Bên ngoài Ngự Thư Phòng, Lệnh Vũ và Phong Quá Đình đang nói chuyện. Phong Quá Đình nhìn thấy hắn, bèn bước tới nắm lấy tay Long Ưng rồi nói:
- Hãy đợi ta!
Nói xong gã bèn vào Ngự Thư Phòng gặp Võ Chiếu.
Long Ưng và Lệnh Vũ đến bên ngoài tòa nhà chính nói chuyện.
Long Ưng chúc mừng:
- Về sau phải xưng hô thế nào với ngươi đây? Lệnh Vũ nói:
- Giờ đây là Chính Thống Lĩnh, bên trên còn có Đại Thống Lĩnh. Trước kia không biết đã đánh bao nhiêu trận, góp nhặt công để thăng tới chức Phó Thống Lĩnh. Ai ngờ đến thanh lâu một chuyến mà được thăng cấp phá lệ. Muốn thăng từ cấp Phó Thống tới cấp Chính Thống không hề dễ dàng. Giờ đây Tiểu Từ đã thăng lên chức vị của ta trước kia. Những huynh đệ khác thì từ phi kỵ Ngự Vệ cấp 1 thăng lên làm Tương Biện, vô cùng tự hào. Chỉ là về sau khó lòng có thể cùng các huynh đệ tới Phương Hoa Các phong lưu vui vẻ nữa rồi.
Long Ưng nói:
- Nếu không có chuyện gì thì không thể nào như vậy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà Thánh thượng lại nắm rõ như lòng bàn tay về chuyện chúng ta đi tới thanh lâu vậy?
Lệnh Vũ thở ra một hơi rồi nói:
- Đêm qua, sau khi chúng ta đi về, bị người trong Thôi Sự viện (Viện thẩm phán) ngăn ra để hỏi. Do chưa nói trước với nhau, nên đành nói toàn bộ sự thật. Ta còn tưởng rằng sắp có họa lớn, cả đêm không thể ngủ nổi. Ai ngờ sáng nay toàn bộ được gọi đi triệu kiến Thánh thượng! Ha! Đừng tưởng bình thường Tiểu Mã cứng đầu là thế, nhưng người sợ nhất là gã ta, mặt xanh lét không còn hình người nữa. Ha! Kết quả là Thánh thượng không những không trách cứ chúng ta, mà còn tán thưởng một hồi. Nói rằng chúng ta phối hợp với Long Ưng rất chặt chẽ, lập ba đại công. Rồi Thánh thượng ban thăng chức ngay tại chỗ. Mặc dù sợ hết hồn, nhưng đương nhiên điều này rất xứng đáng. Thánh thượng lại ra lệnh, về sau Ưng gia có việc cần đến bọn ta, bọn ta có thể phối hợp với Ưng gia mà không cần hỏi ý Thánh thượng. Ha! Điều đáng cười nhất là những thuộc hạ khác của ta đều trách ta không chọn họ để theo hầu Ưng gia, khiến ta không thể ứng phó lại nổi.
Long Ưng nói:
- Còn người đẹp Cử Cử của ngươi thì sao?
Lệnh Vũ mơ màng nói:
- Thật không thể nào cảm tạ được hết đại ân. Cử Cử đã hẹn ta hôm nay sau khi làm việc xong cùng nàng đi chèo thuyền. Thật không ngờ Lệnh Vũ ta lại có ngày hôm nay, giấc mơ đã trở thành sự thực rồi. Cử Cử thực sự là một cô gái tốt, nếu như nàng ấy đồng ý đi theo ta, Lệnh Vũ ta nhất định sẽ không phụ nàng ấy.
Long Ưng mừng rỡ hỏi tiếp:
- Còn những huynh đệ khác thì sao?
Lệnh Vũ nói:
- Ta là người may mắn nhất rồi. Hình như Tiểu Vũ và Vịnh Phương có chút cảm tình. Còn những người khác thì phải xem ông trời sắp xếp. May mà đêm qua ta giữ lại thực lực, vẫn có thể để cho các huynh đệ đến Phương Hoa Các gặp các người đẹp đó. Giờ đây quân chức đã khác rồi, đã có điều kiện tốt hơn để theo đuổi họ.
Đúng lúc đó Phong Quá Đình bước ra. Hai người vui vẻ chào tạm biệt Lệnh Vũ, rồi bước về phía tòa lầu chính.
Long Ưng nói:
- Phong công tử không cưỡi ngựa sao?
