Thiếu nữ kia lúc đầu còn rất lo lắng, người này có đốt sách để chiếu sáng hay không. Không ngờ bọn họ lại rất có quy củ, chỉ mở của sổ ra để ánh trăng chiếu vào.
Cửa sổ trên lầu rất nhỏ, chỉ có thể dùng để thông khí chứ không chui lọt người, bởi vậy chỉ có một cầu thang thông giữa lầu hai và bên ngoài.
Trần Khác để cho Ngũ Lang canh gác ở cửa cầu thang, còn hắn thì khoang tay dựa vào bờ tường, đàm phán với đối phương. Tống Đoan Bình thì ngồi ở trên hòm sách, hòa thượng Huyền Ngọc thì tùy ý ngồi một chỗ.
Sau một lúc im lặng, Trần Khác đánh vỡ bầu không khí im lặng nói:
- Rất xin lỗi mọi người, đã khiến các ngươi gặp nguy hiểm rồi…
- Nếu là chúng ta ở bên trong, ngươi có đi cứu không?
Tống Đoan Bình hỏi hắn.
- Đương nhiên.
Trần Khác không chút nghĩ ngợi trả lời.
Tống Đoan Bình đưa tay ra nói:
- Vậy là được, chúng ta không phải là huynh đệ sao.
- Ừ!
Trần Khác ừ thật mạnh, dùng sức vỗ vỗ vai của y, lại nói với hòa thượng Huyền Ngọc :
- Hòa thượng, đã làm hư việc tu hành của ngươi.
- A Di Đà Phật.
Huyền Ngọc chắp hai tay trước ngực nói:
- Tiểu tăng quả thật đã phạm giới rất nhiều.
Đột nhiên dừng một chút, y nói thật cẩn thận:
- Sau này quay về, không được nói cho sư phụ của ta biết…
- Hứ…
Không khí lúc trước vống rất đau buồn, một câu này đã khiến tình hình thay đổi hoàn toàn. Trần Khác cười mắng:
- Ngươi cuối cùng là tu hành cho mình hay là tu hành cho sư phụ ? - Mấy ngày nay có chút hoang mang.
Huyền Ngọc nói:
- Có thế đây là do việc xuống núi du ngoạn.
- Ha ha ha, không sai, không sai.
Tống Đoan Bình cười rộ lên nói:
- Nếu lúc nào cũng ở trong phủ, làm sao có thể trải nghiệm những việc kích thích như vậy?
- Lúc này có kích thích quả thật rất lớn.
Trần Khác cười khổ nói:
- Thật ra, ta chỉ muốn mở đầu cho người… Trăm ngàn lần cũng không thể tưởng tượng được sẽ gặp tình cảnh như vậy.
- Lại nói, tên này cũng không phải là một hòa thượng thành thật.
Tống Đoan Bình chuyển đề tài, chỉ trích Huyền Ngọc nói:
- Mỗi lần ngươi thổi một giai điệu, không ngờ y đều có thể biết được tên của giai điệu! Người đọc sách đời Tống thường chuyên môn học âm luật, nhưng chưa nghe nói hòa thượng cũng phải học… Hơn nữa còn là những ca khúc tình yêu.
- Chẳng lẽ hòa thượng thì không được có sở thích cá nhân sao?
Trần Khác trượng nghĩa thay Huyền Ngọc giải vây, nhưng dường như càng làm thì càng thêm đen.
Bọn họ một bên nói giỡn, thiếu nữ kia và thị nữ của nàng nghe xong câu chuyện thì đã hoàn toàn vỡ vụn… Hình thức lãng mạn như vậy, ý cảnh ưu mỹ như vậy, không ngờ lại là tín hiệu liên lạc của phỉ tặc? Phỉ tặc lúc nào lại trở nên tao nhã như vậy?
Sự thật quá tàn nhẫn.
- Không thể nào!
Tiểu thị nữ trong bụng đầy lửa giận, cuối cùng không kiềm nổi bạo phát nói:
- Các ngươi chỉ là phỉ tặc, không thể nào thổi được nhiều ca khúc như vậy!
- Làm sao mà không thể.
Trần Khác lấy từ trong ngực ra cây sáo liễu, tiện tay quăng cho tiểu thị nữ nói:
- Cho ngươi chơi.
Ai ngờ động tác quá tùy ý nên bị lệch đi một ít, trúng vào ngực thiếu nữ.
- Chỉ là thử thân thủ một chút, thật có lỗi quá.
Trần Khác ngượng ngùng nói.
Thiếu nữ vội vàng ôm ngực lại, thị nữ của nàng nhất thời giận dữ nói:
- Lưu manh, hạ lưu, ngang ngược!
Lúc trước, bàn tay bẩn của hắn bịt miệng mũi mình lại, giờ lại ăn đậu hũ (sàm sỡ) của quận chúa. Thật sự là không thể nào tha thứ mà. Chỉ có điều, nàng cũng không biết mắng người, từ dùng để chửi cũng chỉ quay đi quay lại trong ba từ này!
Trần Khác lạnh lùng nói:
- Cửa sổ con đang mở, ngươi cứ việc kêu đi. Người bên ngoài còn tưởng rằng các người bị gì đó.
- Vô sỉ…
Tiểu thị nữ rất tức giận, nhưng cũng không dám mở miệng ra nữa.
- Thật có lỗi, đã làm liên lụy đến hai người.
Trần Khác quay mặt nói với thiếu nữ kia:
- Đừng sợ hãi, chỉ cần chúng ta an toàn rời khỏi đây thì sẽ không tổn thương đến một sợi tóc của các ngươi.
- Cảm ơn tráng sĩ!
Việc thiếu nữ lo lắng nhất dường như sẽ không xảy ra. Nàng cũng âm thầm thở nhẹ ra, thầm nghĩ: “ Xem ra đã gặp được loại đạo tạc nho nhã… “
Trong luc nói chuyện, Ngũ Lang vẫn trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng nói:
- Ca, có người tới.
….
Một tên võ sĩ hệt như giáo đầu hộ vệ mang theo đèn lồng, đi lên lầu dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, nói:
- Cuồng đồ to gan, mau thả tiểu thư nhà ta ra. Nếu tiểu thư mà bị tổn thương tới một cọng tóc, thì ngươi chờ bị bầm thây ra trăm mảnh đi…
- Đi chết đi!
Chữ “đi” còn chưa kịp nói ra hoàn toàn đã bị Trần Khác đá một cước lăn xuống cầu thang.
Trong một lát, lại thay một người khác đến. Lần này thì thái độ đã tốt hơn rất nhiều:
- Các vị hảo hán, chủ nhân của chúng ta nói, chỉ cần thả tiểu thư chúng ta ra thì cái gì cũng có thể thương lượng.
- Chúng ta không cần cái gì hết, chỉ cần bình an rời khỏi Hành Dương.
Trần Khác trầm giọng nói.
- Việc này thì dễ thôi, chúng tôi sẽ chuẩn bị xe ngựa, tới bình minh sẽ hộ tống các người ra khỏi thành.
- Cấm quân bên ngoài đồng ý sao?
Trần Khác lạnh lùng nói.
Thị vệ kia kiêu ngạo nói:
- Việc này không cần lo lắng, xe ngựa của chúng ta không ai dám ngăn cản.
- Khẩu khí rất lớn.
Trần Khác cười nói:
- Nhưng việc có liên quan tới mạng sống, ngươi phải làm cho ta tin tưởng mới được.
- Việc này…
Thị vệ không biết trả lời ra sao, đành phải lui xuống bẩm báo.
….
- Phụ thân, hay là để hài nhi đi lên đi.
Sau khi nghe bẩm báo xong, người thanh niên nói với trung niên mặc hoa phục:
- Bọn họ không thể giải quyết được vấn đề.
