Thích Viễn Sơn nghe thấy câu này, không khỏi im lặng hồi lâu mới nói:
- Có rất nhiều chuyện không nói cho cháu là vì muốn tốt cho cháu. Không chỉ có cháu mà còn hai sư huynh nữa, các cháu đều có hướng đi của mình, không cần phải đúc kết chuyện của lớp già chúng ta làm gì. Nếu cháu cứ nhất định đòi một đáp án thì ta chỉ có thể nói cho cháu biết ta và sư phụ cháu không cùng đường. Từ khi sư tổ mất con đường này đã bị cắt đứt. Nhưng ta và sư phụ cháu không hết hi vọng, lập lời thể nuôi cháu lớn và phải tìm được con đường này.
- Hiết rõ là con đường phía trước không thông, ta và sư phụ cháu lại cứ một mực đi về phía trước, lần đi này thế mà cũng đã hơn nửa đời người… Bây giờ con đường này chưa đi đến đâu mà sư phụ cháu đã ngã giữa lộ trình. Cận nhi, đây là không có con đường phía trước và cũng là không có đường về. Ta không hi vọng cháu và hai sư huynh của cháu bước tiếp trên con đường này bởi vì đi tiếp cũng đồng nghĩa với việc không thể quay đầu lại được!
Tô Cận hơi nhíu mày nói:
- Quay về không được?
Thích Viễn Sơn cười khổ nói nói bởi vì hoặc không cam lòng… :
- Sau khi bước trên con đường này, cháu sẽ gặp cảm giác mê muội trong đó, mà chờ đến lúc cháu tỉnh ngộ thì lại không cam lòng, nên bắt đầu cũng không từ bỏ được.
Tô Cận chưa rõ nói:
- Không cam lòng, không từ bỏ được?
Thích Viễn Sơn trầm ngâm một lát nói:
- Cháu đã đi trên con đường đầy sương mù, hậu thế cuối cùng… Bây giờ cháu quay đầu lại nhìn lộ trình từ trước đến nay, đúng là đã tiêu tốn phân nửa đời người. Ta hỏi cháu lúc này cháu có chọn quay về hay không?
Tô Cận nghe thấy vậy cũng trầm mặc, rồi sau đó nói:
- Cháu sẽ không quay đầu mà tiếp tục đi tiếp bởi vì có đi tiếp mới có thể ra khỏi đám sương mù còn quay đầu về thì vĩnh viễn không có hi vọng. Quan trọng nhất là cháu đã đi quá xa, còn chưa có cách nào nhìn lại nếu thế thì không bằng cứ tiếp tục đi nhất định sẽ ra khỏi đám sương mù.
- Ta biết là cháu sẽ nói như vậy.
Thích Viễn Sơn nhìn Tô Cận, trong mắt cũng có vẻ cưng chiều, nói:
- Lúc trước khi thu nạp cháu làm đồ đệ, là nhìn thấy cháu kiên trì, nhưng ở một vài thời điểm cái gọi là kiên trì cũng không được. Sư phụ cháu như thế, ta cũng như thế.
Tô Cận nói:
- Sư bá, bá có thể nói cho cháu biết rốt cục con đường đó là gì không ạ?
Thích Viễn Sơn lắc đầu nói:
- Có thể nói thì ta đã sớm nói cho cháu biết rồi. Cận nhi, không cần hỏi chuyện này nữa, ta sẽ không nói cho cháu biết đâu.
Tô Cận trầm mặc một lúc rồi nói:
- Vậy rốt cục sư phụ cháu chết như thế nào?
Thích Viễn Sơn lắc đàu nói:
- Trước mắt ta chưa thể khẳng định được cái chết của ông ấy vì ta chỉ biết sau khi sư phụ cháu chết người của cục quốc thổ bảo vệ đã ra hiện trường.
Tô Cận nghe thấy vậy không khỏi ngẩn người ra mói:
- Không phải là sư phụ cháu đã sớm thoát khỏi tầm mắt của cục quốc thổ rồi sao?
Tuy cô không biết rốt cục sư phụ và sư bá đi con đường gì nhưng những việc trước kia hai người trải qua cô cũng có biết một chút. Theo cô biết, trước khi gặp mình sư phụ nằm trong sổ đen của Cục quốc thổ.
Thích Viễn Sơn cười khổ nói:
- Theo lý thuyết thì như thế nhưng sự đời khó liệu, ai dám không khẳng định rằng đám người ở Cục quốc thổ kia đang buông một mẻ cá lớn đây?
Sau khi Nhan Phương chết, ông ta không có bất kì hành động nào cũng là vì băn khoăn đến người của Cục quốc thổ. Ngoài ra, ông ta cũng không có cách nào xác định có người đang theo dõi mình hay không. Vừa rồi ông ra nói với Tô Cận về con đường tuy là xa vời nhưng con đường này truy tầm không chỉ có ông ta và Nhan Phương. Điều duy nhất ông ta có thể xác định là tin tức về Đan Thư chỉ có ông ta vừ Nhan Phương mới biết, nhưng không có cách nào để khẳng định ngoài ra có người nào khác trong lúc vô ý đã đi vào ngã ba Liễu Đạo hay không!
Đúng là đối với Viễn Sơn mà nói bất kể là lão bằng hữu tròn Cục quốc thổ hay là người khác thì cũng đang là truy đuổi mình. Điều quan trọng là mình phải đề cao cảnh giác.
Buông một mẻ cá lớn? Tô Cận nhíu mày:
- Sư bá, bá chính là?
Thích Viễn Sơn nói:
- Cháu không cần biết cái đó… Tóm lại nếu cháu còn nghe lời bá thì lập tức dời khỏi nơi này mau.
Tô Cận lắc đầu, kiên quyết nói:
- Cháu không muốn làm Sở sư phụ chết nên cháu sẽ không dời đi.
Thích Viễn Sơn nghiêm mặt nói:
- Sư phụ cháu chết bởi vì bị truy đuổi, cháu không cần quan tâm.
Tô Cận không muốn làm quá đáng trước mặt ông ta, chỉ lo lắng một lát rồi nói:
- Sư bá, cháu và Thiên Dật đã kí hợp đồng có muốn đi cũng không được. Sư bá, cháu đồng ý cháu sẽ lặng lẽ thu thập tin tức, tuyệt đối không hành động lung tung. Hơn nữa bá cũng không nên lẻ loi một mình cần có một trợ thủ, có phải không ạ?
- Trợ thủ thì thôi, ta còn không chốn nổi sao…
Thích Viễn Sơn thở dài nói:
- Cận nhi, cháu khăng khăng quay về Uyển Lăng, ta không ngăn cản được. Chuyện cháu và sư phụ cháu nếu cháu không vì ông ấy mà làm cái gì đó thì đúng là không thể nói nổi nhưng là cháu nhất định phải đồng ý chưa được sự cho phép của ta cháu tuyệt đối không được tùy tiện ra tay, cháu có làm được không?
Tô Cận lập tức gật đầu:
- Cháu đảm bảo!
Thích Viễn Sơn lại nói:
- Còn về phần thu thập tài liệu cháu hãy tự lo liệu đi nhưng hãy nhớ kĩ, chỉ cho phép cháu dùng mắt quan sát, dùng tai để nghe không được nhúch nhích .
Nửa tiếng sau, Tô Cận đeo kính râm đi ra khỏi quán trà.
Lập tức có xe đến đón và mở cửa xe cho cô.
- Tô tiểu thư, bây giờ đi đâu?
Tô Cận nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ nói:
- Đi công viên Sâm Lâm xem đi…
ở công viên Sâm Lâm cô có mua một biệt thự hai tầng đang trong thời gian sửa chữa khoảng một tuần nữa có thể vào được.
Tuy cô chỉ có một mình nhưng người bên cạnh thì có hẳn 5,6 người chô cần có một nơi rộng một chút để ổn định cho những người bên cạnh mình.
Ngồi trong xe cô buồn lòng mà không thể rút ra hết.
Sư phụ thì chết, sư bá thì cố chấp cũng càng làm cô phiền lòng hơn…
Cố không biết sư bá nói con đường kia rốt cục là cái gì, đúng là hai người cộng lại đã hơn 100 tuổi mà thậm chí con đường phía trước cũng không biết là gì mà cứ khăng khăng đi tiếp!
Ngoài ra, dù sư bá không nói rõ nhưng cô đã đoán ra, cái chết của sư phụ có liên quan đến con đường này!
- Rốt cục là đường gì đây?
Trăm mối tơ vò cô vẫn không thể giải thích được, cô càng thêm lo lắng sau khi thở dài cô lấy di động gọi cho Mạch Tuệ.
- Phòng ốc của tôi sắp xếp rồi đến xem giúp tôi đi.
Đầu dây bên kia Mạch Tuệ túc giận nói:
- Tôi đâu có rảnh rỗi như vậy đang bận muốn chết đây…
Tô Cận rầu rĩ nói:
- Tâm trạng tôi không được tốt, qua chỗ tôi uống rượu đi.
Mạch Tuệ kinh ngạc nói:
- Rốt cuộc là sao vậy, lúc sáng gặp cô vẫn tốt mà.
Tô Cận nhỏ nhẹ nói:
- Tôi nhớ nhà…
Cô nói ra suy nghĩ của mình, trong lòng cô luôn tưởng nhớ đến sư phụ Nhan Phương, trong lòng cô ông ấy như người nhà vậy.
Tô Cận là trẻ mồ côi, năm ấy được Nhan Phương nhận nuôi. Trong lòng cô Nhan Phương không chỉ là sư phụ mà còn là cha mình nữa. Mười năm chăm sóc chu đáo cô đã từ một con vịt xấu xí trở thành một con thiên ngan xinh đẹp…
Năm đó theo yêu cầu của sư bá Thích Viễn Sơn, cô và hai sư huynh đã bắt đầu một cuộc sống riêng.
Mỗi ngày ông ta đều gọi điện thoại cho cô, hỏi han ân cần sợ cô tủi thân. Mãi cho đến năm cô 20 tuổi các cuộc điện thoại mới thư dần nói là Tiểu Phượng đã lớn muốn cho cô có không gian riêng của mình…
- Được rồi, được rồi, xem như cô đáng thương, tôi sẽ đi cùng cô…
Mạc Tuệ nói trong điện thoại:
- Bây giờ tôi phải đi xin phép chị Vãn Tình, ai bảo đại tiểu thư cô có quan hệ thân thiết với chúng tôi chứ, chiếu cố đến tâm trạng của cô xem như cũng là công việc đi…
Dừng lại một chút, lại nói tiếp:
- Cái nơi của cô tồi tàn quá còn có chỗ nào uống rượu tốt hơn một chút không?
Nói với Mạch Tuệ một lúc, tâm trạng Tô Cận tốt lên nhiều:
- Hay là đi đến chỗ một nam nhân nào đó của cô đi, rồi đuổi hắn đi để chúng ta uống rượu… này, hay là gọi cả chị Vãn Tình mọi người cùng nhau điên một thể?
Mạch Tuệ thở dài do dự một lúc nói:
- Được rồi, để tôi gọi điện thoại, cô phụ trách đi mua rượu!
- Đừng, em đừng đuổi anh?
Mạc Ngôn cầm cái điện thoại nói:
- Em đuổi chồng ra ngoài, tam tòng tứ đức để đâu rồi hả?
Mạch Tuệ làm nũng nói:
- Được rồi, Mạc Ngôn em chỉ đuổi một lần thôi.
Mạc Ngô ra vẻ đau khổ nói:
- Chuyện này sao anh có thể nghe em được? Không nói đến tam tòng tứ đức thì thôi nhưng còn uống rượu say, em có biết con gái như thế là sa đọa không hả?