Đêm.

Nơi cấm cung dâng lên tịch mịch, Triệu Tử Đoạn huyết y rũ nhẹ dưới nguyệt quang mờ ảo, y thản nhiên đứng trên mái ngói Ngự Quân Đài, ngắm nhìn hồng đăng bốn bề lấp lánh sáng.

Trần Khắc dẫm hờ lên ngói, hàng mày cau lại khó hiểu:

- Thiên Tuế gia, rõ ràng người biết hắc y nữ tử đó đang ở đây, vì sao lại điều bớt Ngự quân đến Linh Sơn Tự bảo vệ Hoàng thượng!

Triệu Tử Đoạn nhìn mặt trăng khuyết vắt ngang bầu trời, môi mỏng nhàn nhạt cười:

- Bổn tọa không loại trừ khả năng điệu hổ ly sơn! Dẫu sao, Hoàng thượng mới là quan trọng nhất!

Trần Khắc trong lòng dâng lên bất lực, chỉ cần tìm một người có vết thương trên ngực, thế mà hắn đã lục soát cả Hoàng cung, kiểm tra toàn bộ thái giám, cung nữ, trù nhân, vũ sư,...nhưng một chút manh mối cũng không hề có.

- Thuộc hạ nghĩ mãi không ra, là một kẻ bị thương thì ả có thể ở đâu mà trốn tránh chứ? Hay là phi tần Hoàng đế? Triệu Tử Đoạn lắc đầu, mắt huyền linh lung sáng:

- Không thể, phi tần kề cận Hoàng thượng lai lịch đều vô cùng rõ ràng, rất khó ngụy tạo!

Trần Khắc hơi cúi mặt, đến đây, hắn thật sự đã hết cách, Triệu Tử Đoạn hơi nhìn sang thiếu niên chưa trưởng thành hoàn toàn này, khẽ cười:

- Ngươi lo lắng cái gì, bổn tọa là muốn một lưới hốt trọn mẻ cá...

Trần Khắc mắt sáng lên, hồ hởi:

- Như vậy người đã biết ả là ai?

Trần Khắc chưa kịp nghe câu trả lời liền có tiếng động thình lình vang lên từ sau bờ tường đá. Hắn rút kiếm, khinh công một đường hạ người lướt xuống.

Triệu Tử Đoạn nhếch môi:

- Cuối cùng cũng đến rồi!

Hắc y nữ tử lao nhanh như cơn gió, chân nàng tì vào tường, đón đỡ đường kiếm mà Trần Khắc vung tới, ánh lửa kim khí giao nhau lóe sáng trong đêm trường. Trần Khắc xuất chiêu, tựa hồ cảm giác không đúng, nhưng không biết phải lý giải thế nào, hắn nhìn lên trên cao, bóng đen mờ ảo của Cửu Thiên Tuế vẫn ở đó, tâm liền cảm thấy tự tin hơn rất nhiều.

Gần nửa canh giờ giao chiến, hắc y nữ tử có phần đuối sức, nàng ta tìm cách thoát thân, nhưng chân chưa lên khỏi bức tường đã bị Trần Khắc kéo ngược trở lại. Nàng ta lộn một vòng, kín kẽ xuất ám khí.

Triệu Tử Đoạn cau hẹp mắt, thuận tay bắn ra một viên đá nhỏ, ám khí trên tay hắc y nữ tử rơi xuống, nàng ta giật mình, Trần Khắc chớp lấy cơ hội, khóa tay bắt sống.

Hắn khoái trá cười:

- Để xem ngươi là ai?

Mạng che mặt bị giật xuống, Trần Khắc liền hít thở không thông, tay bất giác run lên:

- Tần Tuyết?

Triệu Tử Đoạn chậm rãi bước đến, lúc này Ngự quân cũng đã bao vây xung quanh, Trần Khắc càng như không thể tin vào mắt mình nhìn sang chủ nhân bên cạnh.

Triệu Tử Đoạn đột ngột nhìn về hướng Tiêu Nhã điện:

- Giam lại! Bổn tọa còn có việc phải làm!

Trần Khắc tuân mệnh thi hành, lại xé một phần áo Tần Tuyết, phát hiện bờ ngực trơn láng trắng tuyết hiện hữu, hắn sững người:

- Không phải ngươi? Kẻ giao chiến với Thiên Tuế gia không phải ngươi sao?

Tần Tuyết quay mặt hướng khác, quật cường không đáp. Trần Khắc trói gô nàng ta đem đến nhà lao.

Mật thất.

Bóng nữ tử gấp gáp lục lọi bên trong, tay nàng chỉ có một ngọn nến mờ mờ chiếu rọi, vạt thanh y điểm xuyết hồng hoa che khuất mũi hài thêu tay tinh tế, mồ hôi nàng rơi nhẹ trong bóng tối.

