Chương 140: Chúng ta hạnh phúc nhất

Bạc Mộ Vũ tan làm về nhà, nhìn thấy ba người phụ nữ đang nói cười ở phòng khách.

"Cô cả, cô nhỏ." Cô tươi cười đi tới, "Mọi người cứ ngồi đi ạ, cháu lên nhà cất cặp rồi xuống nấu cơm."

Tôn Nhược Vi hứng thú nói: "Ôi chao, cháu nói như thế giống như các cô đang bắt nạt cháu ấy, vừa tan làm về nhà đã phải nấu nướng cho mọi người."

"Nào có ạ? Cháu không có ý này đâu." Bạc Mộ Vũ chớp chớp mắt, dáng vẻ nghiêm túc giải thích, "Hai cô là khách, đương nhiên không thể để hai cô nhọc lòng rồi ạ."

"Được rồi, đừng trêu Tiểu Vũ nữa." Hứa Tân Quân cười mắng Tôn Nhược Vi một câu, sau đó nói với Bạc Mộ Vũ: "Mau đi cất cặp đi, Lục Nhi đã tính toán thời gian cháu về nhà nên đã chuẩn bị sẵn rồi, đợi cháu về nhà hâm nóng lại đồ ăn mua sẵn là được."

Bạc Mộ Vũ nghe xong, nhíu mày nhìn Giang Trần Âm: "Trần Âm không nói với cháu."

Giang Trần Âm cố ý làm vẻ tủi thân: "Rõ ràng em vừa vào nhà cũng đâu nhìn chị lấy một cái."

Đây chính là rắc cơm chó! Tôn Nhược Vi cắn răng, sao lại đau răng thế này? Hứa Tân Quân lắc đầu cười: "Hai đứa cũng thật là..."

Ban đầu tổ hợp cách biệt tuổi tác này khiến Tôn Nhược Vi âm thầm kết hợp loạn xạ trong lòng, Hứa Tân Quân cảm thấy không thể tin nổi cũng quá cấm kị. Nếu cách biệt tuổi tác quen biết trước rồi yêu đương sau như cặp đôi bình thường khác thì không sao, nhưng đây lại từ cặp đôi từ tình thân chuyển biến thành tình yêu, cho nên ban đầu Hứa Tân Quân đã ngăn chặn ảo tưởng của Tôn Nhược Vi.

Sau đó vô tình bắt gặp Giang Trần Âm và Bạc Mộ Vũ hôn nhau trong nhà bếp ở nhà ông bà Giang, Hứa Tân Quân vừa chấn động vừa lo lắng. Nhưng hai năm nay được Tôn Nhược Vi phổ cập kiến thức về rất nhiều thứ liên quan tới đồng tính luyến ái, hơn nữa cũng ít nhiều hiểu Giang Trần Âm, cho nên Hứa Tân Quân vẫn âm thầm giúp đỡ.

Nhưng Hứa Tân Quân vẫn không hiểu rốt cuộc sau khi hai người yêu nhau thì sẽ ở chung thế nào, có gì khác biệt so với lúc trước hay không, dù sao bên cạnh cũng chưa từng có bạn bè yêu đương đồng tính. Nhưng khoảng thời gian này qua lại nhiều, Hứa Tân Quân cũng coi như đã quan sát được.

Một lớn một nhỏ vẫn thân mật y hệt ngày trước, nhưng có một cảm giác ám muội không nói thành lời lại vô cùng rõ ràng, loại cảm giác này khiến Hứa Tân Quân không nhịn được mỉm cười.

Cảm giác rất ngọt.

Mọi người giục Bạc Mộ Vũ về phòng cất cặp, Bạc Mộ Vũ về phòng thay áo ngắn tay cùng quần đùi, buộc mái tóc dài lên, mát mẻ xuống dưới nhà.

Mấy người phụ nữ đang bưng đồ ăn bày bát đũa, Bạc Mộ Vũ cũng vào bếp giúp đỡ, lấy mấy chiếc cốc đang muốn đi, Tôn Nhược Vi lại kéo cô lại.


"Cô nhỏ, sao thế ạ?" Bạc Mộ Vũ cầm mấy chiếc cốc hỏi.

"Không nhìn ra đấy Tiểu Vũ..." Biểu cảm của Tôn Nhược Vi vừa gian tà lại vừa ngập ngừng, "Trẻ trung thế này, yên tĩnh thế này, lại biết quyến rũ như thế."

"Dạ?" Bạc Mộ Vũ hoàn toàn không hiểu chuyện gì, nhưng vì nội dung trong câu nói kia nên có chút đỏ mặt, ánh mắt cũng mất tự nhiên.

Tôn Nhược Vi đánh giá Bạc Mộ Vũ từ trên xuống dưới một lượt, còn đưa tay ra nắm lấy cằm cô: "Xùy... dáng vẻ trong trẻo đơn thuần, còn khiến hồn phách Lục Nhi bay mất."

Bạc Mộ Vũ nhanh chóng đỏ ửng mặt, lời này cũng quá thẳng thừng rồi! Hơn nữa xét từ ý nghĩa, chắc chắn trước khi cô về tới nhà, ba người phụ nữ này đã nói rất nhiều chủ đề trẻ con không nên biết.

"Không... không..."

Bạc Mộ Vũ ấp a ấp úng không nói hết câu, mí mắt khẽ rung lên như thể bị hoảng sợ. Hoàn toàn không còn khí chất nghiêm túc thận trọng đứng đắn như lúc mới tan làm về nhà, dáng vẻ ngượng ngùng này thật sự khiến người ta yêu thương.

"Được rồi được rồi, không trêu cháu nữa! Thật là người sau còn xấu hổ hơn người trước!" Tôn Nhược Vi nhanh chóng cười lên.

Giang Trần Âm đi vào bất lực nói: "Chị hai, chị lại trêu Mộ Vũ." Nói xong đi tới nhận lấy chiếc cốc trong tay Bạc Mộ Vũ, tay để không còn lại ôm lấy vai cô, mèo con tham ăn đã đỏ ửng mặt rồi.

"Ôi chao, đây là bảo vệ nhau đúng không? Sến quá sến quá." Tôn Nhược Vi sâu xa lên tiếng, cười rồi xua tay đi trước.

Hai người bị bỏ lại vẫn cầm cốc trong tay, Giang Trần Âm không thể véo má Bạc Mộ Vũ, dứt khoát dùng mũi chạm lên mũi Bạc Mộ Vũ, cong khóe môi dỗ dành: "Chừng mực của chị hai ngày càng rộng, chị ấy không có ác ý, đừng làm mặt khổ sở nữa..."

Giang Trần Âm cố tình kéo dài âm đuôi, vừa mềm vừa mang theo chút ý tứ nài nỉ, khiến trái tim bạc Mộ Vũ ngứa ngáy.

Bạc Mộ Vũ được dỗ dành, khóe môi không khống chế được cong lên, Giang Trần Âm nhanh chóng hôn lên môi cô một cái.

Tôn Nhược Vi và Hứa Tân Quân trốn bên ngoài phòng bếp thò nửa mặt quan sát, hai người đều bị ngọt tới đau răng.

Đợi mọi người ăn cơm xong, Giang Anh Túng và Giang Cao Tuấn tới đón vợ mình vào nhà. Lúc gặp mặt, ba anh em nhà họ Giang thường không chào hỏi, đứng quây thành một vòng.

Không khí kì quái một cách kì lạ, mãi tới khi Giang Cao Tuấn cười thành tiếng, sao đó thấy Giang Trần Âm mỉm cười, cuối cùng anh cả Giang Anh Túng khẽ cười lên.


Ba anh em ăn ý không nhắc tới chuyện come out ngày đó, Giang Anh Túng bảo Giang Trần Âm nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa, không vội đi làm. Sau đó anh lại vẫy tay bảo Bạc Mộ Vũ đi tới, xoa đầu cô một cái, ánh mắt thân thiết.

Trước khi ra về Giang Anh Túng còn dặn dò, tìm một thời gian nào đó cùng quay về nhà ông bà Giang. Sự việc đã qua đi, nhưng mọi người vẫn nên ngồi lại với nhau mặt đối mặt nói cho rõ ràng, đây cũng là ý của ông Giang.

Tôn Nhược Vi ngồi trên ghế lái phụ nhớ lại từng cảnh tượng ở nhà Giang Trần Âm tối nay, không khỏi cảm khái với Giang Cao Tuấn đang lái xe: "Nghĩ tới lúc mới đầu ấy à, em còn thật sự nghĩ rằng có khả năng Lục Nhi cứ mãi độc thân như thế. Anh nói xem đàn ông hiện giờ, ông nào ông nấy bụng phệ béo nhẫy, nào có ai xứng đôi được với Lục Nhi? Thành thật mà nói em chẳng cảm thấy độc thân có gì sai cả, những người cả ngày lên mạng nói xỏ nói xiên, đúng là tầm nhìn quá thấp."

Giang Cao Tuấn nhìn vợ một cái, lẩm bẩm: "Đàn ông như anh đâu có bóng nhẫy đâu."

Tôn Nhược Vi không thèm để mắt nói: "Anh thì ghê rồi, người bóng nhẫy nhất chính là anh đấy!"

Không đợi Giang Cao Tuấn phản bác, Tôn Nhược Vi lại buồn bã nói: "Đột nhiên cảm thấy hai đứa rất ngọt rất hạnh phúc, ôm con gái mềm mềm thơm thơm, ai mà không yêu cơ chứ? Cuối cùng em cũng có thể hiểu tại sao đàn ông các anh thích để phụ nữ nép vào lòng rồi, hiện tại em nghĩ nếu em là Lục Nhi, Tiểu Vũ có thể nằm trong lòng em, a..."

Nghĩ mãi nghĩ mãi, hai tay Tôn Nhược Vi ôm lấy ngực, mặt mày ngập tràn cảm giác hạnh phúc.

"Nếu em cũng có một cô gái như thế thì tốt. Có ngự tỷ như Lục Nhi cũng được, hôn hay bị đè ra hôn, nghĩ thôi cũng thấy sướng..."
1

Giang Cao Tuấn nghe xong, suýt chút nữa hôn mê, mặt mày khổ sở lái xe oán thán nói: "Vợ, em đừng nghĩ linh tinh, chúng ta đã ở tuổi này rồi, không giày vò nổi đâu."

"Em chỉ nói thôi mà!" Tôn Nhược Vi hung dữ lườm chồng, sau đó ngữ điệu ngập tràn tiếc nuối: "Hiện tại em chỉ có thể cầu khấn kiếp sau của bản thân có thể có một cô gái hoặc một ngự tỷ, muốn cùng người ấy ăn cơm cùng người ấy đi ngủ, rồi cùng người ấy yêu đương... Hạnh phúc biết bao..."

Giang Cao Tuấn nuốt nước bọt, "Em phải xem người ta có bằng lòng theo em không đã."

Lúc này Tôn Nhược Vi không vui nữa: "Sao lại không bằng lòng theo em? Em làm sao?"

Giang Cao Tuấn nhìn thẳng về phía trước lái xe: "Nhiễu sự."

"Đùa cái gì đấy? Anh nói lại lần nữa cho em xem nào!" Tôn Nhược Vi quát lên một tiếng, nếu không phải Giang Cao Tuấn đang lái xe, Tôn Nhược Vi sớm đã nhích sang véo tai chồng.


Bên phía biệt thự của Giang Trần Âm, Bạc Mộ Vũ gối đầu lên vai Giang Trần Âm, hia người thân mật thì thầm, bàn việc chuẩn bị về nhà ông bà Giang. Lần này là lấy thân phận người nhà họ Giang để tới đó, Bạc Mộ Vũ vẫn còn nhớ lí do bị từ chối đề nghị ở lại khi come out với ông Giang ngày đó.

Lần này cô đã là người nhà họ Giang, ừm, cho nên cô là con dâu đúng không? Vậy chính là cô ba?

Nghe có vẻ kì quái, nhưng cô rất thích.

Hôm sau đi làm, Bạc Mộ Vũ rảnh rỗi tìm kiếm trên mạng, nghĩ xem nên mua gì mang tới cho người già. Đúng lúc Dương Thư Hàm đã lâu không thấy mặt liên lạc với cô, nói đã chia tay cần an ủi, Bạc Mộ Vũ nhớ ra vẫn chưa nói người bản thân thích là ai với người bạn học kiêm bạn bè này, liền đáp ứng bảo Dương Thư Hàm tối nay tới nhà mình.

Sau bữa tối, Dương Thư Hàm tới nơi, Bạc Mộ Vũ chuẩn bị một ít đồ ăn vặt chiêu đãi.

"Tiểu Vũ, thì ra cậu chuyển tới đây à." Dương Thư Hàm ngon nghẻ ăn khoai tây, ngắm nghía bày biện trong nhà, "Khu này to ghê, nghe nói có minh tinh ở đây, cậu từng gặp chưa?"

"Cũng coi là từng gặp." Bạc Mộ Vũ rót đồ uống cho Dương Thư Hàm, trong lòng nghĩ Giang Trần Âm chính là minh tinh, vậy chính là ngày nào cũng gặp.

Lúc này Dương Thư Hàm nhớ ra hỏi: "Đúng rồi, bạn cùng phòng của cậu đâu? Đây là nhà của bạn cùng phòng hả?"

"Ừm, đây là nhà chị ấy." Bạc Mộ Vũ cong khóe môi khẽ cười, "Nhưng hiện tại chị ấy không chỉ là bạn cùng phòng của mình, chị ấy còn là người yêu của mình nữa."

Dương Thư Hàm "rộp" cắn khoai tây, hai mắt mở to.

Chuyện gì thế? Tên ngơ ngơ này có đối tượng yêu đương rồi? Thật hay giả thế? Không thẻ nào? Người có thể theo đuổi Bạc Mộ Vũ, phải có bao nhiêu nghị lực chứ?

"Không không không... không phải, cậu nói thật à?" Dương Thư Hàm nói năng không lưu loát, ôm lấy bịch khoai tây chạy tới phía đối diện bàn trà, ngồi bên Bạc Mộ Vũ: "Thật hay giả thế? Nói như thế là ngay từ đầu bắt mình nghĩ ý tưởng chuyển ra ở cùng bạn giúp cậu, là khi đó cậu đã qua lại với người ta rồi à?"

"Không phải, không nhanh như thế." Bạc Mộ Vũ lắc đầu, cười một cái, "Nhưng vẫn phải cảm ơn cách mà cậu giúp mình khi đó, nếu không có cậu, mình cũng không biết chuyển ra ngoài bằng cách nào."

"Này đợi đã!" Dương Thư Hàm híp mắt, nhớ tới một chuyện: "Khi đó cậu từng nói mình từng gặp người đó, nhưng trong ấn tượng của mình, trong số bạn bè của chúng ta không có ai sống ở khu này."

Bạc Mộ Vũ chỉ cười không nói, cũng không vội tiết lộ đáp án. Cô không sốt ruột, đúng lúc Giang Trần Âm vừa làm xong một phần công việc, xuống xem hai bạn nhỏ nói chuyện thế nào, thuận tiện mang thêm một chút đồ ăn vặt trên giá xuống cho cả hai.

Dương Thư Hàm nghe thấy tiếng bước chân, vừa quay đầu nhìn liền giật thót, đờ ra không nói thành lời.

"Tiểu Hàm đúng không?" Người phụ nữ dịu dàng đoan trang cười lên, âm thanh trong trẻo như nước, "Trong nhà còn có rất nhiều đồ ăn vặt, bảo Mộ Vũ lấy cho cháu là được, đừng khách sáo."

"Cô... cô Giang!" Đầu lưỡi Dương Thư Hàm muốn thắt nút.

Đây không phải là người thường xuyên tới đón Bạc Mộ Vũ tan học hồi cấp ba sao? Hơn nữa còn từng quay phim truyền hình, cô nàng nhớ khi đó bản thân kích động rất lâu, còn từng ngưỡng mộ Bạc Mộ Vũ vì có một người cô vừa xinh đẹp vừa dịu dàng như thế.


Nhưng hôm nay lại... cô này và Bạc Mộ Vũ đang yêu đương? Cả căn nhà này còn có người nào khác không? Dương Thư Hàm thật sự không dám tin.

Cô nàng không dám tin điều gì thì điều đó sẽ tới, Giang Trần Âm véo má Bạc Mộ Vũ, trong ánh mắt nuông chiều còn mang theo một tia thân mật của tình nhân: "Chị còn có việc, nếu muốn ăn khuya thì gọi chị."

"Ừm, chị đi làm đi." Bạc Mộ Vũ kéo tay Giang Trần Âm xuống, trong ánh mắt của hai người ngập tràn tình cảm thắm thiết.

Giang Trần Âm lịch sự gật đầu với Dương Thư Hàm, sau đó đi lên tầng.

Phòng khách yên lặng nửa tiếng đồng hồ, rồi bỗng nổ tung.

"A! Tiểu Vũ, cậu với cô Giang đang yêu nhau hả?"

"Cô ấy đẹp quá! Cô ấy ngự tỷ quá!"

"Có phải mình đang nằm mơ không? Hai người! A!"

Bạc Mộ Vũ bình tĩnh uống đồ uống nghe Dương Thư Hàm gào thét, vốn dĩ định đợi cô nàng bình tĩnh lại một chút sau đó sẽ tóm tắt lại chuyện với Giang Trần Âm sau khi chuyển tới đây. Nhưng không đợi Bạc Mộ Vũ suy nghĩ nên nói thế nào, Dương Thư Hàm vui vẻ một lúc rồi thảm thiết dựa lên sô-pha, so sánh tình yêu bi thảm của bản thân với Bạc Mộ Vũ.

"Cậu hạnh phúc hơn mình nhiều, bạn trai mình... À không, bạn trai cũ, anh ta qua lại với một người phụ nữ khác. Nhìn người phụ nữ đó giỏi giang hơn mình nhiều, mình nghi ngờ anh ta bị câu đi, khó chịu..."

Bạc Mộ Vũ vẫn còn nhớ dáng vẻ ngập tràn hạnh phúc của Dương Thư Hàm và bạn trai khi ấy, nhưng cô chưa từng trải qua những chuyện này, không cách nào so sánh an ủi, nghe rất lâu chỉ nặn ra được một câu: "Cậu sẽ gặp được một người yêu thương cậu."

Dương Thư Hàm nghe xong, càng thêm buồn bã.

Đợi Bạc Mộ Vũ tiễn Dương Thư Hàm ra về, tắt đèn dưới nhà, quay về phòng ngủ, Giang Trần Âm vẫn đang làm việc, không để ý thấy cô vào phòng.

Mãi tới khi hai bàn tay lành lạnh chầm chậm đưa tới che đi đôi mắt của Giang Trần Âm, Giang Trần Âm ngừng tay gõ phím, khẽ cười kéo lấy cổ tay Bạc Mộ Vũ ôm vào lòng: "Bạn học về rồi à?"

"Vâng, cậu ấy thất tình rồi." Bạc Mộ Vũ buồn bã nắm lấy tay Giang Trần Âm, dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên lòng bàn tay cô ấy, rồi bỗng cười cười: "Nhưng cậu ấy liên tục nói chúng ta rất hạnh phúc, rất ngưỡng mộ chúng ta."

"Đừng lo, cô ấy cũng sẽ hạnh phúc." Lòng bàn tay Giang Trần Âm co lại bắt lấy ngón tay của Bạc Mộ Vũ, âm thanh khẽ khàng: "Chẳng qua chỉ là tới muộn một chút mà thôi, tới lúc đó em có thể nghe thấy cô ấy vui vẻ bày tỏ hạnh phúc của bản thân."

"Ừm..." Bạc Mộ Vũ rũ mí mắt, thấy ánh mắt chan chứa tình cảm của Giang Trần Âm, không nhịn được nhích tới gần hôn cô ấy, nỉ non cười nói: "Chúng ta hạnh phúc nhất."




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện