Liễu Nguyệt Nga không thấy Tiểu Hoàn đâu, lại bất ngờ phát hiện, một thiếu nữ khác mất tích cùng với Tiểu Hoàn … Thị nữ Vân Nhị.

Vân Nhị cũng nhận ra cô, khuôn mặt sầu thảm cười nói:
- Không thể ngờ rằng còn có thể gặp được Liễu Nhị nương.

Thấy cô ta áo quần rách tươm, khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt Liễu Nguyệt Nga đỏ hoe, liền cởi ngay áo mưa của mình khoác lên người cô ta rồi nói:
- Cứ coi như đây là cơn ác mộng, sau này nhớ tự chăm sóc bản thân.

- Cô nương…
Lúc này Vân Nhị liền khóc thành tiếng.

- Được rồi, được rồi, mọi chuyện đã qua rồi…
Liễu Nguyệt Nga nhẹ nhàng ôm vai cô ta, dịu dàng dìu cô ta đứng lên. Liễu Nguyệt Nga nhìn thấy mấy người Trần Khác đã rời đi, liền nhẹ giọng hỏi:
- Đúng rồi, Tiểu Hoàn đâu? -… Sắc mặt Vân Nhị biến đổi, lí nhí nói:
- Bọn họ không để Tiểu Hoàn ở lại…


Trần Khác trở lại phố Mã Hành, lính của Dương Hoài Ngọc, đã lao ra từ chỗ ẩn nấp, tập kết lại trên đường lớn.

- Xảo quyệt thật!
Trần Khác lau mặt rồi nói:
- Không ngờ còn có lối đi bí mật này.

- Không cần gấp, ta lập tức dẫn người qua đó.
Dương Hoài Nghi trầm giọng nói.

- Vậy thì cùng đi.
Trần Khác nghiến răng nói.

Biết được quân Bổng Nhật đang hỏa tốc tiến về hướng bắc, cách phố Mã Hành và Phàn lầu không xa, đi qua hai con phố là đến.

Một trinh thám của Hoài Trung quân trên lưng cắm cờ đỏ, tiến lên trước mặt bọn họ. Nhìn thấy đám quân Bổng Nhật đèn đóm theo sau, lập tức dừng lại, thở hổn hển báo:
- Trước Phàn lầu có một lũ giặc cướp thoát ra ngoài đang tiến tới, không ngờ trong tay lại có binh khí, nếu để chúng tiến gần tới chúng ta thì nhất định ta sẽ không phản kháng được!
Hoài Trung Quân chỉ nghe theo mệnh lệnh giới hạn ở phạm vi ngoại cảnh, không có chuẩn bị tư tưởng chiến đấu, hơn nữa đối phương đã cùng đường, không ngờ bị đánh tới mức muốn cầu viện rồi.

Tất nhiên, nguyên nhân cơ bản vẫn là do cấm vệ quân đã không còn dũng mãnh như lúc đầu.

- Bọn chúng chạy không thoát được đâu.
Dương Hoài Ngọc lau nước trên mặt:
- Đi trước dẫn đường.

Chạy đi hai ba con phố, tiếng kêu thảm thiết, tiếng binh khí chạm vào nhau vang lên.

Thân binh dắt ngựa đến, Dương Hoài Ngọc xoay người lên ngựa, lấy trường thương từ trên yên ngựa, quát lên một tiếng:
- Giết!
Sau đó hai chân kẹp bụng ngựa, làm gương để cho quân lính xông lên.

Binh lính cũng đều rút binh khí ra, tướng sĩ quân Bổng Nhật tinh nhuệ nhất, đương nhiên sẽ không e ngại một đám du côn lưu manh, một khi đã đánh thì quân đội của đối phương liền tan tác ngay. Nhất là Dương Hoài Ngọc, một người một ngựa, liên tục xung phong liều chết, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, những kẻ lưu manh dáng vẻ oai vệ đã bị đè bẹp hết thảy.

Mấy người Trần Khác cũng cầm binh khí gia nhập chiến đoàn. Ngũ Lang không biết từ đâu lấy ra một thanh đá dài năm thước, sức mạnh càng sinh sức mạnh, cơ bắp cuồn cuộn, sọ não văng tung tóe; Tống Đoan Bình và Trần Khác, tuy không dũng mãnh như cậu ta, những cũng không phải kẻ mà bọn kia dễ dàng đấu lại. Ba người như con mãnh hổ sau núi, lấy một đánh mười, bọn Cái Bang đều bị đánh tan tác…

Ở phía quân Bổng Nhật, Hoài Trung Quân tinh thần tỉnh táo, gào thét phản công đứng lên chiến đấu.

Phía này mất đi phía kia lại vươn lên, bọn Cái Bang chết thê thảm và nghiêm trọng, không còn ý chí chiến đấu, rầm rầm giải tán, đều tự trèo tường cướp đường mà đi.

Nhưng ngày càng nhiều quan binh tiến tới, các lối đi đều bị chặn, bọn Cái Bang lại buộc phải quay trở về, cuối cùng lui về Phàn lầu…

Cấm vệ quân lập tức bao vây Phàn lầu.

Phàn lầu, là lầu cao lớn nhất kinh thành, so với điện Đại Khánh chính điện của hoàng cung còn cao hơn cả hai trượng. Hơn nữa không chỉ có một tòa lầu mà là do năm tòa tửu lầu hợp thành một kiến trúc đồ sộ.

Kiểu kiến trúc này, ở hậu thế, hiển nhiên chẳng có gì làm lạ, nhưng ở thời Tống triều của một ngàn năm trước thì khác. Tòa nhà này được dựng hoàn toàn bằng gạch đá và gỗ xẻ, đủ để trở thành một kiến trúc kỳ tích.

Đây cũng là động tiêu tiền nổi tiếng nhất kinh thành, bình thường ngọn đuốc sáng rực như ngày không đêm, như cảnh tiên dưới trần gian. Nhưng hôm nay nhận được thông báo từ phủ Khai Phong rằng, chỗ này đã đóng cửa không còn tiếp tục kinh doanh, hàng chục ngàn ngọn đuốc kia cũng không được thắp sáng, năm đỉnh núi giống nhau như một, thành nơi ẩn nấp cuối cùng của Cái Bang.


- Cùng ta đánh vào bên trong!
Dương Hoài Ngọc giết đến mức thấy hứng khởi, xoay người xuống ngựa, giơ kiếm nhảy vào đại sảnh Phàn lầu. Đám tướng sĩ quân Bổng Nhật cũng gào thét vọt chạy vào.

Nhìn cấm vệ quân lũ lượt kéo vào, Trần Khác vốn không có ý định đi theo giúp vui, nhưng Liễu Nguyệt Nga hiện giờ xuất hiện trước mắt hắn, cái đầu vẫn kiêu ngạo lâu nay cúi xuống, yếu ớt nói:
-Tiểu Hoàn còn bị bọn họ bắt.

- Được rồi.
Nếu sự tình đã đáp ứng, Trần Khác sẽ dốc sức làm, hắn hít thở sâu, nhìn Phàn lầu cao lớn:
- Nhưng theo ta đoán, Tiểu Hoàn hẳn là không ở trong Phàn lầu.

- Tại sao?
Liễu Nguyệt Nga mắt tròn xoe hỏi.

- Phàn lầu tuy lớn, cuối cùng cũng là chỗ chết.
Trần Khác thản nhiên nói:
- Nếu bọn họ trốn thoát còn mang theo phụ nữ, đủ thấy rõ thâm tâm họ còn có nhân tính, làm sao còn chạy lên lầu.

- Vào lúc trước khi chúng ta đến, bang phái và quan quân chém giết ở một chỗ.
Tống Đoan Bình bình tĩnh nói:
- Nếu ta đoán không nhầm thì bọn họ hẳn là giống thằn lằn đứt đuôi, nhân vật tai to mặt lớn thực sự, đã nhân cơ hội lẩn trốn.

- Vậy, đêm hôm tối tăm như thế này… tìm thế nào đây?
Nhìn thành thị bao trùm trong màn mưa giữa đêm tối đen như mực, Liễu Nguyệt Nga không khỏi cáu giận nói.

- Quan binh có mặt khắp các đường cùng ngõ hẻm, bọn họ chạy đi đâu?
Trần Khác chậm rãi nói:
- Nếu cô là bọn họ, thì sẽ làm sao?
Lời này cũng là để hỏi Tống Đoan Bình.

- Lúc này, nhất động không bằng nhất tĩnh.
Tống Đoan Bình nói:
- Bọn họ sao tới giờ, còn không chịu bỏ lại phụ nữ, ta nghĩ hẳn là có một chỗ để tránh nạn, ở đây lo lắng cũng buồn chán.

- Ta cũng nghĩ như vậy.
Trần Khác gật gật đầu nói:
- Ngươi nói đi, chỗ ẩn náu kia là nơi nào?

- Ta cho rằng họ đang ở dưới hầm, chuột tuy rằng ở trên mặt đất kiếm ăn, tuy nhiên chỉ có hang ổ mới có thể cho chúng cảm giác an toàn.
Tống Đoan Bình trầm ngâm nói:
- Hơn nữa ta tin rằng, đường vào vẫn ở đoạn địa đạo kia.

- Rất có khả năng.
Trần Khác trầm giọng nói:
- Đi, tìm vài tù binh lại đây.

Quân Bổng Nhật tuân mệnh bảo vệ hắn nghe theo răm rắp, từ chỗ lính tuần lôi hai tên lưu manh xin hàng lại.

Vừa hỏi, thì ra là cửa vào bí mật không ngờ lại nằm trong một hộ dân cư ở con hẻm gần đó.

- Thật là gian xảo!
Trần Khác mắng:
- Còn có cái khác thì mau nói ra?

Hai tên lưu manh đầu hàng cũng không biết gì thêm.

- Đi xem…
Trần Khác ra lệnh cho quân lính:
- Đi tìm đại nhân của các ngươi, phái một số người đi theo ta.

Quân lính vội vàng vào xin chỉ thị, một lúc sau, dẫn theo năm mươi tên quân Bổng Nhật trở về, vẻ mặt áy náy nói:
- Các anh em đều tiến vào Phàn lầu, nhất thời chỉ có thể tập hợp được ngần ấy người.

- Vậy là đủ rồi.
Trần Khác gật đầu, để cho những tên lính này vây quanh trước hắn:
- Có muốn lập công to phát tài lớn không?

- Tất nhiên là muốn…
Đám binh lính cười ầm lên nói:
- Có nằm mơ cũng muốn.

- Vậy theo ta đi, ta mang bọn ngươi đi bắt tận hang ổ của giặc.
Trần Khác nói:
- Bắt được kẻ đứng đầu coi như các ngươi lập được công lao, thu được vàng bạc châu báu thì mặc nhiên là của các ngươi.

Đám binh lính đều nhìn thấy, cho dù là Dương Hoài Ngọc cũng rất tôn kính Trần Khác, tự nhiên sẽ không đem lời hắn làm gió thoảng bên tai, đều trừng to mắt ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng lẻ tên cầm đầu không có ở Phàn lầu?

- Đi thì biết.
Trần Khác quả quyết nói:
- Muốn đi thì nhanh theo ta, nhưng phải nhớ kỹ, thứ nhất, phải kỷ luật nghiêm minh, thứ hai, phải dũng mãnh không sợ chết, thứ ba, phải giữ im lặng.

Nói xong hắn liền mang theo Ngũ Lang, Tống Đoan Bình và Liễu Nguyệt Nga, đi đến ngõ nhỏ ở con phố kia.

Bọn lính Bổng Nhật nhìn nhìn nhau, không một tiếng động đi theo đằng sau, giàu có chỉ có thể có từ trong gian khó, liều mạng!


Nhẹ nhàng không tiếng động đi tới trước sân nhà kia.

Trần Khác khoát tay, bọn quân Bổng Nhật liền nín thở đứng yên. Chỉ thấy một Ngũ Lang đen như cột nhà cháy, nhấc Tống Đoan Bình gầy nhom một cái, để cho y dẫm lên vai, trèo lên cao tường rào khu nhà.

Sau khi chờ đợi kỳ thật chỉ bằng thời gian uống một chén trà, lại có cảm giác chờ đợi rất lâu, cửa chậm rãi mở, Tống Đoan Bình nghiêng mình đi ra, nhỏ giọng nói với Trần Khác:
- Cửa khóa từ bên trong, nhưng trong phòng ngoài phòng không có ai.

- Giữ người ở bên ngoài, bị bắt chẳng phải bại lộ sao?
Trần Khác cười lạnh nói:
- Vào xem.
Vậy là mọi người vào cửa, đi theo Tống Đoan Bình, đi tới hầm ngầm ở hậu viện.

Nước mưa tuy rằng làm mờ dấu chân, nhưng còn có thể nhìn ra, hầm ngầm bị không biết bao nhiêu người giẫm lên.

Kéo một tảng đá phiến chặn miệng hầm, miệng hầm đen như mực đã được lộ ra.

Trần Khác nhận lấy một cây đuốc bằng thông, nhẹ nhàng ném xuống, bên trong không hề có dấu hiệu gì.

Cấm vệ quân dùng cây đuốc chất lượng rất tuyệt, rơi trên mặt đất, vẫn cháy như cũ, hơn nữa so với khi ở trong mưa, sáng hơn mấy lần, chiếu sáng tới hơn một nửa cái hầm. Hầm này, không ngờ lại là bằng đá xanh…

Đem tù nhân đang bị trói đến im lặng, áp ở phía trước, Trần Khác từng bước một xuống hầm. Còn đoàn người theo sau hắn bị bỏ lại một đoạn, cũng đi theo xuống.

Trống không…

- Cửa động ở chỗ nào? Trần Khác cởi gông của kẻ xin hàng kia, khẽ quát nói.

- Chỗ đó….
Tên lưu manh sau khi xác nhận phương hướng, chỉ vào một chỗ nói:
- Khu vực này có cái cửa ngầm.

Dựa theo hướng y chỉ, Trần Khác và Tống Đoan Bình tiến lên, dùng chuôi đao đánh dấu theo mặt tường, quả nhiên phát hiện một khoảng phát ra tiếng động rỗng bên trong, khác hẳn với những khu vực khác.

Nhưng hai người vẫn chưa chịu dừng lại, mà tiếp tục nện dọc theo bức tường, mọi người không hiểu chờ đợi nhìn bọn họ, ngay cả tên lưu manh xin hàng kia cũng không biết hai người bọn họ làm gì.

Và ở góc đối diện với cửa động kia, lại truyền đến tiếng rỗng bên trong.

Không ngờ còn có một chỗ cửa ngầm nữa!

Hai người không nén được thở phào nhẹ nhõm, xem ra đoán đúng rồi!

Nhưng tìm tới tìm lui, cũng tìm không thấy cái gọi là ‘Cơ quan mở cửa” ở chỗ nào, Trần Khác buồn bực nói:
- Mở nó ra!

Binh khí của Ngũ Lang lại phát sáng – cái cây đá thô to dài năm thước kia, kẹp ở dưới nách, lui ra phía sau vài bước. Dồn khí đan điền, gầm nhẹ một tiếng, vọt lên trước.

Liền nghe ầm một tiếng, bức tường gạch kia bị cây đá cứng rắn khua ra một tiếng động lớn.

Người bên trong chỉ cần không phải là bị điếc, đều có thể nghe thấy.

Ngũ Lang dùng sức quá mạnh, cả người trực tiếp lao vào, đơn giản vì đâm lao phải theo lao, ôm thanh đá lớn cứ hướng về chỗ sáng ở phần cuối thông đạo.

- Mau cùng lên.
Sợ y gặp nguy hiểm, Trần Khác khẩn trương đuổi theo.

Cứ thế đi vào năm sáu trượng, thì thấy ngay trước mắt rộng mở sáng tỏ, một hang động rất lớn cao chừng hai ba trượng, hiện ra trước mặt. Trên tường hang động cắm đuốc, xung quanh trên tường đất treo mành, bên trong đường hình như có khoảng không khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện