Ở bên ngoài, các binh lính quân Bổng Nhật cũng đã xử lý đám tù binh còn lại, đang tụ tâp lại một chỗ, vẻ mặt hưng phấn nhỏ giọng nói cái gì đó.

Lúc thấy Liễu Nguyệt Nga từ tầng trên đi xuống, bọn họ đều lộ ra vẻ mặt khó tin… Bộ dáng lúc trước của nàng, còn tưởng khó có thể cứu sống, sao chỉ trong nháy mắt, lại có thể yên lành đi xuống đây?

Liễu Nguyệt Nga cũng không nói một lời liền rời đi… Hai tùy tùng của nàng cũng khẩn trương đuổi theo, cứ như sợ tiểu thư lại xảy ra điều bất trắc.

Đợi đến khi thân ảnh nàng biến mất, đám binh lính quân Bổng Nhật khe khẽ nói, đoán xem cuối cùng là đã xảy ra việc gì.

- Khụ khụ…
Trần Khác, Ngũ Lang và Tống Đoan Bình cùng nhau đi xuống, xuất hiện trước mặt bọn họ.

Lập tức thu hồi hết sự chú ý của đám binh lính, bởi vì có việc quan trọng hơn đang chờ bọn họ.

- Đại nhân.
Người đừng đầu của đám binh lính quân Bổng Nhật đi lên gần, vẻ mặt kích động nói:
- Thân phận của hai người trên kia đã được xác minh. Một người là Đại Long Đầu của Cái Bang, một người là đường chủ Hắc Báo đường.
Nói xong liền ôm quyền nói:
- Đại nhân bắn chết hai gã trùm thổ phỉ, có thể nói… Có thể nói càng vất vả công lao càng lớn.

- Huynh đệ đã nhớ lầm rồi.
Tống Đoan Bình cười ha hả nói:
- Cũng khó trách, tình hình chiến đầu vừa rồi quá mức kịch liệt, các huynh đệ khó tránh khỏi bị hoa mắt…
Nói xong khua chân múa tay đứng dậy nói:
- Thật ra, tình huống lúc đó là như vầy… Đại Long Đầu và Đường chủ Hắc Báo đường võ nghệ cao cường, lại dựa vào nơi hiểm yếu chống lại. May mà có huynh đệ quân Bổng Nhật phi thường dũng mãnh tiêu diệt hết bọn chúng. Đáng tiếc một con tin… Chính là nữ tử ở phía trên, trong lúc chiến đấu với đạo tặc đã bất hạnh bị giết hại. Tuy nhiên, khuyết điểm cũng không thể nào che lấp được ưu điểm, các huynh đệ mới là người có công lớn a!

Đám binh lính Bổng Nhật quân rất kinh ngạc, cuối cùng là ngươi hoa mắt hay chúng ta hoa mắt? Nhưng sau đó chợt hiểu ra, vị Tống đại nhân này sắp xếp như vậy, là muốn đem công lao của trận chiến này qua cho bọn họ. Còn đám người Trần Khác lại biến thành những người khoanh tay đứng nhìn.

Đám binh lính quân Bổng Nhật cũng có thể hiểu ra, các vị đại nhân đều là người đọc sách, không muốn lĩnh loại chiến công tàn khốc này cho nên mới để lọi ích cho bọn họ. Đám binh lính không nhịn được mừng rỡ như điên… Một khi Cái Bang gây nguy hại Biện Kinh nhiều năm bị diệt, có thể nói là một đại công lao trong thời kì hòa bình. Mà công lao diệt trừ đầu đảng tội ác nằm trên người của ai, người đó chính là người có công lao lớn nhất. Từ đó có danh có lợi, con đường thăng quan tiến chức sẽ rất thuận lợi.

Đương nhiên công trạng này không phải một người có thể lãnh. Trong đại sảnh này đảo tử đầu hàng cũng bị bọn họ diệt khẩu. Hơn một trăm mạng người cũng đủ để mọi người đều được thăng quan một bậc.

Đám binh lính trong lòng bắt đầu tính toán. Cuối cùng là ai lãnh công lao lớn nhất…

Trần Khác cũng sẽ không phí sức suy nghĩ nhiều. Một phen gây sức ép cũng đã khiến hắn có cảm giác mệt mỏi muốn chết rồi, nên hắn chuẩn bị cáo từ mọi người đi báo cáo kết quả công việc rồi về nhà ngủ, nhưng lại bị đầy mục kia cười mỉa ngăn hắn lại, mà những người còn lại đều tự giác rời ánh mắt. Có người nhìn trời, có người nhìn đất, giống như chẳng gì liên quan đến mình.

- Đại nhân đã quên mang theo gói đồ rồi.

Trần Khác biết ý của gã nhưng lại rả vẻ mờ mịt nói:
- Không có, ta đâu có mang theo cái gì? - Đây nè, gói đồ này khác với của hai vị đại nhân khác.
Người đứng đầu kia đem một gói đồ nhét vào tay Trần Khác nói:
- Đại nhân nhất định phải nhận, không nhận không được!

Mọi người bên cạnh gật đầu phụ họa, mong chờ nhìn Trần Khác.

Trần Khác suy nghĩ một chút. Bọc vải trong tay rất nặng, hẳn là một bao vàng bạc. Rất rõ ràng, ý của mọi người là muốn hắn nhận số vàng bạc này. Trước khi báo cáo lên trên thì mọi người đã xén bớt một ít, đây cũng là thông lệ. Bởi vì ở đây Trần Khác là đầu lĩnh, cho nên dựa theo thông lệ hắn có thể chọn lựa đầu tiên, lấy đi một phần chiến lợi phẩm. Đương nhiên, việc này cũng là kéo hắn lên chung một thuyền, đề phòng việc có người sau này tố cáo.

Trần Khác thật ra cũng không xa lạ gì việc này. Nhưng vì để bọn họ an tâm nên không nói hai lời liền để Ngũ Lang cầm gói đồ, sau đó chắp tay cáo từ mọi người.

Trở lại trên mặt đất, tuy rằng vẫn tối đen như mực. Nhưng đám người Trần Khác vẫn cảm thấy như mới thoát ra khỏi địa ngục, hít thật sâu một hơi không khí mát lạnh, dưới sự dẫn đường của vài tên binh lính đã vào tới phủ Khai Phong… Không phải do hắn không biết đường mà là do hôm nay cả thành giới nghiêm, bất cứ ai cũng không được đi một mình trên đường phố. Vì tránh những phiền toái không cần thiết, Trần Khác đành phải trở thành một nhân vật quan trọng.

Binh lính hôm nay cũng có thu hoạch rất lớn cho nên rất chu đáo, đưa cho đám người Trần Khác ba con ngựa để cưỡi đến phủ Khai Phong.

Nha môn phủ Khai Phong đèn đuốc sáng trưng. Các nha dịch quan sai ra ra vào vào liên tục báo cáo với Bao Chửng tình hình mới nhất. Cũng có người truyền đạt mệnh lệnh của Bao Chửng cho các quân đội tham chiến.

- Lệnh cho quân đội lập tức cho quân quay về quân doanh. Các công tác còn lại giao cho phủ Khai Phong và Tuần bổ ti đến làm.
Khi Trần Khác đến cửa thì nghe được Bao Chửng đang tự mình hạ lệnh nói:
- Trước khi tới giờ dần, nhất định phải tập trung hết về doanh trại. Nếu trên đường có quân lính xuất hiện thì tất cả đều phải xử theo quân pháp!

- Vâng!
Tên đầu mục nhận lệnh rồi đi. Bao Chửng thấy Trần Khác thì vân vê chòm râu rồi cười to nói:
- Trọng Phương, mối nguy hại nhiều từ Vô Ưu Động đã được loại bỏ, lão phu đã có thể ăn nói đối với triều đình, đối với dân chúng thành Biện Kinh rồi!
Xong lại đứng lên nói:
- Công lao của ngươi rất lớn, lão phu nhất định sẽ bẩm báo lên triều đình!

- Đa ta Bao đại nhân.
Trần Khác cũng hiểu đôi chút về tính cách của lão Bao nên cũng thẳng thắn nói:
- Tuy nhiên đây cũng không phải là thời điểm ăn mừng. Cuộc truy bắt ngày hôm nay, tuy rằng may mắn giết chết được tên trùm thổ phỉ, nhưng vẫn còn chưa được chặt chẽ, còn có rất nhiều người lọt lưới. Nếu như không thể bắt được, đợi đến khi hết lũ lụt thì bọn họ lại trốn trong Vô ưu động làm nghề cũ…
Trần Khác ngừng một chút rồi lại nói tiếp:
- Tuy rằng lần này Cái Bang tổn thất rất nghiêm trọng và thê thảm. Nhưng thành Biện Kinh có cả triệu người, buôn bán phồn hoa, lại có một hệ thống hầm ngầm che giấu, là nơi rất thích hợp với hắc đạo, nó sẽ nhanh chóng khuếch trương ra thôi.

Trần Khác cũng không phải người hay làm người khác mất hứng. Chẳng qua hắn không thể không nhắc nhở lão Bao, sau này truy bắt ngàn vạn lần không thể hời hợt. Nếu không dư nghiệt Cái Bang lại tu tập lại, đến lúc đó thì mấy thứ như “Vì Tân Lão Đại, vì báo thù cho Đại Long Đầu” thì đúng là tự mình trở thành trò cười cho thiên hạ...

- A, nhỏ tuổi như vậy mà có thể không chìm đắm trong chiến thắng thật đúng là hiếm thấy.
Bao Chửng tán thưởng cười nói:
- Tuy nhiên ngươi cứ yên tâm. Nếu đã đi lên mặt đất thì không còn do bọn chúng quyết định. Chế độ trị an của Đại Tống ta cũng không phải để trang trí.

- Lão tướng Bao đại nhân lên ngựa ra trận, học trò còn có gì để lo lắng.
Trần Khác cười ha hả, nói lời nịnh nọt khiến người khác chán ghét.

- Còn có một chuyện, lão phu muốn hỏi ý kiến của ngươi một chút.
Bao Chửng nhìn ra màn mưa rơi bên ngoài nói:
- Ngươi là người thạo nghề trong phương diện thủy lợi, nếu cơn mưa này không ngừng thì nạn úng của Biện Kinh có nghiêm trọng không?
Thật ra lão Bao trước kia đã lo lắng về vấn đề này, chỉ có điều việc biết phân biệt nặng nhẹ, tới bây giờ mới hỏi.

Trần Khác nói:
- Sẽ rất nghiêm trọng. Địa thế của Khai Phong bằng phẳng, chủ yếu là hai con sông Hoàng Hà, Biện Hà đều có lòng sông cao nên ngập úng sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Trần Khác ngừng một chút rồi nói:
- Theo học trò phỏng đoán, nếu mưa mười ngày thì ở Thành Nam sẽ có thể đi thuyền. Nếu hai mươi ngày, Biện Hà sẽ ngập đến đỉnh những căn nhà trệt ở phía nam. Nếu một tháng thì nhà trệt của cả thành đều bị như vậy.

- Chắc sẽ không có tháng tiếp theo chứ.
Bao Chửng hà một hơi khí lạnh. Trong lòng thì thầm nghĩ lão phu cũng không xui xẻo đến như vậy chứ.

Trần Khác thở dài nói:
- Cũng rất khó nói, theo tính toán thì năm nay cả nước đều bị nạn lụt làm hại. Chúng ta nhất định phải suy tính trước.

Bao Chửng rất tán thành lời này của hắn, gật gật đầu nói:
- Vậy ngươi có ý kiến gì không?

- Thật ra cái gọi là thiên tai thì chỉ đúng được một nửa.
Trần Khác nói:
- Nước bị tù đọng ở thành Biện Kinh là do trời đổ mưa liên tục, một phần còn do không thoát nước nhanh.
Trần Khác nói xong thản nhiên cười nói:
- Cũng may vẫn còn có thời gian, Bao đại nhân không đi ra hạ du con sông Biện Hà xem chứ. Trên đường sông này xây dựng như trang viên xa hoa. Mặt sông không còn rộng bằng một phần ba lúc trước. Như vậy những thủy đạo ngầm không những không phát huy tác dụng, mà còn trở thành tai họa do nước chảy ngược vào.

- Lão phu nhất định sẽ đi xem, nếu đúng như lời Tam Lang nói thì chắc chắn sẽ nghiêm trị không tha!
Thấy Trần Khác muốn đi, Bao Chửng đứng dậy tiễn ra nói:
- Sau này nếu cứu tế, không thể không làm phiền đến Trọng Phương, mong rằng ngươi sẽ vui lòng chỉ giáo.

- Đại nhân đã nói quá lời rồi, học trò làm sao có thể từ chối được.
Trần Khác đáp ứng một tiếng rồi đi. Khi tới cửa dường như nhớ ra điều gì đó nên dùng lại nói:
- Đúng rồi đại nhân, học trò trong lúc đánh nhau thì lượm được gói đồ này, bên trong có vàng bạc.

- Ồ.
Bao Chửng thản nhiên cười nói:
- Nếu ngươi đã nhặt thì là của ngươi.

Trần Khác trong lòng thầm nói đáng tiếc là không phải nhặt được. Hắn lắc đầu nói:
- Lần này giải cứu được hơn trăm nữ tử đáng thương. Học trò nghĩ hay là đem phân phát cho các cô ấy coi như là bồi thường đi.

- Được, việc này lão phu sẽ làm cẩn thận. Lão phu cũng thay mặt những nữ tử đáng thương đa tạ ngươi.
Bao Chửng cười nói, trong mắt lóe lên một tia cười khiến cho người khác phải suy nghĩ.


Sau khi ra ngoài, Tống Đoan Bình nhỏ giọng nói:
- Quả nhiên, lão Bao cũng biết, nếu chúng ta tham một chút tiền đó thì lão chắc chắn sẽ xem thường chúng ta.

- Lão Bao là một đại nhân vật, mọi chuyện đều khen chê ngầm, đạo hạnh rất cao thâm a.
Trần Khác phun ra một hơi, cười ha hả nói:
- Đáng tiếc đạo cao một thước, ma cao một trượng!
Đám huynh đệ liền cười cười cũng không nói gì.

Lúc trở về thì đã qua canh bốn, trong phòng đèn vẫn sáng như cũ, ai cũng đều không ngủ. Thấy đám người Trần Khác toàn bộ đã quay trở về, mọi người mới thở nhẹ ra một hơi. Trần Hi Lượng thấy bọn họ đã mệt mỏi đến mức không chịu được thì cũng không hỏi nhiều, cho thị nữ đi hầu hạ bọn họ rửa mặt rồi tranh thủ đi ngủ.

Trần Khác cũng rất mệt mỏi, ngủ một mạch cho đến khi mặt trời đã lên cao, nghe được tiếng nói chuyện ở bên ngoài mới tỉnh lại.

Hằn dụi dụi cặp mắt lim dim của mình, sau đó nhanh chóng tỉnh lại. Trước tiên là hắn sờ vào trên ngực, nơi cất giấu chiếc chìa khóa có treo mộc bài mà hắn tìm được trên người của tên Đại Long Đầu. Trần Khác cảm thấy đây là đường lui mà tên Đại Long Đầu kia đã chuẩn bị sẵn… Mà theo kinh nghiệm cho thấy, loại tình huống này rất có khả năng cất giấu một số của cải kinh người.

Trần Khác thu lại chiếc chìa khóa, xỏ đôi hài vào, muốn đi ra xem bên ngoài cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì. Vừa mở cửa ra thì thấy hai mươi tên Quân Hán mặc áo vải bồi cao lớn khôi ngô, thắt lưng đeo bảo đao, tất cả đều đang đứng thành một hàng.

- Các ngươi làm cái gì vậy?
Trần Khác rất ngạc nhiên nói.

-Ty chức Tiền Ban Ngu Hầu thuộc Hoàng Thành Ty, bái kiến Trần Thừa sự!
Một đầu lĩnh Quân Hán ôm quyền cung kính nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện