Phong Quá Đình rút trường kiếm, chỉ về phía Long Ưng nói:
- Kiếm của tại hạ tên là Cô Hư, được lấy trong câu “Giáp Tử Tuần Trung Vô Tuất Hợi”. Tuất Hợi được gọi là Cô, Thìn Tị được gọi là Hư. Còn có “Nhật Thần Bất Toàn, Cố Hữu Cô Hư”.
Long Ưng nói:
- Thiên Can có mười, Địa Chi có mười hai, cho nên khi hết một vòng Thiên Can, chưa tới hai địa chi cuối cùng là Tuất và Hợi. Vì thế Tuất Hợi bị lạc mất. Nhưng kiếm thuộc Kim, Kim rỗng thì kêu, âm thanh chấn động vũ trụ. Tên thanh kiếm này của Phong huynh có ý nghĩa rất sâu sắc. (Hic, riêng câu này em phải vác đi khắp hai xóm dân tiếng Trung mới dịch nổi. công nhận lão Huỳnh viết văn sâu như đáy giếng – thanhco)
Phong Quá Đình kinh ngạc nói:
- Không thể tưởng tượng được kiến thức của Long huynh lại uyên bác như vậy. Thật là bội phục.
Long Ưng mỉm cười:
- Phong huynh chuẩn bị.
Phong Quá Đình cũng mỉm cười:
- Tại hạ không có phút nào không chuẩn bị thỏa đáng.
Long Ưng phát động, Song Đầu Kích đã xoay trên đầu với tốc độ nhanh chóng, sinh ra âm thanh uy vũ phá phong khiến người ta sợ hãi, bỗng dưng lại hóa thành mũi nhọn như du long bay vòng quanh người. Song Đầu Kích nằm trong tay của hắn dường như sống lại, thiên biến vạn hóa khiến người ta không thể nào bắt lấy.
Phong Quá Đình quát lạnh một tiếng. Cô Hư xẹt qua hư không, hóa thành thiểm điện, không chút sợ hãi trùng kích về phía Long Ưng. Kiếm khí biến toàn bộ không gian xung quanh Long Ưng trở nên lạnh lẽo. Ba cô gái không tự chủ được lui ra ngoài.
Đ-A-N-G...G!
Long Ưng vừa dùng vỏ đao đẩy Cô Hư ra, vừa kích mâu vung thẳng đến chỗ Phong Quá Đình.
Phong Quá Đình kêu lên một tiếng “Tốt”, sau đó dùng thân kiếm chém trúng kích mâu. Kiếm quang cự thịnh, bóng kiếm nổ bung đầy trời, kiếm khí rung động, như mưa giông gió bão nhằm vào Long Ưng vẩy tới. Kiếm pháp lăng lệ ác liệt, nhưng người vẫn khí định thần nhàn, tiêu sái đẹp mắt.
Long Ưng lần đầu tiên giao thủ với y. Kiếm pháp Phong Quá Đình linh động như thần long, nhưng khó ngăn cản nhất chính là sức lực của kiếm khi mạnh khi nhẹ. Lúc nhẹ thì lại mang sức mạnh của cả một xe kéo, khiến cho người dùng sai lực đạo và kình khí, như trâu đất xuống biển. Lúc nặng thì như lôi đình vạn quân, kiếm khí xuôi theo binh khí xâm nhập vào cơ thể. Kiếm pháp đáng sợ như vậy, thật mới nghe lần đầu.
Long Ưng cười to nói:
- Phong huynh quả nhiên danh bất hư truyền.
Song Đầu Kích linh biến kỳ ảo. Móc, gọt, mổ, bổ, chém, quét, cách, đâm. Gặp chiêu phá chiêu. Dùng nhanh đấu với nhanh, chỉ thủ chứ không tấn công. Vững như tường thành bảo vệ, không lùi nửa bước.
Cuộc chiến căng thẳng hoa mắt, dùng thủ đối công.
Bỗng nhiên Long Ưng nhảy vào không trung. Song Đầu Kích quay vòng trên không, tựa như tường đồng vách sắt áp thẳng vào đối thủ.
Phong Quá Đình quát to:
- Tốt!
Người đi theo kiếm, thân hình bay lên, đánh thẳng vào thần binh của Long Ưng.
Cheng!
Tia lửa văng khắp nơi.
Phong Quá Đình rơi xuống mặt đất, lùi ba bước. Long Ưng lộn nhào trên không rồi tiếp đất, hình thành tình thế giằng co.
Phong Quá Đình tra kiếm vào vỏ, thở dài:
- Song Đầu Kích của Long huynh lợi công bất lợi thủ. Nhưng thủ đã lợi hại như vậy, công khẳng định là còn khó ngăn cản hơn. Tại hạ bái phục.
Long Ưng nói:
- Phong huynh quá khiêm tốn rồi. Nguyên nhân chính là không thủ được, nên không thể phát huy sức nặng của binh khí, bức Phong huynh cứng rắn bỏ một chiêu để cầu thoát thân.
Vạn Nhận Vũ chen vào nói:
- Thủ thế hiển nhiên không thích hợp với tính cách của ngươi. Vì sao lại dùng đến sách lược này?
Long Ưng trầm ngâm nói:
- Kích này có một đặc tính quái dị. Nếu buông tay cường công sẽ thân bất do kỷ mà phát huy hết khả năng, sẽ khó mà có thể lưu thủ. Thật là cổ quái.
Phong Quá Đình nói:
- Đặc điểm này không giống như phần đông các binh khí khác. Khi ngươi phát huy nó một cách tinh tế, có muốn ngừng cũng ngừng không được. Cho đến khi đánh bại được đối thủ.
Tú Thanh run giọng nói:
- Thật đáng sợ.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Có thể phát huy được tác dụng của kích này, nhất định sẽ là thiên quân vạn mã trên chiến trường, mở rộng đến một trượng hai thước. Thật muốn nhìn thấy tình huống đó của Long huynh.
Phong Quá Đình lên tiếng:
- Nhưng lão huynh cũng phải tìm mức độ của nó mới được.
Long Ưng nói:
- Sơn nhân tự có diệu kế. Ngày mai đem Đề Đạp Tuyết làm thí nghiệm. Nếu có thành tích thì sẽ báo lại hai vị đại ca.
Chuyển sang ba cô gái hắn nói:
- Mau đi thay quần áo đẹp đi. Ta muốn mang các nàng đến Phương Hoa Các dự tiệc tối.
Ba cô gái đều hoan hô, rồi chạy lên lầu thay y phục.
Long Ưng nói:
- Chúng ta đến tiền đường vừa uống trà, vừa nói chuyện phiếm. Thế nào?
Hai người kia liền vui vẻ đi theo hắn đến tiền đường.
Trời chưa sáng Long Ưng đã thức dậy. Ba cô gái không mở mắt nổi nên không dậy cùng với hắn. Tối hôm qua, mọi người ở Phương Hoa Các vui chơi đến tận canh đầu. Nhân Nhã lần đầu tiên nếm thử tư vị dạ yến, lại được cử hành tại Phương Hoa Các số một Thần Đô. Sau khi trở lại Cam Thang Viện, nàng vô cùng hứng thú, tranh nhau quấn quýt lấy hắn, thật lâu sau mới đi ngủ.
Long Ưng ngủ chỉ mới hơn nửa canh giờ, nhưng tinh thần lại rất minh mẫn, vội vàng rửa mặt thay quần áo, cầm lấy Bách Biến Thuẫn và Thiên Đao đến chuồng ngựa tìm ngựa yêu. Chưa đến chuồng ngựa, Đề Đạp Tuyết đã hí vang, nó loáng thoáng cảm nhận chủ nhân đang đến, lại càng kêu nhiều tiếng kỳ lạ hơn.
Chẳng lẽ nó cảm nhận được điều gì khác lạ sao?
Long Ưng nhìn vào ánh mắt của Đề Đạp Tuyết. Nó không hí, nhưng vẫn không ngừng nhảy, tung tăng như một con chim sẻ. Long Ưng như tia chớp, kéo nó ra ngoài cửa.
Đề Đạp Tuyết đi tới, đầu ngựa cúi xuống, dùng cổ ma sát với hắn, thấp giọng kêu lên thanh âm xi...xi....Trong lòng Long Ưng dâng lên sự yêu thương không cách nào giữ lại được, ôm nó thân mật một phen, dỗ dành như dỗ em bé:
- Bảo bối ngoan, hôm nay cha sẽ luyện tập cho con làm quen với sức nặng.
Hắn dẫn nó đến quảng trường trước viện, đeo yên ngựa, rồi treo Thiên Đao và Bách Biến Thuẫn hai bên.
Lý công công ngái ngủ từ trong nhà đi ra, sau khi vấn an xong liền nói:
- Ưng gia vẫn còn chưa ăn gì?
Long Ưng nhảy lên lưng ngựa, nói:
- Công công yên tâm, chúng tôi hai ba ngày không ăn cũng không thành vấn đề. Công công trở về ngủ đi.
Sau khi quất ngựa chạy ra cửa chính, cứ như vậy mà cưỡi Đề Đạp Tuyết lao đi.
Đề Đạp Tuyết chẳng những không cảm thấy nặng, mà còn thấy thoải mái hơn so với việc chạy trốn ngày hôm qua. Trong chớp nhoáng nó đã tăng tốc. Vó ngựa chạy băng băng trên con đường rộng lớn.
Gió thoảng qua hai bên tai Long Ưng, như thiên mã hành không, hắn lập tức rời khỏi Thượng Dương Cung, chạy qua cầu Thiên Tân. Trong buổi sáng tinh sương, con ngựa phi như bão tố chạy tới cửa thành.
Những gì phát sinh trên con đường, hết thảy đều rõ như lòng bàn tay.
Trong không gian như vậy, Long Ưng quên mất mọi thứ, chỉ còn giác quan tinh khiết tồn tại. Không vui không giận, tâm linh tiến vào chí cảnh vô biên, tựa như đêm đó theo Kiếm Tiên Đoan Mộc Lăng chạy trối chết, đuổi điên cuồng trong rừng cây.
Cửa thành phía trước đã mở. Tiểu Ma Nữ quất ngựa đuổi theo phía sau. Long Ưng đang muốn thu cương, Đề Đạp Tuyết đã chủ động dừng vó, chậm rãi giảm tốc độ, giống như hiểu được tâm ý chủ nhân.
Long Ưng kinh ngạc đến không ngậm miệng lại được.
Tiểu Ma Nữ một thân y phục rực rỡ từ xa đến bên cạnh hắn, hưng phấn reo lên:
- Chúng ta ra ngoại thành đi.
Sau đó quát một tiếng, nàng tăng tốc chạy phía trước.
Không đợi hắn có bất kỳ động tác nào, Đề Đạp Tuyết liền đuổi theo.
Long Ưng và Tiểu Ma Nữ dùng tốc độ cao nhất chạy như bay, xuyên qua suối, băng qua dốc núi, chạy như điên hơn mười dặm. Đến bờ sông, Hắc Nhi có vẻ như không chịu đựng nổi nữa, nhưng Đề Đạp Tuyết thần khí vẫn dâng trào, vẫn chưa thỏa mãn, hùng tuấn đến cực điểm.
Hai người nhảy xuống ngựa, tháo yên. Hai con ngựa tự kết bạn, qua một bên ăn cỏ uống nước, thân mật vô cùng. Thình thoảng lại còn đụng mũi.
Long Ưng nhìn về bờ sông phía xa. Cách đó không xa là thế núi kẹp sông phập phồng. Cảnh sắc tráng lệ, thanh tú. Hắn ngạc nhiên hỏi:
- Kia là thứ gì vậy?
Tiểu Ma Nữ bước đến bên cạnh hắn, đáp:
- Là Y Khuyết trứ danh, người đời gọi là Long Môn. Dưới núi có con đường bằng đá. Bên phải là thạch bích, bên trái là nước. Núi ánh trong nước, tạo thành “Song Phong Đối Trì”, một trong đệ nhất cảnh của Long Môn. Tiếp tục chạy về kinh đô khoảng một dặm, vách đá hai bên bờ sông hang đá lớn nhỏ kéo dài không dứt. Là do Hiếu Văn Đế của Bắc Ngụy khắc đục. Chỉ tiếc là huynh phải quay về Thượng Dương Cung, nếu không Tiên nhi có thể dẫn huynh đi thưởng thức.
Nàng quay sang nhìn yên ngựa, nói:
- Là đao huynh mượn được sao? Coi huynh đấy, đúng là biết giữ chữ tín.
Long Ưng quỳ xuống bên cạnh yên ngựa, rút Thiên Đao ra, cầm hai tay đưa cho Tiểu Ma Nữ, nói:
- Mời đại tỷ xem qua. Là xứng đao của tiểu đệ, nặng một trăm cân. Hi hi, cẩn thận một chút.
Tiểu Ma Nữ nguýt hắn một cái, nói:
- Nói năng bậy bạ. Đao mà nặng trăm cân. Bộ làm bằng đá à?
Vẻ mặt khinh thường cầm lấy cây đao.
Ồ!
Long Ưng chộp lấy cánh tay cầm đao của nàng, cười nói:
- Đã nói phải cẩn thận một chút mà.
Sắc mặt Tiểu Ma Nữ kinh dị, quên mất Long Ưng đang nắm tay nàng, miễn cưỡng cầm chắc nói:
- Đao nặng như vậy làm sao mà dùng? Còn không buông tay.
Long Ưng lưu luyến buông tay nàng ra, nhìn nàng cật lực cử động thanh đao, nhưng rồi lại buông tha, cắm thanh đao chạm đất, gắt giọng:
- Là đồ vật quỷ quái gì vậy? Có thể làm được chuyện gì hay sao? Làm cho người ta cảm thấy sợ. Trả lại cho huynh nè.
Long Ưng thu hồi Thiên Đao trên tay nàng, thuận tiện làm vài động tác đâm, gọt, bổ xuống trước mặt nàng, lộ ra vẻ đắc ý phiêu dật, không cần tốn nhiều sức, cười nói:
- Nào, để tiểu hỗn đãn lần lượt tiếp hai trăm kiếm của Thần Sơn Chi Tinh của nàng, thế nào?
Tiểu Ma Nữ gắt giọng:
- Long Ưng chết tiệt, biết rõ người ta bị quái đao của huynh dọa sợ, lại còn đòi người ta đem Thần Sơn Chi Tinh ra bồi nữa? Tên hỗn đản này, bổn cô nương không dùng cây đao này của huynh.
Long Ưng bật cười khanh khách:
- Hỗn đản biết tội, lần sau sẽ đem hạ đẳng đao đến để đại tỷ giáo huấn hỗn đản.
Tiểu Ma Nữ đổi giận làm vui, nói:
- Coi như biết điều.
Nàng hạ giọng nói:
- Huynh có thanh đao đáng sợ như vậy, có thể làm tốt vai trò thân binh tùy tùng cho bổn cô nương.
Long Ưng nhét đao vào trong vỏ, trầm ngâm nói:
- Quốc lão có nói cho con gái yêu của ông ấy biết chuyện lão tử âm thầm bảo hộ nàng ở Bắc thị?
Tiểu Ma Nữ bướng bỉnh nói:
- Huynh giả vờ ngu xuẩn bắt lính theo danh sách sao? Người ta nói lộ ra một câu để huynh có manh mối mà đoán ra được. Tiên nhi không nói, tránh cho huynh tranh công chiếm lợi.
Nàng ngang nhiên xông tới, vai đụng vai với hắn, vui vẻ nói:
- Nhìn thấy huynh say mê như vậy, nên cho huynh một vinh hạnh đặc biệt. Huynh không phải biết phương pháp Dịch Cân Tẩy Tủy sao? Nhanh chóng làm cho người ta thoát thai hoán cốt, sớm ngày trao thân cho huynh.
Nói xong câu cuối cùng, nàng cười tươi rói đến mê người.
Long Ưng thiếu chút nữa muốn tan chảy, dùng tay ôm lấy vai nàng, đang muốn thừa thế hôn lên khuôn mặt bụ bẫm hồng hào của nàng một cái thì Tiểu Ma Nữ đã nhanh chóng tránh đi, hai tay chống nạnh, sẵng giọng:
- Còn chưa làm xong việc bổn cô nương phân phó đã muốn lĩnh công. Không sợ ta tố giác huynh sao?
Long Ưng dù cuống lên vẫn ung dung, nói:
- Sau cũng vậy mà giờ cũng vậy. Quốc lão rõ ràng đã ám chỉ khi nào lão tử tìm ông ấy cầu hôn, chứ có hứa gả nàng cho ta đâu? Cho nên chiêu tố giác này chẳng dùng được.
Tiểu Ma Nữ sẵng giọng:
- Sao cha lại nói như vậy? Bổn cô nương lập tức trở về hỏi cho ra lẽ.
- Kiếm của tại hạ tên là Cô Hư, được lấy trong câu “Giáp Tử Tuần Trung Vô Tuất Hợi”. Tuất Hợi được gọi là Cô, Thìn Tị được gọi là Hư. Còn có “Nhật Thần Bất Toàn, Cố Hữu Cô Hư”.
Long Ưng nói:
- Thiên Can có mười, Địa Chi có mười hai, cho nên khi hết một vòng Thiên Can, chưa tới hai địa chi cuối cùng là Tuất và Hợi. Vì thế Tuất Hợi bị lạc mất. Nhưng kiếm thuộc Kim, Kim rỗng thì kêu, âm thanh chấn động vũ trụ. Tên thanh kiếm này của Phong huynh có ý nghĩa rất sâu sắc. (Hic, riêng câu này em phải vác đi khắp hai xóm dân tiếng Trung mới dịch nổi. công nhận lão Huỳnh viết văn sâu như đáy giếng – thanhco)
Phong Quá Đình kinh ngạc nói:
- Không thể tưởng tượng được kiến thức của Long huynh lại uyên bác như vậy. Thật là bội phục.
Long Ưng mỉm cười:
- Phong huynh chuẩn bị.
Phong Quá Đình cũng mỉm cười:
- Tại hạ không có phút nào không chuẩn bị thỏa đáng.
Long Ưng phát động, Song Đầu Kích đã xoay trên đầu với tốc độ nhanh chóng, sinh ra âm thanh uy vũ phá phong khiến người ta sợ hãi, bỗng dưng lại hóa thành mũi nhọn như du long bay vòng quanh người. Song Đầu Kích nằm trong tay của hắn dường như sống lại, thiên biến vạn hóa khiến người ta không thể nào bắt lấy.
Phong Quá Đình quát lạnh một tiếng. Cô Hư xẹt qua hư không, hóa thành thiểm điện, không chút sợ hãi trùng kích về phía Long Ưng. Kiếm khí biến toàn bộ không gian xung quanh Long Ưng trở nên lạnh lẽo. Ba cô gái không tự chủ được lui ra ngoài.
Đ-A-N-G...G!
Long Ưng vừa dùng vỏ đao đẩy Cô Hư ra, vừa kích mâu vung thẳng đến chỗ Phong Quá Đình.
Phong Quá Đình kêu lên một tiếng “Tốt”, sau đó dùng thân kiếm chém trúng kích mâu. Kiếm quang cự thịnh, bóng kiếm nổ bung đầy trời, kiếm khí rung động, như mưa giông gió bão nhằm vào Long Ưng vẩy tới. Kiếm pháp lăng lệ ác liệt, nhưng người vẫn khí định thần nhàn, tiêu sái đẹp mắt.
Long Ưng lần đầu tiên giao thủ với y. Kiếm pháp Phong Quá Đình linh động như thần long, nhưng khó ngăn cản nhất chính là sức lực của kiếm khi mạnh khi nhẹ. Lúc nhẹ thì lại mang sức mạnh của cả một xe kéo, khiến cho người dùng sai lực đạo và kình khí, như trâu đất xuống biển. Lúc nặng thì như lôi đình vạn quân, kiếm khí xuôi theo binh khí xâm nhập vào cơ thể. Kiếm pháp đáng sợ như vậy, thật mới nghe lần đầu.
Long Ưng cười to nói:
- Phong huynh quả nhiên danh bất hư truyền.
Song Đầu Kích linh biến kỳ ảo. Móc, gọt, mổ, bổ, chém, quét, cách, đâm. Gặp chiêu phá chiêu. Dùng nhanh đấu với nhanh, chỉ thủ chứ không tấn công. Vững như tường thành bảo vệ, không lùi nửa bước.
Cuộc chiến căng thẳng hoa mắt, dùng thủ đối công.
Bỗng nhiên Long Ưng nhảy vào không trung. Song Đầu Kích quay vòng trên không, tựa như tường đồng vách sắt áp thẳng vào đối thủ.
Phong Quá Đình quát to:
- Tốt!
Người đi theo kiếm, thân hình bay lên, đánh thẳng vào thần binh của Long Ưng.
Cheng!
Tia lửa văng khắp nơi.
Phong Quá Đình rơi xuống mặt đất, lùi ba bước. Long Ưng lộn nhào trên không rồi tiếp đất, hình thành tình thế giằng co.
Phong Quá Đình tra kiếm vào vỏ, thở dài:
- Song Đầu Kích của Long huynh lợi công bất lợi thủ. Nhưng thủ đã lợi hại như vậy, công khẳng định là còn khó ngăn cản hơn. Tại hạ bái phục.
Long Ưng nói:
- Phong huynh quá khiêm tốn rồi. Nguyên nhân chính là không thủ được, nên không thể phát huy sức nặng của binh khí, bức Phong huynh cứng rắn bỏ một chiêu để cầu thoát thân.
Vạn Nhận Vũ chen vào nói:
- Thủ thế hiển nhiên không thích hợp với tính cách của ngươi. Vì sao lại dùng đến sách lược này?
Long Ưng trầm ngâm nói:
- Kích này có một đặc tính quái dị. Nếu buông tay cường công sẽ thân bất do kỷ mà phát huy hết khả năng, sẽ khó mà có thể lưu thủ. Thật là cổ quái.
Phong Quá Đình nói:
- Đặc điểm này không giống như phần đông các binh khí khác. Khi ngươi phát huy nó một cách tinh tế, có muốn ngừng cũng ngừng không được. Cho đến khi đánh bại được đối thủ.
Tú Thanh run giọng nói:
- Thật đáng sợ.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Có thể phát huy được tác dụng của kích này, nhất định sẽ là thiên quân vạn mã trên chiến trường, mở rộng đến một trượng hai thước. Thật muốn nhìn thấy tình huống đó của Long huynh.
Phong Quá Đình lên tiếng:
- Nhưng lão huynh cũng phải tìm mức độ của nó mới được.
Long Ưng nói:
- Sơn nhân tự có diệu kế. Ngày mai đem Đề Đạp Tuyết làm thí nghiệm. Nếu có thành tích thì sẽ báo lại hai vị đại ca.
Chuyển sang ba cô gái hắn nói:
- Mau đi thay quần áo đẹp đi. Ta muốn mang các nàng đến Phương Hoa Các dự tiệc tối.
Ba cô gái đều hoan hô, rồi chạy lên lầu thay y phục.
Long Ưng nói:
- Chúng ta đến tiền đường vừa uống trà, vừa nói chuyện phiếm. Thế nào?
Hai người kia liền vui vẻ đi theo hắn đến tiền đường.
Trời chưa sáng Long Ưng đã thức dậy. Ba cô gái không mở mắt nổi nên không dậy cùng với hắn. Tối hôm qua, mọi người ở Phương Hoa Các vui chơi đến tận canh đầu. Nhân Nhã lần đầu tiên nếm thử tư vị dạ yến, lại được cử hành tại Phương Hoa Các số một Thần Đô. Sau khi trở lại Cam Thang Viện, nàng vô cùng hứng thú, tranh nhau quấn quýt lấy hắn, thật lâu sau mới đi ngủ.
Long Ưng ngủ chỉ mới hơn nửa canh giờ, nhưng tinh thần lại rất minh mẫn, vội vàng rửa mặt thay quần áo, cầm lấy Bách Biến Thuẫn và Thiên Đao đến chuồng ngựa tìm ngựa yêu. Chưa đến chuồng ngựa, Đề Đạp Tuyết đã hí vang, nó loáng thoáng cảm nhận chủ nhân đang đến, lại càng kêu nhiều tiếng kỳ lạ hơn.
Chẳng lẽ nó cảm nhận được điều gì khác lạ sao?
Long Ưng nhìn vào ánh mắt của Đề Đạp Tuyết. Nó không hí, nhưng vẫn không ngừng nhảy, tung tăng như một con chim sẻ. Long Ưng như tia chớp, kéo nó ra ngoài cửa.
Đề Đạp Tuyết đi tới, đầu ngựa cúi xuống, dùng cổ ma sát với hắn, thấp giọng kêu lên thanh âm xi...xi....Trong lòng Long Ưng dâng lên sự yêu thương không cách nào giữ lại được, ôm nó thân mật một phen, dỗ dành như dỗ em bé:
- Bảo bối ngoan, hôm nay cha sẽ luyện tập cho con làm quen với sức nặng.
Hắn dẫn nó đến quảng trường trước viện, đeo yên ngựa, rồi treo Thiên Đao và Bách Biến Thuẫn hai bên.
Lý công công ngái ngủ từ trong nhà đi ra, sau khi vấn an xong liền nói:
- Ưng gia vẫn còn chưa ăn gì?
Long Ưng nhảy lên lưng ngựa, nói:
- Công công yên tâm, chúng tôi hai ba ngày không ăn cũng không thành vấn đề. Công công trở về ngủ đi.
Sau khi quất ngựa chạy ra cửa chính, cứ như vậy mà cưỡi Đề Đạp Tuyết lao đi.
Đề Đạp Tuyết chẳng những không cảm thấy nặng, mà còn thấy thoải mái hơn so với việc chạy trốn ngày hôm qua. Trong chớp nhoáng nó đã tăng tốc. Vó ngựa chạy băng băng trên con đường rộng lớn.
Gió thoảng qua hai bên tai Long Ưng, như thiên mã hành không, hắn lập tức rời khỏi Thượng Dương Cung, chạy qua cầu Thiên Tân. Trong buổi sáng tinh sương, con ngựa phi như bão tố chạy tới cửa thành.
Những gì phát sinh trên con đường, hết thảy đều rõ như lòng bàn tay.
Trong không gian như vậy, Long Ưng quên mất mọi thứ, chỉ còn giác quan tinh khiết tồn tại. Không vui không giận, tâm linh tiến vào chí cảnh vô biên, tựa như đêm đó theo Kiếm Tiên Đoan Mộc Lăng chạy trối chết, đuổi điên cuồng trong rừng cây.
Cửa thành phía trước đã mở. Tiểu Ma Nữ quất ngựa đuổi theo phía sau. Long Ưng đang muốn thu cương, Đề Đạp Tuyết đã chủ động dừng vó, chậm rãi giảm tốc độ, giống như hiểu được tâm ý chủ nhân.
Long Ưng kinh ngạc đến không ngậm miệng lại được.
Tiểu Ma Nữ một thân y phục rực rỡ từ xa đến bên cạnh hắn, hưng phấn reo lên:
- Chúng ta ra ngoại thành đi.
Sau đó quát một tiếng, nàng tăng tốc chạy phía trước.
Không đợi hắn có bất kỳ động tác nào, Đề Đạp Tuyết liền đuổi theo.
Long Ưng và Tiểu Ma Nữ dùng tốc độ cao nhất chạy như bay, xuyên qua suối, băng qua dốc núi, chạy như điên hơn mười dặm. Đến bờ sông, Hắc Nhi có vẻ như không chịu đựng nổi nữa, nhưng Đề Đạp Tuyết thần khí vẫn dâng trào, vẫn chưa thỏa mãn, hùng tuấn đến cực điểm.
Hai người nhảy xuống ngựa, tháo yên. Hai con ngựa tự kết bạn, qua một bên ăn cỏ uống nước, thân mật vô cùng. Thình thoảng lại còn đụng mũi.
Long Ưng nhìn về bờ sông phía xa. Cách đó không xa là thế núi kẹp sông phập phồng. Cảnh sắc tráng lệ, thanh tú. Hắn ngạc nhiên hỏi:
- Kia là thứ gì vậy?
Tiểu Ma Nữ bước đến bên cạnh hắn, đáp:
- Là Y Khuyết trứ danh, người đời gọi là Long Môn. Dưới núi có con đường bằng đá. Bên phải là thạch bích, bên trái là nước. Núi ánh trong nước, tạo thành “Song Phong Đối Trì”, một trong đệ nhất cảnh của Long Môn. Tiếp tục chạy về kinh đô khoảng một dặm, vách đá hai bên bờ sông hang đá lớn nhỏ kéo dài không dứt. Là do Hiếu Văn Đế của Bắc Ngụy khắc đục. Chỉ tiếc là huynh phải quay về Thượng Dương Cung, nếu không Tiên nhi có thể dẫn huynh đi thưởng thức.
Nàng quay sang nhìn yên ngựa, nói:
- Là đao huynh mượn được sao? Coi huynh đấy, đúng là biết giữ chữ tín.
Long Ưng quỳ xuống bên cạnh yên ngựa, rút Thiên Đao ra, cầm hai tay đưa cho Tiểu Ma Nữ, nói:
- Mời đại tỷ xem qua. Là xứng đao của tiểu đệ, nặng một trăm cân. Hi hi, cẩn thận một chút.
Tiểu Ma Nữ nguýt hắn một cái, nói:
- Nói năng bậy bạ. Đao mà nặng trăm cân. Bộ làm bằng đá à?
Vẻ mặt khinh thường cầm lấy cây đao.
Ồ!
Long Ưng chộp lấy cánh tay cầm đao của nàng, cười nói:
- Đã nói phải cẩn thận một chút mà.
Sắc mặt Tiểu Ma Nữ kinh dị, quên mất Long Ưng đang nắm tay nàng, miễn cưỡng cầm chắc nói:
- Đao nặng như vậy làm sao mà dùng? Còn không buông tay.
Long Ưng lưu luyến buông tay nàng ra, nhìn nàng cật lực cử động thanh đao, nhưng rồi lại buông tha, cắm thanh đao chạm đất, gắt giọng:
- Là đồ vật quỷ quái gì vậy? Có thể làm được chuyện gì hay sao? Làm cho người ta cảm thấy sợ. Trả lại cho huynh nè.
Long Ưng thu hồi Thiên Đao trên tay nàng, thuận tiện làm vài động tác đâm, gọt, bổ xuống trước mặt nàng, lộ ra vẻ đắc ý phiêu dật, không cần tốn nhiều sức, cười nói:
- Nào, để tiểu hỗn đãn lần lượt tiếp hai trăm kiếm của Thần Sơn Chi Tinh của nàng, thế nào?
Tiểu Ma Nữ gắt giọng:
- Long Ưng chết tiệt, biết rõ người ta bị quái đao của huynh dọa sợ, lại còn đòi người ta đem Thần Sơn Chi Tinh ra bồi nữa? Tên hỗn đản này, bổn cô nương không dùng cây đao này của huynh.
Long Ưng bật cười khanh khách:
- Hỗn đản biết tội, lần sau sẽ đem hạ đẳng đao đến để đại tỷ giáo huấn hỗn đản.
Tiểu Ma Nữ đổi giận làm vui, nói:
- Coi như biết điều.
Nàng hạ giọng nói:
- Huynh có thanh đao đáng sợ như vậy, có thể làm tốt vai trò thân binh tùy tùng cho bổn cô nương.
Long Ưng nhét đao vào trong vỏ, trầm ngâm nói:
- Quốc lão có nói cho con gái yêu của ông ấy biết chuyện lão tử âm thầm bảo hộ nàng ở Bắc thị?
Tiểu Ma Nữ bướng bỉnh nói:
- Huynh giả vờ ngu xuẩn bắt lính theo danh sách sao? Người ta nói lộ ra một câu để huynh có manh mối mà đoán ra được. Tiên nhi không nói, tránh cho huynh tranh công chiếm lợi.
Nàng ngang nhiên xông tới, vai đụng vai với hắn, vui vẻ nói:
- Nhìn thấy huynh say mê như vậy, nên cho huynh một vinh hạnh đặc biệt. Huynh không phải biết phương pháp Dịch Cân Tẩy Tủy sao? Nhanh chóng làm cho người ta thoát thai hoán cốt, sớm ngày trao thân cho huynh.
Nói xong câu cuối cùng, nàng cười tươi rói đến mê người.
Long Ưng thiếu chút nữa muốn tan chảy, dùng tay ôm lấy vai nàng, đang muốn thừa thế hôn lên khuôn mặt bụ bẫm hồng hào của nàng một cái thì Tiểu Ma Nữ đã nhanh chóng tránh đi, hai tay chống nạnh, sẵng giọng:
- Còn chưa làm xong việc bổn cô nương phân phó đã muốn lĩnh công. Không sợ ta tố giác huynh sao?
Long Ưng dù cuống lên vẫn ung dung, nói:
- Sau cũng vậy mà giờ cũng vậy. Quốc lão rõ ràng đã ám chỉ khi nào lão tử tìm ông ấy cầu hôn, chứ có hứa gả nàng cho ta đâu? Cho nên chiêu tố giác này chẳng dùng được.
Tiểu Ma Nữ sẵng giọng:
- Sao cha lại nói như vậy? Bổn cô nương lập tức trở về hỏi cho ra lẽ.
Danh sách chương