Lâu thuyền dừng lại ở Dương Châu ba ngày. Long Ưng bí mật hẹn gặp Quế Hữu Vi và Tống Ngôn Chí, sắp xếp cho một nhà Lệnh Vũ an cư tại Dương Châu. Sau đó tạm biệt Bàn công công và đám kiều thê của mình. Nhìn theo lâu thuyền đi về phía Bắc, hắn theo lời hẹn với Lưu Quang Nam, ngày đêm không nghỉ theo đường bộ đến Dương Châu.

Lần này hắn không thể sơ suất, tuyệt đối không để xảy ra sự cố.

Chẳng những phải gạt được Đại Giang Liên, còn phải lừa luôn đám nữ nhân bên cạnh Lưu Nam Quang. Cho nên phải chuẩn bị đầy đủ. Lưu Nam Quang làm sao đến Nhạc Dương? Tại sao lại biến mất? Toàn bộ quá trình thay thế đều phải trải qua đánh giá cẩn thận, tỉ mỉ. Quan trọng hơn, Long Ưng phải biết rõ ràng tình huống gần đây của Lưu Nam Quang. Nếu không, Đại Giang Liên hỏi đến, lập tức vạch trần hắn là đồ giả.

Hai người gặp mặt tại một vùng núi ngoại ô.

Lưu Nam Quang đã lấy lại diện mạo như cũ, nói:

- Cảm giác rất kỳ lạ, giống như bị đánh cho trở lại nguyên hình, hai bàn tay trắng.

Long Ưng nhìn ánh trăng chiếu xuống một gò đất phía tây bắc Động Đình hồ, cười nói:

- Phải chăng đã làm cho Phạm Khinh Chu sinh nghiện rồi? Lưu Nam Quang gật đầu nói:

- Quyền lực và tài phú cùng với tất cả những thứ khác, xác thực làm cho người ta mê luyến, sinh ra cảm giác rất khó quay về. Bỗng nhiên trở nên không có việc gì, còn phải lẩn trốn, thật sự không quen.

Long Ưng vỗ vai y, nói:

- Ba tháng trôi qua rất nhanh. Nhân cơ hội này mà tu luyện. Có lợi mà không có hại. Gần đây làm chuyện gì vậy?

Lưu Nam Quang hứng thú kể lại mọi chuyện. Đặc biệt là việc phát triển nghiệp vụ, tiếp xúc với những ai, cuối cùng nói:

- Chuyện chấn động nhất thời gian gần đây là hai cao thủ Ma Môn không ai vượt qua năm đó đã tái xuất giang hồ, còn có ý đồ hành thích Trung Tông. Hai người này thật lợi hại. Bị bao vây chặt chẽ ở Tương Dương, vậy mà vẫn có thể bình yên trốn đi.

Long Ưng hỏi:

- Còn gì nữa không?

Lưu Nam Quang nhìn Long Ưng chằm chằm, vắt óc suy nghĩ, cuối cùng nói:

- Còn nhận được thiếp mời tham gia lễ hội mùa thu của Phi Mã Mục Trường. Ta đương nhiên không nên đi phải không?

Lại nói:

- Nói đến thiệp mời, tự dưng ta nhớ đến một chuyện rất kỳ lạ.

Long Ưng kinh ngạc nói:

- Có chuyện gì kỳ lạ liên quan đến thiệp mời sao?

Lưu Nam Quang đáp:

- Ngày thứ năm sau khi Giản Giao đưa cho ta thiệp mời, ta liền nhận được một tờ giấy có mùi hương. Bên trên viết “Phi mã chi lễ, cùng quân nối lại tiền duyên”, hai câu không đầu không đuôi. Phía dưới dùng một chữ “Vi” làm chữ ký.

Long Ưng tập trung tư tưởng suy nghĩ, nửa ngày sau mới lên tiếng:

- Không xong rồi. Lần này có rắc rối rồi.

Lưu Nam Quang biến sắc:

- Phiền toái?

Long Ưng hỏi:

- Tờ giấy đó được đưa đến cho ngươi bằng cách nào?

Lưu Nam Quang đáp:

- Dùng một ám tiễn đính lên cửa phủ. Lúc đám thuộc hạ đi qua cửa, không nhìn thấy người, chỉ thấy được mũi tên cùng tờ giấy.

