Mạc Ngôn cười nói:

- Trước tiên đừng cảm tạ ta, ta chỉ hỏi ngươi, có chịu cùng ta đồng thời rời khỏi đây hay không?

Người đàn ông trung niên nói:

- Xin hỏi tiên sinh, vì sao muốn mang ta rời đi? Nên hiểu ngươi và ta giờ phút này là địch không phải bạn, ta nghĩ không ra lý do ...

Mạc Ngôn khoát tay chặn lại, nói:

- Ta vừa rồi đã nói qua, ngươi là linh thể Tiên Thiên, rất có giá trị nghiên cứu. Nếu ngươi đồng ý thành thật ngoan ngoãn như chuột trắng nhỏ, ta không những có thể mang ngươi rời đi, lại có thể cam đoan giữ một mạng cho ngươi!

Người đàn ông trung niên nghe xong, tuy rằng không rõ cái gì là chuột trắng nhỏ, nhưng hàm nghĩa trong đó vẫn có thể biết, nhịn không được cả giận nói:

- Hóa ta ngươi cùng những người khác giống nhau, cũng là có mưu đồ... Nếu như thế, vừa rồi ngươi đã nói chẳng phải đều là nói xuông?

Mạc Ngôn cười nói:

- Chuyện này nhất thời, so sánh với nhất thời, ai bảo ngươi mạo phạm đồng bọn của ta đâu? Nếu như không có chuyện này, mang ngươi rời đi chỉ là cái nhấc tay, hơn nữa ta cũng sẽ không hạn chế tự do cho ngươi. Đây gọi là thiện nên được thiện quả, ngươi vừa rồi là ác, lại có thể nào trông cậy có được thiện quả đây?

Người đàn ông trung niên mặt âm trầm, nói:

- Vậy cũng chưa chắc, đồng bọn của ngươi ở trong tay ta, đã thành con rối của ta, chẳng lẽ ngươi không lo lắng ta dùng cô ta để đối phó ngươi sao?

Mạc Ngôn lắc đầu mà cười, nói:

- Ngươi thật đúng là thẳng thắn...

Hắn có vẻ lạnh nhạt, không giống giả bộ, hiển nhiên là thật sự không lo lắng cho Hắc miêu.

Trên thực tế, khi hắc miêu bức ra giọt máu huyết, hắn cũng đã đi vào gần đây, mà còn lấy ý thức bản ngã quan sát hết một màn kia.

Nếu đem hắc miêu đổi là người khác, lúc ấy hắn nhất định sẽ ra tay cứu giúp. Nhưng hắn lại biết, con miêu này cũng không phải là giống mèo bình thường, hoặc là nói không phải miêu yêu bình thường. Đổi làm người khác, có lẽ sẽ bởi vì giọt máu huyết này mà rơi vào trong tay trận linh, từ nay về sau trở thành con rối, nhưng hắc miêu hiển nhiên không như vậy ...

Mạc Ngôn biết, trên người Hắc Miêu vẫn luôn cất giấu một bí mật, có thể khiến nàng tránh được bất cứ khế ước nô lệ nào lấy máu huyết tạo thành.

Cái gọi là máu huyết, cùng máu bình thường ý nghĩa hoàn toàn là hai khái niệm. Đơn giản mà nói, có thể đem nó nhìn thành hợp thể cấu thành sinh vật trí tuệ có ba yếu tố. Ba yếu tố đó chính là tinh, khí, thần. Đối với tu sĩ bình thường mà nói, trong máu huyết không chỉ có hàm chứa nguyên tinh, nguyên khí, đồng thời cũng bao hàm nguyên thần. Nhưng đối hắc miêu mà nói, lại không có. Trong máu huyết của nàng có nguyên tinh cùng nguyên khí đến từ yêu thân, lại có nguyên thần đơn khuyết thiếu đến từ chính miêu yêu thân... Về phần nguyên nhân trong đó, một đôi lời nói khó có thể miêu tả, tính là bí mật lớn nhất của Hắc miêu.

Hơn nữa, nàng cũng vẫn luôn cho là bí mật này của mình che dấu rất sâu, nhưng trên thực tế, Mạc Ngôn sớm đã biết, chính là không muốn vạch trần thôi.

Mà đó cũng là nguyên nhân Mạc Ngôn vừa rồi khoanh tay đứng nhìn, thấy chết mà không cứu.

Hắn xem ra, một giọt máu huyết không chứa nguyên thần, cũng chỉ là cái vẻ ngoài, trận linh muốn mượn cái này khống chế hắc miêu, không khác người si nói mộng.

- Thời gian không còn sớm, không nên đùa nữa...

Mạc Ngôn nhìn về phía thi thể hắc miêu ở trên mặt đất, nói:

- Trận trong trận ngoài, tốc độ thời gian trôi vị tất đã đồng nhất, vẫn nên sớm một chút rời khỏi nơi này đi.

Hắc miêu nằm trên mặt đất vẫn chưa động đậy như trước.

Mạc Ngôn không khỏi cười lắc đầu...

Nếu như nói vừa rồi hắn biết hắc miêu sẽ không bởi vì giọt máu huyết kia mà bị khống chế, lúc này cũng đã khẳng định, con mèo này không chỉ có không bị khống chế, tương phản cũng đang có ý là đánh nhau thì bảo vệ lấy thân. Bởi vì xuyên thấu qua tâm nhãn, hắn đã thấy rõ ràng, trong thức hải của Hắc miêu, cái tinh linh kia giống như thiếu nữ đang chiến đấu với một tiểu nhân xấu xí bằng lòng bàn chân, cũng vươn ra ngón tay trắng nõn, không ngừng vẽ ra bùa nào đó, đánh vào thân thể tên tiểu nhân xấu xí... Thiếu nữ quệt mồm, trong miệng còn không ngừng nhắc tới cái gì... Bỗng nhiên, nàng hình như có linh cảm, nhìn thoáng qua hướng phía nào đó, trên mặt nhất thời có chút nghi hoặc, thậm chí là bất an.

Mạc Ngôn cười lắc đầu, nhắm lại tâm nhãn.

Hình tượng thiếu nữ, hắn đã không chỉ một lần gặp qua, nhưng vẫn luôn không vạch trần. Mặc kệ nói như thế nào, đây đều là riêng tư của người ta, không phải quân tử nên làm. Loại sự tình này tự mình biết là tốt rồi, không đáng nói ra cho người ta mắng. Hơn nữa khi bị nhìn trộm đối tượng là hắc miêu, càng cần thật cẩn thận ... Mạc Ngôn cười lắc đầu, nhưng trong lòng người đàn ông trung niên đã bắt đầu hồi hộp.

Mạc Ngôn vừa rồi nói câu kia, đổi làm người khác nói như thế, người đàn ông trung niên chỉ cho là nói đùa, đơn giản là muốn dao động tâm tình của chính mình thôi.

Nhưng khi những lời này từ trong miệng Mạc Ngôn nói ra, hắn lại không phải thể không coi trọng.

Nguyên nhân rất đơn giản, hắn biết rõ, người thanh niên trước mắt này thật muốn bất lợi đối với mình, một kiếm đánh xuống là được, cần gì phải chơi trò này động tác võ thuật đẹp mắt không ở trên mặt bàn?

Hắn nhìn thoáng qua hắc miêu nằm trên mặt đất, trong lòng kinh nghi bất định, dưới chân cũng lặng lẽ di động, tựa hồ muốn cách hắc miêu xa hơn một ít.

- Con mèo này chẳng lẽ thật sự không bị ta khống chế?

- Không thể nào đâu... máu huyết của nó đã bị ta ăn, tế luyện, hoán đổi, đã mang theo một tia căn nguyên của ta. Chỉ cần rơi vào thức hải của nó, một tuần hương có thể ăn mòn, xâm chiếm trong đó...

Thân là trận linh, tu vi, cảnh giới của người đàn ông trung niên, kỳ thật cũng không tính là cao, một tia căn nguyên đẩy ra, tuy rằng có thể dựa theo bản tâm hắn làm việc, nhưng cũng đã mất đi liên hệ cùng bản thể. Trừ phi tiêu phí tinh lực có ý thức đi dẫn dụ, nếu không chỉ có thể đợi cho tia căn nguyên này hoàn toàn chiếm cứ thức hải của con rối, sau đó mới có thể giao lưu thông thuận ...

Trong lòng người đàn ông trung niên kinh nghi, lại thấy Mạc Ngôn ở đó chỉ cười mà không nói, không có ý tứ can thiệp vào, liền vận chuyển ý niệm, muốn tương thông với một tia căn nguyên vừa bắn ra ngoài... Ai ngờ ý niệm của hắn mới vừa động một cái, thi thể Hắc miêu nằm trên mặt đất giả chết liền nhảy lên, hai móng vuốt đột nhiên biến thành to lớn, đổ ập về phía người trung niên ... Trận linh bất ngờ không kịp đề phòng, bị một trảo của Hắc miêu chụp ngã xuống đất, xương cốt trên người như bạo đậu rung động.

Nhìn người trung niên ngã xuống đất, Mạc Ngôn không khỏi lắc đầu, thân thể này hiển nhiên là không thể dùng tiếp ...

Hắc miêu một trảo này dùng sức cực đại, tuy rằng không có cảnh huyết nhục bay tứ tung, nhưng xương cốt trong cơ thể người trung niên cũng đã hóa thành bột mịn hết thảy, toàn bộ thân thể xụi lơ trên mặt đất, liền giống như một quả khí cầu bị trọc phá.

Thân thể mặc dù bị hủy, nhưng bản thể trận linh, cũng chính là con mắt kia, cũng chưa mảy may tổn hại.

Nó từ giữa đầu người đàn ông đó nhảy lên, hai bên sinh ra cánh, bay lên không trung...

- Nghiệt súc, dám mưu tính hại bản đại nhân, giờ phút này còn muốn chạy sao!?

Hắc miêu rơi xuống trên mặt đất, uy phong lẫm liệt quát một tiếng, sau đó vươn ra móng vuốt trên không trung tùy tiện kéo một cái, con mắt kia hoảng sợ chạy càng nhanh hơn, liền bay trở về... Hắc miêu tựa hồ thấy ghê tởm con mắt này, miệng thốt ra một đám yêu khí màu xanh, cố định con mắt trên không trung, lại nói:

- Nghiệt súc, đổi thành bộ dáng đẹp mắt xem nào, biến thành con chó Nhật đi!

Lời nói của nàng lúc này giống như pháp lệnh, nói ra liền rung chuyển, trận linh trên không trung không có chút phản kháng nào, nháy mắt liền chuyển biến hình thái, biến thành một con chó Nhật chỉ bằng bàn tay!

Hắc Miêu vừa lòng gật gật đầu, tùy tay một trảo hất con chó Nhật vui vẻ tiến lên đang tính toán lấy lòng chủ ra rất xa, sau đó trừng mắt với Mạc Ngôn, căm giận nói:

- Ngươi thật là … không tới sớm không tới trễ, cố tình đến lúc này. Anh không có thể chờ tôi chơi đủ rồi hãy đến sao?

Mạc Ngôn cười nói:

- Tôi tuy rằng tới sớm một chút, nhưng không phá hư chuyện vui của cô mà.

Hắc Miêu vẫn căm giận nói:

- Còn không có phá hư chuyện vui của tôi à? Tôi thật vất vả đào cái hố làm bẫy, dụ người này mắc mưu... Nếu anh không đến, dù như thế nào tôi cũng phải chơi hắn tàn tệ. Hừ hừ, người này … dám chơi tâm nhãn cùng bà mày, đợi đấy mà đòi thực hiện được ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện