Đan Thanh Tử nói:
- Người này hơn hai mươi năm trước tiếng xấu lan xa. Chẳng những vì thủ đoạn của hắn hung tàn, động chút giết người mà còn vì y chỉ thích đàn ông. Chuyên ra tay với nam đồng, bị người người oán trách, quanh năm suốt tháng bị quan phủ truy nã, từng nhiều lần bị người vây công nhưng đều thoát thân được. Về sau bỗng mai danh ẩn tích, không còn xuất hiện trên giang hồ.
Long Ưng nói:
- Có phải y được Pháp Minh bao che hay không? Đan Thanh Tử nói:
- Đúng là như thế. Giấy thì không gói được lửa. Quan hệ của Pháp Minh với y là do đệ tử Phật môn vạch trần. Đoan Mộc cô nương đã thông báo lại với lão thân, đồng thời cũng chỉ ra người này am hiểu thuật truy tung. Nếu Pháp Minh không có cách nào đuổi bắt chúng ta thì sẽ phái người này đi. Thủ hạ Mạc Vấn Thường còn có một đám tử sĩ võ công cao cường, chuyên thay Pháp Minh xử lý những chuyện mà gã không tiện ra mặt. Mà quan hệ giữa Pháp Minh và Mạc Vấn Thường vừa là thầy vừa là bạn. Sự trung thành của Mạc Vấn Thường đối với Pháp Minh là không cần hoài nghi.
Long Ưng hỏi:
- Người này võ công như thế nào?
Đan Thanh Tử nói:
- Năm đó, ngoại hiệu của người này là Tà Tông. Hơn hai mươi năm trước hoành hành thiên hạ không ai áp chế nổi. Bây giờ được Pháp Minh chỉ điểm rõ ràng, võ công lại không kém Pháp Minh bao nhiêu. Nếu không thì ta cũng không phiền tiên sinh làm gì.
Long Ưng hừ lạnh nói:
- Chỉ cần nghĩ đến chuyện có bao nhiêu tiểu hòa thượng đã bị hại, ta đã muốn lấy cái mạng chó của hắn. Bà nội nó...Hắc....Không có gì.
Minh Tâm tỏ thái độ như muốn trách cứ, còn Minh Huệ thì lại tức giận ra mặt.
Long Ưng lấy làm lạ. Hai cô gái chẳng những không xấu hổ, lại còn chẳng chút thẹn thùng. Nhưng khi biết võ công tâm pháp của các nàng, hắn đoán hẳn là một lối tắt khác.
Nói thêm vài câu chuyện phiếm, Long Ưng liền cáo lui.
Trở lại sảnh thuyền, năm người Trịnh Công đang ăn uống thả cửa, cao đàm khoát luận, không coi ai ra gì. Thấy Long Ưng đến thì liền cuống quít đứng dậy, gọi một tiếng đại ca.
Long Ưng ngồi cùng một bàn với bọn họ, vì trong khoang chỉ có hai bàn đã ngồi đầy người, hắn hạ giọng nói:
- Chúng ta có kế hoạch bắt đạo tặc hái hoa đấy.
Mọi người vội vàng hỏi rõ.
Sau khi Long Ưng thuật lại kế hoạch của Vương Dục, thì nói tiếp:
- Hiện tại, sáu người chúng ta giả bộ là tùy tùng của Vương đại nhân, theo y đến phủ lý Thục Vương mới, hiểu chưa?
Mọi người xưng vâng.
Long Ưng nói:
- Tóm được tên trộm hái hoa, mọi người chia đều hai ngàn lượng hoàng kim, mỗi người hai trăm lượng. Tuyệt không nuốt lời. Tất cả mọi người đều xin lỗi.
Phú Kim nói:
- Chi bằng mỗi người chúng ta mười lượng, còn bao nhiêu thuộc về Phạm đại ca.
Chiêm Vinh Tuấn nói:
- Mười lượng là đủ rồi.
Long Ưng gạt đi:
- Ta nói chia đều là chia đều. Tiền tài là vật ngoài thân, làm sao bì kịp được tình cảm vào sanh ra tử của chúng ta chứ?
Mọi người cảm thấy rất xấu hổ.
Trương Đại cảm động nói:
- So với Phạm đại ca, chúng ta chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt. Đại ca không chê chúng ta vướng chân vướng tay, chúng ta đã rất cảm kích rồi.
Thuyền nhanh chóng giảm tốc độ.
Long Ưng nói:
- Đến Thành Đô rồi.
Bất luận là về chính trị hay địa lý, kinh tế, Xuyên Thục đều có những ưu thế đặc biệt.
Lúc thiên hạ thái bình, người người quyền cao chức trọng, xuất tướng nhập tướng. Khi thiên hạ loạn, thì có thể cắt đất xưng vương.
Nhà Đường thành lập chế độ Tiết Độ Sứ, phân thiên hạ thành mười đạo. Thành Đô trở thành nơi Tiết Độ Sứ thái bình của Kiếm Nam Tây Xuyên. Bởi vì Ba Thục gần với Thổ Phiên, Đại tướng Hắc Xỉ Thường Chi tại Thanh Hải đã đánh lui đại quân dân tộc Thổ Phiên, thuận lý thành chương đảm nhiệm chức Tiết Độ Sứ Kiếm Nam, dùng trọng binh trấn áp dân tộc Thổ Phiên. Đã trở thành Tiết Độ Sứ, quyền sinh sát, tài chính đều nằm trong tay. Mà Tiết Độ Sứ Kiếm Nam có thể hưởng được những ưu đãi như Tiết Độ Sứ khác, chính là sử dụng Thục Vương phủ sang trọng. Đương nhiên có thể dùng làm quan thự cho mình.
Trong những năm tháng buồn chán của lịch sử, Thành Đô từng là đô thành của đám người Khai Minh, Công Tôn Thuật, Lưu Bị và Lý Hùng.
Điều kiện tự nhiên thuận lợi. Chẳng những khí hậu ấm áp, lượng mưa vừa phải, nhiều sông ngòi, thổ địa phì nhiêu, mà sản vật lại rất phong phú, cảnh sắc tú lệ.
Tàu chở khách của Ô Giang bang cập bến. Mọi người không còn nghĩ đến trận chiến vừa rồi ở trên thuyền nữa.
Toàn bộ khu bến tàu bắt đầu phong tỏa. Mọi người đầu tiên áp giải bốn tên Đoạn Khách lên bờ, đưa vào xe chở tù, dùng trọng binh áp giải về phủ Thục Vương.
Sau đó đến phiên một nhà lớn nhỏ của Vương Dục, Long Ưng và ba sư đồ Đan Thanh Tử lên bờ, ngồi trên các xe ngựa khác nhau, cũng có quân đội hộ tống. Cuối cùng mới là những vị khách khác trên thuyền.
Khiến người khác chú ý nhất đương nhiên là Ngọc Thiến. Nàng ăn mặc trang điểm đều rất xinh đẹp, lại cố ý kéo dài thời gian xuất hiện, làm mồi nhử đạo tặc hái hoa.
Hắc Xỉ Thường Chi phái tướng quân phụ tá Khải Việt ra đón thuyền.
Ngoài ra còn có Trì Thượng Lâu của Ô Giang bang, nữ long đầu Trác Yên Thúy mới kế nhiệm của Ba Thục Minh cùng đầu lĩnh của các bang hội lớn nhỏ khác. Cái mà họ quan tâm nhất chính là việc đám người Long Ưng và Đà chủ Ô Giang Bang Lý Thanh Huy chẳng những thoát khỏi trận ám sát tai ương này mà còn bắt được bốn tên sát thủ.
Long Ưng ngầm lưu ý Trì Thượng Lâu.
Đây quả thật mà mỹ nam tử hiếm thấy, phong lưu tiêu sái, toàn thân phát ra mị lực, lại còn xum xoe Trác Yên Thúy bên cạnh.
Từ những cái giơ chân nhấc tay của y Long Ưng đã biết y là cao thủ đáng sợ, thầm nghĩ mình muốn giết y cũng chẳng dễ dàng gì.
Nhìn quần áo của Trác Yên Thúy thì biết nàng thuộc dân tộc thiểu số.
Đẹp nhất chính là đôi mắt to như biết nói, dáng người thon thả, tuyệt không giống như một người đứng đầu bang hội. Được nàng yêu nhất định là giấc mơ của tất cả các nam nhân.
Trác Yên Thúy câu có câu không ứng phó với thế tấn công của Trì Thượng Lâu. Có thể là vì hoài nghi y, hay vì hứng thú với y không lớn, hoặc vì bất hạnh của phụ thân mà không còn cảm giác nam nữ.
Để bảo vệ cho Ngọc Thiến, Long Ưng không thể không ngồi chung một xe với nàng. Mặc dù Long Ưng cũng thích vẻ đẹp của nàng, nhưng bởi vì Ngọc Thiên là ái thiếp của Vương Dục, nên hắn cố ý ngồi ở phía sau của nàng, thả tâm ngoài cửa sổ, chứ không dám trêu chọc nàng.
Trái lại, Ngọc Thiến vô tư cười nói:
- Phạm tiên sinh cảm thấy thiếp mặc đồ này có đẹp không?
Sau khi biết được xuất thân của nàng, cái nhìn của Long Ưng đối với nàng cũng thay đổi. Một cung nga xinh đẹp như nàng, phục vụ những người không ai dám trêu chọc như Võ Chiếu hoặc Thượng Quan Uyển Nhi. Nếu có người muốn Ngọc Thiến hầu hạ, giống như cái loại quyền thế như đệ tử Vũ thị hoặc huynh đệ Trương gia thì không thể nào từ chối, càng không đáng phải đắc tội với người như vậy.
Chỉ nhìn thần thái của Ngọc Thiến bây giờ cũng biết nàng có thái độ tùy tiện đối với chuyện nam nữ. Nếu không sẽ không ngủ với Vương Dục ngay ngày đầu tiên.
Hắn cung kính nói:
- Phu nhân trời sinh đoan trang, dù cho mặc váy gai bố thì cũng có thể dẫn bọn hái hoa đạo tặc chui đầu vào lưới.
Toàn bộ cơ thể mềm mại của Ngọc Thiến quay thẳng sang đối diện với hắn:
- Tiên sinh cũng biết, Ngọc Thiến không phải là phu nhân gì cả, chỉ là một nô tài Thượng Quan đại gia phái tới làm việc cho Vương đại nhân.
Lần đầu tiên Long Ưng không biết ứng phó với mỹ nữ như thế nào.
Ngọc Thiến rõ ràng là đang dụ dỗ mình trên xe ngựa, giống như các cung nữ ở Lệ Khinh Các. Cái khác ở đây là do Ngọc Thiến tự phát.
Ngọc Thiến quyến rũ nói:
- Phạm gia, chàng cũng biết Ngọc Thiến chưa bao giờ thấy người lợi hại hơn chàng. Lúc chàng bắn tên hay dụng binh thần thái đều ung dung, khiến trái tim người ta phải đập thình thịch. Sau khi đến Thục Cung, chàng cũng không cần phải tránh mặt người ta, cho Ngọc Thiến có thể lưu lại một đoạn ký ức đẹp được không?
Long Ưng trợn mắt nhìn nàng, không biết nên đáp lại như thế nào.
Ngọc Thiến lườm hắn một cái nói:
- Đại nhân không phải muốn mời Phạm gia bảo hộ cho Ngọc Thiến sao?
Long Ưng cười khổ nói:
- Chẳng lẽ lại muốn lão tử biển thủ?
Ngọc Thiến vui mừng nói:
- Chính là muốn chàng biển thủ. Phạm gia, Ngọc Thiến khó mà có được cơ hội như vậy. Hân hoan trước việc này không phải là do bản thân quá dâm đãng mà là không kìm lòng được.
Trong lòng Long Ưng chợt thấy dâng lên một cảm giác thương xót.
Mấy lời này của nàng chính là sự chua xót của cung nga. Thân bất do kỷ. Hết thảy đều do chủ tử an bài. Yêu đương vụng trộm với người mình yêu chính là mộng tưởng không thể thành của các nàng.
Đội xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại. Một tiếng nổ vang lên.
Long Ưng thở dài một hơi, dường như đã đoán được chuyện gì.
Phủ Thục Vương.
Tiết Độ Sứ Kiếm Nam Hắc Xỉ Thường Chi, Tướng quân Khải Việt, Tổng Tuần Bộ Thành Đô Tào Lương Ngọ cùng hơn mười tướng lãnh quân đội, lại cộng thêm sáu "tùy tùng" của Vương Dục, toàn bộ đều chứng kiến bốn tên phạm nhân áp giải bị diệt khẩu.
Quản Định Nhân mặt tái xanh, Long Ưng sợ gã sẽ bị xỉu đầu tiên.
Bốn cái đầu rơi xuống, độc tiễn găm thẳng yết hầu. Độ chính xác khiến người ta phải kinh tâm.
Hắc Xỉ Thường Chi đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn vô cùng phấn chấn. Phong phạm học giả, hai mắt giấu thần. Mặc dù chỉ mặc y phục thường ngày nhưng lại uy nghiêm và có khí phách thống soái hơn bất kỳ một tướng quân mặc quân phục khác.
Sau khi liếc mắt nhìn Long Ưng thì lại cố ý như không nhìn hắn nữa.
Trực giác Long Ưng cho thấy ông ta nhất định biết hắn là ai, không cần phải chờ đến tên Khâu Thần Tích kia âm thầm thông báo. Long Ưng càng lúc càng hiểu quy tắc ngầm của triều đình và quân đội. Địa vị của Hắc Xỉ Thường Chi cao hơn Khâu Thần Tích. Nếu như y dám giấu giếm chuyện của Long Ưng, sau này sự việc bại lộ, mặc dù Hắc Xỉ Thường Chi không dám ra tay công khai với Khâu Thần Tích nhưng trong một số thời điểm nào đó, nói không chừng sẽ làm khó lão Khâu.
Khâu Thần Tích sẽ không vì Long Ưng mà mạo hiểm.
Quản Định Nhân sợ cúi đầu đứng một bên, giống như một tử tù đang chịu hình phạt.
Một không khí trầm mặc khó chịu.
Hắc Xỉ Thường Chi không nói lời nào thì không ai dám nói chuyện.
Hắc Xỉ Thường Chi nhìn về phía thích khách phóng ám tiễn ra ở chỗ mái hiên nhà, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Định Nhân không cần bối rối. Ngươi không phạm sai lầm. Sai chính là do chúng ta đánh giá đối thủ quá thấp.
Quản Định Nhân rõ ràng hơi thả lỏng một chút, hồi phục lại huyết sắc.
Năm người Trình Công đứng bên cạnh Long Ưng cũng không dám thở mạnh. Bởi vì họ có nằm mơ cũng không nghĩ tới lại có nhiều nhân vật một cõi phong vân trong thời đại này hội tụ nghị sự như vậy.
Khải Việt không vui nói:
- Tất cả đều là đồ ngu. Ban ngày ban mặt mà để cho địch nhân ung dung đào thoát đã là không nên, mà lại không nhìn rõ đối phương cao thấp béo gầy ra sao. Lần này bảo chúng ta chủ trì công đạo với Ô Giang Bang như thế nào?
Hắc Xỉ Thường Chi nói:
- Tất cả đều bị chặt đầu. Địch nhân thật sự cao minh. Vương đại nhân, đại nhân và thuộc hạ của ngài có ý kiến gì không?
Vương Dục cảm thấy hơi kinh ngạc. Y lăn lộn trong quan trường đã hơn mười năm, đương nhiên nghe được ý ngoài lời của Hắc Xỉ Thường Chi, vội hỏi:
- Phạm tiên sinh là cao thủ trong phương diện này. Có thể lấy được số tiền lớn trở về, tất sẽ có phương pháp bắt hung đồ. Phạm tiên sinh.
Ngoại trừ Hắc Xỉ Thường Chi, tất cả mọi người đều nhìn sáu người Long Ưng, khiến cho đám người Phú Kim không được tự nhiên.
Long Ưng vội ho một tiếng, tiến lên trước một bước, nói:
- Để tiểu nhân đến chỗ nóc nhà nơi địch nhân đứng xem xét, sau đó sẽ trả lời câu hỏi của Tiết Độ Sứ đại nhân.
Hắc Xỉ Thường Chi hớn hở nói:
- Phạm tiên sinh, xin mời!
Danh sách chương