Ban đêm, ở góc phòng hằng lên vệt từ sáng cửa sổ rọi vào, ánh trăng trút xuống bị tầng mây che khuất, ánh sáng mờ ảo lúc có lúc không.
Trên tầng thượng, hai người, một tiến một lùi, tiến đến mép lan can của sân thượng.
Người đang lùi bước, trong ánh mắt dần hiện lên một loại cảm xúc điên cuồng, cơn gió lạnh trên sân thượng thổi đến dường như đã khiến cho cảm xúc của người kia thêm sôi trào. Đôi tay của người đang tiến đến càng run rẩy lợi hại, không dám chớp mắt mà gắt gao tập trung nhìn vào đối phương.
Nam sinh càng lùi lại thì càng gần hơn với lan can sân thượng, đáy mắt anh ta hòa trộn giữa sự si mê điên cuồng và tuyệt vọng, làm cả người anh ta như đang sinh ra một ngọn lửa của cuồng dục.
Gió trên tầng thượng gào thét mãnh liệt, mỗi một giây trôi qua ở đây như ngọn lửa đang nhen nhóm, phảng phất như có thể nuốt chửng hết mọi thứ nơi đây trong biển lửa.
Nơi này chính là tầng cao nhất của trường học, độ cao của nó đủ để cho một người khi đứng từ đây nhìn xuống có thể cảm giác được cái lạnh buốt từ lòng bàn chân, càng làm cho lòng thấu triệt cái cảm xúc của sự sợ hãi và tuyệt vọng không tên.
“Tôi cho em thêm một cơ hội!”
Giọng nói của nam sinh gào thét lên trong gió như con dao bén nhọn, nó bén nhọn đến mức làm người khác phải kinh sợ, làm con người cám thấy không rét mà run.
Anh ta lui lại phía sau, bước chân đã chạm đến giới hạn giữa bến bờ và vực thẳm, chỉ cần thêm một cái xoay người, cuối cùng là, nhảy xuống.
“Không! Đừng nhảy!” Giọng nói nữ sinh run rẩy đến đáng sợ, bởi vì nam sinh kia đưa tay chỉ thẳng vào chân cô gái, ngay lập tức, cô gái đó thêm nửa bước chân cũng không dám động.
Tròng mắt cô gái đỏ bừng, sự đau khổ khiến cô gái một lần cũng không dám chớp mắt, chỉ sợ trong nháy mắt đó người kia sẽ tựa như chim mà rơi xuống.
“Giang Trần Âm, đồng ý lấy anh, nếu không tại đây anh sẽ nhảy xuống!” Nam sinh chăm chăm nhìn, khẩn cầu Giang Trần Âm, tay nắm thành quyền, toàn bộ gân xanh trên tay đều nổi lên.
Giang Trần Âm dịch từng bước từng bước đi qua, đôi môi vì sợ hãi mà phát run “Anh đến đây trước đi, chúng ta sẽ bàn bạc thật kĩ, đừng lùi lại nữa ……”
Nam sinh này vẫn cố chấp không nghe, chỉ lành lùng để lại một câu nói: “Đồng ý với anh! Nếu không anh sẽ nhảy xuống!”
Hai tay anh ta nắm chặt lan can sân thượng, ở phía xa truyền đến âm thanh mọi người bàn tán, trong đó có vài lời nói truyền đến rõ ràng:
“Trước hãy đáp ứng cậu ta, để cậu ta bình tĩnh, chuyện về sau không quan trọng.”
“Đúng vậy, trước cô nên đáp ứng cậu ta đi a……”
Tim Giang Trần Âm cơ hồ như ngừng đập, cắn chặt răng nói với nam sinh: “Được, tôi đồng ý, anh đừng lùi lại nữa!”
Ngay khi tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm thì hai tay của nam sinh vẫn nắm chặt lan can, gắt gao trừng mắt nhìn cô.
Lòng bàn tay Giang Trần Âm đã đổ đầy mồ hôi, đang lúc cô muốn đi qua thì nghe thấy từ miệng nam sinh kia thốt ra từng từ lạnh lùng, độc ác, rõ ràng và rành mạch: “Được thôi, em thề. Nếu như có một ngày em lựa chọn rời khỏi tôi thì cha mẹ và tất cả người thân trong gia đình em sẽ vì hành động này của em mà phải chịu trừng phạt, mãi mãi không được bình yên!”
Cả người Giang Trần Âm cứng ngắc như bị đả kích rất lớn, tất cả những lời khuyên ngăn cô muốn nói ra đều bị nghẹn lại nơi cổ họng.
Cô chỉ muốn ổn định cái cục diện hiện tại mà thôi, tại sao, tại sao lại biến thành như vậy? Tại sao lại muốn cô phải đánh cược cả người nhà?
Những người xung quanh đang vây xem không ai dám đến gần nữa bước, cả đám học sinh trong lúc nhất thời càng ồn ào dữ dội nhưng lại không có một ai nói cho Giang Trần Âm biết cô phải làm gì.
“Không dám đúng không?” Nam sinh đột nhiên cười rộ lên, càng run rẩy càng cuồng bạo “Em gạt tôi! Em đang gạt tôi! Em vẫn sẽ rời bỏ tôi …… Em sẽ rời bỏ tôi …… Sẽ…… A!”
Anh ta kinh hô một tiếng vang vọng cả tầng thượng, nơi anh ta vừa đứng đã không còn một bóng người, lan can vì bị tác động mạnh mà rung lắc.
“Không!”
Giang Trần Âm bước chân lảo đảo đuổi theo, trong đầu ầm ầm vang lên, trời đất như đang quay cuồng.
Cô đến đó nhìn xuống, máu thịt loang lỗ khắp nơi, cô như ở trong cái hang động không đáy của sự sợ hãi, vô biên vô tận.
Ánh trăng bị đám mây che khuất, trong phòng lại mất đi nguồn sáng, hồi ức cũ kĩ, xa xôi như lưỡi dao sắc bén đang hướng thẳng đến trái tim Giang Trần Âm mà đâm vào.
“Không…… Đừng nhảy…… Đừng!”
Ga giường trong nháy mắt bị nắm chặt, Giang Trần Âm mở to mắt, tim đập nhanh một cách đáng sợ, bên tai như có như không vọng lại tiếng gió năm ấy gào thét trên tầng thượng.
“Không…… Không……”
Hình ảnh trước mắt thậm chí còn chưa tiêu tán, màu máu đỏ tươi, từ đỏ biến đen, nó như con dấu đóng chặt vào sâu tâm hồn cô, vĩnh viễn không phai màu.
Đèn từ đầu giường đột nhiên sáng lên, thân thể Giang Trần Âm được một vòng tay ôm lấy, nhẹ nhàng run lên, theo sau đó là giọng nói trong trẻo, sáng ngời của một cô gái: “Dì Âm, làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?”
Cô ôm lấy cánh tay Bạc Mộ Vũ, hô hấp khó khăn, ngực không ngừng phập phồng.
“Đừng sợ, đừng sợ, không có việc gì.” Bạc Mộ Vũ ôm chặt lấy Giang Trần Âm, đem đầu cô nhẹ nhàng áp vào lòng mình “Chỉ là một giấc mơ thôi, không có việc gì, không có việc gì……”
Bạc Mộ Vũ không biết nên nói lời trấn an thế nào, bởi vì đến cùng thì nàng cũng không biết rốt cuộc Giang Trần Âm đã gặp ác mộng gì, mặc dù nàng đã từng nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt tỉnh lại như vậy của Giang Trần Âm.
Đúng vậy, mấy năm trước, nàng đã từng chứng kiến một lần, bởi vì chỉ có một lần cho nên nàng mới đặc biệt nhớ rõ.
Đó là một lần nàng chạy đến phòng của Giang Trần Âm muốn hai người ngủ cùng nhau, nhưng ngủ đến nửa đêm, trong miệng Giang Trần Âm lẫm bẩm, âm thanh không coi là nhỏ, sau đó xoay người bừng tỉnh thì nhìn thấy Bạc Mộ Vũ.
Những gì cô nói hôm đó gần như tương tự với đêm nay. Tựa hồ đang khuyên ngăn người nào đó, hơn nữa đối phương nhất quyết không nghe theo lời khuyên, nhất ý cô hành, đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, làm Giang Trần sợ hãi rồi giật mình tỉnh giấc.
Sau khi tỉnh lại, trên trán toàn bộ đều là mồ hôi, còn không ngừng thở gấp.
Bạc Mộ Vũ nghĩ như vậy, làm động tác giống với lần trước.
Nàng sờ lên trán Giang Trần Âm, là mồ hôi lạnh.
Ngực và bụng Giang Trần Âm cứ phập phồng, Bạc Mộ Vũ ở bên tai trấn an để cô từ từ bình tĩnh trở lại, vẫn như cũ, tay cô vẫn gắt gao ôm chặt lấy cánh tay của Bạc Mộ Vũ không buông.
Bình ổn hồi lâu, Giang Trần Âm từ từ mở miệng, giọng nói có vẻ rất mệt mỏi: “Xin lỗi, đã đánh thức con.”
“Không phải là dì muốn vậy, không cần xin lỗi.” Bạc Mộ Vũ lắc đầu, lấy khăn gấy ở bên cạnh lau mồ hôi giúp cô.
Giang Trần Âm miễn cưỡng tươi cười nói: “Cũng may, ngày mai con không đi làm, nếu không nửa đêm đánh thức con thế này, ngày mai lại không có tinh thần làm việc, đến lúc đó ta không biết phải làm sao.”
Cô vùi đầu vào trong lòng Bạc Mộ Vũ, nhắm hai mắt, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, như chưa thoát ly khỏi cảm giác khi nãy, bộ dáng vẫn còn chút sợ hãi.
Bạc Mộ Vũ khẽ cắn môi, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Dì Âm, giấc mơ này, dì đã từng trải qua sao?”
Cơ thể Giang Trần Âm cứng ngắc, nhưng vẫn gật đầu.
Đã qua rất nhiều năm, khi đó nàng chỉ mới hai mươi tuổi đầu, cũng chỉ là một sinh viên, chân vẫn chưa chạm đến cái xã hội ngoài kia.
Ve kêu cuối hạ không thể so được với giữa mùa, chỉ có ít ỏi vài tiếng từ cửa sổ nơi góc phòng vọng vào.
Bạc Mộ Vũ vẫn ôm Giang Trần Âm, dùng thân hình đơn bạc bao lấy, bàn tay đặt sau lưng Giang Trần Âm nhẹ nhàng vỗ về.
“Giấc mơ này không chỉ ta đã từng trải qua mà nó còn ảnh hưởng đến ta của hiện tại, thậm chí nó có thể sẽ ảnh hưởng đến cả tương lai của ta.” Trên mặt Giang Trần Âm như đã nhu hòa lại hơn, cảm xúc trong giọng nói lại có gì đó không rõ ràng, ý vị của lời nói cũng vô cùng mông lung.
Bạc Mộ Vũ nghe vậy, không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy xúc động, nàng hỏi: “Vậy nhiều năm dì không quay về, có liên quan gì đến chuyện này không?”
Giang Trần Âm mở mắt, nhẹ giọng nói: “Có.”
Bạc Mộ Vũ kéo cô từ lòng ngực mình ra, nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Con còn tưởng lúc trước dì rời đi, là bởi vì khi ấy con đã hôn dì ……”
Giang Trần Âm nghe vậy nhớ lại, sửng sốt một lát rồi mỉm cười, đưa tay điểm điểm lên trán Bạc Mộ Vũ “Sao có thể?”
Mặt Bạc Mộ Vũ đen lại, sau đó răng nanh trắng tinh lộ ra “Tại vì lúc đó con vừa hôn dì, thì dì liền bỏ đi. Con còn nghĩ, nếu như lúc đó con không hôn dì, có lẽ dì đã không bỏ đi rồi.”
Nàng vừa buồn bực vừa nghiêm túc nói chuyện như vậy, thoạt nhìn có chút đáng yêu.
Không, là vô cùng đáng yêu.
