Tương phu nhân mặc bộ đồ cưỡi ngựa, để lộ rõ những đường nét trên cơ thể mình. Dưới sự tô điểm của đôi giày cao bó chân, đôi chân dài của bà càng trở nên hấp dẫn hơn. Không phải Long Ưng chưa từng nhìn thấy những cô nương chân đẹp, nhưng hắn cứ cảm thấy nàng có một sức hút kỳ lạ, có lẽ là do sắc đẹp, hay cử chỉ của nàng đều có hàm ý khêu gợi.
Có tám thuộc hạ đến cùng nàng. Họ rất bình tĩnh và đầy tự tin, nhìn vậy là biết đây là những người giỏi. Nếu như họ đánh hội đồng, cộng thêm Tương phu nhân, hắn chỉ còn nước chạy thoát thân mà thôi. Đoàn người còn dẫn theo mười con ngựa tốt, một con trong số đó rất nổi bật. Không những vì nó rất đẹp, mà đó là nét đẹp hoang dã khó thuần phục, màu lông là một màu nâu, không hề có một sợi nào khác.
Không cần đoán, cũng biết rằng con ngựa này dành cho hắn.
Tinh thần Long Ưng phấn chấn hơn, thầm nghĩ chẳng lẽ mình nghĩ sai hay sao.
Tương phu nhân phát ra tiếng nói dịu dàng như chuông bạc:
- Hôm nay ta muốn xem tài nghệ cưỡi ngựa bắn cung của ngươi. Nếu như ngươi để “Phi Tiễn” hất rơi xuống, thì vi sư coi như không có một đồ đệ như ngươi. Ba tháng sau cũng không cần phải dạy dỗ loại đồ đệ bất tài có dạy cũng không nên người được như ngươi nữa.
Phi Tiễn đứng bật dậy, hai chân đá lung tung, khiến cho tên đại hán đang giữ nó suýt nữa bị đá cho, trông rất khổ sở.
Long Ưng trở nên thoải mái, cười nói:
- Số tiểu đồ hôm nay sẽ thế nào đây? Sáng sớm ra đã bị sư phụ xinh đẹp mắng là có dạy cũng không nên người được. Nhưng hình như sư phụ chưa bắt đầu dạy, làm sao biết ta không nên người được chứ? Tương phu nhân đến bên cạnh hắn, đá đểu:
- Hôm qua là ta cố ý để ngươi có cơ hội nghỉ ngơi thôi, ai ngờ ngươi còn cùng với mấy tên bạn ngu ngốc đến nam thành để gây chuyện, ngươi có giống với người muốn học hành tử tế không chứ?
Long Ưng ghé lại gần bà:
- Nguồn tin của sư phụ nhanh thật đấy, gây chuyện là bản lĩnh tuyệt vời nhất của tiểu đồ. Ha ha! Nhưng cưỡi ngựa cũng là một trong những bản lĩnh xuất chúng của ta. Đưa ngựa đến đây!
Tương phu nhân làm một động tác tay với người đang giữ Phi Tiễn. Hán tử đó ngay lập tức dắt ngựa lại, đưa dây cương cho Long Ưng.
Long Ưng chớp mắt với Phi Tiễn, rồi đùa:
- Phi Tiễn lão huynh à, đại nhân luôn rộng lượng, mặc dù tiểu đệ là người học vấn ít ỏi, nhưng lại là người yêu thương ngựa nhất đấy, không tin có thể hỏi sư phụ của ta. Ha ha!
Mọi người đều mỉm cười, biết rằng hắn nói đến ngựa, nhưng nhằm ám chỉ Tương phu nhân!
Tương phu nhân đáp trả:
- Hi vọng ngươi có thể thuyết phục Phi Tiễn không đá ngươi rớt ngựa.
Kể ra cũng thật là lạ, dây cương vừa được đưa cho Long Ưng, Phi Tiễn đã trở nên yên lặng nhiều, còn thò đầu ra, hít hít hắn. Long Ưng thì cợt nhả dùng mũi của mình chạm vào mũi ngựa, làm cho Tương phu nhân cũng phải ngớ người, những người khác thì khỏi phải nói.
Long Ưng vừa vuốt ve đầu ngựa, vừa ôm lấy cổ ngựa, nói với Tương phu nhân đang ngơ ngác nhìn hắn:
- Thế nào mới được coi là kỹ thuật cưỡi ngựa đạt chuẩn, sư phụ hãy đưa ra điều kiện kiểm tra.
Tương phu nhân lườm hắn, rồi phi người lên con tuấn mã vừa được dắt đến cho bà, nói:
- Khi đến được đích, là coi như ngươi qua cửa.
Nàng hét một tiếng, vung roi lên, quất vào mông ngựa, rồi lao về phía cửa, mất hút.
Long Ưng kêu to “Sư phụ lừa người”, rồi phi thân lên ngựa, Phi Tiễn thực là danh bất hư truyền, lao theo Tương phu nhân như một mũi tên. Những đại hán khác cũng ào ạt lên ngựa, mười con ngựa nhanh chóng lao ra khỏi Phi Hà Các.
Tài cưỡi ngựa của Tương phu nhân quả thực rất giỏi, luôn là người dẫn đầu. Nàng chuyên chọn những chỗ trập trùng thế núi để đi, gặp suối thì băng qua suối, gặp rừng thì lướt qua rừng. Những địa thế nguy hiểm cũng không làm khó được bà. Mặc dù không để Long Ưng hít bụi được, nhưng một lúc sau, ba hạ thủ của bà đã bị bỏ lại xa phía sau. Những người khác thì cũng khó khăn lắm mới theo kịp được, người gần bà nhất cũng cách đến bảy, tám trượng.
Long Ưng đuổi theo đến bên cạnh bà, chỉ còn cách nửa thân ngựa, rồi cười hì hì:
- có phải Sư phụ còn muốn kiểm tra kỹ thuật trên ngựa của đồ đệ không, ví dụ như vừa phi ngựa vừa hôn chẳng hạn…Ối!
Tương phu nhân giơ tay quất một roi về phía hắn, Long Ưng rạp người, rồi lại né sang một bên, tránh được một roi nữa. Tương phu nhân cười, rồi tăng tốc, vượt hắn gần một trượng.
Long Ưng cười ha ha, bay lên khỏi ngựa về phía Tương phu nhân, đâu còn chút gì gọi là tôn sư trọng đạo?
Tương phu nhân cười nói:
- Giờ trò quân pháp bất vị thân với sư phụ nhanh như vậy, đồ đệ ngươi đúng là hay làm chuyện tốt.
Sau đó, tay bà ấn vào lưng ngựa, tung một cước đá về phía bụng hắn. Góc độ và thời gian tấn công nắm rất chuẩn. Điều lợi hại nhất là chân chưa tới nơi, mà chân khí đã cột chặt Long Ưng lại rồi.
Long Ưng nhẹ nhàng đáp lại:
- Sư phụ hiểu lầm rồi! Ta thấy sư phụ đối với ta ơn trọng như núi, nên mới muốn làm thân với sư phụ thôi!
Ầm!
Long Ưng đập tay lên giày của bà, mượn lực lộn ngang trên không, trở về lưng Phi Tiễn. Lòng thầm ớn lạnh, chân khí của con mụ này băng hàn âm độc, giống như Đát Kỷ vậy.
Tương phu nhân cười nói:
- Quả nhiên là đồ đệ tốt của ta.
Nói đoạn, bà đã kéo khoảng cách giữa hai người đến ba trượng, rồi lại nhảy lên không trung, bay qua một dòng sông rộng khoảng nửa trượng. Sau khi đến bờ bên kia, bà rẽ trái phi về con đường đất phía dưới dốc.
Long Ưng đã nhìn thấy thành bảo phía trước, nhìn vị trí thì biết đây là một “soái lũy” khác, lòng thầm kêu cứu. Tương phu nhân dẫn hắn đến đây, rõ ràng là không chỉ đơn giản là muốn kiểm tra kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn, mà là dẫn hắn đến một nơi có cánh cũng khó mà bay, để xem hắn thực sự là ai.
Hai người gần như chạy song song vào soái lũy.
Long Ưng cũng không hiểu tại sao mình lại chịu vào lũy cùng với bà, có lẽ là do vẫn hi vọng mình gặp may, hoặc vì không có dự cảm nguy hiểm, hoặc có thể chỉ là do tuân theo những quy định của trận so tài cưỡi ngựa.
