Trong phòng bệnh, Mạc Ngôn vén quần áo bệnh nhân lên, kim bạc trong tay như tia chớp đâm vào bụng bệnh nhân.

Tiễn Hiểu Vũ buột miệng nói:

-Cây kim của anh còn chưa khử trùng.

Lời nhắc nhở này thuần túy xuất phát từ bản năng của một người làm công tác y tế, vừa nói khỏi miệng, cậu lập tức ý thức được và ngậm ngay miệng lại.

Lúc này hắn đã không còn hoài nghi về việc Mạc Ngôn có cứu tỉnh được cậu bé kia hay không nữa.

Bởi vì vừa rồi xảy ra chuyện này nên hiện tại vẫn đang bị kích động, hoàn toàn thoát khỏi lẽ thường tình, là một người làm công việc nghiên cứu kiêm thuyết vô thần, Tiễn Hiểu Vũ cảm thấy thế giới nhỏ bé mà mình biết dường như sắp sụp đổ hoàn toàn.

Trong con mắt của hắn, một khi những chuyện không thể tưởng tượng được xảy ra, ví như việc cứu người thanh niên trên giường này có thể tỉnh dậy tựa hồ như là điều không thể.

Mạc Ngôn quay đầu lại thoáng nhìn Tiễn Hiểu Vũ cười cười không nói gì.

Cậu dùng chân khí làm thay đổi hình dạng đầu mũi kim, quá trình này đồng nghĩa với việc khử trùng luôn mọi mọi vi khuẩn bám trên đó, khi rèn luyện chân khí, kết quả duy nhất chính là hủy diệt.

Sau khi kim bạc đâm vào bụng cậu bé Mạc Ngôn nhẹ nhàng vê vê đuôi kim, hút hết thi sát trong người cậu.

Loại thi sát này không mùi không màu không vị, đến kính hiển vi hiện đại nhất cũng không thể nhìn thấy nó.

Nhưng dưới tâm nhãn của Mạc Ngôn, nó lại không thể che thân.

Mạc Ngôn vây hết thi sát lại, ở ngón giữa hình hình mụn hạt hình tròn nhỏ như hạt đậu.

Trong sự quan sát của tâm nhãn, cả hạt đó màu đen thùi lùi, bên trong hình thành từng đợt từng đợt công phá, hướng ra ngoài hạt tròn đó.

Thế nhưng chân khí của Mạc Ngôn lại là khắc tinh của nó, chỉ cần hơi chạm vào thành hạt hình tròn đó là thi sát lập tức tan rã biến thành hư vô.

Luồng thi sát này mặc dù không có linh trí, nhưng lại có bản năng tránh xa sinh vật có hại, nên sau khi "đội quân tiên phong" bị hàng rào làm bằng chân khí đánh cho tan rã hơn phân nửa thì luồng thi sát còn lại lập tức trở nên ngoan hơn, lui lại thành một khối, tạm thời ngủ đông.

-Thật là có hứng thú…

Mạc Ngôn nhìn hạt tròn nhỏ ở trên ngón tay khẽ khen một câu.

Vẻ mặt này của cậu lọt vào tầm nhìn của người khác càng tạo nên một vẻ điên rồ hơn.

Đỗ Tiểu Âm thấy cậu nhìn say mê ngón tay chẳng có vật gì, không nhịn được liền hỏi:

-Mạc Ngôn, anh đang nhìn cái gì thế?

Mạc Ngôn cười nói:

-Xem ra mọi người không nhìn thấy cái này rồi.

Cậu vẫn tập trung nhìn ngón tay của mình, giống như đang nâng một vật gì đó.

Tiễn Hiểu Vũ không nhịn được liền hỏi:

-Nhưng trên tay anh có cái gì đâu.

Mạc Ngôn cười nói:

-Ai nói không có? Chẳng qua là cậu không nhìn thấy mà thôi, nếu như cậu có thể nhìn thấy thì tôi đã không đứng ở đây.

Nói xong cậu lấy ra một cái bật lửa nói:

-Cho mọi người nhìn một trò chơi nhỏ, để mấy người có thể biết một chút về đầu sỏ gây nên tình hình bệnh dịch lần này.

Cậu nhẹ nhàng ấn bật lửa, từ từ hơ ngón tay có hạt nhỏ.

-Ầm!

Một tiếng nhỏ phát ra, trên đầu ngón tay Mạc Ngôn dựng đứng một ngọn lửa màu đen.

Ngọn lửa cao ngất trong chốc lát bị tiêu diệt.

Cùng với sự tan biến của ngọn lửa, một mùi tanh tưởi rất khó ngửi ngập tràn khắp căn phòng.

-Tôi nhổ vào, cái mùi này…

Đại Lý vốn định đưa ra ý kiến gì đó, nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng đã bị cái mùi tanh tưởi khó ngửi kia chặn lại.

Đỗ Tiểu Âm nhanh tay nhanh mắt lập tức mở cửa phòng bệnh.

Một phút sau, mùi tanh tưởi kia đỡ dần biến mất, Tiểu Âm trừng mắt, căm giận nhìn Mạc Ngôn nói:

-Anh cố tình có phải không?

Mạc Ngôn cười không nói gì, khi thi sát bị đốt cháy, cậu liền nín thở, Đỗ Tiểu Âm nói cậu cố tình, thật là oan uổng cho cậu quá.

Thi sát là một khí âm cực kì dơ bẩn, sợ nhất là lửa mặt trời, nếu có thể trực tiếp dùng lửa đốt cháy, đồng nghĩa với việc có thể hủy diệt nó.

Khi khí dơ bẩn tan rã sẽ tạo ra một mùi tanh tưởi, về điểm này Mạc Ngôn hiểu rất rõ.

Nhưng khi Mạc Ngôn nhìn thấy biểu cảm tức giận đến mức muốn giết người của Đỗ Tiểu Âm thì cậu mới biết, bản thân quả là đánh giá quá thấp tính sát thương của cái mùi thúi này.

Một đoạn nhạc đệm nhẹ nhàng đi qua, Tiễn Hiểu Vũ mới thì thào thở dài:

-Mạc Ngôn, anh có biết bây giời tôi thấy thế nào không? Tôi nghĩ, hoặc là cái thế giới này là hư ảo, hoặc là anh chính là một nhà ảo thuật.

Sự việc vừa xảy ra lại một lần nữa phá vỡ thế giới quan của cậu ta, cho nên cậu ta đã bắt đầu hoài nghi về tính chân thật của thế giới này.

Mạc Ngôn cười nói:

-Thế giới là chân thật, tôi cũng không phải là ảo thuật gia gì gì đó, bạn học à, thực hành mới là tiêu chuẩn kiểm tra chân lí duy nhất, nhìn bệnh nhân trên giường kia xem.

Tiễn Hiểu Vũ nghe vậy lập tức nhìn về cậu bé đang nằm trên giường, lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra, khi bản thân mình vội vàng đuổi theo mùi tanh tưởi kia thì cậu bé này không ngờ đã tỉnh dậy từ khi nào.

Sắc mặt Tiễn Hiểu Vũ lập tức chuyển từ lo lắng sang vui mừng, bổ nhào vào giường bệnh nhân, bắt đầu kiểm tra thể trạng của bệnh nhân.

Sau một hồi luống cuống, cậu ta cuối cùng đứng thẳng người nhìn Mạc Ngôn ngơ ngác hỏi:

-Rốt cuộc là anh đã làm thế nào thế, ngoài việc loại bỏ được suy yếu, tất cả các số liệu của người bệnh đều hoàn toàn bình thường, đây quả thật là một việc không thể nào.

Nghe xong lời này Đỗ Tiểu Âm và Đại Lý đều lộ rõ nét vui mừng, lập tức vỗ tay chúc mừng.

Mặc dù họ hoàn toàn tin tưởng Mạc Ngôn, nhưng Tiễn Hiểu Vũ mới người có quyền uy, chỉ có hắn xác định được bệnh nhân không làm sao, Đỗ TIểu Âm và Đại Lý mới có thể hoàn toàn yên tâm.

Nhìn thấy Tiễn Hiểu Vũ ngơ ngơ ngác ngác, cùng với vẻ vui mừng thể hiện rõ trên nét mặt Đỗ Tiểu Âm và Đại Lý, Mạc Ngôn khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Đúng vậy, chính xác là cậu đã cứu sống được cậu bé này, nhưng nguyên khí của cậu bé này đã bị thi sát hút quá nhiều nên sinh mạng nhiều nhất là có thể sống được mười lăm mười sáu năm nữa.

Tiếng hoan hô trong phòng bệnh đã làm kinh động đến người ở bên ngoài, vì để không quấy rầy đến quá trình "trị bệnh" của Mạc Ngôn mà đến chỉ huy trưởng của nơi này cũng đứng canh ngoài cửa, nghe thấy tiếng hoan hô trong phòng, bọn họ đều ồn ào tràn vào.

Chỉ huy trưởng vừa mới vào, đập vào mắt là cảnh tượng hả hê thoát y của nhà bệnh lí học Tiễn Hiểu Vũ.

Đương nhiên là không phải cởi quần áo trong của hắn mà là bộ quần áo phòng dịch bí bách kia.

Sau mười phút, khi nhiều chuyenj gia tràn vào phòng bệnh thì Mạc Ngôn gọi Tiễn Hiểu Vũ và chỉ huy trưởng đứng sang một bên.

-Hiện tại có hai việc, thứ nhất, tôi muốn một phòng yên tĩnh để chuyên tâm cứu chữa các bệnh nhân khác, việc này do các người sắp xếp, thứ hai là khi mọi người đưa tin cho bộ chỉ huy thì đừng chỉ báo tin tốt mà không báo tin xấu.

Mạc Ngôn châm điếu thuốc rồi trầm giọng nói.

Chỉ huy trưởng lập tức lo lắng hỏi:

-Chẳng nhẽ quá trình trị bệnh của cậu vẫn còn có tai họa ngầm gì sao?

Mạc Ngôn thở dài nói:

-Không phải là còn tai họa ngầm mà là nguyên nhân từ chính bản thân bệnh nhân mà nói, ví dụ như cậu bé này, mặc dù có thể cứu tỉnh được, hơn nữa thể trạng còn rất tốt, nhưng do một vài nguyên nhân nào đó, thì tuổi thọ của cậu ta sẽ bị giảm mạnh, đại khái là chỉ có thể sống đến hai bảy hai tám tuổi thôi, còn những bệnh nhân khác tôi chưa có thời gian kiểm tra, nhưng cũng không khá hơn đâu, vì vậy tôi hi vọng là bên bộ chỉ huy có được kế hoạch tiếp theo, chứ kế hoạch tiếp theo thế nào không phải là việc của tôi.

Chỉ huy trưởng gật đầu nói:

-Tôi hiểu rồi, tôi sẽ báo cáo lại chuyện này.

Ngập ngừng một lúc ông ta như có hơi do dự, cuối cùng hỏi:

-Nếu biij chỉ huy hỏi cách chữa trị cụ thể, thì tôi phải trả lời thế nào?

Mạc Ngôn nói nghiêm túc:

-Anh có thể nói với bọn họ thế này, cách chữa bệnh gia truyền, chỉ truyền cho con trai không truyền cho con gái.

Lời này của cậu xem như là trò đùa, trên thực tế thiết đạo đức vô cùng.

Muốn biết được cách làm của ta, không vấn đề gì, trước tiên kêu cha ngươi đến đây, nói không chừng ta sẽ truyền lại cho cậu bé ngoan nhà ngươi.

Tất nhiên là chỉ huy trưởng không nghe rõ, cười khổ vài tiếng rồi nói:

-Tôi hiểu ý của cậu rồi, sau đó thì sao…

Mạc Ngôn nói:

-Cứu người như cứu hỏa, sắp xếp cho tôi một chỗ yên tĩnh, ngoài việc nhất nhất cứu người ra, tôi nhắc lại một lần nữa, tôi biết các chuyên gia đều rất " nhiệt tình" với việc trị bệnh, nhưng phiền ông nói lại với họ rằng tôi không cần sự trợ giúp của bọn họ.

Tần Trường Sinh nhìn nhìn đồng hồ, thấy bây giờ đã là hơn 8 giờ tối rồi.

-Cuộc họp hôm nay đến đây thôi, việc đã quyết trong cuộc họp này mọi người tận dụng cho tốt thời gian, trước khi tình hình bệnh dịch biến hóa tất cả mọi hành động đều phải nhường đường cho nhiệm vụ của đồng chí Lộ Lương.

Ông ta gặp laptop lại, định kết thúc cuộc họp ngắn này.

Lộ Lương muốn lén vào gần thôn Dân Tộc, khi nào ông ta hành động, hành động như thế nào hoàn toàn không ai hay biết, tất cả mọi hoạt động đều do ông ta nắm giữ.

Đối với Tần Trường Sinh mà nói, dưới tình huống làm việc tuyệt đối bí mật, ông vẫn phải sắp xếp tốt cho Lộ Lương một con được lui.

Cái gọi là bí mật tuyệt đối đấy không chỉ là đối với bên ngoài, đồng thời còn phải bảo mật đối với cả bên trong, nhưng muốn giấu được nhân viên công tác, cần mất rất nhiều thời gian mới có thể sắp xếp ổn thỏa.

Trong phòng họp, ngoài Tần Trường Sinh ra cũng có mấy phó chỉ huy, ngoài ra, hai bộ đội đặc cần mà Lộ Lương đưa theo cũng đến tham dự.

Mọi người đang định rời đi, bỗng nhiên có một nhân viên vội vàng chạy tới, giọng run rẩy:

-chủ tịch Tần, có tin tốt, là tin tốt.

Tần Trường Sinh khẽ nhíu mày, nói:

-Làm gì mà cả kinh thế, có chuyện gì mau nói nhanh đi.

Nhân viên nuốt nước miếng rồi nói::

-Là tin từ thôn Dân Tộc, nói là đã tìm được cách đối phó với virus gây bệnh rồi.

Lời hắn vừa nói ra cả phòng họp đột nhiên im lặng.

Tất cả mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm vào người này, nét mặt khó tin, tất cả đều cho rằng mình nghe nhầm.

Tần Trường Sinh vội đứng dậy, vội vàng đến mức làm đổ cả chén trà xuống đất mà không hay biết.

-Cậu nói cái gì?

tần Trường Sinh nhìn chằm chằm vào người nhân viên, trầm giọng nói:

-Tôi không nghe rõ, cậu nói lại lần nữa đi.

Người nhân viên run rẩy nói:

Chủ tịch Tần, là tin từ thôn Dân Tộc, nói là đã tìm được cách đối phó với virus gây bệnh rồi.

Lời vừa dứt cả phòng họp ồn ào như một chảo dầu đang sôi, đột ngột bị mở vung.

Mọi người bất chấp việc lãnh đạo cao nhất Tần Trường Sinh đang ở đó, giữ chặt lấy người nhân viên, hỏi dồn dập.

Cuối cùng, Tần Trường Sinh trấn tĩnh lại âm thanh đó, nói với người nhân viên:

-Lập tức liên lạc với thôn Dân Tộc cho tôi, tôi muốn đích thân hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện