Chẳng mấy chốc đã tới sinh nhật lần thứ mười tám của Tiểu Muội.
Vào ngày này những năm trước kia, Trình thị và Bát Nương đều chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn ngon, mọi người trong nhà đóng cửa cùng nhau mừng ngày sinh của Tiểu Muội. Trong bữa tiệc các huynh muội sẽ thi đối câu, làm trò chọc cười, cả gia đình rất hạnh phúc.
Nhưng vào năm nay, không đãi tiệc ở nhà mà là ở tửu lâu lớn nhất của Mi Sơn… Đây cũng là chủ ý của Lôi Tri châu, để mừng ngày sinh của “Hiền chất nữ”, ông ta đã bao hết cả tửu lâu.
Tô Tuân đương nhiên hiểu được lão cáo già này làm như vậy, thực ra cũng chỉ là vì Lôi Phương đã si mê Tiểu Muội hơn hai năm rồi, Lôi Tri châu cũng đã nhiều lần ngỏ ý muốn kết thân. Lúc trước Tô Tuân vẫn luốn lấy lí do nữ nhi còn nhỏ để từ chối, nhưng hiện giờ nàng đã là một cô nương mười sáu mười bảy tuổi, nếu Lôi Giản Phu mà tin thì đúng là thằng ngốc rồi.
Tô Tuân bất đắc dĩ đành phải nói thật việc đã có hôn ước nói miệng với Trần gia rồi, chỉ đợi bên kia tới nhắc đên hôn sự. Lôi Giản Phu nghe xong lại nói:
- Chỉ sợ vĩnh viễn cũng không đợi được.
Tô Tuân nghe được liền hỏi nguyên do. Lôi Giản Phu chỉ cười lạnh nói:
- Đồng liêu ở kinh thành đã từng nói qua, Trần Hi Lượng hiện giờ đã là sủng thần của triều đình, tiền đồ rộng lớn, còn có các nữ nhi của các gia tộc quyền quý ở kinh thành đã cùng lão ta kết thân…
- ….
Tô Tuân nghe được liền cảm thấy choáng váng, lập tức viết thư chất vấn Trần Hi Lượng, quả nhiên đúng như lời Lôi Giản Phu nói. Mặc dù Trần Hi Lương trong thư nói nhất định sẽ về giải thích mọi chuyện rõ ràng, nhưng như vậy cũng đã đụng chạm đến lòng tự tôn của Tô Lão Tuyền.
Vì vậy mới có việc ông đưa ra lời thề độc với họ Trần, nếu Tiểu Muội qua mười tám tuổi, gả cho ai thì gả chứ không gả cho họ Trần.
Lời thề độc đó cũng chỉ có vài người thân cận biết được, thế nhưng Lôi gia lại truyền tin này ra khắp thành. Lôi Giản Phu muốn có đứa con dâu này, nếu không có được thì còn mặt mũi nào nữa.
Cho nên lão không đợi được Tô gia đồng ý, đã lợi dụng danh nghĩa chính mình phát thiếp mời, mời hơn trăm người có uy tín trong thành Mi Sơn, làm tốt tiệc rượu rồi mới đem chuyện này nói cho ông.
Thực ra chuyện này cũng đã sớm được mọi người bàn tán khắp nơi, không cần Lôi Tri châu thông báo thì Tô Tuân cũng đã biết.
Tô Lão Tuyền tuy trách gã làm việc thô lỗ, nhưng cũng cảm thấy rất hả giận… Người Trần gia không xem việc hôn sự của nữ nhi ta làm trọng thì có người khác coi như bảo bối mà giành.
Hơn nữa sau hôm nay, Tiểu Muội sẽ tròn mười tám tuổi, là lúc từ biệt quá khứ bắt đầu lại từ đầu. Cho nên ông quyết định năm nay cả nhà sẽ ra ngoài dự tiệc.
Chỉ có điều quyết định này của ông lại không được mọi người tán thành. Trước tiên là Tiểu Muội tự nhốt mình trong phòng, nhất quyết không ra khỏi cửa. Trình thị thì đã bị bệnh nhiều năm không ra ngoài, về phần Bát Nương cùng hai con dâu lại càng không thích hợp đi dự yến tiệc.
Sau khi dọa nạt Tiểu Muội một lúc vẫn không có hiệu quả, Tô Tuân đành phải hậm hực đưa hai đứa con mình đi dự yến tiệc… Thật ra Tô Thức và Tô Triệt cũng không muốn đi, nhưng những năm qua Lôi Tri châu cũng rất chiếu cố đến Tô gia, hơn nữa phụ tử bọn họ có thể nổi danh ở đất Thục ít nhiều gì cũng có Lôi Tri châu giúp đỡ, cũng phải giữ cho lão ta chút mặt mũi.
Khi bọn họ tới tửu lâu, Lôi Phương đã sớm đứng ngoài cửa chờ, nhưng khi thấy không có Tiểu Muội đến thì không khỏi cảm thấy hụt hẫng.
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn làm cho muội muội ta phải mất mặt?
Đối với việc Lôi gia làm việc cường hành như vậy, Tô Thức cảm thấy rất không thoải mái.
- Ta không có ý như vậy,
Lôi Phương gấp gáp giải thích:
- Dù sao đây cũng là yến tiệc mừng sinh nhật của Tiểu Muội mà…
Tô Tuân nghiêm mặt lại nói:
- Ngươi yên tâm đi, mọi việc ta có ta định đoạt, không cần nó tham dự.
- Đa tạ nhạc phụ đại nhân thành toàn…
Lôi Phương nghe mừng rỡ, vội vàng nói.
- Gọi như vậy thì còn hơi sớm không?
Tô Tuân nghe được cảm thấy rất chói tai, kỳ thật ông chỉ thích nghe một người khác gọi mình như vậy.
- Không sớm không sớm.
Lôi Phương cười nói:
- Gọi sớm một tiếng để chứng tỏ lòng thành của con…
….
Bên trong Tô phủ, Bát Nương khuyên can mãi mới có thể làm cho Tiểu Muội mở cửa. Nhưng khi cửa mở, lại thấy nàng đã thu xếp xong xuôi hành lý.
- Con bây giờ muốn đi đâu?
Bát Nương trong lòng muốn khuyên giải, nhưng lời ra khỏi miệng lại biến thành câu hỏi.
- Người Lôi gia đã làm như vậy, để cho phụ thân khỏi khó xử, con cũng chỉ có thể rời đi trước.
Tiểu Muội thản nhiên nói.
Bát Nương có chút dở khóc dở cười nói:
- Con chỉ là một cô bé, có thể đi đâu được đây? - Con đã có dự định rồi.
Tiểu Muội thần sắc bình tĩnh trả lời:
- Thật ra con đã sớm muốn đi, nhưng Tam ca đã nói sẽ cho con một sinh nhật mười tám tuổi khó quên, nên mới chờ đợi ở đây.
Bát Nương kỳ quái hỏi:
- Hắn nói lúc nào?
- Bốn năm trước…
- Không chừng đó chỉ là điều trước khi đi hắn thuận miệng nói ra, đã sớm quên mất rồi.
Bát Nương thở dài, thầm nghĩ Muội Muội nhà mình thật ngây ngốc…
- Hắn có thể chỉ là thuận miếng nói, nhưng với con đó là một chuyện quan trong.
Tiểu Muội thản nhiên nói:
- Cho dù tất cả mọi người không tin tưởng hắn, nhưng con vẫn sẽ tin tưởng!
Hai tỷ muội đang nói chuyện thì nghe được trước có tiếng đập cửa trước viện. Trong nội tâm Tiểu Muội dường như có một tiếng nổ lớn.
- Chẳng lẽ hắn thực sự đã đến?
Bát Nương lướt qua người Tiểu Muội nói :
- Ta đi xem sao.
Tiểu Muội cũng muốn đi theo nhưng lại bị Bát Nương ngăn lại nói:
- Là nữ nhi cũng phải có chút rụt rè chứ.
Chỉ có thể để Bát Nương đi xem, Tiểu Muội ở trong phòng đứng ngồi không yên. Không thể làm gì khác hơn, Tiểu Muội đứng trước cửa phòng, phóng tầm nhìn ra cổng tò vò, có thể nhìn thấy nụ cười xấu xa quen thuộc.
Tiếng bước chân ồn ào vang lên, Tiểu Muội có cảm giác như tim mình đã nhảy lên đến cổ họng. Người tới tìm nàng chỉ có hai nhị tẩu, còn có vài người đàn ông khuân theo vật gì đó.
- Đó là phòng của Tiểu Muội.
Sử thị chỉ vào phòng Tiểu Muội rồi nói:
- Trong nhà cũng không có người, làm phiền các vị đại ca đem vào.
- Đó là việc đương nhiên mà.
Các khuân vác liền hướng phòng Tiểu Muội mà đi vào. Tiểu Muội vội vàng ngăn lại nỏi:
- Nhị tẩu, việc này là sao?
- Đây là do vị Tiền viên ngoại cung cấp than hàng năm cho chúng ta mừng sinh nhật của muội.
Sử thị cũng khó hiểu nói:
- Mẫu thân và đại tẩu đang ở trước đãi khách, muội có muốn ra gặp một lần xem sao không?
- Không cần… Tiểu Muội lắc đầu nói, nhưng vẫn cho những khuân vác đem lễ vật vào.
….
Đợi đến khi tiễn Tiền viên ngoại về, Bát Nương cùng Vương Phất dìu Trình phu nhân vào phòng Tiểu Muội. Vừa bước vào thì thấy Tiểu Muội với Sử Thị đang ngẩn người nhìn danh mục quà tặng.
Nghe thấy có người vào, Sử Thị quay đầu lại nhìn rồi kinh ngạc nói:
- Mẫu thân mau lại đây xem, đây là quà mừng của Tiểu Muội.
Nói xong liền đem danh mục quà tặng từ trong tay đưa cho Trình phu nhân. Trình phu nhân vừa nhìn thì thấy ở trên có các món:
“Một cặp vòng ngọc Dương Chi,
Một cặp túi Thác Ti Bạch Cẩm Hương,
Một bộ trâm chuồn chuồn bằng vàng khảm châu bảo,
Một bộ trang sức Biện Kinh Bảo Thụy Trai,
Một xấp vải Tịch Dương ngũ sắc thượng đẳng.
Hai nghiên mực đá tím Đoan Châu lâu năm,
Một bình Đông Châu…”
Đây mới chỉ là một trang, mặt sau ước chừng còn tới tám trang, tổng cộng hơn bốn mươi loại lễ vật, không cái nào mà không có giá trị.
Trình phu nhân cũng là người xuất thân từ thế gia vọng tộc, đương nhiên cũng biết nhận biết đồ. Tuy những đồ vật này không có vật báu vô giá gì, nhưng mỗi một món trong đó đều vô cùng có giá trị, trong đó cũng không thiếu những món đắt giá, chỉ sợ cũng phải có giá mấy ngàn xâu.
- Đây là việc gì? Trình phu nhân cũng rất kinh ngạc, vội vàng phân phó con dâu nói:
- Mau kêu người ta mang về.
Nàng vốn tưởng đối phương chỉ tặng lấy lệ, không ngờ lại tặng lễ vật như vậy.
Vương Phất gấp gáp chạy ra trước cửa viện, không ngờ lại có người dẫn theo một đội khuân vác đến đây.
- Ngươi muốn tìm ai?
Vương Phất thấy người không quen biết nên nhanh chóng hỏi.
- Tại hạ họ Đồ…
Trong tay đối phương có mang theo một cái lồng, bên trong có một con anh vũ ngũ sắc, nói:
- Tô gia Tiểu Muội, thọ tỉ Nam Sơn…
- Đây là tặng cho Tô gia Tiểu Muội…
Đối phương có chút xấu hổ hướng Vương Phất cười nói:
- Ta là bạn cũ của nàng ở huyện Thanh Thần, nhân ngày sinh của Tiểu Muội nên đặc biệt chuẩn bị một chút lễ mọn…
Nói xong quay sang nhóm khuân vác nói:
- Mau đem vào trong.
- Này…
Vương Phát ngăn cũng không phải mà cản cũng không được, chỉ đành mời y vào trong tiền sảnh ngồi, còn chính mình thì đi báo với mẹ chồng.
Trình phu nhân vừa ra ngoài, khi nhìn thấy cũng đã nhận ra người họ Đồ, người này dựa vào việc bán nước tương mà làm giàu, gia sản hiện giờ cũng có bạc triệu, cũng là thân hào một phương.
- Đây là có ý gì?
Tuy biết ở trước mặt người khác mà từ chối nhận lễ vật là không tốt, nhưng Trình phu nhân biết nếu đã đưa lễ vật tới thì cũng sẽ không dễ dàng mà mang đi. Nên tự nhiên muốn biết được sự tình nói:
- Nếu không thì lễ vật này không thể nhận.
- Tiểu Muội năm nay tròn mười tám tuổi, người làm thúc thúc này đương nhiên phải bày tỏ một chút chứ.
Đồ quan nhân cười rộ lên nói:
- Ta trên đường tới đây cũng đã gặp lão Tiền, phu nhân nhận lễ vật của y thì cũng nên nhận lễ vật của tại hạ cho công bằng.
- Lễ vật kia cũng không nên hậu hĩnh như vậy chứ? Như vậy sẽ giết tiểu nữ mất.
Trình phu nhân trong lòng thầm nói, bộ chúng ta rất thân thiết sao?
- Ai, sao phu nhân nói vậy.
Đồ quan nhân nghiêm mặt nói:
- Chất nữ không còn nhỏ, bao giờ cũng phải chuẩn bị một chút tư trang. Phong tục của Mi Sơn chúng ta như thế, phu nhân cũng đừng chối từ nữa.
Đang nói chuyện lại có người gõ cửa.
Trong lòng Trình phu nhân thầm nghĩ, một cóc cũng là bắt, hai cóc cũng là bắt, dứt khoát mời hết vào đi.
Không ngờ người đến là Thái Truyền Phú…
- Thái sư phụ không phải đang ở Thành Đô sao?
Sau khi chào hỏi xong, Đồ quan nhân cất tiếng hỏi.
Chòm râu của Thái Truyền Phú dựng lên khiến y trông như béo hơn xưa, nhưng so với năm đó thì khí thế tốt hơn gấp trăm lần. Y cười nói:
- Aiii, hôm nay sư cô ta vừa tròn mười tám tuổi, đừng nói là ở Thành Đô, cho dù là ở ngoài Xuyên ta cũng phải trở về…
Cứ như vậy, từ sáng tới trưa người tới tặng lễ tấp nập không ngừng. Cho nên tất cả các phòng đều dùng để đặt lễ vật, thậm chí có một ít còn phải đặt trong sân.
Nhìn những lễ vật đóng gói tinh mỹ đầy phòng đầy sân, Trình phu nhân nhớ lại năm đó, phụ thân mình đại thọ tám mươi tuổi cũng đã gặp tình thế giống như vậy. Nhưng hiện tại, đây chỉ là sinh nhật của một cô bé mười tám tuổi mà!
Hai người tẩu tử của Tiểu Muội, mặc dù không phải người thường, nhưng cũng hoàn toàn bị chấn động. Mặt mũi em gái của chồng cũng thật lớn.
Láng giềng bên cạnh đã sớm thấy sự kỳ lạ của Tô gia, nên vây quanh trước của chính, nhìn người tặng lễ ra ra vào vào tấp nập, đều đứng ngoài nghị luận… Tuy rằng không biết được chuyện gì xảy ra, nhưng tất cả mọi người đều biết khẳng định còn có trò hay để xem!
Quả nhiên, tới lúc chiều thì còn phô trương lớn hơn nữa.
Vào ngày này những năm trước kia, Trình thị và Bát Nương đều chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn ngon, mọi người trong nhà đóng cửa cùng nhau mừng ngày sinh của Tiểu Muội. Trong bữa tiệc các huynh muội sẽ thi đối câu, làm trò chọc cười, cả gia đình rất hạnh phúc.
Nhưng vào năm nay, không đãi tiệc ở nhà mà là ở tửu lâu lớn nhất của Mi Sơn… Đây cũng là chủ ý của Lôi Tri châu, để mừng ngày sinh của “Hiền chất nữ”, ông ta đã bao hết cả tửu lâu.
Tô Tuân đương nhiên hiểu được lão cáo già này làm như vậy, thực ra cũng chỉ là vì Lôi Phương đã si mê Tiểu Muội hơn hai năm rồi, Lôi Tri châu cũng đã nhiều lần ngỏ ý muốn kết thân. Lúc trước Tô Tuân vẫn luốn lấy lí do nữ nhi còn nhỏ để từ chối, nhưng hiện giờ nàng đã là một cô nương mười sáu mười bảy tuổi, nếu Lôi Giản Phu mà tin thì đúng là thằng ngốc rồi.
Tô Tuân bất đắc dĩ đành phải nói thật việc đã có hôn ước nói miệng với Trần gia rồi, chỉ đợi bên kia tới nhắc đên hôn sự. Lôi Giản Phu nghe xong lại nói:
- Chỉ sợ vĩnh viễn cũng không đợi được.
Tô Tuân nghe được liền hỏi nguyên do. Lôi Giản Phu chỉ cười lạnh nói:
- Đồng liêu ở kinh thành đã từng nói qua, Trần Hi Lượng hiện giờ đã là sủng thần của triều đình, tiền đồ rộng lớn, còn có các nữ nhi của các gia tộc quyền quý ở kinh thành đã cùng lão ta kết thân…
- ….
Tô Tuân nghe được liền cảm thấy choáng váng, lập tức viết thư chất vấn Trần Hi Lượng, quả nhiên đúng như lời Lôi Giản Phu nói. Mặc dù Trần Hi Lương trong thư nói nhất định sẽ về giải thích mọi chuyện rõ ràng, nhưng như vậy cũng đã đụng chạm đến lòng tự tôn của Tô Lão Tuyền.
Vì vậy mới có việc ông đưa ra lời thề độc với họ Trần, nếu Tiểu Muội qua mười tám tuổi, gả cho ai thì gả chứ không gả cho họ Trần.
Lời thề độc đó cũng chỉ có vài người thân cận biết được, thế nhưng Lôi gia lại truyền tin này ra khắp thành. Lôi Giản Phu muốn có đứa con dâu này, nếu không có được thì còn mặt mũi nào nữa.
Cho nên lão không đợi được Tô gia đồng ý, đã lợi dụng danh nghĩa chính mình phát thiếp mời, mời hơn trăm người có uy tín trong thành Mi Sơn, làm tốt tiệc rượu rồi mới đem chuyện này nói cho ông.
Thực ra chuyện này cũng đã sớm được mọi người bàn tán khắp nơi, không cần Lôi Tri châu thông báo thì Tô Tuân cũng đã biết.
Tô Lão Tuyền tuy trách gã làm việc thô lỗ, nhưng cũng cảm thấy rất hả giận… Người Trần gia không xem việc hôn sự của nữ nhi ta làm trọng thì có người khác coi như bảo bối mà giành.
Hơn nữa sau hôm nay, Tiểu Muội sẽ tròn mười tám tuổi, là lúc từ biệt quá khứ bắt đầu lại từ đầu. Cho nên ông quyết định năm nay cả nhà sẽ ra ngoài dự tiệc.
Chỉ có điều quyết định này của ông lại không được mọi người tán thành. Trước tiên là Tiểu Muội tự nhốt mình trong phòng, nhất quyết không ra khỏi cửa. Trình thị thì đã bị bệnh nhiều năm không ra ngoài, về phần Bát Nương cùng hai con dâu lại càng không thích hợp đi dự yến tiệc.
