Triệu Tông Hữu trong lòng cũng hận, nước mắt giàn giụa hét lên:
- Phụ hoàng quá lời rồi, đáng thương Tông Thực xưa nay được mọi người kỳ vọng, giờ ngược lại bị liên lụy. Sao lại thế được, chẳng lẽ nhân duyên tốt lại là sai lầm? - Phụ hoàng bớt giận.
Triệu Tòng Cổ cũng khổ sở khuyên nhủ:
- Không nên bởi vì nguyên nhân bên ngoài mà cha con hiểu lầm.
Thấy bọn họ khóc rung trời, đập đầu đập đất, Triệu Trinh đầu váng mắt hoa, thở dài một tiếng nói:
- Các con lui ra đi, để quả nhân nói chuyện với nó một mình.
- Dạ…
Đợi bốn người lui xuống, Triệu Trinh liếc nhìn Triệu Tông Thực hai mắt sưng đỏ, đẩy cái ghế con lại:
- Ngồi đi.
Triệu Tông Thực đặt mông lên ghế, vẻ mặt ảm đạm.
Triệu Trinh thấy gã như vậy, nghĩ lại vào vị trí của gã cũng sẽ thấy nản lòng. Vì vậy sự chán ghét trong lòng giảm bớt, thở dài:
- Con không cần như vậy, quả nhân cũng không phải quá khắc nghiệt. Quân tử thản nhiên, tiểu nhân lo nhiều. Nếu con không phải làm quá giới hạn, ta sao có thể nói như vậy?
Triệu Tông Thực giờ phút này đã tỉnh táo, gã biết hôm nay Triệu Trinh nhằm vào chính mình, nhưng vẫn không rõ ý đồ thật của đối phương, thấp giọng nức nở:
- Nhi thần không biết sao lại khiến phụ hoàng chán ghét mà nảy lòng nghi ngờ nhi thần!
- Đúng là quả nhân đa nghi quá nặng ư?
Triệu Trinh thản nhiên nói:
- Nghe nói Triệu Tông Hán rời kinh thành mấy ngày rồi?
- Dạ.
Triệu Tông Thực run rẩy, gã dĩ nhiên biết ám sát thất bại, toàn quân bị diệt, tung tích Thập Lục đệ không rõ, nhưng không ngờ Triệu Trinh cũng biết. Không khỏi thầm hận, nhất định là thằng Triệu Thự mách.
- Nó đi đâu?
Triệu Trinh lại hỏi.
- Nhi thần không biết.
Triệu Tông Thực lắc đầu đờ đẫn nói:
- Đệ ấy như du hồn vậy, chắc ở trong kinh buồn phát sợ nên muốn đi ra ngoài giải sầu. Còn về phần đi đâu thì con cũng không rõ.
Nói xong dò xét:
- Liệu có phải nó đã gây ra họa gì ở đâu rồi không?
- Không.
Triệu Trinh lắc đầu:
- Rồng giả làm cá có ngày gặp Dự Thả. Nếu con có biện pháp bảo nó khẩn trương về đi.
Triệu Tông Thực nghe ra lời này có ẩn ý khác! Cái gọi là rồng giả làm cá chính là chuyện Ngũ Tử Tư năm đó khuyên Ngô Vương không nên cải trang vi hành. Ý nói trước đây có con rồng trắng chơi chán ở Thiên Trì nên vụng trộm hạ phàm xuống nhân gian, hóa thành cá bơi lội ở Trường Giang và Hoàng Hà, bị một ngư dân tên Dự Thả bắn trúng con mắt.
Rồng trắng về trời tức giận tố cáo Thiên đế, khẩn cầu Thiên đế trừng phạt kẻ đánh cá đã làm thương tổn nó. Thiên đế nghe xong hỏi: “Ngươi là rồng trắng trên trời, sao lại ở trong hồ để người ta bắn trúng?”. Rồng trắng đáp: “Tôi không dùng thân rồng mà hóa thành cá.” “Dự Thả hắn là người đánh cá, mỗi ngày ở chỗ ấy bắt cá. Ngươi biến thành cá hắn không biết, lấy tên bắn ngươi là chuyện đương nhiên. Không thể trừng phạt vô lý như vậy.” “Chẳng lẽ tôi chịu một mũi tên như vậy mà cứ cho qua à?” “Ngươi về sau hãy cẩn thân hơn đi!”
Quan gia dùng điển tích này có ý là nếu đệ đệ của ngươi làm thích khách, bị người ta giết thì phải chịu, chắc chắn triều đình sẽ không tra hỏi!
Triệu Tông Thực còn chưa thấm, Triệu Trinh lại hỏi:
- Đây là hai rương Tề Châu đưa tới, biết bên trong là cái gì không?
Triệu Tông Thực càng thêm thẫn thờ lắc đầu:
- Bẩm phụ hoàng, con không biết.
- Được rồi, quả nhân nói cho ngươi biết.
Thanh âm Triệu Trinh vẫn bình tĩnh như cũ, nhè nhẹ nói:
- Trong này đựng 3300 phần chứng từ của dân chúng Tề Châu!
Triệu Tông Thực rốt cục hiểu ý của Triệu Trinh, hai tay không tự giác run lên. Khuôn mặt vốn trắng bệch kia bắt đầu lấm tấm mồ hôi, mất hết huyết sắc.
Triệu Trinh chăm chú nhìn gã, gằn từng chữ:
- Quả nhân giờ cần ngươi nói thật. Công trình trị thủy sông Nhị Cổ rốt cục đã chết bao nhiêu người?
Trầm mặc, yết hầu Triệu Tông Thực như bị đá lớn đè, không thể phát ra được lời nào.
- Đây là cơ hội cuối cùng quả nhân cho ngươi.
Triệu Trinh nhìn phía ngoài thâm cung, giọng điệu hờ hững:
- Nếu ngươi không cần, quả nhân đành phải đưa hai rương này giao cho Đại Lý Tự xử lý!
Im lặng thời gian chừng một chén trà, Triệu Tông Thực cuối cùng khàn giọng nói:
- Chuyện đến mức này nhi thần cũng không dám giấu nữa. Quả thật có một số lượng lớn dân phu tử nạn, quan lại giấu diếm không báo…
Nói xong dùng tay áo lau nước mắt:
- Nhi thần nào biết cái gì về thủy lợi? Lúc ấy muốn lấy công nên sốt ruột, đảm nhận nhiều việc, nhưng khi đến Hà Bắc mới biết, hai mắt mình tối đen, người ta nói cái gì nghe cái ấy. Bọn họ nói thi công tháng chạp không có vấn đề, con tin không nghi ngờ. Bọn họ nói chết vài người con cũng không đi thăm dò. Bị bọn họ lừa mãi đến khi trông thấy hai ngàn thi thể mới nhận ra! Nhưng vừa nghĩ tới lúc trước nhi thần nói quá chắc nịch nên không dám thẳng thắn với phụ hoàng, sợ bị ngài coi thường. Nhưng trong lòng thật ra … vẫn hoảng loạn, đây mới là căn bệnh của con!
Từ lúc biết Triệu Tông Hán gặp hạn, gã liền biết sẽ có hôm nay, khẩn trương cầu viện Hàn Kỳ. Hàn Kỳ oán gã không biết xử lý, lại cả gan làm loạn, nhưng hai người đã khó tách rời, đành phải cho gã dùng chiêu – tháo toàn bộ trách nhiệm, nói mình bị bịt mắt chứ không phải không dám nhận… Như vậy vừa không giống giả dối, trách nhiệm cũng không quá lớn, vậy mới có thể toàn thân trở ra.
- Đó là trách nhiệm của đám Hàn Cương ư?
Triệu Trinh không dễ bị lừa gạt như vậy.
- Không, là trách nhiệm của nhi thần. Do nhi thần không học vấn không nghề nghiệp, lòng hư vinh quá mạnh mới khiến sai lầm thêm lớn. Không dám xin phụ hoàng tha thứ, chỉ xin xử phạt nặng để nhi thần có thể an lòng…
Hàn Kỳ truyền cho chiêu thứ hai, đó là tránh nặng tìm nhẹ, đánh vào chỗ yếu! Nói xong Triệu Tông Thực lại dập đầu.
- Ôi…
Gã cuối cùng nói đến đây. Triệu Trinh thở dài một hơi, giọng điệu trầm trọng nói:
- Đứng lên đi, suy nghĩ của ngươi quả nhân đã rõ. Tất cả đơn giản là chỉ nhắm vào vị trí này thôi. Vị trí này có gì hay không chỉ có người ngồi lên mới biết, ai cũng tha thiết ước mơ, ngươi nghĩ vậy không đáng trách.
Dừng một cái, Triệu Trinh gằn từng chữ:
- Nhưng quả nhân hôm nay muốn cho ngươi hiểu, vị trí này tương lai giao cho ai đã được định rồi! Từ nay về sau không cần mộng tưởng nữa!
Triệu Tông Thực như bị sét đánh, hai tay cào lên khe sàn đất máu tươi rướm ra, vậy mà không hề có cảm giác đau.
- Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt. Đưa vị trí thái tử cho người nọ đương nhiên sẽ bồi thường cho các ngươi.
Triệu Trinh than nhẹ, nhu hòa nói:
- Nhưng việc ngươi đã làm lúc trước, quả nhân có thể xóa bỏ. Chỉ cần ngày sau ngươi quang minh chính đại, an phận làm Thái Bình vương gia, quả nhân đương nhiên sẽ không để ngươi chịu thiệt, nhưng sẽ không để ngươi làm loạn.
Dừng một lát, quan gia lại nói:
- Ngươi không cần lo lắng tương lai thế nào. Quả nhân sẽ ban thưởng các ngươi kim bài miễn tử, cũng để nó thề hòa thuận cả đời với cả ngươi, không được làm hại. Tương lai làm quân làm thần, chỉ có như thế cha con huynh đệ mới yên ổn sống với nhau…
Triệu Tông Thực cúi đầu vẫn nghe Triệu Trinh nói. Thật ra trong đầu nghĩ kỹ, cũng đã có chuẩn bị sẵn. Nhưng khi nghe chính thức tuyên bố, cơn đau như khoan tim khắc cốt khiến gã suýt không tỉnh được. Giờ này phục hồi tinh thần, khóc không ra tiếng:
- Nhi thần vốn là một kẻ mọt sách, lại được những người đó phụ giúp, mấy năm nay cử chỉ điên rồ. Hiện giờ phụ hoàng nói khiến nhi thần cảnh tỉnh, rốt cục có thể thoải mái ngủ một giấc yên lành, rốt cục có thể chuyên tâm vào sự học rồi.
Dân gian có câu tục ngữ, gọi là chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài. Triệu Trinh đã không còn mong muốn gì khác, chỉ mong sau khi chết đi có thể để lại chút tiếng tăm. Nho giáo đã dạy tề gia trị quốc, không thể tề gia cũng là kẻ bất tài, từ đó tồn tại ý tưởng có thể che đậy thì tận sức cha đậy, lúc này mới lên men sự biến về sau. Nhưng con người không có mắt nhìn trước sự việc, ai dám vào lúc này nói rằng, quả thực ông đã sai hoàn toàn rồi sao?
- Như thế tốt nhất.
Triệu Trinh mệt mỏi, chậm rãi nhắm mắt lại nói:
- Năm Gia Hựu thứ năm, quả nhân đã ban bố “Gia Hựu sưu phongd khuyết thư lục”, hạ chiếu truy tìm di thư. Hiện giờ đã sưu tầm được từ các nơi toàn là sách quý, đã chất cao như núi, dự định sai người chỉnh sửa biên soạn lại, phổ biến ra khắp thiên hạ, con có đồng ý nhận lấy trọng trách này không?
- Nhi thần cầu mong còn không được.
Triệu Tông Thực mừng rỡ nói:
- Vẫn là phụ hoàng hiểu rõ nhi thần nhất!
- Đi đi, bớt nói những từ ngữ sáo rỗng, phải yêu quý giang sơn của mình. Từ nay về sau cứ yên tâm lo việc học vấn của ngươi đi.
Triệu Trinh khoát tay một cái nói.
- Nhi thần xin cáo lui.
Triệu Tông Thực khom người đi ra khỏi cung.
- Lão Hồ, chuyện này có xem là đã vạch trần rồi không?
Nhìn theo bóng lưng của y, Triệu Trinh buồn bã nói.
- Lão nô ngu dốt.
Hồ Ngôn Đoái cúi đầu nói:
- Không thể nhận xét được.
- Ngươi rất thông minh nhưng lại giả bộ hồ đồ.
Triệu Trinh tự giễu cười nói:
- Thật ra là trong lòng cười nhạo ta quá ngây thơ rồi. Triệu Tông Thực đã đủ lông đủ cánh, nanh vuốt sắc bén, gốc rễ vững chắc, lại được nhiều người ủng hộ, làm sao có thể cam tâm chịu thất bại? Quả nhân muốn nói mấy câu đạo lý lớn, để nó có thể tỉnh ngộ, từ đó chậu vàng rửa tay. Có phải là đã quá mơ tưởng rồi không?
- Nhưng không thể không dạy mà đã trách phạt.
Hồ Ngôn Đoái hạ giọng nói.
- Phụ hoàng quá lời rồi, đáng thương Tông Thực xưa nay được mọi người kỳ vọng, giờ ngược lại bị liên lụy. Sao lại thế được, chẳng lẽ nhân duyên tốt lại là sai lầm? - Phụ hoàng bớt giận.
Triệu Tòng Cổ cũng khổ sở khuyên nhủ:
- Không nên bởi vì nguyên nhân bên ngoài mà cha con hiểu lầm.
Thấy bọn họ khóc rung trời, đập đầu đập đất, Triệu Trinh đầu váng mắt hoa, thở dài một tiếng nói:
- Các con lui ra đi, để quả nhân nói chuyện với nó một mình.
- Dạ…
Đợi bốn người lui xuống, Triệu Trinh liếc nhìn Triệu Tông Thực hai mắt sưng đỏ, đẩy cái ghế con lại:
- Ngồi đi.
Triệu Tông Thực đặt mông lên ghế, vẻ mặt ảm đạm.
Triệu Trinh thấy gã như vậy, nghĩ lại vào vị trí của gã cũng sẽ thấy nản lòng. Vì vậy sự chán ghét trong lòng giảm bớt, thở dài:
- Con không cần như vậy, quả nhân cũng không phải quá khắc nghiệt. Quân tử thản nhiên, tiểu nhân lo nhiều. Nếu con không phải làm quá giới hạn, ta sao có thể nói như vậy?
Triệu Tông Thực giờ phút này đã tỉnh táo, gã biết hôm nay Triệu Trinh nhằm vào chính mình, nhưng vẫn không rõ ý đồ thật của đối phương, thấp giọng nức nở:
- Nhi thần không biết sao lại khiến phụ hoàng chán ghét mà nảy lòng nghi ngờ nhi thần!
- Đúng là quả nhân đa nghi quá nặng ư?
Triệu Trinh thản nhiên nói:
- Nghe nói Triệu Tông Hán rời kinh thành mấy ngày rồi?
- Dạ.
Triệu Tông Thực run rẩy, gã dĩ nhiên biết ám sát thất bại, toàn quân bị diệt, tung tích Thập Lục đệ không rõ, nhưng không ngờ Triệu Trinh cũng biết. Không khỏi thầm hận, nhất định là thằng Triệu Thự mách.
- Nó đi đâu?
Triệu Trinh lại hỏi.
- Nhi thần không biết.
Triệu Tông Thực lắc đầu đờ đẫn nói:
- Đệ ấy như du hồn vậy, chắc ở trong kinh buồn phát sợ nên muốn đi ra ngoài giải sầu. Còn về phần đi đâu thì con cũng không rõ.
Nói xong dò xét:
- Liệu có phải nó đã gây ra họa gì ở đâu rồi không?
- Không.
Triệu Trinh lắc đầu:
- Rồng giả làm cá có ngày gặp Dự Thả. Nếu con có biện pháp bảo nó khẩn trương về đi.
Triệu Tông Thực nghe ra lời này có ẩn ý khác! Cái gọi là rồng giả làm cá chính là chuyện Ngũ Tử Tư năm đó khuyên Ngô Vương không nên cải trang vi hành. Ý nói trước đây có con rồng trắng chơi chán ở Thiên Trì nên vụng trộm hạ phàm xuống nhân gian, hóa thành cá bơi lội ở Trường Giang và Hoàng Hà, bị một ngư dân tên Dự Thả bắn trúng con mắt.
Rồng trắng về trời tức giận tố cáo Thiên đế, khẩn cầu Thiên đế trừng phạt kẻ đánh cá đã làm thương tổn nó. Thiên đế nghe xong hỏi: “Ngươi là rồng trắng trên trời, sao lại ở trong hồ để người ta bắn trúng?”. Rồng trắng đáp: “Tôi không dùng thân rồng mà hóa thành cá.” “Dự Thả hắn là người đánh cá, mỗi ngày ở chỗ ấy bắt cá. Ngươi biến thành cá hắn không biết, lấy tên bắn ngươi là chuyện đương nhiên. Không thể trừng phạt vô lý như vậy.” “Chẳng lẽ tôi chịu một mũi tên như vậy mà cứ cho qua à?” “Ngươi về sau hãy cẩn thân hơn đi!”
Quan gia dùng điển tích này có ý là nếu đệ đệ của ngươi làm thích khách, bị người ta giết thì phải chịu, chắc chắn triều đình sẽ không tra hỏi!
Triệu Tông Thực còn chưa thấm, Triệu Trinh lại hỏi:
- Đây là hai rương Tề Châu đưa tới, biết bên trong là cái gì không?
Triệu Tông Thực càng thêm thẫn thờ lắc đầu:
- Bẩm phụ hoàng, con không biết.
- Được rồi, quả nhân nói cho ngươi biết.
Thanh âm Triệu Trinh vẫn bình tĩnh như cũ, nhè nhẹ nói:
- Trong này đựng 3300 phần chứng từ của dân chúng Tề Châu!
Triệu Tông Thực rốt cục hiểu ý của Triệu Trinh, hai tay không tự giác run lên. Khuôn mặt vốn trắng bệch kia bắt đầu lấm tấm mồ hôi, mất hết huyết sắc.
Triệu Trinh chăm chú nhìn gã, gằn từng chữ:
- Quả nhân giờ cần ngươi nói thật. Công trình trị thủy sông Nhị Cổ rốt cục đã chết bao nhiêu người?
Trầm mặc, yết hầu Triệu Tông Thực như bị đá lớn đè, không thể phát ra được lời nào.
- Đây là cơ hội cuối cùng quả nhân cho ngươi.
Triệu Trinh nhìn phía ngoài thâm cung, giọng điệu hờ hững:
- Nếu ngươi không cần, quả nhân đành phải đưa hai rương này giao cho Đại Lý Tự xử lý!
Im lặng thời gian chừng một chén trà, Triệu Tông Thực cuối cùng khàn giọng nói:
- Chuyện đến mức này nhi thần cũng không dám giấu nữa. Quả thật có một số lượng lớn dân phu tử nạn, quan lại giấu diếm không báo…
Nói xong dùng tay áo lau nước mắt:
- Nhi thần nào biết cái gì về thủy lợi? Lúc ấy muốn lấy công nên sốt ruột, đảm nhận nhiều việc, nhưng khi đến Hà Bắc mới biết, hai mắt mình tối đen, người ta nói cái gì nghe cái ấy. Bọn họ nói thi công tháng chạp không có vấn đề, con tin không nghi ngờ. Bọn họ nói chết vài người con cũng không đi thăm dò. Bị bọn họ lừa mãi đến khi trông thấy hai ngàn thi thể mới nhận ra! Nhưng vừa nghĩ tới lúc trước nhi thần nói quá chắc nịch nên không dám thẳng thắn với phụ hoàng, sợ bị ngài coi thường. Nhưng trong lòng thật ra … vẫn hoảng loạn, đây mới là căn bệnh của con!
Từ lúc biết Triệu Tông Hán gặp hạn, gã liền biết sẽ có hôm nay, khẩn trương cầu viện Hàn Kỳ. Hàn Kỳ oán gã không biết xử lý, lại cả gan làm loạn, nhưng hai người đã khó tách rời, đành phải cho gã dùng chiêu – tháo toàn bộ trách nhiệm, nói mình bị bịt mắt chứ không phải không dám nhận… Như vậy vừa không giống giả dối, trách nhiệm cũng không quá lớn, vậy mới có thể toàn thân trở ra.
- Đó là trách nhiệm của đám Hàn Cương ư?
Triệu Trinh không dễ bị lừa gạt như vậy.
- Không, là trách nhiệm của nhi thần. Do nhi thần không học vấn không nghề nghiệp, lòng hư vinh quá mạnh mới khiến sai lầm thêm lớn. Không dám xin phụ hoàng tha thứ, chỉ xin xử phạt nặng để nhi thần có thể an lòng…
Hàn Kỳ truyền cho chiêu thứ hai, đó là tránh nặng tìm nhẹ, đánh vào chỗ yếu! Nói xong Triệu Tông Thực lại dập đầu.
- Ôi…
Gã cuối cùng nói đến đây. Triệu Trinh thở dài một hơi, giọng điệu trầm trọng nói:
- Đứng lên đi, suy nghĩ của ngươi quả nhân đã rõ. Tất cả đơn giản là chỉ nhắm vào vị trí này thôi. Vị trí này có gì hay không chỉ có người ngồi lên mới biết, ai cũng tha thiết ước mơ, ngươi nghĩ vậy không đáng trách.
Dừng một cái, Triệu Trinh gằn từng chữ:
- Nhưng quả nhân hôm nay muốn cho ngươi hiểu, vị trí này tương lai giao cho ai đã được định rồi! Từ nay về sau không cần mộng tưởng nữa!
Triệu Tông Thực như bị sét đánh, hai tay cào lên khe sàn đất máu tươi rướm ra, vậy mà không hề có cảm giác đau.
- Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt. Đưa vị trí thái tử cho người nọ đương nhiên sẽ bồi thường cho các ngươi.
Triệu Trinh than nhẹ, nhu hòa nói:
- Nhưng việc ngươi đã làm lúc trước, quả nhân có thể xóa bỏ. Chỉ cần ngày sau ngươi quang minh chính đại, an phận làm Thái Bình vương gia, quả nhân đương nhiên sẽ không để ngươi chịu thiệt, nhưng sẽ không để ngươi làm loạn.
Dừng một lát, quan gia lại nói:
- Ngươi không cần lo lắng tương lai thế nào. Quả nhân sẽ ban thưởng các ngươi kim bài miễn tử, cũng để nó thề hòa thuận cả đời với cả ngươi, không được làm hại. Tương lai làm quân làm thần, chỉ có như thế cha con huynh đệ mới yên ổn sống với nhau…
Triệu Tông Thực cúi đầu vẫn nghe Triệu Trinh nói. Thật ra trong đầu nghĩ kỹ, cũng đã có chuẩn bị sẵn. Nhưng khi nghe chính thức tuyên bố, cơn đau như khoan tim khắc cốt khiến gã suýt không tỉnh được. Giờ này phục hồi tinh thần, khóc không ra tiếng:
- Nhi thần vốn là một kẻ mọt sách, lại được những người đó phụ giúp, mấy năm nay cử chỉ điên rồ. Hiện giờ phụ hoàng nói khiến nhi thần cảnh tỉnh, rốt cục có thể thoải mái ngủ một giấc yên lành, rốt cục có thể chuyên tâm vào sự học rồi.
Dân gian có câu tục ngữ, gọi là chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài. Triệu Trinh đã không còn mong muốn gì khác, chỉ mong sau khi chết đi có thể để lại chút tiếng tăm. Nho giáo đã dạy tề gia trị quốc, không thể tề gia cũng là kẻ bất tài, từ đó tồn tại ý tưởng có thể che đậy thì tận sức cha đậy, lúc này mới lên men sự biến về sau. Nhưng con người không có mắt nhìn trước sự việc, ai dám vào lúc này nói rằng, quả thực ông đã sai hoàn toàn rồi sao?
- Như thế tốt nhất.
Triệu Trinh mệt mỏi, chậm rãi nhắm mắt lại nói:
- Năm Gia Hựu thứ năm, quả nhân đã ban bố “Gia Hựu sưu phongd khuyết thư lục”, hạ chiếu truy tìm di thư. Hiện giờ đã sưu tầm được từ các nơi toàn là sách quý, đã chất cao như núi, dự định sai người chỉnh sửa biên soạn lại, phổ biến ra khắp thiên hạ, con có đồng ý nhận lấy trọng trách này không?
- Nhi thần cầu mong còn không được.
Triệu Tông Thực mừng rỡ nói:
- Vẫn là phụ hoàng hiểu rõ nhi thần nhất!
- Đi đi, bớt nói những từ ngữ sáo rỗng, phải yêu quý giang sơn của mình. Từ nay về sau cứ yên tâm lo việc học vấn của ngươi đi.
Triệu Trinh khoát tay một cái nói.
- Nhi thần xin cáo lui.
Triệu Tông Thực khom người đi ra khỏi cung.
- Lão Hồ, chuyện này có xem là đã vạch trần rồi không?
Nhìn theo bóng lưng của y, Triệu Trinh buồn bã nói.
- Lão nô ngu dốt.
Hồ Ngôn Đoái cúi đầu nói:
- Không thể nhận xét được.
- Ngươi rất thông minh nhưng lại giả bộ hồ đồ.
Triệu Trinh tự giễu cười nói:
- Thật ra là trong lòng cười nhạo ta quá ngây thơ rồi. Triệu Tông Thực đã đủ lông đủ cánh, nanh vuốt sắc bén, gốc rễ vững chắc, lại được nhiều người ủng hộ, làm sao có thể cam tâm chịu thất bại? Quả nhân muốn nói mấy câu đạo lý lớn, để nó có thể tỉnh ngộ, từ đó chậu vàng rửa tay. Có phải là đã quá mơ tưởng rồi không?
- Nhưng không thể không dạy mà đã trách phạt.
Hồ Ngôn Đoái hạ giọng nói.
Danh sách chương