Cảm xúc của Giang Trần Âm lập tức được Bạc Mộ Vũ làm biến chuyển, tàn lưu của sợ hãi trong ánh mắt đã được thay thế bằng nụ cười dịu dàng.
“Sao có thể bởi vì con chứ?” Cô thoát khỏi hai tay Bạc Mộ Vũ, sau đó niết lấy gương mặt nàng “Tại sao lúc ấy con không hỏi ta? Sau đó không phải ta có điện thoại cho con sao?”
“Tại vì lúc đó dì không chủ động nói với con.” Nói đến đây, Bạc Mộ Vũ cũng có chuyện cần phải nói tiếp.
Chuyện này muốn như thế nào nói với đứa nhỏ này đây? Giang Trần Âm thở dài.
Bạc Mộ Vũ lại không tiếp tục truy vấn, mà giữ tay cô lại, dùng chất giọng thanh nhuận nhẹ nhàng trấn an cô: “Con chỉ để ý đến dì có phải vì con mà rời đi hay không, nếu đã không phải, hơn nữa chuyện này lại làm dì sợ hãi đến như vậy, vậy thì đừng nhắc đến nữa.”
“Mộ Vũ……”
Bạc Mộ Vũ quơ quơ tay cô, từ từ bắt đầu kể lại suy nghĩ năm đó mà bản thân cứ miên mang nghĩ mãi: “Con nhớ ngày mà nghe được tin dì đi rồi, con rất nóng lòng nói với ba mẹ mang con đến Giang gia gia bên này, con sợ dì chán ghét con, cũng không dám chủ động gọi điện cho dì, liền nghĩ đến nhờ Giang gia gia và Giang nãi nãi đem dì trở về, sau đó nói xin lỗi với dì ……”
Giang Trần Âm “phụt” một tiếng cười ra, “Ngốc như vậy, sao ta có thể chán ghét con? Từ nhỏ đến lớn, con nếu không ở bên cạnh ba mẹ thì ở cùng với ta là nhiều nhất.”
Thấy cô không còn chìm trong cảm xúc của cơn ác mộng khi nãy, đôi mắt Bạc Mộ Vũ sáng long lanh.
“Đó là lần đầu tiên con hôn dì, nên con rất sợ, mới nghĩ là như vậy.”
Giang Trần Âm vừa cảm thấy buồn cười lại vừa đau lòng, duỗi tay ôm lấy nàng “Con bé ngốc, chuyện này nếu như để cho ba mẹ con biết được họ nhất định sẽ cười con một trận.”
Bạc Mộ Vũ vốn dĩ đang ngoan ngoãn nằm trong cái ôm của cô, vừa nghe được lời này lập tức cắn chặt môi ngẩng đầu lên “Không cho nói với ba mẹ……”
Ngập trong ánh mắt của Giang Trần Âm đều là ý cười, Bạc Mộ Vũ bị cô nhìn đến cảm thấy xấu hổ, đưa tay tắt đi đèn ngủ.
Ánh sáng bị ngắt đi, Giang Trần Âm nhẹ giọng bật cười.
Cả ngày chủ nhật, Bạc Mộ Vũ được cả nhà họ Giang thay phiên nhau mượn.
Đầu tiên là hai nàng dâu nhà họ Giang muốn chạy bộ buổi sáng, vừa hay Giang Trần Âm có thói quen tập thể hình, đầu tiên Giang Trần Âm được nhập môn, sau đó Bạc Mộ Vũ cũng được mời, bị thuyết phục vài câu đã gật đầu đồng ý liền đi theo cùng.
Sau khi chạy bộ, Giang Anh Túng nói chuyện công việc một lát với nàng.
Đến giữa trưa, Giang Cao Tuấn trong phòng bếp nghiên cứu nguyên liệu nấu ăn, nàng bị bắt tới để thử nghiệm.
Buổi chiều chơi cờ với Giang lão gia, buổi tối thì dạy phụ đạo một lát cho Giang Diệc Hiên.
Cái cuối tuần tại Giang gia của Bạc Mộ Vũ đã kết thúc như vậy, vì đi đi lại lại phiền phức, cả chủ nhật nàng vẫn ở lại Giang gia, đến sáng thứ hai Giang Trần Âm đưa nàng đi làm.
“Được rồi, mau đi làm đi.” Giang Trần Âm dừng xe, quay đầu sang cởi đai an toàn cho Bạc Mộ Vũ “Hành lý một lát ta mang đến nhà con.”
Bạc Mộ Vũ rút hai tay lại, nhìn Giang Trần Âm cởi đai an toàn giúp mình rồi sau đó trở lại chỗ ngồi, nàng nghiêm mặt nói: “Con có thể tự mình cởi đai an toàn, không phải là con nít.”
Giang Trần Âm mỉm cười nói: “Thói quen, không thể sửa ngay lập tức. Nhưng cũng không quan trọng, đâu phải chuyện gì đại sự, thuận tay mà thôi.”
Trên miệng nàng thì nói không phải con nít, nhưng lúc ở cạnh Giang Trần Âm vẫn giống như trước kia, ngoan ngoãn ngồi đó rút tay để ở thắt lưng, chờ Giang Trần Âm cởi đai an toàn cho nàng
Tay Bạc Mộ Vũ đặt ở đầu gối gãi gãi, sau đó cắn môi, như đang hạ quyết tâm về chuyện gì đó rồi từ trong túi lấy ra một chuỗi chìa khóa.
“Sao vậy?” Giang Trần Âm hỏi.
“Đây là chìa khóa nhà dì.” Bạc Mộ Vũ đem chìa khóa đưa qua, nhẹ giọng nói, “Căn hộ ở nội thành của dì, lúc con mới vào đại học dì đưa cho con. Bây giờ dì đã quay về, con cũng tốt nghiệp, hẳn là nên trả lại cho dì.”
Giang Trần Âm nghĩ tới, lúc ấy cô có nói, nếu khi nào Bạc Mộ Vũ không muốn ở lại ký thúc xá cũng không muốn về nhà thì có thể đến nơi đó của cô. Sẽ không có người quấy rầy, nơi đó rất thanh tĩnh, lúc nào cũng có thể đến.
Cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, cười nhạt rồi sau đó nhìn về phía Bạc Mộ Vũ, tóc xoăn dài đen nhánh như lụa, đôi mắt của cô sáng như sao.
“Không cần trả lại cho ta, giữa chúng ta không cần rõ ràng như vậy.” Cô đem bàn tay Bạc Mổ Vũ vừa mở ra đẩy trở về, sau đó nắm chặt để bàn tay Bạc Mộ Vũ khép lại, một lần nữa đem chìa khóa cầm về.
Lòng bàn tay cô ấm áp, nhất thời Bạc Mộ Vũ tham luyến vẫn sửng sờ ở đó.
“Mau đi làm đi, nếu không sẽ đến muộn.” Giang Trần Âm cười nhạt, khóe môi cong lên, thu hồi tay lại đồng thời nhắc nhở nàng một câu.
“Ừm, dì Âm tạm biệt.” Bạc Mộ Vũ hoàn hồn, cúi đầu nói tạm biệt, sau đó vội vàng xuống xe.
Nàng đem chìa khóa nắm chặt trong tay, nhớ tới ý nghĩ lúc trước của mình.
Nàng muốn dọn ra ngoài, chỉ là vẫn chưa làm cho ý nghĩ đó thành hiện thực. Nay chìa khóa Giang Trần Âm không lấy lại, ý nghĩ đó trong nàng bắt đầu trổi dậy.
Nàng dọn ra ngoài ở thì có thể sống một cách tự lập. Nhưng nàng lại nghĩ muốn sống cùng với Giang Trần Âm, có thể cùng nhau đi làm, cùng nhau ăn cơm, rồi cùng nhau xem TV.
Tuy nhiên, giữa hai người hình như đang tồn tại một chút mâu thuẫn.
Tác giả có lời muốn nói:
Bình luận càng ngày càng ít, tác giả cần thiết phải có lời muốn nói, bán manh đi.
Anh Anh
_____Hết chương 9_____
Ed: Chương này nghĩ mà thương dì Âm quá :'((((
À truyện đã hoàn chính văn rồi nha, 142 chương + 0 phiên ngoại :P