- Việc tối kỵ của nhà binh?
Sắc mặt Địch Thanh có chút trầm ngâm hỏi.

- Nguyên soái, ngài xuất thân nhà binh. Trong quan trường ở kinh thành, khắp nơi đều là quan văn, làm gì có ai là đồng minh của ngài?
Trần Khác nói những lời từ đáy lòng:
- Một mình xâm nhập, bên trong bên ngoài đều không ai viện trợ, với người dụng binh mà nói đây là đường cùng!

- …
Địch Thanh trầm mặc một lát, ông làm sao không biết những lời của Trần Khác đều là sự thực. Nhưng ông cũng có chấp niệm của bản thân mình, ta lấy quân công và thành tích để nói chuyện, dựa vào cái gì mà không thể không được làm Xu Mật Sứ đây? Chẳng lẽ chỉ vì ta không phải là người đọc sách sao? Trong phút chốc, ông dường như trở về thành Biện Kinh của hai mươi lăm năm về trước.

Ngày đó, trên đường phố giăng đèn kết hoa, là ngày mà các tiến sĩ tân khoa đi diễu hành huênh hoang khắp nơi. Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa đứng đầu tam giáp trên người mặc cát phục, đầu cài trâm hoa hồng, cưỡi trên con ngựa cao to, được xướng tên bước ra từ Đông Hoa môn. Dân chúng kinh thành chen chúc nhau đến xem, trong đó cũng không ít những quân sĩ đi đày vừa bị xăm mặt lẫn vào.

Mọi người ai cũng nhìn lên đầy vẻ hâm mộ, con đường làm quan rộng mở, đi ngựa cao, mặc áo gấm, có thể phô trương trước những đứa bạn cùng lứa tuổi. Những người trẻ tuổi bị in dấu ấn sỉ nhục trên mặt, cuộc sống cực khổ u ám, thần sắc khó tránh khỏi chán nản. Trong đó có kẻ tự ai oán nói:
- Người ta cao cao tại thượng, chúng ta cả đời này cũng chỉ ở trong đống bùn mà thôi.

Một đám binh sĩ nghe được đều cười khổ một hồi, ngươi làm sao chỉ toàn nói lời thật ?

Bỗng nhiên một âm thanh trong trẻo vang lên:
- Chưa biết được, còn phải xem sự nỗ lực trong tương lai!

Mọi người nghe được quay đầu lại nhìn, trông thấy một thiếu niên anh tuấn chừng mười tám tuổi, lúc y ngẩng cao gương mặt bị xăm nhìn chằm chằm vào nhóm tân khoa tiến sĩ đang huênh hoang, trong mắt tràn đầy một vẻ không cam tâm!

Nháy mắt đã hơn mười năm trôi qua, ở chiến trường Tây Bắc, người thiếu niên bị xăm mặt đó dựa vào sự uy dũng của chính mình đã tạo nên được thanh danh hiển hách. Nhưng ông vẫn bị đám quan văn kỳ thị, thậm chí lăng nhục. Ngay cả kỹ nữ ngồi cùng đám quan văn cũng dùng giọng điệu lẳng lơ châm chọc vết ấn vàng trên mặt ông.

Có lần, ông đích thực không thể nhịn được nữa, nhưng cũng không thể nổi giận ở trên bàn rượu, cho nên sang ngày hôm sau liền sai người đem kỹ nữ kia ra đánh một trận.

Đây cũng là chuyện bình thường, nói thế nào thì ông cũng là Phó đô quản của một nhánh binh mã, một Đại tướng quân có hơn một trăm ngàn binh mã dưới trướng, bị một ả kỹ nữ châm chọc thì làm sao có thể nén giận cho được?

Việc như thế cũng là bình thường, thế nhưng ông đã sai lầm. Chỉ vài ngày sau, một thuộc cấp tên Tiêu Dụng của ông đến thăm, hai người vừa mới ngồi xuống uống rượu thì y đã bị quan văn đó cho người bắt đi, sau đó gán ghép cho một tội danh sẽ bị chém đầu.

Địch Thanh cũng biết đây là đám quan ở trên ra oai với mình, ông cũng không dám lý luận mà chỉ có thể cầu tình nói:
- Tiêu Dụng có quân công, là một nam nhi tốt.

Ai ngờ tên quan văn cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Trạng nguyên được xướng tên bên ngoài Đông Hoa môn mới là nam nhi tốt, tên này là nam nhi tốt cái quái gì?

Rồi giết Tiêu Dụng trước mặt ông.

Tên quan văn cấp trên đó tên là Hàn Kỳ, là người năm đó đỗ Bảng Nhãn mà Địch Thanh nhìn thấy bên ngoài Đông Hoa môn.

….

Ai quy định chỉ có người đọc sách mới là nam nhi tốt? Hảo hán giết giặc vì nước không phải sao? Ai quy định chỉ có người đọc sách mới có thể cai trị thiên hạ? Chẳng lẽ thiên hạ này là của đám người đọc sách sao?!

Trần Khác cũng không cách nào hiểu được, Địch Thanh đã bị dồn nén nhiều năm, cố nén phiền muộn, chịu mọi khổ sở cho tới hôm nay mới đạt được ước nguyện, làm sao có thể chỉ vì câu nói của một thiếu niên mà từ bỏ đây?

“Không nói đến, khả năng mình lên chấp chính cũng không lớn”. Nghĩ vậy, Địch Thanh thở dài một hơi nói:
- Nhưng nếu thật sự được triều đình trao quyền, ta cũng có lòng tin có thể làm được.

- Nguyên soái…

- Lòng tốt của Tam Lang ta rất cảm kích, hãy đổi một yêu cầu khác đi.
Địch Thanh chợt toát ra một khí thế hùng mạnh, chân thành nói.

- Vậy thì không có.
Trần Khác có lòng tốt thì bị xem như lòng lang dạ thú, nên ương ngạnh nói:
- Không có việc gì khác, học sinh cáo từ!

- Khoan đã.
Địch Thanh cảm thấy đối phương đã tức giận, nên áy náy nói:
- Lần này báo cáo công trạng, ta viết tên bốn huynh đệ vào trong bảng tấu thỉnh công, các ngươi có thể theo ta cùng trở về kinh thành, yết kiến quan gia, mở tiệc ăn mừng và nhận thưởng.

- Những việc như vậy, chúng tôi cũng không lấy làm lạ.
Trần Khác nghiêm mặt nói:
- Về phần ban thưởng, xin Nguyên soái thay mặt lĩnh dùm.

- Vậy cũng tốt, đi đi lại lại cũng rất tốn thời gian, ảnh hưởng đến việc học của các ngươi.
Địch Thanh gật đầu, đứng dậy tới trước mặt Trần Khác nói:
- Tam Lang, ngươi lần trước có nói, lần này tiếc nuối lớn nhất là không được diện kiến tướng quân mặt đen đeo mặt quỷ thanh đồng, tóc tai bù xù ra trận.”

- Phải.
Nghe nhắc tới chuyện này, thần sắc của Trần Khác có chút dịu đi nói:
- Chỉ có điều, lần này tôi có thể tham gia vào chiến thắng ở Côn Luân quan, coi như cũng được an ủi.

- Cái này tặng ngươi, xem có đủ bù đắp một chút cho sự tiếc nuối của ngươi hay không?
Nói xong Địch Thanh lấy từ trong rương ra một mặt nạ đồng dữ tợn đưa đến trước mặt Trần Khác nói:
- Cái này mặc dù không đáng là gì, nhưng nó cũng đã theo ta làm bạn hơn sáu mươi trận chiến, cũng coi như có chút tiếng tăm.

- Nguyên soái…
Trần Khác đưa hai tay ra nhận, vừa tiếp xúc thì cảm thấy kim loại lạnh buốt, song lại cảm giác được sát khí sắc bén và nhiệt huyết sôi trào.

Đây mới thật sự là nam nhi tốt của Hoa Hạ.

….

Ba ngày sau,Trần Khác cùng huynh đệ rời khỏi Ung Châu. Trước khi đi, Trần Hi Lượng cuối cùng cũng mở miệng nói, lúc trở về Biện Kinh sẽ tới nhà thông gia xin lỗi, xem có thể hủy bỏ việc hôn nhân này hay không.

Việc khiến cho phụ thân gặp phiền phức, Trần Khác cũng cảm thấy rất có lỗi, hắn vỗ ngực nói:
- Mặc kệ người cha phải lòng ở trong kinh như thế nào, cho dù là như Mẫu Dạ Xoa hay là Hắc Quả Phụ, con cũng sẽ hiếu thuận như với mẹ ruột!

- Con... cái tên tiểu tử thối này!
Nhất thời, Trần Hi Lượng có chút lúng túng mắng:
- Hay là da con ngứa rồi?
Sau khi dọa nạt Tam Lang chạy đi, ông đi đến gần Ngũ Lang, ngẩng đầu lên nhìn đứa con có gương mặt trưởng thành vượt tuổi, thở dài nói:
- Con đã có ý trung nhân, hay có có để mắt tới ai chưa?


- Chưa có.
Ngũ Lang lắc đầu, cất giọng ồm ồm nói:
- Nữ nhân ai cũng sợ con.

- Đúng là một đứa nhỏ đáng thương...
Trong lòng Trần Hi Lượng cũng chỉ đành cười khổ, ôn hòa nói:
- Vậy con cứ chuyên tâm mà đọc sách, luyện võ, chuyện hôn sự cứ giao cho phụ thân lo liệu, không cần phải giống Tam ca con, như vậy cũng sẽ làm cho ta an tâm hơn!

- Con biết rồi.
Ngũ Lang chỉ gật đầu trả lời rồi im lặng không nói nữa.

- Được rồi, đi thôi, chúng ta gặp lại nhau ở kinh thành!
Bốn người Trần Khác xoay người nhảy lên ngựa rồi phóng đi như bay.

Địch Thanh đưa cho họ mỗi người một con chiến mã, coi như là ban thưởng cho bọn họ. Chiến mã nào cũng có công văn xác nhận nói rõ vì sao có được, còn có con ấn của quân đội và quan phủ... Với thời đại sau này mà nói, chính là đã có đầy đủ giấy tờ công chứng rồi!

Nhìn đội ngũ bốn người từ từ xa dần rồi biến mất trong tầm mắt, Trần Hi Lượng cười lớn một tiếng nói:
- Đám tiểu tử này, thật sự là sinh long hoạt hổ!
Rồi quay đầu, trở về doanh trại.

Tám tháng đầu, đại quân bắt đầu di chuyển hướng bắc. Trên đường hành quân, Địch Thanh và Trần Hi Lượng nghe được, triều đình lần này cũng thật sự phạt nặng thưởng hậu... Xu Mật Sứ Hàn Kỳ phải chịu trách nhiệm về việc quân đội Lưỡng Quảng thối nát, bị đày ra Thái Châu. An Phủ Sứ, Chuyển Vận Sứ, Đề Hình Sứ của Hồ Nam Lưỡng Quảng đều bị xử phạt, thậm chí ngay cả các quan viên của huyện cũng bị, trừ những người trong chiến tranh lập được công trạng có thể may mắn thoát khỏi, còn lại tất cả quan viên đều bị thanh trừ...

Quan viên có trách nhiệm bảo vệ lãnh thổ, miệng nói thành còn người còn, thành mất người mất. Vậy mà ở Quảng Nam Lưỡng Lộ, chỉ có vài quan văn võ trong thành tử chiến bảo vệ thành, còn lại tất cả đều chạy được bao nhiêu xa thì chạy. Hiện tại là thời điểm tính toán với đám người đó, triều đình cũng không lưu tình với ai, tất cả đều bị xử lý nghiêm minh. Nhẹ thì tước chức quan, nặng thì bị đày đi sung quân ngoài đảo... Triều Đại Tống không giết quan quân, nên có thể xem đây là hình phạt nặng nhất rồi.

Lúc này nếu có người kiểm kê lại sẽ phải sợ hãi khi phát hiện ra, Quảng Nam Lưỡng Lộ trong khi chiến đấu, quan viên văn võ đã chết vô số, hầu như là bị diệt sạch không còn... Rất nhiều người đều cảm thán chiến tranh tàn khốc, chỉ có một số ít nhân vật cấp cao mới biết được, bên trong còn rất nhiều ẩn tình khiến hoàng đế tức giận.

Chẳng qua lúc này, mọi người ít chú ý tới điều mà họ gọi là “phạt nặng”, bởi lần này triều định ban thưởng cho vô số quan viên có công, còn được ban thưởng rất nhiều, từ đời Thái Tổ đến sau này chưa từng nghe nói qua.

Tất cả quan quân có công đều được thăng quan, vị trí thấp thì được thăng liền ba bậc, vị trí cao thì thăng hai bậc. Ngay cả Trần Hi Lượng người không ra trận chiến đấu cũng từ quan tri huyện bát phẩm thăng đến quan thất phẩm Tả Ti Gián.

Tuy chức quan này không lớn, nhưng cũng là chưởng quản việc khuyên can triều đình, thường là lúc triều đình có sai lầm thì có nhiệm vụ khuyên ngăn, còn những việc nhỏ thì có quyền dâng tấu, quyền cao chức trọng thì không phải nhưng sức ảnh hưởng thì hết sức lớn... Đương nhiên, việc này còn phải xem là người nào làm chức này, Phạm Trọng Yêm, Hàn Kỳ đều đi lên từ chức quan này.

Tất nhiên cũng chả ai quan tâm đến việc thăng quan của các nhân vật này, mọi sự chú ý đều được tập trung trên người của Địch Thanh.

Chỉ có điều việc này thì triều đình còn chậm chạp chưa thấy công bố.

Khó ở chỗ Địch Thanh xuất thân nhà binh, trước đó đã là Xu Mật phó sứ, nếu thăng một bậc chỉ có thể từ chức phó sứ thăng thành Tây phủ Trưởng quan Xu Mật Sứ mà thôi, cũng chính là điều mà mọi người thường gọi là “Chấp chính”.

Tuy rằng Xu Mật Viện cai quản việc quân, là cơ cấu do quan văn nắm giữ, võ tướng chỉ có thể làm tới Xu Mật phó sứ là cùng, nếu muốn tiến thêm một bước chấp chính thì là một khoảng cách xa vời vợi khó có thể vượt qua.

Cũng không ngoài dự định, các đại thần đưa ra đủ mọi lý do kịch liệt phản đối. Thậm chí ngay cả Bàng Tịch lúc trước tiến cử ông, lấy tính mạnh gia đình đảm bảo để ông giữ ấn soái, cũng kiên quyết không cho ông chức quan có thể “Chấp chính”.

Tể tướng Trần Chấp Trung cũng cực lực phản đối, triều đình cuối cùng cũng phải nhượng bộ. Thay vì thăng chức Xu Mật Sứ sửa thành thăng lên chức Tiết Độ Sứ, bốn đứa con trai ông cũng đều được thăng chức, còn được ban cho thêm không biết bao nhiêu phần thưởng, khiến cho mọi người ai ai cũng vui mừng.

Nhưng khi Địch Thanh quay trở về Biện Kinh, triều đình đột nhiên gọi đại thần hai phủ vào triều, rồi trực tiếp truyền đạt thánh dụ, thăng Địch Thanh làm Xu Mật Sứ, không được từ chối phải chấp hành ngay lập tức.

Địch Thanh lập công lớn trở về, hai bên đại thần vốn đã ở thế bị động, hiện tại lại gặp sự kiên quyết của triều đình thì biết không thể nào phản đối được nữa...

Tin tức được truyền ra khiến cả quốc gia xôn xao, so với việc nghe nói Quảng Nam bình định thì còn hưng phấn hơn. Bởi bọn họ có thể tận mắt chứng kiến kỳ tích xảy ra, từ một tội phạm thành tướng quân, rồi từ tướng quân lại có thể được chấp chính!

Quốc gia cuối cùng cũng đã thưởng phạt phân minh rồi!

Chỉ bằng vào điểm này đã dấy lên niềm tin trong lòng mọi người, bất kể là thường dân hay binh sĩ, chỉ cần sau này có ý chí cùng quyết tâm, thì sẽ có khả năng vượt trội hơn người!

Thưởng phạt phân minh thật ra chính là phương pháp được lòng dân nhất...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện