Khi nói chuyện, rèm che được kéo lên. Một cô gái xinh đẹp nho nhã khiến không ai dám nhìn thẳng. Nàng có gương mặt lạnh lùng như một tiên nữ không vướng bụi trần đang nhẹ nhàng bước đến. Nàng chân thành hướng mọi người nói câu vạn phúc, trên khuôn mặt lúc nào cũng nở một nụ cười nhưng nếu ai chú ý sẽ thấy được nụ cười đó rất miễn cưỡng. Tuy nàng tươi cười lễ phép nhưng không ai biết được trong lòng nàng như thế nào.
Chiếc cổ họng phát ra âm thanh của tự nhiên của nàng, khi nói chất giọng rất mềm mại uyển chuyển, nhưng giọng điệu của nàng lại rất lãnh đạm. Tuy không giống như cự tuyệt người từ ngàn dặm nhưng cũng tạo cho người khác một cảm giác có thể xem nhưng không được đến gần.
Sau khi cùng mọi người chào hỏi qua loa, nàng chỉ trò chuyện với tiểu quận chúa. Còn đám con cháu quý tộc khư khư bên cạnh, lại cho rằng đó như một điều đương nhiên, im lặng ngồi bên lắng nghe. Nếu như Tống Thái Tổ dưới suối vàng mà biết được điều này, cũng phải tức giận bật dậy mà mắng to đám con cháu chẳng ra gì này.
Đỗ Thanh Sương hỏi Tiểu quận chúa có ý kiến gì về giọng hát trong khúc hát cuối cùng không. Tiểu quận chúa biết người ta mời mình đến chính là muốn biết được khuyết điểm, nên suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Bản thân khúc hát này nó đã rất hoàn mỹ rồi. Giọng hát của Đỗ tỷ tỷ cũng rất tuyệt vời rồi nhưng có mấy chỗ lúc xướng ra làm cho người khác cảm giác có chút kỳ quái…
Nói xong nàng nhẹ giọng xướng lại một lần, có chút hiểu ra rồi nói:
- Bài từ này chắc là sử dụng ngôn ngữ địa phương. Dùng tiếng Quan thoại để xướng, đương nhiên rất khó mà hiểu được.
- Chả trách được tỷ đắn đo như thế nào cũng không thể nào nắm bắt chính xác được điệu của nó. Cuối cùng cũng không thể nào biến âm để xướng ra được giai điệu thích hợp.
Đỗ Thanh Sương nghe xong lời nói của Tiểu quận chúa cũng có chút thoải mái.
- Xem ra chỉ có thể tìm ra được người sáng tác. Mời anh ta dùng ngôn ngữ địa phương xướng một lần.
Tiểu quận chúa nói.
- Đành phải như thế thôi…
Đỗ Thanh Sương gật gật đầu rồi cười với Tiểu quận chúa nói:
- Quận chúa cùng các công tử cứ vui chơi thoải mái. Thanh Sương xin cáo lui.
Sau đó cúi đầu vái chào với mọi người rồi lui ra ngoài.
Sau khi ra đến bên ngoài rèm che, nha hoàn đi vào cùng với nàng nói nhỏ bên tai nàng một câu. Đỗ Thanh Sương có hơi chút ngây ra, thấp giọng nói:
- Ngươi không nhìn lầm chứ? - Tuyệt đối không thể nào nhầm được, người đó rất đặc biệt, nếu gặp được một lần thì sẽ không bao giờ quên.
Nha hoàn đi theo bên người nàng. Đã gặp qua không biết bao nhiều người tài hoa, không biết người nào lại có thể được cô đánh giá như vậy.
Đợi nàng đi ra, Trần Khác thở nhẹ ra một hơi. Người của Triệu gia ngoại trừ Tiểu quận chúa, đều thở nhẹ ra một hơi. Triệu Tông Cảnh cười thầm nói:
- Mỹ nhân này tựa như được khắc bằng băng. Từ xa nhìn vào thì băng thanh ngọc khiết. Nhưng khi đến gần thật sự lại khiến cho người khác cảm giác lạnh giá không chịu nổi.
- Đúng vậy.
Lần này cả hai người ca ca anh ta đều tán thành.
Tiểu quận chúa lắc đầu nói:
- Mọi người cũng không chịu nghĩ lại. Nếu không lạnh lùng như vậy, Đỗ Hành Thủ phải hao phí biết bao nhiêu tinh lực chuẩn bị xã giao, thì làm sao có thể chuyên tâm vào âm nhạc được? Ngược lại nếu núi băng như thế, không ai sẽ đi trách tỷ ấy thiếu lễ tiết.
- Cũng rất có lý!
Các đại ca đại tẩu gật đầu nói.
Lúc mọi người đang trò chuyện, thì người thị nữ của Đỗ Hành Thủ quay lại. Trần Khác đang ngồi thẳng người, lại vội vàng trốn sau lưng hai huynh đệ Triệu Gia. Hắn đã sớm nhận ra tiểu cô nương này chính là người ngày đó đã mời mình ở Ngộ Tiên lầu.
Sợ việc gì thì việc đó tới, tiểu thị nữ kia cúi đầu một cái sau đó dùng một giọng giòn tan nói:
- Trần quan nhân, tiểu thư nhà ta có lời mời.
Trong tòa các này chỉ có một người họ Trần, mọi ánh mắt đều chuyển nhìn về phía Trần Khác. Thì thấy trên mặt hắn đang xấu hổ cười nói:
- Để hôm khác đi, hôm nay ta đang có bạn.
Mọi người xung quanh nghe được xém nữa té bật ngửa trên mặt đất. Các nam nhân thì trong lòng cười điên cuồng nói “Ngươi là ai thế, sao nói như có quan hệ cùng Đỗ đại gia vậy!”
Tiểu thị nữ thấy lần trước tiểu thư bị trêu đùa nên mở miệng trêu đùa hắn nói:
- Hay là cứ gặp vào hôm nay đi, bữa khác lại không tìm thấy được công tử. Tiểu thư nhà ta nói hôm nay sẽ chờ công tử.
Tòa các này đâu phải cách âm, những khách nhân ngồi ở tòa đình bên cạnh đều nghe thấy hết cả. Giờ phút này, mọi người trong đình nghe được, bất kể là nam hay nữ đều cùng nhau đứng lên. Chiêm ngưỡng vị anh hùng có thể làm tan chảy được trái tim của Băng mỹ nhân.
Trần Khác cảm thấy được mọi ánh mắt đều đang nhìn mình chằm chằm. Trần Khác biết mình đã mắc bẫy, không khỏi giận tím mặt. Tiểu cô nương này không ngờ dám trêu đùa mình? Một chút áy náy trong lòng lập tức biến mất không còn sót chút gì. Liền rời khỏi chỗ, gật đầu nói:
- Biết rồi…
Tư thế muốn thế nào được thế ấy kia của hắn, lập tức khiến tiểu thị nữ buồn bực không thôi. Cô vừa muốn cho Trần Khác một cái tát, lại càng muốn cho mình một cái tát hơn.
Tiểu thị nữ của Đỗ đại gia rưng rưng lệ lùi ra. Nàng vừa lui ra thì cũng là thời điểm Trần Khác bị mọi người điên cuồng tra khảo.
Đầu tiên là huynh đệ Triệu gia níu hắn lại, trừng to mắt lộ ra cả hàm răng mà nói:
- Mau mau nói thật, ngươi làm sao có thể bắt được trái tim của Đỗ đại gia.
- Mau nói nhanh lên!
Lập tức cũng có nhiều người hùa theo nhao nhao đứng lên nói.
Trần Khác vùng vẫy thoát ra, đi tới dựa lưng vào Cầm đài nói:
- Chúng ta là trong sạch. Các người không nên nói bậy.
- Anh ta là ai vậy? Trước giờ ta chưa từng thấy qua? Mọi người nam nữ trong đình đều nhao nhao nghị luận.
Thấy mọi người đang truyền bá tên tuổi khắp nơi. Triệu Tông Tích vội vàng đứng dậy giới thiệu:
- Chư vị, đây là người đã biên soạn “Tự điển” Thanh Thần Trần Trọng Phương!
- Hắn chính là người đã biên “Tự điển” a!
Mọi người đầu tiên là ngạc nhiên cùng thán phục. Sau đó lại cảm thấy kỳ quái hỏi:
- Vậy thì cũng đâu có quan hệ gì với Đỗ Hành Thủ chứ?
Chỉ ngạc nhiên thán phục trong chốc lát. Mọi người liền chú ý đến việc không thể không nói giữa Trần Khác và Đỗ Hành Thủ.
Câu chuyện rất nhanh được mọi người truyền khắp nơi trong Thủy tạ. Mọi người đều liếc mắt nhìn Trần Khác. Thậm chí có người ở cách xa còn mượn cớ đi tới gần để nhìn bộ dạng thật của Trần Khác.
Trần Khác lúc này đã trở thành tiêu điểm trong Thủy Các. Tự nhiên ngồi đây rất không tự nhiên. Đỗ đại gia cũng đã hát xong rồi, nơi này cũng không còn gì thú vị, Triệu Tông Tích xin lỗi mọi người nói:
- Chúng ta đi lầu Phong Nhạc uống rượu, ta mời khách.
Triệu Tông Cảnh lập tức hứng phấn nói:
- Tốt, tốt!
- Trần Tam ca không phải là còn muốn đến gặp Đỗ đại gia chứ?
Tiểu quận chúa không đầu không đuôi nói một câu
Trần Khác bĩu môi nói:
- Để bữa khác, huynh gần đây còn bận rộn nhiều việc. Quận chúa, muội phải làm rõ lập trường.
- Muội không phải là đang giúp Tam ca sao?
Tiểu quận chúa thản nhiên cười nói:
- Không ngờ lại bị huynh nghĩ như vậy.
Mọi người đứng dậy nối đuôi nhau rời khỏi Thủy các thì đụng phải một đám người khác.
Đám này là con cháu của quý tộc. Mỗi người đều quần áo hoa lệ, sắc mặt không hiền lành. Cầm đầu là một thanh niên hai lăm hai sáu tuổi. Anh ta cũng được coi là anh tuấn, chỉ có điều lại có một cái mũi chim ưng khiến gướng mặt có chút hung ác nham hiểm. Bọn họ chặn ngang lối đi của đám người Trần Khác.
Triệu Tông Tích trầm mặt xuống. Triệu Tông Cảnh cũng không nể mặt nói:
- Triệu Tông Hán, các ngươi đang chắn lối đi đó.
Hóa ra cũng là con cháu của Triệu gia, hèn gì không nể mặt tiểu Vương gia.
Người gọi là Triệu Tông Hán kia cũng là người nhỏ tuổi nhất. Anh ta hất hàm nói:
- Triệu Tông Cảnh, chúng ta chẳng qua chỉ muốn được gặp vị Tự Điển quân trong truyền thuyết một chút.
- Bọn họ là ai?
Trần Khác bị tiểu thị nữ kia tính kế, trong lòng đang tức giận không có chỗ để trút ra. Bây giờ có mục tiêu để hắn trút giận nên hắn hỏi Triệu Tông Tích.
Triệu Tông Tích hạ giọng nói:
- Là mười vị công tử của Nhữ Nam quận vương. Trong đây không có lão bát, còn người quấn khăn Tiêu Kim trên đầu là lão thập lục.
Hóa ra là oan gia ngõ hẹp. Trần Khác liền nhìn các huynh đệ của Triệu Tông Thực cười nói:
- Các ngươi muốn gặp ta làm gì? Muốn kí tên sao?
Đây là do hắn đang muốn gây chuyện.
“Phi” Thập Lục Lang này cùng hắc đạo cấu kết, tính tình quả nhiên rất táo bạo, hung hăng phun ra một bãi nước miếng nói:
- Ngươi tưởng ngươi là cái gì? Xách giày cho gia gia cũng không xứng.
- Còn ngươi là thứ gì?
Trần Khác lạnh lùng nhìn anh ta nói.
- Chỉ bằng lời này của ngươi, ta cũng có thể đem người đi phủ Khai Phong để hỏi tội!
Quả nhiên là huynh đệ nhiều cũng tốt, lại có một đứa tôn tử Triệu gia đứng ra nói:
- Ngươi rửa tai mà nghe cho kỹ, chúng ta là con cháu của Hoàng đế Thái Tông. Người dám nói bọn ta là đồ vật gì ư?
- Ta xem, cũng không phải là thứ đồ gì.
Trần Khác mặt không đổi sắc nói.
- Ngươi dám nói chúng ta không phải thứ đồ gì?
Lập tức lại có một tôn tử của Triệu gia nhảy ra, chỉ vào Trần Khác lớn tiếng nói:
- Tất cả mọi người nghe rồi đó. Tên này đúng là một người cuồng loạn. Không ngờ lại dám nói chúng ta không phải là thứ gì!
- Được rồi! Vậy các người là đồ chơi được chưa.
Trần Khác cười cười nói.
Thập Lục Lang kia lập tức đi tới trước mặt Trần Khác, tức giận nắm cổ áo hắn nói:
- Ngươi! Ngươi muốn chết sao?!
Bởi vì thấp hơn người khác nửa cái đầu nên Thập Lục Lang này phải ngẩng đầu lên nói chuyện. Hiển nhiên sự uy hiếp giảm đi rất nhiều.
Trần Khác hai tay chắp lại than:
- Được rồi, được rồi. Vậy các ngươi nói các ngươi cuối cùng là đồ chơi hay không phải đồ chơi?
- Không phải…Phải…
Thập Lục Lang bây giờ mới phát hiện ra mình đã bị lừa. Bọn chúng từ trước đến giờ ngang ngược ở trong kinh thành, chưa bao giờ bị như vậy. Nhất thời hận không thể bạt tai Trần Khác vài cái.
Trần Khác cũng đang chờ đợi. Chỉ cần bọn chúng dám ra tay trước. Thì hắn chắc chắn sẽ khiến ngay cả mẹ… à không, ngay cả Vương phi cũng đều không nhận ra được bọn chúng.
Lúc này bất ngờ một tiếng quát dịu dàng vang lên:
- Triệu Tông Sở, ngươi muốn chết sao?
Nghe âm thanh kia, Thập Lục Lang lập tức dừng tay lại. Giống như trái bóng bị xì hơi, nhìn về phía phát ra âm thanh nói:
- Đại tỷ, việc này mà tỷ cũng quản sao?
Người lên tiếng là một nữ tử mặc áo lam, dáng người cao gầy, gương mặt lạnh lẽo. Không phải cô nương kia còn là ai nữa, cặp mắt xếch của nàng lộ ra hàn quang nói:
- Như thế nào, các ngươi không phục sao?
- Phục, phục…
Bởi vì chuyện thị nữ Tiểu Hoàn bị mất tích. Liễu cô nương giận chó đánh mèo lên Thập Lục Lang có cấu kết với Vô Ưu Động, hung hăng đánh bọn chúng một trận. Thấy bộ dạng như muốn ăn thịt người của nàng, tiểu tử này còn chưa có gan cãi lại.
Y buông cổ áo của Trần Khác ra, thấp giọng nói:
- Tiểu tử, lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu.
- Lời này nên dành cho ngươi.
Trần Khác thản nhiên nói.
- Ngươi có ý gì?
Thập Lục Lang trong mắt chợt lóe hung quang nói.
- Lần sau sẽ biết thôi.
Trần Khác cười lạnh nói.
- Chúng ta đi…
Mấy đứa con trai của Nhữ Nam Quận Vương ào ào bỏ đi.
Liễu cô nương lại dẫn theo một đám tỷ muội đứng vào chỗ của bọn chúng.
- Đa tạ…
Mặc dù tức giận tiểu cô nương nhiều chuyện. Nhưng Trần Khác vẫn thi lễ cảm tạ việc đã có ý giúp đỡ mình.
Trả lời hắn lại là một cái tát rất kêu.
Chiếc cổ họng phát ra âm thanh của tự nhiên của nàng, khi nói chất giọng rất mềm mại uyển chuyển, nhưng giọng điệu của nàng lại rất lãnh đạm. Tuy không giống như cự tuyệt người từ ngàn dặm nhưng cũng tạo cho người khác một cảm giác có thể xem nhưng không được đến gần.
Sau khi cùng mọi người chào hỏi qua loa, nàng chỉ trò chuyện với tiểu quận chúa. Còn đám con cháu quý tộc khư khư bên cạnh, lại cho rằng đó như một điều đương nhiên, im lặng ngồi bên lắng nghe. Nếu như Tống Thái Tổ dưới suối vàng mà biết được điều này, cũng phải tức giận bật dậy mà mắng to đám con cháu chẳng ra gì này.
Đỗ Thanh Sương hỏi Tiểu quận chúa có ý kiến gì về giọng hát trong khúc hát cuối cùng không. Tiểu quận chúa biết người ta mời mình đến chính là muốn biết được khuyết điểm, nên suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Bản thân khúc hát này nó đã rất hoàn mỹ rồi. Giọng hát của Đỗ tỷ tỷ cũng rất tuyệt vời rồi nhưng có mấy chỗ lúc xướng ra làm cho người khác cảm giác có chút kỳ quái…
Nói xong nàng nhẹ giọng xướng lại một lần, có chút hiểu ra rồi nói:
- Bài từ này chắc là sử dụng ngôn ngữ địa phương. Dùng tiếng Quan thoại để xướng, đương nhiên rất khó mà hiểu được.
- Chả trách được tỷ đắn đo như thế nào cũng không thể nào nắm bắt chính xác được điệu của nó. Cuối cùng cũng không thể nào biến âm để xướng ra được giai điệu thích hợp.
Đỗ Thanh Sương nghe xong lời nói của Tiểu quận chúa cũng có chút thoải mái.
- Xem ra chỉ có thể tìm ra được người sáng tác. Mời anh ta dùng ngôn ngữ địa phương xướng một lần.
Tiểu quận chúa nói.
- Đành phải như thế thôi…
Đỗ Thanh Sương gật gật đầu rồi cười với Tiểu quận chúa nói:
- Quận chúa cùng các công tử cứ vui chơi thoải mái. Thanh Sương xin cáo lui.
Sau đó cúi đầu vái chào với mọi người rồi lui ra ngoài.
Sau khi ra đến bên ngoài rèm che, nha hoàn đi vào cùng với nàng nói nhỏ bên tai nàng một câu. Đỗ Thanh Sương có hơi chút ngây ra, thấp giọng nói:
- Ngươi không nhìn lầm chứ? - Tuyệt đối không thể nào nhầm được, người đó rất đặc biệt, nếu gặp được một lần thì sẽ không bao giờ quên.
Nha hoàn đi theo bên người nàng. Đã gặp qua không biết bao nhiều người tài hoa, không biết người nào lại có thể được cô đánh giá như vậy.
Đợi nàng đi ra, Trần Khác thở nhẹ ra một hơi. Người của Triệu gia ngoại trừ Tiểu quận chúa, đều thở nhẹ ra một hơi. Triệu Tông Cảnh cười thầm nói:
- Mỹ nhân này tựa như được khắc bằng băng. Từ xa nhìn vào thì băng thanh ngọc khiết. Nhưng khi đến gần thật sự lại khiến cho người khác cảm giác lạnh giá không chịu nổi.
- Đúng vậy.
Lần này cả hai người ca ca anh ta đều tán thành.
Tiểu quận chúa lắc đầu nói:
- Mọi người cũng không chịu nghĩ lại. Nếu không lạnh lùng như vậy, Đỗ Hành Thủ phải hao phí biết bao nhiêu tinh lực chuẩn bị xã giao, thì làm sao có thể chuyên tâm vào âm nhạc được? Ngược lại nếu núi băng như thế, không ai sẽ đi trách tỷ ấy thiếu lễ tiết.
- Cũng rất có lý!
Các đại ca đại tẩu gật đầu nói.
Lúc mọi người đang trò chuyện, thì người thị nữ của Đỗ Hành Thủ quay lại. Trần Khác đang ngồi thẳng người, lại vội vàng trốn sau lưng hai huynh đệ Triệu Gia. Hắn đã sớm nhận ra tiểu cô nương này chính là người ngày đó đã mời mình ở Ngộ Tiên lầu.
Sợ việc gì thì việc đó tới, tiểu thị nữ kia cúi đầu một cái sau đó dùng một giọng giòn tan nói:
- Trần quan nhân, tiểu thư nhà ta có lời mời.
Trong tòa các này chỉ có một người họ Trần, mọi ánh mắt đều chuyển nhìn về phía Trần Khác. Thì thấy trên mặt hắn đang xấu hổ cười nói:
- Để hôm khác đi, hôm nay ta đang có bạn.
Mọi người xung quanh nghe được xém nữa té bật ngửa trên mặt đất. Các nam nhân thì trong lòng cười điên cuồng nói “Ngươi là ai thế, sao nói như có quan hệ cùng Đỗ đại gia vậy!”
Tiểu thị nữ thấy lần trước tiểu thư bị trêu đùa nên mở miệng trêu đùa hắn nói:
- Hay là cứ gặp vào hôm nay đi, bữa khác lại không tìm thấy được công tử. Tiểu thư nhà ta nói hôm nay sẽ chờ công tử.
Tòa các này đâu phải cách âm, những khách nhân ngồi ở tòa đình bên cạnh đều nghe thấy hết cả. Giờ phút này, mọi người trong đình nghe được, bất kể là nam hay nữ đều cùng nhau đứng lên. Chiêm ngưỡng vị anh hùng có thể làm tan chảy được trái tim của Băng mỹ nhân.
Trần Khác cảm thấy được mọi ánh mắt đều đang nhìn mình chằm chằm. Trần Khác biết mình đã mắc bẫy, không khỏi giận tím mặt. Tiểu cô nương này không ngờ dám trêu đùa mình? Một chút áy náy trong lòng lập tức biến mất không còn sót chút gì. Liền rời khỏi chỗ, gật đầu nói:
- Biết rồi…
Tư thế muốn thế nào được thế ấy kia của hắn, lập tức khiến tiểu thị nữ buồn bực không thôi. Cô vừa muốn cho Trần Khác một cái tát, lại càng muốn cho mình một cái tát hơn.
Tiểu thị nữ của Đỗ đại gia rưng rưng lệ lùi ra. Nàng vừa lui ra thì cũng là thời điểm Trần Khác bị mọi người điên cuồng tra khảo.
Đầu tiên là huynh đệ Triệu gia níu hắn lại, trừng to mắt lộ ra cả hàm răng mà nói:
- Mau mau nói thật, ngươi làm sao có thể bắt được trái tim của Đỗ đại gia.
- Mau nói nhanh lên!
Lập tức cũng có nhiều người hùa theo nhao nhao đứng lên nói.
Trần Khác vùng vẫy thoát ra, đi tới dựa lưng vào Cầm đài nói:
- Chúng ta là trong sạch. Các người không nên nói bậy.
- Anh ta là ai vậy? Trước giờ ta chưa từng thấy qua? Mọi người nam nữ trong đình đều nhao nhao nghị luận.
Thấy mọi người đang truyền bá tên tuổi khắp nơi. Triệu Tông Tích vội vàng đứng dậy giới thiệu:
- Chư vị, đây là người đã biên soạn “Tự điển” Thanh Thần Trần Trọng Phương!
- Hắn chính là người đã biên “Tự điển” a!
Mọi người đầu tiên là ngạc nhiên cùng thán phục. Sau đó lại cảm thấy kỳ quái hỏi:
- Vậy thì cũng đâu có quan hệ gì với Đỗ Hành Thủ chứ?
Chỉ ngạc nhiên thán phục trong chốc lát. Mọi người liền chú ý đến việc không thể không nói giữa Trần Khác và Đỗ Hành Thủ.
Câu chuyện rất nhanh được mọi người truyền khắp nơi trong Thủy tạ. Mọi người đều liếc mắt nhìn Trần Khác. Thậm chí có người ở cách xa còn mượn cớ đi tới gần để nhìn bộ dạng thật của Trần Khác.
Trần Khác lúc này đã trở thành tiêu điểm trong Thủy Các. Tự nhiên ngồi đây rất không tự nhiên. Đỗ đại gia cũng đã hát xong rồi, nơi này cũng không còn gì thú vị, Triệu Tông Tích xin lỗi mọi người nói:
- Chúng ta đi lầu Phong Nhạc uống rượu, ta mời khách.
Triệu Tông Cảnh lập tức hứng phấn nói:
- Tốt, tốt!
- Trần Tam ca không phải là còn muốn đến gặp Đỗ đại gia chứ?
Tiểu quận chúa không đầu không đuôi nói một câu
Trần Khác bĩu môi nói:
- Để bữa khác, huynh gần đây còn bận rộn nhiều việc. Quận chúa, muội phải làm rõ lập trường.
- Muội không phải là đang giúp Tam ca sao?
Tiểu quận chúa thản nhiên cười nói:
- Không ngờ lại bị huynh nghĩ như vậy.
Mọi người đứng dậy nối đuôi nhau rời khỏi Thủy các thì đụng phải một đám người khác.
Đám này là con cháu của quý tộc. Mỗi người đều quần áo hoa lệ, sắc mặt không hiền lành. Cầm đầu là một thanh niên hai lăm hai sáu tuổi. Anh ta cũng được coi là anh tuấn, chỉ có điều lại có một cái mũi chim ưng khiến gướng mặt có chút hung ác nham hiểm. Bọn họ chặn ngang lối đi của đám người Trần Khác.
Triệu Tông Tích trầm mặt xuống. Triệu Tông Cảnh cũng không nể mặt nói:
- Triệu Tông Hán, các ngươi đang chắn lối đi đó.
Hóa ra cũng là con cháu của Triệu gia, hèn gì không nể mặt tiểu Vương gia.
Người gọi là Triệu Tông Hán kia cũng là người nhỏ tuổi nhất. Anh ta hất hàm nói:
- Triệu Tông Cảnh, chúng ta chẳng qua chỉ muốn được gặp vị Tự Điển quân trong truyền thuyết một chút.
- Bọn họ là ai?
Trần Khác bị tiểu thị nữ kia tính kế, trong lòng đang tức giận không có chỗ để trút ra. Bây giờ có mục tiêu để hắn trút giận nên hắn hỏi Triệu Tông Tích.
Triệu Tông Tích hạ giọng nói:
- Là mười vị công tử của Nhữ Nam quận vương. Trong đây không có lão bát, còn người quấn khăn Tiêu Kim trên đầu là lão thập lục.
Hóa ra là oan gia ngõ hẹp. Trần Khác liền nhìn các huynh đệ của Triệu Tông Thực cười nói:
- Các ngươi muốn gặp ta làm gì? Muốn kí tên sao?
Đây là do hắn đang muốn gây chuyện.
“Phi” Thập Lục Lang này cùng hắc đạo cấu kết, tính tình quả nhiên rất táo bạo, hung hăng phun ra một bãi nước miếng nói:
- Ngươi tưởng ngươi là cái gì? Xách giày cho gia gia cũng không xứng.
- Còn ngươi là thứ gì?
Trần Khác lạnh lùng nhìn anh ta nói.
- Chỉ bằng lời này của ngươi, ta cũng có thể đem người đi phủ Khai Phong để hỏi tội!
Quả nhiên là huynh đệ nhiều cũng tốt, lại có một đứa tôn tử Triệu gia đứng ra nói:
- Ngươi rửa tai mà nghe cho kỹ, chúng ta là con cháu của Hoàng đế Thái Tông. Người dám nói bọn ta là đồ vật gì ư?
- Ta xem, cũng không phải là thứ đồ gì.
Trần Khác mặt không đổi sắc nói.
- Ngươi dám nói chúng ta không phải thứ đồ gì?
Lập tức lại có một tôn tử của Triệu gia nhảy ra, chỉ vào Trần Khác lớn tiếng nói:
- Tất cả mọi người nghe rồi đó. Tên này đúng là một người cuồng loạn. Không ngờ lại dám nói chúng ta không phải là thứ gì!
- Được rồi! Vậy các người là đồ chơi được chưa.
Trần Khác cười cười nói.
Thập Lục Lang kia lập tức đi tới trước mặt Trần Khác, tức giận nắm cổ áo hắn nói:
- Ngươi! Ngươi muốn chết sao?!
Bởi vì thấp hơn người khác nửa cái đầu nên Thập Lục Lang này phải ngẩng đầu lên nói chuyện. Hiển nhiên sự uy hiếp giảm đi rất nhiều.
Trần Khác hai tay chắp lại than:
- Được rồi, được rồi. Vậy các ngươi nói các ngươi cuối cùng là đồ chơi hay không phải đồ chơi?
- Không phải…Phải…
Thập Lục Lang bây giờ mới phát hiện ra mình đã bị lừa. Bọn chúng từ trước đến giờ ngang ngược ở trong kinh thành, chưa bao giờ bị như vậy. Nhất thời hận không thể bạt tai Trần Khác vài cái.
Trần Khác cũng đang chờ đợi. Chỉ cần bọn chúng dám ra tay trước. Thì hắn chắc chắn sẽ khiến ngay cả mẹ… à không, ngay cả Vương phi cũng đều không nhận ra được bọn chúng.
Lúc này bất ngờ một tiếng quát dịu dàng vang lên:
- Triệu Tông Sở, ngươi muốn chết sao?
Nghe âm thanh kia, Thập Lục Lang lập tức dừng tay lại. Giống như trái bóng bị xì hơi, nhìn về phía phát ra âm thanh nói:
- Đại tỷ, việc này mà tỷ cũng quản sao?
Người lên tiếng là một nữ tử mặc áo lam, dáng người cao gầy, gương mặt lạnh lẽo. Không phải cô nương kia còn là ai nữa, cặp mắt xếch của nàng lộ ra hàn quang nói:
- Như thế nào, các ngươi không phục sao?
- Phục, phục…
Bởi vì chuyện thị nữ Tiểu Hoàn bị mất tích. Liễu cô nương giận chó đánh mèo lên Thập Lục Lang có cấu kết với Vô Ưu Động, hung hăng đánh bọn chúng một trận. Thấy bộ dạng như muốn ăn thịt người của nàng, tiểu tử này còn chưa có gan cãi lại.
Y buông cổ áo của Trần Khác ra, thấp giọng nói:
- Tiểu tử, lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu.
- Lời này nên dành cho ngươi.
Trần Khác thản nhiên nói.
- Ngươi có ý gì?
Thập Lục Lang trong mắt chợt lóe hung quang nói.
- Lần sau sẽ biết thôi.
Trần Khác cười lạnh nói.
- Chúng ta đi…
Mấy đứa con trai của Nhữ Nam Quận Vương ào ào bỏ đi.
Liễu cô nương lại dẫn theo một đám tỷ muội đứng vào chỗ của bọn chúng.
- Đa tạ…
Mặc dù tức giận tiểu cô nương nhiều chuyện. Nhưng Trần Khác vẫn thi lễ cảm tạ việc đã có ý giúp đỡ mình.
Trả lời hắn lại là một cái tát rất kêu.
Danh sách chương