi bổn cô nương thành thân, nha đầu muội đi thỏa mãn hắn. Hì hì!
Thanh Chi ngượng ngùng:
- Tiểu thư đã gả cho ngài đâu! Chi Nhi cũng phải giữ lễ mà!
Long Ưng chán nản ngồi xuống, nhìn một đống vải vóc, công cụ cắt may trên bàn, cười khổ nói:
- Nếu trăng tròn trốn mất vào ngày 15, thì chẳng lẽ phải đợi đến ngày 15 tháng sau sao? Lúc đó có lẽ ta đã ở trên đường đến Tây Vực rồi, còn thành thân gì nữa?
Tiểu Ma Nữ ngồi vào lòng hắn không hề do dự, ôm lấy cổ hắn cười nói:
- Điều này dễ thôi, dẫn theo chúng ta là được, dù thế nào cũng sẽ có lúc trăng tròn.
Long Ưng nói đầy đau khổ:
- Nàng nói chẳng lẽ ta không muốn đưa theo hai thiếu nữ xinh đẹp như các nàng đi cùng sao? Nhưng làm sao có thể đưa hai nàng đi được chứ? Ở Trung Nguyên, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát, nhưng ở tái ngoại, nếu bị kẻ địch nhắm vào, sẽ bị đuổi bắt. Đặc biệt là vùng sa mạc rộng lớn, ở nơi mà không tìm ra được lấy một giọt nước, các nàng làm sao chịu được?
Thanh Chi là người đầu tiên sợ hãi, nàng thấp giọng khuyên:
- Tiểu thư! Ưng gia nói đúng đấy!
Tiểu Ma Nữ không biết có phải nghĩ đến những ngày tháng không tắm gội không, nàng cúi đầu nói:
- Tiên Nhi ngoan mà! Nghe lời ngươi. Ôi! Không có ngươi thì sống sao đây?
Ngọn lửa trong lòng Long Ưng bị nàng dọa chạy mất, hắn nói:
- Chỉ cần nàng ngoan ngoan cùng sư phụ tiên tử của nàng tập võ, nhất định thời gian sẽ qua đi rất nhanh.
- Cây cầu đó tên là Dược Mã - danh thắng nổi tiếng năm xưa Từ Tử Lăng đóng giả làm Nhạc Sơn “Bá Đao”, đánh nhân vật cấp tông sư Triều Công Thác xuống nước. Chỗ ăn uống thì có lầu Phúc Tụ bên cạnh cầu Dược Mã, là nơi Thiếu Soái và Từ Tử Lăng từng ăn uống.
Phong Quá Đình nói:
- Dưới cầu Dược Mã còn có bảo khố Dương Công, nếu Ưng gia muốn đi du lãm, Võ Du Nghi có lẽ không dám từ chối. Chúng ta cũng có thể nắm theo đuôi áo Ưng gia, đến tham quan tầng hầm.
Long Ưng nói:
- Công tử cũng trêu tiểu đệ à. Hì! Ngươi nói xem cái tên tiểu tử Võ Du Nghi liệu có biết chúng ta đến Trường An không? Đào Hiển Dương nói:
- Theo lý thường mà nói thì không giấu được gã. Huống hồ khi qua Đồng Quan, chúng ta bắt buộc phải nói rõ thân phận của tất cả mọi người trên thuyền, mục đích vào cửa. Quan canh phòng nghe thấy ba vị đại ca đến, sẽ dùng bồ câu đưa tin báo cho Võ Du Nghi.
Long Ưng nói:
- Không biết tên tiểu tử này sẽ phản ứng thế nào?
Vạn Nhận Vũ cười nói:
- Nói tóm lại là sẽ không được hoan nghênh, mà còn cảm thấy đau đầu nữa. Ha!
Tiếng nói của Thanh Chi vang lên:
- Ăn cơm thôi!
Một trận gió thổi đến, Long Ưng nói:
- Lạnh quá!
Đào Hiển Dương nói:
- Ngày chúng ta đến Trường An chính là tiết lập đông, có lẽ có thể gặp được trận tuyết lớn đầu tiên ở Tây Đô.
Mọi người bước về phía khoang thuyền.
Vạn Nhận Vũ ghé vào gần Long Ưng nói:
- Tiểu tử giỏi lắm! Vượt cả ngoài dự liệu của ta và công tử, tiểu tử nhà ngươi không ngờ lại làm được, thật sự là kỳ tích, Tiểu Ma Nữ ngày càng xinh đẹp hấp dẫn rồi.
Long Ưng cười hì hì nói:
- Lão ca nói hơi sớm, tiểu đệ và Tiểu Ma Nữ phải nghĩ ra kế cuối cùng, để nàng ứng phó với cha mình.
Vạn Nhận Vũ lắc đầu cười khổ:
- Ta đã sớm biết tiểu tử nhà ngươi tán gái giỏi mà, xem ra Ma Nữ đanh đá, cũng không thoát khỏi bàn tay ngươi, Tiểu Ma không địch nổi Đại Tà.
Long Ưng ngạc nhiên:
- Giờ hình như ngươi không còn phản đối ta và Tiểu Ma Nữ nữa?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Người có tình sâu nghĩa nặng với nàng, nhiều lần vào sinh ra tử. Nàng không gả cho ngươi thì còn gả cho ai? Ta đã từng hỏi thẳng Quốc lão, để Tiểu Ma Nữ cùng ngươi đến Trường An thế này, không lo lắng cho sự trong sạch của nàng sao?
Long Ưng kéo gã sang một bên, rồi nháy mắt với Phong Quá Đình ở phía sau. Phong Quá Đình biết ý cùng Đào Hiển Dương vào khoang thuyền trước. Long Ưng và Vạn Nhận Vũ bước tới mạn thuyền bên phải. Nhìn cảnh hoàng hôn đẹp say lòng người, Long Ưng căng thẳng hỏi:
- Quốc lão nói thế nào?
Vạn Nhận Vũ thở dài:
- Thật sự là không nên cổ vũ ngươi.
Long Ưng bực bội:
- Còn không mau khai thật ra, có phải muốn ta tuyệt giao với ngươi không?
Vạn Nhận Vũ đầu hàng:
- Tiểu tử bớt giận. Quốc lão nói thế này: “Lão phu đã giao con gái mình cho tên sắc quỷ Long Ưng, chẳng lẽ còn dám nằm mơ, mong rằng Tiên Nhi có thể hoàn bích (*còn trinh) quay về sao?” Ha ha!
Long Ưng hoài nghi:
- Hình như những lời này không phải là lời của quốc lão, mà lại giống như ngươi nói hơn.
Vạn Nhận Vũ không nhịn nổi phì cười, thở dốc nói:
- Ai bảo ngươi nổi giận với ta, không xử lý ngươi thì sao có thể thỏa lòng ta? Ha ha! Ôi! Không lừa ngươi nữa. Lúc đó quốc lão đã nói: “Mặc dù bên cạnh Long Ưng rất nhiều mỹ nữ, cả ngày đều bận rộn tới tấp, nhưng vẫn ngầm bảo vệ Tiên Nhi. Như vậy cũng đủ biết tình cảm sâu đậm của hắn đối với Tiên Nhi rồi. Được một người con rể như vậy, lão phu còn mong gì nữa? Lấy vợ gả chồng chỉ là một nghi thức mà thôi, lão phu hiểu loại người như Long Ưng. Hắn sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ với Tiên Nhi.”
Rồi gã lại nói:
- Thật ra không nên nói với ngươi, Tiểu Ma Nữ sắp mất đi tấm thân thanh bạch rồi!
Mặt Long Ưng đỏ lên, lòng thầm hổ thẹn, có điều lúc đó hắn đã nói hết sự thật. Chỉ là họ không tin, còn hắn thì xứng với lương tâm mình. Ha! Đêm nay Tiểu Ma Nữ gặp nạn rồi.
Tiếng Tiểu Ma Nữ vọng từ tầng trên xuống:
- Hai tiểu tử còn không mau cút lên đây, có phải muốn ăn đòn không?
Long Ưng và Vạn Nhận Vũ nhìn nhau bằng ánh mắt ám muội, rồi trèo lên khoang thuyền.
Buổi tối đầy thức ăn và rượu ngon, mọi người rất vui vẻ.
Sau hơn mười ngày vất vả, lại uống chút rượu, Thanh Chi hầu Tiểu Ma Nữ về khoang nghỉ ngơi. Đây là chiếc thuyền lớn có năm cột buồm do Đào Hiển Dương lái, nên trên thuyền có hơn hai mươi phòng. Năm căn phòng trong số đó vô cùng hoa lệ, đều được chia làm hai phòng nhỏ, Tiểu Ma Nữ và Thanh Chi ở một gian, bốn gian còn lại phân cho họ, rất vừa vặn.
Khi chủ tớ Tiểu Ma Nữ có mặt, mọi người đùa cợt nói chuyện vui vẻ. Khi hai cô gái về phòng, họ nói tới tình thế của Trường An, chủ đề không rời khỏi cuộc cạnh tranh Đạo Tôn.
Đào Hiển Dương nắm rất rõ tình hình của Trường An, gã cảm thấy âu lo:
- Giờ đây đang đúng lúc khẩn cấp, không phải là vì chuyện ai đoạt được ngôi vị Đạo Tôn, mà là vấn đề kế thừa Phái chủ phái Thượng Thanh. Vô Cấu Tử chết một cách đột ngột, vẻ bề ngoài không hề có vết thương nào, khiến cho ai nấy đều thấy bất an. Giờ đây phái Thượng Thanh không có người đứng đầu, mọi người lại nghi ngờ lẫn nhau, Thẩm Phụng Chân có thể thừa cơ hội. Nếu để nàng ta đứng lên vị trí phái chủ, phái Thượng Thanh nhất định sẽ chia năm xẻ bảy.
Long Ưng nhớ lại cơ thể đầy đặn, thu hút của nàng, nhưng lại là tấm thân xử nữ thì trong lòng thầm rung động, hắn nói:
- Chẳng phải Thẩm Phụng Chân đã bị đuổi khỏi phái Thượng Thanh rồi sao? Nàng ta dựa vào đâu mà quay lại đoạt vị trí phái chủ?
Đào Hiển Dương nói:
- Nàng ta chỉ là tự rời đi, do đạo pháp cao cường, tinh thông đạo thuật, nên nàng ta và Mẫn Huyền Thanh được gọi là “Nam Thẩm Bắc Mẫn”.
Trong phái Thượng Thanh vẫn không thiếu những người ủng hộ nàng ta. Người có thể miễn cưỡng tranh giành chức phái chủ với nàng ta là nữ đồ Tĩnh Nguyên của Vô Cấu Tử. Nhưng tính cách của Tĩnh Nguyên không thích tranh giành, chỉ muốn an tâm luyện đạo, không để tâm đến danh vị, càng không muốn bị những chuyện dung tục này làm phân tán lòng tu đạo của nàng. Cho nên đến giờ nàng ta vẫn không đồng ý đứng ra cạnh tranh với Thẩm Phụng Chân.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Vậy chuyện này phải xử lý thế nào?
Đào Hiển Dương nói:
- Người ngoài rất khó nhúng tay vào chuyện của đạo môn. Mọi người đều biết rằng Thẩm Phụng Chân là người của Tịch Diêu. Nếu như phái Thượng Thanh rơi vào tay Thẩm Phụng Chân, thì đạo tôn chẳng phải đã thuộc về Tịch Diêu rồi sao?
Long Ưng nói:
- Mẫn Huyền Thanh có sức ảnh hưởng đối với việc này không?
Đào Hiển Dương nói:
- Không phải không có sức ảnh hưởng, nhưng cũng phải có một đối tượng để ủng hộ mới được. Giờ đây ai có thể đứng ra cạnh tranh với Thẩm Phụng Chân chứ?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Tình hình tương tự cũng xảy ra với vị trí đạo tôn, dù là danh dự hay đạo pháp, ngoài Vô Cấu Tử, không ai có thể bì với Tịch Diêu nữa. Vô cấu Tử đã chết, Tịch Diêu bước lên vị trí đạo tôn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Long Ưng biết Đào Hiển Dương và Vạn Nhận Vũ rất quan tâm đến vấn đề đạo tôn. Phong Quá Đình thì xem ý kiến của mình thế nào. Hắn bèn cười nói:
- Tiểu đệ có một thói quen, với những chuyện không nghĩ ra, để ngày mai nghĩ tiếp. Đêm rồi! Mọi người đi tìm Chu Công, được không?
Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình nhìn sang nhau, đều biết rằng đêm nay tên sắc quỷ này sẽ không bỏ qua cho Tiểu Ma Nữ.
Cửa mở, hiện ra khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Chi, nàng thấp giọng:
- Tiểu thư! Cô gia đã tới!
Tiếng Tiểu Ma Nữ vang lên từ phía trong:
- Còn không mời hắn vào?
Long Ưng tưởng rằng nàng đã lên giường đi ngủ, bởi trước khi rời bữa cơm nàng đã nói như vậy. Nhưng giờ đây nhìn bọn họ, có lẽ đang làm gì ở trong. Trong lòng hắn thầm vui như mở cờ, hắn véo lấy gương mặt mịn màng của Thanh Chi, rồi ánh mắt hạ xuống bộ ngực căng đáng yêu của Thanh Chi.
Sự mẫn cảm của một thiếu nữ như Thanh Chi khiến nàng cảm nhận được ý đồ của Long ưng. Mắt nàng lộ vẻ căng thẳng, vội lùi về phía sau, tiện tay kéo cánh cửa gỗ căn phòng.
Ánh mắt của hắn nhìn vào trong, chỉ thấy Tiểu Ma Nữ đi đi lại lại quanh chiếc bàn tròn đặt chính giữa phòng, bận rộn không thôi, trên mặt đất đầy miếng vải vụn.
Long Ưng bước vào, đến bên cạnh Tiểu Ma Nữ, ôm lấy vòng eo của nàng.
Thanh Chi đóng cửa phòng lại, đến bên cạnh bàn, nói:
- Hãy để Ưng gia mặc thử trước, xem còn chỗ nào phải sửa không.
Tiểu Ma Nữ vui vẻ nói:
- Chúng ta làm theo kích cỡ trường bào trước kia của hắn mà! Nhất định sẽ vừa.
Long Ưng chợt thấy lòng ngọt ngào, hóa ra hai cô gái đang vội may áo cho hắn. Vải và công cụ có lẽ mua từ chợ Đào Lâm, hèn gì họ đã đi đến cả một canh giờ rất thần bí, mà không cho hắn đi cùng.
Hôn lên gương mặt Tiểu Ma Nữ, hắn nói:
- Còn phải đi thuyền hai ngày nữa, sợ không có thời gian sao? Đêm ngắn lắm, hãy để chúng ta bái đường thành thân, động phòng ngay lập tức. Ha! Thật là sung sướng!
Tiểu Ma Nữ bỏ chiếc kéo xuống, quay người đi, ập vào lòng hắn, để hắn ôm chặt, rồi nhẹ giọng nói:
- Ưng lang à! Vẫn chưa đến lúc đâu!
Long Ưng thầm nghĩ không ổn, bèn nói:
- Cái gì chưa tới lúc?
Tiểu Ma Nữ ngẩng gương mặt xinh xắn giận, cơ thể thơm ngào ngạt hơi uốn éo, ánh mắt đầy vẻ mộng mơ, nàng nói:
- Từ nhỏ Tiên Nhi đã muốn sẽ đính ước với người đàn ông mình yêu dưới ánh trăng. Hôm nay chỉ là mồng bảy tháng mười, còn tám ngày nữa mới đến rằm, không có trăng tròn, thì thành thân gì chứ?
Thanh Chi nói giúp vào:
- Hôm nay còn chẳng có trăng khuyết nữa!
Long ưng vội nói:
- Vấn đề này dễ thôi, chúng ta động phòng trước rồi hãy thành thân. Ha!
Tiểu Ma Nữ tiếp tục lắc lư cơ thể, mắng:
- Sao có thể thế được? Cha là người đầu tiên không cho ta làm như vậy, sau khi thành thân được gọi là làm việc vợ chồng, trước khi thành thân thì là nam nữ tằng tịu. Ngươi hiểu không?
Long Ưng ngạc nhiên:
- Nàng không nói cho cha nàng, ông ấy làm sao biết chúng ta làm việc vợ chồng hay là tằng tịu!
Tiểu Ma Nữ nói thật ngây ngô:
- Nhưng người ta thì biết mà!
Long Ưng xin tha:
- Tiên Nhi đừng vặn eo nữa! Ta đang như bị lửa đốt toàn thân, mà lại không được động phòng.
Ngay lập tức Địch Ngẫu Tiên mặt đỏ tía tai, nàng đẩy hắn ra, phục hồi lại bản sắc của Tiểu Ma Nữ, thấp giọng mắng:
- Tên sắc quỷ chết tiệt!
Sau đó nàng chỉ vào Thanh Chi nói:
- Sắc tâm của chủ nhân tương lai của muội nổi lên rồi, trước khi bổn cô nương thành thân, nha đầu muội đi thỏa mãn hắn. Hì hì!
Thanh Chi ngượng ngùng:
- Tiểu thư đã gả cho ngài đâu! Chi Nhi cũng phải giữ lễ mà!
Long Ưng chán nản ngồi xuống, nhìn một đống vải vóc, công cụ cắt may trên bàn, cười khổ nói:
- Nếu trăng tròn trốn mất vào ngày 15, thì chẳng lẽ phải đợi đến ngày 15 tháng sau sao? Lúc đó có lẽ ta đã ở trên đường đến Tây Vực rồi, còn thành thân gì nữa?
Tiểu Ma Nữ ngồi vào lòng hắn không hề do dự, ôm lấy cổ hắn cười nói:
- Điều này dễ thôi, dẫn theo chúng ta là được, dù thế nào cũng sẽ có lúc trăng tròn.
Long Ưng nói đầy đau khổ:
- Nàng nói chẳng lẽ ta không muốn đưa theo hai thiếu nữ xinh đẹp như các nàng đi cùng sao? Nhưng làm sao có thể đưa hai nàng đi được chứ? Ở Trung Nguyên, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát, nhưng ở tái ngoại, nếu bị kẻ địch nhắm vào, sẽ bị đuổi bắt. Đặc biệt là vùng sa mạc rộng lớn, ở nơi mà không tìm ra được lấy một giọt nước, các nàng làm sao chịu được?
Thanh Chi là người đầu tiên sợ hãi, nàng thấp giọng khuyên:
- Tiểu thư! Ưng gia nói đúng đấy!
Tiểu Ma Nữ không biết có phải nghĩ đến những ngày tháng không tắm gội không, nàng cúi đầu nói:
- Tiên Nhi ngoan mà! Nghe lời ngươi. Ôi! Không có ngươi thì sống sao đây?
Ngọn lửa trong lòng Long Ưng bị nàng dọa chạy mất, hắn nói:
- Chỉ cần nàng ngoan ngoan cùng sư phụ tiên tử của nàng tập võ, nhất định thời gian sẽ qua đi rất nhanh.
Danh sách chương