Hoàng Lưu Hạ cười khổ nói:

- Tôi cũng hiểu được hắn có chút cẩn thận quá mức… nhưng, đổi lại là tôi , còn muốn cẩn thận hơn hắn.

Mạc Ngôn nhún vai không nói gì.

Hoàng Lưu Hạ nói:

- Mạc Ngôn, nơi này không có ngoại nhân, tôi nói thật với cậu… Kỳ thật, ông ta cẩn thận như vậy, ngoài việc muốn tìm ra hung thủ, nhưng lại luôn có một dự cảm không an toàn quấy phá trong lòng. Cậu là người trong nghề, nói như vậy, chắc cậu có thể hiểu?

Mạc Ngôn gật gật đầu nói:

- Hiểu được… Vô luận là ai, khi hắn biết hung thủ luôn luôn ẩn núp bên cạnh mình, tuyệt đại đa số mọi người sẽ cảm thấy bất an. Bởi vì hắn không biết, hung thủ có ngay tại chỗ này đang nhắm vào mình hay không! Điểm chết người chính là, ngươi biết rõ hung thủ luôn giám sát bên người, nhưng lại không thấy rõ bộ mặt thật của hắn. Cho nên,vì bảo trụ tính mạng, ngươi nhất định đề phòng từng khắc.

Hoàng Lưu Hạ nghe vậy cười khổ nói:

- Đúng vậy, đây chính là điều tôi muốn nói với cậu. Lão bằng hữu này của tôi, sống thật sự là vất vả…

Hai người vừa nói vừa hướng trong lầu đi đến.

Tòa kiến trúc Châu Âu này bên trong trang hoàng cũng không xa hoa, phong cách giản nhã, nhưng lộ ra một cỗ khí thế. Vào cửa sau là một đại sảnh, cũng loại với đại sảnh tiếp khách của một khách sạn lớn, ở giữa lối đi trải thảm màu tím, thông lên lầu hai. Phía bên phải cửa sổ sát phía trước là một vài bộ sô pha cho người nghỉ ngơi…

- Vốn đang có một ván bài, nhưng nếu cậu không có hứng thú, chúng ta liền tìm một chỗ uống trà.

Hoàng Lưu Hạ dẫn Mạc Ngôn hướng lầu hai đi đến, một bên giới thiệu với hắn về Minh viên này.

Đối với Minh viên này, Mạc Ngôn mặc dù không có hứng thú, nhưng cũng coi là ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Nơi đây vốn là một tiểu lâm viên được xây dựng từ đời Minh Thanh, diện tích cũng không lớn. Sau bị người ta thu mua, lại xây dựng tu bổ thêm. Ở Uyển Lăng, danh khí minh viên rất lớn, được xưng tụng là đệ nhất tiêu kiêm của Uyển Lăng tậm chí là đệ nhất A tỉnh.

- Tóm lại. Nơi này chính là một toà lâm viên thức hội sở, trong này, nếu cậu cần biết gì cậu chỉ cần hỏi người phục vụ…

Hai người vừa bước lên lầu hai, Mạc Ngôn còn chưa đứng lại, liền phát hiện có người đang chắm chú nhìn mình.

- Mạc Ngôn, cậu sao lại ở chỗ này?

Mạc Ngôn theo thanh âm nhìn lại. Đã thấy Cừu Vãn Tình đang trừng đôi mắt xinh đẹp nhìn mình, thần tình nghi hoặc.

Mạc Ngôn cười nói:

- A, Cừu tiểu thư à. Thật không nghĩ tới, lại có thể gặp chị ở chỗ này.

Cừu Vãn Tình trong mắt có một tia cảnh giác nói:

- Cậu tới nơi này làm gì?

Mạc Ngôn cau mày nói:

- Thế nào, tôi không thể tới nơi này sao?

Thấy Mạc Ngôn thần sắc mơ hồ có chút không vui, Cừu Vãn Tình cũng thản nhiên cười, nói:

- Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì cả, tôi chính là muốn thay Mạch Tuệ nói cho ngươi biết, một nam nhân tốt không nên tới nơi này.

Mạc Ngôn cuối cùng cũng hiểu ý tứ của nàng, không khỏi cười khổ nói:

- Cô nghĩ là tôi tới tầm hoa vãn liễu?

Cừu Vãn Tình cười nói:

- Tôi không có nói vậy…

Nàng trong miệng tuy nói vậy, nhưng trên mặt lại là bộ dạng "Lão nương chính là cho rằng như vậy"

Thấy nàng cười đắc ý, Mạc Ngôn không nhịn được liền nhìn về phía bờ môi đỏ mọng của nàng… Nghiêm mặt nói:

- Cừu Vãn Tình kỹ xảo hôn môi cũng không xuất xắc, nhưng so với Mạch Tuệ, có vẻ thành thục hơn nhiểu. Điểm này, Mạc Ngôn tôi ghi sâu trong lòng.

Cừu Vãn Tình nhận thấy ánh mắt Mạc Ngôn đang nhìn môi mình, trên mặt không hiểu vì sao nóng lên.

Trực giác của nữ nhân không hiểu sao linh nghiệm….

Lúc này, nàng hoàn toàn không thể khẳng định, đêm say rượu, giấc mộng kia là thật hay là hư vô, nhưng có thể chắc chắn, người trong mộng cùng mình hôn đến chết đi sống lại kia, ít nhất có vài điểm giống người trước mắt.

Cừu Vãn Tình cũng không ghét Mạc Ngôn, thậm trí cơ hồ còn có chút thích thú, nhưng khi nghĩ tới tên này là bạn trai của Mạch Tuệ, mà chính mình trong mộng lại cùng hắn hôn đến chết đi sống lại, trong lòng liền có một loại cảm giác nói không lên lời…

- Giới thiệu với cô, vị này là Hoàng Lưu Hạ, giám đốc công ty Phương Chính, cũng là cấp trên của tôi …

Mạc Ngôn nói:

- Hắn hôm nay có một cuộc đánh bài, tôi là theo hắn tới đây học hỏi.

Cừu Vãn Tình cười vươn tay, cùng Hoàng Lưu Hạ bắt tay, nói:

- Nghe danh đã lâu.

Lúc này một nữ nhân viên mặc bộ sườn xám đi tới, nói với Cừu Vãn Tình:

- Cừu tiểu thư, bài đã chuẩn bị xong, Tương tiên sinh đang chờ cô.

Cừu Vãn tình nói:

- Tôi biết rồi, nói với Tương tiên sinh, tôi sẽ qua đó ngay.

Chờ nữ tiếp đãi viên rời đi, Mạc Ngôn ngạc nhiên nói:

- Cô thích chơi bài?

Cừu Vãn tình lắc đầu nói:

- Tôi tới để đàm luận vài chuyện…

Có chút dừng lại, giải thích nói:

- Minh Viên nguyên bản là do chúng tôi tài trợ, nhưng bởi vì Tô Cận gia nhập liên minh, có ý muốn hợp tác lâu dài, chủ yếu muốn cho chúng ta cung cấp ngoại cảnh sân bãi… Tôi đến lần này, chính là bàn về việc này.

Mạc Ngôn cười nói:

- Đàm luận trên bàn chơi bài sao?

Cừu Vãn tình cười nói:

- Việc này vốn là người khác phụ trách, nhưng có một số điều khoản không thể thỏa đàm, tôi cùng ông chủ Minh viên xem như là bằng hữu, cho nên trong điện thoại ước định, mọi người phân cao thấp trên bàn bài. Nếu tôi thắng, hợp đồng liền theo như ý tôi , nếu tôi thua, hợp đồng liền theo như ý hắn ký tên.

Mạc Ngôn gật đầu nói:

- Hóa ra là như vậy… cô đã có việc, tôi sẽ không quấy rầy.

Cừu Vãn Tình chưa vội rời đi, nói:

- Mạc Ngôn, đối với bài Đức Châu cậu có hiểu biết gì không?

Mạc Ngôn nói:

- Tạm được, cô hỏi vấn đề này làm gì?

Cừu Vãn Tình cười nói:

- Tôi nghe Mạch Tuệ nói, thời gian ở đại học nàng thường xuyên cùng cậu chơi bài, có đôi khi trộm làm ký hiệu ở trên mặt bài nhưng vẫn không thắng được cậu, đúng vậy không?

Mạc Ngôn cùng Mạch Tuệ thời gian ở đại học bởi vì một vài chuyện nhỏ mà dùng bài lơ khơ định thắng thua, nói thí dụ như, Mạch Tuệ muốn đi dạo phố, Mạc Ngôn lại muốn đi ăn, vì thế hai người hay dùng tú lơ khơ định thắng thua. Lại tỷ như, Mạch Tuệ lấy thân phận chủ biên báo văn học yêu cầu Mạc Ngôn sửa bản thảo, mà Mạc Ngôn liều chết không theo, hai người lại dùng bài phân định thắng phụ…

Mạc Ngôn cười nói:

- Cô ấy chính là một người ngốc, ở trên bàn bài, chỉ số thông minh từ trước đến nay đều là số âm.

Cừu Vãn Tình cũng che miệng cười khẽ, nói:

- Cũng không biết ai là đứa ngốc… Trong mắt tôi, cậu thắng chính là bài, cô ấy lại được chính là người cậu!

Mạc Ngôn không khỏi ngẩn ra, nói:

- Còn có cách nói này nữa sao?

Cừu Vãn Tình cười nói:

- Đây là chuyện của chị em chúng ta, đàn ông các cậu không hiểu đâu.

Có chút dừng lại, lại nói:

- Mạc Ngôn, có hứng thú thay tôi tham dự ván bài này không?

Mạc Ngôn ngạc nhiên nói:

- Bài này còn cho phép nhờ người ngoài sao?

Cừu Vãn Tình cười nói:

- Vốn là không thể, nhưng ai bảo tôi là nữ nhân….

Mạc Ngôn nói:

- Tôi xắp phải rời khỏi, thôi quên đi.. Mặt khác tôi cảm thấy, chỉ cần cô ngồi trên bàn bài, vô luận là thắng hay bại, cô cũng sẽ là người thắng cuối cùng!

THấy Mạc Ngôn từ chối khéo, Cừu Vãn Tình cũng không miễn cưỡng.

Kỳ thật, nàng vừa rồi chỉ là trong một lúc tâm huyết dâng trào. Không biết tại sao, nam nhân trong mộng cùng mình hôn đến chết đi sống lại kia dần dần càng ngày càng giống mạc Ngôn, theo bản năng muốn tìm hiểu… Rốt cuộc, đêm đó đã xảy ra chuyện gì?

- Đúng rồi, Mạc Ngôn, chuyện của Cam Lam không có cơ hội gặp cậu cảm ơn…

Cáo biệt trước, Cừu Vãn Tình trịnh trọng nói:

- Cảm ơn cậu, Mạc Ngôn… Tôi biết cậu là một người hào sảng, những lời thừa tôi không cần nói, chỉ muốn cậu biết rằng, cha mẹ Cam Lam cùng tôi, đều khắc ghi phần nhân tình này của cậu!

Mạc Ngôn cười nói:

- Không cần phải nói trịnh trọng như vậy, khi nào thì đem phí ăn uống của Cam Lam trả cho tôi, coi như cảm tạ tôi …

Hai người hàn thuyên vài câu xong.

Chờ Cừu Vãn Tình rời đi, Hoàng Lưu Hạ vẫn từ trước không nói gì đột nhiên mở miệng nói:

- Mạc Ngôn, cậu quen Cừu Vãn Tình?

Mạc Ngôn nói:

- Không tính là thân thiết, cô ấy là xếp của bạn gái tôi!

Hoàng Lưu Hạ nói:

- Tôi nghe nói Cừu Vãn Tình cùng Trương Trường Thanh từng có hôn ước, mà cậu từ trước tới nay luôn đối phó Trương Trường Thanh có phải là vì cô ấy?

Mạc Ngôn cũng không gạt hắn nói:

- Thật đúng là bị anh nhìn ra…

Ước chừng lúc chạng vạng tối, Mạc Ngôn cùng Hoàng Lưu Hạ ăn xong bữa cơm chiều, liền ly khai Minh Viên.

Trong một tòa biệt thự ở đường Đông giao, Mạc Ngôn gặp được Tôn Minh Viễn.

Lúc này Tôn Minh Viễn bên người chỉ dẫn theo một người, ước chừng khoảng ba mươi tuổi, hẳn là người tâm phúc của hắn.

Theo như tuổi mà tính, 15 năm trước, hẳn vị này còn là một thiếu niên, liệu có quan hệ gì với văn kiện vụ án chưa giải quyết năm đó không.

- Mạc tiên sinh thật sự là xin lỗi cậu !

Vừa thấy mặt, Tôn Minh Viễn liền nắm tay Mạc Ngôn, luôn mồm tạ lỗi.

Mạc Ngôn đối với loại này " Gặp mặt không khách khí, hành vi không được thoải mái, cũng không thể nề hà, chỉ cảm thấy so với Đại Lý giao tiếp với người như vậy vẫn thích hơn"

- Chính là chỗ biệt thự này sao?

Mạc Ngôn âm thầm đánh giá căn biệt thự trước mắt, hỏi Tôn Minh Viễn.

Theo kiểu dáng nhẹ nhàng, cùng với những dấu vết sặc sỡ trên tường, không khó nhận ra, biệt thự này hẳn là được xây từ đầu thế kỷ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện