Long Ưng chưa bao giờ nhìn thấy bà ta tức giận như vậy, liền nhẹ nhàng nói:

- Thánh Thượng bớt giận. Mà Thánh Thượng đã quên tiểu dân là loại người gì sao? Lúc ma tính phát tác, đương nhiên là vô pháp vô thiên. Nhưng trong định hướng chung, lại trung thành với Thánh Thượng hơn bất cứ kẻ nào. Tiểu dân không tin Thánh Thượng không hiểu điều này từ tiểu dân.

Từ cuộc đối thoại giữa Võ Chiếu và Pháp Minh tối hôm đó, hắn hiểu rằng, bất cứ lời giải thích nào cũng bị bà ta coi là nói nhảm. Cần phải thẳng thắn thừa nhận, rồi lại cho mật ngọt vào thì mới có thể thu được kết quả.

Quả nhiên Võ Chiếu hiện ra thần sắc dở khóc dở cười, khổ não nói:

- Thực không có cách nào bắt ngươi. Tịnh Niệm Thiền Viện là biểu tượng cao nhất của Phật môn. Hàng năm chỉ có mấy ngày đại thể mới mở cửa cho dân chúng vào thắp hương bái phật. Khi đó hàng ngàn hàng vạn người sẽ không quản ngàn dặm tới đây, chỉ để thắp trong Thiền Viện một nén nhang. Một thánh địa Phật môn như vậy, làm sao dám để người ngoài mạo phạm? Nếu như có thể thì tối hôm đó trẫm đã sớm san Thiền Viện thành bình địa rồi.

Long Ưng hiểu, mặc dù Võ Chiếu có thể leo lên Tắc Thiên môn lâu để xưng đế, nhưng bất luận là đạo lý Phật môn hay là thực tế, đều hết sức ủng hộ Phật môn, để thu phục nhân tâm. Cho dù có hận Pháp Minh cách mấy thì cũng vẫn cố gắng khắc chế, để tránh dao động căn cơ xưng đế của bà ta. Thử nghĩ, nếu bà ta đem biểu tượng Phật môn biến thành một đống gạch ngói đổ nát, lúc đó dân chúng sẽ nghĩ ra sao? Nỗi khổ tâm này thật không thể nói ra được.

Long Ưng nói:

- Thánh Thượng cứ yên tâm. Tiểu dân chỉ đốt hậu viện của Thiền Viện, không có ảnh hưởng đến Đại đường. Hắc, tiểu dân rất cẩn thận mà.

Võ Chiếu lại bước đến chỗ của hắn, chỉ cách khoảng nửa bước thì dừng lại. Song phương có thể nghe được hơi thở của nhau:

- Ngươi nói ra mà không biết hối hận. Trẫm thật muốn đánh ngươi một chưởng để xem dáng vẻ khổ sở của ngươi như thế nào. Toàn bộ Thần Đô, từ già đến trẻ, ai cũng nhìn thấy ngọn lửa bốc ra từ Thiền Viện. Ngươi đả kích không phải là tên súc sinh Pháp Minh kia mà là uy tín của trẫm.

Long Ưng dỗ Võ Chiếu như dỗ trẻ con:

- Thánh Thượng chỉ cần hạ một thông cáo, rồi tìm Thượng Quan đại gia khởi thảo, mượn tài văn chương lưu loát của nàng mà nói rằng Phật tổ hiển linh. Đại điện phát hỏa nhưng lại đột nhiên tự động dập tắt, không tổn thương bất kỳ người nào. Đảm bảo biến hung thành cát. Sau này, người đến Thiền Viện dâng hương sẽ chen lấn nhau để

vào. Ha ha...

Võ Chiếu lườm hắn một cái, nói:

- Trở về bàn của ngươi đi.

Long Ưng mừng rỡ trở về bàn của mình. Chưa kịp ngồi vững thì thanh âm của Võ Chiếu lại truyền vào trong tai:

- Pháp Minh trốn chỗ nào rồi? Long Ưng cung kính đáp:

- Bởi vì y muốn chăm sóc cho đệ tử bị thương, nên rất có khả năng vẫn còn lưu lại Thần Đô.

Lát nữa hắn còn phải dẫn ba cô gái đến quán rượu Đổng gia, cho nên liền cầm lấy bút lông, bắt đầu công việc.

Võ Chiếu chuyển qua bàn của hắn, cúi đầu nhìn, lông mày cau lại:

- Ngươi lại có chuyện gì giấu trẫm nữa à?

Ngữ khí rất ôn nhu.

Long Ưng ngửa đầu nghênh tiếp ánh mắt của bà, nở nụ cười thật tươi, nói:

- Tên đại khốn kiếp đó dẫn bốn tiểu khốn kiếp, phục kích tiểu dân ở gần Như Thị Viên. Một tên tiểu khốn kiếp đã bị tiểu dân đánh bị thương. Pháp Minh vẫn còn chưa khôi phục lại sau khi nhận một chưởng của Đan Thanh Tử, đánh với tiểu dân được hai chiêu thì liền lui sang một bên, đến khi tiểu dân chạy trốn bằng đường thủy, y muốn tự ra tay cũng đã muộn. Tiểu dân lầm tưởng y không trở về thiền viện, nên mới cùng với Đoan Mộc Lăng đến thiền viện trộm đồ. Tiểu dân phụ trách dụ Đại hòa thượng lợi hại nhất rời đi. Đoan Mộc Lăng thì phụ trách xông vào Đồng điện, nhưng lại hành động “thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành”. Ha ha, tiểu dân sao dám giấu diếm Thánh Thượng. Chỉ là tin dữ truyền đến nhanh quá, vội vàng cùng với Thánh Thượng nói chuyện khác, nhất thời không để ý đến. Thánh Thượng đại nhân xin lượng thứ, tha tội cho tiểu dân vô tâm sơ suất.

Võ Chiếu không nhịn được lộ ra sự vui vẻ:

- Đây coi như là kiểu xin lỗi của Tà Đế! Ài, trẫm sao cam lòng giết ngươi chứ? Bây giờ ngươi với con nha đầu kia phát triển như thế nào rồi?

Long Ưng thở phào một hơi, khoan thai tự nhiên nói:

- Tiểu dân rất muốn gặp mặt nàng. Nàng làm như cự tuyệt, nhưng lại không thật sự cự tuyệt. Tiểu dân không làm rõ được quan hệ với nàng. Chỉ sợ nàng cũng rối tinh rối mù ấy chứ.

Võ Chiếu nín cười, gật đầu nói:

- Nói quanh đi quẩn lại. Cứ nói quanh co mãi, khiến người ta khó chịu. Cự tuyệt như vậy cũng chính là mời chào đấy. Tiểu nha đầu này đã động xuân tâm.

Long Ưng chán nản nói:

- Có thể là không từ chối nhưng cũng không phải là đáp ứng. Bởi vì tiểu dân không dám giấu diếm, nên cố tận lực hình dung một cách xác thực nhất.

Võ Chiếu cuối cùng nhịn không được, bật cười một tiếng, nổi đóa nói:

- Có thể tưởng tượng được Đoan Mộc Lăng cô nương kia đã khiến ngươi chịu thảm bao nhiêu. Trẫm có lời muốn nói với ngươi, trước hoàng hôn đến điện Trinh Quan gặp trẫm.

Nói xong liền rời khỏi Ngự Thư Phòng.

Long Ưng nằm dài xuống bàn, thầm nghĩ về cái mạng nhỏ của mình, lại nghĩ đến cả đêm rồi chưa ngủ, có nên đi ngủ trước một giấc hay không?

Quán rượu Đổng gia.

Dưới sự an bài của Lệnh Vũ, toàn thể Phương Hoa Các đều có mặt, kể cả Tiểu Mã. Nhờ bên quân y dốc lòng chữa trị, cộng thêm nghe tin Qua Vũ ảm đạm rời kinh, sau ba ngày, thương thế của y đã có khởi sắc.

Tham gia cuộc náo nhiệt như thế này, đương nhiên y không được uống rượu rồi.

Bọn họ nhập hai bàn lại, cộng thêm ba cô gái Nhân Nhã, hơn mười người tụ tập trong một căn phòng. Hào khí tăng vọt.

Đám phụ nữ Nhân Nhã lần đầu tiên ngồi cùng bàn ăn uống với nhiều đàn ông như vậy, lại thêm quán rượu dọn món ăn khẩu vị hoàn toàn khác so với cung đình, nên hưng phấn đến nỗi cười đỏ cả mặt. Tiểu Mã có thể gần gũi với giai nhân tuyệt sắc, lại càng không ngừng trêu chọc các nàng. Nội tiếng cười trong trẻo như trẻ con của Nhân Nhã cũng đã khiến cho mỗi người bọn họ choáng váng đầu óc. Nói chuyện cũng không biết mình nói chuyện gì. Ăn cũng không biết mình ăn cái gì.

Long Ưng cố ý ngồi đối diện ba cô gái. Đằng sau cửa sổ là khung cảnh tuyệt đẹp của khu Lạc Hà. Trước mắt là vẻ đẹp chết người của ba cô gái. Trong nội tâm thì tràn đầy tình cảm vợ chồng khắc cốt ghi tâm, tình huynh đệ đồng cam cộng khổ.

Không biết nói tới chỗ nào, Tiểu Mã bỗng nhiên hỏi:

- Không biết khi nào Lệnh Thống lĩnh của chúng ta sẽ cưới tiểu mỹ nhân Cử Cử?

Sau khi Long Ưng trở về, vẫn chưa có cơ hội hỏi thăm tình huống của Lệnh Vũ với người đẹp Phương Hoa Các, nghe vậy liền mừng lớn:

- Thống lĩnh dù sao cũng là thống lĩnh. Về phương diện này cũng hiện ra phong phạm vương giả.

Hắn không phải là khích lệ y, mà là một mỹ nhân tài cao như thế, biết bao nhiêu vương hầu đại công tước tranh giành, còn Lệnh Vũ chỉ là một Thống lĩnh Ngự vệ, có thể độc chiếm hoa khôi, quả thật không đơn giản.

Lệ Lệ vội vàng truy hỏi. Tiểu Mã liền nói rõ đầu đuôi câu chuyện. Không khí càng sôi nổi hơn.

Làm cho Lệnh Vũ đỏ mặt, nhưng bởi vì làn da của y ngăm đen, nên cũng không nhìn thấy được:

- Chư vị tha cho ta. Nói chuyện cưới hỏi bây giờ còn hơi sớm.

Tiểu Tăng của đội Ngự vệ mỉm cười nói:

- Chuyện gì mà nói sớm chứ. Buổi sáng ra ngoại thành dạo chơi, hoàng hôn lại đến chợ thưởng thức cảnh đêm.

Tiểu Mã cười hắc hắc:

- Thống lĩnh đại nhân chớ cho rằng giấy có thể bọc được lửa. Đại nhân nghỉ ba ngày, Cử Cử cũng ba ngày không có quay về Phương Hoa Các. Nể tình gần đây Đại nhân hay chiếu cố ta, mắng cũng mắng có tiết chế, nên mới giấu diếm cho huynh.

Mọi người nhất thời ồn ào. Đám Nhân Nhã cũng hùa theo. Mỗi người một câu, bộ dạng e rằng thiên hạ sẽ bất loạn.

Tiểu Mã hạ giọng nói:

- Thống lĩnh đại nhân rốt cuộc là đã “mần” Cử Cử chưa vậy?

Mọi người đã quen với sự lỗ mãng của Tiểu Mã, nên không lấy làm lạ.

Còn ba cô gái là lần đầu tiên nghe thấy một người ngoài Long Ưng ra, không kiêng dè khi nói chuyện nam nữ thì đỏ bừng khuôn mặt, vành tai. Rồi lại nhìn Long Ưng tâm thần mê say.

Sương phòng lần đầu tiên yên tĩnh.

Lệnh Vũ chán nản nói:

- Ta không dám!

Trong phòng nổ ra tiếng cười rung trời. Hỏi trực tiếp, đáp thẳng thắn, khiến ba cô gái cười run rẩy cả người.

Ngay cả Tiểu Từ cũng nhịn không được mà trêu chọc Lệnh Vũ:

- Lão đại đừng nói cho ta biết, rằng ngay cả bàn tay nhỏ bé của Cử Cử cũng chưa từng chạm qua.

Mọi người càng cười nhiều hơn. Ba cô gái Nhân Nhã cười đến chảy nước mắt.

Long Ưng đành phải bênh vực Lệnh Vũ:

- Các người thật quên mất y là lão đại sao? Làm sao có thể lợi dụng cơ hội mà báo tư thù như vậy được chứ? Có nhiều thứ nên để đến tương lai. Lúc đó động phòng mới càng có hứng. Ha ha....

Các ngự vệ và ba cô gái cười nghiêng ngửa. Mới đầu còn tưởng rằng Long Ưng nói chuyện giùm Lệnh Vũ. Nhưng đến câu cuối cùng mới lộ ra cái đuôi. Đúng là rắn chuột cùng một ổ với Tiểu Mã.

Nhân Nhã thở không ra hơi nói:

- Cười đến chết mất.

Long Ưng vỗ vai Lệnh Vũ, nín cười nói:

- Nói cho ta biết, Thống lĩnh đại nhân có quyết tâm cưới Cử Cử hay không đây?

Lệnh Vũ không chút do dự gật đầu.

Long Ưng nói:

- Cái này thì dễ xử lý thôi. Đợi ta đi tìm Nhiếp Phương Hoa, bảo nàng ta tác hợp cho hai người.

Mọi người vỗ tay ủng hộ. Ba cô gái là vỗ mạnh nhất.

Tiểu Mã lau nước mắt, tay kia ôm sườn, vừa nhăn nhó vừa cười:

- Ta chẳng những thiếu chút nữa là chết vì tức cười mà còn thiếu chút nữa là chết vì đau.

Tú Thanh hung hăng nói:

- Cái này gọi là tự gây nghiệt. Chẳng những không báo ơn, mà còn tiết lộ bí mật của Thống lĩnh Lệnh.

Tiểu Mã cười hì hì nói:

- Tiểu nhân biết tội. Thiếu phu nhân giữ gìn Thống lĩnh đại nhân như vậy, chẳng lẽ không lộ ra chút thủ đoạn nào của Ưng gia cho đại nhân tham khảo sao? Được vậy thì hẳn là đại nhân đã có thể động phòng trước rồi!

Tú Thanh tức giận, cùng với sự phụ họa của Nhân Nhã và Lệ Lệ chỉ trích Tiểu Mã. Cả đám huyên náo suốt đêm. Ai cũng thoải mái cười to.

Tiểu Mã bỗng nhiên giả bộ đứng đắn, quay sang Long Ưng nói:

- Trở lại chuyện chính. Lúc Ưng gia thay mặt Đại nhân đề nghị kết thông gia với Nhiếp đại gia, nên nhắc nhở nàng vài câu. Nếu nàng không tự mình tọa trấn Phương Hoa Các, danh vọng sớm muộn gì cũng bị Phiêu Hương Lâu áp đảo.

Long Ưng trong lòng hơi động, nhớ tới Phong Quá Đình dạo này không thấy đến Phiêu Hương Lâu, mà mục đích của Trương Dịch Chi lại là Phiêu Hương Lâu.

Tiểu Mã là người hiểu rõ giá cả thanh lâu nhất, liền bày ra bộ dạng chuyên gia:

- Nguyên nhân là do cầm kỳ thi họa không gì là không giỏi. Đóa hoa xinh đẹp nhất Tây Kinh đã đến Phiêu Hương Lâu. Ai cũng đều nói nàng sẽ là người nối nghiệp của Nhiếp đại gia. Cả thanh sắc và tài nghệ đều không hề thấp. Bất luận nam nữ, ai mà không đổ trước dung nhan tuyệt thế của nàng.

Nếu Long Ưng mới đến Thần Đô ngày hôm qua, khẳng định sẽ trăm phương nghìn kế gặp mặt nàng một lần. Nhưng bây giờ lại đang lượn quanh Tiểu Ma Nữ, Đoan Mộc Lăng và Mẫn Huyền Thanh, không thể phân thân, làm sao còn tâm trí rảnh rỗi mà đi xem chứ? Nghe qua liền coi như không. Thấy thời gian không sai biệt lắm thì liền tính tiền xuống lầu, cùng ba cô gái đi dạo Nam thị, sau đó trở về Cam Thang Viện.

Sắp xếp cho ba cô gái xong, hắn vội vàng đi ra ngoài, đến điện Trinh Quan gặp Võ Chiếu.

Đến điện Trinh Quan, Võ Chiếu đang nói chuyện với ai đó ở chủ điện. Thương Quan Uyển Nhi biết tâm ý của Võ Chiếu, dẫn hắn đến nội đường hậu cung chờ. Sau khi tiến vào lâm viên, nàng nói:

- Đề nghị của Long đại ca nhờ Uyển Nhi che giấu cho huynh, Thánh Thượng chỉnh sửa ba lần mới thỏa mãn.

Long Ưng cười nói:

- Thế thì đệ phải bồi thường cho Thượng Quan đại gia như thế nào? Tiểu đệ sẽ bồi Thượng Quan đại gia vui vẻ được không?

Thượng Quan Uyển Nhi dẫn hắn vào nội đường, cho hai cung nga hầu hạ xinh đẹp lui ra, ngồi xuống nói:

- Ngày 15 tháng 4 tới, Lương Vương an bài một bữa tiệc ở phủ đệ. Hôm nay Long đại ca sẽ nhận được thiếp mời. Lương Vương đặc biệt phân phó, Long đại ca cần nể mặt tham dự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện