Sau khi Long Ưng giải thích, Phong Quá Đình nói:
- Bình thường, người ta xem thường nhất là Lai Tuấn Thần, nhưng bây giờ lại mong hắn dùng hết bản lĩnh, lấy được tin tức hữu dụng từ dân chúng.
Long Ưng vừa thưởng thức cảnh tượng ngựa xe tấp nập ở khu Lạc Hà, vừa nói:
- Việc này ngày mai có thể thấy rõ ràng. Hắc! Có huynh đi cùng ta lúc đêm muộn thế này, Mẫn đại gia sẽ khó có thể quở trách tiểu đệ.
Phong Quá Đình nói:
- Chỉ cần mặt trời chưa mọc, chưa gọi là muộn. Bởi vì dạ yến do Mẫn Huyền Thanh tổ chức thường diễn ra suốt đêm.
Long Ưng lại càng hoảng sợ:
- Thức trắng đêm sao? Phong Quá Đình cười:
- Muốn ngủ thì đừng đi!
Rồi y đổi đề tài rất nhanh:
- Huynh và Mẫn Huyền Thanh đã có bước phát triển mới rồi sao?
Long Ưng cười khổ:
- Mấy ngày nay tiểu đệ loay hoay tối mặt tối mặt tối mũi, tối hôm qua đến bây giờ chỉ ngủ được một canh giờ, đêm nay cũng không biết có được ngủ chút nào không. Cứ tiếp tục thế này, chắc chắn sống dở chết dở, có thể “phát triển” được chuyện gì chứ?
Phong Quá Đình nói:
- Huynh là người trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Ta từng vì huynh “thám thính quân tình”, hỏi thẳng nàng, tuy Mẫn nữ quan chỉ cười không nói, nhưng chỉ cần không phải đui mù, đều nhìn ra được nàng rất có hảo cảm đối với huynh. Bằng không, với tác phong của nàng, thế nào cũng phải phàn nàn vài câu.
Long Ưng nói:
- Quên hỏi huynh, có nhận được thiếp mời của Võ Tam Tư không?
Phong Quá Đình hừ lạnh:
- Làm sao sót ta được? Nhận Vũ có tên trong danh sách mời, ta cũng giống như các huynh, thuộc phe “bị đánh” của Địch Nhân Kiệt và Trung Tông, yến tiệc này cũng chẳng phải tốt lành gì đâu, đến lúc chắc chắn sẽ làm chúng ta mất mặt.
Long Ưng nói:
- Không đến nỗi đâu! Quan hệ giữa Vũ Tam Tư và ta chưa từng tốt đẹp, anh em họ Trương lại ra vẻ thân mật với ta, ngay cả tên khốn Võ Thừa Tự kia cũng sai Lai Tuấn Thần đến gặp tiểu đệ thăm dò quan hệ thân thiện.
Phong Quá Đình nói:
- Vũ Tam Tư là bị Võ Thừa Tự và hai anh em họ Trương lợi dụng, mà bọn họ tỏ ra thân thiện với huynh, là để làm mặt cho Thánh thượng nhìn vào, miệng nam mô bụng một bồ dao găm. Thời gian huynh ở Thần Đô còn ít, rồi sẽ nhanh quen thôi.
Long Ưng cười ha hả:
- Thì ra là thế! Thú vị thật! Cứ đến đây đi, mẹ kiếp, càng nhiều người càng tốt!
Cửa Như Thị Viên mở ra, hơn mười cỗ xe ngựa xếp thành hàng nối đuôi nhau chạy vào, ba bốn kỵ mã phóng vụt bên cạnh hai người nhanh như tên bắn, một người trong số quay đầu lại chào hỏi hai người, tất cả đều đi dự tiệc.
Phong Quá Đình nói:
- Mẫn đại gia quả thật vô cùng quyến rũ, nhất hô vạn ứng. Đêm nay lại có huynh là người tâm phúc trợ trận, ai không muốn thấy phong thái của Ưng gia?
Long Ưng vốn định vào Như Thị Viên xong sẽ tìm chỗ mà chợp mắt một chút, nghe vậy chỉ cười khổ.
Long Ưng không ngờ Như Thị Viên có thể biến đổi thành như vậy, không khỏi nhớ lại lần đầu gặp Bàn công công, ông ta từng nói:
- Cuộc sống xa hoa của kẻ quyền quý, chỉ sợ ngươi có nằm mơ cũng không nghĩ ra được.
Trên mặt hồ, gần ngàn đèn màu thả tự do trôi bồng bềnh, khiến người ta hoa mắt, phải buột miệng khen ngợi. Dọc theo bờ hồ treo đầy đèn lồng phủ lụa đỏ, như một dải lụa đỏ quấn quanh hồ. Trên mấy sân viện, đèn đuốc rực rỡ, khu rừng cây xung quanh cũng mờ tỏ ánh đèn...
Đèn đuốc bố trí đan xen chằng chịt, trông rất thích mắt, có thể nói là một kỳ quan.
Vì đã chú ý bố trí khách mới đến phân tán ở các hành lang uốn khúc của đình đài, lâm viên, sân viện, nên không có cảm giác chen chúc, vội vã, cũng không có tiếng ồn ào. Đây đó, có những tốp năm, tốp ba chèo thuyền du ngoạn trên hồ, thảnh thơi, thoải mái. Tiếng đàn, sáo không biết từ đâu vọng tới, như ẩn như hiện giữa không gian đình viện, lâm viên quanh hồ, cứ như thể từ trời cao rót xuống. Theo đường mà đi, cảnh tượng trước mắt không ngừng thay đổi.
Bỗng chốc xuất hiện vô số mỹ nữ, ai cũng gấm vóc lụa là, hoa lệ thướt tha, phấn son trang điểm, trang sức quý giá, trong làn gió hồ nhẹ đưa, y phục gấm hoa phất phơ lay động, trông như bầy tiên nữ hạ phàm.
Hai người vừa vào Như Thị Viên, lập tức khiến các cung nữ chú ý, rối rít vây lấy kết giao. Hai người phải ứng phó rất vất vả, mới ra tới được bờ hồ, đi về phía đình viện của Mẫn nữ quan.
Dọc đường, hai người nhận không biết bao nhiêu ánh mắt quyến rũ, ngửi bao nhiêu hương thơm, rất có cảm giác “hoa không say người, người tự say”. Đến vùng đất trống trước hồ, Phong Quá Đình gặp người quen kéo đi, Long Ưng thừa dịp đối phương chưa nhận ra mình, vội vã tránh đi. Hắn định đến gặp Mẫn Huyền Thanh, rồi lặng lẽ trốn, quay về cung Thượng Dương với vợ, nhưng vừa đến cửa lầu, liền bị hai cô nàng xinh đẹp chặn lại, luôn miệng gọi Ưng gia, tình như lửa nóng, nếu như quanh đó không có người, nhất định đã ngả vào lòng hắn rồi!
Long Ưng trấn tĩnh nhìn lại, thì ra là Lưu Mỹ và Lưu Hương trong Thất Mỹ, ăn mặc, trang điểm lộng lẫy, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ thanh tú, trang nhã. Thảo nào hắn không nhận ra hai nàng.
Hai cô hai bên nắm tay áo hắn, kéo qua một bên. Lưu Hương nói:
- Luôn mong chờ Ưng gia tới đấy!
Trong bảy nàng, Lưu Mỹ nhỏ tuổi nhất. Gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ bừng, bỗng dưng đôi mắt đẹp bắt đầu ửng đỏ. Long Ưng cuống quít, kề sát mặt nàng hôn một cái, dụ dỗ:
- Đừng khóc! Phải cười lên cho ta ngắm!
Lưu Mỹ thẹn thùng đưa tay áo lau nước mắt, rồi mỉm cười ngọt ngào, tựa như mây mờ trăng tỏ, sáng cả một vùng trời.
Lưu Hương kéo tay áo hắn, không bằng lòng:
- Còn người ta thì sao nào?
Long Ưng cũng hôn lên má nàng, Lưu Hương đổi giận làm vui, tràn ngập vẻ mềm mại uyển chuyển của thiếu nữ, khiến lần đầu tiên Long Ưng nhận ra mình đem vật trân quý cỡ nào dâng tặng cho người. Hắn nói:
- Thời buổi hỗn loạn như thế, làm sao Mẫn đại gia tuyển chọn hôn phu cho các nàng?
Lưu Hương mỉm cười:
- Ưng gia hỏi rất hay. Từ trước khi tổ chức dạ yến, Thiên Nữ đã cho bảy tỷ muội chúng em gặp người được tuyển, họ cũng rất nhiệt tình!
Long Ưng kinh ngạc:
- Người được tuyển?
Lưu Mỹ nói:
- Thiên Nữ đặt ra điều kiện, trước hết là phải độc thân chưa lập gia đình, nhân phẩm, tác phong và cách xử sự cũng phải phù hợp với tiêu chuẩn của nàng ấy. Cuối cùng và cũng là quan trọng nhất, là phải qua được cửa của Bạch lão.
Thấy Long Ưng ngẩn ra, Lưu Hương giải thích:
- Bạch lão rất nổi danh ở Thần Đô, là đệ tử thứ ba của đại sư tướng số Lý Thuần Phong, tinh thông tướng số.
Long Ưng thở dài:
- Bây giờ ta thật sự yên tâm rồi.
Lưu Mỹ cười:
- Đều nhờ ở Ưng gia. Buồn cười nhất là Thiên Nữ nói với họ, bảy tỷ muội chúng em là nghĩa muội của Ưng gia, nếu có người dám ức hiếp chúng em, Ưng gia sẽ tìm kẻ đó tính sổ! Hì hì!
Long Ưng nhớ lại Thái Bình Công Chúa nói hắn là “Ác bá ở Thần Đô”, tuy là tiếng xấu, nhưng trong một số tình huống, cũng có tác dụng đe dọa.
Tiếng cười trong như chuông bạc của Mẫn Huyền Thanh như theo gió thổi tới, nàng cất tiếng:
- Hóa ra là Ưng gia tới.
Nàng lại nói với hai nàng kia:
- Mau về đi! Rất nhiều người đập tường phá vách tìm hai người đó!
Lưu Mỹ và Lưu Hương bịn rịn không muốn rời, quay về đình viện.
Mẫn Huyền Thanh dẫn Long Ưng đi vào lâm viên, chân bước trên con đường trải sỏi, Long Ưng nói:
- Mẫn đại gia không ra chào khách khứa sao?
Mẫn Huyền Thanh đổi sang khoác nhẹ cánh tay hắn, nói:
- Nhiều người như vậy, chào hỏi được hết sao?
Rồi vui vẻ nói:
- Lần thứ nhất gặp mặt, ai cũng thần hồn điên đảo, người không trúng tuyển về nhà đấm ngực giậm chân ba ngày ba đêm. Trò này vui thật!
Băng qua một rừng trúc rậm rạp, hồ lại hiện ra ở phía trước. Bên bến thuyền, buộc ba chiếc thuyền nhỏ. Mẫn Huyền Thanh nhẹ nhàng nhảy xuống một chiếc thuyền, ngồi xuống.
Lúc này Long Ưng mới hiểu nữ quan phong lưu này muốn cùng mình chèo thuyền du ngoạn trên hồ. Hắn lúi húi gỡ dây buộc thuyền, rồi chèo về phía không người, thỉnh thoảng gặp những đèn màu bồng bềnh trên trên mặt hồ, lại quẹo trái, rẽ phải. Nghe trên bờ tiếng nhạc, tiếng người văng vẳng, gió hồ thổi nhẹ, trước mặt là mỹ nữ có phong thái đặc biệt, Long Ưng có cảm giác yên bình, cách xa nhân thế.
Mẫn Huyền Thanh đưa đôi mắt đẹp ngắm nhìn hắn, khóe miệng như nụ hoa xuân, nói:
- Tiểu Ma nữ của ngươi đến rồi!
Long Ưng cười khổ:
- Tiểu Ma Nữ của ta? Sao Tiểu Ma Nữ lại là của ta?
Trong lòng hắn thầm nghĩ, nàng là thuộc về Thần Đô kia!
Mẫn Huyền Thanh mỉm cười:
- Người quang minh chính đại không làm chuyện mờ ám. Ai công khai trao tặng vật đính ước cho Tiểu Ma Nữ? Ai không thấy ngươi với Tiểu Ma Nữ như hình với bóng? Ai không thấy hai người cùng cưỡi ngựa ra khỏi thành?
Long Ưng ngạc nhiên:
- Mẫn đại gia đang ghen?
Mẫn Huyền Thanh giơ mấy đầu ngón tay lên, ngón trỏ và ngón cái tách ra một chút, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu, nói:
- Có một chút như thế này nè!
Long Ưng khó tin nhìn nàng thu bàn tay thon nhỏ như bạch ngọc lại, không nói nên lời.
Mẫn Huyền Thanh liếc hắn một cái đầy quyến rũ:
- Khí phách nam nhi của Ưng gia đâu mất hết rồi?
