Một võ sĩ trẻ với thân hình cao lớn, hai tay khoanh trước ngực, đứng sừng sững chặn đường ba người bọn họ. Y có chút ngạo nghễ như bên cạnh mình không có ai vậy. Y không anh tuấn, nhưng có cái khí phách bất phàm, có lẽ bởi đôi mắt sắc như dao dưới hàng lông mày rậm kia.
Phục Chân đứng lại đầu tiên, sắc mặt trở nên mất tự nhiên.
Khương Xích thì caumày, cảnh cáo:
- Chúng ta phụng mệnh Khoan công, đưa khách quý đi chơi, dù Phu La Thập nhà ngươi có chuyện gì quan trọng, cũng phải để hôm khác nói.
Long Ưng vừa nhìn đã nhận ra đối phương là một cao thủ đệ nhất, số đàn có lẽ cao hơn hai người này, và có chỗ dựa rất vững chắc, khiến cho Khương Xích phải lấy Khoan công ra để dọa y. Theo lẽ thường, Khoan công là nhân vật đứng thứ hai, trừ phi Phu La Thập có Tiểu Khả Hãn đứng phía sau, nếu không bây giờ sẽ phải nể mặt.
Ai ngờ Phu La Thập hừ lạnh một tiếng, rồi liếc mắt sang Long Ưng, nói:
- Đây là chuyện giữa ta và hai người Phục Chân, có liên quan gì đến Khoan công và khách quý. Huống hồ ta nói xong là đi ngay. Ai không thích nghe thì có thể đứng sang một bên.
Khương Xích nghe y vênh váo vậy, không kìm được cơn tức, biến sắc nói:
- Ngươi quá đáng rồi đấy!
Phu La Thập nói:
- Quá đáng thì đã sao? Mặc dù ta và ngươi không cùng phe, nhưng ngươi muốn giúp cho Phục Chân, có thể khiêu chiến ta ở Nguyệt Hội, nếu không thì im mồm cho bổn tọa. Hừ! Ngay cả Khoan công gặp ta cũng phải khách sáo, các ngươi tuổi gì mà dám lên mặt? Đây gọi là phạm thượng.
Phục Chân hạ giọng gầm gè:
- Qua đêm nay, ta…
Phu La Thập ngắt lời y:
- Ngươi là cái thá gì mà có tư cách nói chuyện với bổn tọa. Chốt một câu thôi, từ đêm nay trở đi, ngươi không được bước vào Phong Nguyệt Lâu, nghe rõ…
Long Ưng ngắt lời y:
- Câm miệng lại!
Phu La Thập thất thanh:
- Ngươi bảo ai câm miệng? Long Ưng ung dung đáp:
- Đương nhiên bảo ngươi câm miệng rồi, chẳng lẽ ta bảo huynh đệ ta hoặc bảo chính ta câm miệng à? Ngươi hống hách cái nỗi gì? Đã sống trong giang hồ, đầu tiên phải làm cho rõ lai lịch của đối phương, xem bản thân mình có đủ tư cách để gây sự với đối phương hay không đã. Giờ đây ngươi không xem đối phương là thần thánh phương nào, mà còn làm loạn ở đây, đã phạm vào điều tối kỵ trên giang hồ.
Phu La Thập tức giận đến độ mặt xanh lét, hai mắt đầy lửa hận, nhìn hắn chằm chằm, nhưng lại hỏi Khương Xích:
- Tên tiểu tử này là gì của Khoan công?
Long Ưng giơ tay ngăn Khương Xích đáp, rồi nói:
- Cứ ra tay đi, không cần biết ta là ai, cứ tưởng rằng ngươi có thể miễn cưỡng đỡ được mấy chiêu của ta, nhưng thấy ngươi dễ mất bình tĩnh như vậy, mới biết rằng ngươi chẳng là cái thá gì. Ông đây có thể cho ngươi rơi xuống sông trong vòng ba chiêu.
Mấy chục chàng trai cô gái đang hát trên bốn cây cầu, cuối cùng đã phát hiện ra không khí căng thẳng ở bên này, họ đổ dồn đến xem.
rõ ràng là Phu La Thập vẫn ngần ngại Khoan Ngọc vài phần, sắc mặt thay đổi không ngừng, trong lòng rất do dự.
Long Ưng thầm nghĩ, có lẽ Đại Giang Liên có quy định cấm đánh nhau riêng, chỉ có thể tỉ thí trên Nguyệt Hội. Đến lúc đó thượng cấp không được khiêu chiến với hạ cấp, nhưng người số đàn thấp có thể xin người đàn số cao hơn dạy dỗ. Hắn bèn ngán ngẩm nói:
- Không dám ra tay thì cút đi cho ta, đừng đứng đây chặn ba huynh đệ ta vào Phong Nguyệt Lâu.
cuối cùng Phu La Thập không kiềm chế nổi nữa, hừ lạnh một tiếng, dồn sức xuống tấn, không hề còn chút hấp tấp nào, tung một quyền về phía Long Ưng.
Những nam nữ thanh niên vây xung quanh đồng thanh kêu hay, tiếng reo hò đã thay thế tiếng hát, rộn rã trên cầu.
Chỉ cần ra tay là biết được một người có tài cán hay không.
Quyền này xem ra thì đơn giản và đánh trực tiếp, nhưng thật ra lại tiềm tàng rất nhiều điều hay, sức mạnh tiềm ẩn không bộc phát ra ngoài, trong cái bất biến lại chứa cả sự biến hóa. Điều lợi hại nhất người này có chân khí, những cao thủ bình thường gặp phải y, mặc dù không thua kém gì về chiêu thức, nhưng nếu so về chân khí thì kém hơn nhiều.
Hèn gì y kiêu căng tự phụ đến vậy.
Long Ưng vươn vai về phía trước, trở tay về phía sau, như ngăn hai người nhúng tay vào, ngay lập tức khiến các cô nương ồ lên kinh hãi, họ đều biết rõ Phu La Thập là ai, thấy Long Ưng không nghĩ cách ứng phó, mà còn làm ra vẻ không sợ, đương nhiên khiến người ta phải lo lắng cho hắn.
Ngay lập tức, một luồng hơi phát tán từ quyền của Phu La Thập, toàn thân Long Ưng rung lên, bị quyền kình của y vây chặt.
Phục Chân và Khương Xích không chịu nổi kình khí, dạt về hai bên, càng tăng thêm uy thế cho Phu La Thập. Lúc này đây y như biến thành một người khác vậy, tiến vào cảnh giới tay không mà chẳng phải không của một cao thủ hàng đầu.
Khi tất cả mọi người đang nghĩ đến việc đòn này của Phu La Thập sẽ đánh văng Long Ưng đến tận đâu, thì Phu La Thập là người duy nhất biết rằng mình đang gặp thế bất ổn.
Y thấy Long Ưng nói năng mạnh miệng như vậy, đã không dám khinh thường, trước khi nắm đấm của mình tung về phía đối phương, y đã ngầm giở chiêu, đấm ra ba lần quyền kình, đập thẳng vào ngực của Long Ưng, ai ngờ quyền kình giống như gió, không để lại vết tích gì, thậm chí còn không làm lung lay được đối phương.
Long Ưng thầm thấy nực cười, Phu La Thập có lẽ là một cao đồ của danh sư, nhưng nếu nói về thực chiến, thì rượu mà hắn uống còn nhiều hơn sữa dê mà y uống. Vấn đề của Phu La Thập là sợ đánh chết hắn bằng một quyền thì sẽ khó ăn nói với Khoan Ngọc, vì vậy nên đã nương tay, lại mang thêm tính chất thăm dò. Nếu như y tấn công toàn lực một quyền, Long Ưng đành phải gặp chiêu phá chiêu. Nhất định phải mất công sức mới xử lý được tên này.
Giờ đây Long Ưng mượn quần áo đang bay, dùng Tá Quyết để hóa giải quyền kình xung quanh mình.
Lúc này, chiêu thức của Phu La Thập đã đến hồi kết, việc làm thông minh bây giờ là ngay lập tức lui về phía sau, ổn định lại, nhưng với sự cao ngạo của y, sao có thể làm một chuyện xấu hổ như vậy trước mắt cả trăm người chứ?
Ầm!
Phu La Thập đánh trúng Long Ưng. Kình khí nổ vang.
Trong tích tắc nắm đấm đến trước mặt, Long Ưng đã chuyển động, động tác của hắn nhanh đến nỗi phần lớn mọi người đều không nhìn rõ. Hắn hoàn toàn dựa vào sức của eo để quay sang một bên, vai nhanh chóng đập vào nắm đấm của đối phương mà dùng ma công. Hắn dùng chân trái làm trụ, các khớp như được cài lò xo, có sự linh hoạt vượt xa người thường. Tốc độ của hắn nhanh như điện, động tác lại nhẹ nhàng mượt mà, vô cùng đẹp mắt, giống như đang biểu diễn chứ không phải đánh nhau.
Phu La Thập kinh hãi phát hiện ra rằng chút quyền kình còn sót lại không những không đánh trúng kẻ địch, mà còn phát tán ra ngoài, và bị lực đạo kỳ dị của đối phương dẫn dắt muốn đổ về phía trước. Khiến y sợ hãi vội vàng thu quyền lùi về sau, sự việc vốn ở thế chủ động thực hiện giờ đã trở thành bắt buộc phải làm khiến cho cao thấp có sự khác nhau rạch ròi. Y cũng được coi là giỏi, tay còn lại cố gắng lấy lực vận kình, đánh vào chân trụ của Long Ưng.
“Rầm”, Phu La Thập chập tay thành đao, cố gắng chặt đúng chiếc chân đang cử động của Long Ưng, một luồng lực liên tiếp tung ra, giống như nước sông lớn cuồn cuồn chảy tới, Phu La Thập nhún chân nhảy về phía sau, giống như một con rối đã không thể điều khiển được bản thân, rơi thẳng xuống sông.
Kết quả này, dù là Khương Xích và Phục Chân – người biết hắn là Phạm Khinh Chu, và tất cả những người khác, đều không hề ngờ tới.
Phu La Thập không ai bì nổi, mà lại thua hoàn toàn trong phút chốc.
Tõm!
Người đứng xem reo hò, có thể nhận ra rằng Phu La Thập không hề được lòng người khác, những người hiếu kỳ chen nhau lên cầu, để nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của y khi rơi xuống nước.
Sau trận này, ngay cả Phục Chân cũng không còn hứng thú vào Phong Nguyệt Lâu nữa, mà vội rời khỏi nam thành. Trên đường về nhà, Long Ưng hỏi:
- Tiểu tử này là ai?
Khương Xích nói:
- Ta không biết y có được coi là đồ đệ của Tiểu Khả Hãn hay không, chỉ biết rằng, y là một trong số những người mà Tiểu Khả Hãn trực tiếp huấn luyện. Trong số những người này, y là người huênh hoang nhất, bá đạo nhất, vừa rồi, Phạm gia cũng đã thấy tận mắt đấy!
Phục Chân vui vẻ nói:
- Khoan công đã nói từ lâu, thực lực của Phạm gia rất mạnh, nhưng dù có nằm mơ ta cũng không ngờ lại mạnh đến thế, đừng nói là ba chiêu, một chiêu cũng không đỡ nổi.
Phục Chân đứng lại đầu tiên, sắc mặt trở nên mất tự nhiên.
Khương Xích thì caumày, cảnh cáo:
- Chúng ta phụng mệnh Khoan công, đưa khách quý đi chơi, dù Phu La Thập nhà ngươi có chuyện gì quan trọng, cũng phải để hôm khác nói.
Long Ưng vừa nhìn đã nhận ra đối phương là một cao thủ đệ nhất, số đàn có lẽ cao hơn hai người này, và có chỗ dựa rất vững chắc, khiến cho Khương Xích phải lấy Khoan công ra để dọa y. Theo lẽ thường, Khoan công là nhân vật đứng thứ hai, trừ phi Phu La Thập có Tiểu Khả Hãn đứng phía sau, nếu không bây giờ sẽ phải nể mặt.
Ai ngờ Phu La Thập hừ lạnh một tiếng, rồi liếc mắt sang Long Ưng, nói:
- Đây là chuyện giữa ta và hai người Phục Chân, có liên quan gì đến Khoan công và khách quý. Huống hồ ta nói xong là đi ngay. Ai không thích nghe thì có thể đứng sang một bên.
Khương Xích nghe y vênh váo vậy, không kìm được cơn tức, biến sắc nói:
- Ngươi quá đáng rồi đấy!
Phu La Thập nói:
- Quá đáng thì đã sao? Mặc dù ta và ngươi không cùng phe, nhưng ngươi muốn giúp cho Phục Chân, có thể khiêu chiến ta ở Nguyệt Hội, nếu không thì im mồm cho bổn tọa. Hừ! Ngay cả Khoan công gặp ta cũng phải khách sáo, các ngươi tuổi gì mà dám lên mặt? Đây gọi là phạm thượng.
Phục Chân hạ giọng gầm gè:
- Qua đêm nay, ta…
Phu La Thập ngắt lời y:
- Ngươi là cái thá gì mà có tư cách nói chuyện với bổn tọa. Chốt một câu thôi, từ đêm nay trở đi, ngươi không được bước vào Phong Nguyệt Lâu, nghe rõ…
Long Ưng ngắt lời y:
- Câm miệng lại!
