Những vị khách đứng xung quanh nhìn thấy hai nhân vật quyền lực của triều đình đến tham dự, lại xưng huynh hô đệ với Long Ưng thì đều thất kinh. Một thiếu nữ nhìn Long Ưng với ánh mắt thăm dò, còn cả gan hơn ánh mắt của đám đàn ông nhìn phụ nữ.
Long Ưng biết cho dù là Tiểu Ma Nữ hay hai vị huynh đệ nhà này, họ đều không nguyện kết giao với hai người này. Sợ xảy ra tình huống khó xử, Long Ưng đánh mắt với Thượng Quan Uyển Nhi đứng cách đó không xa, có ý bảo nàng ta dẫn ba vị này vào chỗ ngồi, rồi lại vỗ nhẹ vai Tiểu Ma Nữ, sau đó đi trước dẫn đường nghênh tiếp hai huynh đệ họ Trương.
Trương Xương Tông cùng Trương Dịch Chi đi tới bên cạnh Long Ưng mới lên tiếng như không muốn người ngoài nghe thấy:
- Chốn này đông người, chúng ta đi nơi khác nói chuyện.
Bọn họ dẫn Long Ưng đến chỗ không một bóng người, Trương Xương Tông cười khổ:
- Tối nay Long huynh phải cẩn thận với Phù quân hầu.
Long Ưng ngạc nhiên:
- Cớ sao Nghiệp quốc công lại nói vậy? Hắn không phải là người của các ngươi sao?
Trương Dịch Chi hừ lạnh mà rằng:
- Mặc dù hắn là người được Nội sử Dương Tái Tư mời đến, nhưng từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ là người của bọn ta cả, cùng lắm chỉ là khách mà thôi. Vừa rồi Dương Tái Tư thông báo cho bọn ta rằng Phù quân hầu cố ý khiêu chiến Long huynh tại yến hội. Hai huynh đệ chúng ta phát hiện tình thế nghiêm trọng, lập tức bảo Dương Tái Tư nghiêm khắc cảnh cáo hắn, còn nói nếu như hắn không nể mặt bọn ta, tất sẽ gánh hậu quả.
Trương Xương Tông thở dài rồi tiếp lời:
- Bọn ta lo lắng cảnh cáo đối với hắn không có hiệu quả. Hiện tại có công chúa bảo vệ hắn, chúng ta khó mà động đến hắn ta được.
Long Ưng đã hiểu mọi chuyện.
Hai huynh đệ bọn họ không muốn gây chuyện với những kẻ có quan hệ với mình ngay tại yến hội, bởi làm vậy sẽ khiến Võ Chiếu tức giận. Ngày đó, chỉ vì chuyện của Tiết Hoài Nghĩa, Võ Chiếu đã làm cho bọn họ mất hết thể diện, phải chịu biết bao khổ sở thì hôm nay làm sao dám lỗ mãng?
Trương Dịch Chi chán nản nói:
- Bọn ta thật sự hối hận vì đã tiến cử cái tên không biết trời cao đất dày đó. Ngoài mặt thì khiêm cung thủ lễ, thật ra lại kiêu ngạo, chỉ biết làm theo ý mình. Chuyện hắn ta quyến rũ công chúa chẳng liên quan gì đến bọn ta, nhưng thủ đoạn của hắn thật sự quá cao minh, khiến chúng ta không thể nào ngăn cản được.
Long Ưng thầm nghĩ con người ta thật là kỳ lạ. Trước kia hắn cực kỳ ghét huynh đệ nhà họ Trương. Mỗi cử chỉ điệu bộ, mỗi tiếng nói cử động của bọn họ luôn làm hắn buồn nôn. Thế nhưng bây giờ, bọn họ chân thành đến nói chuyện, lại tỏ rõ ý đứng về phía mình. Không biết thế nào, nhưng bây giờ hắn thấy bọn họ rất thuận mắt.
Long Ưng cười nói:
- Hai vị không cần vì vậy mà lo lắng. Chỉ cần ta khiêu chiến, không để hắn mở miệng trước. Tiểu đệ sẽ nhận mọi trách nhiệm về mình. Sau đó hai huynh hãy nói rõ ngọn nguồn với Thánh Thượng, như vậy chẳng những không sao mà lại còn có công.
Hai huynh đệ Trương thị vui mừng vô cùng.
Trương Xương Tông cảm kích:
- Long huynh đúng là người chí tình chí cốt, hai huynh đệ ta tất sẽ báo đáp.
Sau khi từ biệt hai huynh đệ Trương thị, chuẩn bị trở về chỗ ngồi, chợt vang lên tiếng trách móc u uán của đại tài nữ:
- Uyển Nhi không thuận! Đêm nay ngươi có cần ta theo hầu không?
Lời trách móc của tiểu mỹ nhân có hai ý nghĩa, vừa có thể hiểu là cùng tham gia yến tiệc, vừa có thể hiểu là cùng chung chăn gối. Đặc biệt là lúc này, nàng ăn vận tựa như khổng tước xòe đuôi, sự hấp dẫn ấy khiến bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chống cự lại được. Chỉ là Tiểu Ma Nữ có mị lực không thua nàng, mà lại băng thanh ngọc khiết, thiếu nữ hoài xuân, khiến hắn không có tâm đối diện với Thượng Quan Uyển Nhi, kẻ ngu xuẩn nhất cũng biết phải lựa chọn thế nào.
Cùng tham dự yến tiệc, hậu quả khó lường, nhưng sau đó ắt có cách giải quyết. Còn về chuyện cùng chung chăn gối, nếu để Tiểu Ma Nữ biết, hắn và Tiểu Ma Nữ chắc chắn chấm hết. Hơn nữa sẽ làm nàng tổn thương.
Long Ưng cười hì hì nói:
- Thật may đại tài nữ dự kiến trước, hiểu được tiểu đệ tối nay chỉ thiếu nước phân thân. Ngươi đoán xem huynh đệ Trương thị đến tìm ta có chuyện gì?
Thượng Quan Uyển Nhi cả giận nói:
- Không cho phép ngươi đánh trống lảng, ta cần một đáp án rõ ràng.
Long Ưng sớm biết nàng ta không dễ bị gạt như vậy, đành dùng biện pháp gậy ông đập lưng ông:
- Nếu như tiểu đệ muốn cùng Thượng Quan cuồng lạc một đêm, vậy thì tối nay sẽ cùng nàng hoan hỉ ái ân. Nhưng thứ tiểu đệ muốn đó là thu gom tất cả, cùng lúc có thể ôm nàng và Tiểu Ma Nữ vào tư phòng, chính vì vậy ta phải nhìn ra xa, phải có kế lâu dài. Đêm nay ta quyết không động vào hai nàng, mục đích là vì tương lai tốt đẹp sau này.
Những lời của hắn hết sức hàm hồ, tựa như thông mà lại không thông.
Hắn hi vọng vượt qua cửa ải này, không đắc tội với đại mỹ nhân trước mặt.
Thượng Quan Uyển Nhi vốn đang giận căng da mặt chợt bật cười:
- Thu gom tất cả, thật khen cho ngươi có thể nói ra được câu đó, ta đây là sủng vật của ngươi sao? Nếu không phải Thánh Thượng có lệnh, muốn tối nay ta dốc sức giúp ngươi, Uyển Nhi ta mà thèm cái tên tiểu tử đáng ghét, đứng núi này trông núi nọ, nói một đằng làm một nẻo nhà ngươi.
Long Ưng cười theo:
- Xin nàng bớt giận, lần sau chúng ta hôn môi, mong nàng đừng giảm bớt sự nhiệt tình này.
Thượng Quan Uyển Nhi che miệng cười duyên dáng:
- Huynh đệ Trương thị đến tìm ngươi làm gì?
Nghe Long Ưng kể lại , sắc mặt Thượng Quan Uyển Nhi hơi tối:
- Việc này sớm đã có vết xe đổ. Chuyện Phù quân hầu động thủ với Hoành Không Mục Dã tại Dương Châu vốn đã trái ý Thánh Thượng, thật không thể ngờ hắn càng lúc càng làm càn.
Long Ưng khó hiểu hỏi:
- Vậy tại sao thánh thượng chịu tiếp kiến hắn?
Thượng Quan Uyển Nhi nói:
- Là do công chúa, Ngụy vương ở bên cạnh lại nói tốt cho hắn, Thánh Thượng cân nhắc hồi lâu mới nhận lời.
Long Ưng trong lòng hơi động, bất giác hỏi:
- Liệu Ngụy Vương có biết chúng ta bí mật mưu đồ đối phó người Khiết Đan và người Đột Quyết?
Thượng Quan Uyển Nhi nói:
- Chuyện này vẫn giấu Ngụy Vương, nhưng với thế lực của ông ta, lại thêm việc ông ta có quan hệ mật thiết với Thôi Sự Viện, chỉ e có một số chuyện khó mà giấu được.
Long Ưng hít một hơi sâu rồi nói:
- Uyển Nhi đêm nay hãy ngoan ngoãn, ngày mai ta tìm cơ hội đến an ủi nàng.
Thượng Quan Uyển Nhi nũng nịu:
- Ngươi phải hứa dành nhiều thời gian đến chỗ ta thì ta mới bỏ qua cho ngươi.