Quy mô của soái lũy trái giống với soái lũy phải của Khoan Ngọc, điều khác biệt duy nhất là chính giữa thành trì là một đại giáo trường hình vuông để luyện binh, rộng đến hai ngàn bước. Đằng xa đã nhìn thấy có hơn hai mươi người cao thấp khác nhau. Một bên thì có hơn mười bia bắn tên, mấy cái trong số đó còn cắm cung tên dài.
Trên đường phố không một bóng người, tường thành kín đáo và sâm nghiêm. Khắp nơi đều bố trí quân lính. Chỉ cần đóng cửa lũy vào là trở thành bắt ba ba trong hũ.
Tương phu nhân đi chậm lại, ánh mắt liếc sang phía hắn, cười tươi nói:
- Kỹ thuật cưỡi ngựa của đồ nhi thật cao siêu, vi sư cảm thấy được an ủi nhiều.
Giờ đây Long Ưng đã vất sinh tử sang một bên, quyết định cược một phen với trực giác của mình, cười hì hì nói:
- Bao giờ thì mới có thể đọ sức trên giường với sư phụ đây?
Tương phu nhân liếc về phía hắn rồi cười nói:
- Vậy thì cần phải xem đồ nhi có nghe lời ta dạy không rồi.
Chính trong lúc này, Long Ưng cảm thấy trên tường thành có một đôi mắt sắc lạnh, đang ngầm quan sát hắn, dường như có thể nhìn xuyên thấu suy nghĩ của mình. Lòng hắn thầm nghĩ, thật lợi hại, nhưng trên mặt thì đương nhiên vờ như không biết gì, và hắn biết rằng Tiểu Khả Hãn đã tới, đang ở một góc theo dõi.
Hắn nhìn về đám người trên đại giáo trường cách họ chưa tới ba mươi trượng, rồi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Hắn nhận ra hai người, một người trong số đó là Thiên Bàng. Trước kia hắn đóng giả làm thần y xấu xí đi cùng Thái Á và những người Hề khác về phía bắc, Ngưng Diễm phái Thiên Bàng đóng giả một cao thủ vì bị thương mà phản lại Đốt Quyết, đã bị Long Ưng bóc mẽ. Long Ưng không những không giết y, mà còn giả vờ để y giả chết, khiến y có thể lẩn về Đột Quyết, gặp lại người nhà. Không ngờ y lại xuất hiện trong tổng đàn Đại Giang Liên, mà dường như còn được trọng dụng nữa?
Y thực sự là người đã nhìn thấy gương mặt thật của hắn, nhưng liệu y có bóc trần hắn hay không, cơ hội là 50-50.
Một người khác mà hắn nhận ra, trông khôi ngô kỳ vĩ, từng cùng với Bí nữ Vạn Sĩ Cơ Thuần chặn đánh hắn cùng Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình trên biển. Tiếng nói dịu dàng êm tai của hắn, và thái độ si mê Vạn Sĩ Cơ Thuần của hắn, đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Long Ưng. Nếu như hắn không đoán sai, người này chính là kẻ đứng thứ ba ở Đại Giang Liên – Thống soái Cao Kỳ Trạm.
Long Ưng cũng cảm nhận được rằng, ngoài Cao Kỳ Trạm và Thiên Bàng, hơn hai mươi cao thủ khác có mặt ở đây đều ngầm giữ sức chờ đợi, nên hắn thấy bình tĩnh nhiều, bèn quay sang nói với Tương phu nhân:
- Nghe lời có gì hay chứ? Sư phụ lên giường là có thể hiểu được hàm ý thật sự của lời này của tiểu đồ. Ha ha! Sướng thật.
Tương phu nhân cười liếc nhìn hắn, đôi mắt đẹp biết nói dường như đang nói với hắn rằng “qua được cửa hiện tại đã rồi hẵng khua môi múa mép”. Nhìn hai con ngựa của họ đang dần đến gần, nhị thống soái Cao Kỳ Trạm vỗ tay mỉm cười nói:
- Chỉ cần nhìn thấy Phi Tiễn khuất phục thế kia là biết rằng không những kỹ thuật cưỡi của Phạm huynh rất giỏi, mà còn là cao thủ thuần phục ngựa.
Tương phu nhân phì cười nói:
- Thiếp thì không nhận ra điều này có liên quan gì đến kỹ thuật thuần phục ngựa, có lẽ là mùi hôi của người và ngựa giống nhau đúng không!
Long Ưng nhún vai nói đểu:
- vừa rồi chẳng phải Sư phụ đã khen đồ nhi cưỡi rất giỏi sao? Cao thống soái nhìn thấy cũng ta, cũng có cảm giác như vậy. Ha ha!
thật sự sau khi vào thành Tương phu nhân có nói rằng kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn rất tốt. Nhưng giờ đây, với điệu bộ và ngữ khí của Long Ưng, câu này đã đầy ám muội. Một lời hai ý, vô cùng thông minh, với sự lanh lợi của Tương phu nhân, giờ đây cũng không đưa ra được lời phản bác nào, đành phải chịu ngậm tăm.
Ở Đại Giang Liên, Tương phu nhân là người có uy quyền rất lớn. Mặc dù xinh đẹp, nhưng không ai dám buông lời trêu chọc bà, và chưa ai dám trêu chọc một cách sỗ sàng công khai thế này. Phần lớn mọi người đều muốn cười mà không dám. Không khí căng thẳng như dây cung giãn ra rất nhiều.
Long Ưng nhận ra rằng thỉnh thoảng có người nhìn sang Thiên Bàng, sau đó bèn trở nên trầm tĩnh, biết rằng bởi lẽ Thiên Bàng “không nhận ra hắn là Long Ưng”, vì vậy buông lỏng cảnh giác. Và hắn hoàn toàn yên tâm, biết rằng Thiên Bàng vẫn đứng về phe hắn.
Hai người cùng phi xuống ngựa, giờ đây những người khác mới lục tục vào thành.
Long Ưng vén ống tay áo lên một cách khoa trương, nói:
- Sau khi cưỡi là bắn! Sư phụ! Có đúng không?
*Ở đây chơi chữ. Long Ưng đang trêu Tương phu nhân. “Cưỡi” và “Bắn” trong tiếng Trung ám chỉ việc của nam nữ. Cưỡi thì không cần giải thích rồi, còn bắn có nghĩa là người nam…
Tương phu nhân suýt nữa thì muốn giết hắn, nhưng lại không thể nổi giận, quay sang nói với Cao Kỳ Trạm:
- Tên đồ đệ tồi này của ta không đổi được tính, to gan lớn mật, hành vi thì khoa trương, thiếp thân tạm thời giao hắn cho Nhị thống soái quản giáo, kiểm tra kỹ thuật bắn tên của hắn.
Cao Kỳ Trạm nói rất xúc động:
- Kỳ Trạm đâu đủ tư cách để kiểm tra tiễn thuật của Phạm huynh? Kỳ Trạm luôn tự xưng là Tiễn Kỹ, giờ mới biết thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn. Phạm huynh cứ bắn bừa vài mũi, để ta được mở mang tầm mắt.
Tại đây có lẽ chỉ Long Ưng mới hiểu được hàm ý phía sau câu nói của y. Bởi lẽ Thiên Bàng không phát ra ám hiệu chỉ rằng hắn chính là Long Ưng, khiến cho Cao Kỳ Trạm chắc mẩm rằng hắn là Phạm Khinh Chu, ý y muốn nói rằng, trên thế gian này, ngoài Long Ưng, còn có một thần tiễn thủ như Phạm Khinh Chu, thật khiến y cảm thán.
Long Ưng vẫn không chịu tha cho Tương phu nhân, quay ra cười với bà:
- Sư phụ nghe thấy rồi đấy! Tiểu đồ thích bắn thế nào thì bắn như thế. Ha ha!
Tương phu nhân lườm hắn, rồi tức giận nói:
- Bia ở kia, không phải ở đây.
Lời vừa nói xong, bà cũng cảm thấy lỡ miệng. Với tu vi của bà mà cũng phải đỏ mặt, điều này khiến nàng càng trở nên rạng rỡ hơn làm mọi người đều phải nhìn ngơ ngác.
Thiên Bàng bước lên trước, đưa trường cung trong tay cho Long Ưng, rồi lại đưa ống tên trên vai cho hắn, sau khi nhìn hắn bằng một ánh mắt đầy ý tứ, bèn lui về một bên.
Có tám thuộc hạ đến cùng nàng. Họ rất bình tĩnh và đầy tự tin, nhìn vậy là biết đây là những người giỏi. Nếu như họ đánh hội đồng, cộng thêm Tương phu nhân, hắn chỉ còn nước chạy thoát thân mà thôi. Đoàn người còn dẫn theo mười con ngựa tốt, một con trong số đó rất nổi bật. Không những vì nó rất đẹp, mà đó là nét đẹp hoang dã khó thuần phục, màu lông là một màu nâu, không hề có một sợi nào khác.
Không cần đoán, cũng biết rằng con ngựa này dành cho hắn.
Tinh thần Long Ưng phấn chấn hơn, thầm nghĩ chẳng lẽ mình nghĩ sai hay sao.
Tương phu nhân phát ra tiếng nói dịu dàng như chuông bạc:
- Hôm nay ta muốn xem tài nghệ cưỡi ngựa bắn cung của ngươi. Nếu như ngươi để “Phi Tiễn” hất rơi xuống, thì vi sư coi như không có một đồ đệ như ngươi. Ba tháng sau cũng không cần phải dạy dỗ loại đồ đệ bất tài có dạy cũng không nên người được như ngươi nữa.
Phi Tiễn đứng bật dậy, hai chân đá lung tung, khiến cho tên đại hán đang giữ nó suýt nữa bị đá cho, trông rất khổ sở.
Long Ưng trở nên thoải mái, cười nói:
- Số tiểu đồ hôm nay sẽ thế nào đây? Sáng sớm ra đã bị sư phụ xinh đẹp mắng là có dạy cũng không nên người được. Nhưng hình như sư phụ chưa bắt đầu dạy, làm sao biết ta không nên người được chứ? Tương phu nhân đến bên cạnh hắn, đá đểu:
- Hôm qua là ta cố ý để ngươi có cơ hội nghỉ ngơi thôi, ai ngờ ngươi còn cùng với mấy tên bạn ngu ngốc đến nam thành để gây chuyện, ngươi có giống với người muốn học hành tử tế không chứ?
Long Ưng ghé lại gần bà:
- Nguồn tin của sư phụ nhanh thật đấy, gây chuyện là bản lĩnh tuyệt vời nhất của tiểu đồ. Ha ha! Nhưng cưỡi ngựa cũng là một trong những bản lĩnh xuất chúng của ta. Đưa ngựa đến đây!
Tương phu nhân làm một động tác tay với người đang giữ Phi Tiễn. Hán tử đó ngay lập tức dắt ngựa lại, đưa dây cương cho Long Ưng.
Long Ưng chớp mắt với Phi Tiễn, rồi đùa:
- Phi Tiễn lão huynh à, đại nhân luôn rộng lượng, mặc dù tiểu đệ là người học vấn ít ỏi, nhưng lại là người yêu thương ngựa nhất đấy, không tin có thể hỏi sư phụ của ta. Ha ha!
Mọi người đều mỉm cười, biết rằng hắn nói đến ngựa, nhưng nhằm ám chỉ Tương phu nhân!
Tương phu nhân đáp trả:
- Hi vọng ngươi có thể thuyết phục Phi Tiễn không đá ngươi rớt ngựa.
Kể ra cũng thật là lạ, dây cương vừa được đưa cho Long Ưng, Phi Tiễn đã trở nên yên lặng nhiều, còn thò đầu ra, hít hít hắn. Long Ưng thì cợt nhả dùng mũi của mình chạm vào mũi ngựa, làm cho Tương phu nhân cũng phải ngớ người, những người khác thì khỏi phải nói.
Long Ưng vừa vuốt ve đầu ngựa, vừa ôm lấy cổ ngựa, nói với Tương phu nhân đang ngơ ngác nhìn hắn:
- Thế nào mới được coi là kỹ thuật cưỡi ngựa đạt chuẩn, sư phụ hãy đưa ra điều kiện kiểm tra.
Tương phu nhân lườm hắn, rồi phi người lên con tuấn mã vừa được dắt đến cho bà, nói:
- Khi đến được đích, là coi như ngươi qua cửa.
Nàng hét một tiếng, vung roi lên, quất vào mông ngựa, rồi lao về phía cửa, mất hút.
Long Ưng kêu to “Sư phụ lừa người”, rồi phi thân lên ngựa, Phi Tiễn thực là danh bất hư truyền, lao theo Tương phu nhân như một mũi tên. Những đại hán khác cũng ào ạt lên ngựa, mười con ngựa nhanh chóng lao ra khỏi Phi Hà Các.
Tài cưỡi ngựa của Tương phu nhân quả thực rất giỏi, luôn là người dẫn đầu. Nàng chuyên chọn những chỗ trập trùng thế núi để đi, gặp suối thì băng qua suối, gặp rừng thì lướt qua rừng. Những địa thế nguy hiểm cũng không làm khó được bà. Mặc dù không để Long Ưng hít bụi được, nhưng một lúc sau, ba hạ thủ của bà đã bị bỏ lại xa phía sau. Những người khác thì cũng khó khăn lắm mới theo kịp được, người gần bà nhất cũng cách đến bảy, tám trượng.
Long Ưng đuổi theo đến bên cạnh bà, chỉ còn cách nửa thân ngựa, rồi cười hì hì:
- có phải Sư phụ còn muốn kiểm tra kỹ thuật trên ngựa của đồ đệ không, ví dụ như vừa phi ngựa vừa hôn chẳng hạn…Ối!
Tương phu nhân giơ tay quất một roi về phía hắn, Long Ưng rạp người, rồi lại né sang một bên, tránh được một roi nữa. Tương phu nhân cười, rồi tăng tốc, vượt hắn gần một trượng.
Long Ưng cười ha ha, bay lên khỏi ngựa về phía Tương phu nhân, đâu còn chút gì gọi là tôn sư trọng đạo?
Tương phu nhân cười nói:
- Giờ trò quân pháp bất vị thân với sư phụ nhanh như vậy, đồ đệ ngươi đúng là hay làm chuyện tốt.
Sau đó, tay bà ấn vào lưng ngựa, tung một cước đá về phía bụng hắn. Góc độ và thời gian tấn công nắm rất chuẩn. Điều lợi hại nhất là chân chưa tới nơi, mà chân khí đã cột chặt Long Ưng lại rồi.
Long Ưng nhẹ nhàng đáp lại:
- Sư phụ hiểu lầm rồi! Ta thấy sư phụ đối với ta ơn trọng như núi, nên mới muốn làm thân với sư phụ thôi!
Ầm!
Long Ưng đập tay lên giày của bà, mượn lực lộn ngang trên không, trở về lưng Phi Tiễn. Lòng thầm ớn lạnh, chân khí của con mụ này băng hàn âm độc, giống như Đát Kỷ vậy.
Tương phu nhân cười nói:
- Quả nhiên là đồ đệ tốt của ta.
Nói đoạn, bà đã kéo khoảng cách giữa hai người đến ba trượng, rồi lại nhảy lên không trung, bay qua một dòng sông rộng khoảng nửa trượng. Sau khi đến bờ bên kia, bà rẽ trái phi về con đường đất phía dưới dốc.
Long Ưng đã nhìn thấy thành bảo phía trước, nhìn vị trí thì biết đây là một “soái lũy” khác, lòng thầm kêu cứu. Tương phu nhân dẫn hắn đến đây, rõ ràng là không chỉ đơn giản là muốn kiểm tra kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn, mà là dẫn hắn đến một nơi có cánh cũng khó mà bay, để xem hắn thực sự là ai.
Hai người gần như chạy song song vào soái lũy.
Long Ưng cũng không hiểu tại sao mình lại chịu vào lũy cùng với bà, có lẽ là do vẫn hi vọng mình gặp may, hoặc vì không có dự cảm nguy hiểm, hoặc có thể chỉ là do tuân theo những quy định của trận so tài cưỡi ngựa.
Quy mô của soái lũy trái giống với soái lũy phải của Khoan Ngọc, điều khác biệt duy nhất là chính giữa thành trì là một đại giáo trường hình vuông để luyện binh, rộng đến hai ngàn bước. Đằng xa đã nhìn thấy có hơn hai mươi người cao thấp khác nhau. Một bên thì có hơn mười bia bắn tên, mấy cái trong số đó còn cắm cung tên dài.
Trên đường phố không một bóng người, tường thành kín đáo và sâm nghiêm. Khắp nơi đều bố trí quân lính. Chỉ cần đóng cửa lũy vào là trở thành bắt ba ba trong hũ.
Tương phu nhân đi chậm lại, ánh mắt liếc sang phía hắn, cười tươi nói:
- Kỹ thuật cưỡi ngựa của đồ nhi thật cao siêu, vi sư cảm thấy được an ủi nhiều.
Giờ đây Long Ưng đã vất sinh tử sang một bên, quyết định cược một phen với trực giác của mình, cười hì hì nói:
- Bao giờ thì mới có thể đọ sức trên giường với sư phụ đây?
Tương phu nhân liếc về phía hắn rồi cười nói:
- Vậy thì cần phải xem đồ nhi có nghe lời ta dạy không rồi.
Chính trong lúc này, Long Ưng cảm thấy trên tường thành có một đôi mắt sắc lạnh, đang ngầm quan sát hắn, dường như có thể nhìn xuyên thấu suy nghĩ của mình. Lòng hắn thầm nghĩ, thật lợi hại, nhưng trên mặt thì đương nhiên vờ như không biết gì, và hắn biết rằng Tiểu Khả Hãn đã tới, đang ở một góc theo dõi.
Hắn nhìn về đám người trên đại giáo trường cách họ chưa tới ba mươi trượng, rồi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Hắn nhận ra hai người, một người trong số đó là Thiên Bàng. Trước kia hắn đóng giả làm thần y xấu xí đi cùng Thái Á và những người Hề khác về phía bắc, Ngưng Diễm phái Thiên Bàng đóng giả một cao thủ vì bị thương mà phản lại Đốt Quyết, đã bị Long Ưng bóc mẽ. Long Ưng không những không giết y, mà còn giả vờ để y giả chết, khiến y có thể lẩn về Đột Quyết, gặp lại người nhà. Không ngờ y lại xuất hiện trong tổng đàn Đại Giang Liên, mà dường như còn được trọng dụng nữa?
Y thực sự là người đã nhìn thấy gương mặt thật của hắn, nhưng liệu y có bóc trần hắn hay không, cơ hội là 50-50.
Một người khác mà hắn nhận ra, trông khôi ngô kỳ vĩ, từng cùng với Bí nữ Vạn Sĩ Cơ Thuần chặn đánh hắn cùng Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình trên biển. Tiếng nói dịu dàng êm tai của hắn, và thái độ si mê Vạn Sĩ Cơ Thuần của hắn, đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Long Ưng. Nếu như hắn không đoán sai, người này chính là kẻ đứng thứ ba ở Đại Giang Liên – Thống soái Cao Kỳ Trạm.
Long Ưng cũng cảm nhận được rằng, ngoài Cao Kỳ Trạm và Thiên Bàng, hơn hai mươi cao thủ khác có mặt ở đây đều ngầm giữ sức chờ đợi, nên hắn thấy bình tĩnh nhiều, bèn quay sang nói với Tương phu nhân:
- Nghe lời có gì hay chứ? Sư phụ lên giường là có thể hiểu được hàm ý thật sự của lời này của tiểu đồ. Ha ha! Sướng thật.
Tương phu nhân cười liếc nhìn hắn, đôi mắt đẹp biết nói dường như đang nói với hắn rằng “qua được cửa hiện tại đã rồi hẵng khua môi múa mép”. Nhìn hai con ngựa của họ đang dần đến gần, nhị thống soái Cao Kỳ Trạm vỗ tay mỉm cười nói:
- Chỉ cần nhìn thấy Phi Tiễn khuất phục thế kia là biết rằng không những kỹ thuật cưỡi của Phạm huynh rất giỏi, mà còn là cao thủ thuần phục ngựa.
Tương phu nhân phì cười nói:
- Thiếp thì không nhận ra điều này có liên quan gì đến kỹ thuật thuần phục ngựa, có lẽ là mùi hôi của người và ngựa giống nhau đúng không!
Long Ưng nhún vai nói đểu:
- vừa rồi chẳng phải Sư phụ đã khen đồ nhi cưỡi rất giỏi sao? Cao thống soái nhìn thấy cũng ta, cũng có cảm giác như vậy. Ha ha!
thật sự sau khi vào thành Tương phu nhân có nói rằng kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn rất tốt. Nhưng giờ đây, với điệu bộ và ngữ khí của Long Ưng, câu này đã đầy ám muội. Một lời hai ý, vô cùng thông minh, với sự lanh lợi của Tương phu nhân, giờ đây cũng không đưa ra được lời phản bác nào, đành phải chịu ngậm tăm.
Ở Đại Giang Liên, Tương phu nhân là người có uy quyền rất lớn. Mặc dù xinh đẹp, nhưng không ai dám buông lời trêu chọc bà, và chưa ai dám trêu chọc một cách sỗ sàng công khai thế này. Phần lớn mọi người đều muốn cười mà không dám. Không khí căng thẳng như dây cung giãn ra rất nhiều.
Long Ưng nhận ra rằng thỉnh thoảng có người nhìn sang Thiên Bàng, sau đó bèn trở nên trầm tĩnh, biết rằng bởi lẽ Thiên Bàng “không nhận ra hắn là Long Ưng”, vì vậy buông lỏng cảnh giác. Và hắn hoàn toàn yên tâm, biết rằng Thiên Bàng vẫn đứng về phe hắn.
Hai người cùng phi xuống ngựa, giờ đây những người khác mới lục tục vào thành.
Long Ưng vén ống tay áo lên một cách khoa trương, nói:
- Sau khi cưỡi là bắn! Sư phụ! Có đúng không?
*Ở đây chơi chữ. Long Ưng đang trêu Tương phu nhân. “Cưỡi” và “Bắn” trong tiếng Trung ám chỉ việc của nam nữ. Cưỡi thì không cần giải thích rồi, còn bắn có nghĩa là người nam…
Tương phu nhân suýt nữa thì muốn giết hắn, nhưng lại không thể nổi giận, quay sang nói với Cao Kỳ Trạm:
- Tên đồ đệ tồi này của ta không đổi được tính, to gan lớn mật, hành vi thì khoa trương, thiếp thân tạm thời giao hắn cho Nhị thống soái quản giáo, kiểm tra kỹ thuật bắn tên của hắn.
Cao Kỳ Trạm nói rất xúc động:
- Kỳ Trạm đâu đủ tư cách để kiểm tra tiễn thuật của Phạm huynh? Kỳ Trạm luôn tự xưng là Tiễn Kỹ, giờ mới biết thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn. Phạm huynh cứ bắn bừa vài mũi, để ta được mở mang tầm mắt.
Tại đây có lẽ chỉ Long Ưng mới hiểu được hàm ý phía sau câu nói của y. Bởi lẽ Thiên Bàng không phát ra ám hiệu chỉ rằng hắn chính là Long Ưng, khiến cho Cao Kỳ Trạm chắc mẩm rằng hắn là Phạm Khinh Chu, ý y muốn nói rằng, trên thế gian này, ngoài Long Ưng, còn có một thần tiễn thủ như Phạm Khinh Chu, thật khiến y cảm thán.
Long Ưng vẫn không chịu tha cho Tương phu nhân, quay ra cười với bà:
- Sư phụ nghe thấy rồi đấy! Tiểu đồ thích bắn thế nào thì bắn như thế. Ha ha!
Tương phu nhân lườm hắn, rồi tức giận nói:
- Bia ở kia, không phải ở đây.
Lời vừa nói xong, bà cũng cảm thấy lỡ miệng. Với tu vi của bà mà cũng phải đỏ mặt, điều này khiến nàng càng trở nên rạng rỡ hơn làm mọi người đều phải nhìn ngơ ngác.
Thiên Bàng bước lên trước, đưa trường cung trong tay cho Long Ưng, rồi lại đưa ống tên trên vai cho hắn, sau khi nhìn hắn bằng một ánh mắt đầy ý tứ, bèn lui về một bên.
Danh sách chương