Phu La Thập thất thanh:
- Ngươi bảo ai câm miệng? Long Ưng ung dung đáp:
- Đương nhiên bảo ngươi câm miệng rồi, chẳng lẽ ta bảo huynh đệ ta hoặc bảo chính ta câm miệng à? Ngươi hống hách cái nỗi gì? Đã sống trong giang hồ, đầu tiên phải làm cho rõ lai lịch của đối phương, xem bản thân mình có đủ tư cách để gây sự với đối phương hay không đã. Giờ đây ngươi không xem đối phương là thần thánh phương nào, mà còn làm loạn ở đây, đã phạm vào điều tối kỵ trên giang hồ.
Phu La Thập tức giận đến độ mặt xanh lét, hai mắt đầy lửa hận, nhìn hắn chằm chằm, nhưng lại hỏi Khương Xích:
- Tên tiểu tử này là gì của Khoan công?
Long Ưng giơ tay ngăn Khương Xích đáp, rồi nói:
- Cứ ra tay đi, không cần biết ta là ai, cứ tưởng rằng ngươi có thể miễn cưỡng đỡ được mấy chiêu của ta, nhưng thấy ngươi dễ mất bình tĩnh như vậy, mới biết rằng ngươi chẳng là cái thá gì. Ông đây có thể cho ngươi rơi xuống sông trong vòng ba chiêu.
Mấy chục chàng trai cô gái đang hát trên bốn cây cầu, cuối cùng đã phát hiện ra không khí căng thẳng ở bên này, họ đổ dồn đến xem.
rõ ràng là Phu La Thập vẫn ngần ngại Khoan Ngọc vài phần, sắc mặt thay đổi không ngừng, trong lòng rất do dự.
Long Ưng thầm nghĩ, có lẽ Đại Giang Liên có quy định cấm đánh nhau riêng, chỉ có thể tỉ thí trên Nguyệt Hội. Đến lúc đó thượng cấp không được khiêu chiến với hạ cấp, nhưng người số đàn thấp có thể xin người đàn số cao hơn dạy dỗ. Hắn bèn ngán ngẩm nói:
- Không dám ra tay thì cút đi cho ta, đừng đứng đây chặn ba huynh đệ ta vào Phong Nguyệt Lâu.
cuối cùng Phu La Thập không kiềm chế nổi nữa, hừ lạnh một tiếng, dồn sức xuống tấn, không hề còn chút hấp tấp nào, tung một quyền về phía Long Ưng.
Những nam nữ thanh niên vây xung quanh đồng thanh kêu hay, tiếng reo hò đã thay thế tiếng hát, rộn rã trên cầu.
Chỉ cần ra tay là biết được một người có tài cán hay không.
Quyền này xem ra thì đơn giản và đánh trực tiếp, nhưng thật ra lại tiềm tàng rất nhiều điều hay, sức mạnh tiềm ẩn không bộc phát ra ngoài, trong cái bất biến lại chứa cả sự biến hóa. Điều lợi hại nhất người này có chân khí, những cao thủ bình thường gặp phải y, mặc dù không thua kém gì về chiêu thức, nhưng nếu so về chân khí thì kém hơn nhiều.
Hèn gì y kiêu căng tự phụ đến vậy.
Long Ưng vươn vai về phía trước, trở tay về phía sau, như ngăn hai người nhúng tay vào, ngay lập tức khiến các cô nương ồ lên kinh hãi, họ đều biết rõ Phu La Thập là ai, thấy Long Ưng không nghĩ cách ứng phó, mà còn làm ra vẻ không sợ, đương nhiên khiến người ta phải lo lắng cho hắn.
Ngay lập tức, một luồng hơi phát tán từ quyền của Phu La Thập, toàn thân Long Ưng rung lên, bị quyền kình của y vây chặt.
Phục Chân và Khương Xích không chịu nổi kình khí, dạt về hai bên, càng tăng thêm uy thế cho Phu La Thập. Lúc này đây y như biến thành một người khác vậy, tiến vào cảnh giới tay không mà chẳng phải không của một cao thủ hàng đầu.
Khi tất cả mọi người đang nghĩ đến việc đòn này của Phu La Thập sẽ đánh văng Long Ưng đến tận đâu, thì Phu La Thập là người duy nhất biết rằng mình đang gặp thế bất ổn.
Y thấy Long Ưng nói năng mạnh miệng như vậy, đã không dám khinh thường, trước khi nắm đấm của mình tung về phía đối phương, y đã ngầm giở chiêu, đấm ra ba lần quyền kình, đập thẳng vào ngực của Long Ưng, ai ngờ quyền kình giống như gió, không để lại vết tích gì, thậm chí còn không làm lung lay được đối phương.
Long Ưng thầm thấy nực cười, Phu La Thập có lẽ là một cao đồ của danh sư, nhưng nếu nói về thực chiến, thì rượu mà hắn uống còn nhiều hơn sữa dê mà y uống. Vấn đề của Phu La Thập là sợ đánh chết hắn bằng một quyền thì sẽ khó ăn nói với Khoan Ngọc, vì vậy nên đã nương tay, lại mang thêm tính chất thăm dò. Nếu như y tấn công toàn lực một quyền, Long Ưng đành phải gặp chiêu phá chiêu. Nhất định phải mất công sức mới xử lý được tên này.
Giờ đây Long Ưng mượn quần áo đang bay, dùng Tá Quyết để hóa giải quyền kình xung quanh mình.
Lúc này, chiêu thức của Phu La Thập đã đến hồi kết, việc làm thông minh bây giờ là ngay lập tức lui về phía sau, ổn định lại, nhưng với sự cao ngạo của y, sao có thể làm một chuyện xấu hổ như vậy trước mắt cả trăm người chứ?
Ầm!
Phu La Thập đánh trúng Long Ưng. Kình khí nổ vang.
Trong tích tắc nắm đấm đến trước mặt, Long Ưng đã chuyển động, động tác của hắn nhanh đến nỗi phần lớn mọi người đều không nhìn rõ. Hắn hoàn toàn dựa vào sức của eo để quay sang một bên, vai nhanh chóng đập vào nắm đấm của đối phương mà dùng ma công. Hắn dùng chân trái làm trụ, các khớp như được cài lò xo, có sự linh hoạt vượt xa người thường. Tốc độ của hắn nhanh như điện, động tác lại nhẹ nhàng mượt mà, vô cùng đẹp mắt, giống như đang biểu diễn chứ không phải đánh nhau.
Phu La Thập kinh hãi phát hiện ra rằng chút quyền kình còn sót lại không những không đánh trúng kẻ địch, mà còn phát tán ra ngoài, và bị lực đạo kỳ dị của đối phương dẫn dắt muốn đổ về phía trước. Khiến y sợ hãi vội vàng thu quyền lùi về sau, sự việc vốn ở thế chủ động thực hiện giờ đã trở thành bắt buộc phải làm khiến cho cao thấp có sự khác nhau rạch ròi. Y cũng được coi là giỏi, tay còn lại cố gắng lấy lực vận kình, đánh vào chân trụ của Long Ưng.
“Rầm”, Phu La Thập chập tay thành đao, cố gắng chặt đúng chiếc chân đang cử động của Long Ưng, một luồng lực liên tiếp tung ra, giống như nước sông lớn cuồn cuồn chảy tới, Phu La Thập nhún chân nhảy về phía sau, giống như một con rối đã không thể điều khiển được bản thân, rơi thẳng xuống sông.
Kết quả này, dù là Khương Xích và Phục Chân – người biết hắn là Phạm Khinh Chu, và tất cả những người khác, đều không hề ngờ tới.
Phu La Thập không ai bì nổi, mà lại thua hoàn toàn trong phút chốc.
Tõm!
Người đứng xem reo hò, có thể nhận ra rằng Phu La Thập không hề được lòng người khác, những người hiếu kỳ chen nhau lên cầu, để nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của y khi rơi xuống nước.
Sau trận này, ngay cả Phục Chân cũng không còn hứng thú vào Phong Nguyệt Lâu nữa, mà vội rời khỏi nam thành. Trên đường về nhà, Long Ưng hỏi:
- Tiểu tử này là ai?
Khương Xích nói:
- Ta không biết y có được coi là đồ đệ của Tiểu Khả Hãn hay không, chỉ biết rằng, y là một trong số những người mà Tiểu Khả Hãn trực tiếp huấn luyện. Trong số những người này, y là người huênh hoang nhất, bá đạo nhất, vừa rồi, Phạm gia cũng đã thấy tận mắt đấy!
Phục Chân vui vẻ nói:
- Khoan công đã nói từ lâu, thực lực của Phạm gia rất mạnh, nhưng dù có nằm mơ ta cũng không ngờ lại mạnh đến thế, đừng nói là ba chiêu, một chiêu cũng không đỡ nổi.
Danh sách chương