Người trung niên lắc đầu:
- Hay là để vi phụ tự mình đi một chuyến.
- Hài nhi đi được mà, người trở về đi.
Người thanh niên kiên trì nói, y cũng không nói nhiều, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy chân thật, đáng tin.
Người trung niên đối với con mình dường như cũng rất tin tưởng. Sau khi suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu:
- Được rồi, nhưng con phải cẩn thận.
- Vâng.
Người thanh niên nhận đèn lồng rồi lên lầu.
Lúc gặp Trần Khác thì hai người liền ngay ra nói:
- Là ngươi.
- Sao lại là ngươi?!
Đây chẳng phải là bằng hữu trên thuyền mỗi đêm đều tới trò chuyện cùng nhau sao?
Trần Khác có chút xấu hổ, ho khan hai tiếng nói:
- Đúng vậy, là ta. Thật là trùng hợp.
- Bên trong chính là muội muội của ta, ngươi có thể để cho ta gặp nàng trước không?
Nam tử hạ giọng nói.
- Xem đi.
Trần Khác kêu Ngũ Lang tránh thân mình ra.
- Để đèn lồng lại.
Ngũ Lang buồn bực nói:
- Bên trong có cất sách.
- Là ta không đúng.
Người thanh niên đưa đèn lồng cho Ngũ Lang. Trong lòng lại cảm thấy rất kỳ quái, chưa từng thấy có thêm phỉ tặc nào lại quý trọng sách như vậy.
Sau khi đi lên, người thanh niên thấy muội muội không bị gì thì mới thở nhẹ ra một cái.
- Đã làm nhị ca phải lo lắng rồi.
Thiếu nữ hạ giọng nói.
- Sau này không được đến những nơi nguy hiểm như vậy nữa.
Người thanh niên cũng không hỏi han ân cần, chỉ thản nhiên giáo huấn nàng một câu, xong chuyển hướng sang Trần Khác nói:
- Mong ngươi thả mui muội ra , ta sẽ thay thế cho nàng.
- Ca…
Thiếu nữ thở nhẹ ra một tiếng.
- Im miệng.
Người thanh niên khẽ quát một tiếng.
- Hai người không ngại cùng nhau ở lại chứ.
Trần Khác cười một tiếng nói:
- Người ca ca này của ngươi, là đường ca hay biểu ca, có giá trị bằng nàng hay không ta còn chưa biết rõ lắm.
- Cũng đúng.
Người thanh niên gật đầu nhìn về phía Trần Khác nói:
- Có lẽ, ta cần phải tự giới thiệu một chút.
- Tất nhiên là cần.
Trần Khác gật đầu.
- Ta họ Triệu, tên là Tông Tích, có một chức quan lớn, tuy nhiên cũng không có gì đáng khoe khoang, bởi vì ta là con trai cả quận vương Bắc Hải Đại Tống.
Người thanh niên thở đài nói :
- Hiện tại, ngươi đã biết mình đã gây ra họa gì rồi.
“Ta khinh…”, Trần Khác mở lớn miệng, lần này quả thật đã làm quá mức rồi. Không ngờ lại bắt cóc con cháu hoàng tộc, tiểu cô nương kia chẳng phải chính là một quận chúa sao? Nhưng hắn rất nhanh ngậm miệng lại, đã chân đất còn sợ gì đi giày. Ngay cả Hoàng đế mình cũng dám kéo xuống ngựa, con cháu hoàng gia thì tính là cái gì?
- Ta cũng phải tự mình giới thiệu một chút, nếu không thật là thất lễ.
Trần Khác nhìn người thanh niên kia, chậm rãi nói :
- Ta họ Trần, tên Khác, đến nay cũng không có chức quan gì trên người, bởi vì ta chỉ có một người cha làm Tri huyện, còn bị giam lại chờ chém đầu.
- Ngươi là con của Trần Hi Lượng?!
Triệu Tông Tích có chút giật mình nói.
- Chẳng lẽ còn có người khác giả mạo sao?
Trần Khác nhún vai nói.
- Ngươi sao lại ở chỗ này?
- Ta bị bắt, cũng có trách nhiệm của ngươi trong đó.
Trần Khác tấn công tâm lý của đối phương, khiến đối phương cảm thấy áy náy trong lòng.
- Trách nhiệm của ta?
- Nếu không phải ngươi khen tên Dư Văn Soái kia lên tận trời, ta cũng sẽ không đi tìm lão tố cáo.
Trần Khác bĩu môi nói.
- Tố cáo chuyện gì?
Triệu Tông Tích nói.
- Việc đã đến lúc này, nói cho ngươi biết cũng không sao.
Trần Khác thở dài nói:
- Thật ra cha ta bị hãm hại. Ông ấy sở dĩ bị như vậy, là do ông đã điều tra nguyên nhân quân Lĩnh Nam bại trận.
- Cả nước đều suy nghĩ lại chuyện này.
Triệu Tông Tích nói:
- Vì sao chỉ có mình ông ta bị hãm hại?
- Bởi vì các ngươi nghĩ lại, chỉ dừng ở việc nghĩ, còn phụ thân ta lại hành động.
Trần Khác nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ nói:
- Cuối cùng là bị phụ thân ta điều tra ra được quân chính ba đường Hồ Nam Lưỡng Quảng (gồm Quảng Tây và Quảng Đông) có án hủ bại, đương nhiên là bị hãm hại.
-…
Triệu Tông Tích im lặng, nghe hắn nói tiếp:
- Chúng ta mất rất nhiều công sức mới có thể lấy được chứng cứ, ôm trong lòng hy vọng có thể tìm Dư Văn Soái, kết quả … Ngươi cũng thấy đó, ta bị lão giam lỏng, vụ án cũng bị lão đè xuống.
- Ngươi cũng phải thông cảm cho Văn Soái.
Triệu Tông Tích thở dài nói:
- Lão phải suy nghĩ cho bình định đại cục, hiện tại không phải thời điểm để điều tra.
- Ta không biết cái gì gọi là đại cục!
Trần Khác lạnh lùng ngắt lời nói:
- Ta chỉ biết là, có tội mà không trừng trị, khắp nơi trong quốc gia này sẽ đều là kẻ ác. Có công mà không thưởng, quốc gia này sẽ không có người tốt.
-…
Triệu Tông Tích cũng không biết trả lời ra sao.
- Dư Văn Soái muốn giành thắng lợi là chuyện bình thường. Nhưng từ trước đến giờ ta chưa từng nghe nói có chủ soái nào có thể dựa vào một đám tội phạm tham ô mà giành thắng lợi!
Trần Khác nói những lời đã nghẹn trong lòng ra, lớn tiếng nói:
- Lui một vạn bước lại mà nói. Nếu như may mắn thắng trận này, thì có thể tưởng tượng ra được triều đình sẽ ân điển cho những tên quan phạm tội này lấy công chuộc tội. Không hề điều tra lại, để cho bọn chúng nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật, thậm chí là tiếp tục làm ác! Cho dù dẹp loạn được một Mã Chí Thư, thì còn có Trương Trí Thư, Lý Trí Thư, đều được bọn chúng tạo ra.
- Ta nghe nói, thế lực của Mã Chí Thư có thể phát triển lớn mạnh, là bởi vì có rất nhiều người Hán của Lĩnh Nam gia nhập. Hiện tại trong quân của gã, người Hán đã chiếm hơn tám phần, việc này cuối cùng là vì sao. Đều không phải là do đám quan tham ô kia bức ép sao? Vì sao phải cho bọn chúng thể diện, bọn chúng xứng sao?
- Công lao là công lao, phạm lỗi là phạm lỗi. Lúc này lấy quang vinh thưởng công lao, lấy hình phạt nghiêm khác trừng trị lỗi, hai việc không thể cùng làm. Các ngươi có pháp mà không làm theo, lấy lao chuộc tội, điều này mới làm mất lòng của người trong thiên hạ!
Cửa sổ trên lầu rất nhỏ, chỉ có thể dùng để thông khí chứ không chui lọt người, bởi vậy chỉ có một cầu thang thông giữa lầu hai và bên ngoài.
Trần Khác để cho Ngũ Lang canh gác ở cửa cầu thang, còn hắn thì khoang tay dựa vào bờ tường, đàm phán với đối phương. Tống Đoan Bình thì ngồi ở trên hòm sách, hòa thượng Huyền Ngọc thì tùy ý ngồi một chỗ.
Sau một lúc im lặng, Trần Khác đánh vỡ bầu không khí im lặng nói:
- Rất xin lỗi mọi người, đã khiến các ngươi gặp nguy hiểm rồi…
- Nếu là chúng ta ở bên trong, ngươi có đi cứu không?
Tống Đoan Bình hỏi hắn.
- Đương nhiên.
Trần Khác không chút nghĩ ngợi trả lời.
Tống Đoan Bình đưa tay ra nói:
- Vậy là được, chúng ta không phải là huynh đệ sao.
- Ừ!
Trần Khác ừ thật mạnh, dùng sức vỗ vỗ vai của y, lại nói với hòa thượng Huyền Ngọc :
- Hòa thượng, đã làm hư việc tu hành của ngươi.
- A Di Đà Phật.
Huyền Ngọc chắp hai tay trước ngực nói:
- Tiểu tăng quả thật đã phạm giới rất nhiều.
Đột nhiên dừng một chút, y nói thật cẩn thận:
- Sau này quay về, không được nói cho sư phụ của ta biết…
- Hứ…
Không khí lúc trước vống rất đau buồn, một câu này đã khiến tình hình thay đổi hoàn toàn. Trần Khác cười mắng:
- Ngươi cuối cùng là tu hành cho mình hay là tu hành cho sư phụ ? - Mấy ngày nay có chút hoang mang.
Huyền Ngọc nói:
- Có thế đây là do việc xuống núi du ngoạn.
- Ha ha ha, không sai, không sai.
Tống Đoan Bình cười rộ lên nói:
- Nếu lúc nào cũng ở trong phủ, làm sao có thể trải nghiệm những việc kích thích như vậy?
- Lúc này có kích thích quả thật rất lớn.
Trần Khác cười khổ nói:
- Thật ra, ta chỉ muốn mở đầu cho người… Trăm ngàn lần cũng không thể tưởng tượng được sẽ gặp tình cảnh như vậy.
- Lại nói, tên này cũng không phải là một hòa thượng thành thật.
Tống Đoan Bình chuyển đề tài, chỉ trích Huyền Ngọc nói:
- Mỗi lần ngươi thổi một giai điệu, không ngờ y đều có thể biết được tên của giai điệu! Người đọc sách đời Tống thường chuyên môn học âm luật, nhưng chưa nghe nói hòa thượng cũng phải học… Hơn nữa còn là những ca khúc tình yêu.
- Chẳng lẽ hòa thượng thì không được có sở thích cá nhân sao?
Trần Khác trượng nghĩa thay Huyền Ngọc giải vây, nhưng dường như càng làm thì càng thêm đen.
Bọn họ một bên nói giỡn, thiếu nữ kia và thị nữ của nàng nghe xong câu chuyện thì đã hoàn toàn vỡ vụn… Hình thức lãng mạn như vậy, ý cảnh ưu mỹ như vậy, không ngờ lại là tín hiệu liên lạc của phỉ tặc? Phỉ tặc lúc nào lại trở nên tao nhã như vậy?
Sự thật quá tàn nhẫn.
- Không thể nào!
Tiểu thị nữ trong bụng đầy lửa giận, cuối cùng không kiềm nổi bạo phát nói:
- Các ngươi chỉ là phỉ tặc, không thể nào thổi được nhiều ca khúc như vậy!