Sau khi dọa nạt Tiểu Muội một lúc vẫn không có hiệu quả, Tô Tuân đành phải hậm hực đưa hai đứa con mình đi dự yến tiệc… Thật ra Tô Thức và Tô Triệt cũng không muốn đi, nhưng những năm qua Lôi Tri châu cũng rất chiếu cố đến Tô gia, hơn nữa phụ tử bọn họ có thể nổi danh ở đất Thục ít nhiều gì cũng có Lôi Tri châu giúp đỡ, cũng phải giữ cho lão ta chút mặt mũi.
Khi bọn họ tới tửu lâu, Lôi Phương đã sớm đứng ngoài cửa chờ, nhưng khi thấy không có Tiểu Muội đến thì không khỏi cảm thấy hụt hẫng.
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn làm cho muội muội ta phải mất mặt?
Đối với việc Lôi gia làm việc cường hành như vậy, Tô Thức cảm thấy rất không thoải mái.
- Ta không có ý như vậy,
Lôi Phương gấp gáp giải thích:
- Dù sao đây cũng là yến tiệc mừng sinh nhật của Tiểu Muội mà…
Tô Tuân nghiêm mặt lại nói:
- Ngươi yên tâm đi, mọi việc ta có ta định đoạt, không cần nó tham dự.
- Đa tạ nhạc phụ đại nhân thành toàn…
Lôi Phương nghe mừng rỡ, vội vàng nói.
- Gọi như vậy thì còn hơi sớm không?
Tô Tuân nghe được cảm thấy rất chói tai, kỳ thật ông chỉ thích nghe một người khác gọi mình như vậy.
- Không sớm không sớm.
Lôi Phương cười nói:
- Gọi sớm một tiếng để chứng tỏ lòng thành của con…
….
Bên trong Tô phủ, Bát Nương khuyên can mãi mới có thể làm cho Tiểu Muội mở cửa. Nhưng khi cửa mở, lại thấy nàng đã thu xếp xong xuôi hành lý.
- Con bây giờ muốn đi đâu?
Bát Nương trong lòng muốn khuyên giải, nhưng lời ra khỏi miệng lại biến thành câu hỏi.
- Người Lôi gia đã làm như vậy, để cho phụ thân khỏi khó xử, con cũng chỉ có thể rời đi trước.
Tiểu Muội thản nhiên nói.
Bát Nương có chút dở khóc dở cười nói:
- Con chỉ là một cô bé, có thể đi đâu được đây? - Con đã có dự định rồi.
Tiểu Muội thần sắc bình tĩnh trả lời:
- Thật ra con đã sớm muốn đi, nhưng Tam ca đã nói sẽ cho con một sinh nhật mười tám tuổi khó quên, nên mới chờ đợi ở đây.
Bát Nương kỳ quái hỏi:
- Hắn nói lúc nào?
- Bốn năm trước…
- Không chừng đó chỉ là điều trước khi đi hắn thuận miệng nói ra, đã sớm quên mất rồi.
Bát Nương thở dài, thầm nghĩ Muội Muội nhà mình thật ngây ngốc…
- Hắn có thể chỉ là thuận miếng nói, nhưng với con đó là một chuyện quan trong.
Tiểu Muội thản nhiên nói:
- Cho dù tất cả mọi người không tin tưởng hắn, nhưng con vẫn sẽ tin tưởng!
Hai tỷ muội đang nói chuyện thì nghe được trước có tiếng đập cửa trước viện. Trong nội tâm Tiểu Muội dường như có một tiếng nổ lớn.
- Chẳng lẽ hắn thực sự đã đến?
Bát Nương lướt qua người Tiểu Muội nói :
- Ta đi xem sao.
Tiểu Muội cũng muốn đi theo nhưng lại bị Bát Nương ngăn lại nói:
- Là nữ nhi cũng phải có chút rụt rè chứ.
Chỉ có thể để Bát Nương đi xem, Tiểu Muội ở trong phòng đứng ngồi không yên. Không thể làm gì khác hơn, Tiểu Muội đứng trước cửa phòng, phóng tầm nhìn ra cổng tò vò, có thể nhìn thấy nụ cười xấu xa quen thuộc.
Tiếng bước chân ồn ào vang lên, Tiểu Muội có cảm giác như tim mình đã nhảy lên đến cổ họng. Người tới tìm nàng chỉ có hai nhị tẩu, còn có vài người đàn ông khuân theo vật gì đó.
- Đó là phòng của Tiểu Muội.
Sử thị chỉ vào phòng Tiểu Muội rồi nói:
- Trong nhà cũng không có người, làm phiền các vị đại ca đem vào.
- Đó là việc đương nhiên mà.
Các khuân vác liền hướng phòng Tiểu Muội mà đi vào. Tiểu Muội vội vàng ngăn lại nỏi:
- Nhị tẩu, việc này là sao?
- Đây là do vị Tiền viên ngoại cung cấp than hàng năm cho chúng ta mừng sinh nhật của muội.
Sử thị cũng khó hiểu nói:
- Mẫu thân và đại tẩu đang ở trước đãi khách, muội có muốn ra gặp một lần xem sao không?
- Không cần… Tiểu Muội lắc đầu nói, nhưng vẫn cho những khuân vác đem lễ vật vào.
….
Đợi đến khi tiễn Tiền viên ngoại về, Bát Nương cùng Vương Phất dìu Trình phu nhân vào phòng Tiểu Muội. Vừa bước vào thì thấy Tiểu Muội với Sử Thị đang ngẩn người nhìn danh mục quà tặng.
Nghe thấy có người vào, Sử Thị quay đầu lại nhìn rồi kinh ngạc nói:
- Mẫu thân mau lại đây xem, đây là quà mừng của Tiểu Muội.
Nói xong liền đem danh mục quà tặng từ trong tay đưa cho Trình phu nhân. Trình phu nhân vừa nhìn thì thấy ở trên có các món:
“Một cặp vòng ngọc Dương Chi,
Một cặp túi Thác Ti Bạch Cẩm Hương,
Một bộ trâm chuồn chuồn bằng vàng khảm châu bảo,
Một bộ trang sức Biện Kinh Bảo Thụy Trai,
Một xấp vải Tịch Dương ngũ sắc thượng đẳng.
Hai nghiên mực đá tím Đoan Châu lâu năm,
Một bình Đông Châu…”
Đây mới chỉ là một trang, mặt sau ước chừng còn tới tám trang, tổng cộng hơn bốn mươi loại lễ vật, không cái nào mà không có giá trị.
Trình phu nhân cũng là người xuất thân từ thế gia vọng tộc, đương nhiên cũng biết nhận biết đồ. Tuy những đồ vật này không có vật báu vô giá gì, nhưng mỗi một món trong đó đều vô cùng có giá trị, trong đó cũng không thiếu những món đắt giá, chỉ sợ cũng phải có giá mấy ngàn xâu.
- Đây là việc gì? Trình phu nhân cũng rất kinh ngạc, vội vàng phân phó con dâu nói:
- Mau kêu người ta mang về.
Nàng vốn tưởng đối phương chỉ tặng lấy lệ, không ngờ lại tặng lễ vật như vậy.
Vương Phất gấp gáp chạy ra trước cửa viện, không ngờ lại có người dẫn theo một đội khuân vác đến đây.
- Ngươi muốn tìm ai?
Vương Phất thấy người không quen biết nên nhanh chóng hỏi.
- Tại hạ họ Đồ…
Trong tay đối phương có mang theo một cái lồng, bên trong có một con anh vũ ngũ sắc, nói:
- Tô gia Tiểu Muội, thọ tỉ Nam Sơn…
- Đây là tặng cho Tô gia Tiểu Muội…
Đối phương có chút xấu hổ hướng Vương Phất cười nói:
- Ta là bạn cũ của nàng ở huyện Thanh Thần, nhân ngày sinh của Tiểu Muội nên đặc biệt chuẩn bị một chút lễ mọn…
Nói xong quay sang nhóm khuân vác nói:
- Mau đem vào trong.
- Này…
Vương Phát ngăn cũng không phải mà cản cũng không được, chỉ đành mời y vào trong tiền sảnh ngồi, còn chính mình thì đi báo với mẹ chồng.
Trình phu nhân vừa ra ngoài, khi nhìn thấy cũng đã nhận ra người họ Đồ, người này dựa vào việc bán nước tương mà làm giàu, gia sản hiện giờ cũng có bạc triệu, cũng là thân hào một phương.
- Đây là có ý gì?
Tuy biết ở trước mặt người khác mà từ chối nhận lễ vật là không tốt, nhưng Trình phu nhân biết nếu đã đưa lễ vật tới thì cũng sẽ không dễ dàng mà mang đi. Nên tự nhiên muốn biết được sự tình nói:
- Nếu không thì lễ vật này không thể nhận.
- Tiểu Muội năm nay tròn mười tám tuổi, người làm thúc thúc này đương nhiên phải bày tỏ một chút chứ.
Đồ quan nhân cười rộ lên nói:
- Ta trên đường tới đây cũng đã gặp lão Tiền, phu nhân nhận lễ vật của y thì cũng nên nhận lễ vật của tại hạ cho công bằng.
- Lễ vật kia cũng không nên hậu hĩnh như vậy chứ? Như vậy sẽ giết tiểu nữ mất.
Trình phu nhân trong lòng thầm nói, bộ chúng ta rất thân thiết sao?
- Ai, sao phu nhân nói vậy.
Đồ quan nhân nghiêm mặt nói:
- Chất nữ không còn nhỏ, bao giờ cũng phải chuẩn bị một chút tư trang. Phong tục của Mi Sơn chúng ta như thế, phu nhân cũng đừng chối từ nữa.
Đang nói chuyện lại có người gõ cửa.
Trong lòng Trình phu nhân thầm nghĩ, một cóc cũng là bắt, hai cóc cũng là bắt, dứt khoát mời hết vào đi.
Không ngờ người đến là Thái Truyền Phú…
- Thái sư phụ không phải đang ở Thành Đô sao?
Sau khi chào hỏi xong, Đồ quan nhân cất tiếng hỏi.
Chòm râu của Thái Truyền Phú dựng lên khiến y trông như béo hơn xưa, nhưng so với năm đó thì khí thế tốt hơn gấp trăm lần. Y cười nói:
- Aiii, hôm nay sư cô ta vừa tròn mười tám tuổi, đừng nói là ở Thành Đô, cho dù là ở ngoài Xuyên ta cũng phải trở về…
Cứ như vậy, từ sáng tới trưa người tới tặng lễ tấp nập không ngừng. Cho nên tất cả các phòng đều dùng để đặt lễ vật, thậm chí có một ít còn phải đặt trong sân.
Nhìn những lễ vật đóng gói tinh mỹ đầy phòng đầy sân, Trình phu nhân nhớ lại năm đó, phụ thân mình đại thọ tám mươi tuổi cũng đã gặp tình thế giống như vậy. Nhưng hiện tại, đây chỉ là sinh nhật của một cô bé mười tám tuổi mà!
Hai người tẩu tử của Tiểu Muội, mặc dù không phải người thường, nhưng cũng hoàn toàn bị chấn động. Mặt mũi em gái của chồng cũng thật lớn.
Láng giềng bên cạnh đã sớm thấy sự kỳ lạ của Tô gia, nên vây quanh trước của chính, nhìn người tặng lễ ra ra vào vào tấp nập, đều đứng ngoài nghị luận… Tuy rằng không biết được chuyện gì xảy ra, nhưng tất cả mọi người đều biết khẳng định còn có trò hay để xem!
Quả nhiên, tới lúc chiều thì còn phô trương lớn hơn nữa.
Danh sách chương