Gọi điện cho Phạm Trường Vân xong, cũng đã gần đến trưa.

Mạc Ngôn lái xe quay lại, dừng xe ở bên công viên gần khách sạn sau đó gọi điện thoại cho Tô Vũ.

Tô Vũ nhận được điện thoại 10 phút sau đã đến khách sạn, lúc này Mạc Ngôn gọi bàn ăn, trong tay đang cầm thực đơn. Nghĩ Tô Vân là nữ nên hắn cũng không chọn ghế lô mà ngồi ở gần cửa sổ của đại sảnh nhà hàng.

Thấy Tô Vũ, hắn mỉm cười đưa thực đơn ra:

- Thích ăn gì tự chọn đi.

Không hỏi, không có khách cũng không có người ra giật lại, hắn ngồi ở đó cười cười giống như gặp được bạn vậy…

Tô Vũ hơi ngơ ngác một chút.

Lại nói tiếp, đây là lần thứ hai cô thấy Mạc Ngôn. Trước khi đến ít nhiều cô không thấy yên, không biết ông chủ mới này là loại gì. Cho nên cô dự định rất nhiều lời dạo đầu để ứng phó với thái độ bất đồng của ông chủ. Nếu ông ta là người nghiệt ngã cô sẽ đội mặt nạ kinh doanh cẩn thận để được tín nhiệm. Nếu ông chủ là người hiền hòa thì cũng không ngại thân mật một chút. Nếu ông chủ là người háo sắc thì mình có thể huyền bí cho ông ta tận hưởng…

Tô Vũ cảm thấy được dù sao dù sao lão nương cũng đã chuẩn bị cho hắn bị lau chút mỡ cũng không có gi là lớn lắm. Đương nhiên thời điểm cuối cùng nhất định phải đánh, bảo trì thái độ gần xa để cho hắn nhìn mà không ăn được, như vậy mới chiếm được lòng tin của hắn.

Có thể nói, kinh nghiệm nhiều năm đã cho Tô Vũ chuẩn bị tốt các phương diện ứng phó với ông chủ mới, thậm chí là gây khó dễ.

Nhưng mà cô thật không ngờ khi gặp lại ra cảnh tượng như vậy…

Không ngờ là khách sáo cũng không có, ân cần hỏi thăm cũng không, thậm chí là bắt tay cũng không, chỉ có mỉm cười, ấm áp như gió cứ như thế bằng hữu nhiều năm không gặp vậy.

Xét thấy đây là lần thứ hai, 2 người gặp mặt, nghiên khắc mà nói Mạc Ngôn hiền hòa như vậy có chút đột ngột nhưng trong lòng Tô Vũ cảm thấy vô cùng ấm áp, thoải mái.

Tô Vũ phản ứng hơi nhanh, sau khi ngơ ngác cô khoẻn miệng cười ngồi xuống và nói:

- Cám ơn ông chủ.

Mạc Ngôn không quen xưng hô như thế, nhưng chẳng muốn uốn nắn, nói:

- Tiểu thư Tô, đây là lần gặp mặt thứ 2 lần trước tôi phải giải thích với cô.

Tô Vũ cười nói:

- Giải thích phải là tôi, không liên hệ điện thoại lại trực tiếp tới cửa quấy rầy…

Mạc Ngôn cắt lời cô nói:

- Được rồi, hãy gọi món trước đi sau này còn dài không cần phải khách sáo với nhau như vậy đâu.

Tô Vũ cười cười, bắt đầu gọi món…

Rất nhanh cô gọi canh cá bạc đậu hũ, một thanh tiêu ngưu, một món sào, sau đó ngẩng đầu lên hỏi Mạc Ngôn, hỏi:

- Ông chủ, ông muốn ăn gì để tôi gọi cho.

Làm trợ lý cô nhanh chóng đi vào sừng của mình, hi vọng trong thời gian ngắn nhất sẽ được Mạc Ngôn yêu thích.

Mạc Ngôn nói:

- Tùy cô, tôi ăn không nghiên cứu. Đúng rồi, cô uống rượu chứ.

Tô Vũ nói:

- Rỗi rãi đương nhiên là sẽ uống rượu vang nhưng trong lúc làm việc chưa bao giờ uống rượu.

Mạc Ngôn nói:

- Vậy thì uống rượu vang đi…

Đợi cho Tô Vũ chọn đồ xong, Mạc Ngôn nói:

- Trước khi ăn cơm, nói chuyện công việc trong tương lai của cô đã. Đầu tiên là tôi muốn hiểu rõ tiền lương và phúc lợi xã hội, bên Chu Chiến Dữu sắp xếp xong xuôi chưa.

Tô Vũ chú ý đến Mạc Ngôn nói đến Chu Chiến Dữu không gọi biệt danh hơn nữa có vẻ như không tôn trọng cứ giống như thể gọi cấp dưới vậy.

Lẽ nào,ông chủ mới của mình hôm nay dùng mấy người kia…cổ đông thần bí.

Tô Vũ hơi động lòng một chút, cô liền dấu cảm xúc, gật đầu nói:

- Chu tổng đã sắp xếp, chế độ đãi ngộ là…

Mạc Ngôn ngắt lời cô:

- Tôi không hỏi chế độ đãi ngộ cụ thể chỉ cần cô hài lòng là được. Tôi nghĩ tôi không cấp tiền lương và phúc lợi cũng không có địa điểm làm việc, còn cả thời gian công tác… Đơn giản là có chuyện thì tôi sẽ trực tiếp gọi điện cho cô, chỉ đạo cô làm tốt thời gian còn lại tùy cô sắp xếp. có thể đi dạo phố, đi du lịch, thậm chí cô có thể tìm cho mình kiêm chức gì đó.

Tô Vũ nghe vậy hai mắt mở to nhìn, dường như cô không tin vào lỗ tai mình còn có công việc nhà rỗi như vậy ư.

Sợ run một lúc, cô nói theo bản năng:

- Vậy… cho tôi hỏi công việc cụ thể là làm những gì?

Thiên hạ đâu có miễn cơm trưa, ít nhiều gì cô cũng bận tâm mình sẽ trở thành một loại tiểu thư. Gặp Mạc Ngôn lâu như vậy và Anh Tuấn ông chủ phân công thần bí, cô không để ý. Nhưng cô không chỉ đẹp như một bình hoa mà còn đa tình, là người trang điểm của nhiều đàn ông… Như vậy có

Mạc Ngôn cười nói:

- Thực ra, tôi cùng rõ lắm có thể là giúp tôi mua một đồ vật, cũng có thể là giúp tôi thu thập ít tài liệu. Tóm lại là tạp vụ, có thể hơi rườm rà một chút nhưng khối lượng công việc không lớn. Mặt khác nếu cô có chuyện cứ đi, chỉ cần cho tôi một tin nhắn là được. Nhân tôi cũng nói luôn, chỗ này của tôi không có nghỉ định kì nhưng chỉ cần tôi không tìm cô thì coi như cô được nghỉ mãi mãi.

Tô Vũ thở phào nhẹ nhàng, cười nói:

- Ông chủ, nghe ông nói như vậy tôi cảm thấy mình hổ thẹn với khoản tiền lương này. Đây là công việc nhẹ nhất mà tôi từng biết…

Mạc Ngôn cười nói:

- Thoải mái một chút không tốt sao, dù sao thì tiền lương của cô tôi cũng không phải chi, cô không cần hổ thẹn.

Lúc này người phục vụ đưa đồ ăn đến, Mạc Ngôn nói:

- Tốt lắm, công việc đến đây thôi, ăn cơm nào…

- Được…

Tô Vũ rót rượu cho Mạc Ngôn sau đó nâng chén nói:

- Ông chủ, tôi mời ông thật là vui mừng vì tài năng làm việc của ông.

Tô Vũ thực sự thích bầu không khí này, tuy rằng thiếu đi cảm giác người khác tôn trọng nhưng cũng không lục đục, không ganh đua, so sánh cũng không cần phải lo a dua theo thủ trưởng…

Dạng như vậy đã lâu cô không biết.

Bởi vì lương thiện, hơn nữa mấy ngày qua công việc của Mạc Ngôn cô đã sớm hoàn thành, kết quả là uống hết hơn nửa chai rượu vang.

Cũng may là tửu lượng của cô không tệ hơn nửa chai đối với cô không là gì hơn nữa cồn càng làm cho ánh mắt xinh đẹp của cô trở nên dễ thương…

Hôn nau cô mặc váy công sở, cái váy cắt khéo khiến cô càng xinh đẹp, màu trắng sơ mi không biết khi nào lặng lẽ cưởi thoáng hiện ra một làn da trắng…

Hai chân của cô hơi gấp khúc tất màu đen, đường cong tự nhiên…

Vì có cồn nên hơi thở của cô cũng gấp hơn màn theo cả hương vị của rượu và hương thơm của phụ nữ.

Ngà ngà say cô tinh tế phô ra. Hơn nữa tin chắc nếu đổi lại là Tư Mật Thành cô đã làm rất tốt… thực ra cô vẫn chưa hết tham vọng muốn trở thành trợ lý nhỏ của ông chủ Thành, chỉ đơn giản là người trước mặt thật tuấn tú, nhất là ánh mắt nhìn thế nào cũng không đủ. Mặt khác vì đãi ngộ của Mạc Ngôn cho nên cô cũng để ý đến vận may của mình một chút.

Nhưng nói thực ra, ý tưởng này khiến bản thân cô cũng phải giật mình.

Tô Vũ tự nhận mình là một nữ nhân vẫn còn trinh cũng không phải là quan niệm đó xưa cũ mà thuần túy chỉ là muốn giữ giá. Sau khi gặp được Chu Hiến Dữu người đàn ông bất trị dẫu thế cô cũng không còn tính toán đến chuyện mình tắm sạch để ăn nằm với ông ta…

Nhưng mà lúc này chính lần thứ hai cô đối mặt với Mạc Ngôn tròng khó mà nói hết sự đắc ý.

- Lão nương hẳn là cô đơn đã quá lâu…

Cô an ủi chính bản thân mình như vây.

Đối mặt với đôi mắt xinh đẹp của Tô Vũ, Mạc Ngôn nhìn mà như không.

Bữa cơm trưa đã gần xong, hắn đang xem Tô Vũ ở đâu.

Những chỗ này chỉ có một ít sách, theo quy định Đồ Thư Quán chắc là sẽ không cho người ngoài mượn, không biết Tô Vũ sử dụng thủ đoạn gì mà không chỉ mượn còn được giữ lại nữa.

Nhưng đối với Mạc Ngôn mà nói những cái này hoàn toàn không cần phải…

Năm ngoái khi sửa sang lại bên trong tổng cộng có 6 bản cũ hắn tìm được gần một nửa bây giờ đang ở trong đầu hắn.

Nếu không phải là sợ quá phô trương thì thậm chí chỉ cần vài giấy hắn đã làm xong, đơn giản chỉ là dùng vốn ý thức để phân hình lại một lần mà thôi.

- Được rồi, những sách này cô có thể trả lại…

Mạc Ngôn cầm địa chí sửa lại, đưa cho Tô Vũ.

Tô Vũ cóc hút ngạc nhiên nói:

- Ông chủ, những sách này ông có thể giữ lại một thời gian.

Mạc Ngôn lắc đầu nói:

- Không cần đâu, tôi không muốn tìm gì trong này cả.

Tô Vũ hỏi:

- Có cần tôi giúp ông chủ thu thập tài liệu của gã ta không?

Mạc Ngôn nói:

- Không cần…

Bên trong đại chí đã có hết ở đầu hắn, những tin tức đó có hữu dụng hay không hắn là người rõ nhất, chẳng qua là tạm gác lại về phân tích dần thôi.

Lúc này cơm đã ăn hết hắn muốn trở về sớm một chút để phân tích chỗ tài liệu này.

- Đúng rồi, Tô tiểu thư còn có chuyện này phiền cô…

Đang chuẩn bị đứng lên hắn chợt nhớ đễn một chuyện nói:

- Có một tiên sinh họ Hứa, là trợ lý Mai Tam ở Tôkyo, ông ta đang có một số việc muốn làm. Cô gọi điện cho ông ta hỏi xem có cần giúp đỡ gì không. Mặt khác trong một thời gian ngắn cháu gái của Mai Tam sẽ tới Uyển Đồi, nếu có thời gian hi vọng cô chiếu cố giúp nhé.

- Không thành vấn đề…

Tô Vũ cười dài nói, vừa rồi cô nhìn cả nửa ngày mà như làm cho người mù xem khiến cô không cam lòng. Nếu cứ dời đi như vậy, còn không biết bao giờ mới được tiếp xúc với ông chủ tuấn tú này. Cho nên, khi nghe thấy cần đảm nhậ nhiệm vụ mới cô liền đồng ý. Thậm chí tính xem có cần nhân cơ hội này đến 36 tiểu viện của ông chủ ngồi một chút không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện