Đã mười ngày từ sau đêm Trịnh gia thôn bị thổ phỉ tấn công, mọi sinh hoạt dần trở lại bình thường. Đường núi được dọn dẹp thông suốt, Trịnh gia quân cũng đã đến thôn trang giúp đỡ mùa vụ. Niệm Tư Huyền tuy rằng kinh hãi, nhưng trong phủ vẫn muốn nàng ở lại thêm một vài hôm đến khi kết thúc đợt thu hoạch.
Hiện tại là ngày cuối cùng, Niệm Tư Huyền kiểm tra sổ sách thêm một lượt, coi như không có sai sót gì mới yên tâm đặt vào hộp gỗ chuẩn bị hồi kinh. Tố Đan bên cạnh đưa lên một chút trà gừng làm ấm người. Niệm Tư Huyền thả lỏng thân thể được một lúc thì có tiếng gõ cửa.
Tố Đan nhanh nhạy:
- Có lẽ là đại thiếu, hôm qua đại thiếu có nói trưa nay sẽ đến!
Niệm Tư Huyền gật gật đầu, nàng chuyển chân đến tháp dài chờ đợi, nếu như nàng nhớ không nhầm thì Trịnh Thương Diễm đã hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi. Thời điểm nàng gả đến Lăng Vương phủ, cùng lúc Trịnh Thương Diễm gặp nạn, bởi hắn là võ tam danh, lại là thứ trưởng tử Chiêu Quốc công cho nên kinh thành đồn thổi rất nhiều.
Cửa lớn mở, nam tử thanh y võ phục đơn giản tiến vào, trên người hắn nồng đậm khí tức cường hãn, cung mày rậm, ẩn chứa ánh mắt nghiêm khắc, tóc đen rất dài. Niệm Tư Huyền thầm nghĩ dung mạo Trịnh Thương Diễm có thể gọi là anh tuấn, cương liệt.
- Muội muội!
Niệm Tư Huyền mỉm cười đứng dậy, xưng hô thân mật như vậy, chứng tỏ quan hệ của thứ trưởng tử và đích trưởng nữ nguyên phối Chiêu Quốc công phủ không hề tệ, hoặc chính là rất tốt. Trịnh Thương Diễm cũng chẳng chút câu nệ, thong thả nói qua mấy chuyện thôn trang bên ngoài cho nàng nghe.
Trên bàn điểm tâm trà mạn nhanh chóng vơi đi theo tiếng cười Niệm Tư Huyền. Trịnh Thương Diễm bề ngoài lạnh lùng nghiêm túc nhưng bên trong lại vui vẻ ấm áp, cũng coi như cưng chiều muội muội.
Sau một hồi trò chuyện, Niệm Tư Huyền thấy không khí dễ chịu thoải mái, liền đánh bạo hỏi:
- Đại ca đã từng muốn vinh quang hồi phủ?
Trịnh Thương Diễm không đáp chỉ cười, Niệm Tư Huyền trong lòng minh bạch, như vậy hắn cũng đã có tính toán riêng. Trịnh Lục Thanh đích tử vừa mới mười ba Kỷ thị đã xuôi ngược đánh tiếng muốn cưới thê tử, nếu Trịnh Thương Diễm không Đông Sơn tái khởi, sợ rằng đến chút việc ở Trịnh gia quân hắn cũng không chắc có thể giữ được.
Trịnh Thương Diễm rời đi vừa đúng thời thần, Niệm Tư Huyền sau khi sắp xếp đổ sách hoàn chỉnh liền lên xe về kinh. Ngang qua ngõ nhỏ cổng sau Viên Hầu phủ, nàng cố tình vén rèm nhìn cánh cửa sơn son đã bạc màu. Mỗi năm mùa thu, Niệm gia đều sơn lại toàn phủ, hiện tại chớm đông vẫn chưa thấy lớp sơn mới, Niệm Tư Huyền nội tâm dâng lên một cỗ bất an.
Xe ngựa chậm chạp từng bước, Niệm Tư Huyền lưu luyến bức tường đá Niệm gia, bất ngờ lại thấy cận nữ nàng ngày trước đang nép thân nhường đường. Niệm Tư Huyền vội vàng hạ lệnh:
- Dừng lại!
Tố Đan giật mình, ngơ ngác:
- Tiểu thư không thoải mái chỗ nào ư?
Niệm Tư Huyền lắc đầu, phất phất tay áo, nghĩ nghĩ một lúc lại lấy giấy bút viết đôi dòng chữ nhỏ:
- Đem cái này đến cho cô nương kia!
Tố Đan tuy rằng khó hiểu nhưng đối với mệnh lệnh chủ nhân lập tức làm theo. Niệm Tư Huyền đôi tay siết lại, nàng chỉ mong sao Châu Ẩn hiểu được nửa phần mà y hẹn cùng nàng.
Niệm Tư Huyền tâm trạng như người trên mây, đến được Chiêu Quốc công phủ thì trời đã tối. Nàng qua loa ngâm người nghỉ ngơi, chuẩn bị ngày mai đem sổ sách đến trình Kỷ thị.
Niệm Tư Huyền trọng sinh chưa được bao lâu, thân phận có chút không thích hợp, trong tay ngoài Tố Đan không rõ tính cách cũng chưa hề có một ai thân tín. Hơn hết trên đầu nàng vẫn còn lơ lửng mối hôn với Đông cung Thái tử.
Niệm Tư Huyền thở dài, nữ nhân cao môn như một nhành hoa, tùy người bày biện. Nàng cũng như Thuần Hi Quận chúa, chưa từng nguyện ý gả đi, kết quả một đạo thánh chỉ ấn triện đỏ hạ xuống, cắt ngang toàn bộ những hi vọng, mong ước.
Thuần Hi Quận chúa đã từng yêu ai hay chưa, nàng ta mong ước một mái nhà nhỏ ngắm nhạn bay cùng phu quân ngày ngày ngâm thơ đối chữ hay là một phủ đệ trang nghiêm rộng lớn, chính thê quản trạch tướng công xông pha trận mạc đoạt tước Công, Hầu. Niệm Tư Huyền không thể nào biết được, nàng chỉ biết Thuần Hi Quận chúa cuối cùng vì bảo vệ danh tiết mà hương tiêu ngọc vẫn.
Buổi sáng sương trắng phủ một tầng hư ảo, tiết trời tháng chín gió lạnh thổi trên từng mái ngói viện tử xám đục, năm nay mùa đông đến sớm. Niệm Tư Huyền ngước lên bầu trời mờ mịt, có đàn ngỗng trời đang thiên di não nề.
Kỷ thị trong phòng dùng bữa sáng, nhìn thấy Niệm Tư Huyền đi vào liền vui vẻ phân phó người lấy thêm bát đũa. Trên bàn còn có cả Trịnh lão gia.
Niệm Tư Huyền đặt hộp gỗ lên tháp, nàng đã dùng điểm tâm trước nên nhẹ nhàng từ chối, lui ra ngoài đợi, thêm nửa canh giờ thì được Trịnh lão gia gọi vào. Niệm Tư Huyền tiếp nhận trà nóng từ tay hạ nhân, lại nghe Trịnh lão gia hỏi:
- Sổ sách này là Ninh nhi tự mình làm?
Niệm Tư Huyền kín đáo chau mày, đáp lời:
- Là nhi nữ!
Trịnh lão gia đặt lại sổ sách lên bàn, liếc qua Kỷ thị:
- Mẫu thân con dạo này mắt không ổn, con lại làm được sổ sách tốt như vậy, có thể thay thế một đoạn thời gian không?
Niệm Tư Huyền trong lòng liền muốn từ chối, Kỷ thị lý nào dễ dàng trao quyền quản trạch như vậy. Huống hồ trước giờ kế mẫu đối với nữ tử nguyên phối thân sinh làm sao có thể hòa hợp. Trong chuyện này tất có mờ ám, Niệm Tư Huyền huyền mâu hướng lên chớp nhẹ, lắc đầu:
- Nữ nhi chưa từng quản gia, chuyện này...sợ không được...
Kỷ thị đưa khăn tay xoa xoa thái dương, vờ như mệt mỏi lại nói:
- Ninh tỉ nhi đừng khiêm tốn như thế, con từ nhỏ đã được ma ma giáo tập, làm sao không thể tính toán được mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này được! Nhớ lại ngày đó Nhan tỉ tỉ cũng thật giỏi giang...
Niệm Tư Huyền thoáng buồn cười, Nhan gia hiện tại chính là Thọ Trung Bá phủ, ngoại tổ của Thuần Hi Quận chúa. Nhan gia trong triều không mấy nổi bật, nhưng lão phu nhân Nhan gia chính là Thái Thái Công chúa Hạ Lan thị, cô mẫu Đương kim Hoàng thượng.
Trịnh Quốc công gật gù, như hồi tưởng:
- Nàng ấy thân phận tôn quý, nhớ năm đó được Hoàng Thái hậu yêu thích đến độ muốn phong thành Công chúa...
Sắc mặt Kỷ thị có hơi trắng, Niệm Tư Huyền chăm chú đánh giá, lại nghĩ, xem ra chuyện sổ sách này nàng khó có thể từ chối.
Trịnh Quốc công cuối cùng mới hắng giọng:
- Ninh nhi vừa sinh ra đã được phong là Quận chúa, con đừng làm mất mặt sinh mẫu!
Niệm Tư Huyền thong thả cười, thi lễ ra ngoài. Kỷ thị có lẽ đã làm thất thoát một lượng lớn kim ngân Chiêu Quốc công phủ, nếu không đã chẳng cần tìm hình nhân thế mạng. Nhưng thật sự chuyện này xảy ra, Quốc công phủ không đủ tiền bạc để Kỷ thị lo liệu hậu trạch thì lại chứng tỏ một điều, Quốc công phủ cũng đã đến hồi lụi tàn, là một bộ xác rỗng hào nhoáng che đậy mục nát bên trong.
Niệm Tư Huyền hồi viện chưa được bao lâu, đã thấy thiếp thư từ hoàng cung, là tửu hội hồng mai cuối năm. Chiêu Quốc công phủ đương nhiên cả Quốc Công phu nhân Kỷ thị và Thuần Hi Quận chúa đều được mời. Niệm Tư Huyền đặt thiếp thư trở lại hộp trang điểm, yến tiệc còn gần một tháng nữa mới tổ chức, coi như đây là lần đầu tiên Thuần Hi Quận chúa xuất hiện trước mắt người ngoài sau việc dây dưa cùng Hạ Lan Tường.
Bên ngoài mưa phùn rải rác, Tố Đan gấp ô giấy dầu vào một góc tường, phủi phủi vạt áo, đặt thạp gỗ lên bàn ăn:
- Tiểu thư dùng cơm, bữa trưa có món gà hầm măng ngọt người thích! À vừa rồi em đến nhà bếp có nghe tì nữ của tam tiểu thư khoe rằng nàng ta cũng sẽ được vào cung!
Niệm Tư Huyền nhếch môi, Trịnh Nhữ Anh còn chưa có hôn ước, đương nhiên gấp gáp, dù sao trong Chiêu Quốc công phủ, tuổi tác của các nữ nhi đều không chênh lệch bao nhiêu.
- Phu nhân đưa nàng ta đi cùng sao?
Tố Đan gật gật đầu, sắp cơm lên bàn:
- Không những đưa đi, mà còn đã gọi tú nương đặt y phục kiểu mới thịnh hành!
Niệm Tư Huyền tựa tiếu phi tiếu, Trịnh Nhữ Anh càng ra sức nghe theo Kỷ thị chuẩn bị càng khiến bản thân bị chân chính thế gia coi thường:
- Tuy là tửu hội, nhưng nhân vật chính vẫn là Hoàng hậu cùng các vị nương nương! Huống hồ tứ Công chúa, lục Công chúa còn chưa hạ giá!
Nếu Trịnh Mẫn Doanh đã là thứ phi Lăng Vương phủ, Trịnh Nhữ Anh khả năng sẽ trở thành thiếp thất nhà mẹ một cung chủ nương nương nào đó, giúp Kỷ thị lôi kéo quan hệ tìm kiếm vị hôn thê thích hợp cho đích tử Trịnh Lục Thanh.
______________________
Hiện tại là ngày cuối cùng, Niệm Tư Huyền kiểm tra sổ sách thêm một lượt, coi như không có sai sót gì mới yên tâm đặt vào hộp gỗ chuẩn bị hồi kinh. Tố Đan bên cạnh đưa lên một chút trà gừng làm ấm người. Niệm Tư Huyền thả lỏng thân thể được một lúc thì có tiếng gõ cửa.
Tố Đan nhanh nhạy:
- Có lẽ là đại thiếu, hôm qua đại thiếu có nói trưa nay sẽ đến!
Niệm Tư Huyền gật gật đầu, nàng chuyển chân đến tháp dài chờ đợi, nếu như nàng nhớ không nhầm thì Trịnh Thương Diễm đã hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi. Thời điểm nàng gả đến Lăng Vương phủ, cùng lúc Trịnh Thương Diễm gặp nạn, bởi hắn là võ tam danh, lại là thứ trưởng tử Chiêu Quốc công cho nên kinh thành đồn thổi rất nhiều.
Cửa lớn mở, nam tử thanh y võ phục đơn giản tiến vào, trên người hắn nồng đậm khí tức cường hãn, cung mày rậm, ẩn chứa ánh mắt nghiêm khắc, tóc đen rất dài. Niệm Tư Huyền thầm nghĩ dung mạo Trịnh Thương Diễm có thể gọi là anh tuấn, cương liệt.
- Muội muội!
Niệm Tư Huyền mỉm cười đứng dậy, xưng hô thân mật như vậy, chứng tỏ quan hệ của thứ trưởng tử và đích trưởng nữ nguyên phối Chiêu Quốc công phủ không hề tệ, hoặc chính là rất tốt. Trịnh Thương Diễm cũng chẳng chút câu nệ, thong thả nói qua mấy chuyện thôn trang bên ngoài cho nàng nghe.
Trên bàn điểm tâm trà mạn nhanh chóng vơi đi theo tiếng cười Niệm Tư Huyền. Trịnh Thương Diễm bề ngoài lạnh lùng nghiêm túc nhưng bên trong lại vui vẻ ấm áp, cũng coi như cưng chiều muội muội.
Sau một hồi trò chuyện, Niệm Tư Huyền thấy không khí dễ chịu thoải mái, liền đánh bạo hỏi:
- Đại ca đã từng muốn vinh quang hồi phủ?
Trịnh Thương Diễm không đáp chỉ cười, Niệm Tư Huyền trong lòng minh bạch, như vậy hắn cũng đã có tính toán riêng. Trịnh Lục Thanh đích tử vừa mới mười ba Kỷ thị đã xuôi ngược đánh tiếng muốn cưới thê tử, nếu Trịnh Thương Diễm không Đông Sơn tái khởi, sợ rằng đến chút việc ở Trịnh gia quân hắn cũng không chắc có thể giữ được.
Trịnh Thương Diễm rời đi vừa đúng thời thần, Niệm Tư Huyền sau khi sắp xếp đổ sách hoàn chỉnh liền lên xe về kinh. Ngang qua ngõ nhỏ cổng sau Viên Hầu phủ, nàng cố tình vén rèm nhìn cánh cửa sơn son đã bạc màu. Mỗi năm mùa thu, Niệm gia đều sơn lại toàn phủ, hiện tại chớm đông vẫn chưa thấy lớp sơn mới, Niệm Tư Huyền nội tâm dâng lên một cỗ bất an.
Xe ngựa chậm chạp từng bước, Niệm Tư Huyền lưu luyến bức tường đá Niệm gia, bất ngờ lại thấy cận nữ nàng ngày trước đang nép thân nhường đường. Niệm Tư Huyền vội vàng hạ lệnh:
- Dừng lại!
Tố Đan giật mình, ngơ ngác:
- Tiểu thư không thoải mái chỗ nào ư?
Niệm Tư Huyền lắc đầu, phất phất tay áo, nghĩ nghĩ một lúc lại lấy giấy bút viết đôi dòng chữ nhỏ:
- Đem cái này đến cho cô nương kia!
Tố Đan tuy rằng khó hiểu nhưng đối với mệnh lệnh chủ nhân lập tức làm theo. Niệm Tư Huyền đôi tay siết lại, nàng chỉ mong sao Châu Ẩn hiểu được nửa phần mà y hẹn cùng nàng.
Niệm Tư Huyền tâm trạng như người trên mây, đến được Chiêu Quốc công phủ thì trời đã tối. Nàng qua loa ngâm người nghỉ ngơi, chuẩn bị ngày mai đem sổ sách đến trình Kỷ thị.
Niệm Tư Huyền trọng sinh chưa được bao lâu, thân phận có chút không thích hợp, trong tay ngoài Tố Đan không rõ tính cách cũng chưa hề có một ai thân tín. Hơn hết trên đầu nàng vẫn còn lơ lửng mối hôn với Đông cung Thái tử.
Niệm Tư Huyền thở dài, nữ nhân cao môn như một nhành hoa, tùy người bày biện. Nàng cũng như Thuần Hi Quận chúa, chưa từng nguyện ý gả đi, kết quả một đạo thánh chỉ ấn triện đỏ hạ xuống, cắt ngang toàn bộ những hi vọng, mong ước.
Thuần Hi Quận chúa đã từng yêu ai hay chưa, nàng ta mong ước một mái nhà nhỏ ngắm nhạn bay cùng phu quân ngày ngày ngâm thơ đối chữ hay là một phủ đệ trang nghiêm rộng lớn, chính thê quản trạch tướng công xông pha trận mạc đoạt tước Công, Hầu. Niệm Tư Huyền không thể nào biết được, nàng chỉ biết Thuần Hi Quận chúa cuối cùng vì bảo vệ danh tiết mà hương tiêu ngọc vẫn.
Buổi sáng sương trắng phủ một tầng hư ảo, tiết trời tháng chín gió lạnh thổi trên từng mái ngói viện tử xám đục, năm nay mùa đông đến sớm. Niệm Tư Huyền ngước lên bầu trời mờ mịt, có đàn ngỗng trời đang thiên di não nề.
Kỷ thị trong phòng dùng bữa sáng, nhìn thấy Niệm Tư Huyền đi vào liền vui vẻ phân phó người lấy thêm bát đũa. Trên bàn còn có cả Trịnh lão gia.
Niệm Tư Huyền đặt hộp gỗ lên tháp, nàng đã dùng điểm tâm trước nên nhẹ nhàng từ chối, lui ra ngoài đợi, thêm nửa canh giờ thì được Trịnh lão gia gọi vào. Niệm Tư Huyền tiếp nhận trà nóng từ tay hạ nhân, lại nghe Trịnh lão gia hỏi:
- Sổ sách này là Ninh nhi tự mình làm?
Niệm Tư Huyền kín đáo chau mày, đáp lời:
- Là nhi nữ!
Trịnh lão gia đặt lại sổ sách lên bàn, liếc qua Kỷ thị:
- Mẫu thân con dạo này mắt không ổn, con lại làm được sổ sách tốt như vậy, có thể thay thế một đoạn thời gian không?
Niệm Tư Huyền trong lòng liền muốn từ chối, Kỷ thị lý nào dễ dàng trao quyền quản trạch như vậy. Huống hồ trước giờ kế mẫu đối với nữ tử nguyên phối thân sinh làm sao có thể hòa hợp. Trong chuyện này tất có mờ ám, Niệm Tư Huyền huyền mâu hướng lên chớp nhẹ, lắc đầu:
- Nữ nhi chưa từng quản gia, chuyện này...sợ không được...
Kỷ thị đưa khăn tay xoa xoa thái dương, vờ như mệt mỏi lại nói:
- Ninh tỉ nhi đừng khiêm tốn như thế, con từ nhỏ đã được ma ma giáo tập, làm sao không thể tính toán được mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này được! Nhớ lại ngày đó Nhan tỉ tỉ cũng thật giỏi giang...
Niệm Tư Huyền thoáng buồn cười, Nhan gia hiện tại chính là Thọ Trung Bá phủ, ngoại tổ của Thuần Hi Quận chúa. Nhan gia trong triều không mấy nổi bật, nhưng lão phu nhân Nhan gia chính là Thái Thái Công chúa Hạ Lan thị, cô mẫu Đương kim Hoàng thượng.
Trịnh Quốc công gật gù, như hồi tưởng:
- Nàng ấy thân phận tôn quý, nhớ năm đó được Hoàng Thái hậu yêu thích đến độ muốn phong thành Công chúa...
Sắc mặt Kỷ thị có hơi trắng, Niệm Tư Huyền chăm chú đánh giá, lại nghĩ, xem ra chuyện sổ sách này nàng khó có thể từ chối.
Trịnh Quốc công cuối cùng mới hắng giọng:
- Ninh nhi vừa sinh ra đã được phong là Quận chúa, con đừng làm mất mặt sinh mẫu!
Niệm Tư Huyền thong thả cười, thi lễ ra ngoài. Kỷ thị có lẽ đã làm thất thoát một lượng lớn kim ngân Chiêu Quốc công phủ, nếu không đã chẳng cần tìm hình nhân thế mạng. Nhưng thật sự chuyện này xảy ra, Quốc công phủ không đủ tiền bạc để Kỷ thị lo liệu hậu trạch thì lại chứng tỏ một điều, Quốc công phủ cũng đã đến hồi lụi tàn, là một bộ xác rỗng hào nhoáng che đậy mục nát bên trong.
Niệm Tư Huyền hồi viện chưa được bao lâu, đã thấy thiếp thư từ hoàng cung, là tửu hội hồng mai cuối năm. Chiêu Quốc công phủ đương nhiên cả Quốc Công phu nhân Kỷ thị và Thuần Hi Quận chúa đều được mời. Niệm Tư Huyền đặt thiếp thư trở lại hộp trang điểm, yến tiệc còn gần một tháng nữa mới tổ chức, coi như đây là lần đầu tiên Thuần Hi Quận chúa xuất hiện trước mắt người ngoài sau việc dây dưa cùng Hạ Lan Tường.
Bên ngoài mưa phùn rải rác, Tố Đan gấp ô giấy dầu vào một góc tường, phủi phủi vạt áo, đặt thạp gỗ lên bàn ăn:
- Tiểu thư dùng cơm, bữa trưa có món gà hầm măng ngọt người thích! À vừa rồi em đến nhà bếp có nghe tì nữ của tam tiểu thư khoe rằng nàng ta cũng sẽ được vào cung!
Niệm Tư Huyền nhếch môi, Trịnh Nhữ Anh còn chưa có hôn ước, đương nhiên gấp gáp, dù sao trong Chiêu Quốc công phủ, tuổi tác của các nữ nhi đều không chênh lệch bao nhiêu.
- Phu nhân đưa nàng ta đi cùng sao?
Tố Đan gật gật đầu, sắp cơm lên bàn:
- Không những đưa đi, mà còn đã gọi tú nương đặt y phục kiểu mới thịnh hành!
Niệm Tư Huyền tựa tiếu phi tiếu, Trịnh Nhữ Anh càng ra sức nghe theo Kỷ thị chuẩn bị càng khiến bản thân bị chân chính thế gia coi thường:
- Tuy là tửu hội, nhưng nhân vật chính vẫn là Hoàng hậu cùng các vị nương nương! Huống hồ tứ Công chúa, lục Công chúa còn chưa hạ giá!
Nếu Trịnh Mẫn Doanh đã là thứ phi Lăng Vương phủ, Trịnh Nhữ Anh khả năng sẽ trở thành thiếp thất nhà mẹ một cung chủ nương nương nào đó, giúp Kỷ thị lôi kéo quan hệ tìm kiếm vị hôn thê thích hợp cho đích tử Trịnh Lục Thanh.
______________________
Danh sách chương