Triệu Tử Đoạn khoác hờ áo mỏng, dẫu là giữa đông lạnh, trong tẩm điện vẫn ấm áp vô cùng, bốn góc lò than nổ tí tách, không khí thoang thoảng đàn hương êm ái.
Thiên Huyên đã đổi y phục, nàng có chút mất tự nhiên bước ra:
- Chàng...
Triệu Tử Đoạn hời hợt ánh nhìn, Thiên Huyên rụt rè ngồi xuống trường kỷ, gương mặt nàng hây hây đỏ, vành tai cũng không ngừng nóng lên. Triệu Tử Đoạn xõa mái tóc đen huyền tràn xuống tay áo, nhàn nhạt:
- Nàng nửa đêm chạy đến đây cố ý gây rối? Thiên Huyên cắn đôi môi mọng, giọng nàng nhỏ xíu như thì thầm:
- Ta...ta nghe được chàng đã đến Mạt Quốc...cho nên...
Triệu Tử Đoạn hừ lạnh, hời hợt cười:
- Nàng theo dõi bổn tọa?
Thiên Huyên ngẩng mặt, hạnh mâu mở to ẩn giấu thất vọng:
- Ta không có ý làm hại chàng, ta là thật sự muốn chỉ muốn gặp chàng!
Triệu Tử Đoạn phất tay để đàn hương chậm rãi lan tràn vào thân thể, mỗi lời y nói lạnh lẽo xuyên tâm:
- Công chúa muốn hạ sát bổn tọa cũng không nên vứt cả danh tiết ra sau đầu như thế! Kim Viên hương kia không dễ sử dụng đâu!
Thiên Huyên đứng bật dậy, nàng theo bản năng mà lùi lại, nửa khắc trước y còn có thể ôn nhu ôm nàng trong ngực, vừa buông ra liền cay đắng lời nói nhục mạ kết tội, trở mặt chẳng chút lưu tình.
Giọng nói Thiên Huyên như lạc đi, mang theo đau thương cùng chua chát:
- Điện hạ nếu đã cho ta là thích khách, vậy sao còn cứu ta!
Triệu Tử Đoạn hơi nhếch môi, thong thả vấn mái tóc mang theo đàn hương lên, để lộ khoảng vai gáy trắng đến trong suốt.
- Giữ lại mạng Công chúa vì Công chúa yêu bổn tọa!
Thiên Huyên ngậm cười, thê lương cúi đầu, nàng đúng đã điên rồi mới yêu kẻ thù, lại điên rồi mới liều mình chỉ để nhìn thấy y, Thiên Huyên gạt lệ nóng lan tràn đáy mắt:
- Thật làm phiền điện hạ! Cáo từ!
Triệu Tử Đoạn không đáp, xoay người lướt qua nàng, bước ra sau bình phong, một câu cũng không có ý muốn giữ người. Thiên Huyên thấy tanh nồng dâng lên vòm họng, đau lòng đến đổ máu, đời này nàng đã nghe, nhưng hiện tại mới được thử, loại cảm giác này đúng thật không mấy dễ chịu.
Gió tuyết theo cánh cửa mở toang người vừa đi quét mạnh vào phòng, thổi tắt mấy lò than nóng. Triệu Tử Đoạn đột ngột ôm lấy ngực, ngũ quan nhỏ máu, lan tràn gương mặt diễm lệ, đỏ đến bi thương.
Y biết nàng bị người lợi dụng, Kim Viên hương là hương liệu chí mạng với y, chỉ cần hít phải thì độc dược tàng ẩn trong cơ thể y liền phát tác. Chuyện y bị Hòa Cát hạ độc, nàng cũng đã rõ. Nhưng nếu nói nàng cố tình dùng Kim Viên hương y vẫn không tin được, Kim Viên hương cùng đàn hương xung đột mạnh, có thể tích độc, nàng lại không hề biết đến.
Y ngả người tựa vào tường, kệ gỗ rung động, bình sứ rơi vỡ tan.
Trần Khắc nghe thanh âm hỗn loạn liền gấp gáp vào trong, hắn hoảng loạn:
- Điện hạ! Điện hạ!
Triệu Tử Đoạn ôm lấy vai hắn, y không thở nổi, lồng ngực đau đớn như bị đá tảng đè nặng:
- Âm thầm...theo nàng...tránh nguy hiểm...
Trần Khắc đỡ chủ nhân lên giường, hắn vẫn không muốn rời, nàng ta là Công chúa thì sao, chính là không can hệ đến hắn. Trong lòng hắn chỉ có chủ nhân:
- Thuộc hạ không thể để người một mình được!
Triệu Tử Đoạn cau mày đau đớn, huyết tinh theo khóe mắt chảy thành dòng, thấm ướt đệm trắng.
- Gọi Tường Vân!
Trần Khắc hơi siết tay, ánh mắt lưu động, cuối cùng thở dài mà đứng lên thi hành.
Mộ Dung Tường Vân đang lặng lẽ sắc thuốc, hắn vốn không nghĩ đến đêm nay chủ nhân sẽ gặp chuyện không hay, chỉ là dạo này đi đường, hắn thấy rõ Lang Vương xuất huyết mỗi lúc mộ nhiều. Tuy rằng Lang Vương coi nhẹ bệnh trạng, nhưng hắn thì không. Thuốc trị nội thương là hắn từng vị một lựa chọn, lại tự bản thân đi mua siêu mới, lấy nước suối mà đun, tuyệt không để ai có cơ hội giở trò.
Thuốc vừa đổ ra bát thì Trần Khắc cũng đến:
- Điện hạ muốn gặp ngươi!
Tường Vân vốn quen với thái độ không mấy dễ chịu của Trần Khắc, lười biếng đáp lời:
- Đã biết!
Trần Khắc ánh mắt sắt lạnh, đột ngột trường kiếm kề ngang ngực Tường Vân:
- Vốn dĩ ngươi không phải là Ngự Quân!
Tường Vân tuyệt không lùi lại, khẽ cười:
- Ta cũng không phải hoạn quan! Ngươi muốn làm gì? Giết ta? Hay cung hình ta?
Trần Khắc cau hẹp đôi mắt, quay người bước đi, Tường Vân nói với theo:
- Ngươi là độc sủng thân tín của điện hạ! Cần gì để ý đến một thuộc hạ bình thường như ta!
Trần Khắc hơi cúi đầu, bước chân chậm lại:
- Trên đời vốn dĩ không có gì là duy nhất!
Mộ Dung Tường Vân là người của Vĩnh Thành Đế, luận về thân phận đương nhiên cao hơn hắn, luận về độ tin cẩn, cũng hơn một kẻ từng là nội gián Viêm Quốc như hắn. Trần Khắc mím môi, cô độc bộ hành giữa đêm trường.
Mộ Dung Tường Vân mải miết nhìn theo bóng áo Trần Khắc, hắn thật không hiểu được nội tâm người khác. Trần Khắc chỉ huy hai ngàn Ngự Quân tinh nhuệ nhất, lại nắm trong tay mấy vạn binh của các lạc tộc khác dựa vào uy danh Lang Vương, một kẻ như vậy lại từng chút từng chút một cố ý gây hấn với hắn. Đây là ý gì?
Tường Vân âm thầm lắc đầu, đem thuốc về chính điện hầu chủ nhân. Lúc này, hắn mới phát hiện tình trạng của Lang Vương nặng nề hơn hắn nghĩ rất nhiều.
- Điện hạ!
Triệu Tử Đoạn hơi vẫy tay, y nghe ra được hương thuốc nồng nàn, loại thuốc trị nội thương này tuy không giúp được y nhiều, nhưng ít ra cũng sẽ đỡ hơn một chút.
Tường Vân vội vàng đỡ y nửa ngồi, lưng tựa vào gối mềm, cẩn thận thổi từng muỗng thuốc một:
- Điện hạ không nên vì Công chúa mà vận công đến mức này! Thân thể người thực sự đã không tốt!
Triệu Tử Đoạn lắc đầu, hơi thở ngọc nhằn:
- Phạn Lân đem quân xông vào tẩm phòng tìm thích khách chỉ là cái cớ, quan trọng hắn muốn xem thử bổn tọa có dễ đối phó hay không!
Tường Vân chuyên chú đút thuốc, không cho là phải:
- Điện hạ vượt ngàn trùng đến nơi này không phải vì Phạn tộc hay sao? Nếu không có thanh thế của người liệu các lạc tộc khác có xưng thần với hắn ta hay không?
Triệu Tử Đoạn hơi ngồi dậy, Tường Vân biết ý liền rót nước đưa đến, lại nghe y nói:
- Ngươi không hiểu đâu! Quyền lực có sức mê hoặc vô cùng lớn! Phạn Lân danh chính ngôn thuận là Tộc trưởng từ bao năm nay, hiện tại bổn tọa cứ thế đoạt lấy, hắn chính là nảy sinh bất mãn!
Mộ Dung Tường Vân thu chén thuốc vào tay, bần thần suy nghĩ, Trần Khắc phải hay không phải cũng nghĩ hắn muốn chiếm lấy vị trí.
Ung Đô.
Thiên Huyên đi một đêm không ngủ, lại thêm một ngày gấp rút hết lực, hoàng hôn buông xuống nàng mới dừng trước cổng thành. Thiên Huyên xuống ngựa, giờ này có lẽ Lý Tiên Lạc đã cho người tìm nàng khắp bốn phương tám hướng rồi, không cần phải che giấu thân phận làm gì nữa.
Thiên Huyên đứng giữa dòng người đang xếp hàng đợi vào, bên trái cổng thành là nơi treo thi thể tội nhân bị hành hình, hành động này ở các nước khác có thể xem là vô cùng man di, nhưng tại Mạt Quốc lại thông dụng cực kỳ, có sức răn đe rất lớn.
Nàng liếc sơ những thi thể khô quắt giữa đông hàn, lại chợt nhận ra hình như có người còn sống. Phục trang cung nữ không dễ nhầm lẫn, mớ tóc bím dày đính chuông bạc quen thuộc bê bết máu. Thiên Huyên sững sờ, mất một lúc mới trấn định.
Nàng một cước lấy đà phi thân lên cột gỗ:
- Thanh Thanh! Thanh Thanh! Là muội phải không! Thanh Thanh!
Gương mặt bệch bạc nửa mê nửa tỉnh kia chắc chắn là Thanh Thanh, Thiên Huyên cũng kịp nhận ra Lý Tiên Lạc đã dùng loại nhục hình gì với Thanh Thanh. Nàng cắn chặt đôi môi đến đỏ máu, ôm lấy cận nữ vào lòng.
Lý Tiên Lạc đứng trên thành cao, tay vẫn nâng ly rượu ấm, một cảnh dưới chân thành hiện ra rõ ràng. Hắn đã dùng phương pháp này cảnh cáo, mười phần Thiên Huyên cũng không dám chống lệnh lần nữa. Lý Tiên Lạc vứt ly ngọc xuống chân, nhàn nhạt phân phó:
- Hồi cung!
Thiên Huyên sau khi đưa Thanh Thanh đến Thái Y viện, liền quay về Mai Lâm Các. Nàng lăm lăm nhược tiên nơi tay áo, mắt hằn vệt máu đỏ.
- Tướng bang đâu?
Đám cung nhân cúi mặt không dám đáp lời, Thiên Huyên hừ nhẹ, nàng thật muốn đập nát nơi này để tìm ra hắn:
- Hắn ở đâu? Các ngươi không nói ta liền giết từng kẻ một!
Đám cung nhân vội vã quỳ xuống, nhưng lần nữa không mở miệng. Thiên Huyên bất lực cười, nàng là Công chúa, là Nhị Hoàng nữ, nhưng không có thực quyền, đến hạ nhân cũng không để nàng vào mắt.
Thiên Huyên siết chặt tay, hướng về Phật Đường, nàng dẫm qua tuyết thượng, đoạn hành lang hoang phế, vốn năm xưa sinh thời mẫu phi Phật Đường rộn ràng chuông mõ, nay người mất cảnh tan.
Thiên Huyên mở cánh cửa khép hờ, buông tay nhược lăng rơi xuống, gục mặt trước bài vị duy nhất nơi linh đường. Chưa bao giờ nàng chán chường như thời điểm này, nàng mất bao nhiêu năm theo kế hoạch Lý Tiên Lạc mà làm, kết quả thu về vẫn không. Nàng không có tiền đồ, không có tình yêu, thân nhân duy nhất lại là kẻ máu lạnh vô tình Lý Tiên Lạc.
- Mẫu phi, nữ nhi thật sự mệt mỏi rồi! Đã quá sức rồi! Nữ nhi thật muốn theo người...
Gió thoảng qua mang theo rét buốt, Thiên Huyên run run đôi vai gầy, tóc rối loạn bay. Trong không khí hương trầm dâng lên nhàn nhạt, bạch y đằng sau tiến đến, dâng hương lên lư đồng.
Nàng nhắm hờ mắt, vẫn dập đầu trước linh vị:
- Sao huynh lại ra tay với Thanh Thanh!
Lý Tiên Lạc phớt lờ lời nói Thiên Huyên, nhưng lại đột ngột ba bước kích huyệt đạo nàng. Thuyên Huyên nghiêng người sang một bên. Lý Tiên Lạc cau mày, dùng lực giữ chặt nàng. Ba huyệt được kích lên, Thiên Huyên bất ngờ phun ra một ngụm máu đen. Lý Tiên Lạc vẫn thói quen cũ, khăn lụa lau sạch dơ bẩn trên người.
- Thứ nhất, Thanh Thanh hầu hạ chủ nhân không tốt, lần này ta đã rất nương tay, không được có lần sau. Thứ hai, muội phải tuyệt đối tránh xa đàn hương!
Thiên Huyên lẳng lặng thu nhược lăng vào tay, không đáp, đột ngột nàng xoay người, tung nhược lăng cuốn lấy Lý Tiên Lạc, dải lụa mang theo lưỡi thép sắt bén nhanh chóng nghiền lấy cánh tay hắn.
Lý Tiên Lạc lạnh lùng rút nhược tiên, Thiên Huyên biết rõ hắn thuận tay trái, liền không ngần ngại khóa tay trái hắn. Lý Tiên Lạc xoay roi da trong tay, hết lực quật vào người nàng:
- Ta dạy dỗ muội bao năm để muội vì một tên yêm nhân ra tay với ta sao?
Thiên Huyên nghiến răng dùng sức, máu trên cánh tay Lý Tiên Lạc rơi ướt đẫm bạch y, nàng thuận thế dải lụa thứ hai cuốn lấy cổ hắn. Lý Tiên Lạc nén đau đớn, kéo lấy nhược lăng, thu hẹp khoảnh cách với nàng.
Hắn cười gằn, đột ngột vận công, không nương tình, một chưởng hết lực vào giữa ngực nàng, Thiên Huyên bị đánh lui, đập mạnh thân thể vào đại trụ, máu tuông đỏ môi hồng.
- Biểu ca! Muội thật đã coi nhẹ huynh!
Lý Tiên Lạc lắc đầu, chậm rãi lau huyết lệ loang trên gương mặt nàng:
- Nóng giận ra tay sẽ không khôn ngoan! Muội học từ ta, nghĩ rằng qua mấy năm liền hơn được ta?
Thiên Huyên ho khan, một chưởng kia thật đúng không hổ danh Tướng bang Mạt Quốc, thật sự muốn lấy nửa cái mạng nàng.
Lý Tiên Lạc khẽ vuốt lưng áo nàng:
- Đau không?
Thiên Huyên lắc đầu, máu lần nữa lại trào ra, nàng qua loa quệt lấy:
- Kim Viên hương kia là gì?
Lý Tiên Lạc không đáp, lại đỡ nàng đứng lên:
- Đừng nghĩ đến y nữa, hồi cung đi, ta giúp muội trị thương!
Phật Đường âm u gió tuyết.
Thiên Huyên đã đổi y phục, nàng có chút mất tự nhiên bước ra:
- Chàng...
Triệu Tử Đoạn hời hợt ánh nhìn, Thiên Huyên rụt rè ngồi xuống trường kỷ, gương mặt nàng hây hây đỏ, vành tai cũng không ngừng nóng lên. Triệu Tử Đoạn xõa mái tóc đen huyền tràn xuống tay áo, nhàn nhạt:
- Nàng nửa đêm chạy đến đây cố ý gây rối? Thiên Huyên cắn đôi môi mọng, giọng nàng nhỏ xíu như thì thầm:
- Ta...ta nghe được chàng đã đến Mạt Quốc...cho nên...
Triệu Tử Đoạn hừ lạnh, hời hợt cười:
- Nàng theo dõi bổn tọa?
Thiên Huyên ngẩng mặt, hạnh mâu mở to ẩn giấu thất vọng:
- Ta không có ý làm hại chàng, ta là thật sự muốn chỉ muốn gặp chàng!
Triệu Tử Đoạn phất tay để đàn hương chậm rãi lan tràn vào thân thể, mỗi lời y nói lạnh lẽo xuyên tâm:
- Công chúa muốn hạ sát bổn tọa cũng không nên vứt cả danh tiết ra sau đầu như thế! Kim Viên hương kia không dễ sử dụng đâu!
Thiên Huyên đứng bật dậy, nàng theo bản năng mà lùi lại, nửa khắc trước y còn có thể ôn nhu ôm nàng trong ngực, vừa buông ra liền cay đắng lời nói nhục mạ kết tội, trở mặt chẳng chút lưu tình.
Giọng nói Thiên Huyên như lạc đi, mang theo đau thương cùng chua chát:
- Điện hạ nếu đã cho ta là thích khách, vậy sao còn cứu ta!
Triệu Tử Đoạn hơi nhếch môi, thong thả vấn mái tóc mang theo đàn hương lên, để lộ khoảng vai gáy trắng đến trong suốt.
- Giữ lại mạng Công chúa vì Công chúa yêu bổn tọa!
Thiên Huyên ngậm cười, thê lương cúi đầu, nàng đúng đã điên rồi mới yêu kẻ thù, lại điên rồi mới liều mình chỉ để nhìn thấy y, Thiên Huyên gạt lệ nóng lan tràn đáy mắt:
- Thật làm phiền điện hạ! Cáo từ!
Triệu Tử Đoạn không đáp, xoay người lướt qua nàng, bước ra sau bình phong, một câu cũng không có ý muốn giữ người. Thiên Huyên thấy tanh nồng dâng lên vòm họng, đau lòng đến đổ máu, đời này nàng đã nghe, nhưng hiện tại mới được thử, loại cảm giác này đúng thật không mấy dễ chịu.
Gió tuyết theo cánh cửa mở toang người vừa đi quét mạnh vào phòng, thổi tắt mấy lò than nóng. Triệu Tử Đoạn đột ngột ôm lấy ngực, ngũ quan nhỏ máu, lan tràn gương mặt diễm lệ, đỏ đến bi thương.
Y biết nàng bị người lợi dụng, Kim Viên hương là hương liệu chí mạng với y, chỉ cần hít phải thì độc dược tàng ẩn trong cơ thể y liền phát tác. Chuyện y bị Hòa Cát hạ độc, nàng cũng đã rõ. Nhưng nếu nói nàng cố tình dùng Kim Viên hương y vẫn không tin được, Kim Viên hương cùng đàn hương xung đột mạnh, có thể tích độc, nàng lại không hề biết đến.
Y ngả người tựa vào tường, kệ gỗ rung động, bình sứ rơi vỡ tan.
Trần Khắc nghe thanh âm hỗn loạn liền gấp gáp vào trong, hắn hoảng loạn:
- Điện hạ! Điện hạ!
Triệu Tử Đoạn ôm lấy vai hắn, y không thở nổi, lồng ngực đau đớn như bị đá tảng đè nặng:
- Âm thầm...theo nàng...tránh nguy hiểm...
Trần Khắc đỡ chủ nhân lên giường, hắn vẫn không muốn rời, nàng ta là Công chúa thì sao, chính là không can hệ đến hắn. Trong lòng hắn chỉ có chủ nhân:
- Thuộc hạ không thể để người một mình được!
Triệu Tử Đoạn cau mày đau đớn, huyết tinh theo khóe mắt chảy thành dòng, thấm ướt đệm trắng.
- Gọi Tường Vân!
Trần Khắc hơi siết tay, ánh mắt lưu động, cuối cùng thở dài mà đứng lên thi hành.
Mộ Dung Tường Vân đang lặng lẽ sắc thuốc, hắn vốn không nghĩ đến đêm nay chủ nhân sẽ gặp chuyện không hay, chỉ là dạo này đi đường, hắn thấy rõ Lang Vương xuất huyết mỗi lúc mộ nhiều. Tuy rằng Lang Vương coi nhẹ bệnh trạng, nhưng hắn thì không. Thuốc trị nội thương là hắn từng vị một lựa chọn, lại tự bản thân đi mua siêu mới, lấy nước suối mà đun, tuyệt không để ai có cơ hội giở trò.
Thuốc vừa đổ ra bát thì Trần Khắc cũng đến:
- Điện hạ muốn gặp ngươi!
Tường Vân vốn quen với thái độ không mấy dễ chịu của Trần Khắc, lười biếng đáp lời:
- Đã biết!
Trần Khắc ánh mắt sắt lạnh, đột ngột trường kiếm kề ngang ngực Tường Vân:
- Vốn dĩ ngươi không phải là Ngự Quân!
Tường Vân tuyệt không lùi lại, khẽ cười:
- Ta cũng không phải hoạn quan! Ngươi muốn làm gì? Giết ta? Hay cung hình ta?
Trần Khắc cau hẹp đôi mắt, quay người bước đi, Tường Vân nói với theo:
- Ngươi là độc sủng thân tín của điện hạ! Cần gì để ý đến một thuộc hạ bình thường như ta!
Trần Khắc hơi cúi đầu, bước chân chậm lại:
- Trên đời vốn dĩ không có gì là duy nhất!
Mộ Dung Tường Vân là người của Vĩnh Thành Đế, luận về thân phận đương nhiên cao hơn hắn, luận về độ tin cẩn, cũng hơn một kẻ từng là nội gián Viêm Quốc như hắn. Trần Khắc mím môi, cô độc bộ hành giữa đêm trường.
Mộ Dung Tường Vân mải miết nhìn theo bóng áo Trần Khắc, hắn thật không hiểu được nội tâm người khác. Trần Khắc chỉ huy hai ngàn Ngự Quân tinh nhuệ nhất, lại nắm trong tay mấy vạn binh của các lạc tộc khác dựa vào uy danh Lang Vương, một kẻ như vậy lại từng chút từng chút một cố ý gây hấn với hắn. Đây là ý gì?
Tường Vân âm thầm lắc đầu, đem thuốc về chính điện hầu chủ nhân. Lúc này, hắn mới phát hiện tình trạng của Lang Vương nặng nề hơn hắn nghĩ rất nhiều.
- Điện hạ!
Triệu Tử Đoạn hơi vẫy tay, y nghe ra được hương thuốc nồng nàn, loại thuốc trị nội thương này tuy không giúp được y nhiều, nhưng ít ra cũng sẽ đỡ hơn một chút.
Tường Vân vội vàng đỡ y nửa ngồi, lưng tựa vào gối mềm, cẩn thận thổi từng muỗng thuốc một:
- Điện hạ không nên vì Công chúa mà vận công đến mức này! Thân thể người thực sự đã không tốt!
Triệu Tử Đoạn lắc đầu, hơi thở ngọc nhằn:
- Phạn Lân đem quân xông vào tẩm phòng tìm thích khách chỉ là cái cớ, quan trọng hắn muốn xem thử bổn tọa có dễ đối phó hay không!
Tường Vân chuyên chú đút thuốc, không cho là phải:
- Điện hạ vượt ngàn trùng đến nơi này không phải vì Phạn tộc hay sao? Nếu không có thanh thế của người liệu các lạc tộc khác có xưng thần với hắn ta hay không?
Triệu Tử Đoạn hơi ngồi dậy, Tường Vân biết ý liền rót nước đưa đến, lại nghe y nói:
- Ngươi không hiểu đâu! Quyền lực có sức mê hoặc vô cùng lớn! Phạn Lân danh chính ngôn thuận là Tộc trưởng từ bao năm nay, hiện tại bổn tọa cứ thế đoạt lấy, hắn chính là nảy sinh bất mãn!
Mộ Dung Tường Vân thu chén thuốc vào tay, bần thần suy nghĩ, Trần Khắc phải hay không phải cũng nghĩ hắn muốn chiếm lấy vị trí.
Ung Đô.
Thiên Huyên đi một đêm không ngủ, lại thêm một ngày gấp rút hết lực, hoàng hôn buông xuống nàng mới dừng trước cổng thành. Thiên Huyên xuống ngựa, giờ này có lẽ Lý Tiên Lạc đã cho người tìm nàng khắp bốn phương tám hướng rồi, không cần phải che giấu thân phận làm gì nữa.
Thiên Huyên đứng giữa dòng người đang xếp hàng đợi vào, bên trái cổng thành là nơi treo thi thể tội nhân bị hành hình, hành động này ở các nước khác có thể xem là vô cùng man di, nhưng tại Mạt Quốc lại thông dụng cực kỳ, có sức răn đe rất lớn.
Nàng liếc sơ những thi thể khô quắt giữa đông hàn, lại chợt nhận ra hình như có người còn sống. Phục trang cung nữ không dễ nhầm lẫn, mớ tóc bím dày đính chuông bạc quen thuộc bê bết máu. Thiên Huyên sững sờ, mất một lúc mới trấn định.
Nàng một cước lấy đà phi thân lên cột gỗ:
- Thanh Thanh! Thanh Thanh! Là muội phải không! Thanh Thanh!
Gương mặt bệch bạc nửa mê nửa tỉnh kia chắc chắn là Thanh Thanh, Thiên Huyên cũng kịp nhận ra Lý Tiên Lạc đã dùng loại nhục hình gì với Thanh Thanh. Nàng cắn chặt đôi môi đến đỏ máu, ôm lấy cận nữ vào lòng.
Lý Tiên Lạc đứng trên thành cao, tay vẫn nâng ly rượu ấm, một cảnh dưới chân thành hiện ra rõ ràng. Hắn đã dùng phương pháp này cảnh cáo, mười phần Thiên Huyên cũng không dám chống lệnh lần nữa. Lý Tiên Lạc vứt ly ngọc xuống chân, nhàn nhạt phân phó:
- Hồi cung!
Thiên Huyên sau khi đưa Thanh Thanh đến Thái Y viện, liền quay về Mai Lâm Các. Nàng lăm lăm nhược tiên nơi tay áo, mắt hằn vệt máu đỏ.
- Tướng bang đâu?
Đám cung nhân cúi mặt không dám đáp lời, Thiên Huyên hừ nhẹ, nàng thật muốn đập nát nơi này để tìm ra hắn:
- Hắn ở đâu? Các ngươi không nói ta liền giết từng kẻ một!
Đám cung nhân vội vã quỳ xuống, nhưng lần nữa không mở miệng. Thiên Huyên bất lực cười, nàng là Công chúa, là Nhị Hoàng nữ, nhưng không có thực quyền, đến hạ nhân cũng không để nàng vào mắt.
Thiên Huyên siết chặt tay, hướng về Phật Đường, nàng dẫm qua tuyết thượng, đoạn hành lang hoang phế, vốn năm xưa sinh thời mẫu phi Phật Đường rộn ràng chuông mõ, nay người mất cảnh tan.
Thiên Huyên mở cánh cửa khép hờ, buông tay nhược lăng rơi xuống, gục mặt trước bài vị duy nhất nơi linh đường. Chưa bao giờ nàng chán chường như thời điểm này, nàng mất bao nhiêu năm theo kế hoạch Lý Tiên Lạc mà làm, kết quả thu về vẫn không. Nàng không có tiền đồ, không có tình yêu, thân nhân duy nhất lại là kẻ máu lạnh vô tình Lý Tiên Lạc.
- Mẫu phi, nữ nhi thật sự mệt mỏi rồi! Đã quá sức rồi! Nữ nhi thật muốn theo người...
Gió thoảng qua mang theo rét buốt, Thiên Huyên run run đôi vai gầy, tóc rối loạn bay. Trong không khí hương trầm dâng lên nhàn nhạt, bạch y đằng sau tiến đến, dâng hương lên lư đồng.
Nàng nhắm hờ mắt, vẫn dập đầu trước linh vị:
- Sao huynh lại ra tay với Thanh Thanh!
Lý Tiên Lạc phớt lờ lời nói Thiên Huyên, nhưng lại đột ngột ba bước kích huyệt đạo nàng. Thuyên Huyên nghiêng người sang một bên. Lý Tiên Lạc cau mày, dùng lực giữ chặt nàng. Ba huyệt được kích lên, Thiên Huyên bất ngờ phun ra một ngụm máu đen. Lý Tiên Lạc vẫn thói quen cũ, khăn lụa lau sạch dơ bẩn trên người.
- Thứ nhất, Thanh Thanh hầu hạ chủ nhân không tốt, lần này ta đã rất nương tay, không được có lần sau. Thứ hai, muội phải tuyệt đối tránh xa đàn hương!
Thiên Huyên lẳng lặng thu nhược lăng vào tay, không đáp, đột ngột nàng xoay người, tung nhược lăng cuốn lấy Lý Tiên Lạc, dải lụa mang theo lưỡi thép sắt bén nhanh chóng nghiền lấy cánh tay hắn.
Lý Tiên Lạc lạnh lùng rút nhược tiên, Thiên Huyên biết rõ hắn thuận tay trái, liền không ngần ngại khóa tay trái hắn. Lý Tiên Lạc xoay roi da trong tay, hết lực quật vào người nàng:
- Ta dạy dỗ muội bao năm để muội vì một tên yêm nhân ra tay với ta sao?
Thiên Huyên nghiến răng dùng sức, máu trên cánh tay Lý Tiên Lạc rơi ướt đẫm bạch y, nàng thuận thế dải lụa thứ hai cuốn lấy cổ hắn. Lý Tiên Lạc nén đau đớn, kéo lấy nhược lăng, thu hẹp khoảnh cách với nàng.
Hắn cười gằn, đột ngột vận công, không nương tình, một chưởng hết lực vào giữa ngực nàng, Thiên Huyên bị đánh lui, đập mạnh thân thể vào đại trụ, máu tuông đỏ môi hồng.
- Biểu ca! Muội thật đã coi nhẹ huynh!
Lý Tiên Lạc lắc đầu, chậm rãi lau huyết lệ loang trên gương mặt nàng:
- Nóng giận ra tay sẽ không khôn ngoan! Muội học từ ta, nghĩ rằng qua mấy năm liền hơn được ta?
Thiên Huyên ho khan, một chưởng kia thật đúng không hổ danh Tướng bang Mạt Quốc, thật sự muốn lấy nửa cái mạng nàng.
Lý Tiên Lạc khẽ vuốt lưng áo nàng:
- Đau không?
Thiên Huyên lắc đầu, máu lần nữa lại trào ra, nàng qua loa quệt lấy:
- Kim Viên hương kia là gì?
Lý Tiên Lạc không đáp, lại đỡ nàng đứng lên:
- Đừng nghĩ đến y nữa, hồi cung đi, ta giúp muội trị thương!
Phật Đường âm u gió tuyết.
Danh sách chương