Long Ưng hỏi:

- Có người dễ dàng tìm được chỗ ở của ngươi hay sao?

Lưu Nam Quang nói:

- Chính vì không dễ nên ta mới nhớ rõ. Sau khi trở thành Phạm Khinh Chu, ta không có chỗ ở cố định. Buổi sáng cũng không biết ban đêm sẽ ngủ lại chỗ nào.

Long Ưng trầm ngâm nói:

- Xem ra, nàng ta đã bỏ ra công sức điều tra ngươi.

Lưu Nam Quang hỏi:

- Nàng ta là ai vậy?

Long Ưng cau mày, thuận miệng đáp:

- Là tình nhân cũ của ngươi.

Lưu Nam Quang ngạc nhiên nói:

- Nếu được xem là tình nhân cũ thì cũng phải có mấy người. Không biết là người nào?

Long Ưng tức giận đáp:

- Là tình nhân cũ của Phạm Khinh Chu, một người tên là Thái Vi nữ phi tặc. Năm đó, nàng ta bỏ rơi Phạm Khinh Chu vì chán nản y say rượu. Haiz, chắc chắn nàng ta biết ngươi là giả mạo, vì sao không trực tiếp vơ vét tài sản, lại chơi trò dùng ám tiễn gửi thư?

Lưu Nam Quang nói:

- Nếu như nàng ta biết ta giả mạo Phạm Khinh Chu, chẳng lẽ tất cả những cố gắng trước kia đều đổ sông đổ biển sao?

Long Ưng nói:

- Nếu vạch trần thì thế nào? Ai sẽ tin nàng? Nhiều lắm là phá hư quan hệ giữa chúng ta với Đại Giang Liên. Ngươi có thể tiếp tục làm Phạm Khinh Chu. Yên tâm đi. Vạch trần ngươi chẳng có lợi gì cho nàng ta. Nguyên nhân chính là nàng ta có mưu đồ khác, mới dùng giấy nhắc nhở ngươi một chút, để cho ngươi có sự chuẩn bị.

Lưu Nam Quang nói:

- Nhắc nhở vô cùng rõ ràng, chính là có quan hệ với Phi Mã Lễ.

Long Ưng nói:

- Việc này có lợi mà cũng có hại. Bởi vì Phi Mã Giản mà có được cơ hội trà trộn vào tổng đàn Đại Giang Liên, nhưng cũng bởi vì Phi Mã Giản mà rước lấy một nữ phi tặc. Vừa được vừa mất.

Lưu Nam Quang nói:

- Nàng ta muốn trộm gì vậy?

Long Ưng nói:

- Khẳng định cũng không phải vàng bạc châu báu. Nếu không thì đã trực tiếp vơ vét tài sản của ngươi. Chớ coi thường nàng ta. Nàng ta tinh thông thuật dịch dung, chưa bao giờ thất thủ. Trong tình huống mà chúng ta không đoán được mà xuất hiện, để cho chúng ta biết cho dù có giết người diệt khẩu cũng không có cách nào biết được là nàng.

Hắn vỗ vai Lưu Nam Quang, nói:

- Hết thảy đợi ta trở về rồi nói sau. Nhớ y theo kế hoạch mà làm việc.

Lưu Nam Quang cung kính tuân lời.

Trước khi đến Tương Âm, Long Ưng không nghĩ tới đây là một thôn trấn như thơ như họa. Thậm chí không rảnh để suy nghĩ Tương Âm là chỗ như thế nào. Chỉ biết đây là tổng đàn của Đại Giang Liên.

Hắn không lừa gạt mình. Hắn vẫn chưa thỏa mãn với cơ thể của Hoa Giản Trữ Nhi. Biểu hiện trên giường của Đãng nữ Đột Quyết xác thực đã vượt qua từ hình dung “vưu vật”.

Đến Đại Giang Liên không phải là không có nguy hiểm. Lưu Nam Quang không thể đem những việc phát sinh lớn nhỏ trong vòng mấy năm qua nói với hắn. Còn đối phương thì bí mật giám sát hành động của Lưu Nam Quang, còn dùng ám chiêu người bên gối. Cho nên có thể là vì một chỗ nào đó không ngờ tới, hoặc trả lời sai một câu nói nên mới bị bóc trần.

May mà có Tống Ngôn Chí, từ chỗ của y gián tiếp biết được Đại Giang Liên chưa bắt lấy ngọn tóc của hắn. Cho nên, nhờ vào mạng lưới tình báo của Tống Ngôn Chí mà tiếp tục điều tra hắn.

Dưới tình huống suy nghĩ lung tung, hắn tiến vào đại trấn Tương Âm của Giang Nam.

Trong thị trấn có một con sông xuyên qua, suối nước kéo dài, thuyền bè bốn hướng.

Long Ưng bước qua những con đường uốn cong và những căn nhà được xây bằng trúc với bức tường màu trắng, cửa gỗ màu nâu đậm.

Thềm đá gần bờ sông, thạch kè chỉnh tề, phản chiếu bên trong làn nước, khiến cho vùng sông nước phảng phất tồn tại giữa hai thế giới.

Khi Long Ưng bước qua một cây cầu hình vòm, hắn dừng lại, dựa vào lan can nhìn một con thuyền đang tung lưới bắt cá. Trên con thuyền phơi đầy quần áo đủ màu sắc, tràn đầy không khí sinh hoạt.

Tương Âm là một thị trấn yên tĩnh. Người qua lại không nhiều. Bước vào thị trấn chưa đến một phút đồng hồ, Long Ưng giống như bị cảnh phong tình của vùng sông nước này bắt làm tù binh, quên mất hết thảy.

Con đường chính của Tương Âm dẫn đến bến cảng Tương Giang. Cửa hàng mọc san sát. Dòng người đông đúc. Mặt đường thì lát đá, bên dưới đào cống ngầm. Trời mưa có thể giúp thoát nước. Long Ưng tìm được một nhà trọ, thuê một gian phòng trên lầu, cơm cũng không ăn đã lăn ra ngủ.

Long Ưng tỉnh giấc nhưng không mở mắt, vẫn giả bộ giống như còn trong mộng đẹp, phát ra tiếng hít thở đều đều.

Hoa Giản Trữ Nhi nhẹ nhàng như con chim yến bay vào cửa sổ phòng, đến bên giường, đứng im không nói.

Long Ưng biết nàng đã nhận ra là hắn giả bộ ngủ, liền mở mắt, hai tay gối sau ót, thả lỏng nói:

- Tiểu mỹ nhân làm sao biết được tiểu đệ đang giả ngủ?

Hoa Giản Trữ Nhi tức giận nói:

- Ngươi tưởng có thể gạt được ta giống như lần trước sao?

Long Ưng đột nhiên nói:

- Quên rồi! Cái này gọi là anh hùng không hỏi xuất xứ. Hiện tại ta đã thay đổi hoàn toàn, trở thành người tốt. Nào, thân mật một chút rồi nói sau.

Hoa Giản Trữ Nhi ngồi bên giường, cảnh cáo:

- Không được đụng đến ta. Bên ngoài đang có người chờ.

Long Ưng biết nàng chỉ đe dọa, nhưng cũng không vạch trần. Hắn biết lần trước tại Giang Lăng, nàng bắt buộc phải thất thân. Đối với điều này nàng không phục lắm, chưa hoàn toàn đầu hàng hắn, liền nói:

- Hôn một cái cũng có thể chứ?

Bên trong căn phòng trọ mờ ảo, khuôn mặt Hoa Giản Trữ Nhi đỏ bừng nhưng âm thanh vẫn lạnh như băng, hung hăng nói:

- Thật không rõ tổng đàn vì sao lại coi trọng cái loại háo sắc như ngươi. Gần đây còn phải tốn thời gian dọn dẹp tàn tích giữa ngươi và Cổ Mộng.

Long Ưng liền nhớ lại ân oán giữa Phạm Khinh Chu và Cổ Mộng, chính là Phạm Khinh Chu đã trộm một ái thiếp của Cổ Mộng. Đồng hương Hàn Ba của Phạm Khinh Chu cũng tỏ vẻ không hiểu vì sao Phạm đại ca lại ngu xuẩn như thế, trộm gì không trộm lại đi trộm nữ nhân của người gã không chọc nổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện