Về đến “nhà”, Long Ưng mới “kinh ngạc”.
Theo suy đoán của hắn, sau khi gặp Hoa Giản Ninh Nhi ở Tương Âm, hắn đã bị Tiểu Khả Hãn không ngừng thăm dò. Đằng sau mỗi sự việc, mỗi sắp xếp đều là sự tính toán tỉ mỉ. Những chi tiết sự việc sẽ được chuyển tới Tiểu Khả Hãn sau khi mọi việc đã xong, và y là người đưa ra những phán đoán cuối cùng về Long Ưng.
Mặc dù Khoan Ngọc đã coi hắn là “người phe ta”, nhưng hắn biết rõ hơn Khoan Ngọc, rằng có một mối nguy hiểm lớn hơn và không thể hóa giải có thể xảy đến với hắn bất cứ khi nào. Và đó cũng là một mối họa lớn.
Tiểu Khả Hãn là người tỉnh táo, y nhận ra rằng, từ tác phong đến võ nghệ, không những hắn khác với Phạm Khinh Chu, mà lần này hắn lại “ngoan ngoãn” nghe lệnh đến tổng đàn, do vậy y đoán rằng Hàn Tam đã giở tiểu xảo, và người mà y nộp là Phạm Khinh Chu giả mạo.
Nếu đứng vào vị trí của Tiểu Khả Hãn, giả sử cho rằng Phạm Khinh Chu là giả mạo, vậy thì ai có đủ tư cách có thể đọ sức với Khoan Ngọc mà không sao?
Đáp án đã dần sáng tỏ.
Như những gì Khoan Ngọc đã từng nói, chỉ cần giơ năm ngón tay lên là có thể đếm được.
Y biết rõ hơn nữa rằng, không cần dùng đến năm ngón tay, mà ba ngón là đủ.
Rất nhiều người đã từng gặp Phong Quá Đình và Vạn Nhận vũ, chỉ có Long Ưng, thời gian hắn xuất hiện khá ngắn, những năm gần đây hầu như đều không ở Trung Thổ. Dù là ở Thần Đô, hắn cũng luôn “xuất quỷ nhập thần”, nhiều người nhìn thấy hắn nhất là lần khải hoàn về triều sau khi giết được Tôn Vạn Vinh, và cùng Võ Chiếu đi diễu phố. Có điều vào lúc đó, hai bên toàn là cờ quạt phấp phới, trái và phải lại có ngự vệ cưỡi ngựa, hắn lại đội mũ đại diện cho chủ soái, nên không ai nhìn rõ được.
Ngưng Diễm và người của nàng đương nhiên biết Long Ưng trông thế nào, nhưng Tiểu Khả Hãn không thể vì nghi ngờ, mà bảo Mặc Xuyết phái người đi từ xa xôi đến “nhận diện”. Một chuyến đi như vậy ít nhất phải nửa năm, nước xa khó cứu được lửa gần.
Tên gián điệp được phái đến cung đình Thần Đô trước kia đã bị Võ Chiếu tóm gọn, những người khác thì đã rút hoàn toàn khỏi Thần Đô. Trong số họ, ngoài Tống Ngôn Chí, có lẽ không ai từng nhìn thấy hắn ở cự ly gần.
Nhưng cũng vẫn có người từng nhìn thấy hắn từ phía đằng xa, người đó, có thể nhận ra hắn, với khuôn mặt bị râu che mất một nửa không? Cơ hội là 50/50. Nếu không phải có kết luận này, hắn đã bỏ cuộc rồi.
Một lâu đài, hai thành lũy, ba thành, sáu trấn, tám các, “tám các” chỉ là một cái tên nghe cho hoa mỹ, một cách miêu tả sát thực hơn là tám “sơn trại”.
Tại tổng đàn của Đại Giang Liên, bất kỳ một kiến trúc nào đều ẩn sau đó là một mục đích quân sự.
Ví như Phi Hà các, nơi tọa lạc của “nhà” Long Ưng, tường nối với hào, xây trên thế núi hiểm trở, có điểm lợi về nguồn nước, bên trong có tứ hợp viện độc lập, chuyên dành cho những nhân vật cấp ngũ đến lục đàn.
Tám các lại chia thành bốn các trên và bốn các dưới. Trong bốn các trên, mỗi các chỉ xây một quần thể tòa nhà, chỉ có người cấp thất đàn trở lên mới vào được.
Long Ưng là người mà Tương phu nhân nói rằng không đạt nổi cấp nửa đàn, vốn không đủ tư cách để vào bốn các dưới. Tất cả là nhờ Khoan Ngọc xin cho rồi được một “Các Lệnh” chuyên quản lý tám các trên, dưới trong trấn phê chuẩn, Long Ưng mới có thể được hưởng điều kiện ăn ở thoải mái như vậy.
Quan niệm cấp bậc trong Đại Giang Liên rất ngặt nghèo, và có sự phân chia rõ ràng về trên dưới. Nơi ở của những người cấp ngũ đàn được xây dựng rất tỉ mỉ. Tứ hợp viện ở bốn các dưới được cấu thành bởi nhà trước, nhà chính, nhà sau và hai nhà phía đông tây, và được kết nối thành một thể thống nhất bởi tường, hành lang, đường gạch xanh, cửa tròn, tường rào…Cây cối được trồng khắp mọi nơi, không gian rộng rãi thoáng đãng, cổ kính mà nho nhã. Cửa và cửa sổ đều là cửa một cánh mở vào phía trong, được dán giấy, tự nhiên mà tinh tế.
Phòng tắm và nhà bếp được xây ở cạnh tường hậu viện. Trong nhà tắm có bồn tắm. Khang Khang và Huệ Tử là các cô gái mang tính cách của người Tái Ngoại, thấy Long Ưng về, ngay lập tức bèn lôi hắn đến nhà tắm rộng rãi, rồi hầu hạ tận tình.
Lần này Long Ưng đến tổng đàn, không mang theo bất kỳ vũ khí hay vật dụng để chứng minh thân phận của mình. Cũng không mang theo xà đầu đao của “Phạm Khinh Chu”, hắn lấy cớ là để người khác không nhận ra hắn là Phạm Khinh Chu qua những binh khí đó.
Tắm xong, Long Ưng lên giường ngủ trưa. Hắn ngủ một mạch đến tận khi mặt trời xuống núi, mới tỉnh dậy, vì Khương Xích và Phục Chân đến tìm hắn. Ngủ đẫy giấc rồi tỉnh lại, hắn đến phòng khách gặp hai người.
Ảnh hưởng của mị thuật mà Tương phu nhân gây ra cho hắn đã biến mất không còn chút vết tích, điều này cho thấy Long Ưng có khả năng bẩm sinh chống lại những loại võ công này.
Ba người ngồi xuống theo thứ tự khách và chủ, hai cô gái đưa trà thơm lên, rồi biết ý lùi ra phía ngoài.
Vóc dáng của Khương Xích cao ráo, chắc nịch, ăn mặc rất lịch sự, nét mặt không hề tầm thường, có những đường nét mạnh mẽ của người Đột Quyết, vừa cường tráng vừa khéo miệng, thái độ rất gần gũi. Phục Chân thấp hơn Khương Xích hai thốn, hai mắt sáng như sao, dáng vẻ thông minh, cơ thể hơi gầy, khuôn mặt trẻ trung như một đứa trẻ không bao giờ lớn, khiến người ta rất có thiện cảm. Hai người đều sàn sàn bằng tuổi hắn. Không biết có phải do Khoan Ngọc dặn trước hay không, mà họ nói chuyện rất tự nhiên thoải mái, khiến Long Ưng có được rất nhiều tin tức hữu ích từ họ.
Phục Chân nhún mạnh vai rồi nói:
- Dù thế nào, tối nay Phạm gia cũng phải đi lượn quanh thành với bọn ta, đảm bảo rằng Phạm gia sẽ không thấy phí.
Khương Xích cũng nói:
- Ít nhất cũng phải đến quán ăn một bữa, để chúng ta mời.
Phục Chân nói:
- Chỉ ăn một bữa cơm sao tận hứng được chứ? Nghe nói Phong Nguyệt Lâu mới có một lô hàng mới, mấy năm nay còn chưa có lô hàng nào đẹp như vậy, sao bỏ lỡ được?
suýt nữa Long Ưng thì từ chối ngay lập tức, may mà hắn nhớ ra mình là “loại người” gì, vội nói:
- Đương nhiên là không bỏ lỡ được. Chỉ là đêm qua tiểu đệ đã vất vả cả đêm rồi, sáng sớm mai còn phải đi gặp Tương phu nhân, đêm nay cũng phải cầm chừng thôi.
Khương Xích nghe hắn nói rất uyển chuyển, bèn bật cười, Phục Chân thì cười phá lên, thở dốc nói:
- Phạm gia thật là người tài thì lắm việc, nhưng đến Thanh Lâu đâu cứ phải làm cu-li, ôm ấp một chút cũng vui rồi mà. Ha ha! Nếu trên thế gian này không có phụ nữ, thì làm đàn ông còn ý nghĩa quái gì?
Rồi y lại hạ giọng nói:
- Ngài không cần phải quá để tâm đến Tương phu nhân đâu, bà ấy cũng sẽ không nghiêm túc với ngài đâu, không hại ngài đã là phúc đức lắm rồi.
Khương Xích liếc mắt với Phục Chân rồi nói:
- Đi trên đường rồi hẵng nói.
Long Ưng vốn đã quyết định không đi cùng với họ đêm nay, nhưng hắn biết rõ một điều rằng, có hai cô gái đứng giám sát bên cạnh, hai người này nhất định sẽ không tiết lộ nhiều bí mật về Đại Giang Liên, đành phải nói:
- Được! Chúng ta sẽ khởi hành ngay bây giờ.
Con sông chính đi qua Động Đình Hồ và khu đất bằng quanh hồ bắt nguồn từ phía đông, hình thành một chiếc hồ lớn giữa trung tâm bồn địa. Hai tòa thành tọa lạc ở hai bờ nam bắc của chiếc hồ. Hãn bảo được giấu ở trong khu rừng rậm phía tây cuối bồn địa, hai lũy nằm ở hai bên trái phải như hai chiếc cánh, thành chữ “phẩm”. Sáu trấn thì một nửa nằm trong lâu đài, ba trấn còn lại nằm ở bắc thành, đều là những kiến trúc lô cốt cả. Tám các thì nằm ở trong khu núi phía bắc nam, tầm nhìn rộng rãi, cảnh sắc rất đẹp.
Khương Xích và Phục Chân là nhân vật cấp tam, tứ đàn, không có tư cách “nhập các”, nhưng vì nằm dưới trướng Khoan Ngọc, nên đang ở trong lũy phía phải.
Hai người Khương Xích đi ngựa đến đây, nhưng Long Ưng đề nghị họ để ngựa lại, ba người đi bộ qua đường lách, về phía thành nam.
Tất cả những quần thể kiến trúc trong khu vực hồ, dù lớn hay nhỏ, đều có những con đường dành cho xe và người đi bộ rộng rãi nối với nhau. Điều này làm người ta rất khó tưởng tượng rằng, phải bỏ ra bao nhiêu công sức và thời gian mới có thể xây dựng lên một vương quốc bí mật được phân chia tỉ mỉ như thế này.
Họ vừa đi vừa nói chuyện.
Long Ưng tiện miệng nói:
- Nam thành có bao nhiêu người ở?
Khương Xích liền đáp:
- Từ sau khi buông lỏng “Nhập Đàn Lệnh”, ba năm gần đây nơi này náo nhiệt hơn nhiều rồi. Dân số từ 500 hộ đã lên đến 2000 hộ, cộng thêm 1500 hộ của bắc thành, số người sống ở hai thành đã vượt quá bốn vạn.
Long Ưng nói:
- “Nhập Đàn Lệnh” là gì?
Khương Xích nói:
- Đó là một cách để giữ bí mật lúc ban đầu, chỉ cho phép người của bổn tộc đến tổng đàn. Sau khi nới lỏng, ngoài người Hán, những người có mối quan hệ khác, chỉ cần được người cấp tam đàn trở lên giới thiệu, là được vào tổng đàn.
Long Ưng thầm nghĩ, đây là thay đổi tất yếu để phù hợp với tình thế. Muốn phát triển ở Trung Thổ, chủ lực vẫn là những người Hán đã bị Đột Quyết hóa, họ mới có thể hòa nhập hoàn toàn vào xã hội người Hán.
Đi qua một cây cầu, Phục Chân đập vào vai Long Ưng rồi nói:
- Nghe Khoan công nói, Phạm gia đã có được mụ lẳng lơ Hoa Giản Ninh Nhi.
Khương Xích cười mắng:
- Đừng để hắn moi được tin, Khoan công đâu có nói như vậy? Chỉ nói rằng Phạm gia muốn tìm Ninh Hương Chủ!
Long Ưng thôi nhìn bầu trời đầy sao tráng lệ, thầm nghĩ đàn ông cứ nói đến phụ nữ là vui hết, bèn cười nói:
- Có moi được tin thật cũng không sao đâu. Ta không chiếm được nàng, thì người khác cũng lấn sân thôi. Vậy chẳng bằng cho tiểu đệ được chút lợi. Ha ha!
Phục Chân gặp được bạn tri tâm, bèn nói:
- Đúng! Đúng quá!
Khương Xích nói:
- Chơi bời thì không sao. Hoa Giản Ninh Nhi đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng lại là người của Tiểu Khả Hãn, Phạm gia vẫn phải đề phòng đấy.
Lời của y một lần nữa khơi dậy lòng hiếu kỳ của Long Ưng về mối quan hệ giữa Tiểu Khả Hãn và Khoan Ngọc, hắn dừng bước trên một cây cầu khác rồi nói:
- Tiểu Khả Hãn và Khoan công đối lập nhau sao?
Phục Chân dựa vào lan can của cây cầu, rồi nói:
- Đây là vấn đề thiên tính tương khắc, ha ha!
Khương Xích bước đến cạnh Long Ưng, rồi chau mày:
- Có gì đáng cười chứ?
Phục Chân đắc ý nói:
- Ta đang khen mình miêu tả rất sinh động.
Rồi y quay ra giải thích với Long Ưng:
- Ta đang nói về một việc mà ai ở đây cũng biết, Tiểu Khả Hãn không phải là con ruột của Đại Hãn, mà là nghĩa tử thôi, và Tiểu Khả Hãn chỉ có một nửa là Lang tộc. Mặc dù Đại Hãn xem trọng y, tin tưởng y, và biết rằng chỉ có y mới có đủ tài để chèo lái kế hoạch vĩ đại chinh phục Trung Thổ của tộc ta, nhưng lòng người khó đoán, nên ngài phải phái Khoan công đến giám sát y, đây không phải là thiên tính tương khắc thì là gì chứ?
Khương Xích nói:
- Hoa Giản Ninh Nhi vốn là Hương chủ của ngoại sự trấn, thuộc phe Khoan công, nhưng mụ lẳng lơ này đã bị Tiểu Khả Hãn khuất phục trên giường, trở thành người của Tiểu Khả Hãn. Ả luôn giữ thái độ phản đối về việc mời Phạm gia, đến tận hôm nay vẫn không ngừng đến gây sự với Phạm gia theo lệnh Tiểu Khả Hãn, khiến Khoan công rất khó chịu.
Phục Chân nói:
- Vấn đề của Phạm gia nằm ở chỗ quá là bản lĩnh, về tiễn thuật càng giống như một kẻ địch khác của chúng ta, vì vậy việc sắp xếp để Phạm gia về đàn đã rơi vào tay Tiểu Khả Hãn, Khoan công cũng không làm gì được.
Long Ưng nghĩ thầm thật may, và thầm chửi mình quá ngây thơ.
Theo suy đoán của hắn, sau khi gặp Hoa Giản Ninh Nhi ở Tương Âm, hắn đã bị Tiểu Khả Hãn không ngừng thăm dò. Đằng sau mỗi sự việc, mỗi sắp xếp đều là sự tính toán tỉ mỉ. Những chi tiết sự việc sẽ được chuyển tới Tiểu Khả Hãn sau khi mọi việc đã xong, và y là người đưa ra những phán đoán cuối cùng về Long Ưng.
Mặc dù Khoan Ngọc đã coi hắn là “người phe ta”, nhưng hắn biết rõ hơn Khoan Ngọc, rằng có một mối nguy hiểm lớn hơn và không thể hóa giải có thể xảy đến với hắn bất cứ khi nào. Và đó cũng là một mối họa lớn.
Tiểu Khả Hãn là người tỉnh táo, y nhận ra rằng, từ tác phong đến võ nghệ, không những hắn khác với Phạm Khinh Chu, mà lần này hắn lại “ngoan ngoãn” nghe lệnh đến tổng đàn, do vậy y đoán rằng Hàn Tam đã giở tiểu xảo, và người mà y nộp là Phạm Khinh Chu giả mạo.
Nếu đứng vào vị trí của Tiểu Khả Hãn, giả sử cho rằng Phạm Khinh Chu là giả mạo, vậy thì ai có đủ tư cách có thể đọ sức với Khoan Ngọc mà không sao?
Đáp án đã dần sáng tỏ.
Như những gì Khoan Ngọc đã từng nói, chỉ cần giơ năm ngón tay lên là có thể đếm được.
Y biết rõ hơn nữa rằng, không cần dùng đến năm ngón tay, mà ba ngón là đủ.
Rất nhiều người đã từng gặp Phong Quá Đình và Vạn Nhận vũ, chỉ có Long Ưng, thời gian hắn xuất hiện khá ngắn, những năm gần đây hầu như đều không ở Trung Thổ. Dù là ở Thần Đô, hắn cũng luôn “xuất quỷ nhập thần”, nhiều người nhìn thấy hắn nhất là lần khải hoàn về triều sau khi giết được Tôn Vạn Vinh, và cùng Võ Chiếu đi diễu phố. Có điều vào lúc đó, hai bên toàn là cờ quạt phấp phới, trái và phải lại có ngự vệ cưỡi ngựa, hắn lại đội mũ đại diện cho chủ soái, nên không ai nhìn rõ được.
Ngưng Diễm và người của nàng đương nhiên biết Long Ưng trông thế nào, nhưng Tiểu Khả Hãn không thể vì nghi ngờ, mà bảo Mặc Xuyết phái người đi từ xa xôi đến “nhận diện”. Một chuyến đi như vậy ít nhất phải nửa năm, nước xa khó cứu được lửa gần.
Tên gián điệp được phái đến cung đình Thần Đô trước kia đã bị Võ Chiếu tóm gọn, những người khác thì đã rút hoàn toàn khỏi Thần Đô. Trong số họ, ngoài Tống Ngôn Chí, có lẽ không ai từng nhìn thấy hắn ở cự ly gần.
Nhưng cũng vẫn có người từng nhìn thấy hắn từ phía đằng xa, người đó, có thể nhận ra hắn, với khuôn mặt bị râu che mất một nửa không? Cơ hội là 50/50. Nếu không phải có kết luận này, hắn đã bỏ cuộc rồi.
Một lâu đài, hai thành lũy, ba thành, sáu trấn, tám các, “tám các” chỉ là một cái tên nghe cho hoa mỹ, một cách miêu tả sát thực hơn là tám “sơn trại”.
Tại tổng đàn của Đại Giang Liên, bất kỳ một kiến trúc nào đều ẩn sau đó là một mục đích quân sự.
Ví như Phi Hà các, nơi tọa lạc của “nhà” Long Ưng, tường nối với hào, xây trên thế núi hiểm trở, có điểm lợi về nguồn nước, bên trong có tứ hợp viện độc lập, chuyên dành cho những nhân vật cấp ngũ đến lục đàn.
Tám các lại chia thành bốn các trên và bốn các dưới. Trong bốn các trên, mỗi các chỉ xây một quần thể tòa nhà, chỉ có người cấp thất đàn trở lên mới vào được.
Long Ưng là người mà Tương phu nhân nói rằng không đạt nổi cấp nửa đàn, vốn không đủ tư cách để vào bốn các dưới. Tất cả là nhờ Khoan Ngọc xin cho rồi được một “Các Lệnh” chuyên quản lý tám các trên, dưới trong trấn phê chuẩn, Long Ưng mới có thể được hưởng điều kiện ăn ở thoải mái như vậy.
Quan niệm cấp bậc trong Đại Giang Liên rất ngặt nghèo, và có sự phân chia rõ ràng về trên dưới. Nơi ở của những người cấp ngũ đàn được xây dựng rất tỉ mỉ. Tứ hợp viện ở bốn các dưới được cấu thành bởi nhà trước, nhà chính, nhà sau và hai nhà phía đông tây, và được kết nối thành một thể thống nhất bởi tường, hành lang, đường gạch xanh, cửa tròn, tường rào…Cây cối được trồng khắp mọi nơi, không gian rộng rãi thoáng đãng, cổ kính mà nho nhã. Cửa và cửa sổ đều là cửa một cánh mở vào phía trong, được dán giấy, tự nhiên mà tinh tế.
Phòng tắm và nhà bếp được xây ở cạnh tường hậu viện. Trong nhà tắm có bồn tắm. Khang Khang và Huệ Tử là các cô gái mang tính cách của người Tái Ngoại, thấy Long Ưng về, ngay lập tức bèn lôi hắn đến nhà tắm rộng rãi, rồi hầu hạ tận tình.
Lần này Long Ưng đến tổng đàn, không mang theo bất kỳ vũ khí hay vật dụng để chứng minh thân phận của mình. Cũng không mang theo xà đầu đao của “Phạm Khinh Chu”, hắn lấy cớ là để người khác không nhận ra hắn là Phạm Khinh Chu qua những binh khí đó.
Tắm xong, Long Ưng lên giường ngủ trưa. Hắn ngủ một mạch đến tận khi mặt trời xuống núi, mới tỉnh dậy, vì Khương Xích và Phục Chân đến tìm hắn. Ngủ đẫy giấc rồi tỉnh lại, hắn đến phòng khách gặp hai người.
Ảnh hưởng của mị thuật mà Tương phu nhân gây ra cho hắn đã biến mất không còn chút vết tích, điều này cho thấy Long Ưng có khả năng bẩm sinh chống lại những loại võ công này.
Ba người ngồi xuống theo thứ tự khách và chủ, hai cô gái đưa trà thơm lên, rồi biết ý lùi ra phía ngoài.
Vóc dáng của Khương Xích cao ráo, chắc nịch, ăn mặc rất lịch sự, nét mặt không hề tầm thường, có những đường nét mạnh mẽ của người Đột Quyết, vừa cường tráng vừa khéo miệng, thái độ rất gần gũi. Phục Chân thấp hơn Khương Xích hai thốn, hai mắt sáng như sao, dáng vẻ thông minh, cơ thể hơi gầy, khuôn mặt trẻ trung như một đứa trẻ không bao giờ lớn, khiến người ta rất có thiện cảm. Hai người đều sàn sàn bằng tuổi hắn. Không biết có phải do Khoan Ngọc dặn trước hay không, mà họ nói chuyện rất tự nhiên thoải mái, khiến Long Ưng có được rất nhiều tin tức hữu ích từ họ.
Phục Chân nhún mạnh vai rồi nói:
- Dù thế nào, tối nay Phạm gia cũng phải đi lượn quanh thành với bọn ta, đảm bảo rằng Phạm gia sẽ không thấy phí.
Khương Xích cũng nói:
- Ít nhất cũng phải đến quán ăn một bữa, để chúng ta mời.
Phục Chân nói:
- Chỉ ăn một bữa cơm sao tận hứng được chứ? Nghe nói Phong Nguyệt Lâu mới có một lô hàng mới, mấy năm nay còn chưa có lô hàng nào đẹp như vậy, sao bỏ lỡ được?
suýt nữa Long Ưng thì từ chối ngay lập tức, may mà hắn nhớ ra mình là “loại người” gì, vội nói:
- Đương nhiên là không bỏ lỡ được. Chỉ là đêm qua tiểu đệ đã vất vả cả đêm rồi, sáng sớm mai còn phải đi gặp Tương phu nhân, đêm nay cũng phải cầm chừng thôi.
Khương Xích nghe hắn nói rất uyển chuyển, bèn bật cười, Phục Chân thì cười phá lên, thở dốc nói:
- Phạm gia thật là người tài thì lắm việc, nhưng đến Thanh Lâu đâu cứ phải làm cu-li, ôm ấp một chút cũng vui rồi mà. Ha ha! Nếu trên thế gian này không có phụ nữ, thì làm đàn ông còn ý nghĩa quái gì?
Rồi y lại hạ giọng nói:
- Ngài không cần phải quá để tâm đến Tương phu nhân đâu, bà ấy cũng sẽ không nghiêm túc với ngài đâu, không hại ngài đã là phúc đức lắm rồi.
Khương Xích liếc mắt với Phục Chân rồi nói:
- Đi trên đường rồi hẵng nói.
Long Ưng vốn đã quyết định không đi cùng với họ đêm nay, nhưng hắn biết rõ một điều rằng, có hai cô gái đứng giám sát bên cạnh, hai người này nhất định sẽ không tiết lộ nhiều bí mật về Đại Giang Liên, đành phải nói:
- Được! Chúng ta sẽ khởi hành ngay bây giờ.
Con sông chính đi qua Động Đình Hồ và khu đất bằng quanh hồ bắt nguồn từ phía đông, hình thành một chiếc hồ lớn giữa trung tâm bồn địa. Hai tòa thành tọa lạc ở hai bờ nam bắc của chiếc hồ. Hãn bảo được giấu ở trong khu rừng rậm phía tây cuối bồn địa, hai lũy nằm ở hai bên trái phải như hai chiếc cánh, thành chữ “phẩm”. Sáu trấn thì một nửa nằm trong lâu đài, ba trấn còn lại nằm ở bắc thành, đều là những kiến trúc lô cốt cả. Tám các thì nằm ở trong khu núi phía bắc nam, tầm nhìn rộng rãi, cảnh sắc rất đẹp.
Khương Xích và Phục Chân là nhân vật cấp tam, tứ đàn, không có tư cách “nhập các”, nhưng vì nằm dưới trướng Khoan Ngọc, nên đang ở trong lũy phía phải.
Hai người Khương Xích đi ngựa đến đây, nhưng Long Ưng đề nghị họ để ngựa lại, ba người đi bộ qua đường lách, về phía thành nam.
Tất cả những quần thể kiến trúc trong khu vực hồ, dù lớn hay nhỏ, đều có những con đường dành cho xe và người đi bộ rộng rãi nối với nhau. Điều này làm người ta rất khó tưởng tượng rằng, phải bỏ ra bao nhiêu công sức và thời gian mới có thể xây dựng lên một vương quốc bí mật được phân chia tỉ mỉ như thế này.
Họ vừa đi vừa nói chuyện.
Long Ưng tiện miệng nói:
- Nam thành có bao nhiêu người ở?
Khương Xích liền đáp:
- Từ sau khi buông lỏng “Nhập Đàn Lệnh”, ba năm gần đây nơi này náo nhiệt hơn nhiều rồi. Dân số từ 500 hộ đã lên đến 2000 hộ, cộng thêm 1500 hộ của bắc thành, số người sống ở hai thành đã vượt quá bốn vạn.
Long Ưng nói:
- “Nhập Đàn Lệnh” là gì?
Khương Xích nói:
- Đó là một cách để giữ bí mật lúc ban đầu, chỉ cho phép người của bổn tộc đến tổng đàn. Sau khi nới lỏng, ngoài người Hán, những người có mối quan hệ khác, chỉ cần được người cấp tam đàn trở lên giới thiệu, là được vào tổng đàn.
Long Ưng thầm nghĩ, đây là thay đổi tất yếu để phù hợp với tình thế. Muốn phát triển ở Trung Thổ, chủ lực vẫn là những người Hán đã bị Đột Quyết hóa, họ mới có thể hòa nhập hoàn toàn vào xã hội người Hán.
Đi qua một cây cầu, Phục Chân đập vào vai Long Ưng rồi nói:
- Nghe Khoan công nói, Phạm gia đã có được mụ lẳng lơ Hoa Giản Ninh Nhi.
Khương Xích cười mắng:
- Đừng để hắn moi được tin, Khoan công đâu có nói như vậy? Chỉ nói rằng Phạm gia muốn tìm Ninh Hương Chủ!
Long Ưng thôi nhìn bầu trời đầy sao tráng lệ, thầm nghĩ đàn ông cứ nói đến phụ nữ là vui hết, bèn cười nói:
- Có moi được tin thật cũng không sao đâu. Ta không chiếm được nàng, thì người khác cũng lấn sân thôi. Vậy chẳng bằng cho tiểu đệ được chút lợi. Ha ha!
Phục Chân gặp được bạn tri tâm, bèn nói:
- Đúng! Đúng quá!
Khương Xích nói:
- Chơi bời thì không sao. Hoa Giản Ninh Nhi đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng lại là người của Tiểu Khả Hãn, Phạm gia vẫn phải đề phòng đấy.
Lời của y một lần nữa khơi dậy lòng hiếu kỳ của Long Ưng về mối quan hệ giữa Tiểu Khả Hãn và Khoan Ngọc, hắn dừng bước trên một cây cầu khác rồi nói:
- Tiểu Khả Hãn và Khoan công đối lập nhau sao?
Phục Chân dựa vào lan can của cây cầu, rồi nói:
- Đây là vấn đề thiên tính tương khắc, ha ha!
Khương Xích bước đến cạnh Long Ưng, rồi chau mày:
- Có gì đáng cười chứ?
Phục Chân đắc ý nói:
- Ta đang khen mình miêu tả rất sinh động.
Rồi y quay ra giải thích với Long Ưng:
- Ta đang nói về một việc mà ai ở đây cũng biết, Tiểu Khả Hãn không phải là con ruột của Đại Hãn, mà là nghĩa tử thôi, và Tiểu Khả Hãn chỉ có một nửa là Lang tộc. Mặc dù Đại Hãn xem trọng y, tin tưởng y, và biết rằng chỉ có y mới có đủ tài để chèo lái kế hoạch vĩ đại chinh phục Trung Thổ của tộc ta, nhưng lòng người khó đoán, nên ngài phải phái Khoan công đến giám sát y, đây không phải là thiên tính tương khắc thì là gì chứ?
Khương Xích nói:
- Hoa Giản Ninh Nhi vốn là Hương chủ của ngoại sự trấn, thuộc phe Khoan công, nhưng mụ lẳng lơ này đã bị Tiểu Khả Hãn khuất phục trên giường, trở thành người của Tiểu Khả Hãn. Ả luôn giữ thái độ phản đối về việc mời Phạm gia, đến tận hôm nay vẫn không ngừng đến gây sự với Phạm gia theo lệnh Tiểu Khả Hãn, khiến Khoan công rất khó chịu.
Phục Chân nói:
- Vấn đề của Phạm gia nằm ở chỗ quá là bản lĩnh, về tiễn thuật càng giống như một kẻ địch khác của chúng ta, vì vậy việc sắp xếp để Phạm gia về đàn đã rơi vào tay Tiểu Khả Hãn, Khoan công cũng không làm gì được.
Long Ưng nghĩ thầm thật may, và thầm chửi mình quá ngây thơ.
Danh sách chương