Ngô Tông trợn tròn mắt, đành phải cúi đầu quỳ xuống., Y vẫn còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại nghĩ đến lời cảnh báo của hoàng đế Liêu quốcnước Liêu, đàánh phải nén lòng lại mà nhanh chóng lui xuống phía hành lang điện Tập Anh điện.
Sau một khúc nhạc ngắn, một nhạc khúc nữa lại vang lên, không khí trong đại điện lại trở nên vui vẻ, đám vũ nữ nhảy múa tưng bừng, dàn đồng ca trên gác đồng loạt hát vang:
“Đám mây lộng xảobiến hóa, phi tinhsao truyền hận, ngân hà xa xôi ám độ. Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, nên thắng vô số nhân gian.
Nhu tình như nước, ngày tương phùng như mơ, nhẫn cố thước kiều quy lộsao nỡ quay về Thước kiều! Mối tình hai bên như cửu trườngnếu lâu dài, chẳng khác gì sớm tối hoàng hôncần gì sớm tối ở bên nhau!”
- Quá hay, quá hay!
Khúc nhạc vừa kết thúc, tiếng khen ngợi vang lên. Ngay cả Triệu Trinh và Da Luật Hồng Cơ cũng gật đầu lia lịa, tối nay có thể thưởng thức những lời ca tuyệt diệu như thế này, thật sự khiến người ta khó quên.
Bá quan văn võ xôn xao bàn luận, bài hát “Thước kiều tiên” này là do nhà thiên tài nào biên soạn, chẳng lẽ là Tô Tử Chiêm? - Không giống không giống, lời thơ của Tô Thức mang khí phách hào hùng phóng khoáng, không có sự uyển chuyển, du dương như thế này.
- Chi bằng cho gọi nhạc công đến hỏi trực tiếp có phải hơn không?
Ngay sau đó người chỉ đạo dàn nhạc được gọi tới, lúc đó mới biết thì ra đây là một tác phẩm cũ của Trần học sĩ.
Mọi người nghe xong đã hiểu ra, bọn họ không phải không tin vào trình độ của Trần học sĩ, nhưng Trần học sĩ mấy năm rồi không còn làm từ, bởi vậy nhất thời chưa nghĩ đến hắn.
- Trần học sĩ đúng là nhân tài,
Ngay cả Da Luật Ất Tân cũng có lời khen ngợi:
- Nghe những lời này, gang bách luyện cũng có thể hóa thành chiếc nhẫn.
Nói xong nhìn Tiêu Phong:
- Sắc mặt ngài làm sao kém như vậy?
Chỉ thấy Tiêu Phong sắc mặt xanh mét, hai tay nắm chặt, dường như đang tức giận vô cùng. Da Luật Ất Tân lại hỏi, y mới lấy lại thần thái, thở dài nói:
- Không có vấn đề gì, ta là người thô kệch, nghe không hiểu những lời thơ kia hay ở chỗ nào? Có thể ăn hay có thể để làm vung đậy?
- Ây da, ngài quả nhiên là người thô kệch.
Da Luật Ất Tân quay đầu đi không để ý đến y nữa.
Tiêu Phong nghiến răng, chằm chằm nhìn vào Trần Khác. Y không ngờ rằng, tên ngông cuồng lớn mật này lại dám ngầm gửi tư tình với Tiêu Quan Âm chính ngay trong yến tiệc của Đại Tống, coi y là không khí hay sao? Lẽ nào không biết y đã từng xem qua một nửa bài thơ này?
Nhưng y một câu nói nhảm cũng không dám nói nhiều, bởi vì hôm qua khi ở trên đường y nhìn thấy một cỗ xe ngựa. Khi xe ngựa chạy qua trước mặt, màn che bỗng nhiên bay lên, bên trong có thê tử của y và hai đứa trẻ. Tức thì mắt y trợn tròn, vừa định lao lên phía trước thì lại nhìn thấy bọn họ bị kề dao vào cổ…
Trần Trọng Phương đã nói là làm, quả thực dẫn vợ của y từ Nam Kinh nước Liêu xa xôi hàng nghìn dặm tới Biện Kinh rồi!
Vì thê tử của mình, y chỉ còn biết cắn răng nuốt hận trong bụng, ngẩng đầu lên nhìn về phía chiếc ghế trống không bên cạnh Da Luật Hồng Cơ…
- Nhu tình như nước, ngày tương phùng như mơ, sao nỡ quay về Thước kiều! Mối tình hai bên nếu lâu dài, cần gì sớm tối ở bên nhau!
Tiêu Quan Âm lấy cớ đi thay quần áo để rời khỏi đại điện, nàng ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời. Trong lòng nàng nhẩm đi nhẩm lại nửa đoạn thơ còn lại mà cả mấy năm sau mới nhận được, toàn thân cứ như mềm nhũn ra, hòa vào tiếng thủ thỉ ngọt ngào của tình lang.
- Hóa ra trên đời này thật sự có “Kim phong ngọc lộ tương phùng, nên thắng vô số nhân gian”. Trần Lang, thiếp có được những lời ca này, cả cuộc đời này cũng mãn nguyện lắm rồi…
Nhưng vì sao nước mắt như những hạt châu đứt sợi, rơi vào trong đêm tối êm đềm.
Ba ngày sau, Hoàng đế nước Liêu lên đường về nước, nhiệm vụ tiễn đại sứ đã bàn giao lại rồi. Triệu Thự giờ đây đã lên làm Tấn Vương, thân phận của Liêu chủ vô cùng cao quý, do hoàng đế Đại Tống tương lai tiễn đưa mới hợp tình hợp lý.
Hơn nữa Triệu Trinh còn có một dụng ý khác, muốn để cho hai người trẻ tuổi ở cùng với nhau, dần dần vun đắp tình cảm, đối với việc hai quốc gia thắt chặt thêm tình láng giềng trong mấy mươi năm nữa cũng là một điều vô cùng có lợi.
Lần này Trần Khác lưu lại kinh thành, Triệu Thự lại không có mặt ở đây, nên hắn thay thế y trấn thủ.
Nhưng sau khi Triệu Thự rời khỏi kinh thành, tâm trạng của hắn vẫn mãi không yên. Lúc đầu hắn cho rằng là do Tiêu Quan Âm vừa đi nên trong lòng cảm thấy trống vắng. Để không ảnh hưởng đến những phán đoán suy luận của mình, hắn hạ quyết tâm đem những chuyện đã trải qua nói thẳng thắn và chân thành với Tiểu Muội. Bởi vì người con gái trí tuệ tuyệt đỉnh này luôn có thể giúp hắn tìm lại được phương hướng.
Thực ra Tiểu Muội đã sớm nhận ra hắn và Tiêu Quan Âm có chút tư tình qua lại với nhau, nhưng nghe thấy những lời thành thật của chồng nói với mình, nàng vẫn cảm thấy rất vui mừng, bởi vì giữa vợ chồng không có gì phải giấu diếm… Vào thời đại này, đối với một người con gái được gả cho một vị quan lớn chức cao vọng trọng thì đó là một diều xa vời rồi.
Sự bình tĩnh của nàng đã giúp cho Trần Khác được giải tỏa nỗi lòng và cảm thấy thoái mái hơn, nhưng cái cảm giác bất an đó vẫn còn tồn tại, hiển nhiên là vì một chuyện khác.
Dưới sự giúp đỡ tận tình của Tiểu Muội, Trần Khác cuối cùng đã tìm ra ngọn nguồn của sự bất an, đó là vì xuất phát từ câu nói của Triệu Tông Huy!
Chính là hôm trước cửa đại sứ quán nước Liêu, khi giáp mặt với hắn, y đã nói mấy câu uy hiếp:
- Lần này lại để cho Trần học sĩ thắng rồi, nhưng lần sau hi vọng ngươi không còn gặp may như vậy nữa đâu…,
Trần Trọng Phương trước mặt hoàng đế nước Liêu to gan lớn mật dám gửi thơ tình cho hoàng hậu nước Liêu, có thể bị người khác dùng lời nói hù cho sợ thì quả thật là trò cười lớn cho thiên hạ!
Nhưng cái cảm giác bất an này, thật sự là bắt đầu từ lúc đó.
Trần Khác không thể không xem nhẹ, phải suy xét một cách kĩ lưỡng câu nói uy hiếp đầy hàm ý này!
Trong suy nghĩ của hắn, hắn vẫn cho rằng đám người của Triệu Tông Thực sẽ không bao giờ chịu để yên như vậy. Bọn họ vẫn kết bè kéo cánh trong triều như thế, hơn nữa quan hệ với quân đội cũng không đến nỗi, tất cả mọi chuyện đã được chuẩn bị sẵn, tuyệt đối không vì gió đông không tới mà bỏ lỡ cơ hội tổng tiến công.
Hướng đông chưa sáng mà hướng tây đã sáng rồi, bọn họ nhất định sẽ nghĩ biện pháp lật ngược tình hình…
Trần Khác không khỏi lo lắng tới sự an nguy của Triệu Thự. Đối với hắn và thuộc hạ của hắn, chỉ cần Triệu Thự an toàn thì bên ta chắc chắn nắm chắc được phần thắng, chỉ cần chờ đợi ngày đó đến là được. Hơn nữa bên cạnh Triệu Thự còn có đám cao thủ do Huyền Ngọc dẫn đầu bảo vệ, còn có hai ngàn quân thường trực, cho dù có gặp phải quân của phe kia cũng có thể thoát thân.
Vậy có cái gì đáng phải lo lắng nữa đâu?
- Có lẽ phu quân nhầm lẫn chỗ nào rồi.
Tiểu Muội ngẫm nghĩ rồi nói:
- Vào lúc này đây, cho dù loại trừ Tấn Vương, Triệu Tông Thực chẳng qua chỉ là dọn đường giúp kẻ khác.
Sau lễ Càn Nguyên, hoàng thượng phong thưởng cho rất nhiều quan lại, có những vị quan được tăng lên một bậc, không có ai tăng lên một cấp cả. Triệu Thự từ Tề Vương trở thành Tấn Vương, chức này còn được xem là Thái tử!
- Ừ…
Nghe những lời của Tiểu Muội, Trần Khác phát hiện ra rằng trong sự chú ý trước đó của mình ở đều nằm ở Triệu Thự và mình. Mà lại không ngờ tới rằng, đằng sau sự thay đổi kia, đối phương nếu trực tiếp quyết chiến chính diện thì nhất định sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.
Trong tình huống này, nếu đổi lại chính mình, hoặc là bỏ lỡ, hoặc là xuất binh, ra chiêu độc, mới có thể chuyển bại thành thắng!
Nghĩ vậy, Trần Khác đột nhiên giật mình, hắn ý thức được rằng Triệu Thự rời kinh vào lúc này chính là do một tay Triệu Tông Thực tạo thành! Nếu không phải bọn họ đem chuyện của Da Luật Hồng Cơ tiết lộ ra ngoài thì hoàng thượng nhất định sẽ không để Tấn Vương đảm nhiệm nhiệm vụ tiễn sứ thần.
Triệu Tông Thực vì sao phải để cho Triệu Thự rời kinh? Nếu không phải có ý hại y, thì nhất định là muốn để khi xảy ra chuyện nào đó cũng là lúc y không có mặt ở kinh thành.
Trần Khác nhắm mắt lại suy nghĩ, hắn chợt nghĩ đến vụ án ám sát Trần Hi Lượng trước kia và vụ nổ tại sân bóng rất có thể là do đối phương cố ý tạo ra, nhằm gây sự chú ý của bên ta, kết quả là không chú ý tới mục đích thật sự của chúng.
Nghĩ như thế, bỗng nhiên thông suốt hơn. Như vậy chỉ còn thừa một khả năng để biết bọn họ cuối cùng có mưu đồ gì!
Hai vợ chồng ngồi suy nghĩ, sau đó viết ra những gì mình nghĩ, xem đoán có giống nhau không.
Sau thời gian một tuần trà, Trần Khác xem những gì Tiểu Muội viết, vẫn là năm chữ “một khi vua băng hà”.
Tiểu Muội cũng nhìn thấy Trần Khác viết bốn chữ “hiệu tổ tông sự”.
Hai người mặt trắng bệch, bởi vì bọn họ đoán được ra một việc!
Việc kế thừa ngôi vị của triều Tống luôn đầy ắp kịch tính. “Chúc ảnh phủ thanh” (*) của Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dẫn,ngay cả thái tử chính thức như Chân Tông cũng như vậy, khi sắp kế vị cũng đều cực kỳ nguy hiểm!
(*) Ý chỉ một vụ kỳ án khi Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dẫn chết, Tống Thái Tông Triệu Quang Nghĩa lập tức lên ngôi. Vì Triệu Khuông Dận không truyền ngôi cho con mình mà lại truyền cho đệ đệ Triệu Quang Nghĩa, do đó hậu thế nghi ngờ Quang Nghĩa giết huynh soán vị.
Sau một khúc nhạc ngắn, một nhạc khúc nữa lại vang lên, không khí trong đại điện lại trở nên vui vẻ, đám vũ nữ nhảy múa tưng bừng, dàn đồng ca trên gác đồng loạt hát vang:
“Đám mây lộng xảobiến hóa, phi tinhsao truyền hận, ngân hà xa xôi ám độ. Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, nên thắng vô số nhân gian.
Nhu tình như nước, ngày tương phùng như mơ, nhẫn cố thước kiều quy lộsao nỡ quay về Thước kiều! Mối tình hai bên như cửu trườngnếu lâu dài, chẳng khác gì sớm tối hoàng hôncần gì sớm tối ở bên nhau!”
- Quá hay, quá hay!
Khúc nhạc vừa kết thúc, tiếng khen ngợi vang lên. Ngay cả Triệu Trinh và Da Luật Hồng Cơ cũng gật đầu lia lịa, tối nay có thể thưởng thức những lời ca tuyệt diệu như thế này, thật sự khiến người ta khó quên.
Bá quan văn võ xôn xao bàn luận, bài hát “Thước kiều tiên” này là do nhà thiên tài nào biên soạn, chẳng lẽ là Tô Tử Chiêm? - Không giống không giống, lời thơ của Tô Thức mang khí phách hào hùng phóng khoáng, không có sự uyển chuyển, du dương như thế này.
- Chi bằng cho gọi nhạc công đến hỏi trực tiếp có phải hơn không?
Ngay sau đó người chỉ đạo dàn nhạc được gọi tới, lúc đó mới biết thì ra đây là một tác phẩm cũ của Trần học sĩ.
Mọi người nghe xong đã hiểu ra, bọn họ không phải không tin vào trình độ của Trần học sĩ, nhưng Trần học sĩ mấy năm rồi không còn làm từ, bởi vậy nhất thời chưa nghĩ đến hắn.
- Trần học sĩ đúng là nhân tài,
Ngay cả Da Luật Ất Tân cũng có lời khen ngợi:
- Nghe những lời này, gang bách luyện cũng có thể hóa thành chiếc nhẫn.
Nói xong nhìn Tiêu Phong:
- Sắc mặt ngài làm sao kém như vậy?
Chỉ thấy Tiêu Phong sắc mặt xanh mét, hai tay nắm chặt, dường như đang tức giận vô cùng. Da Luật Ất Tân lại hỏi, y mới lấy lại thần thái, thở dài nói:
- Không có vấn đề gì, ta là người thô kệch, nghe không hiểu những lời thơ kia hay ở chỗ nào? Có thể ăn hay có thể để làm vung đậy?
- Ây da, ngài quả nhiên là người thô kệch.
Da Luật Ất Tân quay đầu đi không để ý đến y nữa.
Tiêu Phong nghiến răng, chằm chằm nhìn vào Trần Khác. Y không ngờ rằng, tên ngông cuồng lớn mật này lại dám ngầm gửi tư tình với Tiêu Quan Âm chính ngay trong yến tiệc của Đại Tống, coi y là không khí hay sao? Lẽ nào không biết y đã từng xem qua một nửa bài thơ này?
Nhưng y một câu nói nhảm cũng không dám nói nhiều, bởi vì hôm qua khi ở trên đường y nhìn thấy một cỗ xe ngựa. Khi xe ngựa chạy qua trước mặt, màn che bỗng nhiên bay lên, bên trong có thê tử của y và hai đứa trẻ. Tức thì mắt y trợn tròn, vừa định lao lên phía trước thì lại nhìn thấy bọn họ bị kề dao vào cổ…
Trần Trọng Phương đã nói là làm, quả thực dẫn vợ của y từ Nam Kinh nước Liêu xa xôi hàng nghìn dặm tới Biện Kinh rồi!
Vì thê tử của mình, y chỉ còn biết cắn răng nuốt hận trong bụng, ngẩng đầu lên nhìn về phía chiếc ghế trống không bên cạnh Da Luật Hồng Cơ…
- Nhu tình như nước, ngày tương phùng như mơ, sao nỡ quay về Thước kiều! Mối tình hai bên nếu lâu dài, cần gì sớm tối ở bên nhau!
Tiêu Quan Âm lấy cớ đi thay quần áo để rời khỏi đại điện, nàng ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời. Trong lòng nàng nhẩm đi nhẩm lại nửa đoạn thơ còn lại mà cả mấy năm sau mới nhận được, toàn thân cứ như mềm nhũn ra, hòa vào tiếng thủ thỉ ngọt ngào của tình lang.
- Hóa ra trên đời này thật sự có “Kim phong ngọc lộ tương phùng, nên thắng vô số nhân gian”. Trần Lang, thiếp có được những lời ca này, cả cuộc đời này cũng mãn nguyện lắm rồi…
Nhưng vì sao nước mắt như những hạt châu đứt sợi, rơi vào trong đêm tối êm đềm.
Ba ngày sau, Hoàng đế nước Liêu lên đường về nước, nhiệm vụ tiễn đại sứ đã bàn giao lại rồi. Triệu Thự giờ đây đã lên làm Tấn Vương, thân phận của Liêu chủ vô cùng cao quý, do hoàng đế Đại Tống tương lai tiễn đưa mới hợp tình hợp lý.
Hơn nữa Triệu Trinh còn có một dụng ý khác, muốn để cho hai người trẻ tuổi ở cùng với nhau, dần dần vun đắp tình cảm, đối với việc hai quốc gia thắt chặt thêm tình láng giềng trong mấy mươi năm nữa cũng là một điều vô cùng có lợi.
Lần này Trần Khác lưu lại kinh thành, Triệu Thự lại không có mặt ở đây, nên hắn thay thế y trấn thủ.
Nhưng sau khi Triệu Thự rời khỏi kinh thành, tâm trạng của hắn vẫn mãi không yên. Lúc đầu hắn cho rằng là do Tiêu Quan Âm vừa đi nên trong lòng cảm thấy trống vắng. Để không ảnh hưởng đến những phán đoán suy luận của mình, hắn hạ quyết tâm đem những chuyện đã trải qua nói thẳng thắn và chân thành với Tiểu Muội. Bởi vì người con gái trí tuệ tuyệt đỉnh này luôn có thể giúp hắn tìm lại được phương hướng.
Thực ra Tiểu Muội đã sớm nhận ra hắn và Tiêu Quan Âm có chút tư tình qua lại với nhau, nhưng nghe thấy những lời thành thật của chồng nói với mình, nàng vẫn cảm thấy rất vui mừng, bởi vì giữa vợ chồng không có gì phải giấu diếm… Vào thời đại này, đối với một người con gái được gả cho một vị quan lớn chức cao vọng trọng thì đó là một diều xa vời rồi.
Sự bình tĩnh của nàng đã giúp cho Trần Khác được giải tỏa nỗi lòng và cảm thấy thoái mái hơn, nhưng cái cảm giác bất an đó vẫn còn tồn tại, hiển nhiên là vì một chuyện khác.
Dưới sự giúp đỡ tận tình của Tiểu Muội, Trần Khác cuối cùng đã tìm ra ngọn nguồn của sự bất an, đó là vì xuất phát từ câu nói của Triệu Tông Huy!
Chính là hôm trước cửa đại sứ quán nước Liêu, khi giáp mặt với hắn, y đã nói mấy câu uy hiếp:
- Lần này lại để cho Trần học sĩ thắng rồi, nhưng lần sau hi vọng ngươi không còn gặp may như vậy nữa đâu…,
Trần Trọng Phương trước mặt hoàng đế nước Liêu to gan lớn mật dám gửi thơ tình cho hoàng hậu nước Liêu, có thể bị người khác dùng lời nói hù cho sợ thì quả thật là trò cười lớn cho thiên hạ!
Nhưng cái cảm giác bất an này, thật sự là bắt đầu từ lúc đó.
Trần Khác không thể không xem nhẹ, phải suy xét một cách kĩ lưỡng câu nói uy hiếp đầy hàm ý này!
Trong suy nghĩ của hắn, hắn vẫn cho rằng đám người của Triệu Tông Thực sẽ không bao giờ chịu để yên như vậy. Bọn họ vẫn kết bè kéo cánh trong triều như thế, hơn nữa quan hệ với quân đội cũng không đến nỗi, tất cả mọi chuyện đã được chuẩn bị sẵn, tuyệt đối không vì gió đông không tới mà bỏ lỡ cơ hội tổng tiến công.
Hướng đông chưa sáng mà hướng tây đã sáng rồi, bọn họ nhất định sẽ nghĩ biện pháp lật ngược tình hình…
Trần Khác không khỏi lo lắng tới sự an nguy của Triệu Thự. Đối với hắn và thuộc hạ của hắn, chỉ cần Triệu Thự an toàn thì bên ta chắc chắn nắm chắc được phần thắng, chỉ cần chờ đợi ngày đó đến là được. Hơn nữa bên cạnh Triệu Thự còn có đám cao thủ do Huyền Ngọc dẫn đầu bảo vệ, còn có hai ngàn quân thường trực, cho dù có gặp phải quân của phe kia cũng có thể thoát thân.
Vậy có cái gì đáng phải lo lắng nữa đâu?
- Có lẽ phu quân nhầm lẫn chỗ nào rồi.
Tiểu Muội ngẫm nghĩ rồi nói:
- Vào lúc này đây, cho dù loại trừ Tấn Vương, Triệu Tông Thực chẳng qua chỉ là dọn đường giúp kẻ khác.
Sau lễ Càn Nguyên, hoàng thượng phong thưởng cho rất nhiều quan lại, có những vị quan được tăng lên một bậc, không có ai tăng lên một cấp cả. Triệu Thự từ Tề Vương trở thành Tấn Vương, chức này còn được xem là Thái tử!
- Ừ…
Nghe những lời của Tiểu Muội, Trần Khác phát hiện ra rằng trong sự chú ý trước đó của mình ở đều nằm ở Triệu Thự và mình. Mà lại không ngờ tới rằng, đằng sau sự thay đổi kia, đối phương nếu trực tiếp quyết chiến chính diện thì nhất định sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.
Trong tình huống này, nếu đổi lại chính mình, hoặc là bỏ lỡ, hoặc là xuất binh, ra chiêu độc, mới có thể chuyển bại thành thắng!
Nghĩ vậy, Trần Khác đột nhiên giật mình, hắn ý thức được rằng Triệu Thự rời kinh vào lúc này chính là do một tay Triệu Tông Thực tạo thành! Nếu không phải bọn họ đem chuyện của Da Luật Hồng Cơ tiết lộ ra ngoài thì hoàng thượng nhất định sẽ không để Tấn Vương đảm nhiệm nhiệm vụ tiễn sứ thần.
Triệu Tông Thực vì sao phải để cho Triệu Thự rời kinh? Nếu không phải có ý hại y, thì nhất định là muốn để khi xảy ra chuyện nào đó cũng là lúc y không có mặt ở kinh thành.
Trần Khác nhắm mắt lại suy nghĩ, hắn chợt nghĩ đến vụ án ám sát Trần Hi Lượng trước kia và vụ nổ tại sân bóng rất có thể là do đối phương cố ý tạo ra, nhằm gây sự chú ý của bên ta, kết quả là không chú ý tới mục đích thật sự của chúng.
Nghĩ như thế, bỗng nhiên thông suốt hơn. Như vậy chỉ còn thừa một khả năng để biết bọn họ cuối cùng có mưu đồ gì!
Hai vợ chồng ngồi suy nghĩ, sau đó viết ra những gì mình nghĩ, xem đoán có giống nhau không.
Sau thời gian một tuần trà, Trần Khác xem những gì Tiểu Muội viết, vẫn là năm chữ “một khi vua băng hà”.
Tiểu Muội cũng nhìn thấy Trần Khác viết bốn chữ “hiệu tổ tông sự”.
Hai người mặt trắng bệch, bởi vì bọn họ đoán được ra một việc!
Việc kế thừa ngôi vị của triều Tống luôn đầy ắp kịch tính. “Chúc ảnh phủ thanh” (*) của Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dẫn,ngay cả thái tử chính thức như Chân Tông cũng như vậy, khi sắp kế vị cũng đều cực kỳ nguy hiểm!
(*) Ý chỉ một vụ kỳ án khi Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dẫn chết, Tống Thái Tông Triệu Quang Nghĩa lập tức lên ngôi. Vì Triệu Khuông Dận không truyền ngôi cho con mình mà lại truyền cho đệ đệ Triệu Quang Nghĩa, do đó hậu thế nghi ngờ Quang Nghĩa giết huynh soán vị.
Danh sách chương