Long Ưng nói:
- Lúc ấy Thái Bình Công Chúa cũng được tặng mà!
Mẫn Huyền Thanh nói:
- Bắt cá hai tay mà! Có nói gì thêm, càng giấu đầu hở đuôi!
Long Ưng cảm thấy về chuyện này khó mà nói lại nàng, hỏi:
- Phải chăng Mẫn đại gia đã yêu tiểu đệ?
Mẫn Huyền Thanh lại dùng ngón cái và ngón trỏ để minh họa phân lượng, so với lúc nãy ít hơn một chút, đôi môi thơm hé mở, nói:
- Cũng có một chút như thế này nè!
Long Ưng bị nàng trêu đùa khiến lòng hắn như một đốm lửa than, thở dài:
- Xem ra ta không dùng chút thủ đoạn, thì Mẫn đại gia không chịu nói chuyện nghiêm túc rồi!
Mẫn Huyền Thanh cười duyên:
- Vậy phải xem Ưng gia có thủ đoạn gì hay ho không!
Long Ưng cười ha hả:
- Hóa ra đùa giỡn với Mẫn cô nương, lại thú vị như vậy. Ồ! Kia là đèn hiệu gì vậy?
Mẫn Huyền Thanh quay lại nhìn, kinh ngạc nói:
- Đó là đèn hiệu gọi Huyền Thanh về. Có chuyện gì gấp vậy kìa?
Trên bờ xa, một chiếc đèn lồng màu lục hết sáng lại tối theo một tiết tấu nhất định.
Long Ưng hỏi:
- Phải làm gì bây giờ?
Mẫn Huyền Thanh đáp:
- Tức thật! Nhè vào lúc này mà tìm người ta! Chèo thuyền quay lại xem là chuyện gì?
Thuyền đỗ ở bến thuyền gần đó, Lục Thạch Phu ra đón, vẻ mặt ngưng trọng, kề tai Long Ưng nói:
- Thánh thượng tìm ngươi!
Long Ưng hoảng sợ, tới trước mặt Mẫn Huyền Thanh, thấp giọng nói:
- Có chuyện cấp tốc, tiểu đệ phải lập tức đi ngay.
Mẫn Huyền Thanh nhẹ nhàng nói:
- Huyền Thanh không chịu đâu! Trừ phi ngươi đồng ý ngày mai dành chút thời gian đến với Huyền Thanh, nếu không, không cho ngươi đi!
Ánh mắt của nàng điềm tĩnh, không có sóng mắt, chỉ như nói chuyện bình thường, nhưng lời lẽ lại đầy tình ý, như làm nũng với người mình yêu, sự trái ngược này hợp lại tạo nên một sự hấp dẫn đặc biệt, khiến trái tim sắt đá cũng mềm nhũn ra.
Long Ưng suýt nữa không kìm chế được ôm Mẫn Huyền Thanh vào lòng, rốt cuộc đã thấy được sự thẳng thắn dám yêu dám hận của nàng. Hắn dỗ nàng:
- Tuân lệnh!
Hắn dứt khoát xoay người, cùng Lục Thạch Phu vội vàng đi về phia cửa chính, hỏi:
- Rốt cuộc là chuyện gì?
Lục Thạch Phu hạ giọng, nói:
- Nếu là người khác hỏi, ta có chết cũng không dám nói nửa câu, nhưng Ưng gia đã hỏi, đương nhiên ta không dám giấu diếm, nếu Thánh thượng không nói ra, Ưng gia cứ xem như chưa từng nghe qua.
Long Ưng bảo đảm:
- Lục đại ca yên tâm nói ra, tiểu đệ sẽ coi như chưa nghe Lục đại ca nói gì cả.
Lục Thạch Phu nói:
- Thánh thượng căn dặn, nếu tìm được bất cứ ai đáng nghi, lập tức báo cáo cho bà. Cho nên sau khi Ưng gia giao người bắt được ở phía bắc thành, ta hiểu được sự việc này rất quan trọng, vừa giải hắn ta về phòng hình bộ, vừa sai người phi báo cho Thánh thượng.
Hai người sợ gặp người quen, rời khỏi con đường quanh hồ, chỉ đi vào những con đường nhỏ trong khu lâm viên.
Long Ưng ngạc nhiên:
- Lấy được khẩu cung nhanh vậy sao? Có phải có quan trên tới ra tay?
Danh sách chương