Bởi vì ngày ngày đều phải ăn chay trường, hôm nay ta có nấu chút canh đổi vị! Các nàng cứ từ từ thưởng thức!

***

Mùa thu Vĩnh Thành năm thứ chín, Thiên Huyên Nhị Hoàng nữ ra cáo thị buộc tội Lý Tiên Lạc soán triều đoạt vị, giết hại trung lương, thanh trừng Thiên tộc, quyền khuynh triều chính, kêu gọi sử ủng hộ của các lạc tộc lớn mạnh xung quanh.

Tháng mười hai, tin chiến thắng đầu tiên hồi báo.

Triệu Tử Đoạn tuy đảm nhiệm cương vị chủ soái, nhưng không bao giờ tự thân xuất trận, tướng lĩnh dưới trướng không thiếu, Dương Quân Nguyệt vẫn còn nợ máu chưa hồi, thế nên y vẫn để hắn ta có cơ hội liều thân.

Thiên Huyên giáp phục hoàng kim hoa lệ, tươi sáng ánh mắt, nàng hối hả vào giữa quân doanh, liếng thoáng giọng điệu:

- Điện hạ! Thật tốt a! Chẳng mấy chốc Ung Đô sẽ không trụ vững nữa!

Triệu Tử Đoạn nhắm hờ huyền mâu, cũng không muốn cắt đứt niềm vui sướng của mỹ nhân. Ung Đô cứ như vậy dễ phá sao, bây giờ có tổng tiến công giành được, bá tánh Ung Đô vẫn coi Phạn tộc là một đám bất tuân quân lệnh, đánh đổ triều cương. Lý Tiên Lạc từ khi đưa một cái bù nhìn Quốc Vương lên ngôi, thuế má đã giảm, ân xá thiên hạ mấy lần, chưa kể còn truy tôn thụy hiệu tiên Quốc Vương, tiên Hậu, và cả Lý phi cô mẫu hắn. Lý Tiên Lạc một kẻ cáo già khôn lõi, dân chúng xung quanh Ung Đô trăm dặm sợ rằng hiện tại đã ca ngợi hắn như một thanh quan liêm chính.

Chiêu bài ngụy quân tử giả trung thần này năm xưa Bạch Thực Thần cũng đã y hệt làm qua, cuối cùng phải trải mấy lần đánh đổ mới trừ được mối họa. Lý Tiên Lạc lại càng thông minh hơn, trong tình huống hắn có thể tranh thủ sự ủng hộ của quần thần lên ngôi liền không làm, một mực thể hiện ra trung quân ái quốc.

Tuy vậy, Triệu Tử Đoạn cũng chưa muốn nói nói tới, Lý Tiên Lạc tài giỏi đến bực nào cũng là con người, mà đã là người thường liền không thể không có khuyết điểm.

Thiên Huyên kể về trận đánh vừa rồi, triều quân đã bỏ chạy thế nào, tướng lĩnh tệ hạ ra sao, khuôn miệng nàng xinh đẹp đỏ hồng, Triệu Tử Đoạn mỉm cười kéo mỹ nhân vào lòng:

- Huyên Huyên thích ra trận? Thiên Huyên gật đầu, dụi vào lồng ngực y hít một hơi sâu hương thơm thanh sạch.

Triệu Tử Đoạn hời hợt cười:

- Lần sau không cần nàng vất vả nữa!

Thiên Huyên cau mày, hừ hừ bộ dáng tiểu miêu cáu bẳn, Triệu Tử Đoạn vỗ vỗ lưng nàng:

- Được chết dưới tay Huyên Huyên, đám binh lính kia coi như có phúc khí. Bất quá...bổn tọa không muốn nhiều kẻ được hưởng cái phúc khí đó!

Huyên Huyên chớp chớp mắt nhìn huyết y nam tử, trên đời có loại ăn giấm chua kỳ quái như vậy sao? Mong muốn hiếm hữu cao đến độ này, sợ rằng cả thiên hạ chỉ có một không có hai.

- Chàng...

Triệu Tử Đoạn một cái liếc mắt cũng không ban xuống, nhàn nhạt xem xét bản đồ. Thiên Huyên cựa quậy một lúc lâu, lại vân vê ngọc bội, chỉ nghe y lãnh đạm:

- Đây là bảo vật ngự ban của hoàng huynh, đừng nghịch!

Thiên Huyên bĩu môi, lật người chui ra khỏi lòng y:

- Được rồi, được rồi, thiếp không ra trận nữa, không ra trận nữa...

Triệu Tử Đoạn xoa xoa lưng nàng, nụ cười yêu mị tỏ ý hài lòng.

Thiên Huyên cầm quân, y đương nhiên không nghi ngờ tài nghệ, dẫu sao vẫn còn còn một Phan Phượng Thuật, một Dương Quân Nguyệt, một Mộ Dung Tường Vân,...nhưng Lý Tiên Lạc nào đâu ngu ngốc, mà Phạn Lân kia, nói qua nói lại vẫn là kẻ hai lòng.

Giết Phạn Lân lúc này sẽ khiến Phạn tộc nổi loạn, mà để hắn giữa hàng tướng lĩnh, Triệu Tử Đoạn càng thập phần lo lắng.

- Lần này Tường Vân có đi cùng nàng?

Thiên Huyên gật gật đầu:

- Hắn đang kiểm binh bên ngoài, Tường Vân cùng Dương Tướng quân có ẩn tình, sao chàng không tìm hiểu?

Triệu Tử Đoạn ngả người ra sau, xoa xoa mi tâm:

- Cũng không cần thiết, hoàng huynh luyện Mật Sát Thị vệ, cái cần tra cũng đã tra, nếu năm xưa hắn không phải người của Lan Nhân phường, liệu có được chọn trong ngàn vạn thiếu niên không?

Lan Nhân phường là một kỹ viện, nam kỹ xuất thân nơi này tạm gọi một thân tài hoa, văn thông võ thạo, ít nhất vẫn hơn được một đám hoàn khố nơi kinh sư. Thiên Huyên không nghĩ nữa, cho dù quá khứ thế nào, hiện tại không phải Tường Vân một lòng son sắt đối với điện hạ hay sao.

Triệu Tử Đoạn im lặng xử lý công vụ, tính toán binh lương, Thiên Huyên thấy vậy cũng không làm phiền, tự mình ra ngoài, nàng thật sự đã quen rồi, y đối với nàng có thể ấm áp như lửa nhưng cũng có thể lãnh đạm tựa nước, không đoán định được.

Triệu Tử Đoạn liếc ngang mỹ nhân đeo lại trường kiếm, thâm tâm dâng lên chút không nỡ, nàng đi hơn hai tuần trăng, vừa hồi doanh lại muốn rời khỏi y. Triệu Tử Đoạn chậm rãi tiến đến, từ đằng sau tay áo ôm lấy phần eo nàng mảnh khảnh:

- Ở lại!

Thiên Huyên nghe tim đập rộn ràng, y vừa chạm vào cơ thể, nàng đã hít thở không thông, vành tai theo hơi thở y nhè nhẹ mà dần nóng rẫy:

- Điện hạ...

- Không muốn?

Thiên Huyên nhắm nghiền thủy mâu, toàn thân như vô lực, tâm trí cũng trống rỗng, mà bàn tay y hiện tại, lại chậm rãi gỡ thắt lưng nàng.

Triệu Tử Đoạn nghe cổ họng dâng lên một trận khô rát, lại cảm nhận nhịp tim hỗn loạn của Thiên Huyên, y nhàn nhạt cười, có chút câu dẫn khàn khàn giọng nói:

- Nếu nàng không thích, liền có thể đẩy bổn tọa ra...

Thiên Huyên xấu hổ cực hạn, ngượng ngùng lan hồng toàn thân thể, chân nàng như muốn khụy xuống, ngọc thủ giữ lấy tay y, có chút sợ hãi lắc đầu.

Triệu Tử Đoạn ý cười vẫn không đổi, nàng hiện tại rõ ràng đến đứng cũng không vững, liền tựa vào y, chỉ là trong ngoài bất nhất, trưng ra bộ dáng bị người làm cho ủy khuất.

- Nàng mong muốn chuyện này đã từ lâu...phải không?

Lời nói hắc ám đến độ đó, nữ nhân chưa từng trải chuyện phong nguyệt như Thiên Huyên liền không thể không run rẩy, đầu óc quay cuồng hỗn loạn, mặc kệ Triệu Tử Đoạn thay nàng trút bỏ giáp bào trên người, đến khi cảm nhận lạnh lẽo hàn khí, Thiên Huyên lâm vào hoảng hốt:

- Điện hạ...không tốt...nơi này không tiện...

Triệu Tử Đoạn đột ngột xốc nàng lên tay, tà mị xen lẫn dụ hoặc:

- Ý nàng là muốn vào bên trong? Hảo! Bổn tọa thấy rất hợp tình!

Huyết y nam tử bước ngang bình phong, tư thái không nhanh không chậm, trên gương mặt miễn nhiễm nhân gian yên hỏa kia thoáng hiện nét bất an.

Triệu Tử Đoạn ôn nhu đặt Thiên Huyên lên giường lớn, một đạo lực lướt qua trực tiếp tháo bỏ trung y nàng, bạc môi nam tử kiêu ngạo lướt ngang phần cổ trắng như ngà, hương thơm thanh sạch cao quý bao bọc lấy Thiên Huyên.

Dưới phần yếm mỏng thêu tầm xuân hồng, Triệu Tử Đoạn có thể nhìn rõ đôi hồng đậu nho nhỏ vì dục tình làm cho thức giấc, y khẽ điểm ngón tay thon dài lên đó, khiến Thiên Huyên giật nảy người, răng cắn vào môi đến sắp bật máu.

Triệu Tử Đoạn nhận thấy phản ứng nàng, lại càng thêm hữu lực trêu chọc hồng đậu:

- Ra trận còn có thể hư hỏng như vậy? Chẳng trách đối phương vội vã buông khí giới đầu hàng!

Thiên Huyên trong lòng rối loạn, nàng kề cận y từng đó thời gian chính là muốn uyên ương một đôi, nhưng hiện tại đột ngột phát sinh loại sự tình này, nàng thật sự đến một chút chuẩn bị cũng không có, bất lực để y tùy ý hành xử.

Yếm thêu rơi xuống sàn gấm, Thiên Huyên lõa thể hiện ra trong ánh mắt đượm màu dục tình của nam tử đối diện. Nàng vội vàng luống cuống tìm cách che giấu nơi tư mật, hai tay ôm ngang ngực, xấu hổ bộ dáng lơ đãng nhìn đi nơi khác.

Triệu Tử Đoạn một chút cũng không lưu tình, đem chân ngọc mở ra, khẽ lắc đầu thương tiếc:

- Quá nhỏ! Xem ra bổn tọa còn phải vất vả dạy dỗ đi!

Thiên Huyên lúc này gương mặt đã xấu hổ đến độ nhỏ thành máu, chỉ hận không thể ngay lập tức biến mất.

Triệu Tử Đoạn cư nhiên cũng không có bao nhiêu thoải mái, ngọc hành bị y phục ngăn trở từ đầu, hiện tại dã cực điểm thức tỉnh, chỉ là y vẫn hoài nghi, tiên diễm đóa hoa tư mật kia liệu có thể chịu đựng y nửa phần. Triệu Tử Đoạn cúi xuống gương mặt mỹ nữ, chậm rãi hôn lên môi nàng, lưu chuyển tư vị ngọt ngào trong khuôn miệng:

- Huyên Huyên, đừng cố sức...nếu thật sự không thể, nàng phải nói ra!

Thiên Huyên cuống quít ôm lấy Triệu Tử Đoạn, thần trí không ngừng hồi tưởng cảnh tượng cung nữ Tiêu Nhã điện cách đây nhiều năm vì nhận thừa hoan của y mà mất mạng. Nàng gần như hoàn toàn thanh tỉnh. Triệu Tử Đoạn bán tiên bán yêu vốn không sinh ra để dành cho phàm nhân nữ tử như nàng, nhưng, giữa những tạp trần suy nghĩ, vẫn tồn tại một sợi tơ hạnh phúc đan xen tâm khảm.

Triệu Tử Đoạn nhìn sâu vào mắt nàng, chỉ mơ hồ lệ nóng, y khẽ hôn lên vành tai, mười ngón tay đan vào tay nàng:

- Tin tưởng ta?

Thiên Huyên gật nhẹ, không tự chủ mà cắn môi, căn bản cũng đã cảm nhận được ngọc hành nam tử bắt đầu dây dưa bên dưới, nàng bấn loạn hơi thở, cắn vào vai y.

Triệu Tử Đoạn giờ phút này càng thêm căng thẳng, cái gì quá cũng không tốt, mà y, lại không có gì giống với người thường. Y tiến thêm một bước, Thiên Huyên càng cắn sâu vào vai y một chút, thật sự đúng như y dự đoán, chưa được nửa phần, nàng đã đau đớn đến bật khóc, huyết tinh theo thân thể nàng thấm ướt nệm giường.

Y thật không muốn chiếm lấy lần đầu của nữ nhân, chứng kiến nàng vì y mà thương tổn chỉ khiến y càng thêm thống khổ. Triệu Tử Đoạn ôn nhu xoa dịu mỹ nhân dưới thân, dục vọng cũng dần phiêu tán:

- Huyên Huyên...không sao...không sao nữa rồi...

Thiên Huyên siết tay lên chăn bông, thân thể truyền đến một trận ê ẩm tê buốt, cả người rươm rướm mồ hôi, Triệu Tử Đoạn kiên nhẫn ôm nàng trong lòng, vỗ về từng chút một.

Một lúc lâu sau, Thiên Huyên cũng đã dễ chịu hơn, khoan khoái vì được hưởng thụ dịu dàng, cảm giác xót rát cũng dần biến mất, nàng xoay người về phía y, thẽ thọt:

- Phạn lang...lần sau thiếp sẽ cố gắng hơn...

Triệu Tử Đoạn đang mông lung suy nghĩ cách dỗ dành, nghe được hai chữ "lần sau", liền bật cười:

- Là nàng tự tìm!

Thiên Huyên đã ngủ say, vẫn như cũ dụi đầu vào lồng ngực y, không chút phòng vệ, không chút cảnh giác. Triệu Tử Đoạn nhẹ nhàng buông nàng ra, bước vào tịnh phòng. Hài tử hoàng huynh đã lớn như vậy, y đành phải ngày ngày cố gắng mà thôi!

Cuối năm, đông phong thê lương!

Phạn Lân cưỡi ngựa đợi nơi bìa rừng, tuyết không đổ, khí trời vẫn dễ chịu hơn so với mùa đông hàng năm. Hắn đứng trong lạnh lẽo đã lâu, mặt mũi cũng đều ửng đỏ.

Xa mã nơi sùng nhai gập ghềnh hiện ra, Phạn Lân nhìn kỹ, tím thẫm sa rèm treo trên cửa xe tôn quý kia chí ít cũng phải là bậc thân Vương, lạc tướng. Hắn thở phào nhẹ nhõm, Lý Tiên Lạc cuối cùng cũng đã không thất hứa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện