Triệu Tông Phác và Triệu Tông Cầu còn ở đó phối hợp gây huyên náo, nhưng chỉ cần không phải là kẻ điếc và thằng ngốc đều có thể nghe ra lời này căn bản không phải là khen ngợi, mà là châm chọc trắng trợn! Triệu Tông Ngạc và Triệu Tông Tích ngồi chung một bàn, sớm đã nghe thấy có gì không đúng, thấy hai người càng nói càng khó nghe, lại thấy thần sắc Hoàng thượng khẽ biến, liền muốn đứng dậy đổi đề tài, tránh gây ra chuyện quá lớn.
Ai ngờ y còn chưa lên tiếng, Triệu Tông Cảnh vẫn đứng sau hai người, tiểu tử này từ nhỏ tập võ dáng người ước chừng cao gấp rưỡi Triệu Tông Phác và Triệu Tông Cầu, lúc này sắc mặt âm trầm, cũng cảm thấy áp bức mười phần.
Thoáng chốc, trong đại điện, một cây kim rơi cũng nghe thấy tiếng, mà ngay cả Triệu Trinh cũng lạnh mắt nhìn ba kẻ dở hơi này xem diễn ra trò hề gì…
Triệu Tông Phác và Triệu Công Cầu cảm thấy có người đứng sau lưng mình, nhìn lại đã suýt nữa giật mình.
- Hai vị huynh đệ uống say rồi.
Một tay Triệu Tông Cảnh khoác lên vai Triệu Tông Phác, một tay khoác lên vai Triệu Tông Cầu, nụ cười ẩn đao.
- Ngươi thấy chúng ta giống như đang say sao?
Triệu Tông Phác nghĩ tiểu tử này cũng không dám lỗ mãng trước mặt mọi người.
- Nếu không say thì tại sao đổi tính nhanh như thế?
Triệu Tông Cảnh cười lạnh nói:
- Không phải muốn quấy loạn đại lễ này, để mọi người được cùng nhau ăn súp trứng sao? - Không ngờ ngươi lại nghe lén…
Triệu Tông Cầu thốt nhiên nổi giận bật thốt lên.
Một đám huynh đệ chỉ hận không thể đập đầu vào bàn, trong lòng tự nhủ thật người đúng như tên, quả nhiên là một quả bóng thịt…
- Còn nói nghe lén, huynh đứng dưới thành khan cổ hô như thế, còn lớn hơn cả giọng ta bây giờ.
Triệu Tông Cảnh lớn tiếng nói:
- Không chỉ ta nghe được, phàm những ai đi qua Vạn Thắng môn, thì mười người đến tám người nghe được.
- Nói hươu nói vượn!
Triệu Tông Phác thầm mắng đệ đệ làm không nên việc, cười lạnh nói:
- Nếu nhiều người nghe được như vậy, ngươi tìm nhân chứng cho ta xem!
- Thôi, hôm nay là ngày đại hỉ, không nói nhiều chuyện lông gà vỏ tỏi này nữa.
Ai ngờ Triệu Tông Cảnh lại “rộng lượng” phất tay nói:
- Thật ra ta có một chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo hai vị huynh đệ.
Triệu Tông Phác vừa nghe đã biết tiểu tử này muốn tìm lỗi, chỉ sợ thiên hạ không loạn, nhất thời đĩnh đạc gật đầu:
- Có gì cứ hỏi đi, ca ca ta sẽ dạy bảo ngươi cẩn thận.
- Sáng nay huynh đệ các người lập hàng rào ở đầu phố không cho dân chúng Biện Kinh tới gần Vạn Thắng môn.
Triệu Tông Cảnh lạnh lùng nói:
- Rốt cuộc là có ý đồ gì?
Triệu Tông Cảnh vừa dứt lời, cả đại điện xôn xao. Lúc này mâu thuẫn giữa Triệu Tông Thực và Triệu Tông Tích gần như mắt thường cũng có thể thấy, đương nhiên mọi người có thể nhìn ra được dụng ý của Triệu Tông Thực.
- Chúng ta cũng không có cách nào.
Triệu Tông Phác hoàn toàn thất vọng:
- Ai bảo Văn tướng công giao nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn đại lễ cho Tông Thực? Tông Thực còn chưa ngồi nóng mông ở phủ Khai Phong, đã được ủy thác trọng trách như thế, có thể làm không cẩn thận? Chặn bọn đạo chích lại, chỉ cho phép lương dân xem lễ có gì sai?
Nói xong hừ lạnh một tiếng nói:
- Chuyện này ngươi không đề cập đến ta cũng muốn hỏi ngươi, lúc nãy ngươi và Trần Trọng Phương mặc kệ sự ngăn cản của thập lục đệ ta, cưỡng ép hủy bỏ trạm kiểm soát, còn đả thương nó.Cho dù phụ thân ngươi là Tri Tông Chính Tự cũng không thiên vị được!
Triệu Tông Phác nói xong dương dương đắc ý. Đây là lý do thoái thác mà huynh đệ họ trước khi động thủ đã bàn bạc cẩn thận, Triệu Tông Cảnh đả thương Triệu Tông Hán, lại càng cho bọn họ cái cớ để phát tác.
Ai ngờ Triệu Tông Cảnh lại có vẻ bất ngờ nói:
- Thảo nào Nhị ca giống như ăn phải thuốc nổ vậy, hóa ra trong lòng đang phát
- Ta đang phát hỏa thì sao?
Triệu Tông Phác tuy tuổi đã lớn, nhưng cơ bản sông rất vô ích. Bình sinh y chẳng có gì để theo đuổi, chỉ là tham tiền háo sắc mà thôi. Nghĩ đến vì nghiệp lớn của thập tam mà mấy năm nay vẫn cố gắng nhẫn nại, ngay cả thanh lâu cũng không dám dạo vào. Vốn đang trông cậy vào đệ đệ thượng vị rồi phong cho mình làm thân vương để bồi thường. Ai ngờ đảo mắt đã trở thành hoa trong gương, trăng trong nước, trong lòng đã sớm ủ một đống lửa, lúc này mới đến mượn cớ gây chuyện, tặng cho Triệu Tông Tích chút ấm ức, cũng là vì muốn phát tiết.
Lúc này nói đã nói rồi, rượu cũng đã uống rồi, Triệu Tông Phác nói chuyện cũng không kiêng kị nhiều nữa, nức nở nói:
- Như thế nào mà cùng là con cháu của Hoàng thượng? Đệ đệ của một người có thể đánh đệ đệ của người kia, người kia kia ngay cả đệ đệ của mình cũng không tự bảo vệ được….
Nói xong quay sang phía Triệu Trinh khóc lớn:
- Xin Hoàng thượng chủ trì công đạo!
- Xin Hoàng thượng chủ trì công đạo!
Triệu Tông Cầu cũng khóc lớn theo.
Một buổi yến hội vui vẻ trở thành một màn khóc tang, sắc mặt Triệu Trinh cũng trở nên tức giận, nhìn Văn Ngạn Bác hỏi:
- Văn tướng công, là chuyện gì xảy ra?
- Hồi bẩm Bệ hạ, lời của hai vị điện hạ nói thật sự là có.
Văn Ngạn Bác thản nhiên nói:
- Tuy lúc ấy tình hình không rõ, nhưng vì thời gian cấp bách, lão thần sợ ảnh hưởng đến nghi thức mới không thể không để cho Trần Học sĩ và Triệu phòng ngự nhanh chóng thông đường, cũng chấp nhận cho bọn họ tùy cơ ứng biến, ai ngờ lại xảy ra chuyện nước lớn trôi miếu Long Vương, thực ra là lỗi của vi thần.
Văn Ngạn Bác nói dăm ba cậu đã nhấc Triệu Tông Cảnh ra, còn âm thầm tố cáo Triệu Tông Thực.
- Triệu Tông Phác, Triệu Tông Cầu.
Triệu Trinh đen mặt lạnh lùng quát:
- Trước hết Quả nhân không quản các ngươi chắn đường là có mục đích gì, chỉ hỏi hai người các ngươi ở đây gào thét khóc than cái gì? Ý muốn quấy nhiễu tiệc khải hoàn của Tề Vương sao?
- Không dám…
Triệu Tông Phác và Triệu Tông Cầu nhất thời hoảng sợ, kỳ thật hai người bọn họ dám làm náo giữa kim điện, cũng là do biết thấu tính tình của Triệu Trinh, là một lão thái thái ôn nhu. Mạo phạm ông căn bản sẽ không sao! Một khi đã vậy, thì quấy yến hội thành một nồi bột nhão, quét sạch thể diện của Triệu Tông Tích!
Cho nên Triệu Tông Cảnh đứng ra cũng không ngoài ý bọn họ. Văn Ngạn Bác khen chê chưa nói bọn họ cũng không kinh sợ. Nhưng Triệu Trinh lại không phải ba phải, dứt khoát cho bọn họ hai gậy lớn, đánh cho cả hai trở nên hồ đồ!
- Nhìn người ta nở mày nở mặt liền đỏ mắt nói bậy, tính là anh hùng hảo hán gì?!
Triệu Trinh lạnh lùng nói:
- Đường ái khanh, thất lễ trước quân vương phải xử lý thế nào?
- Có thần.
Đường Giới vội đứng dậy trầm giọng nói:
- Giao cho Tông Chính Tự, đánh mười trượng, nhốt ba ngày!
- Nếu đã vậy….
Triệu Trinh nói.
- Phụ hoàng, xin nghe nhi thần nói một lời.
Triệu Trinh còn chưa dứt lời, Triệu Tông Tích cuối cùng cũng mở miệng, y mỉm cười nói:
- Phụ hoàng đã nói trước, mời rượu uống rượu nếu có chút phóng đãng Ngự Sử sẽ không truy xét. Hơn nữa, hai vị huynh đệ cũng vẫn nói đùa với nhi thần, Tông Cảnh ương bướng chỉ biết mỗi ăn, cũng chỉ có nó mới nói vậy….
- Tề Vương nói rất đúng.
Triệu Tông Phác và triệu Tông Cầu chưa từng nhìn thấy Triệu Trinh nghiêm khắc như thế. Nghe nói bị đưa đến Tông Chính Tự, nơi đó là địa bàn của Triệu Doãn Bật, sẽ bị xử thành cái thứ quỷ gì chứ? Nhất thời hoảng sợ, thấy Triệu Tông Tích biện hộ cho vội vàng ngảng đầu lên nói:
- Chúng con vẫn hay nói đùa với Tề Vương…
- Thế này còn được coi là bộ dạng huynh đệ.
Triệu Trinh gật đầu khen ngợi Triệu Tông Tích, lúc này mới nói với Triệu Tông Phác và Triệu Tông Cầu, hừ lạnh một tiếng nói:
- May cho hai người các ngươi rồi. Còn chưa mau về chỗ ngồi xuống đi!
Hai người nghe vậy như được đại xá, vội vàng xám xịt quay về chỗ…
Sau khi kết thúc yến hội Hoàng cung, một đám huynh đệ Triệu Tông Thực theo lời mời của Triệu Tòng Cổ tới quý phủ của y uống tiếp.
Sáng sớm Triệu Tòng Cổ đã được phân phó quay lại, sau khi ngồi ổn định trong phủ Nam Khang Quận Vương, rượu và thức ăn liền được đưa lên như nước chảy, chỉ chốc lát sau đã tràn đầy một bàn. Nhưng các vị quý tộc hậu duệ Thiên hoàng đang ở đó lại trùng trùng tâm sự; không nói nhiều, cũng không uống nhiều, thậm chí ngay cả sức mạnh khi sáng sớm ở Vạn Thắng môn cũng không thấy nữa.
Cái này cũng khó trách, xem kịch sống từ sáng sớm tới tận trưa, ai mà không tràn đầy lo sợ chứ?
Mới mấy ngày trước bọn họ còn mở tiệc mừng Triệu Tông Thực lên làm Phủ doãn Khai Phong. Khi đó, nhìn khắp triều đình, bách quan đều nắm chắc trong tay, triển vọng tương lai như sắp thấy một mảnh huy hoàng! Khi đó, đắc chí vừa lòng biết bao!
Ai biết, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, tình thế đã chuyển tiếp đột ngột. Triệu Tông Tích xưa nay vẫn thất bại lại cướp tất cả phong quang! Càng khiến cho bọn họ sợ hơn là, Triệu Trinh lại ngầm đồng ý với lão già Ám sứ Văn Ngạn Bác kia, không có chút tiết tháo nào mà cất nhắc Triệu Tông Tích!
Nếu nói trước kia bách quan vẫn chỉ là phỏng đoán ý đồ của Hoàng thượng, hiện tại phỏng chừng đã đều biết rõ trong lòng rồi!
Bọn họ thật không rõ tại sao lại thay đổi nhanh như vậy? Tại sao Triệu Trinh lại thay đổi thái độ khác như vậy?
Thực ra bọn họ vẫn nhẫn nhịn trong bụng, nhưng quan hệ với Triệu Tòng Cổ còn chưa tới mức đó, cũng chỉ có thể cứng rắn mà nhịn xuống.
Triệu Tòng Cổ nhìn bộ dạng sợ sệt của đám người Triệu Tông Thực, rất giống một đám gà trống chọi thua, trong lòng cười lạnh “Không ngờ các ngươi cũng có ngày hôm nay”, nhưng y càng hận không thể ăn tươi nuốt sống Triệu Tông Tích hơn. Tuy vậy dựa vào một mình mình thì tuyệt đối không làm được, chỉ có thể trông cậy vào đám người Triệu Tông Thực
Ai ngờ y còn chưa lên tiếng, Triệu Tông Cảnh vẫn đứng sau hai người, tiểu tử này từ nhỏ tập võ dáng người ước chừng cao gấp rưỡi Triệu Tông Phác và Triệu Tông Cầu, lúc này sắc mặt âm trầm, cũng cảm thấy áp bức mười phần.
Thoáng chốc, trong đại điện, một cây kim rơi cũng nghe thấy tiếng, mà ngay cả Triệu Trinh cũng lạnh mắt nhìn ba kẻ dở hơi này xem diễn ra trò hề gì…
Triệu Tông Phác và Triệu Công Cầu cảm thấy có người đứng sau lưng mình, nhìn lại đã suýt nữa giật mình.
- Hai vị huynh đệ uống say rồi.
Một tay Triệu Tông Cảnh khoác lên vai Triệu Tông Phác, một tay khoác lên vai Triệu Tông Cầu, nụ cười ẩn đao.
- Ngươi thấy chúng ta giống như đang say sao?
Triệu Tông Phác nghĩ tiểu tử này cũng không dám lỗ mãng trước mặt mọi người.
- Nếu không say thì tại sao đổi tính nhanh như thế?
Triệu Tông Cảnh cười lạnh nói:
- Không phải muốn quấy loạn đại lễ này, để mọi người được cùng nhau ăn súp trứng sao? - Không ngờ ngươi lại nghe lén…
Triệu Tông Cầu thốt nhiên nổi giận bật thốt lên.
Một đám huynh đệ chỉ hận không thể đập đầu vào bàn, trong lòng tự nhủ thật người đúng như tên, quả nhiên là một quả bóng thịt…
- Còn nói nghe lén, huynh đứng dưới thành khan cổ hô như thế, còn lớn hơn cả giọng ta bây giờ.
Triệu Tông Cảnh lớn tiếng nói:
- Không chỉ ta nghe được, phàm những ai đi qua Vạn Thắng môn, thì mười người đến tám người nghe được.
- Nói hươu nói vượn!
Triệu Tông Phác thầm mắng đệ đệ làm không nên việc, cười lạnh nói:
- Nếu nhiều người nghe được như vậy, ngươi tìm nhân chứng cho ta xem!
- Thôi, hôm nay là ngày đại hỉ, không nói nhiều chuyện lông gà vỏ tỏi này nữa.
Ai ngờ Triệu Tông Cảnh lại “rộng lượng” phất tay nói:
- Thật ra ta có một chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo hai vị huynh đệ.
Triệu Tông Phác vừa nghe đã biết tiểu tử này muốn tìm lỗi, chỉ sợ thiên hạ không loạn, nhất thời đĩnh đạc gật đầu:
- Có gì cứ hỏi đi, ca ca ta sẽ dạy bảo ngươi cẩn thận.
- Sáng nay huynh đệ các người lập hàng rào ở đầu phố không cho dân chúng Biện Kinh tới gần Vạn Thắng môn.
Triệu Tông Cảnh lạnh lùng nói:
- Rốt cuộc là có ý đồ gì?
Triệu Tông Cảnh vừa dứt lời, cả đại điện xôn xao. Lúc này mâu thuẫn giữa Triệu Tông Thực và Triệu Tông Tích gần như mắt thường cũng có thể thấy, đương nhiên mọi người có thể nhìn ra được dụng ý của Triệu Tông Thực.
- Chúng ta cũng không có cách nào.
Triệu Tông Phác hoàn toàn thất vọng:
- Ai bảo Văn tướng công giao nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn đại lễ cho Tông Thực? Tông Thực còn chưa ngồi nóng mông ở phủ Khai Phong, đã được ủy thác trọng trách như thế, có thể làm không cẩn thận? Chặn bọn đạo chích lại, chỉ cho phép lương dân xem lễ có gì sai?
Nói xong hừ lạnh một tiếng nói:
- Chuyện này ngươi không đề cập đến ta cũng muốn hỏi ngươi, lúc nãy ngươi và Trần Trọng Phương mặc kệ sự ngăn cản của thập lục đệ ta, cưỡng ép hủy bỏ trạm kiểm soát, còn đả thương nó.Cho dù phụ thân ngươi là Tri Tông Chính Tự cũng không thiên vị được!
Triệu Tông Phác nói xong dương dương đắc ý. Đây là lý do thoái thác mà huynh đệ họ trước khi động thủ đã bàn bạc cẩn thận, Triệu Tông Cảnh đả thương Triệu Tông Hán, lại càng cho bọn họ cái cớ để phát tác.
Ai ngờ Triệu Tông Cảnh lại có vẻ bất ngờ nói:
- Thảo nào Nhị ca giống như ăn phải thuốc nổ vậy, hóa ra trong lòng đang phát
- Ta đang phát hỏa thì sao?
Triệu Tông Phác tuy tuổi đã lớn, nhưng cơ bản sông rất vô ích. Bình sinh y chẳng có gì để theo đuổi, chỉ là tham tiền háo sắc mà thôi. Nghĩ đến vì nghiệp lớn của thập tam mà mấy năm nay vẫn cố gắng nhẫn nại, ngay cả thanh lâu cũng không dám dạo vào. Vốn đang trông cậy vào đệ đệ thượng vị rồi phong cho mình làm thân vương để bồi thường. Ai ngờ đảo mắt đã trở thành hoa trong gương, trăng trong nước, trong lòng đã sớm ủ một đống lửa, lúc này mới đến mượn cớ gây chuyện, tặng cho Triệu Tông Tích chút ấm ức, cũng là vì muốn phát tiết.
Lúc này nói đã nói rồi, rượu cũng đã uống rồi, Triệu Tông Phác nói chuyện cũng không kiêng kị nhiều nữa, nức nở nói:
- Như thế nào mà cùng là con cháu của Hoàng thượng? Đệ đệ của một người có thể đánh đệ đệ của người kia, người kia kia ngay cả đệ đệ của mình cũng không tự bảo vệ được….
Nói xong quay sang phía Triệu Trinh khóc lớn:
- Xin Hoàng thượng chủ trì công đạo!
- Xin Hoàng thượng chủ trì công đạo!
Triệu Tông Cầu cũng khóc lớn theo.
Một buổi yến hội vui vẻ trở thành một màn khóc tang, sắc mặt Triệu Trinh cũng trở nên tức giận, nhìn Văn Ngạn Bác hỏi:
- Văn tướng công, là chuyện gì xảy ra?
- Hồi bẩm Bệ hạ, lời của hai vị điện hạ nói thật sự là có.
Văn Ngạn Bác thản nhiên nói:
- Tuy lúc ấy tình hình không rõ, nhưng vì thời gian cấp bách, lão thần sợ ảnh hưởng đến nghi thức mới không thể không để cho Trần Học sĩ và Triệu phòng ngự nhanh chóng thông đường, cũng chấp nhận cho bọn họ tùy cơ ứng biến, ai ngờ lại xảy ra chuyện nước lớn trôi miếu Long Vương, thực ra là lỗi của vi thần.
Văn Ngạn Bác nói dăm ba cậu đã nhấc Triệu Tông Cảnh ra, còn âm thầm tố cáo Triệu Tông Thực.
- Triệu Tông Phác, Triệu Tông Cầu.
Triệu Trinh đen mặt lạnh lùng quát:
- Trước hết Quả nhân không quản các ngươi chắn đường là có mục đích gì, chỉ hỏi hai người các ngươi ở đây gào thét khóc than cái gì? Ý muốn quấy nhiễu tiệc khải hoàn của Tề Vương sao?
- Không dám…
Triệu Tông Phác và Triệu Tông Cầu nhất thời hoảng sợ, kỳ thật hai người bọn họ dám làm náo giữa kim điện, cũng là do biết thấu tính tình của Triệu Trinh, là một lão thái thái ôn nhu. Mạo phạm ông căn bản sẽ không sao! Một khi đã vậy, thì quấy yến hội thành một nồi bột nhão, quét sạch thể diện của Triệu Tông Tích!
Cho nên Triệu Tông Cảnh đứng ra cũng không ngoài ý bọn họ. Văn Ngạn Bác khen chê chưa nói bọn họ cũng không kinh sợ. Nhưng Triệu Trinh lại không phải ba phải, dứt khoát cho bọn họ hai gậy lớn, đánh cho cả hai trở nên hồ đồ!
- Nhìn người ta nở mày nở mặt liền đỏ mắt nói bậy, tính là anh hùng hảo hán gì?!
Triệu Trinh lạnh lùng nói:
- Đường ái khanh, thất lễ trước quân vương phải xử lý thế nào?
- Có thần.
Đường Giới vội đứng dậy trầm giọng nói:
- Giao cho Tông Chính Tự, đánh mười trượng, nhốt ba ngày!
- Nếu đã vậy….
Triệu Trinh nói.
- Phụ hoàng, xin nghe nhi thần nói một lời.
Triệu Trinh còn chưa dứt lời, Triệu Tông Tích cuối cùng cũng mở miệng, y mỉm cười nói:
- Phụ hoàng đã nói trước, mời rượu uống rượu nếu có chút phóng đãng Ngự Sử sẽ không truy xét. Hơn nữa, hai vị huynh đệ cũng vẫn nói đùa với nhi thần, Tông Cảnh ương bướng chỉ biết mỗi ăn, cũng chỉ có nó mới nói vậy….
- Tề Vương nói rất đúng.
Triệu Tông Phác và triệu Tông Cầu chưa từng nhìn thấy Triệu Trinh nghiêm khắc như thế. Nghe nói bị đưa đến Tông Chính Tự, nơi đó là địa bàn của Triệu Doãn Bật, sẽ bị xử thành cái thứ quỷ gì chứ? Nhất thời hoảng sợ, thấy Triệu Tông Tích biện hộ cho vội vàng ngảng đầu lên nói:
- Chúng con vẫn hay nói đùa với Tề Vương…
- Thế này còn được coi là bộ dạng huynh đệ.
Triệu Trinh gật đầu khen ngợi Triệu Tông Tích, lúc này mới nói với Triệu Tông Phác và Triệu Tông Cầu, hừ lạnh một tiếng nói:
- May cho hai người các ngươi rồi. Còn chưa mau về chỗ ngồi xuống đi!
Hai người nghe vậy như được đại xá, vội vàng xám xịt quay về chỗ…
Sau khi kết thúc yến hội Hoàng cung, một đám huynh đệ Triệu Tông Thực theo lời mời của Triệu Tòng Cổ tới quý phủ của y uống tiếp.
Sáng sớm Triệu Tòng Cổ đã được phân phó quay lại, sau khi ngồi ổn định trong phủ Nam Khang Quận Vương, rượu và thức ăn liền được đưa lên như nước chảy, chỉ chốc lát sau đã tràn đầy một bàn. Nhưng các vị quý tộc hậu duệ Thiên hoàng đang ở đó lại trùng trùng tâm sự; không nói nhiều, cũng không uống nhiều, thậm chí ngay cả sức mạnh khi sáng sớm ở Vạn Thắng môn cũng không thấy nữa.
Cái này cũng khó trách, xem kịch sống từ sáng sớm tới tận trưa, ai mà không tràn đầy lo sợ chứ?
Mới mấy ngày trước bọn họ còn mở tiệc mừng Triệu Tông Thực lên làm Phủ doãn Khai Phong. Khi đó, nhìn khắp triều đình, bách quan đều nắm chắc trong tay, triển vọng tương lai như sắp thấy một mảnh huy hoàng! Khi đó, đắc chí vừa lòng biết bao!
Ai biết, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, tình thế đã chuyển tiếp đột ngột. Triệu Tông Tích xưa nay vẫn thất bại lại cướp tất cả phong quang! Càng khiến cho bọn họ sợ hơn là, Triệu Trinh lại ngầm đồng ý với lão già Ám sứ Văn Ngạn Bác kia, không có chút tiết tháo nào mà cất nhắc Triệu Tông Tích!
Nếu nói trước kia bách quan vẫn chỉ là phỏng đoán ý đồ của Hoàng thượng, hiện tại phỏng chừng đã đều biết rõ trong lòng rồi!
Bọn họ thật không rõ tại sao lại thay đổi nhanh như vậy? Tại sao Triệu Trinh lại thay đổi thái độ khác như vậy?
Thực ra bọn họ vẫn nhẫn nhịn trong bụng, nhưng quan hệ với Triệu Tòng Cổ còn chưa tới mức đó, cũng chỉ có thể cứng rắn mà nhịn xuống.
Triệu Tòng Cổ nhìn bộ dạng sợ sệt của đám người Triệu Tông Thực, rất giống một đám gà trống chọi thua, trong lòng cười lạnh “Không ngờ các ngươi cũng có ngày hôm nay”, nhưng y càng hận không thể ăn tươi nuốt sống Triệu Tông Tích hơn. Tuy vậy dựa vào một mình mình thì tuyệt đối không làm được, chỉ có thể trông cậy vào đám người Triệu Tông Thực
Danh sách chương