Do đèn đã bị tắt, chỉ có 1 vài ánh sáng mờ mờ lộ ra từ những ô cửa sổ của phòng nhân viên, lão Hắc thấy có người ngã xuống, còn tưởng rằng do không cần thận bị vập phải vật gì.
Trong lòng ông ta nổi cáu, không nhịn được tự mình đi lên.
Sau đó chính lúc này thuộc hạ đã tiếp cận phòng nhân của hắn viên đột nhiên như là bị điện giật, trong 1 giây ngắn ngủi toàn bộ ngã xuống.
Trong bóng đêm, lão Hắc lập tức lạnh toát cả người.
Ông ta không nghĩ nhiều, tay rút con dao găm đằng sau ra, không những không lùi mà còn tiến vào hướng căn phòng đó.
Phải nói trong lòng lão Hắc không chút sợ hãi, mà điều này sợ là ngay cả đến ông ta cũng không tin.
Trên thực tế, đối mặt với 1 tình thế kỳ lạ đột ngột, ông ta căng thẳng đến mức suýt chút nữa tim ngừng đập, thế nhưng, càng căng thẳng, trong lòng ông ta càng rõ, nếu mình không phản ứng gì, thế thì người phải ngã xuống chắc chắn sẽ là mình!
So với việc im tiếng bị người ta thủ tiêu chẳng bằng mình liều 1 phen.
Suy nghĩ trong đầu lão Hắc rất đơn giản, chẳng sợ cuồi cùng vẫn không thể thoát khỏi 1 chữ chết, ít nhật cũng phải đi vào, nhìn xem rốt cuộc là mình sẽ chết trong tay ai!
Kỳ thực, ông ta cũng không biết, cảnh tượng lúc này quỷ dị kinh khủng thế nào, nhưng trên thực tế lại tốt hơn rất nhiều so với dự đoán của ông ta.
Thứ nhất, thuộc hạ của ông ta chỉ tạm thời ngất xỉu, cũng không mất mạng.
Tiếp theo, tên hung thủ trong căn phòng đó, dưới tình hình này cũng đã thân tàn ma dại rồi… đối với Nhan Phương mà nói, nhờ bùa khí trong tay 1 lần này phóng ra làm 7, 8 chàng trai khỏe mạnh ngã gục, tinh thần hay là thần hồn lúc này đã rơi vào trạng thái cạn kiệt rồi.
2 phút trước, ông ta nằm trên giường nhận thấy đèn đường bên ngoài bị tắt hết, trong lòng sinh ra cảnh giác.
Đợi ông ta đứng dậy, nhìn xuyên qua cửa sổ thấy mình bị bao vây, ý nghĩ đầu tiên trong đầu là chuyện đã bị bại lộ, ý nghĩ thứ 2 chính là phải lập tức bỏ đi!
Cần phải nói, sau khi đèn đường bị tắt, bóng đêm vô tận lần này mang đến 1 vài người không xác định.
Nhan Phương biết mình đã bị người khác bao vây, nhưng lại không biết những người này không phải là cảnh sát, nếu như hắn có thể quyết định thật nhanh, mở ra 1 lỗ hổng lập tức bỏ chạy, ngoài Mạc Ngôn trốn ở đằng sau ra thì ở đây không ai có thể giữ nổi ông ta.
Điều đáng tiếc là ông ta lại không biết điều này, cho rằng mình bị cảnh sát bao vây.
Theo như ông ta thấy, quay lưng chạy trốn khỏi họng súng của cảnh sát là hành động ngu xuẩn nhất cho nên hắn ta tính phát động bùa khí, khiến cho hầu hết bọn họ ngã xuống, cho dù có chạy cũng phải chạy thong thả 1 chút, không thể để súng chĩa sau lưng mình được.
Song cũng không phải tất cả mọi người đều bị ông ta làm ngã, lão Hắc đứng cách hắn ta khoảng chừng hơn 10 mét có thể tránh được.
- Rầm!
Cánh cửa phòng bị lão Hắc đạp văng ra!
Ánh đèn mờ mờ, Nhan Phương cúi khom người lại nhìn chằm chằm vào lão Hắc.
Lỗ mũi, lỗ tai hắn đều có máu tươi chảy ra, co người lại, chỉ có đôi mắt là lóe lên tia sáng độc ác!
Lão Hắc thấy thế, trong lòng không khỏi vui mừng, giơ con dao găm trong tay lên, không chút ngập ngừng đâm thẳng vào người ông ta!
Cái gọi là "nhân lúc ngươi bị bệnh, phải đoạt mạng luôn!", ông ta thấy tình hình ông lão trước mặt này không ổn rồi, tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì, nhưng lúc này đúng là thời cơ để ra tay.
Nhìn ánh sáng con dao găm lóe lên, trong lòng Nhan Phương lại yên tâm hơn, không khỏi nhe răng cười.
- Đây là chuyện gì?
Ở 1 chỗ cách phòng nhân viên khoảng 20 mét, Trương Hiệp Lâm không khỏi kinh ngạc thốt lên.
Bất luận là ai, mắt nhìn thấy 7, 8 chàng trai vạm vỡ không hề có dấu hiệu gì mà ngã ập trước mặt mình đều không tránh khỏi trong lòng kinh sợ.
Tố chất tâm lý Trương Hiệp Lâm tốt hơn người bình thường nhiều, nhưng chính mắt nhìn thấy cảnh kỳ dị khó hiều này, cũng dựng cả tóc gáy lên!
Trong bóng đêm, Mạc Ngôn thì lại bĩu môi.
Trong tiềm thức bao phủ của cậu, bất luận là lão Hắc và thuộc hạ của lão có trốn trong phòng ông lão Phương đó, nhất cử nhất động đều không thoát khỏi sự theo dõi của cậu.
Từ khi Nhan Phương tỉnh, phát động bùa khí, cho đến khi lão Hắc xông vào phòng nhân viên… cả 1 màn này cậu đều thấy rất rõ.
Nhất là lúc cậu nhìn thấy tấm gỗ màu đen trong tay Nhan Phương kia, điều nghi ngờ lớn nhất ở trong lòng trong nháy mắt đã đượ giải đáp.
Cậu luôn luôn phỏng đoán, người nhân viên tạp vụ này rốt cục sao có thể gây ra cơn ác mộng như vậy?
Bây giờ cuối cùng cậu cũng hiểu được.
Còn tưởng có cơ hội gặp người giống mình, hóa ra chỉ là 1 miếng bùa.
Mặc dù chuyện này cậu đã đoán được, thời buổi này khả năng gặp được đạo sĩ hầu như là bằng không, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến, trong lòng vẫn ít nhiều có chút thất vọng.
Điều duy nhất khiên cậu vui mừng chính là miếng bùa trong tay người nhân viên tạp vụ kia.
Trên thực tế, đây không phải là bùa đúng nghĩa, mà là 1 miếng phôi bùa có thể "lấy khí hợp thân".
Loại phôi bùa này chỉ cần lấy máu để luyện, lấy hồn để vận hành có thể biến thành bùa khí chính thống, đến lúc đó, càng có thê hợp thân, hiểu nhau, cho dù không thể mở Khổ Hải được, nhưng cũng có thể dùng nó làm cầu nối kết nối linh khí loãng trong trời đất, bổ thân kéo dài tuổi thọ.
Nói ngắn gọn, đây kỳ thực là 1 môn pháp luyện bùa, vào thời đại Tả đạo nhân có thể gọi là đạo đại hành.
Điều đáng tiếc là, người nhân viên tạp vụ họ Phương này thậm chí còn chưa được coi là gà mà, thủ pháp luyện bùa rối tinh, không chỉ không thể phát huy phôi bùa dùng đúng chức năng của nó, thậm chí thiếu chút nữa còn phá hủy nó!
- Thật đúng là phí của trời!
Mạc Ngôn nhìn lão Phương chỉ sử dụng nó để kích thích ý thức thân thể của người khác, khiến cho họ bị sốc nhanh chóng, biết ông lão Phương này nhiều nhất cũng chỉ là 1 tên gà mờ, thế nhưng cũng vì như vậy, cậu mới không ra tay, mà kệ thuộc hạ của lão Hắc bị ông lão này tấn công, cũng không chết được người, chỉ dần dần té xỉu, cũng tiện cho mình.
Mắt thấy lão Hắc vào trong phòng, Trương Hiệp Lâm không chiềm chế được, nói:
- Mạc Ngôn, chúng ta vào đó hỗ trợ đi.
Mạc Ngôn không chút do dự nói:
- Ừ!
Miệng cậu nói ừ nhưng chân lại đi chậm nửa nhịp, để cho Trương Hiệp Lâm đi trước.
Muốn làm ngư ông, nhất định phải là người xuất hiện cuối cùng.
Lá phôi bùa trong tay ông lão Phương kia đối với 1 đạo sĩ chínhtông như cậu mà nói tuy rằng không có tác dụng quá lớn, nhưng có giá trị tham khảo, ngoài ra, cậu cũng có thể đem nó rửa luyện lại, sửa đổi 1 chút, lại có thể truyền lại cho hậu nhân của mình.
Lúc Trương Hiệp Lâm xông vào, lão Hắc đã bị ông già Phương đánh ngã trên mặt đất.
Quân nhân xuất ngũ như ông ta đối diện với ông già Phương tuổi đã quá bán thế mà không đỡ nổi 1 chưởng đã bị ông già này chém vào cổ, vật ngã xuống đất.
Mà lúc này, Nhan Phương với tên giả là Phương Ngôn cuối cùng cũng bừng tỉnh, hóa ra cái bọn bao vây mình ngoài kia không phải là cảnh sát gì!
Nhưng việc đã đến nước này, ông ta không kiềm chế được hối hận, tình hình bên ngoài còn chưa rõ, ông ta bây giờ muốn nhân lúc mình còn thể lực chạy xa khỏi nơi này.
Sau khi đánh bại lão Hắc, ông ta thuận thế phi ra ngoài cửa suýt chút nữa đụng phải Trương Hiệp Lâm đang tiến vào!
Nhan Phương tay mắt mau lẹ, khửu tay quét qua cổ Trương Hiệp Lâm, nhưng đây chỉ là 1 chiêu ảo, dưới chân khẽ bước 1 chút, rất nhẹ nhàng dùng đầu gối huých mạnh vào chỗ bắp đùi Trương Hiệp Lâm.
Sau đó, Mạc Ngôn nối gót theo sau nhìn thấy Trương Hiệp Lâm cựu đặc công cục bảo vệ lãnh thổ quốc gia giống như bao cát bị lão già dễ dàng đánh ngã, khiến cho những thủ đoạn đấu nhau kịch liệt mà cậu ta đã được học hơn nửa đều chưa dùng!
Sau khi vật ngã Trương Hiệp Lâm, Nhan Phương liếc mắt nhìn Mạc Ngôn đứng đó không xa, thế nhưng lại nhanh chóng chạy về chỗ tường bên phải.
Ông lão hạ độc thủ, liên tiếp đánh hạ nhiều thanh niên mạnh khỏe, chút thể lực cuối cùng cũng tiêu hao, thực sự không đủ thể lực để tiếp tục đối phó với Mạc Ngôn nữa, nên ông ta lựa chọn con đường chạy trốn.
Mạc Ngôn không khỏi mỉm cười.
Nhan Phương thấy Mạc Ngôn không đuổi theo, tưởng cậu ta bị mình dọa rồi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Khoảng cách bức tường nhìn chỉ có 10 mét, ông ta đi thật nhanh, muốn bước nhanh đến chỗ bức tường, rời khỏi chỗ này.
Nhưng đúng lúc này, ông ta đột nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía trước.
Bức tường phía trước, trong bóng tối dày đặc, có người đang châm thuốc.
Nhờ ánh sáng lờ mờ đó, Nhan Phương hoảng sợ phát hiện, tên thanh niên vừa rồi còn ở sau lưng mình kia, lúc này đột nhiên đã đứng ở chân tường, thong dong châm điếu thuốc.
- Ngươi… rốt cục là người gì?
Nhan Phương miệng khô khốc nhìn chằm chằm vào thân hình Mạc Ngôn, ông ta có thể cảm nhận được hơi thở người trước mắt này rất sâu, không thể lường được, còn vượt qua sư phụ đã tạ thế của mình… có người như vậy chặn đường, chạy trốn đúng là hy vọng xa vời.
Hơi thở của đạo sĩ, người thường có thể không nhận ra, nhưng trong mắt của Nhan Phương loại người đã từng tiếp xúc với thần hồn, hơi thở Mạc Ngôn giống như là bóng đèn công suất cao đột nhiên sáng lên trong bóng tối, huy hoàng đến chói mắt, mà không thể nhìn thẳng được.
Mạc Ngôn thở dài, nói:
- Nếu không có 3 mạng người, ta có lẽ có thể để ông đi, đáng tiếc…
Nhan Phương bỗng dưng ném tấm gỗ màu đen trên cổ cho Mạc Ngôn, nói:
- Cái này có thể mua 1 mạng tôi được không?
Mạc Ngôn lắc lắc đầu nói:
- Xin lỗi, thứ này không có tác dụng với tôi, hơn nữa rìa nó đã bị làm hỏng rồi, muốn khôi phục lai, phải tốn thời gian rửa luyện cho nó…
Nhan Phương nghe xong lời này, trong lòng đã khẳng định được người thanh niên trước mặt này có lai lịch thế này!
Lúc này, ông ta không muốn chạy nữa.
Hắn hít 1 hơi thật sâu, nói không lưu loát:
- Thật không ngờ, trên thế giới này còn có người như cậu tồn tại… thật là buồn cười, tôi theo đuổi cả nửa đời người, lại không hiểu được trên thế giới này sớm có người như cậu! Chàng trai, cậu cũng tới vì sách đơn sao?
Mạc Ngôn nhíu mày nói:
- Sách đơn?
Nhan Phương cười kỳ dị, nói:
- Cậu giả bộ ngu ngơ à? Ha ha, sách đơn, sách đơn…
Mạc Ngôn thấy hắn cười quỷ dị, trong lòng sinh cảnh giác, lúc đang định động thủ, thì đã thấy khóe miệng ông lão này chảy ra 1 dòng máu đen, sau đó từ từ ngã xuống đất… trong miệng ông ta giấu thuốc độc, sau khi cắn vỡ, trong vòng 2 giây đã gây chết người, không thể cứu nổi nữa.
Trương Hiệp Lâm ngồi xổm bên cạnh thi thể ông lão, sau khi cẩn thận quan sát, lắc lắc đầu.
Sau khi cậu ta bị ông lão đánh bại, rất nhanh chóng đã tỉnh lại, mà lúc cậu ta chạy đến thì nhìn thấy thi thể của ông lão Phương này.
Mạc Ngôn nói:
- Anh Trương, anh có thể gọi điện thoại cho cục bảo vệ lãnh thổ quốc gia được rồi, em đoán, bọn họ sẽ rất có hứng hú với lai lịch của ông lão này đấy.
Trương Hiệp Lâm gật gật đầu, lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại.
Mạc Ngôn nhìn thi thể trên mặt đất, trong lòng đoán, sách đơn mà ông lão này nói trước khi tự sát rốt cục là cái gì vậy?
Thôi bỏ đi, quản nó làm gì, mình có đường của mình, không cần thiết phải để ý đến mấy thứ này!
Mạc Ngôn lắc lắc đầu, sau khi chào Trương Hiệp Lâm, xoay người rời khỏi tiểu khu Mạc Sầu Hồ.
Sau khi Mạc Ngôn rời khỏi chừng 40 phút, Thích Viễn Sơn xuất hiện trước phòng mà Nhan Phương từng ở.
Nhìn thấy nhân viên công tác của cục bảo vệ lãnh thổ quốc gia đang bận rộn, trên mặt ông ta có cả phẫn nộ lẫn hối hận, thần sắc cực kỳ phức tạp.
Thật lâu sau, ông ta lấy điện thoại ra, bấm 1 dãy số.