Mạc Ngôn mặc bộ quần áo kín mít, đi xuống căn phòng dưới lòng đất.
Bộ quần áo phòng dịch này được thay ở cửa khử độc khi bước vào phòng hầm. chất liệu mỏng bó sát cơ thể, ngoài việc hô hấp khó khăn ra thì đều cho người ta cảm thấy khá là thoải mái.
Sau khi xuống dưới tầng hầm, tất cả mọi người đều mặc trang phục như vậy, rất khó bị người khác phát hiện ra.
Mạc Ngôn đi thẳng đến phòng xác.
Phòng xác được bố trí ở khu vực trong cùng bên dưới hầm này, Mạc Ngôn đi đến trước cửa, đẩy cửa ra.
Trong ánh đèn ảm đạm mà lạnh lùng, từng đợt từng đợt khí lạnh ghê người tỏa ra đạp vào mặt Mạc Ngôn.
Dừng lại giữa phòng xác, thi thể trắng bạch được đặt trên chiếc giường xác, trong đó có một chỗ còn chưa được khâu lại, một phần bụng còn lộ ra ngoài khiến người ta sợ dựng tóc gáy.
Mạc Ngôn đi đến trước thi thể, mở Thiên Nhãn ra, quan sát khí thoát ra từ thi thể.
Không ngoài dự đoán, ở vùng ngực của nạn nhân quả nhiên có một khí màu đen quanh quẩn.
Nhưng tạm thời Mạc Ngôn vẫn chưa xác định chính xác được khí màu đen ấy có phải là thi sát hay không! Dù sao thì những kiến thức này cũng là kế thừa từ những người bên Tả đạo mà có, thuộc trường phái lí luận, từ trước đến giờ chưa kiểm nghiệm thực tế bao giờ.
Muốn xác định được khí màu đen kia có phải là thi sát hay không, đầu mối then chốt chính là bộ phận bên trong thi thể này, hoặc là nguyên khí còn sót lại.
Người chết như ngọn đèn tắt.
Người sau khi chết trừ phi là vì hao tổn nguyên khí, thậm chí là chết già, nếu không thì đều còn sót lại chút nguyên khí.
Nguyên khí còn sót lại này trong vòng 24 tiếng vẫn sẽ hoạt động như cũ, gặp tu sĩ như Mạc Ngôn, thậm chí có thể mượn dùng, quá 24 tiếng sẽ tự động bị tiêu tán theo thi thể.
Cả quá trình tiêu tán có thể diễn ra trong 1 tuần hoặc nửa tuần, mà theo như mức độ phân hủy của thi thể trước mặt Mạc Ngôn thì thời gian phân hủy hoàn toàn của nó nhiều nhất cũng chỉ ba ngày. Cũng có thể nói, chỉ cần là không phải bị thi sát xâm nhập thì trong thi thể này nhất định vẫn còn tồn tại chút nguyên khí.
-Nửa phút đồng hồ sau Mạc Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu.
Không ngoài dự đoán, nguyên khí của thi thể này sớm đã không còn tồn tại chút nào nữa rồi, điều này chứng minh khí màu đen kia chính là thi sát.
Sự tồn tại của loại thi sát này bản thân nó không thể tồn tại được. cũng có nghĩa là về mặt bản chất thì nó không có tính lây lan, nhưng trước khi nó bị tiêu tán hoàn toàn lại có một năng lực mạnh mẽ, đặc biệt là rất mẫn cảm với hơi thở của người sống. khi nó xâm nhập vào cơ thể con người, sau khi hấp thụ hết nguyên khí của con người, sẽ di chuyển đến những cơ thể khác. Nếu trong phạm vi 1km mà không có người sống hoặc sinh vật sống thì sẽ tự tiêu hủy sau một thời gian.
Ngoài ra, cho dù là không ngừng hấp thụ nguyên khí của người sống đi chăng nữa thì việc nó bị hủy siệt cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nguyên khí của con người chỉ có thể kéo dài thời gian suy giảm của nó chứ không thể tăng thêm sức mạnh duy trì cho nó được.
Đứng từ góc độ này mà nói, dịch bệnh bùng phát lần này chứ cần có biện pháp phòng chống đúng thì rất nhanh có thể tự biến mất.
Đương nhiên, đối với việc này ngoài Mạc Ngôn ra thì vĩnh viễn không ai biết được.
Mà đối với Mạc Ngôn thì cậu hiển nhiên sẽ không đợi cho dịch bệnh từ dưng biến mất.
Xác định chính xác sự tồn tại của thi sát, Mạc Ngôn lập tức xoay người đi ra khỏi tầng hầm.
Bây giờ, điều cậu cần phải quan tâm là làm thế nào có thể vượt qua hàng rào kiểm soát với tốc độ nhanh nhất tiến vào được thôn Dân Tộc.
Cậu nhìn lại một chút tấm bản đồ trong phòng làm việc của cục trưởng Mã, tấm bản đồ hiện ra rõ nét, từ bộ chỉ huy đến thôn Dân Tộc có ba trạm kiểm soát.
Ngoài ba trạm này ra trên không còn có máy bay trực thăng theo dõi.
Ban ngày ban mặt mà muốn vào thôn Dân Tộc mà không làm kinh động đến ai cho dù là Mạc Ngôn cũng khó mà thực hiện được.
-Chẳng nhẽ phải chờ đến đêm sao?
Mạc Ngôn bước nhanh ra khỏi khu vực đỏ, trở lại phòng làm việc của cục trưởng Mã, đứng trước cửa sổ, châm điếu thuốc suy nghĩ tỉ mỉ.
-Thời gian không đợi người, nếu như Đỗ Tiểu Âm bị sát khí xâm nhập, bây giờ đi còn kịp, chậm trễ một phút nguyên khí của cô ấy sẽ bị hút mất một phần, đến lúc đấy dù có cứu được cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa cả, trừ phi là một người thực vật mà thôi.
Nghĩ đến đây, Mạc Ngôn xưa nay vốn bình tĩnh trong lòng bỗng dâng lên từng đợt sóng.
-Có tình cảm cho dù cưỡng ép từ bỏ cũng không được.
Mạc Ngôn khẽ thở dài, cậu hiểu được thiện cảm của mình đối với Đỗ Tiểu Âm, nhưng ngọn nguồn và bản chất của phần tình cảm này là gì cậu chưa từng nghĩ qua.
Đến lúc này cậu mới biết, tình cảm này là trong lúc vô tri vô giác dần dần biến thành phức tạp, không thể nói rõ được.
Cậu là tu sĩ, từ trước đến giờ làm việc đều theo tự nhiên, tâm nghĩ thế nào thì làm thế đấy.
Hiểu được phần tình cảm này cậu lại cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Phát hồ vu tình, chỉ hồ vu lễ ( cho dù có nảy sinh tình cảm cũng phải giữ chừng mực, phép lịch sự), chỉ cần không phải là tình cảm không thể khống chế được mà sinh lòng muốn được sở hữu, thì thích nhiều thêm một người thì cũng có sao đâu chứ.
Năm phút sau, Mạc Ngôn xuất hiện ở đường giao với thôn Dân Tộc.
Không nằm ngoài dự đoán, đường giao này sớm đã lập một trạm canh gác, hơn nữa làm nhiệm vụ này không phải là cảnh sát mà là quân nhân làm nhiệm vụ mặc trên người bộ quần áo phòng dịch.
Đây là trạm canh gác đầu tiên, ngoài trạm gác ở đường giao này ra, ở giữa cứ cách trăm mét lại có một trạm gác nữa, kéo dài đến tận chỗ mà mắt không nhìn thấy được nữa mới thôi.
Mạc Ngôn quyết tâm đi đến trạm gác.
-Người phía trước kia, lập tức dừng bước!
Nhìn thấy Mạc Ngôn, lính gác cao giọng quát:
-Nơi này là khu vực cấm, mau rời khỏi đây đi, nói lại lần nữa, rời khỏi nơi này mau.
Mạc Ngôn coi như không nghe thấy vẫn tiếp tục bước về phía trước.
Hai lính gác lập tức đề cao cảnh giác, nói to:
-Nhắc lại một lần nữa, rời khỏi đây mau, nếu không chúng tôi sẽ dùng biện pháp cưỡng chế đấy.
Người lính gác kia cũng giơ súng lên nhắm vào người Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn không muốn làm khó hai người lính gác trẻ này, lập tức giơ tay lên, ý bảo mình không có ác ý gì, sau đó đi đến cách hai người kia khoảng hai ba bước thì dừng lại.
-Hai người không cần phải căng thẳng thế đâu, tôi không có ác ý gì cả.
Cậu giơ hai tay ấm giọng nói:
-Tôi là người sắp chết rồi, không còn lưu luyến gì sự sống nữa, nhưng tôi không muốn phải chết ở bên ngoài, cho nên tôi muốn hai vị cho tôi qua, tôi muốn chết trên giường của mình.
Hai người kia nghe thấy vậy nhất thời ngạc nhiên.
Hai người này còn ít tuổi, mới đều hai mươi tuổi đầu, cũng không có nhiều kinh nghiệm xã hội, đối diện với lí do như thế cũng không biết phải xử trí như thế nào.
Mạc Ngôn lại nói:
-Những lời tôi nói đều là sự thật, nếu như không tin, hai anh có thể xem trạng thái hiện giờ của tôi.
Hai lính gác chăm chú xem xét lại, lập tức kinh hãi phát hiện ra tên nhóc trước mắt mình quả nhiên cách cái chết không xa.
Lúc này sắc mặt Mạc Ngôn giống như cua đồng nấu chín, mồ hôi chảy ròng ròng xuống, giống như thác nước đổ xuống mặt nước.
Nhất là hơi thở nóng bỏng phát ra từ người Mạc Ngôn, cho dù cách xa 3m hai người đó vẫn có thể cảm thấy được.
-Bệnh lây nhiễm.
Hai người liếc nhìn nhau lập tức xác định Mạc Ngôn bị bệnh lây nhiễm hơn nữa còn bị rất nặng.
-Cậu… cậu đừng nghĩ quẩn, tình hình bệnh này của cậu vẫn có thể chữa trị được.
Một người lính gác vừa cà lăm an ủi Mạc Ngôn vừa gọi điện báo cho cấp trên.
Mạc Ngôn được voi lại đòi tiên, chưa dừng lại ở đấy, bước lên vài bước nói:
-Tôi rất hiểu được tình hình hiện tại của mình, anh không cần phải an ủi tôi đâu.
-Cậu đừng qua đây!
Người lính gác trẻ tuổi mặt trắng bệnh, vừa kinh vừa sợ.
Thực ra hắn thực sự lo lắng tên này sẽ nhảy bổ ra, sau đó kéo mình cùng xuống địa ngục. người lính gác hiểu rõ, bộ quần áo bảo hộ của mình có tính phòng dịch cao nhưng chất liệu không chắc chắn lắm, ngộ nhỡ bị xé rách một lỗ nhỏ thì việc bị lây nhiễm bệnh là rất dễ xảy ra.
-Thật xin lỗi, tôi muốn về nhà, bất luận là ai cũng không thể ngăn cản tôi.
Mạc Ngôn tiếp tục tiến về phía trước, vẻ mặt bi thương, nói:
-Người giống như tôi, ở lại bên ngoài chỉ làm hại đến người khác, vì vậy hoặc là cậu cầm súng bắn chết tôi ngay tại đây, hoặc là thả cho tôi đi vào trong, đằng nào cũng là chết.
Hai người lính gác trong đầu trống rỗng.
Nếu trước mắt họ là phần tử nguy hiểm thì sẽ không hề do dự mà nổ súng.
Nếu người này là người bị bệnh lây nhiễm của thôn Dân Tộc trốn ra ngoài thì họ cũng không do dự mà nổ súng.
Nhưng trước mắt lại là người sắp chết, nguyện vọng duy nhất của hắn chính là được chết trên chính chiếc giường của mình.
Theo lí thuyết mà nói, tên nhóc cam tâm chịu chết thì không có uy hiếp gì cả.
Một phút sau, Mạc Ngôn mỉnh cười đi qua bên cạnh tên lính gác, đi thẳng vào trong thôn Dân Tộc.
Hai người lính gác này bị thuyết phục hoàn toàn, cuối cùng không hề bóp cò.
Nhưng không nổ súng không có nghĩa là bọn họ không để ý đến, nếu tùy ý để cho Mạc Ngôn tiến vào thì là bọn họ không làm tròn trách nhiệm.
Vậy nên hai người hạ súng xuống, liều mạng chịu nguy hiểm lây bệnh, định dùng cách nguyên thủy nhất để khống chế Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn thấy cách của mình không thực hiện được, cũng chỉ còn cách sử dụng vũ lực. khi hai người nhào qua cậu nhẹ nhàng điểm huyệt an miên.
-Thật là không đánh không chịu hợp tác, muốn văn minh một chút cũng không được…
Mạc Ngôn lắc lắc đầu, đi qua hai người.
Trạm canh gác đầu tiên là nghiêm mật nhất, sau khi qua được đấy, những trạm canh gác gần thôn Dân Tộc thưa thớt hơn nhiều.
Mạc Ngôn bước nhanh gần như chạy về phía thôn Dân Tộc.
Có được vũ khí là ý thức bản ngã, cậu có thể dễ dàng vượt qua trạm gác thứ hai, nhưng lần này, máy bay trực thăng trên không đang mở rộng tầm kiểm soát.
-Chắc hẳn đã cso người phát hiện ra chuyện vừa rồi của mình.
Mạc Ngôn mỉm cười tiếp tục tiến về phía trước.
Xuyên qua được trạm gác thứ hai, Mạc Ngôn đi dọc nhanh theo đường bờ ruộng, lại chợt phát hiện ra, ở cổng vườn căn nhà phía trước đột nhiên xuất hiện một hình bóng quen thuộc.
Mà cái người cậu quen ấy lúc này đang cảnh giác nhìn về phía cậu, khẩu súng trong tay nhẹ nhàng được giơ lên.
-Tính cảnh giác rất cao, hẳn là đã nhận được lệnh từ bộ chỉ huy rồi chứ?
Thấy người quen, Mạc Ngôn vui mừng hớn hở, vẫy vẫy tay về phía người kia nói:
-Này, Hỏa Kế, mấy ngày không gặp rồi, còn tưởng biến thành zombie ( thây ma) rồi chứ!
-Tôi nhổ vào, sao lại là tên nhóc này chứ?
Nhìn thấy Mạc Ngôn, Đại Lý há hốc mồm, từ từ hạ súng xuống.