Gian thờ này không có vật gì trân quý, đồ vàng bạc ngọc ngà càng không. Ngoài tro cốt của Lịnh Hồ Vương, thì cũng chỉ có mấy thứ đồ thời điểm sinh thời, một thanh kiếm chuôi vàng khảm bích tỷ, một ngọc bội Vương tử, giáp phục cùng một roi đánh ngựa cán bạc bọc vàng.

Màn đêm tĩnh lặng, bước chân nàng vô cùng khẽ khàng, đôi hoa tai mã não vang vang thanh khí.

Triệu Tử Đoạn đứng trước cửa mật thất đã bị mở sẵn, y chậm rãi bước vào, cánh cửa nặng nề khép dần lại tạo nên âm thành mờ đục chát chúa. Nữ nhân kia cũng hốt hoảng xoay người:

- Điện hạ!

Đèn nến tức thì bừng sáng, Triệu Tử Đoạn áp sát nàng ta và tường, bàn tay lạnh lẽo như băng khối siết lấy cổ họng:

- Bổn tọa đoán thật không sai! Tĩnh Thường Cơ!

Tĩnh Thường Cơ bị nhấc lên khỏi mặt đất, nàng vô lực gỡ những ngón tay dài mảnh kia, tìm kiếm chút hơi thở, tà áo thoang thoảng hương tầm xuân hồng dịu dàng bay lượn. Gương mặt nàng dần xung huyết, mắt cũng hằn nên tia máu đỏ, Triệu Tử Đoạn hừ nhẹ, ném nàng lên mộc phản, Tĩnh Thường Cơ va vào tường rồi ngã xuống, nàng ôm ngực ho sặc sụa.

Tĩnh Thường Cơ luống cuống lùi lại, nàng chạy về phía cánh cửa tìm cách thoát ra nhưng không được.

Triệu Tử Đoạn mắt ánh lệ khí, lòng bàn tay tỏa ra nội lực đỏ thẫm huyễn hoặc kinh người. Tĩnh Thường Cơ hít thở mạnh, từ ống tay áo, đôi nhược lăng lanh canh như ngân linh vang vọng xuất ra, cuộn xoắn tấn công Triệu Tử Đoạn.

Thân phận của hắc y nữ tử kia đã rõ, vì là Tĩnh Thường Cơ cho nên Trần Khắc hiển nhiên không nghiệm thân, không thể phát hiện vết thương trong ngực. Chỉ là, nàng che giấu kỹ lưỡng đến mức nào, giả giọng chi thuật điêu luyện ra sao, cũng không thể hoàn toàn triệt bỏ võ công, nàng bên cạnh y mỗi ngày, y từng cho rằng Tĩnh gia cùng giang hồ quan hệ mật thiết, nếu nữ nhi họ Tĩnh biết chút võ học cũng không phải là kỳ lạ.

Có điều, loại võ học này của nàng, ở Trung Nguyên đích thực không tồn tại, nếu y đoán không nhầm, nàng vốn không phải họ Tĩnh, càng không phải người Tĩnh gia.

Triệu Tử Đoạn một tay nắm lấy dải lụa đen, từng mảnh kim khí sắt bén bên trong cong dần lại, bàn tay y tuyệt mỹ tinh tế đến từng khớp xương, nhưng lại ẩn chứa nội lực kinh người.

Y khẽ cười:

- Mạt Quốc Công chúa? Bổn tọa phải xưng hô với nàng như thế nào cho đúng?

Tĩnh Thường Cơ dùng sức thu nhược lăng về, vết thương trên người bị động, máu ứa ra thấm đẫm ngực áo, loang dần xuống ống tay, huyết sắc nàng bệch bạc, khí lực mất dần. Triệu Tử Đoạn hừ nhẹ, vung tay kéo lấy nàng ta ôm vào ngực, cùng lúc Tĩnh Thường Cơ vô lực ngã xuống.

Tiêu Nhã điện một đêm không ngủ, Trần Khắc lôi Tần Tuyết đến chính điện, hắn vẫn boăn khoăn hắc y nữ tử thật ra là kẻ nào, nhưng nhìn bộ dáng thanh thanh đạm đạm tựa hồ chẳng có gì xảy ra của Cửu Thiên Tuế thì không mở miệng được.

Triệu Tử Đoạn nằm sau huyết sa, trên người trung y trắng họa tiết xích vân uốn lượn, y nghiêng người, môi mỏng nhàn nhạt biểu tình:

- Tần Tuyết cô nương, ngươi là nữ nhi Tĩnh gia?

Tần Tuyết đứng đó, hai tay bị trói ra sau, tóc vương mồ hôi dính trên trán, nàng quật cường im lặng. Triệu Tử Đoạn vứt xuống nền đất hai đoạn nhược lăng vang lên tiếng leng keng khô khốc. Tần Tuyết nghe tim đập liên hồi:

- Tiểu thư đâu? Nàng đâu?

Triệu Tử Đoạn nhắm hờ mắt, rèm sa phủ thêm một lớp che kín thân ảnh bên trong. Trần Khắc đẩy Tần Tuyết tiến thêm một bước:

- Thành khẩn khai báo ngươi may mắn sẽ chết toàn thây! Còn không thì ta liền cho ngươi tám khúc xuống cửu tuyền gặp lại tiểu thư nhà ngươi...

Tần Tuyết xoay mặt nhìn thẳng vào Trần Khắc không chút sợ hãi, nàng phun một ngụm trước mặt hắn:

- Yêm nhân vô sỉ!

Trần Khắc lạnh lùng đá vào khớp chân nàng ta, kiếm kề ngang cổ, lấy đâu ra cái lý vừa ăn cướp vừa la làng như vậy. Tần Tuyết hung hăng không vừa, xoay người né lưỡi kiếm, cố nhiên nàng đã bị trói tay, nên lại phải chịu thêm một đòn đánh từ hắn.

Trong sa rèm lại vang lên thanh âm quỷ dị buốt xương:

- Nữ nhi Tĩnh gia mưu thích hoàng thất, xử trảm toàn gia!

Tần Tuyết nghe người run lên, sợ hãi đi kèm hận khí:

- Không! Ta không phải nữ nhi Tĩnh gia, Tĩnh gia không có tội!

Triệu Tử Đoạn sau rèm cười nhạt, lại nhìn Tĩnh Thường Cơ bất động ngồi bên cạnh, Tĩnh Thường Cơ từ đầu đến giờ vẫn im lặng, bây giờ nước mắt lại chảy thành dòng, nàng xoay vạt áo mỏng:

- Điện hạ, chuyện này là do ta, đừng làm hại người vô tội!

Triệu Tử Đoạn ve vuốt mái tóc mỹ nhân, hờ hững:

- Đồng mưu phản tặc, trong mắt bổn tọa, không có ai vô tội cả!

Tần Tuyết trước rèm nghe được, nàng bật thốt:

- Công chúa, đừng nghe y lời lẽ mỵ hoặc!

Huyết sa được kéo lên, Tĩnh Thường Cơ thanh y thanh ảnh dung nhan kiều diễm ngồi cuối trường kỷ, Trần Khắc cảm giác xa lạ không thể hiểu nổi, tựa hồ tất cả ngây ngốc vô tâm ngày thường của nàng chỉ là một vỏ bọc giả tạo, Tĩnh Thường Cơ hiện tại cao quý vô ngần ngọc khiết băng thanh đến khó tin.

Triệu Tử Đoạn nghe hương tầm xuân hồng vấn vương mái tóc mỹ nhân, huyền mâu yêu nghiệt ánh nhìn:

- Tần Tuyết này...xử tử! Thi hài gửi về Tĩnh gia đi!

Tần Tuyết cố thoát khỏi hai bên Ngự quân giữ lấy nàng, ra sức mắng chửi:

- Tên yêu ma ác quỷ ngươi liền chết không toàn thây...

Triệu Tử Đoạn bật cười, Trần Khắc chưa lôi người ra khỏi cửa, đã thấy Tĩnh Thường Cơ quỳ xuống trước mặt Cửu Thiên Tuế:

- Điện hạ, tha cho nàng, nàng là hậu duệ duy nhất của Nguyên gia! Điện hạ! Người còn nhớ Tuyệt Tâm không? Nguyên Thủ vệ?

Triệu Tử Đoạn chau hàng mày đen như mực, vẫn không hạ lệnh thả người, Tĩnh Thường Cơ cắn đôi môi đến sưng đỏ, tim nàng tựa hồ nảy ra khỏi ngực.

Rất lâu sau, y mới hồi đáp:

- Đổi lại?

Tĩnh Thường Cơ dập đầu:

- Ta sẽ nói tất cả những gì bản thân biết! Tất cả!

Triệu Tử Đoạn nghiêng người liếc mắt về cửa điện, Trần Khắc hiểu ý một quyền đánh gục Tần Tuyết bất tỉnh, bản thân đưa theo toàn bộ thuộc hạ lui ra ngoài.

Tĩnh Thường Cơ nhìn cánh cửa dần dần khép lại, Lang Vương điện hạ Triệu Tử Đoạn là ai chứ, kế hoạch bao nhiêu năm của Thiên tộc thoáng chốc đã bị y phát hiện, Phạn tộc lại âm thầm đoạt quốc, rồi đây máu sẽ chảy thành sông, lại một trận tinh phong huyết vũ sắp đến.

____________________

Chú thích:

Nguyên Tuyệt Tâm: thuộc hạ của Vĩnh Thành Đế khi còn là Liên Thành Hầu. Chết trong tay Thịnh Vương ở Hàn Mặc Tân Thiêm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện