Thiên Huyên đi mải miết hơn mười ngày, ngựa nàng vẫn chưa có chút mệt mỏi, ngày tiếp theo, nàng dừng trước một quán trọ bình dân, mặc dầu vậy, bên trong lại tấp nập người ra kẻ vào. Thiên Huyên ngồi xuống bàn, nhược lăng ẩn dưới tay áo có chút đề phòng, dù sao đây cũng là địch quốc, cẩn tắc vô áy náy. Tiểu nhị nhanh chóng đem trà nước màn thầu lên, Thiên Huyên ngoạm luôn vào miệng, vừa ăn vừa lau đi vệt mồ hôi trên trán.

Có bóng nam tử đầu đội nón tre phủ sa trắng tiến đến, Thiên Huyên nghe tim đập mạnh, đề cao cảnh giác, trong lòng suy nghĩ Triệu Tử Đoạn đã thả nàng đi, thì sẽ không dùng loại hạ sách cho người ám sát này, như vậy nếu muốn giết nàng thì cũng chỉ có thể là Phạn tộc.

Nam tử kia thong thả ngồi xuống, mở mạn che ra, để lộ gương mặt anh tuấn mỹ mạo:

- Thiên Huyên Bội Hoàn!

Thiên Huyên vội nhìn xung quanh, hít sâu:

- Biểu ca!

Mẫu phi Thiên Huyên là người Đại Quốc, bà vốn nữ nhi của một thương buôn họ Lý, vì nhiều lý do mà buộc phải gả cho Mạt Quốc Vương khi còn là một Vương tử, mẫu phi chỉ sinh ra duy nhất một mình Thuyên Huyên, Thiên Huyên là tên của nàng trong hoàng tộc, còn Bội Hoàn là tên mẫu phi thường dùng để gọi nàng.

Thiên Huyên đã lâu không gặp người biểu ca này, từ khi nàng bắt đầu tham gia kế hoạch mà hắn đề ra, nhưng nàng nhớ rất rõ dung mạo hắn, bởi vì hắn vô cùng giống với mẫu phi nàng, ngũ quan không hề sai lệch. Trước khi mất, chính mẫu phi cũng dặn dò nàng phải giúp đỡ biểu ca đoạt quốc, phải tin tưởng hắn, đừng phản bội hắn. Đôi lúc, Thiên Huyên còn nghĩ biểu ca mới là hài tử của mẫu phi.

- Muội không sao chứ? Thiên Huyên lắc đầu, dung hoa vì nhiều ngày đi đường mà thất sắc:

- Muội không sao! Nhưng muội thất bại rồi...

Thiên Huyên thật sự muốn khóc, nếu đây là một nơi không có người, nàng sẽ khóc cho thỏa thích.

Nam tử đưa khăn tay đến, sạch sẽ, trắng ngần, cả người hắn rất sạch, sạch một cách bệnh hoạn, sạch đến độ đôi lúc Thiên Huyên cảm thấy khó hiểu. Nam nhân thảo nguyên người luôn có mùi mồ hôi của ngựa, luôn lười tắm vì nguồn nước hiếm hoi, luôn coi chuyện trêu ghẹo nữ tử là bình thường, thậm chí còn ngủ cùng từng đàn bò lớn, dê lớn.

Nhưng hắn ta - Lý Tiên Lạc thì lại khác. Mẫu phi nàng chỉ duy nhất một lần được gặp người thân sau khi trở thành phi tử Quốc Vương, lần đấy ngoại tổ phụ nàng đưa Lý Tiên Lạc theo, nói rằng phụ mẫu hắn đều đã mất. Lý Tiên Lạc cứ thế ở lại hoàng cung, được nuôi dạy như hoàng tử, lại thông minh trí xảo hơn đa số các hoàng tử.

Ngày trước, Hoàng cung Mạt Quốc là một mớ hỗn độn, Quốc Vương qua các thời kì đều lập vô số Hoàng hậu, chỉ có Hoàng hậu cùng nữ nô, ai được Quốc Vương gieo giống sẽ trở thành Hoàng hậu, không thứ tự, không cấp bậc.

Từ khi mẫu phi nàng gả tới, mọi thứ mới thay đổi. Mạt Quốc Vương mới tiếp nhận lễ giáo trung nguyên, tiếp nhận quy chuẩn Đại Quốc mà làm theo cho đúng với một chư hầu. Mẫu phi nàng cũng vì vậy chấp nhận từ bỏ vị trí Hoàng hậu trong vô số các Hoàng hậu mà trở thành phi tử, chỉ là chính cung Hoàng hậu, người sinh ra Lịnh Hồ Vương Thiên Phần rất nhanh sau đó mất mạng, mẫu phi nàng dần nắm tất cả quyền hành, nhưng vẫn từ chối trở thành kế Hậu.

Đến khi Lý Tiên Lạc trưởng thành, hắn với tài hoa xuất chúng liền tham gia chính trường, được phong thành Tướng bang, chức vị ngang với Tể tướng Đại Quốc. Lý Tiên Lạc chủ trương cải cách Mạt Quốc, muốn biến nó thành một phần của trung nguyên, đồng hóa mọi loại lễ nghi văn hóa, hắn ở vị trí Tướng bang từ mười bảy tuổi, bây giờ đã hai mươi tám, mười một năm qua cho đến hiện tại, Mạt Quốc cư nhiên bị Nho giáo chiếm lĩnh toàn bộ, không còn là một đám man di mọi rợ như lời đồn thổi nữa.

Thế mà, Lý Tiên Lạc vẫn không hề có thê tử, hắn tuy không nói ra nhưng nàng cũng hiểu được, hắn vô cùng khinh thị nữ nhân Mạt Quốc, những nữ tử trên lưng ngựa, tóc tết bím và phóng khoáng với ánh nắng mặt trời.

Tiểu nhị đem thêm trà tới, Lý Tiên Lạc ra hiệu ngừng lại:

- Chuẩn bị hai phòng lớn cùng nước tắm!

Thiên Huyên mỉm cười gượng gạo, nàng biết Lý Tiên Lạc chính là đang chê nàng bẩn thỉu. Nàng đi đường hơn mười ngày không thay áo, đến được đây đã là gấp gáp. Thiên Huyên vội vàng theo chân tiểu nhị. Cái gì mà thanh nhã cao quý, trước mặt nam tử này, nàng thực sự ghê sợ, nàng không tôn kính hắn đúng nghĩa như một biểu ca, nàng có chút kinh tởm hắn, lại vì một lời thề với mẫu phi mà không thể tách bản thân ra khỏi hắn.

Chập tối, Thiên Huyên mới sang phòng bên cạnh, nàng đã đổi y phục, mái tóc mềm mại cũng được xõa xuống. Thiên Huyên lẳng lặng mở cửa đi vào trong.

- Biểu ca!

Lý Tiên Lạc không buông sách, chỉ vào bên cạnh:

- Ngồi đi!

Thiên Huyên nhìn quanh một lượt, lại thấy trên bàn có hai tách trà đang dang dở:

- Huynh vừa có khách?

Lý Tiên Lạc gật đầu, cũng không có ý định giải đáp. Thiên Huyên cau mày nhìn ly trà sóng sánh, Lý Tiên Lạc hiển nhiên không phải đến đây để đón nàng, hắn là đang muốn gặp mặt ai đó. Ở Đại Quốc này có kẻ nào cần đến đích thân Tướng bang ra mặt? Thiên Huyên bắt đầu nghĩ đến một loạt người chức cao quyền trọng...

- Muội sao thế?

Thiên Huyên theo bản năng liền ngồi xuống, làn môi đỏ hơi cong lên:

- Không sao, chỉ có chút đau đầu!

Lý Tiên Lạc buông sách, đột ngột hỏi:

- Võ công y như thế nào?

Thiên Huyên bất ngờ ngập ngừng giây lát:

- Ai?

Lý Tiên Lạc sờ lên chiếc hoa tai bằng bạc, đôi mắt sóng sánh như giếng cổ ngàn năm:

- Phạn!

Thiên Huyên nhớ đến huyết y nam tử ấy, đầu óc mơ hồ bị chiếm lấy, ấp úng:

- Rất tốt...

Lý Liên Lạc lạnh lẽo cười:

- Có thể không tốt sao, giết huynh trưởng đoạt bí kiếp, nếu không tốt thì quá phí phạm!

Thiên Huyên không biết nói gì, lại thấy ánh mắt hắn đăm đăm nhìn xoáy vào nàng:

- Muội còn sạch sẽ chứ?

Thiên Huyên nghe thân thể đông cứng lại, Lý Tiên Lạc vẫn bình thản:

- Đã thất thân hay chưa?

Thiên Huyên siết đầu móng đâm sâu vào lòng bàn tay, lệ khí nổi lên tràn ngập đáy mắt:

- Tạ biểu ca quan tâm! Muội về phòng!

Lý Tiên Lạc nhếch môi cười, phẫn nộ như thế hiển nhiên vẫn là xử nữ. Hắn đương nhiên không muốn nàng bị vấy bẩn, nàng giữ thân trong sạch, hắn rất hài lòng. Lý Tiên Lạc giở lá thư kẹp giữa hai trang sách, ấn triện vuông vức của Tể Tướng Đại Quốc Bạch Thực Thần hiện lên vô cùng rõ ràng, Lý Tiên Lạc châm lá thư trên ngọn lửa, nhàn nhạt cười.

Trong thiên hạ, những kẻ nguy hiểm nhất chính là chân đạp hai thuyền, Đại Quốc có một Bạch Thực Thần thì Mạt Quốc cũng không thua kém mà xuất ra một Lý Tiên Lạc. Chỉ là mục đích của cả hai khác nhau, song con đường ngụy tạo thanh danh cùng khuấy đục chính trường đều y hệt giống nhau như vậy.

Cấm Thành, giữa tháng bảy, đã qua khỏi lễ Vu Lan, trong cung tuy vắng lặng, nhưng vẫn không thể yên bình, mà chuyện duy nhất chính là Hòa Tâm Công chúa tuyệt thực. Nàng đã tuyệt thực ba ngày, Vĩnh Thành Đế một chút động tĩnh cũng không hề có, mà Phan Phượng Thuật từ biên ải cũng phải bí mật hồi kinh.

Ngự Quân đài.

Bạch y nam tử thong thả thưởng thức trà, hai mắt nhắm lại trông như vô cùng tịnh tâm. Hắn đợi ở đó đã rất lâu, tuyệt nhiên không hề mất kiên nhẫn, trước giờ chỉ có kẻ khác vì hắn mà mất kiên nhẫn, hắn chưa từng phút nào phải vội vàng cùng ai.

Lý Tiên Lạc lần này đến Đại Quốc bề ngoài vì một chuyện rất đơn giản, xin mở cửa giao thương nơi biên quan, lại đề ra những điều kiện vô cùng có lợi cho Đại Quốc, sáng nay Vĩnh Thành Đế cũng đã thu nhận tấu chương của hắn. Lý Tiên Lạc ở lại ba ngày đợi tấu chương được thông qua. Cũng vì thế nên có chút thời gian mà yết kiến vị Cửu Thiên Tuế Lang Vương điện hạ nổi danh thiên hạ.

Lý Tiên Lạc không nghĩ đến Triệu Tử Đoạn sẽ gặp hắn, nên cũng chỉ đến đây thưởng trà giả như tỏ lòng mến mộ rồi đi mà thôi. Hắn còn nhiều việc phải làm, nhìn qua một chút Tiêu Nhã điện cũng thật sự là một thú vui tao nhã. Lý Tiên Lạc nghĩ đến Bạch Thực Thần, một tên hồ ly xảo quyệt, bất quá hắn chính là thích hợp tác cùng loại người như vậy.

Trần Khắc đứng sau bình phong, vừa nhìn ra ngoài vừa tò mò:

- Thiên Tuế gia không muốn gặp mặt sao còn không đuổi hắn đi!

Huyết y nhân khuất giữa mấy lớp rèm sa lắc đầu, tên Lý Tiên Lạc này bề ngoài vô hại, xảy ra khúc mắc liền không tốt cho quan hệ hai nước.

- Trần Khắc này, nàng ta đi đến đâu rồi?

- Thuộc hạ cho người theo dõi, Thiên Huyên Công chúa nghỉ lại một ngày ở Cư Nha trấn rồi tiếp tục về hướng Nam, không có gì bất thường!

Triệu Tử Đoạn hời hợt cười, nếu không có gì bất thường thì làm sao y lại nhận được mật thư nặc danh về tên Tướng bang họ Lý này chứ, Triệu Tử Đoạn hơi thẳng người ngồi dậy, nghiêm túc phân phó:

- Ngươi bí mật đem hai nghìn Ngự quân tinh nhuệ giả trang thương buôn, trong ít ngày nữa cửa quan sẽ được thông qua, các ngươi đến Mạt Quốc, liên lạc Phạn tộc sắp xếp ổn thỏa. Cuối năm bổn tọa sẽ tự mình dàn xếp nội loạn bên đó!

Trần Khắc chấp tay tuân lệnh, nhận thư tín từ chủ nhân. Hắn biết đây là một nước cờ quan trọng vô cùng, nếu đi sai làm sai, có thể xảy ra biến cố:

- Thiên Tuế gia, hai nghìn quân không phải là ít...

Triệu Tử Đoạn vân vê bạch ngọc trong tay, lãnh đạm cười:

- Lý Tiên Lạc muốn thông quan ải không phải vì chuyện đưa quân sang sao? Hắn không cấu kết với người của chúng ta, làm sao dám đánh liều mà giao thương được! Cho nên chuyện đưa hai nghìn binh vào đó, hiển nhiên dễ dàng!

Trần Khắc thật bội phục chủ nhân, lại sực nhớ nhìn ra khỏi bình phong thì không thấy bóng dáng bạch y nam tử kia nữa. Triệu Tử Đoạn lại lười nhác trở mình:

- Cũng chẳng phải là kẻ kiên nhẫn gì!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện