Mạc Ngôn im lặng đứng ở phía sau tên phỉ đồ này, cũng không vội vã động thủ, mà chờ hắn uống xong hết chai bia, mới nhẹ nhàng chưởng gãy cổ của hắn...

- Kiếp sau làm người tốt đi. ..

Hắn xuống tay nắm giữ lực phi thường chuẩn, tên cường đạo không có cảm giác nào liền mất đi ý thức, gục ở trên thùng gỗ.

Trong bóng đêm, miệng tên cường đạo vô ý thức mở ra, ngụm bia chưa kịp nuốt xuống chậm rãi chảy ra...

Con số đỏ tươi trong tâm linh lập tức biến ảo, biến thành 28.

Mạc Ngôn lần này đã có kinh nghiệm, gỡ xuống tai nghe đặt ở bên tai của tên cường đạo...

Cẩn thận chính là thói quen luôn có thể mang đến thu hoạch, ngay khi tai nghe lấy ra gần sát cái lỗ tai, trong loa truyền đến thanh âm của một tên cường đạo.

- Dũng đại ca, xe buýt đã vào vị trí của mình, tiền mặt cũng đã đưa tới, người của bọn họ ở cửa đại sảnh...

Tên cường đạo này tuy rằng đến từ Tam Giác Đen, nhưng ở nơi đó, chí ít có nửa số người sử dụng tiếng mẹ đẻ là Hán ngữ. Đương nhiên, Hán ngữ của bọn họ cùng với tiếng phổ thông có nhiều chênh lệch hơn, giống tiếng vùng Nam Cương, nhưng là bởi vì chung một hệ thống, Mạc Ngôn nghe được mặc dù có chút khó hiểu, nhưng cơ bản có thể hiểu được.

Nghe nói như thế, Mạc Ngôn ý thức được, mình cần nhanh hơn. Nếu không, chờ những tên cường đạo này đi lên xe buýt, mình cũng không thể xoay chuyển trời đất.

Tầng ba của căn nhà, tản mát ra ánh sáng trắng bệch của cái đèn mỏ nạp điện đặt ở trên thùng gỗ, nó là nguồn sáng duy nhất nơi này.

Dưới ánh đèn trắng bệch, Dũng đại ca dí bên tai tai nghe, nói :

- Không nên hành động, ta cho lão Tứ đi lấy tiền, chú ý hòa giải.

Xong, hắn nói với tên cường đạo trông coi con tin, nói :

- Lão Tứ, đi xuống lấy tiền. Nhớ kỹ, tiền mặt cần lật xem, nếu bọn hắn dám lưu lại biểu thị gì hoặc là một vài đồ, liền...

Nói chưa xong, Đỗ Tiểu Âm đứng ở trước mặt hắn đã chen, nói:

- Yên tâm đi, trong tay anh có con tin, cảnh sát chắc chắn sẽ không chọc giận các anh ở phía sau đâu.

Dũng đại ca cười cười, ý bảo lão Tứ đi lấy tiền, sau đó nhìn chằm chằm Đỗ Tiểu Âm, nói :

- Những lời này thực dễ nghe, sẽ không chọc giận chúng ta... Như vậy, tôi cảm thấy được, cảnh sát sẽ chọc giận chúng ta lúc nào đây?

Đỗ Tiểu Âm khẽ cười, nói :

- Chỉ cần các anh đồng ý bỏ vũ khí trong tay xuống, tôi cam đoan thời khắc đó sẽ không đến.

Dũng đại ca buông tay, nói :

- Hừ, đây chính là sức mạnh của lớn nhất của chúng tôi, cũng là thứ duy nhất có thể điều hòa mâu thuẫn. Bỏ vũ khí xuống? Ha ha, đối với những người như chúng tôi, bỏ vũ khí xuống cùng mất đi sinh mệnh có cái gì khác nhau chứ? Nếu chúng tôi chịu bỏ vũ khí xuống, cũng sẽ không bị buộc giống con chó nhà có tang mà đưa về Tam Giác Đen chứ? Thay lời khác, nếu tôi chịu nhục để sống sót, như vậy hiện tại hẳn là tôi còn tiếp tục ăn chơi đàng điếm ở Tam Giác Đen, mà không phải ở trong này, giằng co cùng đám quân nhân mạnh nhất trên thế giới này ... Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý hạ đám cảnh sát, sự thật như thế, cảnh sát so sánh với quân nhân, đúng là có chênh lệch rất lớn.

Đến nơi đây, hắn bỗng nhiên nhíu mày, lại nói:

- À này, có câu tôi quả muốn hỏi, Concha hiện tại thế nào?

Đỗ Tiểu Âm nói :

- Tình huống cụ thể tôi không rõ, nhưng ít ra có thể khẳng định, anh ta còn sống. Mặt khác, tôi muốn sửa lời nói vừa rồi, cảnh sát so sánh với quân nhân, đúng là tồn tại chênh lệch rất lớn, nhưng đây chỉ là tương đối mà nói, còn Concha chính là tốt nhất ví dụ, chúng tôi vây bắt anh ta thì quân đội cũng chưa tham dự vào!

Dũng đại ca cười cười, nói :

- Nếu như vậy, thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu hỏi, khi vây bắt Concha, các cô thất bao nhiêu người?

Hắn và Concha là đồng bọn tốt nhất, nếu so sánh, đầu óc của hắn linh hoạt hơn một chút, tầm nhìn cũng cay độc hơn so với Concha, cho nên hắn thành lão Đại của đám cường đạo này. Nhưng luận năng lực tác chiến từng binh sĩ, hắn tự nhận không bằng Concha. Hơn nữa mấy người bên cạnh Concha đều là lão chiến sĩ kinh nghiệm máu lửa nhiều, cho nên hắn tin tưởng, cảnh sát trả giá từ Concha tuyệt đối sẽ không nhỏ.

Hắn nghĩ, không trả giá hơn mười nhân mạng, cảnh sát tuyệt đối không thể có thể bắt được Concha.

Khóe miệng Đỗ Tiểu Âm cong lên, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền xinh đẹp, nói :

- Nói ra có lẽ anh sẽ không tin tưởng, người của chúng tôi thương vong là không.

Dũng đại ca khinh thường bĩu môi, nói :

- Bảo tôi có tin hay không?

Đỗ Tiểu Âm nói :

- Thành thật mà nói, lúc mới bắt đầu tôi cũng không tin, nhưng sự thật là như thế... Thôi, chúng ta không nói chuyện này , cảnh sát đã biểu hiện ra thành ý, hiện tại hẳn là đến phiên các anh. Đừng quên, chúng ta vừa mới nói xong, chờ tiền mặt cùng xe buýt đến nơi, cần phóng thích toàn bộ trẻ con...

Dũng đại ca không tin thương vong của cảnh sát là không, ban đầu Đỗ Tiểu Âm cũng không tin.

Tin tức mới vừa rơi vào chỗ Thất Xử, nàng đang rửa mặt.

Mạc Ngôn nhẹ nhàng điểm chỉ, khiến nàng ngủ chưa bao giờ ngon như vậy, từ buổi sáng ngủ tới nửa đêm, khó khăn lắm mới tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, nàng cảm thấy được toàn thân trên dưới lanh lẹ trước nay chưa có, giống như trong ngày xuân liên tiếp thoát khỏi áo lạnh ngoài dày cộm.

Vừa mới bắt đầu, nàng không biết là nguyên nhân gì, không biết vì sao mình lại bỗng nhiên ngủ, cũng không biết vì sao lại ngủ cả mười mấy giờ...

Nhưng nàng rất nhanh đã nhớ tới Mạc Ngôn, nhớ lại màn tên kia dùng Đại Lý làm đạo cụ biểu thị tài điểm huyệt.

Thành thật mà nói, đối với chuyện chính mình trở thành 'Người bị hại' thứ hai của Mạc Ngôn, hơn nữa còn ở tình huống không biết rõ tình hình, ý niệm đầu tiên trong đầu của nàng là tìm Mạc Ngôn tính sổ, người này thật sự là rất vô lễ. Nhưng cảm nhận được nhẹ nhàng khoan khoái trong thân thể trước nay chưa có, nàng nghĩ nghĩ, quyết định tạm thời buông tha tên kia. Bất kể thế nào, dù sao hắn cũng là có ý tốt, hơn nữa lúc ấy Nhạc Duyệt đã ở đó, tên kia chắc không trộm làm gì mình...

Không biết tại sao, sau khi tỉnh lại, Đỗ Tiểu Âm có thể cảm giác được trên cổ còn lưu lại cảm giác ấm áp.

Là tiến sĩ tâm lý học, nàng đương nhiên biết đây là loại tác dụng tâm lý, hơn nữa là loại tâm lý cảm thụ chính mình chưa bao giờ trải qua.

Khi rửa mặt, nàng hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thấy cổ trắng nõn trong gương, nhịn không được bỗng nhiên giơ chân đá.

Đáng chết, vẫn bị tên kia chạm vào...

Trước đó, ngoài cha của nàng, còn không người đàn ông nào chân chính tiếp xúc đến da thịt của nàng, từ góc độ này, Mạc Ngôn đúng là chiếm tiện nghi, hơn nữa là tiện nghi lớn. Bởi vì chỉ có bản thân Đỗ Tiểu Âm mới biết, nơi này là chỗ mẫn cảm của nàng ...

Bởi vì khác thường trong lòng, nàng ở toilet chừng nửa giờ, đang muốn ra cửa, Nhạc Duyệt giống con thỏ bị kinh hãi tiến vào, nói năng lộn xộn nói cho nàng biết, tên thần kỳ kia trong tình huống tay không tấc sắt, thủ tiêu năm sáu tên cường đạo võ trang đầy đủ đến từ Tam Giác Đen.

Thời khắc đó, Đỗ Tiểu Âm cảm giác mình khẳng định còn đang ở trong mộng chưa tỉnh lại...

Chuyện kế tiếp liền không cần lắm lời, là chuyên gia đàm phán tốt nhất tỉnh A, nàng bị bộ chỉ huy trưng dụng ngay lập tức.

Sau đó, nàng đi tới căn nhà này, và sử dụng mình làm con tin thay thế cho đứa trẻ bị thương.

Tiếp tục sau đó, nàng dùng nụ cười và kỹ xảo đàm phán thành thạo cùng bọn cường đạo đạt được hiệp thương, cảnh sát đồng ý cung cấp năm ngàn vạn tiền mặt cùng một xe buýt, mà bọn cường đạo thì nhất định phải phóng thích toàn bộ trẻ con khi tiền mặt cùng xe buýt đúng chỗ. Còn mấy thanh niên và chính mình, tạm thời còn chưa được phóng thích.

- Phóng thích trẻ con?

Dũng đại ca cười cười, nói :

- Thành thật mà nói, cảnh sát Đỗ, tôi cảm thấy hiện tại quan tâm những đứa trẻ này, còn không bằng quan tâm nhiều hơn cho chính mình.

Đỗ Tiểu Âm hơi hơi nhíu mi, nói :

- Có ý gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện