Long Ưng rời khỏi thuyền địch mà thần không biết quỷ không hay, ngược dòng bơi đến con thuyền lớn. Người canh gác đều là huynh đệ của Phi Kỵ Ngự Vệ, đã đón hắn lên boong tàu.
Lệnh Vũ cười to:
- Ưng gia xác thực là phàm nhân khó đoán. Chẳng ai dự đoán được không phải đón Ưng gia ở Ngạc Châu mà là giữa sông.
Chúng nữ nghe tiếng liền từ buồng nhỏ trên tàu tuôn ra, bao quanh hắn, líu lo như chim sẻ. Còn có Cử Cử và hai đứa con của nàng.
Mặc dù Cử Cử đã không còn trang điểm như ở lầu xanh, nhưng vẫn xinh như vậy. Như thế cũng biết được vợ chồng Lệnh Vũ ân ái vui vẻ như thế nào.
Lệnh Vũ nói:
- Công công nói, dù sao sớm muộn gì ta cũng tới Dương Châu. Chi bằng lần này tiện đường đi nhậm chức luôn. Ha ha...
Đi theo Phi Kỵ Ngự Vệ còn có Tiểu Từ, Tiểu Mã, Tiểu Tăng và Tiểu Cố, thực lực mạnh mẽ, cộng thêm Bàn công công và Tiểu Ma Nữ là truyền nhân Tĩnh Trai, có thể ứng phó với bất luận người nào có ý đồ bất chính. Lúc này, tiếng hí của Tuyết Nhi cũng từ mũi tàu truyền đến.
Long Ưng nói:
- Ước hẹn tại quán rượu Đổng gia của chúng ta, sợ là phải tiến hành ở Dương Châu rồi.
Bàn công công thò đầu từ một cửa sổ trên khoang thuyền tầng một, cười nói:
- Các con hãy mau đem tên tiểu tử này đi tắm cho sạch sẽ, thay bộ đồ mới rồi hãy dẫn hắn lên gặp công công.
Chúng nữ liền hoan hô rồi đưa hắn vào trong khoang.
Sau lưng truyền đến hiệu lệnh của Bàn công công, con thuyền lập tức quay đầu đi về hướng Dương Châu.
Tuy Bàn công công nóng lòng muốn biết rõ tình cảnh của hắn, nhưng phải đến tối ngày hôm sau, bọn họ mới có cơ hội nói chuyện.
Uy lực của Tiểu Ma Nữ và Nhân Nhã hợp lại thì không phải nói chơi.
Lệ Lệ, Tú Thanh và Thanh Chi thì coi các nàng là trọng tâm, xây dựng lên hình thức nhà họ Long ban đầu, mê hoặc Long Ưng đến không biết nhân gian là gì.
Cho đến khi Tiểu Ma Nữ khiêu chiến Cử Cử, tiến hành thi cờ trong khoang thuyền, rốt cuộc Long Ưng cũng tìm được cơ hội thoát thân. Hai con gà mái này quyết chiến, mọi người xung quanh ồn ào náo nhiệt, quả thật chưa bao giờ có. Tiểu Ma Nữ đương nhiên là không địch lại Cử Cử tinh thông cầm kỳ thi họa, phải cầu cứu Nhân Nhã giúp đỡ. Tiếng cười đầy ắp cả khoang thuyền.
Trong tiếng cười mắng tràn ngập sảnh khoang thuyền, ở cuối con thuyền, Long Ưng đang thuật lại tình huống gặp Ô Tố ở Ngạc Châu và chuyện ở Tương Dương cho Bàn công công nghe, cuối cùng nói:
- Sáu người Ô Tố lẻn vào trung thổ, được Đại Giang Liên tiếp ứng, từ đường thủy thẳng đến Ngạc Châu. Nhưng đối với nhiệm vụ chấp hành lại hoàn toàn không biết gì. Bởi vậy có thể thấy được toàn bộ hành động ám sát đều do một tay Đại Giang Liên bày ra. Mặc Xuyết chỉ phụ trách ủng hộ và phái cao thủ.
Bàn công công cau mày, nói:
- Pháp Minh rõ ràng đã phá được thảm án Độc Cô Thiện, không phải đã phát hiện được có hung đồ đến từ Thiên Trúc sao? Long Ưng nói:
- Ô Tố nói cho ta biết, bọn họ đã bí mật hội hợp với Đại Minh Tôn giáo tại một căn nhà ở ngoại ô. Trong số ba mươi hai cao thủ của Đại minh tôn giáo, có hai người là đến từ dân tộc Hồi Hột ở Thiên Trúc, biết ngôn ngữ Thiên Trúc nên rất hợp nhau, cũng đã nói cho hai người Ô Tố biết được những chuyện vốn không nên biết.
Bàn công công gật đầu nói:
- Tan đàn xẻ nghé. Đại minh tôn giáo có giáo đồ tị nạn ở Thiên Trúc cũng chẳng có gì kỳ lạ. Kỳ lạ chính là giáo đồ cách xa mấy ngàn dặm cũng có thể tập hợp lại cùng nhau, góp sức vì Mặc Xuyết.
Long Ưng nói:
- Mồi nhử của Mặc Xuyết chính là Ngữ tẫn vạn pháp căn nguyên trí kinh hoàn chỉnh. Chỉ cần ám sát Lý Hiển thành công, cung cấp thánh vật Căn Nguyên Trí Kinh, vật quy nguyên chủ, Đại minh tôn giáo sẽ được Mặc Xuyết đưa lên làm quốc giáo. Điều kiện như vậy, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, đổi lại là ta hay là công công cũng khó mà từ chối, chứ nào biết mình chỉ là kẻ chết thay.
Bàn công công nói:
- Ô Tố sẽ được thù lao gì?
Long Ưng nói:
- Sau khi rời khỏi cao nguyên, Quân Thượng Khôi Tín phái người đưa bọn họ đến gặp Mặc Xuyết. Mặc Xuyết không những coi trọng mà còn đưa ra đãi ngộ gái và rượu nguyên chất, hưởng dụng vô cùng xa hoa, khiến cho bọn họ phải quên mình phục vụ. Chính miệng Mặc Xuyết hứa với bọn họ, sau khi chuyện này thành công, mỗi người sẽ được thưởng ngàn lượng hoàng kim. Còn mặc cho bọn họ lựa chọn mỹ nữ hầu hạ mình làm của riêng. Khẩu Phật tâm xà, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Bàn công công trầm ngâm nói:
- Nhìn như vậy, hành động của Mặc Xuyết chính là do Đại Giang Liên một tay bày ra. Còn chúng ta thì không những không thể ứng biến mà còn rơi vào thế bị động, mặc cho người ta định đoạt mà phải ngậm bồ hòn làm ngọt, rõ ràng biết được đã trúng kế địch nhưng lại khó mà đảo ngược.
Long Ưng sợ hãi nói:
- Công công cũng đồng ý với cái nhìn của Pháp Minh, Đát Kỷ Mã phu nhân chính là một quân cờ lợi hại của địch nhân.
Bàn công công nói:
- Rất đơn giản, Ô Tố chờ người của Đại minh tôn giáo, ở Ngạc Châu đã bao lâu rồi?
Long Ưng nói:
- Theo như Ô Tố nói, y đã ở đó đợi hai mươi tám ngày, thao luyện và nghiên cứu phủ Lư Lăng Vương.
Bàn công công mỉm cười nói:
- Có cái gì mà cần thao luyện? Chỉ vì thời điểm chịu chết chưa đến? Chỉ từ điểm này, đã biết được Đát Kỷ Mã phu nhân chính là người của Đại Giang Liên.
Long Ưng thầm nghĩ đúng là gừng càng già càng cay, đặc biệt là Bàn công công đa mưu túc trí này.
Bàn công công cau mày, nói:
- Tại sao đột nhiên lại xuất hiện một thiếu nữ lợi hại như vậy?
Đương nhiên Long Ưng không có cách nào trả lời ông.
Bàn công công nhìn lên bầu trời đêm, nói:
- Buổi trưa ngươi và Pháp Minh đi, Minh Không bảo ta đi gặp nàng, bởi vì đã nhận được tin tức của Tông Sở Khách. Lúc ấy Công công đã cảm thấy không thích hợp. Tại sao lại trùng hợp như thế? Thánh thượng thì lại rất cao hứng. Bởi vì Đát Kỷ Mã đã tới gặp Tông Sở Khách bóc trần thảm án diệt môn là kế Đại minh tôn giáo giá họa, khiến nàng ta được cởi bỏ hiềm nghi. Nhưng khi đó làm sao mà dự đoán được nhiều như vậy?
Long Ưng nói:
- Đát Kỷ Mã có thể tạo ra tác dụng gì?
Bàn công công nói:
- Cứ nhìn ảnh hưởng của nàng đối với Lý Hiển và Vi thị, tuyệt đối không thể đánh giá thấp Tiểu Khả Hãn, càng không nên xem thường Đát Kỷ Mã. Kế như thế mà Đát Kỷ Mã cũng nghĩ ra được thì bản lãnh của nàng ta còn vượt hơn Thánh thượng.
Long Ưng nghe được thì hít vào một ngụm khí lạnh. Một Minh Không cộng thêm Bàn công công đã phá vỡ uy thế như mặt trời chiếu xuống mặt đất triều Đại Đường. Hiện tại Đát Kỷ Mã đứng về phía Đại Giang Liên phá hư thiên triều Đại Chu.
Long Ưng nói:
- Pháp Minh nói đây là trách nhiệm Thánh thượng giao cho chúng ta.
Bàn công công thở dài:
- Đó là một củ khoai lang nóng phỏng tay. Không cho Thánh thượng biết thì không được. Mà cho bà ấy biết thì lại càng khó mà tưởng tượng nổi.
Long Ưng đành phải tự nhận mình chẳng hiểu biết với chính trị, cảm thấy khó hiểu hỏi:
- Vì sao lại tiến thoái lưỡng nan như vậy?
Bàn công công giải thích:
- Mặc dù Đại Đường có thể xuất hiện thịnh thế chưa bao giờ có từ xưa đến nay là bởi vì có được căn cứ pháp luật kiên cố. Dù cho uy quyền của Minh Không to lớn, muốn giết một người cũng phải có luật pháp làm căn cứ rồi đưa đến tòa án. Nếu không, đám ác quan Lai Tuấn Thần đã thăng từ tiểu quỷ thành Thành Hoàng rồi. Nhiệm vụ của bọn chúng chính là muốn thêu dệt tội danh giết người cho Thánh thượng. Hiện tại Đát Kỷ Mã đã có công, muốn diệt trừ nàng ta là rất khó. Ngược lại sẽ có người cho chúng ta là “Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công”, mà đối tượng chính là Lý Hiển.
Long Ưng nói:
- Ta cũng đã nghĩ đến phương diện này, nhưng cũng nên nói cho Thánh thượng biết suy nghĩ của chúng ta, để cho bà ta sinh ra cảnh giác, có lợi mà vô hại.
Bàn công công hỏi:
- Giả thiết ngươi là Thánh thượng, sau khi nghe được suy đoán của chúng ta sẽ phản ứng như thế nào?
Long Ưng tập trung tư tưởng suy nghĩ một lát, cười khổ:
- Đương nhiên là phải có lý do chém nàng ta, đành phải tận lực áp chế, không cho nàng ta có cơ hội làm ác.
Bàn công công nói:
- Nên áp chế nàng như thế nào? Nàng ta sẽ hợp cùng với Lý Hiển và Vi thị. Áp chế nàng ta chính là áp chế Lý Hiển, khiến cho Lý Hiển không có cách nào leo lên ngai vàng. Lần này Lý Hiển về triều, theo nếp sẽ thành lập bang phái của mình. Việc y đăng vị sẽ theo chiều hướng phát triển tốt. Những trọng thần Đại tướng quan hệ tốt với ngươi, ví dụ như Quốc lão, Trương Giản Chi, Lâu Sư Đức sẽ đứng toàn bộ về phía Lý Hiển. Khi đó ngươi lựa chọn Thánh thượng hay là bọn họ?
Long Ưng cảm thấy đau đầu, nói không ra lời.
Bàn công công vỗ vai hắn, nói:
- Hãy suy nghĩ việc này đi. Mấy bà vợ của ngươi đến tìm phu quân đại nhân đấy.
Tiểu Ma Nữ và Nhân Nhã hứng trí bừng bừng bước đến bên cạnh Long Ưng, trái ôm phải ấp. Nhưng lúc này đầu óc của hắn bị khống chế trong tình huống đáng sợ của triều đình.
Tiểu Khả Hãn thật lợi hại.
Cảm giác có sức mà không sử dụng được khiến cho con người ta uể oải. Mặc dù đánh thắng vô số trận, nhưng lại không trúng nổi chỗ hiểm của mục tiêu.
- Ai thắng?
Lệnh Vũ cười to:
- Ưng gia xác thực là phàm nhân khó đoán. Chẳng ai dự đoán được không phải đón Ưng gia ở Ngạc Châu mà là giữa sông.
Chúng nữ nghe tiếng liền từ buồng nhỏ trên tàu tuôn ra, bao quanh hắn, líu lo như chim sẻ. Còn có Cử Cử và hai đứa con của nàng.
Mặc dù Cử Cử đã không còn trang điểm như ở lầu xanh, nhưng vẫn xinh như vậy. Như thế cũng biết được vợ chồng Lệnh Vũ ân ái vui vẻ như thế nào.
Lệnh Vũ nói:
- Công công nói, dù sao sớm muộn gì ta cũng tới Dương Châu. Chi bằng lần này tiện đường đi nhậm chức luôn. Ha ha...
Đi theo Phi Kỵ Ngự Vệ còn có Tiểu Từ, Tiểu Mã, Tiểu Tăng và Tiểu Cố, thực lực mạnh mẽ, cộng thêm Bàn công công và Tiểu Ma Nữ là truyền nhân Tĩnh Trai, có thể ứng phó với bất luận người nào có ý đồ bất chính. Lúc này, tiếng hí của Tuyết Nhi cũng từ mũi tàu truyền đến.
Long Ưng nói:
- Ước hẹn tại quán rượu Đổng gia của chúng ta, sợ là phải tiến hành ở Dương Châu rồi.
Bàn công công thò đầu từ một cửa sổ trên khoang thuyền tầng một, cười nói:
- Các con hãy mau đem tên tiểu tử này đi tắm cho sạch sẽ, thay bộ đồ mới rồi hãy dẫn hắn lên gặp công công.
Chúng nữ liền hoan hô rồi đưa hắn vào trong khoang.
Sau lưng truyền đến hiệu lệnh của Bàn công công, con thuyền lập tức quay đầu đi về hướng Dương Châu.
Tuy Bàn công công nóng lòng muốn biết rõ tình cảnh của hắn, nhưng phải đến tối ngày hôm sau, bọn họ mới có cơ hội nói chuyện.
Uy lực của Tiểu Ma Nữ và Nhân Nhã hợp lại thì không phải nói chơi.
Lệ Lệ, Tú Thanh và Thanh Chi thì coi các nàng là trọng tâm, xây dựng lên hình thức nhà họ Long ban đầu, mê hoặc Long Ưng đến không biết nhân gian là gì.
Cho đến khi Tiểu Ma Nữ khiêu chiến Cử Cử, tiến hành thi cờ trong khoang thuyền, rốt cuộc Long Ưng cũng tìm được cơ hội thoát thân. Hai con gà mái này quyết chiến, mọi người xung quanh ồn ào náo nhiệt, quả thật chưa bao giờ có. Tiểu Ma Nữ đương nhiên là không địch lại Cử Cử tinh thông cầm kỳ thi họa, phải cầu cứu Nhân Nhã giúp đỡ. Tiếng cười đầy ắp cả khoang thuyền.
Trong tiếng cười mắng tràn ngập sảnh khoang thuyền, ở cuối con thuyền, Long Ưng đang thuật lại tình huống gặp Ô Tố ở Ngạc Châu và chuyện ở Tương Dương cho Bàn công công nghe, cuối cùng nói:
- Sáu người Ô Tố lẻn vào trung thổ, được Đại Giang Liên tiếp ứng, từ đường thủy thẳng đến Ngạc Châu. Nhưng đối với nhiệm vụ chấp hành lại hoàn toàn không biết gì. Bởi vậy có thể thấy được toàn bộ hành động ám sát đều do một tay Đại Giang Liên bày ra. Mặc Xuyết chỉ phụ trách ủng hộ và phái cao thủ.
Bàn công công cau mày, nói:
- Pháp Minh rõ ràng đã phá được thảm án Độc Cô Thiện, không phải đã phát hiện được có hung đồ đến từ Thiên Trúc sao? Long Ưng nói:
- Ô Tố nói cho ta biết, bọn họ đã bí mật hội hợp với Đại Minh Tôn giáo tại một căn nhà ở ngoại ô. Trong số ba mươi hai cao thủ của Đại minh tôn giáo, có hai người là đến từ dân tộc Hồi Hột ở Thiên Trúc, biết ngôn ngữ Thiên Trúc nên rất hợp nhau, cũng đã nói cho hai người Ô Tố biết được những chuyện vốn không nên biết.
Bàn công công gật đầu nói:
- Tan đàn xẻ nghé. Đại minh tôn giáo có giáo đồ tị nạn ở Thiên Trúc cũng chẳng có gì kỳ lạ. Kỳ lạ chính là giáo đồ cách xa mấy ngàn dặm cũng có thể tập hợp lại cùng nhau, góp sức vì Mặc Xuyết.
Long Ưng nói:
- Mồi nhử của Mặc Xuyết chính là Ngữ tẫn vạn pháp căn nguyên trí kinh hoàn chỉnh. Chỉ cần ám sát Lý Hiển thành công, cung cấp thánh vật Căn Nguyên Trí Kinh, vật quy nguyên chủ, Đại minh tôn giáo sẽ được Mặc Xuyết đưa lên làm quốc giáo. Điều kiện như vậy, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, đổi lại là ta hay là công công cũng khó mà từ chối, chứ nào biết mình chỉ là kẻ chết thay.
Bàn công công nói:
- Ô Tố sẽ được thù lao gì?
Long Ưng nói:
- Sau khi rời khỏi cao nguyên, Quân Thượng Khôi Tín phái người đưa bọn họ đến gặp Mặc Xuyết. Mặc Xuyết không những coi trọng mà còn đưa ra đãi ngộ gái và rượu nguyên chất, hưởng dụng vô cùng xa hoa, khiến cho bọn họ phải quên mình phục vụ. Chính miệng Mặc Xuyết hứa với bọn họ, sau khi chuyện này thành công, mỗi người sẽ được thưởng ngàn lượng hoàng kim. Còn mặc cho bọn họ lựa chọn mỹ nữ hầu hạ mình làm của riêng. Khẩu Phật tâm xà, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Bàn công công trầm ngâm nói:
- Nhìn như vậy, hành động của Mặc Xuyết chính là do Đại Giang Liên một tay bày ra. Còn chúng ta thì không những không thể ứng biến mà còn rơi vào thế bị động, mặc cho người ta định đoạt mà phải ngậm bồ hòn làm ngọt, rõ ràng biết được đã trúng kế địch nhưng lại khó mà đảo ngược.
Long Ưng sợ hãi nói:
- Công công cũng đồng ý với cái nhìn của Pháp Minh, Đát Kỷ Mã phu nhân chính là một quân cờ lợi hại của địch nhân.
Bàn công công nói:
- Rất đơn giản, Ô Tố chờ người của Đại minh tôn giáo, ở Ngạc Châu đã bao lâu rồi?
Long Ưng nói:
- Theo như Ô Tố nói, y đã ở đó đợi hai mươi tám ngày, thao luyện và nghiên cứu phủ Lư Lăng Vương.
Bàn công công mỉm cười nói:
- Có cái gì mà cần thao luyện? Chỉ vì thời điểm chịu chết chưa đến? Chỉ từ điểm này, đã biết được Đát Kỷ Mã phu nhân chính là người của Đại Giang Liên.
Long Ưng thầm nghĩ đúng là gừng càng già càng cay, đặc biệt là Bàn công công đa mưu túc trí này.
Bàn công công cau mày, nói:
- Tại sao đột nhiên lại xuất hiện một thiếu nữ lợi hại như vậy?
Đương nhiên Long Ưng không có cách nào trả lời ông.
Bàn công công nhìn lên bầu trời đêm, nói:
- Buổi trưa ngươi và Pháp Minh đi, Minh Không bảo ta đi gặp nàng, bởi vì đã nhận được tin tức của Tông Sở Khách. Lúc ấy Công công đã cảm thấy không thích hợp. Tại sao lại trùng hợp như thế? Thánh thượng thì lại rất cao hứng. Bởi vì Đát Kỷ Mã đã tới gặp Tông Sở Khách bóc trần thảm án diệt môn là kế Đại minh tôn giáo giá họa, khiến nàng ta được cởi bỏ hiềm nghi. Nhưng khi đó làm sao mà dự đoán được nhiều như vậy?
Long Ưng nói:
- Đát Kỷ Mã có thể tạo ra tác dụng gì?
Bàn công công nói:
- Cứ nhìn ảnh hưởng của nàng đối với Lý Hiển và Vi thị, tuyệt đối không thể đánh giá thấp Tiểu Khả Hãn, càng không nên xem thường Đát Kỷ Mã. Kế như thế mà Đát Kỷ Mã cũng nghĩ ra được thì bản lãnh của nàng ta còn vượt hơn Thánh thượng.
Long Ưng nghe được thì hít vào một ngụm khí lạnh. Một Minh Không cộng thêm Bàn công công đã phá vỡ uy thế như mặt trời chiếu xuống mặt đất triều Đại Đường. Hiện tại Đát Kỷ Mã đứng về phía Đại Giang Liên phá hư thiên triều Đại Chu.
Long Ưng nói:
- Pháp Minh nói đây là trách nhiệm Thánh thượng giao cho chúng ta.
Bàn công công thở dài:
- Đó là một củ khoai lang nóng phỏng tay. Không cho Thánh thượng biết thì không được. Mà cho bà ấy biết thì lại càng khó mà tưởng tượng nổi.
Long Ưng đành phải tự nhận mình chẳng hiểu biết với chính trị, cảm thấy khó hiểu hỏi:
- Vì sao lại tiến thoái lưỡng nan như vậy?
Bàn công công giải thích:
- Mặc dù Đại Đường có thể xuất hiện thịnh thế chưa bao giờ có từ xưa đến nay là bởi vì có được căn cứ pháp luật kiên cố. Dù cho uy quyền của Minh Không to lớn, muốn giết một người cũng phải có luật pháp làm căn cứ rồi đưa đến tòa án. Nếu không, đám ác quan Lai Tuấn Thần đã thăng từ tiểu quỷ thành Thành Hoàng rồi. Nhiệm vụ của bọn chúng chính là muốn thêu dệt tội danh giết người cho Thánh thượng. Hiện tại Đát Kỷ Mã đã có công, muốn diệt trừ nàng ta là rất khó. Ngược lại sẽ có người cho chúng ta là “Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công”, mà đối tượng chính là Lý Hiển.
Long Ưng nói:
- Ta cũng đã nghĩ đến phương diện này, nhưng cũng nên nói cho Thánh thượng biết suy nghĩ của chúng ta, để cho bà ta sinh ra cảnh giác, có lợi mà vô hại.
Bàn công công hỏi:
- Giả thiết ngươi là Thánh thượng, sau khi nghe được suy đoán của chúng ta sẽ phản ứng như thế nào?
Long Ưng tập trung tư tưởng suy nghĩ một lát, cười khổ:
- Đương nhiên là phải có lý do chém nàng ta, đành phải tận lực áp chế, không cho nàng ta có cơ hội làm ác.
Bàn công công nói:
- Nên áp chế nàng như thế nào? Nàng ta sẽ hợp cùng với Lý Hiển và Vi thị. Áp chế nàng ta chính là áp chế Lý Hiển, khiến cho Lý Hiển không có cách nào leo lên ngai vàng. Lần này Lý Hiển về triều, theo nếp sẽ thành lập bang phái của mình. Việc y đăng vị sẽ theo chiều hướng phát triển tốt. Những trọng thần Đại tướng quan hệ tốt với ngươi, ví dụ như Quốc lão, Trương Giản Chi, Lâu Sư Đức sẽ đứng toàn bộ về phía Lý Hiển. Khi đó ngươi lựa chọn Thánh thượng hay là bọn họ?
Long Ưng cảm thấy đau đầu, nói không ra lời.
Bàn công công vỗ vai hắn, nói:
- Hãy suy nghĩ việc này đi. Mấy bà vợ của ngươi đến tìm phu quân đại nhân đấy.
Tiểu Ma Nữ và Nhân Nhã hứng trí bừng bừng bước đến bên cạnh Long Ưng, trái ôm phải ấp. Nhưng lúc này đầu óc của hắn bị khống chế trong tình huống đáng sợ của triều đình.
Tiểu Khả Hãn thật lợi hại.
Cảm giác có sức mà không sử dụng được khiến cho con người ta uể oải. Mặc dù đánh thắng vô số trận, nhưng lại không trúng nổi chỗ hiểm của mục tiêu.
- Ai thắng?
Danh sách chương