Phong Quá Đình nói:
- Ta nhàn rỗi chẳng có việc gì. Đi bộ cũng là một sự hưởng thụ.
Long Ưng nói:
- Không ngờ công tử và Lệnh Vũ lại thân nhau đến vậy.
Phong Quá Đình nói:
- Lệnh Vũ là ái tướng tâm phúc của Thánh thượng. Đã từng đánh thắng nhiều trận, lại phụ trách thu thập tình báo nữa. Quá Đình đã từng hợp tác với gã một lần.
Long Ưng thầm nói hóa ra là vậy. Mỗi nước cờ của Võ Chiếu đều phải suy nghĩ thật kỹ lưỡng.
Phong Quá Đình nói:
- Sau buổi triều sớm mai, Thánh thượng sẽ gặp ba chúng ta ở phòng nghị chính Trinh Quán điện của cung thành. Long huynh phụ trách hẹn tiểu tử kia, hãy nhớ rằng dặn gã đừng nói linh tinh, khiến chúng ta khó xử.
Long Ưng nói:
- Yên tâm đi! Tiểu tử này đã sợ mất mạng hơn bất kỳ lúc nào trước đó rồi.
Phong Quá Đình không để ý. Có lẽ là vì không quan tâm đến chuyện riêng của Vạn Nhận Vũ. Gã nói:
- Hôm qua Quá Đình đã gặp Mẫn Huyền Thanh. Cô gái này rất có hứng thú với ngươi, nhờ Phong Quá Đình tìm cơ hội để được gặp mặt ngươi. Đừng tưởng rằng nàng là một cô gái tùy tiện, nàng chẳng để mắt nhiều tới ai đâu. Có điều thực sự nàng là một người dám yêu dám hận. Cũng không phải lo nàng sẽ quấn lấy ngươi, thân phận nữ tử phong lưu nhất sẽ không bao giờ thay đổi vì bất kỳ người nào, không hổ là cô gái kỳ lạ ở Thần Đô.
Long Ưng cười nói:
- Có phải Phong công tử và nàng có quan hệ với nhau không. Nàng có thể không lọt mắt bất kỳ ai, nhưng sao có thể bỏ qua ngươi được chứ?
Phong Quá Đình cười nói:
- Có chỗ nào chưa từng đi qua, có người nào chưa từng yêu mến ta chứ. Chúng ta là những quân nhân sống trên lưỡi đao. Nếu lúc nhàn rỗi không tận hưởng cuộc sống, là có lỗi với chính mình. Có điều Quá Đình không quen trả lời những vấn đề này. Để lại một chút không gian để tưởng tượng chẳng phải đẹp hơn nhiều sao? Long huynh giờ sẽ đi đâu?
Long Ưng nói:
- Tiểu đệ phụng mệnh Thánh thượng, phải tìm Bàn công công nói chuyện.
Phong Quá Đình nói:
- Trưa mai chúng ta cùng ăn cơm với Mẫn Huyền Thanh được không?
Long Ưng cười nói:
- Đương nhiên là cầu còn chẳng được. Vậy quyết định thế nhé, Phong công tử thật là nhiệt tình!
Phong Quá Đình nói:
- Có mỹ nữ ở cùng là một chuyện tao nhã phong lưu. Chuyện này lại có liên quan tới Long huynh, sao ta dám không nhiệt tình chứ?
Lúc này đã tới hoàng thành, hai người chia tay rồi tự đi làm việc của mình.
Trên chiếc bàn dài bày đầy những sơn hào hải vị. Khi Long Ưng tới, Bàn công công nổi danh tham ăn đang ngồi bên bàn ăn hùng hục.
Sau khi bước vào, vừa ăn vừa uống, Long Ưng nói thật tường tận những chuyện xảy ra trong hai ngày vừa rồi.
Bàn công công nghe xong bèn nhắm đôi mắt bé xíu lại, một lúc lâu sau mới mở ra nói:
- Sau khi Võ Chiếu cảnh cáo Pháp Minh, đã cảnh cáo một lời khác với ta.
Long Ưng ngạc nhiên nói:
- Không phải chứ. Khi bà ta nói tới ngài thực sự rất thành khẩn thực lòng, tất cả mọi điều đều rất thành thật.
Bàn công công mỉm cười nói:
- Trên thế gian phụ nữ ở hai nơi là lợi hại nhất, ngươi nói xem đó là hai nơi nào?
Long Ưng không trả lời được, chỉ có thể đoán ra một trong số đó.
Bàn công công nói:
- Đó chính là hoàng cung và thanh lâu. Thật ra hai nơi này chẳng có khác biệt gì lớn. Phụ nữ trong hoàng cung tranh giành quyền lực, phụ nữ trong thanh lâu lại muốn nhắm vào túi tiền của ngươi. Hoàng hậu của tiên đế lợi hại lắm phải không! Nhưng lại bị Võ Chiều lừa sát đất. Kết quả rằng không những không giữ được vị trí của mình, mà còn mất mạng. Vận mệnh của tiểu tử ngươi bây giờ cũng chẳng khác biệt là mấy, giá trị bị lừa cũng ngang nhau. Hãy nói cho ta biết, giá trị của ngươi đối với Võ Chiếu nằm ở đâu?
Long Ưng nói:
- Phải nói về nhiều phương diện, phức tạp đến độ ngay cả ta cũng không rõ nữa.
Bàn công công nói:
- Hãy nói việc mấy ngày nay trước. Giết Tiết Hoài Nghĩa khiến cho mối quan hệ giữa Pháp Minh và bà ta dần lắng lại. Điều hay nhất là nhân cơ hội này Võ Chiếu đuổi hơn 1000 tên hòa thượng giả tại Bạch Mã Tự đến nơi xa. Nhổ cả gốc thế lực Pháp Minh tại Thần Đô lên. Nếu không, người tối qua bị chặt đầu sẽ là người của Tiết Hoài Nghĩa chứ không phải tên ngốc đến từ Tịnh Niệm Thiền Viện.
Long Ưng gật đầu nói:
- Đúng là như vậy.
Bàn công công nói:
- Có thể thấy giá trị của tên Tà Đế không ngừng tăng lên đối với bà ta. Đây là một toan tính rất nhỏ bé. Ngươi làm nhiệm vụ cho ba tà đồng nghĩa với việc bà ta đích thân làm nó, mang tới cho bà ta sự hài lòng và niềm vui mà trước đó chưa từng có. Vì vậy bà ta càng ân sủng ngươi, do không thể thay ngươi bằng người khác.
Long Ưng nói:
- Tiểu tử chưa nghĩ tới điểm này.
Bàn công công nói:
- Tiếp nữa là Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp. Để xây đắp nên lò luyện sống là ngươi, Đỗ Ngạo đã bỏ ra bao tâm huyết và sức lực?
Long Ưng trầm ngâm nói:
- Điều này rất khó đoán.
Bàn công công mỉm cười:
- Có gì khó đoán chứ, ít nhất phải mất tới 20 năm. Ngươi nói xem, Võ Chiếu có đủ kiên nhân để bỏ ra 20 năm đi bồi dưỡng nên một Long Ưng khác không? Huồng hồ tư chất cơ thể của ngươi vô cùng hiếm thấy, vì vậy Võ Chiếu có thể trở nên trường sinh bất lão hay không, quan trọng nhất là do tiểu tử nhà ngươi. Ngươi đã trở thành tài sản riêng quý báu nhất của bà ta. Quan hệ giữa các ngươi, không phải do bà ta quyết định, mà là do quá trình và phương thức để làm thế nào lấy được thứ bà ta cần trên người ngươi quyết định. Nếu như cần phải giết ngươi, bà ta sẽ không hề do dự. Ngươi có hiểu không?
Long Ưng ngơ ngác nhìn ông ta.
Cuối cùng hắn đã hiểu rằng tại sao khi hắn nói với Địch Nhân Kiệt, Trương Giản Chi rằng Bàn công công đứng về phía hắn, hai người đó hưng phấn đến như vậy. Trí tuệ của Bàn công công không hề thua kém Võ Chiếu, ông ta là một người túc trí đa mưu. Nếu chỉ đấu trí với Võ Chiếu, ai thắng ai thua còn chưa rõ. Điểm đáng sợ nhất của Bàn công công là không xử lý công việc theo cảm tính.
Long Ưng cười khổ nói:
- Tại sao bà ta phải cảnh cáo ngài chứ?
Bàn công công chán nản nói:
- Bà ấy cảnh cáo ta không được rời khỏi bà ấy. Còn ngầm ám thị rằng chỉ cần ta ở bên cạnh bà ấy, nhất định bà ấy sẽ không giết ta. Ôi! Có một điểm mà bà ấy không hiểu về ta. Nếu không phải có Long Ưng ngươi, ta đã uống thuốc độc tự vẫn rồi. Ta thật sự cảm thấy ngán ngẩm về tất cả những điều trước mắt, và về cả cuộc sống này. Thế sự sao có thể như ý người ta được. Lý tưởng của Loan Loan là dùng Võ Chiếu để xây dựng lên hoàng triều họ Võ, còn Pháp Minh thì thống lĩnh giang hồ. Hãy nhìn xem, giờ đây Pháp Minh đã biến thành người thế nào, tài năng không bằng Thạch Chi Hiên, nhưng sự hiểm độc thì cao hơn Thạch Chi Hiên rất nhiều.
Long Ưng không nói:
- Đêm qua tại sao Võ Chiếu không giết y?
Bàn công công nói:
- Phá Bất Tử Kim Cương của y đâu phải là chuyện dễ. Nếu y không đấu lại được sẽ bỏ trốn. Chẳng lẽ Võ Chiếu có thể bỏ mặc Thần Đô, để đi truy sát y khắp nơi sao? Vì vậy chỉ có thể đặt hi vọng lên người Tà Đế có giá trị thực sự là ngươi. Ngày nào bà ta không đối phó với ngươi, nhất định sẽ không đối phó với ta, tình hình vẫn không thay đổi. Ngoài ra là quan hệ của huynh đệ họ Trương. Tính quan trọng của họ với Võ Chiếu rất rõ ràng. Nếu như Pháp Minh bị giết, huynh đệ họ Trương sẽ sống trong sự sợ hãi. Nếu ngươi là người của họ, ngoài việc chạy trốn còn có sự lựa chọn nào khác sao?
Long Ưng nói:
- Giờ đây chúng ta phải làm gì?
Bàn công công vui vẻ:
- Vì vậy ta nói rằng ngươi là hi vọng cuối cùng của công công ta. Tất cả phải xem tình hình của Tà Đế ngươi rồi. Hãy nói cho công công ta biết, Chủng Ma Đại Pháp của ngươi có tiến triển gì rồi?
Long Ưng suy tư rồi nói:
- Lúc này, nhất định ta đang ở giai đoạn Thành ma tầng chín. Điểm cao nhất của Thành ma là Ma cực. Theo những gì Hướng Vũ Điền nói, y từ Thành ma bước lên Ma cực là một việc tự nhiên, quá trình này kéo dài đến bảy năm. Có điều Hướng Vũ Điền tin tưởng sâu sắc rằng nhất định có biện pháp có thể đẩy nhanh tốc độ của quá trình này. Ví dụ như huyết chiến liên tục. Chỉ là y muốn tìm một người đỡ được 10 chiêu cũng không tìm nổi. Lúc đó Ninh Đạo Kỳ vừa xuất đạo, y không muốn giết y trước khi công phu của Ninh Đạo Kỳ thành công. Cứ dây dưa như vậy nên đã mất tới bảy năm.
Bàn công công nói:
- Thành ma và Ma cực có gì khác nhau?
Long Ưng nói:
- Ma cực là một trạng thái tốt nhất có thể giữ lại mãi mãi ở trạng thái cao nhất của Thành ma, không cần cố ý tạo ra nó, không cần tập trung công lực.
Bàn công công chấn động:
- Mẹ ơi! Thiên hạ có một công pháp đáng sợ như vậy sao?
Hai mắt ông ta đảo quanh rồi nói:
- Giờ có phải ngươi đi tìm Tĩnh Trai Tiên Tử không?
Long Ưng bèn gật đầu.
Bàn công công cười nói:
- Ngươi không có sự phiền não khó tìm đối thủ như Hướng Vũ Điền đâu. Hãy đi tìm nàng ta! Nhất định nàng ta sẽ giành cho ngươi một niềm vui bất ngờ đấy. Tiên Thai của nàng ta vừa là kẻ địch lớn nhất của Ma Chủng, vừa là người bạn ông trời tác hợp của Ma Chủng.
Long Ưng rời khỏi hoàng thành, nhớ đến cách đi thuyền miễn phí, bèn bước về phía cầu Thiên Tân.
Trên trời đột nhiên lại có bông tuyết bay bay.
Không biết có phải do Võ Chiếu hay không, hay là do cảnh tuyết ở Ngự Thư Phòng, hắn đã nảy sinh cảm tình với tuyết. Đi dạo trong tuyết, hắn cảm thấy vô cùng thích thú...
Danh sách chương