Trước khi gặp Âu Dương Tu, Trần Khác đã đi tới chùa Đại Tướng Quốc một chuyến. Hắn không quên được phản ứng mãnh mẽ của Địch nguyên soái, lúc mình khuyên Địch Thanh đừng tiếp nhận chức Xu Mật sứ. Cho nên Trần Khác nhất định muốn biết, tâm tình lúc này của Địch Thanh là thế nào... cái này trực tiếp quyết định độ khó của sự việc.
Nghe nói Trần Khác đến, Địch Thanh vô cùng vui mừng, ông ta cười sang sảng, trách cứ Trần Khác:
- Đến kinh thành nửa năm, cũng không tới nhà ta ngồi chơi, chẳng lẽ còn giận ta à? - Vâng.
Trần Khác gật đầu, gần gũi quan sát, hắn phát hiện mấy năm không gặp, Địch Thanh già đi rất nhanh, thái dương hoa râm, nếp nhăn ẩn hiện... Chàng trai khôi ngô ban đầu đã trở thành ông lão tuấn lãng.
- Hì, cơn tức này cũng thật lớn đó.
Địch Thanh bảo hắn ngồi xuống, cười có chút tiêu điều nói:
- Nghe nói ngươi muốn tham gia đại hội khoa cử lần này, không đến cũng được, không đến cũng tốt mà...
- Vãn sinh không phải là đến rồi sao?
Trần Khác nói xong nhìn Địch Thanh:
- Nguyên soái, bốn năm rồi, chức Xu Mật sứ này của ngài cũng làm đủ rồi chưa?
- Hả.
Địch Thanh lắc đầu cười khổ nói:
- Không ngờ bốn năm không gặp, chúng ta vẫn phải tiếp tục chung một đề tài.
- Nhưng chắc chắn tâm ý vào hai thời điểm của Nguyên soái đã khác nhau rất lớn.
Trần Khác hạ giọng nói.
- Đúng vậy...
Địch Thanh đứng lên, đi tới trước cửa, nhìn màn mưa lất phất bên ngoài nói:
- Thời gian bốn năm, nói ra không dài chút nào, đối với ta mà nói, lại là biển cả thành ruộng dâu, giống như cả cuộc đời.
Điều này là đương nhiên rồi. Bốn năm trước, ông vẫn là Nguyên soái ý chí phong phát, chỉ huy ngàn quân vạn mã, cuộc đời lý tưởng hào hùng biết dường nào? Bốn năm sau tuy quý làm Xu Mật sứ, nhưng trải qua cuộc sống như địa ngục, bảo Địch Thanh làm sao có thể không thổn thức.
- Lần này vãn bối đến, là nghe nói một số tin đồn không hay.
Trần Khác cũng không dài dòng, đơn giản dứt khoát nói:
- Nguyên soái am hiểu binh pháp, hẳn là biết rõ mình đã vào hoàn cảnh bốn bề vây kín.
Địch Thanh rất lâu không nói, màn mưa thuận mái hiên chảy xuống rớt lên bậc thang rải đá xanh, không ngừng tung tóe tạo nên bọt nước, làm ướt góc áo ông ta.
- Lùi một bước đi Nguyên soái, lùi một bước trời cao biển rộng.
Trần Khác đứng lên, đi tới sau lưng ông nói:
- Sự Vĩ đại của ngài, không cần một hư vị chứng minh.
Lời nói này của Trần Khác, nói cực kỳ khéo léo, một mặt ấm lòng, mặt khác cũng nhắc nhở Địch Thanh, cái chức Xu Mật sứ này của ngài chẳng qua chỉ là hư danh vô thực mà thôi, quyền hành đều ở chỗ Tể tướng.
Nếu đặt thời điểm mấy tháng trước, hắn nhất định không nói như vậy, rõ ràng kinh thành trải qua nhiều chuyện thế này, Trần Khác cũng dần dần trưởng thành.
Địch Thanh nghe vậy trong lòng ấm áp dào dạt. Nhưng ông quay đầu qua, chăm chú nhìn rồi nói với Trần Khác:
- Trọng Phương, ta biết rất nhiều người đều đang nói Địch Thanh lòng danh lợi nên nhẹ một chút, ném cái chức quan này có thể thế nào, không phải bản thân nhẹ nhõm sao? Nhưng ta không thể, ta nhất định phải ở đây.
Ngữ khí của ông mang theo chút run rẩy kích động, từng chữ một nói:
- Mặc kệ nhiều gian khó thế nào đi chăng nữa, ta cũng phải ở đây.
- Tại sao?
Trần Khác không thể nào hiểu được hỏi.
- Ngươi không phải xuất thân hèn mọn, không biết đời người không có hy vọng là làm người ta tuyệt vọng cỡ nào. Thiên hạ này đối với các quân lính là không công bằng cỡ nào!
Địch Thanh đè nén phẫn nộ nói:
- Chỉ cần làm lính, thì phải bị xăm giống như súc vật, từ đó về sau bị người ta khinh miệt, bị người ta làm nhục, tiền đồ càng là một mảng tâm tối.
Hai mắt ông phóng ra ánh sáng kiên định nhất, nói ra uẩn khúc chôn dấu sâu kín nhất của mình với Trần Khác:
- Đúng, ta quả thật là một người lính độc nhất được lọt vào, chỗ tới đều là kẻ địch, mỗi ngày đều sống ở trong dày vò. Nhưng chỉ cần ta ở đây, hèn mọn trong thiên hạ càng biết, triều đình có đối đãi danh vị ngang nhau như vậy.
Tiếng nói Địch Thanh rất nhẹ, lại từng chữ từng chữ khắc vào trong lòng Trần Khác:
- Người có hy vọng mới có thể phấn đấu, mới có thể đánh nát bất công. Vì thế bất luận khó thế nào ta cũng phải tiếp tục kiên trì!
- ……
Con mắt của Trần Khác đã ươn ướt, hắn bất kể thế nào cũng không ngờ Địch Thanh lại ‘ngựa nhớ chuồng không đi’, nguyên nhân thì ra là như vậy. Trên đời này động lòng người nhất không phải hào ngôn trong miệng các chính khách, không phải nước mắt trong mắt nữ nhân, mà là phương thức cao quý, không thuận theo bất công...
Hắn hít một hơi thật sâu:
- Nguyên soái, Trần Khác bằng lòng trợ giúp ngài một tay!
Trải qua một phen lập kế, Trần Khác tìm tới Âu Dương Tu, đề xuất câu hỏi hắn đã âm mưu đã lâu:
- Sử gia sẽ đánh giá thế nào?
- Quan sử tất nhiên cầm bút ghi chép đúng sự thật. Nhiệm vụ chủ yếu lúc này của Hàn Lâm Học Sĩ Âu Dương Tu, đó là cùng với Tống Kỳ trùng tu “Đường Thư”. Cho dù là bây giờ nhiệm vụ trị thủy bận rộn thế nào, lão cũng sẽ luôn viết lách không nghỉ. Mỗi ngày định luận những nhân vật lịch sử đó, tự nhiên đối với vấn đề này cực kỳ mẫn cảm.
- Vậy sư phụ sợ khó thoát thiên cổ bêu danh rồi.
Trần Khác thản nhiên nói.
- Hả?
Âu Dương Tu cũng không để ý, ông cực kỳ yêu thích đứa học sinh này, tất nhiên sẽ nghe lời nói sau của hắn.
- Dám hỏi sư phụ, lúc nào có thể sửa “Tống sử”?
Trần Khác hỏi.
- Tất nhiên là...
Âu Dương Tu sắc mặt hơi thay đổi, thấp giọng nói:
- Sao lại nói điềm xấu như vậy?
Tất nhiên là khi triều Tống diệt vong, triều đại mới thiết lập mới có thể sửa “Tống sử”.
- Sư phụ là bậc thầy sử học, bản thân đang viết “Tân Ngũ Đại sử” lại phụng thánh chỉ viết “Đường sử”.
Trần Khác nói:
- Chẳng lẽ có thể cho rằng, trên đời này thật sự có vương triều không diệt?
- Làm gì có vương triều ngàn năm...
Ân Dương Tu lắc đầu than thở, nhìn mặt nước mênh mông, thấy mấy con thủy điểu vụt qua nói:
- Từ sau khi bắt đầu độc chiếm thiên hạ, có khái niệm “quốc”, đã trải qua bao nhiêu triều? Quân vương nào không muốn thiên thu muôn đời? Nhưng quốc gia là có vận số, đúng thời mà sinh, khí tận mà diệt, chưa từng tránh khỏi, Triệu Tống ta sao có thể ngoại lệ?
- Vậy sư phụ xem xem, nếu Đại Tống mất nước, khả năng nguyên nhân bắt đầu từ đâu?
Trần Khác truy hỏi.
Cái này cũng chính là tự do ngôn luận của Đại Tống, nếu là triều đại khác, Âu Dương đã sớm bịt tai, làm sao có thể lãng phí nhiều nước bọt như vậy với hắn:
- Qua các triều đại diệt vong có hai loại nguyên nhân: một là nông dân tạo phản, một là quyền thần soán vị.
Đột nhiên dừng lại nói:
- Nhưng Đại Tống ta tình hình có chút đặc biệt...
- Đặc biệt thế nào?
- Uy hiếp lớn nhất đối với triều Tống ta là dị tộc xâm lấn.
Âu Dương Tu sắc mặt u sầu nói:
- Triều Liêu thật sự quá hùng mạnh, bây giờ lại thêm Tây Hạ, một khi hai nước liên thủ, đủ làm người Hán ta mất nước.
Bất luận Âu Dương Tu là nhà Đại sử học cũng không thể nào đoán được kẻ địch chí mạng chân chính không phải Liêu, không phải Hạ, mà là một bộ lạc nhỏ trước mắt còn chưa được triều Tống biết tới.
Nhưng Triều Tống từ Thái Tông tới nay, ghi chép ngoại chiến nhiều lần chiến nhiều lần bại, minh ước Thiền Uyên dưới thành Binh Lâm, còn có Lý Nguyên Hạo mang đến đau đớn điếng người... giống như sỉ nhục cho dù người Tống lạc quan nhất cũng biết rõ quốc gia mình đang yếu thế trên quân sự, huống hồ là cáo quan Bộ đường như Âu Dương Tu.
- Có một ngày Đại Tống ta mất nước, sử gia của triều mới sẽ giống như sư phụ xem nguyên nhân triều trước mất nước?
Trần Khác bình tình nhìn lão Âu Dương nói:
- Bọn họ nhất định có thể phát hiện quân đội của Đại Tống chúng ta từ lúc khai quốc thiện chiến như vậy, diệt vô số nước, tại sao ngắn ngủi mấy mươi năm thì sa đọa tới mức ai cũng không đánh nổi. Sư phụ cảm thấy bọn họ sẽ nhìn vấn đề này thế nào?
Hậu nhân nhìn nhận, vấn đề của Trần Khác ngoại trừ lớn gan ra không có ý gì mới mẻ. Nhưng người triều Tống lại không có thử qua lối suy nghĩ nghịch phản này. Cái này chính là gọi là từ một góc độ khác nhìn vấn đề, rất nhiều đạo lý trước đây chưa từng nghĩ qua, liền đi vào trong lòng Âu Dương Tu.
Âu Dương Tu chấn động mạnh, im lặng rất lâu, mới cực kỳ thong thả nói:
- Quốc... sách... sử... nhiên...
Âu Dương Tu bình sinh không nói dối, lại là bậc thầy sử học, tự nhiên rất rõ sự sa đọa của võ lực Đại Tống, chính là bắt đầu từ Thái Tông hoàng đế định ra quốc sách trọng văn ép võ.
- Sư phụ minh kiến.
Trần Khác thật tâm thật ý khen tặng một câu, nói ra lời nói tận đáy lòng:
- Nhưng con cho rằng, là bắt đầu từ quyền lực của các quan văn. Bọn họ rất muốn khống chế tất cả, rất muốn biến thế giới này giống như mình muốn.
Ngừng lại một chút, hắn đầy là trào phúng nói:
- Đúng vậy, bọn họ thành công rồi, thành công biến Đại Tống thành cõi yên vui của bọn họ. Nhưng thiên hạ này không riêng một triều Tống, còn có Liêu quốc, Tây Hạ, Thổ Phiên, cùng với rất nhiều uy hiếp đang rình rập.
- Hoàn cảnh giữ nước tồi tệ giống như Đại Tống ta, nhìn chung là trong lịch sử có một không hai. Nhưng lớp lớp võ tướng Đại Tống ta là không có địa vị nhất trong các triều đại đã qua. Cho dù là thu nhập bảy phần của Đại Tống, cũng đóng phí quân, tự trang bị toàn bộ võ trang. Các quan văn chẳng lẽ không biết? Một đầu cừu dẫn dắt sư tử, sư tử cũng trở thành cừu sao?
Trần Khác cười lạnh liên tục nói:
- Con thật không biết, quan văn Đại Tống chúng ta có thù gì với quốc gia. Trong hoàn cảnh hổ sói hoành hành này, còn muốn nhổ sạch răng và móng vuốt của mình, cái này không phải tìm đường chết là cái gì?
Âu Dương Tu trầm mặc, sắc mặt ông ảm đạm mờ mịt, rõ ràng trong lòng cực kỳ không bình tĩnh, sau một lúc lâu mới có chút buồn bực nói:
- Chẳng lẽ ta không phải xuất phát từ mục đích bảo vệ Địch Hán Thần sao?
- Hì, đời này của sư phụ, chuyện bị người ta hiểu lầm còn ít sao?
Trần Khác mỉm cười nói:
- Người hiểu thầy, tự nhiên tin thầy là tốt cho họ. Nhưng còn có rất nhiều người sẽ cho rằng, cái này chỉ là thầy dùng hoa ngôn xảo ngữ, đuổi Địch Thanh đi mà thôi.
Nói rồi sắc mặt hắn trịnh trọng nói:
- Địch nguyên soái, danh tướng tài đức vẹn toàn như vậy, nhất định phải danh lưu thiên cổ, sư phụ phải cẩn trọng.
- Ừ...
Để cho Trần Khác nói một hơi này, Âu Dương Tu phát hiện mình quả thật lỗ mãng rồi. Nếu là lúc này thượng sớ, nhìn lên thì giống như đánh tiên phong cho Văn Ngạn Bác, vậy thật là có miệng cũng nói không rõ.
- Nếu Địch nguyên soái đi như vậy, sẽ có điều không hay xảy ra.
Trần Khác thêm một cây củi cuối cùng nói:
- Cả đời của sư phụ anh minh, sợ là phải hủy hoại chỉ trong chốc lát.
- Tiểu tử thối.
Âu Dương Tu đầu tiên là sắc mặt hơi căng thẳng, chợt cười mắng:
- Dám dọa lão phu.
- Lời con nói, tuyệt không phải là lời nói chơi.
Trần Khác lắc đầu nói:
- Nếu Địch nguyên soái rời khỏi kinh, dữ nhiều lành ít.
- Sao con biết?
Âu Dương Tu nhíu mày nói.
Nghe nói Trần Khác đến, Địch Thanh vô cùng vui mừng, ông ta cười sang sảng, trách cứ Trần Khác:
- Đến kinh thành nửa năm, cũng không tới nhà ta ngồi chơi, chẳng lẽ còn giận ta à? - Vâng.
Trần Khác gật đầu, gần gũi quan sát, hắn phát hiện mấy năm không gặp, Địch Thanh già đi rất nhanh, thái dương hoa râm, nếp nhăn ẩn hiện... Chàng trai khôi ngô ban đầu đã trở thành ông lão tuấn lãng.
- Hì, cơn tức này cũng thật lớn đó.
Địch Thanh bảo hắn ngồi xuống, cười có chút tiêu điều nói:
- Nghe nói ngươi muốn tham gia đại hội khoa cử lần này, không đến cũng được, không đến cũng tốt mà...
- Vãn sinh không phải là đến rồi sao?
Trần Khác nói xong nhìn Địch Thanh:
- Nguyên soái, bốn năm rồi, chức Xu Mật sứ này của ngài cũng làm đủ rồi chưa?
- Hả.
Địch Thanh lắc đầu cười khổ nói:
- Không ngờ bốn năm không gặp, chúng ta vẫn phải tiếp tục chung một đề tài.
- Nhưng chắc chắn tâm ý vào hai thời điểm của Nguyên soái đã khác nhau rất lớn.
Trần Khác hạ giọng nói.
- Đúng vậy...
Địch Thanh đứng lên, đi tới trước cửa, nhìn màn mưa lất phất bên ngoài nói:
- Thời gian bốn năm, nói ra không dài chút nào, đối với ta mà nói, lại là biển cả thành ruộng dâu, giống như cả cuộc đời.
Điều này là đương nhiên rồi. Bốn năm trước, ông vẫn là Nguyên soái ý chí phong phát, chỉ huy ngàn quân vạn mã, cuộc đời lý tưởng hào hùng biết dường nào? Bốn năm sau tuy quý làm Xu Mật sứ, nhưng trải qua cuộc sống như địa ngục, bảo Địch Thanh làm sao có thể không thổn thức.
- Lần này vãn bối đến, là nghe nói một số tin đồn không hay.
Trần Khác cũng không dài dòng, đơn giản dứt khoát nói:
- Nguyên soái am hiểu binh pháp, hẳn là biết rõ mình đã vào hoàn cảnh bốn bề vây kín.
Địch Thanh rất lâu không nói, màn mưa thuận mái hiên chảy xuống rớt lên bậc thang rải đá xanh, không ngừng tung tóe tạo nên bọt nước, làm ướt góc áo ông ta.
- Lùi một bước đi Nguyên soái, lùi một bước trời cao biển rộng.
Trần Khác đứng lên, đi tới sau lưng ông nói:
- Sự Vĩ đại của ngài, không cần một hư vị chứng minh.
Lời nói này của Trần Khác, nói cực kỳ khéo léo, một mặt ấm lòng, mặt khác cũng nhắc nhở Địch Thanh, cái chức Xu Mật sứ này của ngài chẳng qua chỉ là hư danh vô thực mà thôi, quyền hành đều ở chỗ Tể tướng.
Nếu đặt thời điểm mấy tháng trước, hắn nhất định không nói như vậy, rõ ràng kinh thành trải qua nhiều chuyện thế này, Trần Khác cũng dần dần trưởng thành.
Địch Thanh nghe vậy trong lòng ấm áp dào dạt. Nhưng ông quay đầu qua, chăm chú nhìn rồi nói với Trần Khác:
- Trọng Phương, ta biết rất nhiều người đều đang nói Địch Thanh lòng danh lợi nên nhẹ một chút, ném cái chức quan này có thể thế nào, không phải bản thân nhẹ nhõm sao? Nhưng ta không thể, ta nhất định phải ở đây.
Ngữ khí của ông mang theo chút run rẩy kích động, từng chữ một nói:
- Mặc kệ nhiều gian khó thế nào đi chăng nữa, ta cũng phải ở đây.
- Tại sao?
Trần Khác không thể nào hiểu được hỏi.
- Ngươi không phải xuất thân hèn mọn, không biết đời người không có hy vọng là làm người ta tuyệt vọng cỡ nào. Thiên hạ này đối với các quân lính là không công bằng cỡ nào!
Địch Thanh đè nén phẫn nộ nói:
- Chỉ cần làm lính, thì phải bị xăm giống như súc vật, từ đó về sau bị người ta khinh miệt, bị người ta làm nhục, tiền đồ càng là một mảng tâm tối.
Hai mắt ông phóng ra ánh sáng kiên định nhất, nói ra uẩn khúc chôn dấu sâu kín nhất của mình với Trần Khác:
- Đúng, ta quả thật là một người lính độc nhất được lọt vào, chỗ tới đều là kẻ địch, mỗi ngày đều sống ở trong dày vò. Nhưng chỉ cần ta ở đây, hèn mọn trong thiên hạ càng biết, triều đình có đối đãi danh vị ngang nhau như vậy.
Tiếng nói Địch Thanh rất nhẹ, lại từng chữ từng chữ khắc vào trong lòng Trần Khác:
- Người có hy vọng mới có thể phấn đấu, mới có thể đánh nát bất công. Vì thế bất luận khó thế nào ta cũng phải tiếp tục kiên trì!
- ……
Con mắt của Trần Khác đã ươn ướt, hắn bất kể thế nào cũng không ngờ Địch Thanh lại ‘ngựa nhớ chuồng không đi’, nguyên nhân thì ra là như vậy. Trên đời này động lòng người nhất không phải hào ngôn trong miệng các chính khách, không phải nước mắt trong mắt nữ nhân, mà là phương thức cao quý, không thuận theo bất công...
Hắn hít một hơi thật sâu:
- Nguyên soái, Trần Khác bằng lòng trợ giúp ngài một tay!
Trải qua một phen lập kế, Trần Khác tìm tới Âu Dương Tu, đề xuất câu hỏi hắn đã âm mưu đã lâu:
- Sử gia sẽ đánh giá thế nào?
- Quan sử tất nhiên cầm bút ghi chép đúng sự thật. Nhiệm vụ chủ yếu lúc này của Hàn Lâm Học Sĩ Âu Dương Tu, đó là cùng với Tống Kỳ trùng tu “Đường Thư”. Cho dù là bây giờ nhiệm vụ trị thủy bận rộn thế nào, lão cũng sẽ luôn viết lách không nghỉ. Mỗi ngày định luận những nhân vật lịch sử đó, tự nhiên đối với vấn đề này cực kỳ mẫn cảm.
- Vậy sư phụ sợ khó thoát thiên cổ bêu danh rồi.
Trần Khác thản nhiên nói.
- Hả?
Âu Dương Tu cũng không để ý, ông cực kỳ yêu thích đứa học sinh này, tất nhiên sẽ nghe lời nói sau của hắn.
- Dám hỏi sư phụ, lúc nào có thể sửa “Tống sử”?
Trần Khác hỏi.
- Tất nhiên là...
Âu Dương Tu sắc mặt hơi thay đổi, thấp giọng nói:
- Sao lại nói điềm xấu như vậy?
Tất nhiên là khi triều Tống diệt vong, triều đại mới thiết lập mới có thể sửa “Tống sử”.
- Sư phụ là bậc thầy sử học, bản thân đang viết “Tân Ngũ Đại sử” lại phụng thánh chỉ viết “Đường sử”.
Trần Khác nói:
- Chẳng lẽ có thể cho rằng, trên đời này thật sự có vương triều không diệt?
- Làm gì có vương triều ngàn năm...
Ân Dương Tu lắc đầu than thở, nhìn mặt nước mênh mông, thấy mấy con thủy điểu vụt qua nói:
- Từ sau khi bắt đầu độc chiếm thiên hạ, có khái niệm “quốc”, đã trải qua bao nhiêu triều? Quân vương nào không muốn thiên thu muôn đời? Nhưng quốc gia là có vận số, đúng thời mà sinh, khí tận mà diệt, chưa từng tránh khỏi, Triệu Tống ta sao có thể ngoại lệ?
- Vậy sư phụ xem xem, nếu Đại Tống mất nước, khả năng nguyên nhân bắt đầu từ đâu?
Trần Khác truy hỏi.
Cái này cũng chính là tự do ngôn luận của Đại Tống, nếu là triều đại khác, Âu Dương đã sớm bịt tai, làm sao có thể lãng phí nhiều nước bọt như vậy với hắn:
- Qua các triều đại diệt vong có hai loại nguyên nhân: một là nông dân tạo phản, một là quyền thần soán vị.
Đột nhiên dừng lại nói:
- Nhưng Đại Tống ta tình hình có chút đặc biệt...
- Đặc biệt thế nào?
- Uy hiếp lớn nhất đối với triều Tống ta là dị tộc xâm lấn.
Âu Dương Tu sắc mặt u sầu nói:
- Triều Liêu thật sự quá hùng mạnh, bây giờ lại thêm Tây Hạ, một khi hai nước liên thủ, đủ làm người Hán ta mất nước.
Bất luận Âu Dương Tu là nhà Đại sử học cũng không thể nào đoán được kẻ địch chí mạng chân chính không phải Liêu, không phải Hạ, mà là một bộ lạc nhỏ trước mắt còn chưa được triều Tống biết tới.
Nhưng Triều Tống từ Thái Tông tới nay, ghi chép ngoại chiến nhiều lần chiến nhiều lần bại, minh ước Thiền Uyên dưới thành Binh Lâm, còn có Lý Nguyên Hạo mang đến đau đớn điếng người... giống như sỉ nhục cho dù người Tống lạc quan nhất cũng biết rõ quốc gia mình đang yếu thế trên quân sự, huống hồ là cáo quan Bộ đường như Âu Dương Tu.
- Có một ngày Đại Tống ta mất nước, sử gia của triều mới sẽ giống như sư phụ xem nguyên nhân triều trước mất nước?
Trần Khác bình tình nhìn lão Âu Dương nói:
- Bọn họ nhất định có thể phát hiện quân đội của Đại Tống chúng ta từ lúc khai quốc thiện chiến như vậy, diệt vô số nước, tại sao ngắn ngủi mấy mươi năm thì sa đọa tới mức ai cũng không đánh nổi. Sư phụ cảm thấy bọn họ sẽ nhìn vấn đề này thế nào?
Hậu nhân nhìn nhận, vấn đề của Trần Khác ngoại trừ lớn gan ra không có ý gì mới mẻ. Nhưng người triều Tống lại không có thử qua lối suy nghĩ nghịch phản này. Cái này chính là gọi là từ một góc độ khác nhìn vấn đề, rất nhiều đạo lý trước đây chưa từng nghĩ qua, liền đi vào trong lòng Âu Dương Tu.
Âu Dương Tu chấn động mạnh, im lặng rất lâu, mới cực kỳ thong thả nói:
- Quốc... sách... sử... nhiên...
Âu Dương Tu bình sinh không nói dối, lại là bậc thầy sử học, tự nhiên rất rõ sự sa đọa của võ lực Đại Tống, chính là bắt đầu từ Thái Tông hoàng đế định ra quốc sách trọng văn ép võ.
- Sư phụ minh kiến.
Trần Khác thật tâm thật ý khen tặng một câu, nói ra lời nói tận đáy lòng:
- Nhưng con cho rằng, là bắt đầu từ quyền lực của các quan văn. Bọn họ rất muốn khống chế tất cả, rất muốn biến thế giới này giống như mình muốn.
Ngừng lại một chút, hắn đầy là trào phúng nói:
- Đúng vậy, bọn họ thành công rồi, thành công biến Đại Tống thành cõi yên vui của bọn họ. Nhưng thiên hạ này không riêng một triều Tống, còn có Liêu quốc, Tây Hạ, Thổ Phiên, cùng với rất nhiều uy hiếp đang rình rập.
- Hoàn cảnh giữ nước tồi tệ giống như Đại Tống ta, nhìn chung là trong lịch sử có một không hai. Nhưng lớp lớp võ tướng Đại Tống ta là không có địa vị nhất trong các triều đại đã qua. Cho dù là thu nhập bảy phần của Đại Tống, cũng đóng phí quân, tự trang bị toàn bộ võ trang. Các quan văn chẳng lẽ không biết? Một đầu cừu dẫn dắt sư tử, sư tử cũng trở thành cừu sao?
Trần Khác cười lạnh liên tục nói:
- Con thật không biết, quan văn Đại Tống chúng ta có thù gì với quốc gia. Trong hoàn cảnh hổ sói hoành hành này, còn muốn nhổ sạch răng và móng vuốt của mình, cái này không phải tìm đường chết là cái gì?
Âu Dương Tu trầm mặc, sắc mặt ông ảm đạm mờ mịt, rõ ràng trong lòng cực kỳ không bình tĩnh, sau một lúc lâu mới có chút buồn bực nói:
- Chẳng lẽ ta không phải xuất phát từ mục đích bảo vệ Địch Hán Thần sao?
- Hì, đời này của sư phụ, chuyện bị người ta hiểu lầm còn ít sao?
Trần Khác mỉm cười nói:
- Người hiểu thầy, tự nhiên tin thầy là tốt cho họ. Nhưng còn có rất nhiều người sẽ cho rằng, cái này chỉ là thầy dùng hoa ngôn xảo ngữ, đuổi Địch Thanh đi mà thôi.
Nói rồi sắc mặt hắn trịnh trọng nói:
- Địch nguyên soái, danh tướng tài đức vẹn toàn như vậy, nhất định phải danh lưu thiên cổ, sư phụ phải cẩn trọng.
- Ừ...
Để cho Trần Khác nói một hơi này, Âu Dương Tu phát hiện mình quả thật lỗ mãng rồi. Nếu là lúc này thượng sớ, nhìn lên thì giống như đánh tiên phong cho Văn Ngạn Bác, vậy thật là có miệng cũng nói không rõ.
- Nếu Địch nguyên soái đi như vậy, sẽ có điều không hay xảy ra.
Trần Khác thêm một cây củi cuối cùng nói:
- Cả đời của sư phụ anh minh, sợ là phải hủy hoại chỉ trong chốc lát.
- Tiểu tử thối.
Âu Dương Tu đầu tiên là sắc mặt hơi căng thẳng, chợt cười mắng:
- Dám dọa lão phu.
- Lời con nói, tuyệt không phải là lời nói chơi.
Trần Khác lắc đầu nói:
- Nếu Địch nguyên soái rời khỏi kinh, dữ nhiều lành ít.
- Sao con biết?
Âu Dương Tu nhíu mày nói.
Danh sách chương