Cuối cùng, Chu Đại Lệnh phán định Trình Chi Tài phạm vào tội vu cáo hãm hại, đánh bốn mươi côn, đi đầy hai năm. Mặt khác, thầy kiện kia cũng bị phán vào tội xúi giục vu cáo, hình phạt tăng gấp đôi. Nhưng ở thời Tống, kẻ có tiền vẫn có thể dùng tiền chuộc tội. Đây là nguyên nhân mà Trình gia không sợ hãi. Sau khi nộp xong một số tiền phạt lớn, Trình Chi Tài được đưa vào Nhĩ phòng, ngay tại chỗ viết thư bỏ vợ.

Tô gia bên này, cũng cho người đi tới lấy, Trần Khác liền chủ động nhận việc.

Tiến vào phòng ở, hắn liền đóng cửa lại, kéo ghế dựa, ngồi trước mặt vị cùng học ngày xưa cười lạnh.

Trình Chi Tài bỏ bút xuống, vẻ mặt xanh mét nói:
- Ngươi muốn làm gi? - Hiện tại chắc ngươi đang cảm thấy may mắn chứ?
Trần Khác nói với vẻ nghiền ngẫm.

- Ta cảm thấy may mắn cái gì?
Trình Chi Tài nhíu mày nói.

- Bát Nương lương thiện nên mới lấy ơn báo oán, khiến ngươi giữ được thể diện…
Trần Khác lạnh lùng cười nói:
- Nhưng ta đây, chưa bao giờ là kiểu người lấy ơn báo oán!

- Ta không rõ ngươi đang nói cái gì?
Trình Chi Tài một lần nữa động bút, không để ý tới hắn. Lại bị Trần Khác lại gần nhéo cổ áo. Y cứng rắn đứng lên nói:
- Ngươi buông ra, không ta muốn kêu lên!

- Kêu đi, ngươi so với thỏ còn nhát gan hơn nhiều!
Trần Khác căn bản không bị y uy hiếp, gắt gao nắm chặt cái cổ trắng mịn, thanh âm lạnh lùng nói:
- Kỳ thật ta không có ác cảm với kẻ đồng tính, nhưng riêng ngươi, thực sự khiến ta căm ghét! Ngươi nói trên đời này làm sao lại có một kẻ ích kỷ như ngươi đâu? Ta nhất định phải khiến tiếng xấu của ngươi lan xa, mới không phụ chính mình!

- Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì…
Trình Chi Tài sắc bén nói:
- Ta không có thích con trai…
Tuy nói vậy, thanh âm của y lại đè thấp xuống. Hiển nhiên là sợ người khác nghe thấy được.

- Ngươi nghĩ rằng mấy ngày nay ta không ăn không ngồi rỗi sao?
Trần Khác lạnh lùng cười:
- Người tình kia của ngươi ở huyện Thanh Thần, đã bị ta tìm thấy. Ta vốn định xách y đến, cùng với ngươi ôn chuyện. Tuy nhiên, hiện tại cũng không muộn. Cũng không biết mẹ ngươi có biết vị “Hiền tế” này không?

- Ngươi…
Trình Chi Tài giận tái mặt nói:
- Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?
Y không phải là người ngu. Biết đối phương nếu muốn đưa mình ra ánh sáng, thì sẽ không cần phải nhiều lời.

- Thông minh.
Trần Khác buông y ra, lấy khăn tay lau lau rồi nói:
- Ta biết nhà ngươi nhớ mãi không quên đối với rượu Hoàng Kiều. Cậu họ kia của ngươi đang làm công tác trên dưới, ý đồ độc chiếm nó.

- Việc kinh doanh ta chưa bao giờ hỏi đến.
Trình Chi Tài vuốt lại vạt áo, y đối với việc Trần Khác lau tay rất là không vui.

- Tốt thôi, ta sẽ đem bạn trai của ngươi mời tới.
Trần Khác gật gật đầu, xoay người liền đi.

- Từ từ…
Bị người nắm thóp, Trình Chi Tài chỉ có thể đi vào khuôn khổ nói:
- Ngươi muốn ta làm gì?

- Lúc này mới đúng…
Trần Khác quay đầu, sắc mặt không thay đổi nói:
- Ta muốn độc quyền bán mười năm. Chỉ cần ngươi làm được, ta sẽ khiến người kia vĩnh viễn rời khỏi đất Thục…

- Ta sẽ cố hết sức…

- Còn có thời gian hai năm, ngươi nhất định phải làm được.
Trần Khác rạng rỡ cười:
- Bằng không có trò hay để xem.

Kỳ thật, đối với một kẻ cặn bã như Trình Chi Tài, Trần Khác không cần cho y mặt mũi. Nhưng nhược điểm sỡ dĩ là nhược điểm, bởi vì nó không có ai biết. Uy hiếp ở chỗ dấu mà không lộ. Nếu bị tuyên dương ra ngoài, sẽ khiến đối phương điên cuồng trả thù.

Một quái vật lớn như Trình gia, hiện tại mình không thể đối phó được. Nếu khiến cho danh tiếng của bọn họ bị vấy đục, tất nhiên sẽ bị bọn họ tìm mọi cách trả thù. Đến lúc đó, Tô gia cũng tốt, Trần gia cũng tốt, xưởng rượu Hoàng Kiều cũng thế, tất cả đều gặp họa. Mình cần phải nhìn xa hơn, nếu không sẽ gặp phải phiền toái lớn.

Vẫn là nắm bắt nhược điểm này, khiến Trình gia ném chuột sợ vỡ đồ.


Từ xưa đến nay, loại quan tòa này là không có người thắng. Tô gia cố nhiên trở thành bên thắng kiện. Bát Nương cũng được khôi phục tự do, nhưng cả nhà đều bị tổn thất về mặt tinh thần, lại không biết bao lâu mới có thể lấy lại.

Xảy ra việc này, đối với Tô gia có lợi gì chứ. Đó là liều kích thích mạnh vào tâm tình tiến tới của Tô Tuân. Giúp ông ta thật sâu cảm nhận được câu “Nghèo không bằng giàu, thấp kém không bằng cao quý, không cầm quyền thì không có tiếng nói, mà ăn rau thì không bằng ăn thịt”. Nếu không muốn bị quyền quý khinh rẻ, thì nhà mình phải thành nhà quyền quý. Nếu không muốn bị người ức hiếp, thì chính mình phải có năng lực ức hiếp người khác. Bị tư tưởng này thôi thúc, Tô Tuân một mặt đốc thúc đẩy hai con trai chăm chỉ học tập, một mặt khác chạy khắp nơi quăng danh trạng. Hy vọng có thể một ngày dương danh. Càng sớm gia nhập đoàn đội thân sĩ đại phu.

Đương nhiên đây là nói sau. Ảnh hưởng trực tiếp của quan tòa lần này chính là Tô gia chuẩn bị từ Thanh Thần trở về Mi Sơn. Tuy nói rằng Tô Tuân phải phụ trách việc cúng bái tổ tiên hằng năm của Tô gia, ở Thanh Thần không có thuận tiện. Nhưng ai cũng biết, đây là vì Tô gia đang tránh hiềm nghi.

Nhị Lang hiển nhiên là không muốn. Nhưng anh ta cũng biết, dưới tình hình như bây giờ, tốt nhất vẫn là tránh đi một thời gian. Đợi dư luận lắng xuống, đồng thời khiến Bát Nương xua đi bóng ma, có thể một lần nữa tiếp nhận tình cảm mới. Cuối cùng là thi cử cũng sắp đến, mình cần phải chuyên tâm vào bài vở.

Về phần Trần Khác, trải qua hai đời đối nhân xử thế, nên hắn đối với việc phân ly tụ hợp coi rất nhạt. Trước khi trở về Mi Sơn, hắn liền đi thư viện Trung Nham, từ biệt thầy đồ Vương Phương.

Đối với những việc Trần Khác làm ở dưới chân núi, Vương Phương chỉ đánh giá hai chữ:”Càn quấy”. Liền đem đề tài di dời tới trên người Phạm Trọng Yên. Thanh âm ông ta có chút trầm thấp:
- Ta đã tìm mấy công báo gần đây xem kỹ càng. Tháng giêng năm nay, Phạm Công dời Toánh Châu, khi tới Từ Châu thì đổ bệnh nặng không dậy nổi. Quan gia phái ngự y tới hỏi, không biết tình hình bây giờ như thế nào?

- Chả biết là trùng hợp hay là không…
Vương Phương lại nhắc tới Âu Dương Tu:
- Đầu tháng này, Âu Dương thái phu nhân chết ở quan xá tại Nam Kinh, Âu Dương Vĩnh Thúc phải đeo khăn trắng về tang mẹ. Triều đình muốn ông ta tạm thời hoãn tang mà ở lại làm việc, nhưng ông ta kiên quyết từ chối. Chắc giờ hiện tại cho dù ông ta chưa tới Toánh Châu, cũng hẳn đang trên đường đến.

- Nói như vậy, mục đích của đệ tử lần này, là đi tới Toánh Châu?
Trần Khác nhẹ giọng hỏi.

- Đúng vậy!
Vương Phương gật đầu nói:
- Ta sẽ viết một bản tế văn, con giúp ta đi viếng Thái phu nhân.

- Vâng!
Trần Khác cung kính nói.

- Đi đi. Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, nhất là đối với người Thục chúng ta mà nói.
Ánh mắt Vương Phương trở nên thâm thúy:
- Thế nhân thường nói rằng “Ít bất nhập Xuyên”, không phải là lời nói ngoa. Xuyên trung (ý nói đất Thục) mặc dù tốt, nhưng lại ngăn cách với Trung Nguyên. Con phải đi ra ngoài, mới chân chính biết Đại Tống là dạng gì.

- Vâng!
Trần Khác lại gật gật đầu.

- Con định đi một mình sao?

- Tống Đoan Bình cũng muốn đi cùng đệ tử.
Trần Khác đáp:
- Hẳn là cậu ấy đã hướng Viên chấp sự xin nghỉ dài hạn.
Sau khi vào học Suất Tính Đường, điều thư viện có thể dạy cũng rất ít. Học sinh chủ yếu lấy việc tự học là chính. Thư viện cũng cổ vũ du học, nhằm tăng kinh nghiệm, tránh cho việc chỉ biết lý thuyết suông…Là học sinh nhưng kỳ thực thời gian chủ yếu dùng vào giao du quen biết là chủ yếu, chỉ là không nói rõ ra thôi.

- Tốt lắm.
Vương Phương vê sợi râu nói:
- Hai người các ngươi kết bạn mà đi cũng thuận tiện chiếu cố lẫn nhau.
Ông ta dừng một chút, lại cười nói:
- Ta vốn đang lo lắng ngươi đi một mình, chắc cần thuê thêm bảo tiêu…

- A…
Trần Khác cười nói:
- Không dối gạt thầy, đệ tử cũng có ý này…Hai chúng con dù sao cũng là lần đầu ra khỏi Tứ Xuyên. Mang theo một bảo tiêu có kinh nghiệm giang hồ phong phú, dù sao cũng an tâm hơn.

- Ha hả…
Vương Phương cười có chút xấu hổ, vuốt vuôt lông mày nói:
- Người nọ là đệ tử của Nga Mi. Võ công cao cường, nhưng kinh nghiệm giang hồ cũng không hơn các ngươi là mấy.

- Chậc…
Trần Khác kỳ quái nhìn lão tiên sinh chằm chằm nói:
- Người nọ không phải là thân thích của thầy sao?

- So với thân thích còn thân hơn.
Vương Phương lặng lẽ cười:
- Là con của ta…

- Sớm nghe thấy thầy có một trai một gái. Nhưng chưa từng thấy qua lệnh công tử. Hóa ra là ở núi Nga Mi.

- Phải.
Vương Phương gật đầu nói:
- Nó thuở nhỏ nhiều bệnh, suýt nữa không sống được, nên không thể không đi núi Nga Mi xuất gia. Đi theo thầy Bạch Vân Thiện tu hành, hiện giờ đã mười lăm tuổi. Theo lệ là phải vân du thiên hạ.
Nói xong lại cười khổ một tiếng:
- Ta thật sự lo lắng cho nó, nên muốn nó đi theo các ngươi…

- Sư phụ, sư phụ thật sự là…
Trần Khác cười khổ:
- Được rồi, đệ tử mang theo cậu ấy là được.


Thuận lợi xin được nghỉ, Trần Khác trở về học nốt khóa buổi chiều, liền sắp xếp sách vở vào trong hòm sách. Tống Đoan Bình cũng thế.

Biết hai người bọn họ muốn đi du học. Bạn cùng trường cũng nóng lòng muốn thử. Trong nhà bọn họ chắc sẽ không đồng ý bọn họ ra khỏi Tứ Xuyên. Cho nên chỉ có thể nói lời hâm mộ. Nhắn nhủ hai người thường xuyên viết thư gửi về, ghi lại những việc trải qua bên ngoài cho mọi người cùng xem.

Hai người tự nhiên là đáp ứng. Thu dọn xong hòm sách, liền cùng huynh đệ Tô Thức đi xuống núi.

Trên đường núi, suối nước chảy róc rách, bóng cây tươi mát. Huynh đệ Tô Thức lại vô cùng uể oải. Bọn họ vốn cũng định rời Tứ Xuyên, ai ngờ lão cha bị kích thích, kiên quyết không đồng ý bọn họ “Đi ra ngoài chơi bời, bỏ hoang bài vở…” . Bởi vì năm đó cũng do Tô Tuân nhiệt tình đi khắp nơi du ngoạn khiến chậm trễ việc học. Vì tránh lại giẫm lên vết xe đổ, cha của bọn họ Tô Lão Tuyền, đương nhiên sẽ không đồng ý.

Sau sự việc kia, hai huynh đệ Tô gia đã trưởng thành không ít. Tô Thức sẽ không giống như năm đó trốn nhà. Tôn Tuân lại càng không. Cho dù vậy, nhìn thấy đồng trang lứa chuẩn bị rời đi, hai huynh đệ vẫn cảm thấy mất mát.

Trần Khác và Tống Đoan Bình một đường an ủi. Xuống tới núi, tâm tình của hai ngươi mới đỡ hơn chút. Đang đi trên con đê, Tô Triệt liếc Trần Khác một cái, hai người liền dừng lại phía sau.

- Có chuyện gì?
Trần Khác hỏi.

- Có một chuyện…
Tô Triệt nhìn phía chân trời, chậm rãi nói:
- Vị Lôi tri châu kia, tới cửa cầu hôn muội muội.

-…
Trần Khác trầm mặc một chút, trong chốc lát nhìn y nói:
- Lời này là ý của Tô bá bá hay là ý của ngươi?

- Cả hai. Người mù cũng có thể nhìn ra, tiểu muộn là thích ngươi. Ý của cha ta là, nếu nhà ngươi không chủ động cầu hôn, ông ấy cũng tuyệt đối không đề tới.
Tô Triệt than nhẹ một tiếng nói:
- Qua việc của tỷ tỷ ta, cha ta đã không còn coi trọng mặt mũi như trước kia…Nếu là trước kia, ông ấy sẽ không nói bóng nói gió như vậy.

- Ta đã biết.
Trần Khác gật gật đầu, thở dài nói:
- Lần này ta rời Tứ Xuyên, còn có một mục đích khác, là thăm hỏi cha ta. Đến lúc đó, ta bảo ông ấy mời bà mối đến cửa cầu hôn.

- Này.
Thái độ này của hắn khiến Tô Triệt cảm thấy bất mãn nói:
- Cùng em gái của ta kết thân, khiến ngươi không hài lòng sao?

- Làm ơn.
Trần Khác quàng cổ y cười khổ nói:
- Tiểu muội của ngươi mới có mười lăm tuổi. Ngực chưa ra ngực, mông chưa ra mông. Hơn nữa nói thật, ta vẫn coi cô ấy là tiểu muội muội. Ngươi cho rằng cưới một tiểu muội muội, sẽ rất vui sao?

- Ngươi cảm thấy ủy khuất thì thôi đi.
Tô Triệt dùng sức muốn thoát khỏi tay hắn.

Lại bị Trần Khác tăng thêm sức nói:
- Sao có thể bỏ được chứ. Chuyện tình cảm có thể chậm rãi vun bồi. Nhưng nhìn người khác cưới tiểu muội, ta là chịu không nổi.

- Ngươi …
Tô Triệt cười khổ nói:
- Vẫn là tính tình thối tha kia, không ăn cũng muốn chiếm trước!

- Đúng, ta là người như vậy.
Trần Khác cười ha hả nói:
- Nhưng những lời này, ngươi đừng nói với tiểu muội, bằng không ta lại chịu khổ.

Tô Triệt đột nhiên vùng khỏi Trần Khác, khoát tay, cười to nói:
- Ngươi thấy ta thân với tiểu muội hơn hay là với ngươi hơn?

- Đừng chạy a!
Trần Khác hú lên quái dị, nhanh chóng đuổi theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện