Liền nghe người khách bàn bên cạnh nói:
- Tháng trước, chính mắt ta thấy y mua bánh bao ở tiệm bánh bao của Lộc gia, trả bằng một miếng vàng, thấy lão Lộc gia miệng cười toe toét, y liền nói: “Chê ít à?”
Nói xong lại đưa thêm một miếng vàng nữa.
- Lần đó, ta còn thấy y mặc áo cà sa, ngồi chung với một tên ăn xin!
Lại có người nói:
- Tên ăn xin hát điệu ‘hoa sen rụng’, y liền ở bên cạnh đánh vào bản trúc, lại có thức ăn tới, liền dùng tay cầm lấy…
- Còn mùa đông năm trước, y từ trong nhà chạy ra, mặc bộ quần áo mỏng, đi chân trần, chạy vòng quanh thành Biện Kinh, điều này ai cũng nhìn thấy được.
Triệu Tông Tích điên mất rồi? Trần Khác không khỏi kinh ngạc, vội lắc đầu, sao lại có thể? Theo từng bức thư của tên này, cũng nhìn không ra được chút nào là điên.
Hắn đang muốn lên tiếng hỏi, liền nghe thấy dưới lầu tiếng ồn ào xô bồ một hồi, vài tên mặc trang phục thị vệ vương phủ màu đen chạy lên, hướng về phía mọi người chắp tay nói:
- Chư vị, Nhị công tử nhà ta muốn tiếp khách ở đây, mời chư vị đi quán khác uống trà, sẽ do gia chủ ta mời.
Mọi người vừa nhìn, đã biết ngay là thị vệ của phủ quận vương Bắc Hải, vốn đã có chút chột dạ, làm sao mà không đáp ứng được? Lập tức đều ngoan ngoãn tản đi. Kiểm tra quán trà một hồi, bọn thị vệ cũng lui xuống.
Trên tầng hai của quán trà, chỉ còn lại một mình Trần Khác.
Chốc lát, chỉ thấy một tên đầu đội khăn vấn hoa văn, thân mặc áo lụa thêu hoa văn lộng lẫy, chân đi đôi ủng đế mỏng, lưng thắt đai lưng đỏ thẫm, tay phe phẩy một cây quạt xếp vàng rực, mười phần mười một chỉ dáng điệu kim thiềm của Triệu Tông Tích, lắc lư đi lên lầu.
Xem điệu bộ này của y. Trần Khác không nhịn được cười nói:
- Ngươi nên thay đổi bộ mặt này đi.
- Vậy là ý gì?
Triệu Tông Tích mở rộng quạt xếp trong tay, chỉ thấy trên mặt viết bốn chữ to ‘Mèo khen mèo dài đuôi’!
‘Phù…’
Trần Khác suýt chút nữa phun vào mặt y và nói:
- Tên mắt to mày rậm mặt chữ điền nhà ngươi, vừa nhìn là biết ngay nhân vật có tên tuổi. Thật sự không có chút khí phách con nhà quyền quý.
Triệu Tông Tích ngồi xuống, nghiêm nghị nhìn về hướng Trần Khác nói:
- Ngươi không nên đến đây chuyến này.
- Vì sao?
Trần Khác cười nói:
- Bởi vì ngươi là kim chi ngọc diệp, ca ca không thể với tới được.
- Có thể lý giải như vậy sao.
Triệu Tông Tích phe phẩy cây quạt nói:
- Ta là người có thân phận, qua lại với kẻ thứ dân như ngươi, sẽ bị bằng hữu chê cười.
- Đem đồ vật kia hợp lại, quạt trong hai tháng, ngươi không sợ nước mũi sẽ chảy ra sao!
Trần Khác tính khí vốn không tốt, công thêm trong lòng rối rắm, nhất thời không nể mặt nói:
- Giả ngây giả dại một thời gian cũng khiến người hư não thật rồi? Cây quạt trong tay Triệu Tông Tích ngừng lay động, trên mặt hiện ra vẻ cổ quái nói:
- Không lẽ ta lại diễn kém cỏi như vậy?
- Đâu chỉ là kém,
Trần Khác lắc lắc đầu nói:
- Quả thật vô cùng thê thảm. Ta cho ngươi một đề nghị, lần sau ngày tuyết rơi nên để trần truồng, so với mặc quần áo hiệu quả mạnh hơn nhiều.
- Xem ra ta thực không phải là thứ đó,
Triệu Tông Tích cười kiêu ngạo nói:
- Tuy nhiên không cần lo, chỉ cần thể hiện được ý tứ là được rồi.
- Chiêu tốt nhất của Tiểu vương gia ‘giả điên tránh họa’, thật làm cho người ta bội phục sát đất.
Trần Khác không kìm nổi châm chọc nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời này, sẽ giả điên như vậy hoài sao?
- Ai biết được…
Triệu Tông Tích vẻ mặt u ám nói:
- Đợi đến lúc không cần thiết, ta tự nhiên sẽ không giả điên nữa.
- Sợ đến chuyện đó, ngươi cứ điên thật điên giả, ngây ngô không phân rõ.
Trần Khác thở dài nói:
- Ngươi như vậy, làm cho Âu Dương công rất đau lòng.
- Hóa ra, ông ta đều nói với ngươi rồi…
Triệu Tông Tích cúi đầu xuống thật sâu nói:
- Nếu không thì sao, ta không thể gieo họa cho cha và anh.
- Ai có thể tạo tai họa cho các ngươi?
Trần Khác trầm giọng hỏi.
- Ngươi không biết thì sẽ tốt hơn.
Triệu Tông Tích ngẩng đầu lên, lại nghiêm mặt nói:
- Ngươi thật sự không nên tới gặp ta…
- Nói bừa,
Trần Khác cất tiếng cười to:
- Ngay cả Hoàng đế, cũng không thể ngăn cản được ta đến gặp huynh đệ của ta!
- Đừng nói bậy…
Triệu Tông Tích tuy nói như vậy, mà đầu mũi lại xót, vội siết chặt tay của Trần Khác:
- Ta đã liên lụy các ngươi rồi.
- Đương kim quan gia nhân hậu, sao lại lưu tâm tới việc kết giao bình thường giữa ta và ngươi được chứ?
Trần Khác cười nói:
- Huống chi, ngươi cũng không thể nào đi lên được.
- Ta lo lắng không phải là quan gia…
Triệu Tông Tích khẽ nói:
- Là từ huynh đệ của ta…
- Triệu Tông Thực?
- Ừ.
Triệu Tông Tích gật gật đầu, lại dặn dò nói:
- Ngươi phải cẩn thận, tuy rằng võ công cao cường, cũng không được độc lai độc vãng (đi và đến đều một mình)…
- Không thể nào chứ, nghe nói y đúng là Nho vương, Hiền vương người người ca tụng.
Trên đường đi, Trần Khác đặc biệt hướng về phía tên nhàn rỗi kia, thăm dò tình hình của Triệu Tông Thực. Có lẽ cảm thấy số tiền này kiếm quá dễ, tên nhàn rỗi kia dốc hết sức khen ngợi Triệu Tông Thực, nào là hiếu thuận, nhân nghĩa, hiếu học, khiêm tốn nhận quà, bình dị gần gũi, tính khí lại tốt…
- Chẳng lẽ không có chút khuyết điểm nào?
Trần Khác không tin nói.
- Khuyết điểm à, thật là không có.
Tên nhàn rỗi cần nhắc hồi lâu, mới nói:
- Cứng rắn mà nói, chính là không đáng để ý, không thích nữ sắc, không thích thanh nhạc, như vậy còn có lạc thú nào đáng để nói?
- Nghe nói vị đại sĩ từ bi đó quét rác không muốn làm tổn thưởng cả con kiến.
Trần Khác khó hiểu nói:
- Vậy sao đến chỗ ngươi, lại dọa các ngươi tới như vậy?
- Thập tam ca của ta, thật không có lời nào để chê.
Triệu Tông Tích cười gượng nói:
- Trước kia tình cảm của hai ta cực tốt, nhưng từ hai năm trước, quan hệ giữa hai chúng ta đã dần dần biến vị.
- Bắt đầu từ bản tấu bí mật của Trương Thuật?
- Ngươi ngay cả điều này đều biết?
Triệu Tông Tích kinh ngạc gật gật đầu nói:
- Chúng ta chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, thường xuyên tụ họp, trước kia mỗi lần bình luận văn chương thi phú, ta đều trên y một bậc. Nhưng từ đó, chỉ cần có y cá mặt, y tất nhiên là người đứng đầu.
- Đây là tự nhiên thôi, ai cũng không dám đắc tội, một người có khả năng lên làm Thái tử.
Trần Khác thản nhiên:
- Y phản ứng thế nào?
- Y lần nào cũng cực lực từ chối, thậm chí sẽ nói ‘nếu như là như vậy, về sau ta chỉ có thể vắng họp’, để ‘uy hiếp’ người khác bình phán công bằng.
Triệu Tông Tích nói khẽ:
- Lần đầu tiên, bọn họ đều tin là thật, liền đẩy ta lên vị trí đứng đầu, y đành phải ở vị trí thứ.
- Lúc đó ta đang ngồi đối diện y.
Triệu Tông Tích khẽ than thở, nói:
- Nhìn thấy mặt y lúc đó liền tối sầm xuống, tuy rằng chỉ trong nháy mắt đã trở lại bình thường, nhưng ta tuyệt đối không nhìn lầm.
- Sau khi về nhà, ta nói việc này với phụ thân, ông ấy do dự rất lâu rồi nói: “Sau này, con phải nhượng bộ lui binh với ca của con”.
Triệu Tông Tích sắc mặt phát khổ nói:
- Ta vẫn còn nhớ, Âu Dương Công đã từng nói với ta “nếu như có ngày đó, thì phải cẩn thận với Triệu Tông Thực”. Dưới sự chứng minh của hai tướng, mới quyết định dùng cách giả điên để cho y biết, ta sẽ không uy hiếp y.
Giọng trầm lắng nói:
- Thật hối hận lúc nhỏ không hiểu chuyện, luôn muốn đàn áp y mọi nơi.
- Kỳ thực, ngươi không cần phải sợ y như vậy.
Trần Khác cười nhạt nói:
- Ngươi cho rằng y sẽ sống tốt qua ngày ư? Lại không phải là quan gia thân sinh, ai quy định thì không phải y thì còn ai nữa?
- Ngươi thật dám nghĩ..
Triệu Tông Tích lắc đầu cười khổ nói:
- Y lớn hơn ta hai tuổi, lại có thanh danh tốt như vậy, sớm đã là người được chọn trong lòng chư vị tướng công rồi, không ai có thể chối cãi.
- Haha…
Trần Khác cười nhạt lên nói:
- Ta thấy các ngươi ‘trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường’.
- Sao lại nói vậy?
- Quyền quyết định nằm trong tay quan gia, ý kiến của đám tướng công này có tác dụng gì chứ?
- Quan gia cuối cùng cũng phải nghe theo tướng công.
- Nhưng chuyện này là ngoại lệ!
Trần Khác nói như đinh đóng cột:
- Nếu như ta là quan gia, có được sự giáo huấn của Thái tổ, không đến thời khắc cuối cùng, sẽ không từ bỏ hy vọng có con trai nối dõi do chính mình sinh ra!
- Ừ.
Triệu Tông Tích gật gật đầu.
- Cho nên sự cố gắng của đám quan viên đó, sẽ không có hiệu quả.
Trần Khác bình tĩnh nói:
- Ngược lại sẽ hoàn toàn ngược lại, khiến quan gia sinh lòng cảnh giác đối với Triệu Tông Thực!
- Ừ.
Ánh mắt Triệu Tông Tích có chút sáng ngời.
- Ngày còn rất dài, không chừng sẽ có biến số, bây giờ giả điên giả dại, khi nào mới hết đây? Coi như là giả điên, cũng phải chờ khi Triệu Tông Thực bị lập Thái tử rồi nói sau!
Trần Khác nhìn y, trầm giọng nói:
- Bây giờ giả như vậy, chẳng qua chỉ là tăng thêm trò cười. Ta cũng không phải bảo ngươi đi tranh, tự nhiên làm tốt việc của mình là được. Chuyện tương lai ai nói được? Nhưng là tự ngươi từ bỏ, người khác càng sẽ không cho ngươi cơ hội!
- Phải.
Triệu Tông Tích gật đầu thật mạnh, nhếch mép cười nói:
- Thực ra ta sớm đã giả vờ đủ rồi!
- Hahaha, như vậy đúng không…
Trần Khác thoải mái cười nói:
- Nhân sinh ở đời, sống được sảng khoái, mới là điểm quan trọng.
- Ừ.
Triệu Tông Tích cảm kích nhìn về phía Trần Khác nói:
- Để ngươi nói như vậy, trong lòng ta tỏ rõ hơn nhiều. Đúng vậy, giả ngây giả dại thì làm được gì. Sớm muộn gì sẽ biến thành kẻ điên thôi!
- Chính là lý này.
Trần Khác cười rồi gật đầu nói.
- Nói như vậy, ta phải quay về trọng tâm của sự việc rồi.
Triệu Tông Tích vặn cằm nói.
- Sự việc gì?
- Mấy ngày trước, chúng ta ở trong Tông học nghe giảng, quan gia đột nhiên đến.
Triệu Tông Tích nói:
- Quan gia thường xuyên đến Tông học, có lúc còn tự mình giảng một bài. Ngày đó bệnh nặng mới khỏi, ngược lại không nói chuyện nhiều. Chỉ là trước khi đi còn giao cho chúng ta một bài tập, để chúng ta phát biểu ý kiến của riêng mình về việc trị Hoàng Hà, nói xem cuối cùng là phương án nào là tốt.
- Phương án sông Lục Tháp đã thi công hơn một năm rồi, quan gia sao lại đột nhiên hỏi như vậy?
Trần Khác sắc mặt biến đổi nói.
- Muốn kiểm tra chúng ta, nắm bắt bao nhiêu kiến thức về công trình trị thủy thôi.
Triệu Tông Tích không chắc chắn.
- Ngươi định viết như thế nào?
- Vốn dĩ là muốn theo dòng lớn, trong tấu chương của Lý Trọng Xương sao chép vài câu, ứng phó cho qua.
Triệu Tông Tích thở dài nói:
- Tuy nhiên nói dối trắng trợn, trong lòng ta uất nghẹn.
- Hiện tại thì sao?
- Không giả ngây giả dại, ta sẽ nói thật.
Lúc này Triệu Tông Tích nói chắc như đinh đóng cột:
- Ta nói thật, ta cảm thấy phương án của Lý Trọng Xương không phải là loại vượt quy tắc thông thường!
- Tháng trước, chính mắt ta thấy y mua bánh bao ở tiệm bánh bao của Lộc gia, trả bằng một miếng vàng, thấy lão Lộc gia miệng cười toe toét, y liền nói: “Chê ít à?”
Nói xong lại đưa thêm một miếng vàng nữa.
- Lần đó, ta còn thấy y mặc áo cà sa, ngồi chung với một tên ăn xin!
Lại có người nói:
- Tên ăn xin hát điệu ‘hoa sen rụng’, y liền ở bên cạnh đánh vào bản trúc, lại có thức ăn tới, liền dùng tay cầm lấy…
- Còn mùa đông năm trước, y từ trong nhà chạy ra, mặc bộ quần áo mỏng, đi chân trần, chạy vòng quanh thành Biện Kinh, điều này ai cũng nhìn thấy được.
Triệu Tông Tích điên mất rồi? Trần Khác không khỏi kinh ngạc, vội lắc đầu, sao lại có thể? Theo từng bức thư của tên này, cũng nhìn không ra được chút nào là điên.
Hắn đang muốn lên tiếng hỏi, liền nghe thấy dưới lầu tiếng ồn ào xô bồ một hồi, vài tên mặc trang phục thị vệ vương phủ màu đen chạy lên, hướng về phía mọi người chắp tay nói:
- Chư vị, Nhị công tử nhà ta muốn tiếp khách ở đây, mời chư vị đi quán khác uống trà, sẽ do gia chủ ta mời.
Mọi người vừa nhìn, đã biết ngay là thị vệ của phủ quận vương Bắc Hải, vốn đã có chút chột dạ, làm sao mà không đáp ứng được? Lập tức đều ngoan ngoãn tản đi. Kiểm tra quán trà một hồi, bọn thị vệ cũng lui xuống.
Trên tầng hai của quán trà, chỉ còn lại một mình Trần Khác.
Chốc lát, chỉ thấy một tên đầu đội khăn vấn hoa văn, thân mặc áo lụa thêu hoa văn lộng lẫy, chân đi đôi ủng đế mỏng, lưng thắt đai lưng đỏ thẫm, tay phe phẩy một cây quạt xếp vàng rực, mười phần mười một chỉ dáng điệu kim thiềm của Triệu Tông Tích, lắc lư đi lên lầu.
Xem điệu bộ này của y. Trần Khác không nhịn được cười nói:
- Ngươi nên thay đổi bộ mặt này đi.
- Vậy là ý gì?
Triệu Tông Tích mở rộng quạt xếp trong tay, chỉ thấy trên mặt viết bốn chữ to ‘Mèo khen mèo dài đuôi’!
‘Phù…’
Trần Khác suýt chút nữa phun vào mặt y và nói:
- Tên mắt to mày rậm mặt chữ điền nhà ngươi, vừa nhìn là biết ngay nhân vật có tên tuổi. Thật sự không có chút khí phách con nhà quyền quý.
Triệu Tông Tích ngồi xuống, nghiêm nghị nhìn về hướng Trần Khác nói:
- Ngươi không nên đến đây chuyến này.
- Vì sao?
Trần Khác cười nói:
- Bởi vì ngươi là kim chi ngọc diệp, ca ca không thể với tới được.
- Có thể lý giải như vậy sao.
Triệu Tông Tích phe phẩy cây quạt nói:
- Ta là người có thân phận, qua lại với kẻ thứ dân như ngươi, sẽ bị bằng hữu chê cười.
- Đem đồ vật kia hợp lại, quạt trong hai tháng, ngươi không sợ nước mũi sẽ chảy ra sao!
Trần Khác tính khí vốn không tốt, công thêm trong lòng rối rắm, nhất thời không nể mặt nói:
- Giả ngây giả dại một thời gian cũng khiến người hư não thật rồi? Cây quạt trong tay Triệu Tông Tích ngừng lay động, trên mặt hiện ra vẻ cổ quái nói:
- Không lẽ ta lại diễn kém cỏi như vậy?
- Đâu chỉ là kém,
Trần Khác lắc lắc đầu nói:
- Quả thật vô cùng thê thảm. Ta cho ngươi một đề nghị, lần sau ngày tuyết rơi nên để trần truồng, so với mặc quần áo hiệu quả mạnh hơn nhiều.
- Xem ra ta thực không phải là thứ đó,
Triệu Tông Tích cười kiêu ngạo nói:
- Tuy nhiên không cần lo, chỉ cần thể hiện được ý tứ là được rồi.
- Chiêu tốt nhất của Tiểu vương gia ‘giả điên tránh họa’, thật làm cho người ta bội phục sát đất.
Trần Khác không kìm nổi châm chọc nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời này, sẽ giả điên như vậy hoài sao?
- Ai biết được…
Triệu Tông Tích vẻ mặt u ám nói:
- Đợi đến lúc không cần thiết, ta tự nhiên sẽ không giả điên nữa.
- Sợ đến chuyện đó, ngươi cứ điên thật điên giả, ngây ngô không phân rõ.
Trần Khác thở dài nói:
- Ngươi như vậy, làm cho Âu Dương công rất đau lòng.
- Hóa ra, ông ta đều nói với ngươi rồi…
Triệu Tông Tích cúi đầu xuống thật sâu nói:
- Nếu không thì sao, ta không thể gieo họa cho cha và anh.
- Ai có thể tạo tai họa cho các ngươi?
Trần Khác trầm giọng hỏi.
- Ngươi không biết thì sẽ tốt hơn.
Triệu Tông Tích ngẩng đầu lên, lại nghiêm mặt nói:
- Ngươi thật sự không nên tới gặp ta…
- Nói bừa,
Trần Khác cất tiếng cười to:
- Ngay cả Hoàng đế, cũng không thể ngăn cản được ta đến gặp huynh đệ của ta!
- Đừng nói bậy…
Triệu Tông Tích tuy nói như vậy, mà đầu mũi lại xót, vội siết chặt tay của Trần Khác:
- Ta đã liên lụy các ngươi rồi.
- Đương kim quan gia nhân hậu, sao lại lưu tâm tới việc kết giao bình thường giữa ta và ngươi được chứ?
Trần Khác cười nói:
- Huống chi, ngươi cũng không thể nào đi lên được.
- Ta lo lắng không phải là quan gia…
Triệu Tông Tích khẽ nói:
- Là từ huynh đệ của ta…
- Triệu Tông Thực?
- Ừ.
Triệu Tông Tích gật gật đầu, lại dặn dò nói:
- Ngươi phải cẩn thận, tuy rằng võ công cao cường, cũng không được độc lai độc vãng (đi và đến đều một mình)…
- Không thể nào chứ, nghe nói y đúng là Nho vương, Hiền vương người người ca tụng.
Trên đường đi, Trần Khác đặc biệt hướng về phía tên nhàn rỗi kia, thăm dò tình hình của Triệu Tông Thực. Có lẽ cảm thấy số tiền này kiếm quá dễ, tên nhàn rỗi kia dốc hết sức khen ngợi Triệu Tông Thực, nào là hiếu thuận, nhân nghĩa, hiếu học, khiêm tốn nhận quà, bình dị gần gũi, tính khí lại tốt…
- Chẳng lẽ không có chút khuyết điểm nào?
Trần Khác không tin nói.
- Khuyết điểm à, thật là không có.
Tên nhàn rỗi cần nhắc hồi lâu, mới nói:
- Cứng rắn mà nói, chính là không đáng để ý, không thích nữ sắc, không thích thanh nhạc, như vậy còn có lạc thú nào đáng để nói?
- Nghe nói vị đại sĩ từ bi đó quét rác không muốn làm tổn thưởng cả con kiến.
Trần Khác khó hiểu nói:
- Vậy sao đến chỗ ngươi, lại dọa các ngươi tới như vậy?
- Thập tam ca của ta, thật không có lời nào để chê.
Triệu Tông Tích cười gượng nói:
- Trước kia tình cảm của hai ta cực tốt, nhưng từ hai năm trước, quan hệ giữa hai chúng ta đã dần dần biến vị.
- Bắt đầu từ bản tấu bí mật của Trương Thuật?
- Ngươi ngay cả điều này đều biết?
Triệu Tông Tích kinh ngạc gật gật đầu nói:
- Chúng ta chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, thường xuyên tụ họp, trước kia mỗi lần bình luận văn chương thi phú, ta đều trên y một bậc. Nhưng từ đó, chỉ cần có y cá mặt, y tất nhiên là người đứng đầu.
- Đây là tự nhiên thôi, ai cũng không dám đắc tội, một người có khả năng lên làm Thái tử.
Trần Khác thản nhiên:
- Y phản ứng thế nào?
- Y lần nào cũng cực lực từ chối, thậm chí sẽ nói ‘nếu như là như vậy, về sau ta chỉ có thể vắng họp’, để ‘uy hiếp’ người khác bình phán công bằng.
Triệu Tông Tích nói khẽ:
- Lần đầu tiên, bọn họ đều tin là thật, liền đẩy ta lên vị trí đứng đầu, y đành phải ở vị trí thứ.
- Lúc đó ta đang ngồi đối diện y.
Triệu Tông Tích khẽ than thở, nói:
- Nhìn thấy mặt y lúc đó liền tối sầm xuống, tuy rằng chỉ trong nháy mắt đã trở lại bình thường, nhưng ta tuyệt đối không nhìn lầm.
- Sau khi về nhà, ta nói việc này với phụ thân, ông ấy do dự rất lâu rồi nói: “Sau này, con phải nhượng bộ lui binh với ca của con”.
Triệu Tông Tích sắc mặt phát khổ nói:
- Ta vẫn còn nhớ, Âu Dương Công đã từng nói với ta “nếu như có ngày đó, thì phải cẩn thận với Triệu Tông Thực”. Dưới sự chứng minh của hai tướng, mới quyết định dùng cách giả điên để cho y biết, ta sẽ không uy hiếp y.
Giọng trầm lắng nói:
- Thật hối hận lúc nhỏ không hiểu chuyện, luôn muốn đàn áp y mọi nơi.
- Kỳ thực, ngươi không cần phải sợ y như vậy.
Trần Khác cười nhạt nói:
- Ngươi cho rằng y sẽ sống tốt qua ngày ư? Lại không phải là quan gia thân sinh, ai quy định thì không phải y thì còn ai nữa?
- Ngươi thật dám nghĩ..
Triệu Tông Tích lắc đầu cười khổ nói:
- Y lớn hơn ta hai tuổi, lại có thanh danh tốt như vậy, sớm đã là người được chọn trong lòng chư vị tướng công rồi, không ai có thể chối cãi.
- Haha…
Trần Khác cười nhạt lên nói:
- Ta thấy các ngươi ‘trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường’.
- Sao lại nói vậy?
- Quyền quyết định nằm trong tay quan gia, ý kiến của đám tướng công này có tác dụng gì chứ?
- Quan gia cuối cùng cũng phải nghe theo tướng công.
- Nhưng chuyện này là ngoại lệ!
Trần Khác nói như đinh đóng cột:
- Nếu như ta là quan gia, có được sự giáo huấn của Thái tổ, không đến thời khắc cuối cùng, sẽ không từ bỏ hy vọng có con trai nối dõi do chính mình sinh ra!
- Ừ.
Triệu Tông Tích gật gật đầu.
- Cho nên sự cố gắng của đám quan viên đó, sẽ không có hiệu quả.
Trần Khác bình tĩnh nói:
- Ngược lại sẽ hoàn toàn ngược lại, khiến quan gia sinh lòng cảnh giác đối với Triệu Tông Thực!
- Ừ.
Ánh mắt Triệu Tông Tích có chút sáng ngời.
- Ngày còn rất dài, không chừng sẽ có biến số, bây giờ giả điên giả dại, khi nào mới hết đây? Coi như là giả điên, cũng phải chờ khi Triệu Tông Thực bị lập Thái tử rồi nói sau!
Trần Khác nhìn y, trầm giọng nói:
- Bây giờ giả như vậy, chẳng qua chỉ là tăng thêm trò cười. Ta cũng không phải bảo ngươi đi tranh, tự nhiên làm tốt việc của mình là được. Chuyện tương lai ai nói được? Nhưng là tự ngươi từ bỏ, người khác càng sẽ không cho ngươi cơ hội!
- Phải.
Triệu Tông Tích gật đầu thật mạnh, nhếch mép cười nói:
- Thực ra ta sớm đã giả vờ đủ rồi!
- Hahaha, như vậy đúng không…
Trần Khác thoải mái cười nói:
- Nhân sinh ở đời, sống được sảng khoái, mới là điểm quan trọng.
- Ừ.
Triệu Tông Tích cảm kích nhìn về phía Trần Khác nói:
- Để ngươi nói như vậy, trong lòng ta tỏ rõ hơn nhiều. Đúng vậy, giả ngây giả dại thì làm được gì. Sớm muộn gì sẽ biến thành kẻ điên thôi!
- Chính là lý này.
Trần Khác cười rồi gật đầu nói.
- Nói như vậy, ta phải quay về trọng tâm của sự việc rồi.
Triệu Tông Tích vặn cằm nói.
- Sự việc gì?
- Mấy ngày trước, chúng ta ở trong Tông học nghe giảng, quan gia đột nhiên đến.
Triệu Tông Tích nói:
- Quan gia thường xuyên đến Tông học, có lúc còn tự mình giảng một bài. Ngày đó bệnh nặng mới khỏi, ngược lại không nói chuyện nhiều. Chỉ là trước khi đi còn giao cho chúng ta một bài tập, để chúng ta phát biểu ý kiến của riêng mình về việc trị Hoàng Hà, nói xem cuối cùng là phương án nào là tốt.
- Phương án sông Lục Tháp đã thi công hơn một năm rồi, quan gia sao lại đột nhiên hỏi như vậy?
Trần Khác sắc mặt biến đổi nói.
- Muốn kiểm tra chúng ta, nắm bắt bao nhiêu kiến thức về công trình trị thủy thôi.
Triệu Tông Tích không chắc chắn.
- Ngươi định viết như thế nào?
- Vốn dĩ là muốn theo dòng lớn, trong tấu chương của Lý Trọng Xương sao chép vài câu, ứng phó cho qua.
Triệu Tông Tích thở dài nói:
- Tuy nhiên nói dối trắng trợn, trong lòng ta uất nghẹn.
- Hiện tại thì sao?
- Không giả ngây giả dại, ta sẽ nói thật.
Lúc này Triệu Tông Tích nói chắc như đinh đóng cột:
- Ta nói thật, ta cảm thấy phương án của Lý Trọng Xương không phải là loại vượt quy tắc thông thường!
Danh sách chương