- Làm sao mà không thể.
Trần Khác lấy từ trong ngực ra cây sáo liễu, tiện tay quăng cho tiểu thị nữ nói:
- Cho ngươi chơi.
Ai ngờ động tác quá tùy ý nên bị lệch đi một ít, trúng vào ngực thiếu nữ.
- Chỉ là thử thân thủ một chút, thật có lỗi quá.
Trần Khác ngượng ngùng nói.
Thiếu nữ vội vàng ôm ngực lại, thị nữ của nàng nhất thời giận dữ nói:
- Lưu manh, hạ lưu, ngang ngược!
Lúc trước, bàn tay bẩn của hắn bịt miệng mũi mình lại, giờ lại ăn đậu hũ (sàm sỡ) của quận chúa. Thật sự là không thể nào tha thứ mà. Chỉ có điều, nàng cũng không biết mắng người, từ dùng để chửi cũng chỉ quay đi quay lại trong ba từ này!
Trần Khác lạnh lùng nói:
- Cửa sổ con đang mở, ngươi cứ việc kêu đi. Người bên ngoài còn tưởng rằng các người bị gì đó.
- Vô sỉ…
Tiểu thị nữ rất tức giận, nhưng cũng không dám mở miệng ra nữa.
- Thật có lỗi, đã làm liên lụy đến hai người.
Trần Khác quay mặt nói với thiếu nữ kia:
- Đừng sợ hãi, chỉ cần chúng ta an toàn rời khỏi đây thì sẽ không tổn thương đến một sợi tóc của các ngươi.
- Cảm ơn tráng sĩ!
Việc thiếu nữ lo lắng nhất dường như sẽ không xảy ra. Nàng cũng âm thầm thở nhẹ ra, thầm nghĩ: “ Xem ra đã gặp được loại đạo tạc nho nhã… “
Trong luc nói chuyện, Ngũ Lang vẫn trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng nói:
- Ca, có người tới.
….
Một tên võ sĩ hệt như giáo đầu hộ vệ mang theo đèn lồng, đi lên lầu dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, nói:
- Cuồng đồ to gan, mau thả tiểu thư nhà ta ra. Nếu tiểu thư mà bị tổn thương tới một cọng tóc, thì ngươi chờ bị bầm thây ra trăm mảnh đi…
- Đi chết đi!
Chữ “đi” còn chưa kịp nói ra hoàn toàn đã bị Trần Khác đá một cước lăn xuống cầu thang.
Trong một lát, lại thay một người khác đến. Lần này thì thái độ đã tốt hơn rất nhiều:
- Các vị hảo hán, chủ nhân của chúng ta nói, chỉ cần thả tiểu thư chúng ta ra thì cái gì cũng có thể thương lượng.
- Chúng ta không cần cái gì hết, chỉ cần bình an rời khỏi Hành Dương.
Trần Khác trầm giọng nói.
- Việc này thì dễ thôi, chúng tôi sẽ chuẩn bị xe ngựa, tới bình minh sẽ hộ tống các người ra khỏi thành.
- Cấm quân bên ngoài đồng ý sao?
Trần Khác lạnh lùng nói.
Thị vệ kia kiêu ngạo nói:
- Việc này không cần lo lắng, xe ngựa của chúng ta không ai dám ngăn cản.
- Khẩu khí rất lớn.
Trần Khác cười nói:
- Nhưng việc có liên quan tới mạng sống, ngươi phải làm cho ta tin tưởng mới được.
- Việc này…
Thị vệ không biết trả lời ra sao, đành phải lui xuống bẩm báo.
….
- Phụ thân, hay là để hài nhi đi lên đi.
Sau khi nghe bẩm báo xong, người thanh niên nói với trung niên mặc hoa phục:
- Bọn họ không thể giải quyết được vấn đề.
Người trung niên lắc đầu:
- Hay là để vi phụ tự mình đi một chuyến.
- Hài nhi đi được mà, người trở về đi.
Người thanh niên kiên trì nói, y cũng không nói nhiều, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy chân thật, đáng tin.
Người trung niên đối với con mình dường như cũng rất tin tưởng. Sau khi suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu:
- Được rồi, nhưng con phải cẩn thận.
- Vâng.
Người thanh niên nhận đèn lồng rồi lên lầu.
Lúc gặp Trần Khác thì hai người liền ngay ra nói:
- Là ngươi.
- Sao lại là ngươi?!
Đây chẳng phải là bằng hữu trên thuyền mỗi đêm đều tới trò chuyện cùng nhau sao?
Trần Khác có chút xấu hổ, ho khan hai tiếng nói:
- Đúng vậy, là ta. Thật là trùng hợp.
- Bên trong chính là muội muội của ta, ngươi có thể để cho ta gặp nàng trước không?
Nam tử hạ giọng nói.
- Xem đi.
Trần Khác kêu Ngũ Lang tránh thân mình ra.
- Để đèn lồng lại.
Ngũ Lang buồn bực nói:
- Bên trong có cất sách.
- Là ta không đúng.
Người thanh niên đưa đèn lồng cho Ngũ Lang. Trong lòng lại cảm thấy rất kỳ quái, chưa từng thấy có thêm phỉ tặc nào lại quý trọng sách như vậy.
Sau khi đi lên, người thanh niên thấy muội muội không bị gì thì mới thở nhẹ ra một cái.
- Đã làm nhị ca phải lo lắng rồi.
Thiếu nữ hạ giọng nói.
- Sau này không được đến những nơi nguy hiểm như vậy nữa.
Người thanh niên cũng không hỏi han ân cần, chỉ thản nhiên giáo huấn nàng một câu, xong chuyển hướng sang Trần Khác nói:
- Mong ngươi thả mui muội ra , ta sẽ thay thế cho nàng.
- Ca…
Thiếu nữ thở nhẹ ra một tiếng.
- Im miệng.
Người thanh niên khẽ quát một tiếng.
- Hai người không ngại cùng nhau ở lại chứ.
Trần Khác cười một tiếng nói:
- Người ca ca này của ngươi, là đường ca hay biểu ca, có giá trị bằng nàng hay không ta còn chưa biết rõ lắm.
- Cũng đúng.
Người thanh niên gật đầu nhìn về phía Trần Khác nói:
- Có lẽ, ta cần phải tự giới thiệu một chút.
- Tất nhiên là cần.
Trần Khác gật đầu.
- Ta họ Triệu, tên là Tông Tích, có một chức quan lớn, tuy nhiên cũng không có gì đáng khoe khoang, bởi vì ta là con trai cả quận vương Bắc Hải Đại Tống.
Người thanh niên thở đài nói :
- Hiện tại, ngươi đã biết mình đã gây ra họa gì rồi.
“Ta khinh…”, Trần Khác mở lớn miệng, lần này quả thật đã làm quá mức rồi. Không ngờ lại bắt cóc con cháu hoàng tộc, tiểu cô nương kia chẳng phải chính là một quận chúa sao? Nhưng hắn rất nhanh ngậm miệng lại, đã chân đất còn sợ gì đi giày. Ngay cả Hoàng đế mình cũng dám kéo xuống ngựa, con cháu hoàng gia thì tính là cái gì?
- Ta cũng phải tự mình giới thiệu một chút, nếu không thật là thất lễ.
Trần Khác nhìn người thanh niên kia, chậm rãi nói :
- Ta họ Trần, tên Khác, đến nay cũng không có chức quan gì trên người, bởi vì ta chỉ có một người cha làm Tri huyện, còn bị giam lại chờ chém đầu.
- Ngươi là con của Trần Hi Lượng?!
Triệu Tông Tích có chút giật mình nói.
- Chẳng lẽ còn có người khác giả mạo sao?
Trần Khác nhún vai nói.
- Ngươi sao lại ở chỗ này?
- Ta bị bắt, cũng có trách nhiệm của ngươi trong đó.
Trần Khác tấn công tâm lý của đối phương, khiến đối phương cảm thấy áy náy trong lòng.
- Trách nhiệm của ta?
- Nếu không phải ngươi khen tên Dư Văn Soái kia lên tận trời, ta cũng sẽ không đi tìm lão tố cáo.
Trần Khác bĩu môi nói.
- Tố cáo chuyện gì?
Triệu Tông Tích nói.
- Việc đã đến lúc này, nói cho ngươi biết cũng không sao.
Trần Khác thở dài nói:
- Thật ra cha ta bị hãm hại. Ông ấy sở dĩ bị như vậy, là do ông đã điều tra nguyên nhân quân Lĩnh Nam bại trận.
- Cả nước đều suy nghĩ lại chuyện này.
Triệu Tông Tích nói:
- Vì sao chỉ có mình ông ta bị hãm hại?
- Bởi vì các ngươi nghĩ lại, chỉ dừng ở việc nghĩ, còn phụ thân ta lại hành động.
Trần Khác nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ nói:
- Cuối cùng là bị phụ thân ta điều tra ra được quân chính ba đường Hồ Nam Lưỡng Quảng (gồm Quảng Tây và Quảng Đông) có án hủ bại, đương nhiên là bị hãm hại.
-…
Triệu Tông Tích im lặng, nghe hắn nói tiếp:
- Chúng ta mất rất nhiều công sức mới có thể lấy được chứng cứ, ôm trong lòng hy vọng có thể tìm Dư Văn Soái, kết quả … Ngươi cũng thấy đó, ta bị lão giam lỏng, vụ án cũng bị lão đè xuống.
- Ngươi cũng phải thông cảm cho Văn Soái.
Triệu Tông Tích thở dài nói:
- Lão phải suy nghĩ cho bình định đại cục, hiện tại không phải thời điểm để điều tra.
- Ta không biết cái gì gọi là đại cục!
Trần Khác lạnh lùng ngắt lời nói:
- Ta chỉ biết là, có tội mà không trừng trị, khắp nơi trong quốc gia này sẽ đều là kẻ ác. Có công mà không thưởng, quốc gia này sẽ không có người tốt.
-…
Triệu Tông Tích cũng không biết trả lời ra sao.
- Dư Văn Soái muốn giành thắng lợi là chuyện bình thường. Nhưng từ trước đến giờ ta chưa từng nghe nói có chủ soái nào có thể dựa vào một đám tội phạm tham ô mà giành thắng lợi!
Trần Khác nói những lời đã nghẹn trong lòng ra, lớn tiếng nói:
- Lui một vạn bước lại mà nói. Nếu như may mắn thắng trận này, thì có thể tưởng tượng ra được triều đình sẽ ân điển cho những tên quan phạm tội này lấy công chuộc tội. Không hề điều tra lại, để cho bọn chúng nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật, thậm chí là tiếp tục làm ác! Cho dù dẹp loạn được một Mã Chí Thư, thì còn có Trương Trí Thư, Lý Trí Thư, đều được bọn chúng tạo ra.
- Ta nghe nói, thế lực của Mã Chí Thư có thể phát triển lớn mạnh, là bởi vì có rất nhiều người Hán của Lĩnh Nam gia nhập. Hiện tại trong quân của gã, người Hán đã chiếm hơn tám phần, việc này cuối cùng là vì sao. Đều không phải là do đám quan tham ô kia bức ép sao? Vì sao phải cho bọn chúng thể diện, bọn chúng xứng sao?
- Công lao là công lao, phạm lỗi là phạm lỗi. Lúc này lấy quang vinh thưởng công lao, lấy hình phạt nghiêm khác trừng trị lỗi, hai việc không thể cùng làm. Các ngươi có pháp mà không làm theo, lấy lao chuộc tội, điều này mới làm mất lòng của người trong thiên hạ!
Danh sách chương