Long Ưng kêu khổ, nhưng có thể nói không được sao? Sau khi đồng ý với nàng hắn liền chạy thoát thân trở về chỗ ngồi.
Ghế ngồi của bọn họ ở vị trí ghế chủ chính giữa, cũng là chỗ đẹp nhất.
Lúc đó, gần như tất cả các khách quý đều được mời ngồi vào vị trí, bởi vì bất cứ lúc nào khách bên ngoài cũng có thể đến.
Bầy cung nữ xinh đẹp mê đắm lòng người giống như những con bướm bay lượn dâng trà, rượu nguyên chất và các món nhắm. Khung cảnh thật náo nhiệt.
Điều không thể ngờ tới là, hai vị đại tướng quân quan trọng nhất của Quân Thần Đô, đầu lĩnh Vũ lâm quân Lý Đa Tộ và đầu lĩnh Ngự vệ Vũ Thừa Xuyên đều được sắp xếp ngồi cạnh bọn họ. Sau khi chào hỏi thân thiết với hai vị tướng quân, Long Ưng ngồi xuống cạnh Tiểu Ma Nữ.
Sáu ghế ngồi, hắn và Tiểu Ma Nữ ngồi giữa, bên trái là Lý Đa Tộ và Phong Quá Đình, bên phải là Tiểu Ma Nữ, Vũ Thừa Xuyên cùng Vạn Nhận Vũ.
Vũ Thừa Xuyên cười nói:
- Cuối cùng huynh đệ họ Trương cũng biết Ưng gia không dễ chọc rồi.
Long Ưng cười khổ:
- Ngay cả đại thống lĩnh cũng tới trêu ta, gọi ta Long tiểu tử là được rồi.
Lý Đa Tộ mỉm cười:
- “Ưng gia”, hai chữ này đã trở thành ngoại hiệu của ngài, gọi nghe thuận miệng, có muốn sửa cũng khó.
Tiểu Ma Nữ giọng dịu dàng lẩm bẩm:
- “Ưng gia”, Long Ưng, nghe cứ là lạ sao đấy!
Tất cả chợt cười vang.
Vạn Nhận Vũ thấy nàng đáng yêu, không nhịn được trêu chọc nàng:
- Ngoại hiệu của Tiểu Ma Nữ hay nhất, Ngẫu Tiên không phải đã chọn cho Ưng gia rất nhiều ngoại hiệu sao? Sao không chọn một, hai cái cho hai vị tướng quân đây tham tường.
Tiểu Ma Nữ lớn tiếng sẵng giọng:
- Tên tiểu tử đáng chết, Tiên Nhi không phạm đến nhà ngươi, vậy mà ngươi dám kiếm chuyện với ta.
Phong Quá Đình nghiêm nét mặt nói:
- Không phải ta không giúp huynh đệ của mình, nhưng lần này là Vạn huynh không đúng. Còn đại hỗn đản, tiểu hỗn đản đó là do đại tiểu thư xinh đẹp liếc mắt đưa tình sáng tác, người làm sao có thể tùy tiện đặt ngoại hiệu cho người khác chứ?
Lúc đầu Tiểu Ma Nữ còn tưởng rằng Phong Quá Đình đứng ở trận tuyến của nàng, nhưng càng nghe càng thấy không đúng, chống nạnh lớn giọng:
- Tất cả đều là cẩu bằng hữu, rắn chuột một lũ.
Mọi người cười đến nỗi thiếu chút nữa không thở nổi. Vũ Thừa Xuyên và Lý Đa Tộ cũng nhờ đó mà biết Tiểu Ma Nữ cùng Long Ưng đã rơi vào biển tình, đàm tình thuyết ái.
Từ khi trưởng thành đến nay, danh tiếng của Tiểu Ma Nữ ở Thần Đô có một không hai, những kẻ theo đuổi dưới chân váy nàng đến cả trăm người, toàn thành điên loạn. Những quan lại quyền quý đến cầu thân với Địch Nhân Kiệt nhiều không kể xiết. Vì vậy chuyện cuối cùng Tiểu Ma Nữ về nhà ai khiến người người chú ý. Nay công khai cùng Long Ưng tham dự yến tiệc, chứng tỏ Địch Nhân Kiệt cho phép, vì thế chuyện này đã trở thành việc chấn động cả Thần Đô.
Long Ưng cảm thấy ngọt ngào, Tiểu Ma Nữ mặt ngoài có vẻ như cũng mắng cả hắn, nhưng câu nói của nàng, bảo Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình là cẩu bằng hữu đã chứng tỏ nàng đứng trên lập trường là người phụ nữ của hắn nên mới có đánh giá như vậy.
Bỗng nhiên bên ngoài náo động, bọn họ còn tưởng là khách đã đến, nhìn kỹ mới nhận ra một mỹ nữ mặc váy trắng, trang điểm nhẹ, vây quanh là Vũ Tam Tư cùng hai huynh đệ nhà họ Trương đang khoan thai bước đến.
Long Ưng đã nhìn qua nhiều mỹ nữ, nhưng nhìn chẳng ra nàng ta có điểm gì đặc biệt. Đến khi nhìn lại thì thấy cô gái này có điểm gì đó không giống với người khác, song vẫn không thể nói ra điểm đặc biệt nằm ở chỗ nào. Chỉ là nàng có đủ tiêu chuẩn của một mỹ nhân: Mái tóc như mây, mi mắt như vẽ, đường cong gợi cảm, thân hình cân đối tuyệt đẹp, nói tóm lại có thể thu hút cái nhìn của Long Ưng. Sau đó lòng hắn chợt rung động, như đã tìm thấy điểm đặc biệt hơn người của nàng ta.
Đùi hắn chợt tỏa ra một cảm giác đau buốt kịch liệt. Hóa ra là cái người bên cạnh đang bĩu môi nguýt, ghen tuông, ra tay véo vào lớp da thịt mềm mại ở đùi hắn để cảnh cáo. Đúng là nàng hiểu nhược điểm của hắn mà.
Tiểu Ma Nữ nhìn vào đôi mắt to đang híp lại của hắn:
- Nếu chàng muốn biết nàng ta là ai thì hãy hỏi kẻ phong lưu nhất trong đám cẩu bằng hữu của mình ấy.
Mọi người biết nàng ghen, đồng loạt cười vang.
Phong Quá Đình cố gắng thu ánh mắt đang nhìn mỹ nữ vừa đến kia lại, mỉm cười quay sang nói với Tiểu Ma Nữ:
- Tiên muội ở Thần Đô quả là thần thông quảng đại, ngay cả hành vi của tại hạ cũng không giấu được nàng
Sau đó đánh mắt về phía Long Ưng:
- Người vừa đến là danh kỹ tuyệt đỉnh thiên hạ, nàng ta vừa từ Quan Trung đến lầu Phiêu Hương ở Thần Đô. Sự có mặt của nàng ta khiến không khí ở lầu Phiêu Hương náo nhiệt hẳn lên. Tại hạ dùng hết sức mình mới có được chỗ ngồi hai tối ở đó.
Lý Đa Tộ nhìn về phía Vũ Thừa Xuyên mà cười:
- Đại tướng quân! Khi nào rảnh, chúng ta sẽ cùng theo đuôi Phong công tử đến Phiêu Hương Lâu thưởng thức tài nghệ ca hát của nàng danh kỹ đệ nhất này.
Vũ Thừa Xuyên đang định đáp lời hắn, đột nhiên khẩn trương gấp rút:
- Đến rồi!
Mặc dù Long Ưng không dám dùng mắt nhìn nhưng tâm trí thì lại để hết lên người nàng. Biết nàng đi cùng đám Vũ Tam Tư nên hướng chỗ ngồi bọn họ đang đi tới mà nhìn, lại thầm nghĩ Phong Quá Đình mặt mũi ghê ghớm thật.
Lúc này tất cả trở nên lặng ngắt như tờ, ánh mắt người người đều nhìn về không chớp mắt về phía mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần.
Long Ưng ghé sát vào tai Tiểu Ma Nữ, ngửi mùi thơm mê người trên cơ thể nàng sau đó thì thầm:
- Nàng đối với chiếc đùi của ta thật nhẫn tâm.
Tiểu Ma Nữ nhõng nhẽo cười.
Lúc này cùng đi với Vũ Tam Tư, mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần - người được ngầm định là người nối nghiệp của Nhiếp Phương Hoa bước đến chỗ bọn họ dịu dàng thi lễ. Trừ Tiểu Ma Nữ ra, cả năm người như trúng tà cùng lúc đứng dậy đáp lễ. Vũ Tam Tư giới thiệu mỹ nhân với mọi người, sau đó giới thiệu với nàng ta chức danh thân phận của sáu người:
- Hoa đại gia chỉ định ta dẫn nàng ấy đến bái kiến chư vị, còn về nguyên nhân thì năm vị có thể trực tiếp hỏi nàng ấy.
Điểm hấp dẫn nhất của nàng ta đó là có một thứ khí chất u buồn. Ánh mắt nàng mơ màng, phảng phất ánh sáng dịu nhẹ của ánh trăng.
Những điểm đó tạo nên phong thái vô cùng đặc biệt ở nàng cộng với nhan sắc quả thực địa vị có thể sánh ngang với Phong Hoa Tuyệt Đại của Nhiếp Phương Hoa.
Long Ưng biết cho dù là Tiểu Ma Nữ hay hai vị huynh đệ nhà này, họ đều không nguyện kết giao với hai người này. Sợ xảy ra tình huống khó xử, Long Ưng đánh mắt với Thượng Quan Uyển Nhi đứng cách đó không xa, có ý bảo nàng ta dẫn ba vị này vào chỗ ngồi, rồi lại vỗ nhẹ vai Tiểu Ma Nữ, sau đó đi trước dẫn đường nghênh tiếp hai huynh đệ họ Trương.
Trương Xương Tông cùng Trương Dịch Chi đi tới bên cạnh Long Ưng mới lên tiếng như không muốn người ngoài nghe thấy:
- Chốn này đông người, chúng ta đi nơi khác nói chuyện.
Bọn họ dẫn Long Ưng đến chỗ không một bóng người, Trương Xương Tông cười khổ:
- Tối nay Long huynh phải cẩn thận với Phù quân hầu.
Long Ưng ngạc nhiên:
- Cớ sao Nghiệp quốc công lại nói vậy? Hắn không phải là người của các ngươi sao?
Trương Dịch Chi hừ lạnh mà rằng:
- Mặc dù hắn là người được Nội sử Dương Tái Tư mời đến, nhưng từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ là người của bọn ta cả, cùng lắm chỉ là khách mà thôi. Vừa rồi Dương Tái Tư thông báo cho bọn ta rằng Phù quân hầu cố ý khiêu chiến Long huynh tại yến hội. Hai huynh đệ chúng ta phát hiện tình thế nghiêm trọng, lập tức bảo Dương Tái Tư nghiêm khắc cảnh cáo hắn, còn nói nếu như hắn không nể mặt bọn ta, tất sẽ gánh hậu quả.
Trương Xương Tông thở dài rồi tiếp lời:
- Bọn ta lo lắng cảnh cáo đối với hắn không có hiệu quả. Hiện tại có công chúa bảo vệ hắn, chúng ta khó mà động đến hắn ta được.
Long Ưng đã hiểu mọi chuyện.
Hai huynh đệ bọn họ không muốn gây chuyện với những kẻ có quan hệ với mình ngay tại yến hội, bởi làm vậy sẽ khiến Võ Chiếu tức giận. Ngày đó, chỉ vì chuyện của Tiết Hoài Nghĩa, Võ Chiếu đã làm cho bọn họ mất hết thể diện, phải chịu biết bao khổ sở thì hôm nay làm sao dám lỗ mãng?
Trương Dịch Chi chán nản nói:
- Bọn ta thật sự hối hận vì đã tiến cử cái tên không biết trời cao đất dày đó. Ngoài mặt thì khiêm cung thủ lễ, thật ra lại kiêu ngạo, chỉ biết làm theo ý mình. Chuyện hắn ta quyến rũ công chúa chẳng liên quan gì đến bọn ta, nhưng thủ đoạn của hắn thật sự quá cao minh, khiến chúng ta không thể nào ngăn cản được.
Long Ưng thầm nghĩ con người ta thật là kỳ lạ. Trước kia hắn cực kỳ ghét huynh đệ nhà họ Trương. Mỗi cử chỉ điệu bộ, mỗi tiếng nói cử động của bọn họ luôn làm hắn buồn nôn. Thế nhưng bây giờ, bọn họ chân thành đến nói chuyện, lại tỏ rõ ý đứng về phía mình. Không biết thế nào, nhưng bây giờ hắn thấy bọn họ rất thuận mắt.
Long Ưng cười nói:
- Hai vị không cần vì vậy mà lo lắng. Chỉ cần ta khiêu chiến, không để hắn mở miệng trước. Tiểu đệ sẽ nhận mọi trách nhiệm về mình. Sau đó hai huynh hãy nói rõ ngọn nguồn với Thánh Thượng, như vậy chẳng những không sao mà lại còn có công.
Hai huynh đệ Trương thị vui mừng vô cùng.
Trương Xương Tông cảm kích:
- Long huynh đúng là người chí tình chí cốt, hai huynh đệ ta tất sẽ báo đáp.
Sau khi từ biệt hai huynh đệ Trương thị, chuẩn bị trở về chỗ ngồi, chợt vang lên tiếng trách móc u uán của đại tài nữ:
- Uyển Nhi không thuận! Đêm nay ngươi có cần ta theo hầu không?
Lời trách móc của tiểu mỹ nhân có hai ý nghĩa, vừa có thể hiểu là cùng tham gia yến tiệc, vừa có thể hiểu là cùng chung chăn gối. Đặc biệt là lúc này, nàng ăn vận tựa như khổng tước xòe đuôi, sự hấp dẫn ấy khiến bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chống cự lại được. Chỉ là Tiểu Ma Nữ có mị lực không thua nàng, mà lại băng thanh ngọc khiết, thiếu nữ hoài xuân, khiến hắn không có tâm đối diện với Thượng Quan Uyển Nhi, kẻ ngu xuẩn nhất cũng biết phải lựa chọn thế nào.
Cùng tham dự yến tiệc, hậu quả khó lường, nhưng sau đó ắt có cách giải quyết. Còn về chuyện cùng chung chăn gối, nếu để Tiểu Ma Nữ biết, hắn và Tiểu Ma Nữ chắc chắn chấm hết. Hơn nữa sẽ làm nàng tổn thương.
Long Ưng cười hì hì nói:
- Thật may đại tài nữ dự kiến trước, hiểu được tiểu đệ tối nay chỉ thiếu nước phân thân. Ngươi đoán xem huynh đệ Trương thị đến tìm ta có chuyện gì?
Thượng Quan Uyển Nhi cả giận nói:
- Không cho phép ngươi đánh trống lảng, ta cần một đáp án rõ ràng.
Long Ưng sớm biết nàng ta không dễ bị gạt như vậy, đành dùng biện pháp gậy ông đập lưng ông:
- Nếu như tiểu đệ muốn cùng Thượng Quan cuồng lạc một đêm, vậy thì tối nay sẽ cùng nàng hoan hỉ ái ân. Nhưng thứ tiểu đệ muốn đó là thu gom tất cả, cùng lúc có thể ôm nàng và Tiểu Ma Nữ vào tư phòng, chính vì vậy ta phải nhìn ra xa, phải có kế lâu dài. Đêm nay ta quyết không động vào hai nàng, mục đích là vì tương lai tốt đẹp sau này.
Những lời của hắn hết sức hàm hồ, tựa như thông mà lại không thông.
Hắn hi vọng vượt qua cửa ải này, không đắc tội với đại mỹ nhân trước mặt.
Thượng Quan Uyển Nhi vốn đang giận căng da mặt chợt bật cười:
- Thu gom tất cả, thật khen cho ngươi có thể nói ra được câu đó, ta đây là sủng vật của ngươi sao? Nếu không phải Thánh Thượng có lệnh, muốn tối nay ta dốc sức giúp ngươi, Uyển Nhi ta mà thèm cái tên tiểu tử đáng ghét, đứng núi này trông núi nọ, nói một đằng làm một nẻo nhà ngươi.
Long Ưng cười theo:
- Xin nàng bớt giận, lần sau chúng ta hôn môi, mong nàng đừng giảm bớt sự nhiệt tình này.
Thượng Quan Uyển Nhi che miệng cười duyên dáng:
- Huynh đệ Trương thị đến tìm ngươi làm gì?
Nghe Long Ưng kể lại , sắc mặt Thượng Quan Uyển Nhi hơi tối:
- Việc này sớm đã có vết xe đổ. Chuyện Phù quân hầu động thủ với Hoành Không Mục Dã tại Dương Châu vốn đã trái ý Thánh Thượng, thật không thể ngờ hắn càng lúc càng làm càn.
Long Ưng khó hiểu hỏi:
- Vậy tại sao thánh thượng chịu tiếp kiến hắn?
Thượng Quan Uyển Nhi nói:
- Là do công chúa, Ngụy vương ở bên cạnh lại nói tốt cho hắn, Thánh Thượng cân nhắc hồi lâu mới nhận lời.
Long Ưng trong lòng hơi động, bất giác hỏi:
- Liệu Ngụy Vương có biết chúng ta bí mật mưu đồ đối phó người Khiết Đan và người Đột Quyết?
Thượng Quan Uyển Nhi nói:
- Chuyện này vẫn giấu Ngụy Vương, nhưng với thế lực của ông ta, lại thêm việc ông ta có quan hệ mật thiết với Thôi Sự Viện, chỉ e có một số chuyện khó mà giấu được.
Long Ưng hít một hơi sâu rồi nói:
- Uyển Nhi đêm nay hãy ngoan ngoãn, ngày mai ta tìm cơ hội đến an ủi nàng.
Thượng Quan Uyển Nhi nũng nịu:
- Ngươi phải hứa dành nhiều thời gian đến chỗ ta thì ta mới bỏ qua cho ngươi.
Long Ưng kêu khổ, nhưng có thể nói không được sao? Sau khi đồng ý với nàng hắn liền chạy thoát thân trở về chỗ ngồi.
Ghế ngồi của bọn họ ở vị trí ghế chủ chính giữa, cũng là chỗ đẹp nhất.
Lúc đó, gần như tất cả các khách quý đều được mời ngồi vào vị trí, bởi vì bất cứ lúc nào khách bên ngoài cũng có thể đến.
Bầy cung nữ xinh đẹp mê đắm lòng người giống như những con bướm bay lượn dâng trà, rượu nguyên chất và các món nhắm. Khung cảnh thật náo nhiệt.
Điều không thể ngờ tới là, hai vị đại tướng quân quan trọng nhất của Quân Thần Đô, đầu lĩnh Vũ lâm quân Lý Đa Tộ và đầu lĩnh Ngự vệ Vũ Thừa Xuyên đều được sắp xếp ngồi cạnh bọn họ. Sau khi chào hỏi thân thiết với hai vị tướng quân, Long Ưng ngồi xuống cạnh Tiểu Ma Nữ.
Sáu ghế ngồi, hắn và Tiểu Ma Nữ ngồi giữa, bên trái là Lý Đa Tộ và Phong Quá Đình, bên phải là Tiểu Ma Nữ, Vũ Thừa Xuyên cùng Vạn Nhận Vũ.
Vũ Thừa Xuyên cười nói:
- Cuối cùng huynh đệ họ Trương cũng biết Ưng gia không dễ chọc rồi.
Long Ưng cười khổ:
- Ngay cả đại thống lĩnh cũng tới trêu ta, gọi ta Long tiểu tử là được rồi.
Lý Đa Tộ mỉm cười:
- “Ưng gia”, hai chữ này đã trở thành ngoại hiệu của ngài, gọi nghe thuận miệng, có muốn sửa cũng khó.
Tiểu Ma Nữ giọng dịu dàng lẩm bẩm:
- “Ưng gia”, Long Ưng, nghe cứ là lạ sao đấy!
Tất cả chợt cười vang.
Vạn Nhận Vũ thấy nàng đáng yêu, không nhịn được trêu chọc nàng:
- Ngoại hiệu của Tiểu Ma Nữ hay nhất, Ngẫu Tiên không phải đã chọn cho Ưng gia rất nhiều ngoại hiệu sao? Sao không chọn một, hai cái cho hai vị tướng quân đây tham tường.
Tiểu Ma Nữ lớn tiếng sẵng giọng:
- Tên tiểu tử đáng chết, Tiên Nhi không phạm đến nhà ngươi, vậy mà ngươi dám kiếm chuyện với ta.
Phong Quá Đình nghiêm nét mặt nói:
- Không phải ta không giúp huynh đệ của mình, nhưng lần này là Vạn huynh không đúng. Còn đại hỗn đản, tiểu hỗn đản đó là do đại tiểu thư xinh đẹp liếc mắt đưa tình sáng tác, người làm sao có thể tùy tiện đặt ngoại hiệu cho người khác chứ?
Lúc đầu Tiểu Ma Nữ còn tưởng rằng Phong Quá Đình đứng ở trận tuyến của nàng, nhưng càng nghe càng thấy không đúng, chống nạnh lớn giọng:
- Tất cả đều là cẩu bằng hữu, rắn chuột một lũ.
Mọi người cười đến nỗi thiếu chút nữa không thở nổi. Vũ Thừa Xuyên và Lý Đa Tộ cũng nhờ đó mà biết Tiểu Ma Nữ cùng Long Ưng đã rơi vào biển tình, đàm tình thuyết ái.
Từ khi trưởng thành đến nay, danh tiếng của Tiểu Ma Nữ ở Thần Đô có một không hai, những kẻ theo đuổi dưới chân váy nàng đến cả trăm người, toàn thành điên loạn. Những quan lại quyền quý đến cầu thân với Địch Nhân Kiệt nhiều không kể xiết. Vì vậy chuyện cuối cùng Tiểu Ma Nữ về nhà ai khiến người người chú ý. Nay công khai cùng Long Ưng tham dự yến tiệc, chứng tỏ Địch Nhân Kiệt cho phép, vì thế chuyện này đã trở thành việc chấn động cả Thần Đô.
Long Ưng cảm thấy ngọt ngào, Tiểu Ma Nữ mặt ngoài có vẻ như cũng mắng cả hắn, nhưng câu nói của nàng, bảo Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình là cẩu bằng hữu đã chứng tỏ nàng đứng trên lập trường là người phụ nữ của hắn nên mới có đánh giá như vậy.
Bỗng nhiên bên ngoài náo động, bọn họ còn tưởng là khách đã đến, nhìn kỹ mới nhận ra một mỹ nữ mặc váy trắng, trang điểm nhẹ, vây quanh là Vũ Tam Tư cùng hai huynh đệ nhà họ Trương đang khoan thai bước đến.
Long Ưng đã nhìn qua nhiều mỹ nữ, nhưng nhìn chẳng ra nàng ta có điểm gì đặc biệt. Đến khi nhìn lại thì thấy cô gái này có điểm gì đó không giống với người khác, song vẫn không thể nói ra điểm đặc biệt nằm ở chỗ nào. Chỉ là nàng có đủ tiêu chuẩn của một mỹ nhân: Mái tóc như mây, mi mắt như vẽ, đường cong gợi cảm, thân hình cân đối tuyệt đẹp, nói tóm lại có thể thu hút cái nhìn của Long Ưng. Sau đó lòng hắn chợt rung động, như đã tìm thấy điểm đặc biệt hơn người của nàng ta.
Đùi hắn chợt tỏa ra một cảm giác đau buốt kịch liệt. Hóa ra là cái người bên cạnh đang bĩu môi nguýt, ghen tuông, ra tay véo vào lớp da thịt mềm mại ở đùi hắn để cảnh cáo. Đúng là nàng hiểu nhược điểm của hắn mà.
Tiểu Ma Nữ nhìn vào đôi mắt to đang híp lại của hắn:
- Nếu chàng muốn biết nàng ta là ai thì hãy hỏi kẻ phong lưu nhất trong đám cẩu bằng hữu của mình ấy.
Mọi người biết nàng ghen, đồng loạt cười vang.
Phong Quá Đình cố gắng thu ánh mắt đang nhìn mỹ nữ vừa đến kia lại, mỉm cười quay sang nói với Tiểu Ma Nữ:
- Tiên muội ở Thần Đô quả là thần thông quảng đại, ngay cả hành vi của tại hạ cũng không giấu được nàng
Sau đó đánh mắt về phía Long Ưng:
- Người vừa đến là danh kỹ tuyệt đỉnh thiên hạ, nàng ta vừa từ Quan Trung đến lầu Phiêu Hương ở Thần Đô. Sự có mặt của nàng ta khiến không khí ở lầu Phiêu Hương náo nhiệt hẳn lên. Tại hạ dùng hết sức mình mới có được chỗ ngồi hai tối ở đó.
Lý Đa Tộ nhìn về phía Vũ Thừa Xuyên mà cười:
- Đại tướng quân! Khi nào rảnh, chúng ta sẽ cùng theo đuôi Phong công tử đến Phiêu Hương Lâu thưởng thức tài nghệ ca hát của nàng danh kỹ đệ nhất này.
Vũ Thừa Xuyên đang định đáp lời hắn, đột nhiên khẩn trương gấp rút:
- Đến rồi!
Mặc dù Long Ưng không dám dùng mắt nhìn nhưng tâm trí thì lại để hết lên người nàng. Biết nàng đi cùng đám Vũ Tam Tư nên hướng chỗ ngồi bọn họ đang đi tới mà nhìn, lại thầm nghĩ Phong Quá Đình mặt mũi ghê ghớm thật.
Lúc này tất cả trở nên lặng ngắt như tờ, ánh mắt người người đều nhìn về không chớp mắt về phía mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần.
Long Ưng ghé sát vào tai Tiểu Ma Nữ, ngửi mùi thơm mê người trên cơ thể nàng sau đó thì thầm:
- Nàng đối với chiếc đùi của ta thật nhẫn tâm.
Tiểu Ma Nữ nhõng nhẽo cười.
Lúc này cùng đi với Vũ Tam Tư, mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần - người được ngầm định là người nối nghiệp của Nhiếp Phương Hoa bước đến chỗ bọn họ dịu dàng thi lễ. Trừ Tiểu Ma Nữ ra, cả năm người như trúng tà cùng lúc đứng dậy đáp lễ. Vũ Tam Tư giới thiệu mỹ nhân với mọi người, sau đó giới thiệu với nàng ta chức danh thân phận của sáu người:
- Hoa đại gia chỉ định ta dẫn nàng ấy đến bái kiến chư vị, còn về nguyên nhân thì năm vị có thể trực tiếp hỏi nàng ấy.
Điểm hấp dẫn nhất của nàng ta đó là có một thứ khí chất u buồn. Ánh mắt nàng mơ màng, phảng phất ánh sáng dịu nhẹ của ánh trăng.
Những điểm đó tạo nên phong thái vô cùng đặc biệt ở nàng cộng với nhan sắc quả thực địa vị có thể sánh ngang với Phong Hoa Tuyệt Đại của Nhiếp Phương Hoa.
Danh sách chương